Bên trong kiếm trận, gió lạnh thổi vù vù.
Mặt đất dần dần chuyển thành vùng khô lạnh.
Giang Nhất Ninh vùi hai hạt giống sống vào trong đất.
Sau khi bón phân, hắn lại chú ý quan sát trọn một ngày.
Chờ đợi suốt sáu canh giờ, Giang Nhất Ninh mới phát hiện giá trị trưởng thành của chúng nó biến thành 2%!
Nghĩa là khoảng cách bón phân là 12 giờ đồng hồ một lần.
Cũng có nghĩa là một ngày chỉ có thể bón phân đề cao tiến độ hai lần mà thôi!
Lúc buổi chiều khi Ngô lão rời đi, còn không quên trêu đùa một phen: "Tiểu tử, cả một ngày chẳng thấy ngươi bón phân lần nào, với loại phương pháp ươm trồng này của ngươi, coi như nên làm chuẩn bị tạm biệt linh thạch đi, chắc chắn không nghe được một tiếng nước chảy nào đâu (ý là không làm nên cơm cháo gì đâu)!"
…
Thời gian nối tiếp thời gian, nhoáng lên một cái đã qua năm ngày.
Sau mười lần bón phân, về cơ bản, Giang Nhất Ninh đã tìm ra lượng phân bón tốt nhất cho mỗi một gốc Băng Sơn Tuyết Liên rồi!
Một gốc cây cần bảy muôi, mỗi lần sẽ tăng trưởng 4%, hiện giờ tổng tiến độ trưởng thành của nó là 20%;
Một gốc cây cần non nửa gáo, mỗi lần sẽ tăng trưởng 2%, hiện giờ tổng tiến độ trưởng thành của nó là 14%!
Cứ như thế đi xuống nếu tiếp tục thuận lợi, một gốc trưởng thành nhanh hơn, chỉ cần mười ngày đã tiến vào hàng ngũ mười năm!
Bên cạnh đó, sơn trúc ngàn năm vẫn luôn phát triển rất thuận lợi, độ trưởng thành đã đạt 86%!
Có ba gốc trong đám Bích Hà Tam Hoa ngoài linh điền, đã bước vào hàng ngũ mười năm...
Chẳng qua hắn lại gặp vấn đề ở một gốc trưởng thành tốt nhất lúc đầu, sau khi nó lên tới 99%, lại chậm chạp không chịu tăng thêm nữa!
Giang Nhất Ninh chuẩn bị đợi thêm hai ngày, nếu nó còn bãi lạn, sẽ nhổ!
Buổi sáng hôm ấy, Ngô lão vừa đến Trúc viện, đã nhìn chằm chằm vào hai hạt Băng Sơn Tuyết Liên, rồi ngạc nhiên nói: "Tiểu tử, hai gốc này đều nảy mầm rồi? Ngươi đúng là dẫm phải vận cứt chó!"
Hiện giờ, ngày nào cũng vậy, chuyện đầu tiên lão làm khi đến Trúc viện chính là ngắm nghía hai gốc Băng Sơn Tuyết Liên đã được Giang Nhất Ninh ươm trồng!
Giang Nhất Ninh cười nói: "Vận khí tốt thôi, nói không chừng hạt sen này vừa bị bóc ra không đến một năm!"
Ngô lão cười lạnh: "Tiểu tử ngươi thì hiểu gì, vỏ ngoài hạt sen đó đã có bụi màu xanh, còn nói không đến một năm?"
Giang Nhất Ninh không thèm để ý nói: "Nói không chừng, chúng vừa bị bóc ra đúng một năm!"
Ngô lão lại không hề phản bác giả thuyết này.
Kỳ thực, không một ai có thể phân biệt rõ thời gian cụ thể của hạt sen, rút cuộc là chúng đã bị bóc ra một năm, năm năm… hay là mười năm, vẫn chỉ giữ nguyên một màu như thế thôi.
Xem tỷ lệ gieo trồng này, trong 5 hạt thì 2 hạt nảy mầm có lẽ chúng vừa bị bóc ra chừng một năm thật.
Chỉ có thể nói là Giang Nhất Ninh vận khí tốt...
Giang Nhất Ninh cười nói: "Còn có ba hạt kìa, nếu có thể ươm trồng ra một gốc ngàn năm, là tốt lắm rồi!"
"Ngô lão, người có kinh nghiệm ươm trồng Băng Sơn Tuyết Liên không? Chỉ điểm cho tiểu tử một chút đi!"
Ngô lão lắc đầu: "Kinh nghiệm thì không dám nói, ta chỉ đọc qua trong sách thôi nhưng trong Luyện Đan phong đã có người ươm trồng rồi! Nếu không như vậy, 300 linh thạch, ngươi bán cho ta ba hạt sen còn lại, ta mang về để người khác ươm trồng!"
Trong lòng Giang Nhất Ninh vừa động, ta chỉ chờ mỗi mấy lời này thôi.
Bình tĩnh… không được thể hiện quá lộ liễu.
"Ngô lão, ta cũng coi như đã được người dạy một chút, theo lý thuyết nên bán lại cho người, nhưng lỡ như ta làm hỏng hai hạt này, cũng muốn tiếp tục nếm thử lại một chút... Người xem, nếu không ta bán cho người một hạt, giá 100 linh thạch, được chưa?"
Ngô lão vừa nghe, trong lòng hớn hở, có hy vọng rồi!
Lão vội vàng khuyên nhủ: "Tiểu tử, nếu ngươi dùng loại hạt giống này để lấy kinh nghiệm thì có chút lãng phí. Hơn nữa, ai dám chắc cả ba hạt giống này đều là hạt giống sống, cho nên ta muốn mua một lúc cả ba hạt. Lại nói, bán cho ta cũng coi như giảm bớt một chút tổn thất cho ngươi lỡ như hạt giống kia chết đi! Còn nữa … nói không chừng sau khi ngươi ươm trồng xong xuôi, nó lại ra trăm năm, thậm chí là mười năm thì sao... Nắm chắc 300 linh thạch này ngươi sẽ không thiệt!"
Càng nói, lão càng thấy hối hận.
Nếu lúc trước khi Lâm Không đến Đan đường, lão dứt khoát hơn một chút, dùng 200 linh thạch mua đứt cả 5 hạt kia thì có phải tốt hơn không?
Đâu phải chờ đến tận bây giờ mới biết trong đó có hai hạt giống sống?
Ngô lão tiếp tục nói: "Ngươi phải biết hiện giờ ta cho ngươi giá cao như vậy, cũng vì nhìn thấy hai hạt ngươi gieo kia đều là hạt giống sống, nên ba hạt còn lại có xác suất cao cũng là hạt giống sống! Bằng không, dù bỏ ra 30 linh thạch ta còn sợ nhiều..."
Lão liên tục ra sức khuyên bảo.
Sắc mặt Giang Nhất Ninh dần dần lộ ra chút khó xử, cuối cùng mới thở dài một hơi: "Được rồi, người đã nói đến nước này, thì cứ để cho người vậy. Còn như... Ta chỉ thu 200 linh thạch thôi, coi như cảm tạ ân dạy dỗ trong khoảng thời gian này của người!"
Ngô lão nghe vậy, hừ một tiếng, lập tức thổi râu trừng mắt: "Tiểu tử, ngươi coi thường ai đó, mỗi 100 linh thạch mà thôi!"
Nói xong, lão lấy ra một cái túi.
"Này, 300 linh thạch, không thiếu một viên của ngươi!"
Dứt lời, lão đã nhét thẳng cái túi kia vào tay Giang Nhất Ninh, cứ như sợ hắn sẽ đổi ý vậy!
Giang Nhất Ninh tỏ ra cực kỳ không nỡ giao hạt sen ra...
Ngô lão nhận được hạt sen, không thèm quản lý linh điền nữa, vội vàng quay về Đan đường rồi.
Giang Nhất Ninh vẫn nhìn theo với ánh mắt lưu luyến tiễn đưa... Trong lòng thầm nhủ: “Ngô lão, đúng là người tốt!”