Tại Thanh Trúc phong.
Giang Nhất Ninh suy nghĩ một hồi, cuối cùng đã quyết định chôn hai khối thổ nhưỡng ở cạnh nhau!
Hắn muốn nhìn một chút xem, chúng nó có thể cắn nuốt lẫn nhau, đẩy nhanh quá trình trưởng thành hay không?
Ngày kế.
Chuyện đầu tiên mà Giang Nhất Ninh làm chính là đào chỗ hắn chôn hai cục đất hôm qua lên... Và chúng thật sự dung hợp thành một!
Cục đất nâu, độ trưởng thành 11%!
Cục đất xám đã bị cắn nuốt ... cống hiến cho cục đất nâu một lần trưởng thành tới 10%!
Trong đầu Giang Nhất Ninh xoay chuyển rất nhanh.
Đại khái là hắn đã có một chút phỏng đoán.
Cục đất xám kia được xem như linh vật, còn cục đất nâu nọ được xem như kỳ bảo?
Nếu hắn tiếp tục cho cục đất nâu hấp thu thêm mấy cục đất xám nữa, chẳng phải nó rất nhanh có thể trở thành trân bảo rồi?
Ngay sau đó, hắn bắt đầu đào sâu suy nghĩ, muốn thực hiện công trình vĩ đại này, cần lý do thích hợp một chút...
Bảy đống phế thổ trong bảy đại Dược viên, hắn nhất định phải qua từng nơi, đào bới một lần! ! !
Không đúng, chỉ còn dư lại sáu đại Dược viên thôi, những loại thổ bảo này sẽ cắn nuốt lẫn nhau, phỏng chừng cả một đống phế thổ cũng chỉ có một khối như vậy.
Có lẽ thổ nhưỡng cục đất nâu có thể trở thành kỳ bảo chính là kết quả cuối cùng trong quá trình cắn nuốt lẫn nhau của rất nhiều những cục đất xám?
Nói như vậy, về sau mỗi khi hắn lấy được thổ bảo, tuyệt đối không thể tùy tiện cho chúng nó cắn nuốt lẫn nhau được, phải mang những cục đất này đi khắp nơi khắp chốn chôn xuống, để chúng nó cũng có thể chậm rãi trưởng thành!
Giang Nhất Ninh vừa nghĩ như vậy, trong lòng lập tức sướng điên lên, chẳng phải vẫn còn sáu khối thổ bảo đang chờ hắn tới đào về ư! ! !
Vậy là ba ngày liên tiếp.
Giang Nhất Ninh đều chìm đắm trong tự hỏi, hắn nên tìm loại lý do gì để đi đào đống phế thổ kia lên đây.
Nhưng trong quá trình này, hắn cũng có thêm một vấn đề để suy nghĩ.
Đó là suốt ba ngày dài rồi mà cục đất nâu kia vẫn không chịu tăng lên một chút độ trưởng thành nào...
Chẳng qua đám cỏ cây héo úa ở chung quanh lại chứng minh rằng nó vẫn còn đang tiếp tục hấp thu tinh hoa thổ địa, nhưng phạm vi bị hạn chế trong vòng mười trượng!
Vậy là Giang Nhất Ninh lại cho Lâm Không nghỉ, còn hắn mang theo thổ bảo đi chung quanh Tam Thiên Đại Sơn, không thể cứ suốt ngày soàn soạt xung quanh Thanh Trúc phong được!
Một chuyến này, hắn đi tới bảy ngày...
Và ngày nào cũng vậy, Giang Nhất Ninh đều cần mẫn xuyên qua từng dãy núi, nhờ đó, hắn cũng phát hiện ra thêm một chút quy luật trưởng thành của thổ bảo.
Đó là, mỗi khi chôn nó ở vị trí khác biệt, độ trưởng thành một ngày của thổ bảo cũng trở nên khác nhau.
Trong đám nham thạch màu xanh trên đỉnh núi, tại vùng đất thối rữa trong rừng rậm, dưới khu đất bên cạnh đống đá cuội ngoài suối nước...
Mỗi lần hắn chôn cục đất nọ ở một trong những khu vực này, nó đều có thể trưởng thành 5%, nhưng không thể cứ một mực chôn tại cùng một loại hoàn cảnh được, nếu không, ngày hôm sau nó lại không tăng lên độ trưởng thành!
Rất nhanh, Giang Nhất Ninh đã suy nghĩ xong xuôi điểm mấu chốt trong đó, chay mặn phối hợp, càng thêm dinh dưỡng!
Chôn ở những hoàn cảnh không giống nhau, tiếp xúc với những loại địa chất không giống nhau, thổ bảo có thể hấp thu được những loại thổ tinh chi khí khác biệt, khiến nó trưởng thành nhanh hơn!
Độ trưởng thành hiện giờ của thổ bảo là: 33%!
Cứ như vậy, trong 7 ngày này, hắn một mực xuyên qua khắp các ngọn núi, đạt được kết quả là độ trưởng thành bình quân mỗi ngày ở mức 3% trở lên...
Hôm nay Giang Nhất Ninh lại bình yên ngồi trong sân, gửi một con hạc giấy cho Lâm Không. Nội dung rất đơn giản: “Khởi công, tiếp tục khắc kiếm trận!”
Điểm mấu chốt ở đây là, hắn cứ liên tục lượn đi lượn lại khắp núi non như vậy, không phải cách hay.
Sẽ làm chậm trễ rất nhiều chuyện.
Mấy ngày này, ngoại trừ hai gốc Băng Sơn Tuyết Liên lúc sáng sớm và khi tối muộn, hắn đều chăm sóc một lần, thì những thảo dược khác đều rơi vào tình trạng lơ là, hời hợt.
Nhất là những hạt giống mới gieo, cần phải tìm ra lượng phân bón tốt nhất và khoảng cách thời gian tưới tiêu thích hợp nhất.
Chuyện này, người khác không cách nào thay thế được!
Hơn nữa, nếu hắn cứ một mực chôn thổ bảo kia ở trong núi mà không ở đó bảo vệ...trong lòng sẽ luôn luôn lo lắng, lỡ như bị đồng môn trùng hợp thu đi thì... Lỗ lớn.
Cả về kiếm phù, kiếm trận cũng giảm xuống biết bao nhiêu tiến trình.
Tóm lại, nếu hắn vì đào tạo thổ bảo mà làm chậm trễ nhiều chuyện như vậy, chung quy lại, vẫn không có lời!
Thêm nữa, chỗ dựa vững chắc nhất của hắn, chính là có thể thấy được giá trị trưởng thành, cho nên có thể chậm trễ bất cứ cái gì cũng không thể chậm trễ linh điền.
Không thể vì một khối thổ bảo mà lẫn lộn đầu đuôi!