Tại Đan đường.
Ngô lão vừa nhìn thấy Giang Nhất Ninh xuất hiện, lập tức cười hỏi: "Linh điền lại có thu hoạch ư?"
Giang Nhất Ninh xấu hổ cười: "Không nhanh như vậy đâu, Bạch Nguyệt Cốt Hoa Thảo của người hơi cao cấp!"
Hắn cũng không dám nói chuyện linh điền đã héo rũ cho Ngô lão nghe.
"Chủ yếu là linh điền của ta có chút thu hoạch, nên mang đến đổi đan dược!"
Giang Nhất Ninh nói xong, lập tức lấy Bích Hà Tam Hoa từ trong nhẫn trữ vật ra.
Ngô lão sửng sốt: "A? Quả nhiên có đại khí vận, tuy chỉ là loại trăm năm, nhưng lượng khá nhiều!"
Giang Nhất Ninh cười cười: "Ngô lão, người đổi cho ta 10 bình Luyện Khí đan, còn lại đổi hết thành linh thạch!"
"Chờ chút... Tiểu tử ngươi cũng nên quan tâm tới linh điền của ta nhé."
Giang Nhất Ninh: "Nghe người nói kìa, người có đại ân đại đức với ta, ta còn có thể đối xử hai bên khác biệt ư?"
Ngô lão vừa cười cười vừa tính toán: "16 gốc, 320 linh thạch, 10 bình Luyện Khí đan 200 linh thạch, còn dư 120 linh thạch, ngươi thu cả đi..."
Giang Nhất Ninh lại giao 100 linh thạch cho Ngô lão.
"Ta trả người 100 linh thạch trước!" Tiếp theo, hắn lại nhỏ giọng nói: "Ngô lão, nếu không người mang ta tới Dược viên của Luyện Đan phong đi dạo một vòng được không, cho ta học học kinh nghiệm một chút... Còn nữa, bên trong Dược viên có loại thổ nhưỡng được tưới bằng linh phì trăm ngàn năm hay không… Người có thể cho ta qua đào một chút không?"
Rốt cuộc hắn cũng nói ra mục đích của mình.
"Nói không chừng, nhờ đó mà ta có thể giúp linh điền của Ngô lão mọc tốt hơn!"
Ngô lão khinh thường: "A! Tiểu tử, đừng nghĩ mấy chuyện lệch lạc này nữa. Ngươi cũng biết cái gì gọi là Thổ Nê Thất Tinh ( bùn đất mất đi tinh hoa) đúng không?"
Trong lòng Giang Nhất Ninh vừa động: "Lắng nghe Ngô lão nói!"
"Khi sử dụng một mảnh linh điền quá lâu, hoặc bởi vì bón phân trong khoảng thời gian quá dài, khiến cho thuộc tính thổ nhưỡng dị biến, luôn sẽ xuất hiện tình trạng khô kiệt. Đây là Thổ Nê Thất Tinh!"
Giang Nhất Ninh hoảng sợ hỏi: "Ngô lão, ý của người là ở trong Dược viên có rất nhiều linh điền đã bị khô kiệt?"
Ngô lão gật đầu: "Đúng vậy, rất nhiều linh điền đều từng rơi vào tình trạng khô kiệt, sau đó chỉ có thể dùng xẻng xúc bỏ những phần thổ nhưỡng bị bón linh phì trong thời gian quá dài kia đi, tiếp theo lại một lần nữa bỏ thêm vào!"
Điều này khiến trong lòng Giang Nhất Ninh càng thêm nóng bỏng. Hắn sắp phát tài rồi! Nói như Ngô lão, có khác nào bảo rằng ở nơi này còn rất nhiều cục đất xám chưa bị ai phát hiện ra?
"Ngô lão, người có thể đưa ta vào nhìn xem một chút không?" Giang Nhất Ninh cố gắng hết mức để duy trì giọng nói thật bình tĩnh.
Ngô lão trừng hai mắt: "Tiểu tử ngươi còn không tin ta? Đừng nhằm vào đám phế thổ ấy nữa, Luyện Đan phong còn không thể lợi dụng được chúng, ngươi nghĩ rằng mình có thể trồng được sao?"
Giang Nhất Ninh cười gượng: "Ngô lão, ta chỉ muốn người đưa ta đi quan sát một chút, tăng lên kinh nghiệm thôi. Lỡ như về sau linh điền của ta xuất hiện vấn đề, ta cũng nắm được nguyên nhân. Thêm nữa, mảnh linh điền mà người đang trồng linh dược thảo đã được sử dụng ròng rã 20 năm rồi..."
"Được được, để ta đưa ngươi đi Dược viên, tăng thêm kiến thức!"
Giang Nhất Ninh quá đỗi vui mừng, lập tức mở miệng nịnh bợt lão.
***
Tại Dược viên trên Luyện Đan phong.
Tốp năm tốp ba đệ tử ngoan ngoãn chào hỏi Ngô lão.
Giang Nhất Ninh đi theo đằng sau, đã sớm vận khí vào mắt, nhìn ngó chung quanh. Hắn không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái đã thấy chi chít những đống giá trị trưởng thành đập thẳng vào mắt!
Ngô lão sờ sờ chòm râu: “Đây chính là một mảnh Dược viên của Luyện Đan phong, những thứ được gieo trồng đều là một ít những dược thảo tầm thường! Làm sao? Tiểu tử ngươi có định móc chút đất, chơi đồ hàng một phen hay không?"
Giang Nhất Ninh liên tục nói có.
"Ngô lão, những thổ nhưỡng khô kiệt kia đâu, người cũng dẫn tiểu tử qua chứng kiến một chút?"
"A, nhiều thảo dược như vậy mà ngươi không quan sát, lại muốn xem phế thổ kia hơn ư?... Được, chúng ở bên kia Dược viên..."
Hai người chậm rãi xuyên qua Dược viên, Giang Nhất Ninh nôn nóng vô cùng, chỉ hận không thể chạy vội đi qua!
"Nhìn thấy không? Ở bên kia có một đống!"
Giang Nhất Ninh sửng sốt, cái đống trong miệng Ngô lão nó to bằng cả toà núi nhỏ.
"Nhiều như vậy?"
Ngô lão không cho là đúng, lập tức lên tiếng phản bác: "Theo ngươi thì sao? Từ ngàn vạn năm trước đến nay, cứ mỗi khi linh điền xuất hiện dấu hiệu héo rũ toàn bộ, đều phải xúc hết đi, sau đó một lần nữa lấp đầy! Nơi này chỉ là một trong số những phần bị xúc bỏ đi, trong bảy đại Dược viên của Luyện Đan phong, bên cạnh mỗi một Dược viên đều có một đống như vậy!"
Trong lòng Giang Nhất Ninh đầy khiếp sợ, nếu tất cả chỗ này đều sinh ra cục đất xám, vậy sẽ có bao nhiêu cục đây?