Thời đại này nữ nhân không tài thì phải có đức, nhưng lời của Tây Lương Mạt lại khiến cho người ta cảm thấy nàng là một người biết đọc sách hiểu văn chương lại không vượt quá quy củ.
Ninh Hầu phu nhân cười nói: “Quả nhiên là một cô nương có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hiền đức, không hổ là con gái ruột của Lam Đại phu nhân.” Bà ta cũng không ngờ dưới mí mắt hà khắc như vậy của Nhị phu nhân, một cô con gái mắt thấy là không được cưng chiều nhất mà phong thái lễ độ lại rất có phong phạm của tiểu thư khuê các.
Trần phu nhân cũng dịu giọng nói: “Đại tiểu thư của Quốc công phủ, đương nhiên là hiểu lễ nghĩa lại hiền đức, nữ tử không tài tất đức.”
Một câu này chẳng những khen Tây Lương Mạt giữ quy củ, cũng mơ hồ quét thể diện của người vốn có danh tài nữ là Tây Lương Tiên, đáy mắt Tây Lương Tiên thoáng qua một tia khinh thường, trên mặt vẫn giữ nụ cười mỉm.
Những phu nhân, công tử khác cũng đánh giá Tây Lương Mạt cao hơn một chút, chỉ có thần sắc trong mắt của Hàn Nhị phu nhân là không được ổn, lạnh lùng liếc Tây Lương Mạt, chỉ bực nàng ăn nói lung tung, lại khiến mình bị Ninh Hầu phu nhân trào phúng rằng trên đầu mình còn có sự tồn tại Lam Đại phu nhân vẫn ẩn khuất kia.
“Mạt tỷ nhi vốn đã hiền đức rồi, ngươi đã quét dọn phòng của Tứ muội tử tế chưa, đừng để cho bô bốc mùi làm ngạt Tứ muội.” Tây Lương Sương chợt cười lạnh lên tiếng, nàng ta vốn còn đang chờ Tây Lương Đan ra mặt để giáo huấn đồ tiểu tiện nhân không biết điều kia, lại thấy Tây Lương Đan mặt mày si ngốc nhìn Đức tiểu Vương gia, liền không kìm được nữa mà buông lời châm chọc.
Nàng hận Tây Lương Mạt chết đi được, vẫn cảm thấy vừa rồi là chính nàng ta giơ chân ngáng mình, còn hại một thiên kim tiểu thư như mình bị Tây Lương Đan đánh cho một trận như thế trước mặt hạ nhân, giờ mình mẩy vẫn còn đau không chịu nổi, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ả tiện nhân này.
Giọng của Tây Lương Sương không cao không thấp, lại hoàn toàn khiến tất cả mọi người đều nghe rõ, rõ ràng là đang ám chỉ địa vị của Tây Lương Mạt ở trong phủ giống như người làm, người làm thì còn có thể có giáo dưỡng gì, đừng nói đến chuyện sau này trở thành đương gia chủ mẫu, chủ trì gia vụ, lời như vậy truyền ra ngoài, sau này Tây Lương Mạt có muốn tìm một nhà quan lại môn đăng hộ đối e rằng cũng khó khăn.
Giống như bí mật trong phủ bị vạch trần, khung cảnh vốn náo nhiệt nhất thời trở nên lúng túng, sắc mặt của Tĩnh Quốc công trầm xuống, mà Hàn Nhị phu nhân mặc dù không thích Tây Lương Mạt có mặt ở đây, cũng không có ý định tìm một gia đình tốt lành gì cho nàng nhưng cũng cảm thấy lâm vào bế tắc, chỉ dùng cặp mắt xinh đẹp lạnh lùng liếc Tây Lương Sương.
Tây Lương Mạt thở dài, vốn tưởng rằng Tây Lương Đan đã là đứa đanh đá lỗ mãng rồi, thì ra vật họp theo loài, lại còn có kẻ còn ngu xuẩn hơn nữa, sắc mặt nàng lạnh nhạt, chỉ dịu dàng cười một tiếng: “Trong sử có Hoàng Hương Ôn Tịch*, Khổng Dung nhường lê*, mà Tứ muội muội mấy ngày nay thân mang bệnh vặt khó chịu, ta thân là trưởng nữ trong nhà, đương nhiên phải thương yêu ấu muội làm gương, hầu hạ người bệnh mà thôi, nào gánh nổi hai chữ hiền đức, nay thấy thân thể Tứ muội muội đã khỏe mạnh, có thể khiến cho phụ thân, mẫu thân bớt phiền lòng, cũng là bổn phận của trưởng tỷ như ta.”
(*) Hoàng Hương người Giang Hạ thời Đông Hán, mẹ mất sớm, nổi danh hiếu thảo, thấy cha làm việc cực nhọc nên tận lòng chăm sóc, mùa hè quạt mát gối, mùa đông ủ ấm chăn.
(*) Ở Trung Quốc, vào thời Đông Hán, có một người tên là Khổng Dung (153-208) giữ một chức quan to trong triều đình. Thuở nhỏ, lúc Khổng Dung mới được bốn tuổi, có người khách đến nhà biếu một giỏ lê. Người lớn trong nhà bèn bảo Khổng Dung tự chọn lấy cho mình một quả. Cậu bé Khổng Dung liền chọn một quả nhỏ nhất trong giỏ. Người khách lấy làm lạ, bèn hỏi: “Sao cậu không lấy quả lớn mà lại lấy quả nhỏ vậy?”. Khổng Dung đáp: “Thưa, vì cháu nhỏ hơn các anh cháu nên cháu lấy quả nhỏ nhất; và vì cháu lớn hơn em cháu nên cháu nhường em quả lớn hơn”.
Nói một phen vừa bao dung, lại có dẫn có chứng, hoàn toàn bộc lộ lòng yêu thương thành khẩn của một trưởng tỷ danh cho ấu muội, mong phụ mẫu an lòng, phối hợp với giọng điệu chân thành uyển chuyển dịu dàng của nàng, khiến cho mọi người lập tức cảm thấy vị Mạt tiểu thư này quả thực là một người hiền huệ biết điều.
Ninh Hầu phu nhân lại càng thêm cảm khái: “Mạt tiểu thư quả thật là hiền hiếu vô song, không hổ là Quốc công phủ, tiểu thư được giáo dưỡng thực có thể sánh ngang với các vị tiên hiền trong Hiền Nữ truyện, thật có phong phạm của Đại Vũ, Quôc công và Hàn Nhị phu nhân thật sự là có phúc.”
Nhất thời, mọi người đều đồng thanh khen ngợi, luông miệng nói trưởng nữ có thể hiền hiếu đến bực này, nhà của Tĩnh Quốc công đúng là có gia phong, thậm chí còn nói không biết nhà nào có phúc khí rước được một hiền nữ như vậy về.
Tây Lương Mạt cúi đầu ra vẻ thẹn thùng, tia sáng nơi đáy mắt lại càng thêm châm chọc.
Hàn Nhị phu nhân tức giận trong lòng, thầm nói cái gì mà Đại Vũ, rõ ràng là đang ám chỉ bà ta giống mẹ kế của Đại Vũ, ngược đãi trưởng nữ trong phủ, thiên vị con gái ruột, có điều liếc thấy sắc mặt Tĩnh Quốc công giãn ra, cũng chỉ đành phải lẳng lặng cười dài nói hùa theo: “Quá khen, quá khen rồi, Mạt tỷ nhi vẫn luôn tốt như vậy.”
Tây Lương Sương nhìn vậy, thấy sát cục mình bày ra đến cuối lại thành phí công dựng tiếng tốt cho Tây Lương Mạt, vốn còn định mở miệng phản bác, lại nhận thấy ánh mắt lạnh lẽo của mẹ cả sắc bén như dao đang nhìn mình chằm chằm, bấy giờ mới ngưng bặt, lòng thì tức giận bất bình nhưng chỉ có thể liếc xéo trừng trừng tây Lương Mạt, chỉ hận không thể cầm rượu hắt lên bộ mặt không tranh với đời kia của nàng ta.
Tây Lương Mạt tựa như hoàn toàn không cảm nhận được, vẫn giữ nguyên vẻ điềm đạm kính cẩn ngồi tại chỗ, tiệc chẳng tốt lành, nàng đã sớm có chuẩn bị, chỉ chú ý không thất lễ mà lấp đầy bụng là được, với số bạc được phân hàng tháng của nàng không thể ăn được nhiều đồ ngon như vậy.
Không lâu sau, ngọ yến được bưng lên, cuối cùng cũng chẳng còn ai bới móc câu chuyện cho mất vui nữa, cả chủ lẫn khách đều vui mừng.
Sau khi tiệc tan, Tây Lương Mạt đang định mang theo quả dương đào xanh (*kiwi) về phòng, vừa đi đến hậu hoa viên đã nghe thấy đằng sau vọng đến giọng nói của Tây Lương Tiên: “Mạt tỷ nhi.”
Tây Lương Mạt quay người lại, hơi cúi người với Tây Lương Tiên đang chầm chậm bước đến: “Huyện chúa.”
Tây Lương Tiên quan sát thiếu nữ trước mặt, vẫn là thân hình gầy yếu đó, ra đời cùng một năm với mình, lại thấp hơn mình nửa cái đầu, có điều thần sắc trên mặt dù cung kính nhưng lại thiếu đi cái vẻ dè dặt trước kia, lại khiến nàng ta có cảm giác bản thân hình như chưa từng hiểu biết về người tỷ tỷ chẳng phải tỷ tỷ này.
Nàng ta cười nhạt nói: “Mạt tỷ nhi thì ra biết tùy cơ ứng biến như vậy, thật tài trí, cũng thật khiến cho bản Huyện chúa kinh ngạc.”
Tây Lương Mạt hơi nghiêng đầu, có chút mờ mịt lại mang vẻ hơi đắc ý: “Nào có, chẳng qua là mấy ngày trước đi hái hoa, được nghe các tiên sinh dạy học ở trường tư ngoài phủ đệ kể chuyện thôi mà, Bạch ma ma nói nếu ta kể được đôi ba câu chuyện thì mới khiến người ta cảm thấy ta không phải là một kẻ ngốc, cũng dễ lấy điểm với người ta hơn.”
Tây Lương Tiên nghe vậy, quan sát vẻ đắc ý của nàng từ trên xuống dưới, chỉ cảm thấy không phải mình đã quá đề cao nha đầu này rồi chứ, chút tâm tư nhỏ mọn này mà cũng mang ra, thì ra chẳng qua là có người dạy cho, xem ra Bạch ma ma cũng không hổ là thị nữ nhất đẳng của Tĩnh cô cô trước kia, đúng là hời cho nha đầu ngu xuẩn này.
Bất quá nếu nha đầu này thực sự nhạy bén quá mức thì không thể giữ lại được, phải sớm xử trí.