Mục lục
Hoạn phi thiên hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

cuộc đời con người ít nhiều sẽ hao tốn vào những người và việc không đáng, tính cũng tính không rõ, tính rõ rồi sẽ thành phật, phật vô bi vô hỉ. “Bảo ả cút.” Bách Lý Thanh bỏ xuống một câu, vùi đầu vào cần cổ trắng nõn của Tây Lương Mạt mút một cái.

“Vâng.” Tiểu Thắng Tử gật đầu nhưng còn chần chừ không đi, mong ngóng nhìn Tây Lương Mạt.

Đương nhiên hắn biết khi Thiên Tuế gia ở cùng phu nhân, ghét nhất bị người ta quấy rầy, nhưng có thể xin phu nhân giúp đỡ được.

Tây Lương Mạt nhìn vẻ mặt của Tiểu Thắng Tử, thấy có chuyện khác thường liền đè bàn tay Bách Lý Thanh đang thò vào trong áo mình lại: “Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhất định có chuyện quan trọng, tuy nàng ta ủng hộ Thái Tử nhưng địa vị rất đặc biệt, ngươi vẫn nên đi xem sao đi.”

Bách Lý Thanh thoáng dừng, liếc mắt nhìn Tiểu Thắng Tử rồi cười lạnh một tiếng: “Thằng nhãi nhà ngươi càng ngày càng xảo quyệt.”

Tiểu Thắng Tử lập tức cười làm lành: “Không dám, không dám ạ.”

Bách Lý Thanh cảm thấy Tây Lương Mạt đang khẽ kéo áo mình, hắn cũng không tiếp tục nữa, buông cơ thể thơm mềm trong lòng ra, tiện tay phẩy vạt áo mình, ghé vào lỗ tai nhỏ như bạch ngọc của nàng cười như có như không: “Đừng dùng băng vải đè chúng nó nữa, ngươi không đau lòng thì bản tọa đau lòng, bản tọa tốn bao nhiêu công sức mới sai người để ngươi nuôi nó lớn như thế, đè hỏng rồi sẽ tính sổ với ngươi.”

Dứt lời, hắn xoay người thản nhiên bỏ đi.

Tây Lương Mạt sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng được Bách Lý Thanh nói cái gì, nàng lập tức đỏ mặt, nhìn bóng người phiêu dật đi xa của người kia, tức giận thầm mắng một tiếng – không biết xấu hổ.

Nhưng nàng vẫn xoa ngực theo phản xạ, không nhịn được thầm nghĩ, không thể nào đâu, đúng không?

Tốt xấu gì nàng cũng là con gái, vẫn tương đối để ý dáng người mình, dựa theo thể trạng của nàng, bánh bao nhỏ ba năm trước biến thành bánh bao lớn trắng nõn bây giờ thật sự không dễ dàng.

Lại nói tới bên này, sau khi bị Tiểu Thắng Tử gọi ra khỏi Chiếu Nguyệt Tháp, Bách Lý Thanh liền biết vì sao Tiểu Thắng Tử khó xử.

Chiếu Nguyệt Tháp cách Thái Cực Điện nơi hắn thường xử lý công việc không xa, nay phía Thái Cực Điện đang đèn đuốc sáng ngời, người của Cẩm Y Vệ thay thế cấm quân đứng gác trước điện.

Trước điện có một bóng người mặc đồ trắng đang quật cường quỳ thẳng – Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa mặc một bộ đồ tang, bỏ đi trâm cài, quỳ gối trước cửa, trên tay cầm một cái hộp.

Nhóm xưởng vệ muốn đuổi nàng ta đi lại không thể đánh, dù sao thân phận vị Đại Trưởng Công Chúa này thật sự quá đặc biệt, chỉ có thể mặc nàng ta quỳ như thế.

Lý Mật có chút bất đắc dĩ, đối với vị công chúa này hắn vẫn có phần bội phục, trong lúc không ít quan viên triều đình và thành viên hoàng tộc đã chết này còn dám trực tiếp biểu đạt yêu cầu của mình, không được mấy người như vậy, huống hồ còn là một nữ nhân.

Hắn không đành lòng, khuyên bảo nàng ta: “Đại Trưởng Công Chúa điện hạ, ngài cần gì như vậy, cho dù gặp được Thiên Tuế gia thì có thể thế nào?”

“Chuyện này không liên quan tới ngươi, nếu Cửu Thiên Tuế không muốn gặp bản cung, bản cung sẽ quỳ chết ở đây!” Sắc mặt Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa tái nhợt, nhưng trên gương mặt lạnh lùng xinh đẹp vẫn không giấu diếm ngạo khí của mình.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa giương giọng nói: “Thái Bình cầu kiến Thiên Tuế gia!”

Dứt lời, nàng ta bỗng đụng đầu “bịch” một cái về phía đại điện, khi ngẩng đầu lên trên trán đã có một vết đỏ, có thể thấy nàng ta dùng sức đến mức nào.

Sau khi thẳng lưng dậy nàng ta lại không chút thay đổi, lạnh giọng lặp lại: “Thái Bình cầu kiến Thiên Tuế gia!”

Nói xong, nàng ta lại dập đầu.

Như thế ba bốn lần, trên trán Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa đã chảy máu đỏ cả khăn tang trắng.

Lý Mật thấy vậy có chút không đành lòng: “Đại Trưởng Công Chúa điện hạ…”

Lúc này, một giọng nói không âm không dương bỗng bay đến: “Trưởng Công Chúa điện hạ, trăng sáng lên cao, ngài cũng rảnh rỗi tới Thái Cực Điện bái nguyệt cơ à?”‘

Lý Mật thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự không quen làm khó một nữ tử.

Còn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa thì lập tức quay đầu nhìn về phía Bách Lý Thanh, ánh mắt sáng quắc: “Thiên Tuế gia, cuối cùng ngài cũng đến.”

Bách Lý Thanh liếc nàng ta một cái, không nói gì, chỉ thản nhiên xoay người đi về phía Thái Cực Điện.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa lập tức đi theo, đến khi vào Thái Cực Điện, Bách Lý Thanh tùy tiện ngồi trên kim loan bảo tọa, một tay chống cằm, một tay đặt lên mặt kim án, lười biếng phất tay với người xung quanh.

Người của Tư Lễ Giám không chút biểu cảm lui ra ngoài, động tác đều nhịp, lặng lẽ không một tiếng động, giống như rối gỗ không có sức sống.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa không khỏi nhăn mày, nàng thích náo nhiệt, cho dù giết người mình ghét cũng phải cực kỳ náo nhiệt, còn người của Tư Lễ Giám, đặc biệt là cận thị bên cạnh Bách Lý Thanh đều như quỷ, làm cho nàng cảm thấy không thoải mái.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa thấy kim điện không một bóng người, lại quỳ phịch một cái xuống đất.

Bách Lý Thanh từ trên cao liếc xuống thấy trán nàng ta đầy máu tươi, khóe môi bỗng nhếch lên một nụ cười sâu xa: “Trưởng Công Chúa điện hạ, ngài là hoàng tộc cao quý, dưới đầu gối có hoàng kim, sao có thể quỳ trước một hoạn quan như bản tọa, còn dập đầu như thế, Thái Tử điện hạ là hận nhất phải chào bản tọa đấy, ngài không sợ tổn hại tôn nghiêm hoàng tộc của công chúa ngài à?”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhìn về phía Bách Lý Thanh, một lát sau bỗng lạnh giọng nói: “Thật không? Hay là Thiên Tuế gia đã quên cái tên Tư Ninh Thanh? Hắn là người của hoàng tộc họ Tư, hơn nữa mẫu thân còn là công chúa chính xuất của Hoàng Hậu Tây Địch, năm đó nếu không có trận biến cố kia, ngôi vị Hoàng Đế này hắn cũng có tư cách ngồi.”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa hơi ngừng, nhìn hắn nói từ chữ một: “Chẳng lẽ ta nói sai à? Thập Ngũ ca?”

Dung nhan diễm mỹ tà vọng của người ngồi trên hoàng tọa lập tức sa sầm xuống khi nàng ta nói ra cái tên “Tư Ninh Thanh”, hơi thở lạnh lùng tăm tối kia giống như thành hình, càng ngày càng đậm, nàng gần như gặp ảo giác thấy một tia hắc khí từ ánh mắt, từ trên người hắn trườn ra như tơ nhện, bò khắp điện Thái Cực huy hoàng, làm cho đèn đuốc sáng ngời phải mờ đi.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nháy mắt cảm thấy mình không thể thở được, lảo đảo lùi về sau mấy bước mới miễn cưỡng dừng lại.

Nàng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, nhìn chằm chằm Bách Lý Thanh.

Bách Lý Thanh bỗng phát ra tiếng cười cực kỳ bén nhọn quái dị: “Ha ha…”

Âm thanh sắc nhọn chói tai kia làm cho Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa muốn bịt tai lại, lại sợ hộp gỗ trong tay mình rơi xuống đất, đành ngồi xổm xuống ôm lấy cái hộp, đồng thời che tai mình, nhưng tiếng cười yêu dị kia giống như muốn xuyên qua lồng ngực, làm cho nàng đau đến toàn thân run rẩy, chỉ chốc lát sau, lỗ tai, đôi mắt nàng đã chảy máu tươi.

Tiếng cười mang theo hơi thở chết chóc này giống tiếng cười của quỷ vọng tới từ địa ngục, vang vọng bốn phương tám hướng.

Lần đầu tiên Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cảm thấy sợ hãi cái chết, nàng từng sợ hãi, từng tuyệt vọng, nhưng chưa bao giờ từng cảm nhận được hơi thở chết chóc không có chỗ nào để trốn thế này.

Rất lâu sau cuối cùng Bách Lý Thanh cũng cười xong, hắn lau nước mắt vì cười mà chảy ra trên khóe mắt mình, không nhịn nổi dùng tay áo che miệng, nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa gần như thất khiếu đổ máu, nằm rạp trên mặt đất run run, bâng quơ nói: “Thật ngại quá, bản tọa nghe Đại Trưởng Công Chúa điện hạ kể chuyện cười, thật sự không nhịn được… Ngài hài hước thật đấy.”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa run rẩy, ý định đứng lên, thử một lúc lâu mới bò dậy được, lau máu trên mặt mình, sắc mặt nàng ta hơi thay đổi, đời này nàng ta còn chưa từng nhìn thấy máu mình, loại cảm giác đáng sợ này làm cho răng nàng va vào nhau lập cập không thể nói chuyện, toàn thân đau đớn tê dại làm cho nàng gần như không ngồi nổi.

Nhưng nàng vẫn cắn răng một cái, nhìn về phía Bách Lý Thanh, run run nói: “Thiên Tuế gia, bản cung biết ngươi hận mẫu hậu, hận hoàng huynh, hận ta, hận mọi người, nhưng mà… nhưng mà lẽ nào ngươi cũng hận phụ hoàng sao? Cả đời phụ hoàng chưa bao giờ tệ bạc với mẫu phi ngươi, chỉ vì người quá bất công, nếu năm đó người không tệ bạc với mẫu hậu, làm cho mẫu hậu cùng đường, làm sao mẫu hậu có thể hạ độc thủ với mẫu phi của ngươi. Không phải ngươi đã báo thù rồi sao? Năm đó tất cả cung tần hành hạ mẫu phi ngươi đã bị ngươi lọc xương lột da. Ngay cả mẫu hậu, sau khi lên làm Thái Hậu cũng chưa từng có một ngày thoải mái, muốn sống không được, muốn chết không xong.”

Lúc trước, nàng thật sự không ngờ cái chết của mẫu hậu mình có bất cứ liên hệ nào với Bách Lý Thanh, cho đến ngày ấy nhìn thấy cảnh hoàng huynh chết thảm có phần tương tự với cái chết của mẫu hậu. Sau khi mẫu hậu chết, giữa trán chui ra một con sâu, lúc ấy nghĩ rằng có người nguyền rủa mẫu hậu, nay nhớ lại chỉ e mẫu hậu triền miên trên giường bệnh hơn mười năm không chỉ đơn giản vì bệnh.

“Nay thù của ngươi đã báo, còn muốn thế nào nữa? Phụ hoàng còn mấy cháu trai? Ngoại trừ Thái Tử, chỉ còn hai đứa bé của Định Viễn vương phủ!” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cắn răng nói, rưng rưng nước mắt: “Ta chỉ xin ngươi có thể nể tình trên người còn chảy dòng máu của phụ hoàng, giữ lại mạng sống cho Thừa Kiền… còn nữa…”

Nhìn vẻ mặt do dự của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, Bách Lý Thanh hiếm khi nào tâm trạng tốt mà hỏi: “À, còn gì nữa?”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cắn răng: “Còn nữa… để hắn giữ lại thân phận một hoàng tử đi, hắn là người kiêu ngạo như vậy, nếu không có thân phận hoàng tử chỉ sợ sẽ tình nguyện chết cho xong.”

Bách Lý Thanh nghe vậy lại không nhịn được thấp giọng cười.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa sợ hãi mở to mắt, cảm giác đáng sợ vừa rồi còn ở trên người, nàng ta lùi về phía sau theo bản năng.

Nhưng lần này Bách Lý Thanh tương đối kiềm chế, chỉ mỉm cười nói: “À, chuyện đó liên quan gì tới bản tọa?”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhịn cảm giác sợ hãi, hỏi: “… Chuyện gì?”

“Chuyện này liên quan gì tới bản tọa? Hắn muốn chết, có lẽ bản tọa còn có thể ban cho hắn một cái danh Thái Tử, tốt xấu gì cũng bảo vệ cái danh Thái Tử.” Bách Lý Thanh tao nhã đứng lên: “Nếu đây là điều ngươi muốn nói với ta, vậy Trưởng Công Chúa điện hạ có thể về rồi. Đương nhiên, nếu ngài muốn đập đầu đến chết ở Thái Cực Điện cũng không phải không thể, dù sao nơi này chưa bao giờ thiếu máu của các đại thần tử gián, nay thêm một công chúa coi như cũng là một đoạn truyền kỳ.”

Lời hắn nói vừa nhẹ nhàng vừa ác độc, nhưng Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa lại biết người trước mặt chắc chắn có thể làm được chuyện ác độc hơn gấp một vạn lần.

Nhìn Bách Lý Thanh vượt qua mình đi về phía ngoài điện, cuối cùng nàng ta cắn răng một cái, mở cái hộp trên tay, lấy dũng khí lớn tiếng nói: “Thập Ngũ ca, ngươi không muốn biết rốt cuộc Ngự Quý Phi nương nương đã chết thế nào à? Năm đó tuy là mẫu hậu dẫn người tới ra tay nhưng đó là vì Tây Địch có người bán đứng Quý Phi nương nương, cho nên Quý Phi nương nương mới bị mẫu hậu tìm được, hơn nữa…”

Nàng nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đưa mọi thứ nàng cho rằng hữu dụng ra, cố chấp nói: “Hơn nữa, những gì hoàng huynh nợ ngươi ngươi đã lấy về, thiên hạ này đã ở trên tay ngươi, nhưng bên Tây Địch lại như hổ rình mồi, dù gì ta đã ở Tây Địch mười năm, năm đó nếu ở đó không có nhân mạch của mình chỉ sợ đã không còn mạng sống. Nay những mạng lưới này, cộng thêm một phần bản đồ phòng thủ Tây Địch trộm được từ chỗ lão hoàng đế, vốn lấy tới cho Thừa Kiền, giờ cho ngươi hết!”

Bách Lý Thanh dừng bước, bóng dáng mịt mù làm cho Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa không dám nhúc nhích, ngừng thở, chỉ sợ sát khí âm u trên người người kia ngay một giây sau sẽ hóa thành hàng ngàn hàng vạn lưỡi dao thiên đao vạn quả nàng.

Một lúc lâu sau, Bách Lý Thanh bỗng lạnh lùng nói: “Vì sao ngươi tìm bản tọa mà không đi cầu xin Trinh Mẫn, cầu xin nàng chẳng phải dễ hơn ta sao?”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa sửng sốt, sau đó cười khổ: “Bởi vì nàng là người bạn duy nhất của ta, đời này chỉ có nha đầu kia nhìn ta thuận mắt, ta nhìn cũng thuận mắt.”

Nàng ta không nói nhiều, nhưng một lát sau Bách Lý Thanh lạnh nhạt liếc nàng ta một cái: “Bản tọa có thể để Tư Thừa Kiền không chết, nhưng chỉ là không chết mà thôi.”

Nếu nói Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa không thất vọng thì là giả, nhưng nàng cũng biết hắn đã nhượng bộ, Cửu Thiên Tuế chưa bao giờ chịu bị uy hiếp, chỉ nhận trao đổi, hơn nữa công bằng hay không phải xem tâm trạng của hắn.

Nghi ngờ hắn, tuyệt đối không có kết quả tốt.

Cho nên, nàng đặc biệt bội phục Tây Lương Mạt, lúc trước cũng dám bán mình cho một yêu ma đáng sợ như thế.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa gật đầu, khẽ thở ra một hơi, vẻ mặt nghiêm túc nhẹ giọng nói: “Đa tạ Thập Ngũ ca.”

Bách Lý Thanh lạnh nhạt ngắt lời: “Nếu ngươi muốn thằng nhãi Tư Thừa Kiền đó còn đủ tay chân thì đừng gọi bản tọa như thế, bản tọa chưa từng có tỷ muội.”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng vẫn cười khổ: “Cũng đúng, ngay cả ta cũng cảm thấy mình không xứng gọi Thiên Tuế gia như thế.”

Hắn bỗng lãnh đạm hỏi: “Có đáng không?”

Tuy suy nghĩ của Bách Lý Thanh thay đổi rất nhanh nhưng Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa lại biết hắn đang nói gì, chỉ cười khẽ giống như tự giễu, hoặc nên nói là ưu thương: “Không đáng, vẫn luôn không đáng, chỉ là cuộc đời con người ít nhiều sẽ hao tốn vào những người và việc không đáng, tính cũng tính không rõ, tính rõ rồi sẽ thành phật, phật vô bi vô hỉ.”

Bách Lý Thanh thoáng ngừng, không nhiều lời nữa mà tao nhã rời đi.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa suy sụp ngồi dưới đất, nhắm đôi mắt cay xè.

Cung thành huy hoàng, đất trời mênh mông, trong nháy mắt này dường như trống trải cô đơn, cô đơn đến mức làm cho nàng cảm thấy vô cùng mỏi mệt.

Nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma.

Cuối cùng nàng vẫn không thể ngăn cơn sóng dữ này, chỉ biết ngôi vị Hoàng Đế vẫn ở trên tay hoàng tộc họ Tư.

Cuối cùng nàng đã không làm phụ hoàng thất vọng, không phụ danh hiệu Đại Trưởng Công Chúa này của nàng.

— Ông đây là đường ranh giời gần đây Tiểu Bạch lại béo, gần đây A Cửu buồn bực —

Tốc Ngọc Cung.

Tây Lương Mạt và Lý Mật, Túc Vệ cùng đám tâm phúc ủng hộ Bách Lý Thanh đang căng thẳng nghị sự.

“Kế tiếp chính là trấn an người nhà triều thần… Ừm… Lễ đăng cơ của Thập Lục hoàng tử chuẩn bị thế nào rồi?”

“Thưa phu nhân, lễ đăng cơ của Thập Lục hoàng tử đã được chuẩn bị thỏa đáng từ trước, nay chỉ chờ tất cả triều thần trở về vị trí là có thể tuyên cáo thiên hạ.”

“Ừ, bảo Tấn Bắc Vương trông coi ba mươi vạn đại quân phiên vương cho kỹ, đừng có gây ra chuyện gì.”

“Vâng.”

Tây Lương Mạt thương lượng hầu hết mọi chuyện với người bên cạnh xong ngẩng đầu nhìn trời đã thấy vào canh ba, không nhịn được ngáp một cái.

Lý Mật nhìn Tây Lương Mạt không khỏi nói: “Chi bằng phu nhân đi nghỉ ngơi trước đi, đã nhiều ngày nay ngài chưa được nghỉ ngơi cho tốt.”

Từ lúc Tây Lương Mạt đánh một trận phục kích thật đẹp, lại bắt được kỵ binh còn lại của đối phương, sai Chu Vân Sinh dùng nhiếp hồn thuật điều khiểu Đỗ Lôi và mười mấy tiểu đội trưởng kỵ binh, xông thẳng vào đại doanh ba phiên vương, giết Tấn Ninh Vương, Đông Dương Vương, ép Tấn Bắc Vương đầu hàng, người của Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ đều hết sức bội phục nữ tử mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi này. Huống hồ phu nhân là người Thiên Tuế gia coi trọng nhất, cho nên hiện giờ không có ý kiến gì khi Tây Lương Mạt trực tiếp tham gia chính vụ quân vụ.

Ngược lại bên phía quỷ quân, bọn họ muốn tránh hiềm nghi, không muốn tham gia vào đây nên chỉ để Chu Vân Sinh vốn đã “thuộc” Tư Lễ Giám tới cùng Tây Lương Mạt thảo luận việc này.

Tây Lương Mạt cũng biết thể lực mình không chống đỡ nổi nữa, nhớ tới Hà ma ma xem mạch cho nàng xong rồi dài mặt ra, nhất thời có chút bất đắc dĩ, chỉ gật đầu: “Được, các ngươi phân loại những chuyện còn lại trước đi, lát nữa Thiên Tuế gia trở về nói cho hắn là được.”

Nàng nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Đừng làm việc quá lâu, nhiều ngày nay mọi người đều vất vả, tiếp đây chúng ta còn không ít chuyện phải làm.”

Túc Vệ ho khẽ một tiếng: “Phu nhân yên tâm, chúng ta sẽ sớm để Thiên Tuế gia về nghỉ ngơi.”

Mọi người đồng loạt nở nụ cười.

Tây Lương Mạt hơi đỏ mặt, xoay người rời đi.

Chỉ là, nàng vừa mới ra khỏi lều đã thấy Tấn Bắc Vương Tư Ninh Ngọc dẫn mấy thị vệ thiếp thân của mình đứng cách đó không xa, đang nhìn chằm chằm phía cung điện, không biết đang nghĩ cái gì.

Tây Lương Mạt hơi nheo mắt lại, đi tới cười với hắn: “Sao hôm nay Tấn Bắc Vương lại có tâm trạng tới Tốc Ngọc Cung thế này.”

Tư Ninh Ngọc vừa thấy nàng liền lạnh lùng hỏi: “Bản cung đã làm theo yêu cầu của ngươi, nay đại quân Tấn Ninh, Đông Dương đều đã được bản vương tiếp nhận, nhưng ngươi cũng biết loại hợp nhất này là nhờ hai Tấn Ninh Vương, Đông Dương Vương dịch dung mà ngươi phái ra giả vờ bị bệnh, nếu có lúc bị vạch trần, ngươi và ta đều không có kết cục tốt. Đặc biệt là hiện nay bản vương không ở trong quân, càng dễ gặp chuyện không may, rốt cuộc bao giờ ngươi mới thả bản vương ra ngoài thành?”

Tây Lương Mạt nhìn Tư Ninh Ngọc, chậm rãi nói: “Vương gia cần gì sốt ruột, Đông Dương Vương và Tấn Ninh Vương đều là vương thúc của ngươi, tuổi tác đã cao, nay đường xá xa xôi, con người có họa phúc sớm tối, nếu trên đường xảy ra chuyện gì không ai cam đoan được, đúng không?”

Tư Ninh Ngọc sửng sốt, sau đó nhăn mày: “Ngươi muốn cho Tấn Ninh Vương và Đông Dương Vương chết bệnh bất đắc kỳ tử? Nhưng bọn họ đều dẫn con trai theo, hơn nữa hai vị công tử đều thiện chinh chiến, đất Tấn An và Đông Dương còn có Thế Tử gia trấn giữ, bản vương không thể nào hợp nhất hai mươi vạn người này!”

Tây Lương Mạt nhìn hắn, bỗng nhướng mày: “Đông Dương Vương và Tấn Ninh Vương đều có hai vị công tử thiện chiến đi theo?”

Tư Ninh Ngọc gật đầu: “Đúng thế!”

Trong mắt Tây Lương Mạt thoáng lên một tia sáng, sau đó cười vỗ vai hắn: “Rất tốt, vô cùng tốt, đa tạ Tấn Bắc Vương báo lại chi tiết. Những chuyện khác tạm thời ngài không cần quan tâm, đại quân Tấn Bắc sớm hay muộn sẽ là của ngươi, giờ cứ an phận ở đây nghỉ ngơi là được.”

Dứt lời, nàng xoay người bỏ đi, hoàn toàn không có ý định ở lại nói chuyện với hắn.

Tấn Bắc Vương nhìn người trước mặt nói đi là đi, không khỏi lại cáu, gào lên sau lưng Tây Lương Mạt: “Ngươi cho rằng Cửu Thiên Tuế ở kinh thành làm mưa làm gió là có thể làm gì được ở Tấn An và Đông Dương à, nằm mơ!”

Tây Lương Mạt lại làm như hoàn toàn không nghe thấy, càng đi càng xa.

Tấn Bắc Vương giận đến nghiến răng, giậm chân cả giận nói: “Tiểu tử này thật đáng giận, nếu đang ở Tấn Bắc nhất định phải lột quần áo, gọt trọc đầu hắn!”

Cho tới tận bây giờ, vẫn chưa ai có thời gian nói cho Tấn Bắc Vương thân phận thật sự của Tây Lương Mạt.

“Khụ khụ, Vương gia, ngài nên chú ý hình tượng của mình một chút đi, vị này… chỉ sợ ngài động không nổi.” Đỗ Lôi không biết từ chỗ nào được người đỡ đi tới, ho khẽ một tiếng, trong lòng thở dài nghĩ, năm đó hắn thương hại lão Vương gia tuổi già mới có con lại không thể hưởng phúc con cháu được bao nhiêu, Tư Ninh Ngọc tuổi nhỏ đã mất cha, hắn giúp tỷ tỷ dạy dỗ Tấn Bắc Vương nhiều năm, có lẽ vì quá nuông chiều nên bây giờ tính tình còn trẻ con.

Tư Ninh Ngọc hừ lạnh với Đỗ Lôi: “Ngọa tiên sinh nói vậy thì không nói làm gì, vì sao cữu cữu cũng nói thế, lẽ nào bản vương hao tổn nhiều kỵ binh trong tay hắn, bị tiểu tử ngang ngược đó uy hiếp cũng đều bỏ qua? Khi đó ngài trúng mê hồn tà thuật, không biết hắn đáng ghét thế nào, lại dám bảo một gã nam nhân nằm lên người ta, buồn nôn chết được!”

Không hiểu vì sao Tư Ninh Ngọc cảm thấy người bên cạnh mình đột nhiên đều bênh vực Tây Lương Mạt, nhất là khi Tây Lương Mạt còn là một thiếu niên nhìn có vẻ nhỏ hơn cả mình, trong lòng hắn cực kỳ bực bội, gương mặt tuấn tú chảy dài, chỉ có đôi mắt nhỏ dài là hiện lên một tia lạnh như băng.

Đỗ Lôi thấy ánh mắt hắn lại cảm thấy đau đầu, thắng bại là chuyện thường của binh gia, bại trong tay quỷ quân truyền kỳ dưới trướng Lam Đại nguyên soái, hắn dù bại cũng thấy vinh dự.

Cho nên, hiện nay Đỗ Lôi không có bao nhiêu căm hận quỷ quân, ngược lại còn có phần bội phục đám Tây Lương Mạt, Samuel, Bạch Khởi còn trẻ đã có thủ đoạn cao minh.

Nhưng Đỗ Lôi lòng dạ rộng lớn không có nghĩa Tư Ninh Ngọc được hắn nuôi từ bé cũng là một người như thế.

Đỗ Lôi nhăn mày nói: “Ngài muốn làm gì? Đây đang là địa bàn của Cửu Thiên Tuế!”

Hắn đang bị trọng thương, tuy Tây Lương Mạt đã sai y giả bộ Giả tới trị liệu cho hắn nhưng vết thương trên người không phải một hai ngày là khỏi ngay được, nay thấy ánh mắt kỳ lạ của tiểu bá vương nhà mình, hắn không thể không lo lắng. Tư Ninh Ngọc dù không thể coi là hoành hành ngang ngược nhưng cũng có một chút xảo quyệt như cữu cữu là hắn, khi còn trẻ hắn từng làm không ít chuyện thương thiên hại lý, bây giờ tuổi hơi lớn rồi mới kiềm chế hơn nhiều.

Cháu trai của hắn càng không phải kẻ dễ bắt nạt.

Tư Ninh Ngọc cười cười nhìn Đỗ Lôi, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Có chuyện gì được, cữu cữu cứ yên tâm, bản vương biết đây là địa bàn của Cửu Thiên Tuế.”

Dứt lời, hắn đi lên đỡ lấy Đỗ Lôi đang đứng không vững: “Ngài đi nghỉ sớm đi, dưỡng thương cho tốt mới được.”

Thấy Đỗ Lôi nửa tin nửa ngờ đi rồi Tư Ninh Ngọc mới cười khẩy một cái, trong đôi mắt dài nhỏ hiện lên một tia sắc lạnh, lén lút đi theo hướng Tây Lương Mạt rời đi.

Bởi vì Tư Ninh Ngọc đi theo ở xa nên Tây Lương Mạt và người bên cạnh nàng không chú ý tới mình mọc thêm cái đuôi.

Tây Lương Mạt trở về nội điện Tốc Ngọc Điện, phát hiện bên trong tối đen, nàng ngáp một cái, đang định gọi người vào thắp đèn đã thấy một bóng người cao gầy ngồi trong nội điện, có điều không thắp nến.

Tây Lương Mạt sửng sốt, sau đó trong lòng cảm thấy khác thường, bỏ qua ý định đốt đèn, người kia đã không thắp đèn chứng tỏ không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng của mình. Nàng ngồi xuống bên cạnh người kia, đặt tay lên ngực hắn dịu dàng hỏi: “Sao vậy? Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nói gì đó không dễ nghe sao?”

Bách Lý Thanh cầm bàn tay mềm đặt lên ngực mình, thản nhiên nói: “Nàng ta gọi một tiếng Thập Ngũ ca.”

Tây Lương Mạt lập tức hiểu ra, đứng lên hai tay ôm lấy vai hắn, nhẹ nhàng nói: “Chỉ tại Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa choáng đầu nên nhận người thân linh tinh thôi, bây giờ ngươi chỉ có một huynh trưởng, một thê tử, lấy đâu ra tỷ tỷ muội muội.”

Nhiều năm qua chưa bao giờ muốn nhận, Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa si mê Tư Thừa Kiền đến choáng đầu rồi hay sao mà lúc này dám nhận Bách Lý Thanh?

Năm đó thì sao?

Năm đó bách quan ai chẳng biết tiên đế có một đôi con trai sinh đôi xinh đẹp cực kỳ được yêu thương, nhưng khi bọn họ bỗng nhiên lấy thân phận hoạn quan xuất hiện trước mặt mọi người, cao thấp dân chúng triều đình có ai nhớ được hai đứa trẻ bị người thân làm nhục này là hoàng tử đang chảy dòng máu hoàng tộc thuần khiết chính thống hơn bất cứ ai khác?

Một tiếng Thập Ngũ ca này sẽ chỉ làm Bách Lý Thanh tức giận, làm cho hắn oán hận, kích động bóng tối trong lòng hắn, khơi dậy một mặt đáng sợ nhất.

Bách Lý Thanh lẳng lặng ngồi, để mặc nàng ôm mình vào lòng, một thân thể mềm mại quen thuộc, giống như biển cả dịu êm chậm rãi bao trùm lên trái tim cứng rắn lạnh ngắt của hắn. Hắn nhắm mắt lại, để cho mình chìm vào trong đó, dần dần tan đi một thân lạnh giá, giống như người bị đông cứng ngồi bên đống lửa ấm áp, tuyết dần dần tan đi trên tứ chi cứng nhắc.

Không biết bao lâu sau, Tây Lương Mạt bỗng nghe thấy người trong lòng thản nhiên nói: “Thái Bình muốn dùng nhân mạch của nàng ta tại Tây Địch và bản đồ bố trí phòng thủ của Tây Địch để đổi lấy mạng của Tư Thừa Kiền.”

Động tác của Tây Lương Mạt hơi cứng lại, than một tiếng: “Có đáng không?”

Đây hẳn là thứ bảo mệnh của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, nếu có hai thứ kia, bất kể tương lai ai cầm quyền Thiên Triều, cộng thêm thân phận và địa vị đặc biệt của nàng ta, cả đời nàng ta sẽ vinh hoa phú quý, bình an vui vẻ.

Mà Tư Thừa Kiền thì chưa bao giờ có nổi nửa phần tình ý với nàng ta, đến tận bây giờ cũng chỉ có lạnh nhạt, bằng tính cách kiêu ngạo của hắn, chỉ sợ đến chết cũng hoàn toàn không có bất cứ cảm kích gì với hành động của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa.

Bách Lý Thanh cười khẽ, trong tiếng cười có dửng dưng, có khinh miệt, cũng có một chút gì đó Tây Lương Mạt nghe không rõ.

“Ta cũng hỏi nàng ta như thế, nàng ta lại nói…” Bách Lý Thanh thoáng dừng: “Cuộc đời con người ít nhiều sẽ hao tốn vào những người và việc không đáng, tính cũng tính không rõ, tính rõ rồi sẽ thành phật, phật vô bi vô hỉ.”

Tây Lương Mạt nghe vậy bỗng có chút buồn cười, càng nhiều hơn là tự giễu: “Vậy chẳng phải chúng ta cũng thành phật hết rồi à?”

So đo mọi chuyện, luôn tính toán được mất, được cho là khôn khéo rõ ràng, đây chẳng phải chính là hắn và nàng sao? Ngay cả phần tình cảm này lúc trước chẳng phải nhờ tính kế lẫn nhau mới có được đấy thôi.

Ngay từ lần đầu gặp mặt, nàng tính toán lợi dụng hắn để bò lên trên, hắn tính toán lợi dụng nàng để lấy được lệnh bài Lam gia.

Bách Lý Thanh cười khẽ, bóng tối làm cho nàng không thấy rõ gương mặt hắn, chỉ nghe thấy tiếng cười trầm thấp của hắn, sau đó hắn mới chậm rãi nói: “Cho dù chúng ta là phật cũng là Phật Hoan Hỉ, đã nghe tới chưa? Đại thánh tự tại thiên, Phật Hoan Hỉ chủ việc nam nữ giao hợp, tương kiến hoan hỉ, tương giao nhập phật, tương cấu thành phật.”

Tương truyền quốc vương “Bì Na Dạ Già” tôn sùng đạo Bà La môn, tàn nhẫn thành tính, giết chóc phật tử, Thích Ca Mâu Ni phái ra đệ tử xinh đẹp quyến rũ “Bì Na Dạ Già”, ngày ngày giao hoan, “Bì Na Dạ Già” say trong nữ sắc, cuối cùng bị mỹ nhân chinh phục mà quy theo phật giáo, trở thành chủ tôn chúng kim cương trên phật đàn, được xưng làm Bất Động Minh Vương, còn mỹ nhân kia chính là Minh Phi.

Tây Lương Mạt cảm thấy ngón tay thon dài của hắn đang chậm rãi đẩy vạt áo mình ra, bất giác đỏ mặt, khẽ lầu bầu: “Nói mới thấy ngươi có chút tương tự Bì Na Dạ Già tàn bạo kia.”

Đầu ngón tay Bách Lý Thanh từ vạt áo nàng chậm rãi trượt lên sống lưng trắng như tuyết của nàng, chóp mũi cao thẳng khẽ ngửi trên cổ nàng, ngửi thẳng xuống ngực nàng, thờ ơ nói: “Ừ, vậy ngươi làm Minh Phi của bản Bì Na Dạ Già Vương cũng được, cứ dùng hết chiêu số pháp bảo tới để hầu hạ bản vương vui vẻ, bản vương sẽ chỉ say bên cạnh ngươi, không đi đại khai sát giới, được không?”

Tây Lương Mạt ho khẽ một tiếng: “Chỉ sợ hầu hạ không nổi.”

“Không thử xem làm sao biết được, bản Bất Động Minh Vương lại cảm thấy trình độ của Minh Phi ngươi đã dần dần tinh tiến rồi…” Đang nói, Bách Lý Thanh ngẩng đầu hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, nỉ non trên môi nàng.

— Ông đây là đường ranh giới muốn nổi bão —

Đầu này trong cung điện tình tình ái ái, đầu kia trong một cung điện bí mật đương nhiên cũng có cảnh xuân vô hạn.

Lưu Danh Điện cũng lụa trắng phấp phới như tất cả cung điện khác, nhìn có vẻ vô cùng bi thương.

Đương nhiên đây chỉ là nhìn có vẻ mà thôi.

“Ưm…” Tiếng nữ tử mềm mại rên khẽ mang theo một tia xuân sắc lượn lờ giữa không gian trắng toát này.

Tiếng thở dốc và tiếng thân thể đụng vào nhau làm người ta mặt đỏ tía tai, dù rất bình thường nhưng cũng quyến rũ khác thường.

“Phương lang… Phương lang… Ngươi dịu dàng một chút, ta chịu không nổi.” Giọng nữ mềm mại quyến rũ hoàn toàn không một chút kiêng kỵ, chỉ đầy thích thú.

Không kiêng nể gì cả.

Đúng vậy, dù sao hiện giờ còn ai nên hưởng thụ thời gian tốt đẹp này hơn nàng nữa?

Kim Tiệp Dư gắng gượng thở ra một hơi, nghiêng người trong lòng tình lang, mặc đối phương dịu dàng giúp mình lau mồ hôi trên trán.

Nàng ngẩng đầu nhìn tình nhân, lười biếng cười duyên: “Phương lang của ta, ngươi thấy ta có đẹp không?”

Phương Quan nhìn Kim Tiệp Dư xinh đẹp mềm mại trong lòng, nở nụ cười chiều cuộng: “Còn ai đẹp hơn Kiều Kiều của ta được nữa?”

Dung mạo của Kim Tiệp Dư mỹ lệ như hồng hạnh tháng năm, cũng giống tên của nàng, nàng cười khẽ, ánh mặt cực kỳ đong đưa: “Có đẹp hơn tiện nhân Hàn Quý Phi kia không?”

Phương Quan nhàn nhạt nói: “Ngươi sắp làm Thái Hậu rồi, còn so đo gì với nữ nhân sắp làm ni cô kia nữa?”

Kim Tiệp Dư hừ lạnh một tiếng, kéo cánh tay Phương Quan: “Làm sao? Ngươi vẫn nhớ đến ả Hàn Quý Phi ngang ngược kia à?”

Không sai, nàng sắp làm Thái Hậu, hoàng tử của nàng rất nhanh thôi sẽ là người tôn quý nhất đế quốc này!

Phương Quan khẽ vuốt bả vai trắng nõn của nàng, mỉm cười: “Còn ai hợp lòng ta hơn Kiều Kiều được nữa, chỉ là, Kiều Kiều muốn cả đời bị Cửu Thiên Tuế giám sát à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK