Mục lục
Hoạn phi thiên hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiểu Vương gia, sao ngài lại ở đây?” Tây Lương Mạt đứng lên, đôi mắt hơi nheo lại hiện lên một tia cảnh giác, khóe môi lại mang theo nụ cười nửa như kinh ngạc nửa như ngượng ngùng.

Rốt cuộc hắn có nghe được cuộc nói chuyện giữa nàng và Hà ma ma không, nếu nghe được thì đã nghe thấy những gì?

Nàng thật sự quá sơ suất, đã không nhận thấy có người tới.

Mà lúc này, Bạch Nhụy mới thở hổn hển chạy tới, lau mồ hôi oán giận Tư Lưu Phong: “Tiểu Vương gia, nô tỳ còn chưa nói xong, sao ngài đột nhiên xông vào đây? Làm Quận chúa sợ không phải lỗi của ngài nhưng sẽ là lỗi của nô tỳ!”

Vừa rồi thấy Tư Lưu Phong ngoài cửa viện nàng còn rất vui vẻ, dù sao hắn là vị hôn phu Quận chúa đã chọn, ai ngờ vị tiểu Vương gia này vừa tao nhã hỏi nàng Quận chúa có ở trong phủ không liền thi triển khinh công lướt qua cầu.

Nàng bất ngờ không kịp phòng bị, cũng chưa kịp thông báo, không biết có phá vỡ chuyện gì không tiện hay không.

Tư Lưu Phong nhìn Tây Lương Mạt, có chút giật mình, vừa rồi ánh mắt lợi hại sắc bén như dao kia của nàng… đại khái là ảo giác của hắn thôi.

Nhìn thiếu nữ ngượng ngùng lấy tay áo che mặt, hắn như vừa tỉnh mộng, ưu nhã áy náy cười: “Xin lỗi, làm nàng hoảng sợ, hôm nay cùng mẫu thân tới thương nghị hôn kỳ, nghe nói trong thư phòng của Quốc công có kẻ ám sát, nàng cũng ở trong, ta rất lo lắng vì vậy mới muốn xem nàng có mạnh khỏe hay không.”

Lúc này Tây Lương Mạt mới nhớ tới mấy ngày trước Lê thị từng nói Tư Lưu Phong thúc giục Đức Vương phi tới thương nghị hôn kỳ, thời gian chính là hôm nay. Có điều việc này đều giao cho Lê thị lo liệu, hơn nữa nam nữ gặp mặt trước hôn kỳ là không hợp lý, vì vậy nàng cũng không để trong lòng.

Không ngờ Tư Lưu Phong lại như vậy… để tất cả lo lắng của hắn lên mặt, Tây Lương Mạt không khỏi có chút mất tự nhiên, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, chỉ là một tên tiểu tặc thôi.”

Xem ra chuyện trong thư phòng gây ồn ào không nhỏ, một đồn mười mười đồn trăm, nhanh đến mức ngay cả Tư Lưu Phong cũng biết.

Tư Lưu Phong cũng cảm thấy bản thân có chút mạo phạm, trên gương mặt tuấn tú vô song thoáng qua chút xấu hổ, thế nhưng lúc này hắn có một dự cảm kỳ quái, chuyện này nhất định có liên quan tới Tây Lương Mạt.

Nhớ tới ngày ấy trên đường Chu Tước, suýt chút nữa nàng đã hương tiêu ngọc nát dưới móng ngựa, trong lòng hắn căng thẳng liền không nghĩ nhiều đã chạy tới đây.

Hà ma ma liếc nhìn bầu không khí quái dị giữa hai người, không hiểu vì sao không quá vui mừng, liền lạnh giọng nói: “Tiểu Vương gia, ngài mạo phạm như vậy thật sự không hợp lễ.”

Tư Lưu Phong từng gặp Hà ma ma trong cung, biết những nữ quan trong cung trọng nhất lễ nghĩa, nhất thời cảm thấy xấu hổ không có đường lùi, nhưng rất nhanh hắn đã chắp tay với Tây Lương Mạt, ôn hòa nói: “Quận chúa, tại hạ mạo phạm giai nhân, xin thứ lỗi, mẫu phi đang chờ trước viện, tại hạ cáo lui trước.”

Dứt lời hắn liền chuẩn bị rời đi.

Tây Lương Mạt thoáng do dự cuối cùng vẫn lên tiếng: “Tiểu Vương gia, Mạt nhi tiễn ngài ra khỏi viện.”

Dù sao người ta lo lắng cho nàng mới đến, xem ra cũng không nghe được cái gì, vì vậy nàng cảm thấy tốt nhất vẫn cho đối phương ít mặt mũi.

Huống hồ hắn là vị hôn phu nàng chọn, tuy nàng không chán ghét hắn nhưng rốt cuộc không quen thuộc, càng không nói đến có tình cảm.

Mà sau khi thành thân bọn họ sẽ luôn phải… sẽ luôn phải… ngủ cùng giường.

Tây Lương Mạt đột nhiên cảm thấy một sự mất tự nhiên khó hiểu.

Gương mặt tuấn tú của Tư Lưu Phong lướt qua một tia vui sướng, vội vàng có lễ nói: “Vậy làm phiền Quận chúa.”

Tây Lương Mạt khẽ vuốt mái tóc, ung dung tự nhiên đi ra khỏi phòng. Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng cháy của Tư Lưu Phong thỉnh thoảng xẹt qua người nàng.

Hai người duy trì một khoảng cách nhất định, sóng vai mà đi, hướng về phía cầu bạch ngọc.

Tư Lưu Phong lén liếc nhìn Tây Lương Mạt. Dưới ánh tà dương, ngũ quan xinh xắn thanh mỹ của nàng phủ một tầng màu sắc nhu hòa, khiến nàng thoạt nhìn giống một khối ngọc ấm cực kỳ mỹ lệ, cử chi ung dung lại tao nhã.

Trên đường giai nhân chậm rãi bước.

Rõ ràng biết hắn đang nhìn nàng nhưng vẫn duy trì ngượng ngùng thích hợp lại không lúng túng.

Hắn âm thầm nói với bản thân, chỉ có thiếu nữ như vậy mới xứng với danh hiệu tiểu Vương phi của Đức Vương phủ.

Tỳ nữ cùng đám ma ma làm việc trong viện đều bất giác ngừng động tác, nhìn về phía một đôi bích nhân trên cầu bạch ngọc.

Một người tuấn tú vô song, hào hoa phong nhã, một người uyển chuyển đoan trang, yểu điệu tao nhã.

Còn ai xứng hơn bọn họ nữa đây?

Tất cả mọi người cảm thán trong lòng như vậy.

Chỉ có Hà ma ma đứng trước hồ sen, tay giấu trong tay áo, mắt lạnh nhìn đôi bích nhân kia.

Vô thức so sánh Tư Lưu Phong với chủ tử nhà mình, nam tử như vậy sao có thể so được với chủ tử khuynh quốc khuynh thành, trí tuệ vô song nhà mình cơ chứ?

— ta là đường phân cách —

Chuyện Tây Lương Đan rốt cuộc bị Tĩnh Quốc công đè xuống, độc trên dao găm đâm bị thương tay ông ta là thạch tín diệt chuột bình thường, bởi vì không phải nuốt vào, hơn nữa trên dao găm không bôi nhiều lắm nên dưới sự điều trị của vị quân y thánh thủ giỏi về giải độc kia cũng không còn gì đáng lo ngại.

Thế nhưng lần này cơn giận của Tĩnh Quốc công không thể át chế, đổ tất cả những gì Tây Lương Đan đã làm lên đầu Hàn thị, nhận định bà ta không biết dạy con gái, dạy ra một cô con gái ý đồ giết chị đâm cha!

Mặc kệ người Tây Lương Đan muốn giết là ai, cuối cùng người bị thương là Tĩnh Quốc công, mà lời Tây Lương Đan nói càng khiến trái tim hắn rét lạnh.

Ông ta hung dữ mắng Hàn thị tới cầu xin ra ngoài, nhốt Tây Lương Đan trong phòng củi thẳng năm ngày năm đêm, lão thái thái tự mình tới cầu xin mới đưa được Tây Lương Đan bị nhốt đến mất hết hồn vía, không một hạt cơm, chỉ uống nước, phát sốt trong phòng củi ra ngoài.

Mặc kệ Hàn thị khóc lóc cầu xin thế nào, Tĩnh Quốc công quyết đặt lễ đính hôn, đưa Tây Lương Đan vừa hạ sốt ra thôn trang ở ngoại ô tĩnh dưỡng, không được ông ta đồng ý chưa được phép trở về.

Tây Lương Mạt ôm lò sưởi tay tinh xảo nhìn Tây Lương Đan chửi ầm ĩ trong phòng chứa củi đến khi nóng sốt mơ mơ màng màng, toàn thân dơ bẩn rối loạn, hoàn toàn không có vẻ tao nhã tuyệt sắc trước kia, bị người ta nâng vào một chiếc xe ngựa cài khóa sắt mang đi.

Khi đó Lục Kiều lo lắng nói cho nàng biết hành vi bất thường của Tây Lương Đan, nàng đã biết cơ hội tới, đồng thời còn là cơ hội một mũi tên trúng hai đích. Với cá tính của Tây Lương Đan, hoàn toàn không có khả năng bị đả kích, hoàn toàn thất vọng rồi yên lặng.

Khả năng duy nhất là Tây Lương Đan bị tin tức này đả kích đến mức liều chết một lần, sẽ ra tay với nàng.

Vì vậy nàng cẩn thận sắp xếp bố cục này, thường ngày không ra ngoài, ngay cả khi tới thư phòng của Tĩnh Quốc công cũng dẫn theo rất nhiều nha đầu, ma ma, cơ hội duy nhất để Tây Lương Đan có thể động thủ với nàng là ở bên trong thư phòng của Tĩnh Quốc công.

Không ngờ hiệu quả tốt vượt mức dự kiến, một mũi tên trúng hai con chim.

“Tứ muội muội ở thôn trang vì tu thân dưỡng tính, không phải để hưởng phúc, nhất định thím phải để tâm rèn dũa tính tình muội muội một chút, miễn cho sau này gây ra đại họa, tất cả mọi người đều không cứu được.” Tây Lương Mạt mỉm cười nói với Lê thị.

Tây Lương Đan cũng nên nếm thử tư vị làm hạ nhân, khi đó nàng đã sống trong tình cảnh như vậy nhiều năm đấy thôi.

Lê thị là người thông minh, đồng thời dường như có một loại oán hận kỳ quái với Hàn thị, lúc này ánh mắt nàng ta sáng lên, lập tức cười nói: “Lát nữa ta sẽ dặn dò người từ thôn trang cẩn thận “chiêu đãi” Tứ tiểu thư.”

Tây Lương Mạt che miệng cười, ánh mắt lấp lánh: “Cũng đừng để phu nhân cảm thấy người ở thôn trang khắt khe Tứ muội muội, ồn ào lên mọi người cũng mất mặt.”

Lê thị hiểu Tây Lương Mạt đang nhắc nhở nàng ta cẩn thận Hàn thị, lòng hiểu không nói gật đầu: “Đó là đương nhiên.”

Nàng ta xuất thân nhà quan lại, còn nhỏ đã quản lý gia vụ, đương nhiên biết rất nhiều biện pháp hành hạ người ta mà không nhìn ra vết thương.

Ngay khi Hàn thị hoàn toàn rớt đài đến sứt đầu mẻ trán, thống khổ khóc tiễn bước Tây Lương Đan bị nhốt trong xe ngựa, hôn kỳ của Tây Lương Mạt cùng Đức Vương phủ đã được định ra, chính là mùng sáu tháng Giêng năm sau.

Khi tin tức truyền tới Tây Lương tổ gia, Tây Lương tổ gia bỗng phái một trưởng lão của nhà tổ đưa lễ vật tới, đưa ra ý kiến Tây Lương Mạt là Quận chúa cao quý, lại sắp gả cho Đức tiểu Vương gia, trở thành Vương phi, nên mở từ đường, viết tên Tây Lương Mạt vào dòng chính trong gia phả.

Dù sao ngay từ giây đầu tiên nàng sinh ra đã không có ai hoan nghênh, nhiều năm qua đi sớm đã thành người bị người ta cố ý vô tình lãng quên rằng nàng nên được ghi tên vào vị trí chính nữ.

Tĩnh Quốc công suy nghĩ một hồi rồi cảm thấy không có vấn đề gì, liền đồng ý, nếu ông ta đã nhìn thẳng vào sự tồn tại của cô con gái này thì viết tên vào gia phả cũng là đương nhiên.

Vì vậy ông ta giao việc này cho Lê thị xử lý.

Mà sau khi nhận được nhiệm vụ, Lê thị lại lâm vào phiền muộn, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nàng ta quyết định thông báo cho Tây Lương Mạt một tiếng, nên sáng sớm đã tới Liên Trai của Tây Lương Mạt.

Bạch Ngọc đã biết nàng ta sắp tới, đứng đợi bên ngoài Liên Trai từ lâu, dẫn nàng ta vào phòng của Tây Lương Mạt.

“Ngọn gió nào thổi Tam thẩm tới sớm thế này. Bạch Nhụy, mau pha trà.” Tây Lương Mạt vừa chải đầu xong, mỉm cười bắt chuyện với Lê thị: “Tam thẩm đã dùng bữa chưa? Cùng Mạt nhi dùng bữa được không?”

Lê thị quả thật chưa ăn sáng đã vội vã tới đây, lúc này thấy Hà ma ma bày một bàn đồ ăn sáng tinh mỹ đã biết Tây Lương Mạt cố ý chuẩn bị cho mình, trong lòng thoải mái hơn nhiều, cũng không từ chối mà nhã nhặn ngồi xuống.

“Vậy thì tốt, Tam thẩm quả thật chưa dùng bữa sáng.” Lê thị cười cười ngồi xuống bên cạnh bàn vuông làm từ gỗ tử đàn.

Hai người nói đùa một phen, dùng xong bữa sáng, Tây Lương Mạt vẫy lui những người xung quanh, nhìn về phía Lê thị nói: “Tam thẩm, ta không phải Nhị muội muội, không thích nhất là vòng vo, Tam thẩm có gì muốn báo cho Mạt nhi biết vậy?”

Lê thị thấy nàng thẳng thắn như vậy ngược lại cũng bớt đi những lời khách sáo, chỉ nói: “Nói vậy Quận chúa đã biết Tây Lương tổ gia phái trưởng lão tới thương nghị việc mở từ đường ghi tên Quận chúa vào gia phả?”

Tây Lương Mạt không phản đối, nhẹ nhấp một ngụm trà, gật đầu nói: “Đúng vậy, ta biết.”

“Lần trước nhà tổ đề nghị chọn Quận chúa làm người hòa thân với Hách Hách, ngày đầu tiên tới nhà tổ ở đã xảy ra chuyện lớn, có người ở nhà tổ đồn đại nói Quận chúa bất mãn chuyện hòa thân nên hỏa thiêu nhà tổ. Tuy những chuyện này chỉ là lời đồn không thể tin, nhưng sự bất hòa giữa Quận chúa và nhà tổ là sự thật, vì sao lúc này nhà tổ lại đặc biệt muốn mở từ đường vì Quận chúa?” Lê thị thẳng thắn nói ra nghi ngờ trong lòng.

Nàng ta có con đường tin tức của chính mình, lão thái quân cùng đám người họ Tây Lương cực kỳ không thích Tây Lương Mạt, nói nàng ngang ngược, bất kính trưởng bối, là đồ đệ bất hiền bất hiếu, nay thái độ thay đổi một trăm tám muơi độ chẳng lẽ không đáng nghi?

Nay Tĩnh Quốc công giao việc này cho nàng ta chuẩn bị, nếu không có chuyện gì thì thôi, nếu có chuyện nàng ta chính là chuột trong chum, hai đầu đều là đường cùng.

Tây Lương Mạt hiểu sự nghi ngờ của Lê thị, nàng mỉm cười: “Thím cũng là người nhanh nhẹn, vậy Mạt nhi cũng ăn ngay nói thật, đối với việc có quy về gia phả hay không thật ra Mạt nhi không để ý. Chỉ là phụ thân cho rằng cần thiết thì Mạt nhi đương nhiên tòng mệnh, người của Tây Lương tổ gia quả thực không thích ta, hôm nay thím nhận lấy việc này quả là mất sức lại không công.”

Nàng dừng lại một chút rồi thản nhiên nói: “Thím cứ yên tâm, nước tới đất chắn binh tới tướng chặn, nếu bọn họ không giở trò gì thì thôi, nếu thật sự có ý xấu, muốn thành quỷ, Mạt nhi cũng không ngại tiễn họ một đoạn đường.”

Nhìn gương mặt nhu hòa tựa như hàm chứa trêu ghẹo của Tây Lương Mạt, nhưng ánh mắt lại lóe sáng thâm sâu khó lường khiến Lê thị bất giác rùng mình.

Một thiếu nữ mới mười mấy tuổi làm thế nào có được ánh mắt tối tăm như vậy?

Từ trong tiềm thức, nàng ta cảm thấy Tây Lương Mạt đã nói được thì làm được.

“Nếu trong lòng Quận chúa đã hiểu, vậy Tam thẩm cũng không nói nhiều, nhất định sẽ tận tâm làm tốt chuyện này.” Lê thị gật đầu nói.

***

Thế nhưng bất ngờ là thái độ của Tây Lương tổ gia đối với Tây Lương Mạt dường như chuyển biến một trăm tám mươi độ.

Tuy không thể gọi là nhiệt tình nhưng tôn trọng và cung kính là đủ rồi.

Bởi vì từ đường ở nhà tổ nên nghi thức nhập gia phả phải tổ chức ở nhà tổ của gia tộc Tây Lương, vì vậy ít nhất phải vào đó ở sớm hơn ba ngày.

Tây Lương Mạt nhìn nghi thức nghênh tiếp càng phô trương hơn trước ở trước cửa Tây Lương tổ gia, một hàng hơn hai mươi nha đầu bà tử cộng thêm hơn mười gia đinh, vẫn do Phượng Tỷ dẫn dắt đứng trước cổng, cung kính buông tay.

Phượng Tỷ vẫn mặc trang phục phú quý có chút lỗ mãng, khoác áo choàng bằng gấm đỏ đính lông chim, phục trang đẹp đẽ, chói mắt cực kỳ, lúc này trong tay nàng dắt một cậu bé khoảng bốn, năm tuổi, làn da trắng ngần.

Thấy Tây Lương Mạt xuống kiệu, nàng ta liền dẫn cậu bé tiến lên, Phượng Tỷ vỗ phía sau đứa bé kia, đứa bé liền rụt rè cười với Tây Lương Mạt, non nớt hô một tiếng: “Chào tiểu cô cô.”

Tây Lương Mạt ngẩn người, thật không ngờ con của Phượng Tỷ đã lớn như vậy, nàng nhìn đứa trẻ, không tự chủ được lộ ra một nụ cười dịu dàng: “Bé ngoan, con tên là gì?”

Đứa bé kia xấu hổ trốn sau mẹ không chịu ra, Phượng Tỷ có chút nóng ruột, lập tức cười thay bé trả lời: “Đứa bé này đại danh gọi Tây Lương An, mọi người hay gọi là An ca nhi, bình thường rất nghịch ngợm, không hiểu sao hôm nay đột nhiên lại xấu hổ, sợ là thấy Quận chúa đẹp như tiên nữ Dao Trì nên ngượng ngùng đấy thôi.”

Phượng Tỷ luôn khéo miệng, mọi người đều nở nụ cười.

Tây Lương Mạt nhìn Phượng Tỷ nắm chặt bàn tay mềm mại của An ca nhi, ánh mắt tràn đầy yêu thương trẻ nhỏ, còn có chút sầu lo khó nhận ra. Nàng bỗng hiểu được vì sao khi đó Phượng Tỷ ngầm cảnh báo nàng phải cẩn thận.

Cô gái xuất thân từ nhà thương nhân này cực kỳ khôn khéo, trời sinh có một loại trực giác với nguy hiểm.

Nàng ta hy vọng bằng nhân tình đã cho Tây Lương Mạt để đổi lấy bình an sau này. Trong thế gia đại tộc này, nàng ta có thể bằng thân phận bị khinh bỉ và phỉ nhổ đạt được địa vị được nể trọng như hôm nay nhất định phải có một nhận thức mang tính cực kỳ bản chất đối với Tây Lương tổ gia.

Khi Tây Lương Mạt đánh giá mẹ con Phượng Tỷ, Phượng Tỷ cũng đang lén lút dùng khóe mắt quan sát Tây Lương Mạt. Nàng ta luôn cảm thấy Tây Lương tổ gia như một tòa nhà cổ kính hoa mỹ, nhưng nền tảng đã mục nát, tràn đầy giòi bọ. Trong hoàn cảnh như vậy, nếu không có một đường lui, có lẽ sớm muộn gì nàng ta và con sẽ bị chôn vùi trong đó.

Mà Tây Lương Mạt, thiếu nữ như thế này khiến tiềm thức nàng ta cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần.

Vì vậy nàng ta mạo hiểm bán một phần nhân tình cho vị tiểu Quận chúa này, nếu không thể tránh được âu cũng là mệnh, nếu bình yên vô sự thì nàng ta không những tặng một phần nhân tình mà còn trấn an lương tâm của mình.

Ai ngờ thiếu nữ mới mười lăm tuổi này không chỉ thoát được kiếp nạn, mà ngay cả chú cháu muốn xâm phạm nàng đều chết trong tay nàng một cách thần bí, sau đó nàng còn hỏa thiêu gần như một nửa Tây Lương gia, khiến những người dám khinh thị cùng mạo phạm nàng trả giá đắt.

Khi nghe tới ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, nàng ta liền hiểu — bản thân đặt cược vào thiếu nữ này là không vô ích.

Tiểu Quận chúa này tuyệt đối không giống người thường, có thể tạo được mảnh trời riêng dưới sự hà khắc của Hàn Nhị phu nhân, từng bước vinh hoa, thậm chí được Hoàng Hậu nương nương coi trọng, tâm chí cứng cỏi cùng thủ đoạn độc ác của nàng khiến người ta líu lưỡi.

Mà điều duy nhất Phượng Tỷ cần xác định là Tây Lương Mạt có nhận ân tình của nàng ta hay không, hay nàng ta cũng không khác gì đại đa số cầm thú khoác da người, ích kỷ máu lạnh ở Tây Lương tổ gia?

Lúc này, Phượng Tỷ vừa không yên lòng nói đùa vừa tinh tế quan sát vẻ mặt của Tây Lương Mạt.

Bạch Ngọc là một nha đầu cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ, đã sớm chuẩn bị một ít đồ chơi tinh xảo, Tây Lương Mạt từ trong túi gấm Bạch Ngọc dâng lên lấy ra một chuỗi vòng hoàng kim khảm bảo thạch tinh mỹ đưa cho An ca nhi, dịu dàng nói: “An ca nhi ngoan, cô cô cho con cái này chơi nhé, được không?”

An ca nhi thấy đồ chơi mới lạ như vậy lập tức vui vẻ, lộ ra nụ cười đáng yêu với Tây Lương Mạt, hai chiếc má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, gương mặt đỏ hồng như trái táo cực kỳ ngây thơ, khiến người ta đau lòng.

“Cảm ơn cô cô!”

Trong đôi mắt lá liễu của Phượng Tỷ lướt qua một tia sáng, lại cười mắng: “Nhóc con, thứ quý trọng như thế cũng dám nhận, còn không mau trả lại cho tiểu cô cô!”

An ca nhi giận dỗi bĩu môi, rất uất ức lại luyến tiếc vuốt chuỗi bảo thạch, nhìn Phượng Tỷ, lại đáng thương nhìn Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt nhìn gương mặt non nớt đáng yêu của đứa trẻ, đó là một chút thuần khiết hiếm khi nào nhìn thấy sau khi chìm trong bóng đêm và biển máu, nàng mềm lòng nhìn Phượng Tỷ cười nói: “Đây là tiểu cô cô ta tặng cho An ca nhi, nếu chị dâu không chịu nhận, chẳng lẽ không cho An ca nhi nhận cô cô này?”

Ánh sáng trong mắt Phượng Tỷ càng dâng lên, lúc này mới chính thức vui vẻ, nắm bàn tay nhỏ của An ca nhi, vội vàng nói: “Còn không cảm ơn tiểu cô cô.”

Đều là người thông minh, Phượng Tỷ biết Tây Lương Mạt đã nhận ân tình của nàng ta.

An ca nhi dùng bàn tay nhỏ mập mạp cầm chuỗi ngọc lại cười: “Cảm ơn tiểu cô cô!”

Lê thị đang hàn huyên với Triệu phu nhân cũng đã tới.

“Quận chúa.” Triệu thị cúi đầu chào nàng một tiếng.

Tây Lương Mạt đã thấy bà ta từ lâu, nàng mỉm cười: “Triệu phu nhân.”

Triệu thị thoạt nhìn tiều tụy hơn nhiều, áo choàng da sóc kết hợp với áo bối tử đỏ đậm thêu hoa hợp hoan cùng váy màu đen vốn nên vui mừng, mặc trên người bà ta lại có một loại cảm giác ảm đạm như nỏ mạnh hết đà.

Một phu nhân quản lý đại tộc bằng phương pháp thê thảm nhất mất đi con gái yêu cùng một người con trai đã nhanh chóng già nua.

“Dung mạo Quận chúa ngày càng động lòng người, còn chưa chúc mừng ngài sắp trở thành Đức tiểu Vương phi đâu.” Triệu thị đờ đẫn mở miệng, ánh mắt bà ta nhìn thiếu nữ trước mặt có chút lẩn tránh. Vài ngày không gặp, nàng ngày càng xinh đẹp, khiến bà ta nhớ tới con gái chết thảm của mình.

Và cả người con trai đã chết trên tay thiếu nữ này.

Bà ta nên hận người trước mặt, nhưng khi nhìn thấy Tây Lương Mạt, trong lòng Triệu thị lại có cảm giác gần như sợ hãi, căm hận cùng hối hận, đan vào nhau thành tâm tình phức tạp.

Những người phụ nữ quanh năm đắm mình trong tranh đấu chốn hào môn đều có một loại trực giác trời sinh.

Trên người thiếu nữ nhìn như xinh đẹp vô hại trước mặt có một hơi thở hắc ám và tanh máu vượt quá tuổi tác của nàng, phiêu đãng trong một nụ cười, một cái nhăn mày, một cái xoay người của nàng.

Khi đó, nếu như bà liều lĩnh ngăn cản Đình nhi… Không trêu chọc Tây Lương Mạt, có lẽ tất cả sẽ không xảy ra.

Đáng tiếc…

Nói gì cũng đã muộn.

Hôm nay bà ta chỉ có hai con đường để đi tới, tới lúc bà ta nên chọn lựa…

Triệu thị hạ tầm mắt, giấu đi tâm tình hiện lên trong ánh mắt.

“Phu nhân khách khí.” Tây Lương Mạt buộc chặt lại áo choàng lông cáo trắng, liếc nhìn gương mặt chết lặng của Triệu phu nhân nhưng không cảm thấy bà ta đáng thương. Người phụ nữ này, nàng đã cho bà ta cơ hội, chỉ là bà ta không có sự lựa chọn sáng suốt như Phượng Tỷ.

Hàn huyên qua đi, mọi người đều tự vào trong phủ.

Vẫn ngồi trong kiệu đi xuyên qua gạch xanh ngói đỏ, phòng ốc cao lớn, đường lát đá tảng, bái kiến Dư lão thái quân tại Lưu Phương Đường, mấy ngày trước lão thái gia bị cảm lạnh, ốm đau trên giường không dậy được, chỉ có Dư lão thái quân còn đeo đầy đầu trang sức, có chút suy yếu, khoác áo choàng lông cáo đỏ, mặc áo bối tử tùng hạc duyên niên, váy hoa trăm tử nghìn tôn ngồi ghế trên, vẻ mặt uy nghiêm chờ Tĩnh Quốc công dẫn Tây Lương Mạt cùng Lê thị tới lễ bái.

Tây Lương Mạt nhìn gương mặt như vỏ cây của bà ta, thỉnh thoảng vì muốn ho ra đờm mà nhăn thành một đống, lại còn muốn duy trì uy nghiêm, vẻ mặt kiêu ngạo mà cố gắng nhẫn nhịn, không khỏi thấy buồn cười.

Bà già này đúng là hết thuốc chữa. Bực bội với lão thái thái nhà mình, ngầm đấu nhiều năm như vậy nay còn giận chó đánh mèo lên đầu con cháu, nhất định phải chờ con cháu “kẻ thù” tới bái kiến mình mới cảm thấy được chèn ép “kẻ thù”, thật buồn cười.

Tính ra không bằng lão thái thái nhà nàng, tuy bạc tình máu lạnh nhưng dù sao cũng thông minh, tùy ý đám con cháu đấu với nhau, bà ta Lã Vọng buông cần, dù ai thắng ai thua, thể diện chỗ tốt bà ta vẫn chiếm không ít.

Quả nhiên không cùng một tiêu chuẩn.

Chờ những người phủ Tĩnh Quốc công bái kiến xong, Dư lão thái quân mới có chút không chống đỡ được, sai đám ma ma của mình đỡ vào nghỉ ngơi.

Nhìn bóng lưng có chút suy sụp, gần như bị nha đầu bà tử khiêng vào của bà ta, Tây Lương Mạt lạnh lùng nheo mắt lại, xem ra năm đứa con cháu chết thảm trong vụ hỏa hoạn lần trước khiến Dư lão thái quân bị đả kích không nhỏ.

Nếu bà ta thành thật an phận một chút thì thôi, nếu không, nàng không ngại tiễn bà già này một đoạn trên đường đoàn tụ với con cháu.

Sau khi Dư lão thái quân đi, Tây Lương Hòa còn hiền hòa tới bắt chuyện với Tĩnh Quốc công, Tây Lương Mạt cùng Lê thị.

“Cháu gái quả nhiên có mệnh phú quý, đóa hoa trong chốn phồn hoa, không vào hoàng gia cũng vào phủ của quý tộc thiên hoàng hậu duệ, trước kia bá phụ có lời nào không hợp mong cháu gái bao dung.” Tây Lương Hòa chắp tay cười nói, trên mặt không thể nhìn ra vẻ dữ tợn oán độc khi muốn dùng tộc quy xử lý Tây Lương Mạt, chỉ giống như trưởng bối hiền lành yêu thương vãn bối.

Hoặc là kẻ thấy gió sử đà, giỏi nịnh nọt lấy lòng.

Tĩnh Quốc công nhìn Tây Lương Hòa một cái, có chút lạnh nhạt và khinh bỉ: “Đường huynh không cần như vậy, Mạt nhi là tiểu bối, nào có đạo lý để ngươi thỉnh tội.”

Tây Lương Mạt cũng dịu dàng cười: “Thúc phụ, ngài muốn khiến Mạt nhi giảm thọ hay sao.”

Tây Lương Hòa thấy đối phương giống như không trách tội, liền tỏ vẻ hiểu lầm tiêu tan, bỏ qua quá khứ, cười tủm tỉm sắp xếp nơi ở cho đám người phủ Quốc công.

Lần này Tây Lương Mạt được sắp xếp ở một viện gần rừng mai, gần các nơi, trong viện có người nói chị em Tây Lương Sương khi còn nhỏ từng ở chỗ này, gia cụ đều làm từ gỗ lê, mặc dù có chút cũ nhưng nơi nơi tinh xảo, rèm màn đã thay mới, biểu hiện sự coi trọng với vị Quận chúa Tây Lương Mạt này, ngược lại không nhìn ra vấn đề gì.

Chờ đám nha đầu của Tây Lương tổ gia xử lý xong tất cả mọi việc, đều tự lui ra, Bạch Nhụy mới thở ra một hơi, giống như thần kinh căng cứng thoáng cái giãn ra, tiến tới bên cạnh Tây Lương Mạt nói: “Đại tiểu thư, hôm này thật sự rất quái, những người ở Tây Lương tổ gia này sao lại nịnh nọt chúng ta thế nhỉ, không phải vì Đại tiểu thư sắp trở thành Đức Vương phi nên đều xông tới lấy lòng đấy chứ? Thật không biết xấu hổ.”

Bạch Ngọc bưng trà ngon vừa hâm nóng tới đưa cho Tây Lương Mạt, nàng ta không lạc quan như Bạch Nhụy mà có chút cảnh giác nói: “Nô tỳ thì không cảm thấy như thế, Quận chúa vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

Từ khi biết được lại phải tới Tây Lương tổ gia, Bạch Ngọc vô cùng căng thẳng, trực tiếp chuẩn bị ba ngày lương khô cùng nước, định bụng sau khi tới Tây Lương tổ gia chỉ dùng đồ của mình mang tới.

Tuy Tây Lương Mạt cảm thấy hành động của Bạch Ngọc có chút khoa trương nhưng không khỏi cảm động vì tính cẩn thận tỉ mỉ này, nàng nhận lấy trà nóng từ tay Bạch Ngọc, vừa uống vừa cười nói: “Đúng vậy, vị thúc phụ này của ta đừng khinh quan nhỏ, chỉ là Hành Tẩu nho nhỏ của bộ Hộ, nhưng quyền lực còn rất lớn, tất cả công văn trình lên bộ Hộ đều phải qua tay ông ta, có quyền giữ lại công văn, không ít quan viên chức cao hơn còn phải hiếu kính ông ta, tính tình lại chi li tính toán, nếu ta là Thái Tử Lương Đệ, hành vi của ông ta không có gì kỳ quái, nhưng nay lại lấy lòng Vương phi tương lai không mấy quan trọng là ta, quả thật đáng ngạc nhiên.”

Cũng không biết thúc phụ đại nhân định tặng nàng đại lễ gì?

Bạch Nhụy cùng Bạch Ngọc nhất thời lại căng thẳng, lần trước tìm được đường sống trong chỗ chết ở Tây Lương tổ gia khiến bọn họ còn sợ hãi đến nay.

Tây Lương Mạt vỗ tay bọn họ, ung dung nói: “Đừng quá căng thẳng, yên lặng quan sát kỳ biến là được.”

Đuổi Bạch Nhụy cùng Bạch Ngọc đi làm chuyện của mình, Tây Lương Mạt ngồi trước cửa sổ xuất thần, nàng gọi Bạch ma ma tới: “Bạch ma ma.”

Bạch ma ma đang thu xếp cẩm bào nàng mặc khi vào từ đường cúng bái tổ tiên, nghe Tây Lương Mạt gọi liền bước tới cười hỏi: “Đại tiểu thư, làm sao vậy?”

Tây Lương Mạt trầm mặc chốc lát rồi đột nhiên hỏi: “Ma ma, chuyện của mẫu thân ta cùng nhà ngoại Lam gia, ngài có thể nói cho ta biết được không?”

Bạch ma ma ngẩn ra, nụ cười trên mặt không còn, nhìn ánh mắt sắc bén lạnh lùng của Tây Lương Mạt, không biết phải làm sao: “Đại tiểu thư, vì sao lại nghĩ tới chuyện này? Có phải… Có phải vì Lam Đại phu nhân không chịu ra ngoài tham dự việc tế tổ tông của tiểu thư sao? Đại phu nhân gần như đã là người ngoài trần thế, tiểu thư đừng để ý.”

“Người ngoài trần thế?” Tây Lương Mạt cầm lò sưởi tay tinh xảo, trên mặt mang theo một tia lạnh bạc, nhớ tới ngày đó lần đầu tiên nàng bước chân vào Kinh Lan Viện hẻo lánh nhất, không, có lẽ nên gọi là Kinh Lan phật đường, cũng là nơi Lam Đại phu nhân tĩnh tu.

Nếu không có thẻ bài của Tĩnh Quốc công, có lẽ cả cửa của Kinh Lan phật đường nàng cũng không bước vào được. Nàng đứng trong viện, chờ một ni cô mặc tăng y tăng mạo đi vào thông báo với Lam Đại phu nhân.

Có lẽ vì khi thức tỉnh, nàng thừa kế ký ức của Tây Lương Mạt thật sự, có lẽ linh hồn của bé gái mồ côi này còn lưu lại một chút linh thức, vì vậy đối với Lam thị nàng thật sự có một phần chờ mong cùng hy vọng.

Nàng thật sự muốn biết vì sao, vì sao thân là mẫu thân mà Lam thị có thể chẳng thèm quan tâm tới nàng nhiều năm như vậy, mặc cho Tây Lương Mạt nhận hết ức hiếp?

Lẽ nào nàng không phải con ruột của Lam thị!

Hôm nay, nàng đã không cần mẫu thân này “che chở”, thậm chí còn khiến tất cả những kẻ đã ức hiếp nàng phải trả giá.

Cho dù là Tĩnh Quốc công, nàng cũng khiến người đàn ông kia trải qua thứ gọi là cốt nhục rút dao đâm tới, nỗi đau khi dao cắm vào máu thịt.

Thế nhưng Lam thị… mẫu thân chưa từng gặp mặt thật sự nợ Tây Lương Mạt nàng một đáp án.

Đứng trong sân hồi lâu, nàng vẫn kiên trì, thậm chí gần như uy hiếp, cuối cùng đổi lấy bóng dáng một người phụ nữ chậm chậm đi ra.

Tây Lương Mạt nhớ kỹ lúc đó, nàng căng thẳng đến mức gần như không thể thở được, giống như có một người đang ở trong thân thể mình nhỏ giọng nức nở: “Mẹ… Mẹ…”

Đó là mảnh linh hồn nho nhỏ mà Tây Lương Mạt thật sự lưu lại, nàng ta hân hoan đến muốn khóc.

Đáng tiếc, người phụ nữ mặc tăng bào kia chỉ đứng trong bóng khuất sau cánh cửa, gương mặt như ẩn hiện tương tự nàng bảy phần, vừa tái nhợt vừa lạnh nhạt, còn có một loại già nua lạnh lùng lộ ra từ ánh mắt, bà ta đứng trong bóng tối vô cảm nói: “Thí chủ trở về đi, bần ni đã là người xuất gia, sẽ không tham dự vào bất cứ tạp vật thế tục gì nữa, từ nay về sau cũng đừng tìm bần ni nữa.”

Nói xong, bà ta thậm chí không đợi nàng phản ứng liền không chút do dự xoay người, chậm rãi rời đi, chỉ lưu lại một bóng lưng lạnh lùng cứng nhắc.

Toàn thân nàng vừa cứng vừa lạnh, trong không khí nghe như có thứ gì đó bị nghiền nát, sau đó bị lá khô cuốn vào không khí trong gió lạnh đầu đông, hóa thành bụi bặm, hoàn toàn biến mất.

Tây Lương Mạt hạ tầm mắt, thấy trên mu bàn tay có một giọt nước long lanh trong suốt, giống như từ đó có thể phản chiếu một gương mặt lặng lẽ, không biết từ khi nào biểu cảm của nàng đã hoàn toàn đạm mạc, mà cảm giác ẩm ướt trên lông mi đã bị gió hong khô.

Nàng biết, đó là phần linh thức còn sót lại vì mong mỏi mẫu thân mà cố chấp không chịu rời khỏi của cô gái nhỏ bị vứt bỏ kia, đã theo một câu nói của Lam thị hóa thành bột phấn, tiêu tan trong không trung, không bao giờ trở lại nữa.

Nàng than nhẹ một tiếng, xoay người rời đi.

Trong cuộc sống, một trong những lời nói dối lớn nhất chính là tất cả bậc làm cha làm mẹ sẽ yêu thương con mình vô điều kiện.

Nếu không, vì sao lại có nhiều đứa trẻ bị vứt bỏ hoặc ngược đãi đến chết như vậy?

Thế nhưng, vẫn sẽ cảm thấy đau lòng, vẫn sẽ cảm thấy không cam lòng…

Tây Lương Mạt đạm mạc đưa tay ôm ngực.

Cuối cùng sẽ có một ngày nàng sẽ khiến những người này hối hận vì những gì họ đã làm, khiến Lam thị dùng mắt nhìn đứa trẻ đã chết kia.

Trước đó, nàng cần hiểu được sự kiêng kỵ của tất cả mọi người, Lam gia chưa từng được nhắc tới kia, rốt cuộc đã từng xảy ra chuyện gì?

Một đại nguyên soái từng nắm giữ binh quyền triều đình, gần như là binh mã toàn thiên hạ suy bại, và một vị nữ tướng quân đầu tiên Lam Linh từng làm mưa làm gió triều đình, vì sao bỗng nhiên sau khi thành thân sinh con lại biến thành như ngày hôm nay.

Tây Lương Mạt nhìn Bạch ma ma nói quanh nói co liền thản nhiên nói: “Nếu ma ma không muốn nói ta cũng không hỏi nữa, chỗ Cửu Thiên Tuế chắc hẳn còn nhiều cách để nghe ngóng tin tức, hoặc là hắn vốn ngang dọc triều đình hơn mười năm vậy hẳn biết không ít.”

Bạch ma ma nhìn thiếu nữ trước mặt, bà biết Tây Lương Mạt không làm thì thôi, đã làm thì dù vượt nghìn khó khăn nguy hiểm, thậm chí không từ thủ đoạn cũng sẽ làm được.

Cuối cùng bà bất đắc dĩ hít sâu một tiếng: “Đại tiểu thư, chuyện cụ thể xảy ra năm đó lão nô cũng không quá rõ ràng, chỉ là Tĩnh tiểu thư cùng phu nhân vốn là bạn tri kỷ nên mới biết được một chút. Người đứng đầu Lam gia là Lam Băng đại nguyên soái, đại nguyên soái cùng nguyên soái phu nhân quen biết từ nhỏ, ân ái vô cùng, thậm chí khi Lam Băng nguyên soái từng bước thăng chức, tiên đế từng định gả An Dương Công Chúa cho Uy Vũ Hầu Lam Băng năm đó mới hai mươi bảy tuổi, lại bị một câu “cám bã chi thê không thể hạ đường” mà uyển chuyển từ chối. Vậy mà An Dương Công Chúa vốn có ý với nguyên soái vẫn chưa từ bỏ ý đồ, trong lúc Hầu gia phu nhân sinh sản liền lệnh bà mụ động tay động chân, nhét vàng vào trong bụng phu nhân.

Khiến cho phu nhân vốn sinh sản bình an không ngừng đau bụng, xuất huyết nhiều mà chết, bà tử kia vốn nên lấy nén vàng ra, không để lại dấu vết, ai ngờ Hầu gia biết phu nhân gặp chuyện không may, liều lĩnh xông vào phòng sinh, bà đỡ kia chưa kịp lấy nén vàng ra.

Trên đời này không có tường nào không lọt gió, sau khi biết được chuyện này Hầu gia vừa đau lòng vừa hối hận, ôm Lam Linh tiểu thư mới sinh định bụng đâm chết trước ngự thư phòng. Tiên đế thẹn với Hầu gia liền dùng roi quất An Dương Công Chúa một trận, gả nàng ta tới Khuyển Nhung hòa thân, gia phong tiểu thư làm Công Chúa, cho phép tiểu thư tự do ra vào cung cấm, Hoàng Hậu tự mình nuôi nấng, vinh sủng vô cùng.”

Bạch ma ma dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Lam Linh tuy có phong hào Công Chúa nhưng tính tình hoạt bát, không câu nệ tiểu tiết, Uy Vũ Hầu gia ra vào chiến trường, không tái giá, thường xuyên dẫn Lam Linh theo bên cạnh dạy võ nghệ binh pháp, Lam Linh thường xuyên nghe người ta nói đáng tiếc nàng là thân nữ nhi, nếu không nhất định thành công một phen. Tính tình nàng kiêu ngạo, vì vậy nhất định nữ giả nam trang lên chiến trường, không ngờ thật sự đánh thắng không ít trận, còn đạt được danh hiệu Ngọc Diện La Sát.”

“Sau khi hồi triều, không biết nàng quấn lấy làm nũng Tiên đế thế nào, Tiên đế không để ý chúng thần phản đối, phong nàng danh hiệu Hoàng Dực tướng quân, thật sự cho nàng dẫn dắt một đội ngũ chỉ thuộc về nàng. Lại sau đó, nàng cùng thứ tử của Tây Lương thế gia – Tây Lương Vô Ngôn, cũng chính là Tĩnh Quốc công hiện nay thành hôn, hai người có một đoạn thời gian hòa thuận, kề vi chiến đấu, chỉ tiếc…”

Ánh sáng trong mắt Bạch ma ma mờ dần, giống như đang nhớ lại chuyện cũ, trở nên có chút mê man, nhưng trên gương mặt già nua lại như hiện ra ánh sáng kỳ lạ, khiến người ta muốn tìm tòi nghiên cứu.

Tây Lương Mạt luôn quan sát phản ứng của Bạch ma ma, biết ít nhất đoạn vừa rồi Bạch ma ma không nói sai, nàng lẳng lặng hỏi tiếp, giọng điệu mang theo chút dụ dỗ: “Chỉ tiếc cái gì…?”

Bạch ma ma nhìn Tây Lương Mạt, hít sâu một tiếng: “Chỉ tiếc sau đó Tây Lương tổ gia yêu cầu Lam Linh phải bỏ lại quân chức miễn đi danh hào Công Chúa, từ nay về sau cởi giáp về nhà mới cho phép nàng thành thân với Tây Lương Vô Ngôn. Lam Linh yêu Tây Lương Vô Ngôn, cuối cùng đồng ý, chưa được vài năm, tân đế đăng cơ, nàng vẫn chưa có con nên Tây Lương tổ gia lại thương nghị với Hàn gia, gả Hàn Uyển Ngôn, cũng chính là Hàn Nhị phu nhân tới làm quý thiếp.”

“Khi gả tới Hàn Nhị phu nhân đã có thai, Lam Băng đại nguyên soái lại bệnh nặng qua đời, từ nay về sau Lam gia xuống dốc, căn bản không cách nào ngăn cản việc này, hơn nữa Hàn gia còn xin được thánh chỉ của Bệ Hạ, Lam Linh phu nhân rất đau buồn, lúc đó không lâu sau nàng cũng có Đại tiểu thư người…”

“Lam Linh phu nhân quá mức đau lòng, cuối cùng tuy sinh hạ người lại chỉ mong thanh đăng cổ phật, không muốn để ý đến thế sự nữa.”

Tây Lương Mạt cầm chén trà, ngón tay chậm rãi xoa vành chén, vẻ mặt lạnh nhạt châm chọc: “Tóm lại, đây là câu chuyện của một người phụ nữ ngu xuẩn vì một gã đàn ông bạc tình mà bỏ qua tất cả, sau khi bị phụ lòng liền hận gã đàn ông kia, ngay cả chính con gái mình cũng hận phải không?”

Thật không thể hiểu nỗi người phụ nữ ngu xuẩn này, từ cổ đến kim không thiếu chuyện thế này. Cho rằng mình bỏ qua tất cả là có thể đổi lấy cả đời cảm ơn yêu thương của đàn ông, lại không biết đàn ông vốn là động vật thực tế nhất, thân là công tử thế gia Tây Lương Vô Ngôn, ai biết hắn có tồn tại suy tính lợi ích với người yêu hay không.

“Quận chúa, người… Người đang oán Lam Linh sao?” Bạch ma ma dường như thật sự không ngờ thân là nữ nhi Tây Lương Mạt sẽ châm chọc mẹ mình không chút nể tình như vậy.

Tây Lương Mạt đẩy cửa sổ ra, tùy ý để gió lạnh thổi vào, cuốn đi ấm áp trong phòng, nàng vô tình nói: “Lam Linh là một người phụ nữ không thấy rõ hoàn cảnh của mình mà hối hận, người như thế sao xứng làm mẫu thân của ta?”

“Thân ở hoàng gia, có phụ thân tay cầm trọng binh lại yêu thương mình, còn là con gái nuôi của Tiên Hoàng Hậu, lại chỉ thấy phồn hoa như cẩm, không thấy nước sôi lửa bỏng, hắc ám quỷ mị phía sau, không biết lợi dụng lợi thế và sở trường trong tay, ngu xuẩn đến mức biến cuộc sống một người trên vạn người thành không ra gì, một kẻ ngây thơ ngu dốt tràn ngập huyễn tưởng về cuộc sống lại chỉ biết trốn tránh, còn làm phiền con gái vô tội của mình biến thành hạ nhân cho người. Ta chỉ oán sao bản thân lại có mẫu thân ngu xuẩn như vậy!”

Bạch ma ma như bị đả kích nặng nề, không thể tin nhìn thiếu nữ trước mặt, ấp úng nói: “Nàng… Nàng chỉ là nhận không đúng người… Ngươi…. Ngươi không nên trách nàng… Khi đó nàng cũng chỉ là cô gái mười mấy tuổi…”

“Ha ha ha…” Tây Lương Mạt bỗng cười nhạo, cười đến không thể ngừng lại, giống như nghe được một chuyện cực kỳ tức cười.

Bạch ma ma luống cuống tay chân nhìn Tây Lương Mạt, có chút khó xử hỏi: “Đại tiểu thư, người cười gì vậy?”

Tây Lương Mạt mím môi, khó khăn thu nụ cười, khóe môi cong lên nụ cười lạnh giá: “Người phụ nữ tên Lam Linh này lẽ nào cả đời chỉ mười mấy tuổi sao? Bà ta chỉ quen thói lẩn tránh mà thôi, cũng không muốn đứng lên từ nơi vấp ngã nữa. Ma ma, ta hỏi ngươi, năm nay Mạt nhi lớn hơn Lam Linh năm đó bao nhiêu tuổi?”

“Hôm nay, ta không cần dựa vào bà ta, không cần dựa vào Tây Lương gia, không phải cũng đi tới ngày hôm nay, khiến Tây Lương gia phải thừa nhận ta là chính nữ hay sao?”

Bạch ma ma nhất thời á khẩu không trả lời được, nhìn thiếu nữ khí thế kinh người trước mặt, cuối cùng cười khổ: “Đúng vậy, Lam Linh phu nhân rốt cuộc không bằng tiểu thư.”

Tây Lương Mạt bĩu môi, nàng biết Bạch ma ma không nói mọi chuyện cho nàng, có điều tương lai, khi nàng có thời gian sẽ điều tra, trước kia không hỏi chỉ vì thời cơ chưa tới mà thôi.

“Được rồi, ma ma, hôm nay tạm thời không nói việc này nữa, chỉ nói hiện tại ta mời Hà ma ma tới chỗ Cửu Thiên Tuế mượn mấy cao thủ của Tư Lễ Giám tới ẩn nấp ở chỗ chúng ta, chúng ta chỉ cần cẩn thận lưu ý sẽ không sợ Tây Lương tổ gia giở trò gì.” Tây Lương Mạt dường như nói quá lâu, có chút mệt mỏi xoa trán, ánh mắt thoáng qua một tia âm lãnh.

Chuyện gì cũng có bóng dáng Tây Lương tổ gia, từ vài chục năm trước tới hôm nay, người của Tây Lương tổ gia quả thật đều không phải đèn cạn dầu, ngày ấy thiêu hơn một nửa vẫn còn tiện nghi bọn họ.

Bạch ma ma lập tức hiểu ý: “Vâng, ma ma hiểu, ba ngày tới sẽ dặn dò đám nha đầu.”

***

Nhưng ngoài dự đoán là ba ngày này Tây Lương tổ gia hết sức bình yên, không có gì khác thường.

Bao gồm cả khi đoàn người đi suối nước nóng Thu Sơn nổi danh trai giới tắm rửa, trước tiên thờ phụng linh vị tổ tông trong Thu Sơn hương miếu, rồi quay về nhà tổ mở từ đường, dâng hương nhập tên mới vào gia phả.

Đều rất thuận lợi, Tây Lương Mạt còn thoải mái ngâm nước nóng ba ngày liền.

Tới ngày thứ ba, đầu đội kim quan, một thân trang phục đẹp tuyệt trần, trong từ đường, tộc trưởng Tây Lương Lâm thay mặt Tây Lương gia kính báo thiên địa, nàng xem như đã chính thức có tên trong gia phả.

Đứng trong điện thờ gỗ lim rất cao, nhìn ma ma quản sự của phủ Tây Lương tổ gia dẫn nha đầu, bà tử cung kính hành lễ thật sâu với mình, đồng loạt hô một tiếng: “Quận chúa vạn phúc.”

Mà người hầu từ phủ Tĩnh Quốc công thì đồng loạt quỳ xuống nói: “Đại tiểu thư vạn phúc.”

Tây Lương Mạt khoanh tay đứng, nhìn bầu trời hiu quạnh khẽ thở dài một tiếng, tuy nàng không thèm để ý có vào gia phả hay không, nhưng Bạch Mai cùng Liễu ma ma đã chết trên trời có linh sẽ muốn nhìn thấy.

Còn Lam thị, bà có thấy không, Tây Lương Mạt không dựa vào bà cùng khiến tất cả mọi người tôn xưng một tiếng Quận chúa, tôn xưng một tiếng Đại tiểu thư!

Những người cũ hầu hạ Tây Lương Mạt đầu tiên như Bạch Nhụy cùng Bạch ma ma cũng đỏ viền mắt, nước mắt lưng tròng, cuối cùng Đại tiểu thư cũng chịu đựng tới ngày này.

Bên này còn đang bày tiệc, bên kia Tây Lương Hòa cùng Triệu thị đã tới đây.

Tây Lương Hòa chúc mừng nàng một tiếng liền cùng Tĩnh Quốc công rời đi, trước khi đi nhìn thoáng qua Triệu thị dặn dò: “Chuyện còn lại giao cho phu nhân sắp xếp, chớ chậm trễ Quận chúa.”

Triệu thị gật đầu thản nhiên nói: “Phu quân yên tâm, sẽ không xảy ra sự cố.”

Nghe như lời nói bình thường, Tây Lương Mạt lại cảm nhận được một chút kỳ dị.

Triệu thị quay sang mỉm cười với nàng: “Quận chúa, dựa theo quy củ, ngài nên tự mình đem gia phả mang về Thu Sơn từ đường bày đồ cúng dâng hương, ngài thấy nên khởi hành lúc nào?”

“Thật không?” Tây Lương Mạt cười như có như không nhìn bà ta: “Tất cả nghe thím sắp xếp.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK