Cứ thế bỏ qua tất cả sinh, lão, bệnh, tử, được, mất, yêu ly biệt, cầu không được, oán hận đầy.
Cứ thế không ta không nhau, không dục không cầu. “Nếu không cái gì? Bà bà ngài muốn đánh gãy gân tay gân chân Mạt Nhi, hay muốn tước thịt lột da, hay là dùng cổ độc nhập thân, ngày ngày cắn xé nội tạng tủy não, xé rách gân mạch, ném vào thùng cổ trùng làm thức ăn gia súc, hay bán Mạt Nhi vào kỹ quán thấp kém nhất ngày ngày tiếp những kẻ lao động dơ bẩn nhất?” Tây Lương Mạt nhìn lão phu nhân áo đỏ, ung dung nghĩ kế dùm bà ta.
“Ngươi…” Trên gương mặt đầy nếp nhăn của lão phu nhân hiện lên một tia kinh ngạc.
Những ý kiến của nàng cái nào cũng ngoan độc vô cùng, vẻ mặt lại như đang nói một chuyện rất bình thường, làm cho lão phu nhân đột nhiên cảm thấy những lời uy hiếp mình muốn nói không thể coi là uy hiếp.
Tây Lương Mạt không tức giận vì lời nói của lão phu nhân, chỉ mỉm cười nhìn bà ta: “Bà bà, Mạt Nhi biết ngài là trưởng bối rất thân thiết của A Cửu, theo lý mà nói hôn nhân đại sự nên nghe lệnh cha mẹ, theo lời bà mối, chỉ là nay theo lẽ thường thì Mạt Nhi đã là thê tử của A Cửu, nếu ngài không thích Mạt Nhi, Mạt Nhi cũng không ép buộc, chỉ cần ngài bảo A Cửu tự mình nói với ta một tiếng, hắn muốn bỏ ta, thì Mạt Nhi lập tức viết thư hòa ly, dù sao cũng chẳng phải lần đầu.”
“Hừ, nha đầu thối, ngươi đang…” Lão phu nhân nghe nàng nói nhất thời cảm thấy hụt hơi, sau đó căm tức trừng mắt với Tây Lương Mạt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi đang uy hiếp lão bà tử ta đấy à, Thanh Nhi sao lại cưới loại không biết tôn ti trưởng ấu như ngươi cơ chứ!”
Tây Lương Mạt cười dịu dàng, trong mắt lại hoàn toàn lạnh nhạt: “Không phải Mạt Nhi đang uy hiếp bà bà, chỉ hy vọng ngài có thể hiểu được hai chuyện. Thứ nhất, Mạt Nhi chỉ là Mạt Nhi, không phải thế thân của bất cứ ai, không có bất cứ kẻ nào, hay bất cứ cái gì đáng để ta làm thế thân, cho dù người kia là A Cửu, Tây Lương Mạt còn chưa rẻ mạt đến như thế; thứ hai, nay người trong mắt A Cửu là ta, mà không phải mẫu thân Lam Linh của ta, ta xứng đáng để đứng bên cạnh hắn hơn bất cứ ai, bao gồm cả người mẹ vô dụng và yếu đuối kia của ta, nếu có một ngày A Cửu làm chuyện như cha ta, thì không cần bà bà phải nhắc, Mạt Nhi tự khắc sẽ chọn cành cao hơn, hoặc là sống một mình cả đời, chỉ thế thôi!”
Loại tuyên ngôn gần như có thể coi là lạnh lùng lại khí phách này thốt ra, không riêng gì lão phu nhân ngẩn ra, ngay cả lão Y Chính đi ra xem dược đã sắc xong chưa cũng không nhịn được vỗ tay: “Nói rất đúng, rất hay, rất tuyệt.”
Tây Lương Mạt nhìn lão Y Chính, mỉm cười: “Cảm ơn gia gia khen tặng.”
Lão Y Chính quả là ông lão cực kỳ thú vị, nàng rất thích ông ấy.
Một đôi tay thon dài lạnh lẽo bỗng từ phía sau ôm lấy eo nhỏ của nàng, hơi thở lành lạnh và ái muội lặng lẽ phà lên vành tai nhỏ mẫn cảm của nàng: “Vi phu không biết thì ra nương tử nhà ta lại vừa ý vi phu đến thế đấy.”
Lúc này thân mình Tây Lương Mạt cứng đờ, vành tai “bừng” một cái đỏ lên, nàng thật sự không ngờ những lời gần như bày tỏ kia lại bị Bách Lý Thanh nghe được.
Nàng chỉ cứng họng hừ một tiếng, không nói gì.
Bách Lý Thanh nhìn tiểu nương tử có chút xấu hổ trong lòng, cười khẽ, không chút e dè hôn lên lỗ tai nhỏ của nàng rồi mới ngẩng đầu cười như có như không nói với lão phu nhân: “Huyết bà bà, Mạt Nhi nói đúng đầy, hôm nay trong mắt ta chỉ có nàng, ngày mai cũng chỉ có nàng, cả đời này đại khái cũng chỉ có nàng, nếu bà bà đuổi nàng đi, ta không có nương tử sẽ thắt cổ mất!”
Đường đường Cửu Thiên Tuế, nói những lời yếu đuối gần như vô lại này lại tự dưng khiến người ta cảm thấy mặt đỏ tim đập.
Huyết bà bà tức giận trừng mắt với Bách Lý Thanh: “Tiểu tử thối nhà ngươi, có nàng dâu là quên mẹ, thiệt thòi bà bà ta vì để hai thằng nhóc các ngươi lớn lên bình an mà hao phí bao nhiêu tâm tư, không đáng yêu như trước đây chút nào, các ngươi cởi chuồng, mặt đầy nước mắt nước mũi chạy theo lão bà tử ta đòi mua kẹo, còn nói sẽ ở với bà bà này cả đời, nay có nha đầu trẻ tuổi nên ghét bỏ bà già này khó coi phải không… Hu hu…”
Huyết bà bà nói xong bỗng gào khóc lên không báo động.
Hơi thở âm ngoan trên người bà đột nhiên biến mất gần như không còn, công phu trở mặt nhanh hơn trở bàn tay này Tây Lương Mạt nhìn mà hãi, một lúc sau nàng còn chưa phản ứng lại được, ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn Bách Lý Thanh, thấy hắn vẫn cười cười nhìn mình, đáy mắt có lửa làm cho Tây Lương Mạt phải đỏ mặt, quay mặt nhìn sang lão Y Chính theo bản năng.
Lão Y Chính tiến lên vỗ Huyết bà bà, lớn tiến trấn an: “Được rồi, ngươi khóc cái rắm gì, đám tiểu tử trưởng thành cả rồi, có thể cưới vợ, chờ sinh cho ngươi một chắt trai chơi không vui à, ghen tị cái gì nữa, lẽ nào ngươi còn sinh con cho Thanh Nhi được à!”
Tây Lương Mạt ở bên nghe mà phải 囧, này… Đúng là không phải người một nhà không vào cùng một cửa, Bách Lý Thanh cùng mấy ông lão, bà lão này, tất cả một nhà già trẻ lời nói không thông qua cái đầu.
Lão Y Chính vỗ lên lưng Huyết bà bà mấy cái, sau đó nhìn về phía Tây Lương Mạt, nháy mắt: “Đừng để ý đến bà già này, bà ấy động kinh đấy, rõ ràng đã để nha đầu ngươi gọi bà bà rồi, đấy là chấp nhận ngươi, Thanh Nhi trước nay cực kỳ soi mói, trong mắt không chấp nhận nổi một hạt cát, hắn có thể dùng nhiều thủ đoạn với ngươi như thế chính là để ngươi vào mắt!”
Tây Lương Mạt gượng cười: “Ha ha… Như nhau, như nhau thôi.”
Huyết bà bà vừa nghe có trẻ con để chơi, hai con mắt sắp bị mí mắt che khuất lập tức nhìn chằm chằm vào bụng Tây Lương Mạt, trừng mắt hỏi nàng: “Ngươi có đứa nhỏ rồi hả?”
Tây Lương Mạt lắc đầu, ho khan: “Chuyện đó…”
Lão Y Chính giành nói trước: “Nhanh thôi, nhanh thôi, nha đầu thân thể yếu đuối, phải điều trị một thời gian mới tốt được, Thanh Nhi nguyên dương quá mạnh, nàng còn chưa chịu nổi.”
Huyết bà bà không đợi ông ấy nói xong lại trừng mắt với Bách Lý Thanh: “Tiểu tử thối, nếu ngươi không cố gắng tạo ra một đứa nhỏ cho ta chơi, lão bà tử ta tuyệt đối không thừa nhận tiểu nương tử này của ngươi đâu!”
Dứt lời, bà quay người giật lấy thuốc trong tay lão Y Chính, đi về phòng của Bách Lý Lạc, đi đến một nửa như bỗng nhớ tới cái gì, âm trầm nhìn chằm chằm cái bụng nhỏ của Tây Lương Mạt: “Nha đầu thối, ngươi tốt nhất là cố gắng một chút, nếu không để Lạc Nhi gieo vào bụng ngươi một đứa cũng được!”
“Huyết bà bà!” Sắc mặt Bác Lý Thanh nhất thời cũng sa sầm xuống.
“Hừ!” Huyết bà bà thấy Bách Lý Thanh trừng mắt nhìn mình cũng quát lên với Bách Lý Thanh: “Trừng lão bà tử làm gì, nếu ngươi không được thì huynh đệ ngươi cũng được, dù sao các ngươi là song sinh, sinh ra không phải cũng giống nhau à, nếu không muốn để Lạc Nhi giúp đỡ thì ngươi cố lên đi!”
Nói xong, bà hất cằm, thân mình còng mà động tác thì cực nhanh, dùng sức sập cửa cái “rầm”.
Bách Lý Thanh trợn mắt với cánh cửa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng mơ, đất nhà gia chỉ gia mới được gieo giống!”
Lão Y Chính không nhịn được cười lên khanh khách, lắc đầu dẫn tiểu dược đồng của mình về phía sau viện sắc thuốc.
Đoạn đối thoại quỷ dị của Huyết bà bà và Bách Lý Thanh làm cho Tây Lương Mạt cảm thấy mình như một cọng cỏ trong gió, một cọng cỏ bị trăm nghìn con cừu vui thích giẫm qua ngay trên đầu.
Giúp… Giúp đỡ?
Bụng nàng thành đất công từ khi nào rồi?
Ai cầm cái quốc, cầm túi hạt giống là người đấy có thể trồng hành tây?
Bách Lý Thanh nhìn nét mặt quái dị của Tây Lương mạt, xấu xa vươn tay xoa nắn gương mặt nàng, thấp giọng cười nói: “Được rồi, còn ngẩn ra đấy làm gì, trở về nghỉ ngơi một lát, thay bộ y phục đi, đầy người toàn máu, nhìn quá đáng sợ.”
Tây Lương Mạt hất tay Bách Lý Thanh ra, tức giận nói: “Ngài còn sợ máu à, được rồi, ta đi giúp lão Y Chính sắc thuốc, nếu không ở bên cạnh giúp một tay chăm sóc Bách Lý Lạc cũng được, dù sao hắn cũng bị thương trong tay ta.”
Nói đoạn nàng quay đầu đi về phía sau viện.
Bách Lý Thanh mỉm cười nhìn bóng lưng nàng, nha đầu kia có để hắn trong lòng, nếu không với tính cách lạnh nhạt của nàng, dù ngoài mặt nhất định sẽ sai người chăm sóc Bách Lý Lạc chu toàn nhưng sẽ không tự mình làm.
Phát hiện như vậy khiến tâm trạng tối tăm vì Bách Lý Lạc bị thương của hắn tốt hơn không ít.
Lại nói tới Tây Lương Mạt xoay người đi sau viện, phát hiện chính mình hoàn toàn không giúp được gì, sau viện có rất nhiều ấm sắc thuốc, nghiền thuốc, trông bếp lò, xao thuốc, tiểu thái giám và cung nữ đã người nào có chỗ người nấy cả.
Lão Y Chính thì dẫn tiểu dược đồng của mình đi quanh nhìn xem, chỉ dẫn phải sử dụng dược liệu quý thế nào.
Tây Lương Mạt nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đi lên cung kính hỏi lão Y Chính: “Gia gia, có cần Mạt Nhi giúp hay không?”
Lão Y Chính thầy nàng tới, nhìn qua ống tay áo đã vén lên của nàng liền không khỏi kinh ngạc, nhưng trên mặt cũng nở nụ cười tán thưởng: “Được rồi, nha đầu, gia gia biết ngươi có lòng, có điều ngươi thật sự không chen chân vào được, ngươi ở đây thành đại tài tiều dụng, chi bằng tới chỗ Lạc Nhi xem đi, có lẽ có chỗ ngươi giúp được.”
Tây Lương Mạt gật đầu, xoay người tới sương phòng ở tiền viện chăm sóc Bách Lý Lạc.
Lão Y Chính nhìn bóng dáng Tây Lương Mạt, vuốt chòm râu bạc gật đầu tự nhủ: “Tiểu nha đầu không tệ, tốt hơn mẹ của nàng nhiều, vẫn là Thanh Nhi thông minh hơn, biết chiếm làm của riêng, ha ha…”
Tây Lương Mạt vào phòng, không nhìn thấy Bách Lý Thanh, nghe một tiểu thái giám bẩm báo lại là phía trước có chuyện quan trọng, Bách Lý Thanh bị mời đi rồi.
Vì thế, trong phòng chỉ còn một tiểu thái giám giúp việc vặt, Huyết bà bà và Bách Lý Lạc nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, khóe môi còn thỉnh thoảng chảy máu.
Tây Lương Mạt thấy tiểu thái giám dùng nước ấm giặt băng gạc xong đưa cho Huyết bà bà, nàng đi tới, bảo tiểu thái giám nhường chỗ, cầm chậu đồng không tới, rồi lấy một ấm nước nóng vừa sôi đang định dùng để rót vào bình trà đổ vào trong chậu, thả tất cả băng gạc vào.
Tiểu thái giám không khỏi kinh ngạc hỏi: “Phu nhân, nước này quá nóng, lát nữa làm sao vớt lên để dùng được?”
Huyết bà bà lạnh lúng liếc một cái lại đây, tức giận quát lớn: “Làm cái gì thế, chê Lạc Nhi nhà ta chết chưa đủ nhanh à, chỉ biết tới thêm phiền.”
Tây Lương Mạt không giận, thản nhiên nói: “Trong nước bình thường luôn có những thứ rất nhỏ mà mọi người không nhìn thấy được, ngày thường làn da chúng ta không có vết thương, thân thể cường tráng, dùng nước này để lau người tắm rửa thì không vấn đề, nhưng nếu trên người có vết thương, dùng nước không đủ nóng, không thể bỏng chết những thứ rất nhỏ kia, dính vào miệng vết thương sẽ gây nhiễm trùng.”
“À…” Tiểu thái giám nửa tin nửa ngờ.
Huyết bà bà lại mỉa mai: “Cái gì rất nhỏ, Huyết bà bà ta lăn lộn giang hồ nhiều năm, Miêu Cương, Nam Dương đều đã đi qua, có gì cổ độc chưa từng thấy, nhưng chưa từng nghe nói trong nước có cái gì không sạch sẽ.”
Tây Lương Mạt nhìn bà ta, mỉm cười: “Huyết bà bà hẳn là kiến thức rộng rãi, vậy có thể giải thích cho Mạt Nhi vì sao người bình thường uống nước chưa đun sôi cực dễ bị tiêu chảy, sản phụ sinh đứa nhỏ phải dùng kéo và băng gạc đun nước sôi, đây chỉ là cùng một đạo lý thôi.”
Huyết bà bà không đáp lại ngay được, nhưng bị một tiểu bối như Tây Lương Mạt hỏi nghẹn lời Huyết bà bà cảm thấy rất khó chịu, hừ lạnh một tiếng: “Tiểu nha đầu cũng lớn giọng nhỉ, lão bà tử ta muốn xem ngươi còn biết cái gì!”
Tây Lương Mạt ngược lại với thái độ lúc trước, khiêm tốn nói: “Cái khác nha đầu thật sự không biết, phương pháp này là học từ cao nhân giang hồ như Huyết bà bà đấy ạ.”
Người già đều sĩ diện, không thể chỉ biết chống đối, phải chậm rãi vuốt thuận lông, khó hầu hạ như Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa và chua ngoa như Hàn Nhị phu nhân còn bị nàng nàng thu thập thỏa đáng, tin chắc nàng cũng có thể trấn an được lão phu nhân quái tính như nhền nhện này.
Huyết bà bà thấy thái độ Tây Lương Mạt trở nên cung kính liền đắc ý nói: “Đó là đương nhiên, khi Huyết bà bà ta nắm trong tay hàng nghìn cổ độc hoành hành giang hồ, người ta nghe tên là sợ vỡ mật thì tiểu nha đầu ngươi còn đang bú sữa kìa!”
Tây Lương Mạt thấy bà ta như vậy là biết nịnh nọt đúng chỗ rồi, nàng cười cười, cầm chiếc đũa bạc gắp cái khăn trong bồn nước sôi ra, đặt trên khay bạc để nguội, vắt khô rồi học Huyết bà bà chấm ít nước thuốc để lau vết huyết tương trên ngực Bách Lý Lạc, vết thương đã được khâu lại, vết khâu rất gọn gàng đẹp mắt.
Nàng không khỏi thầm than, lão Y Chính đúng là lão Y Chính, tay nghề này sắp vượt cả bác sĩ giải phẫu kiếp trước rồi.
Huyết bà bà lấy một cái tẩu bằng đồng ra, gõ gõ vào thành giường rồi bắt đầu hút, liếc mắt sang nhìn nàng bỗng hỏi: “Nha đầu, chuyện năm đó ngươi biết bao nhiêu?”
“Chuyện năm đó?” Tây Lương Mạt sửng sốt.
“Chính là lão cha vô dụng của ngươi, bà mẹ không quả quyết của ngươi, tên Hoàng Đế chết tiệt và chuyện của Thanh Nhi với Lạc Nhi!” Huyết bà bà mất kiên nhẫn nói.
Bà thích đứa bé thông minh, tiểu nha đầu này sao nhìn có vẻ ngốc thế.
Không biết Thanh Nhi coi trọng nó ở chỗ nào.
Tây Lương Mạt thành thật lắc đầu: “Vãn bối không rõ ràng lắm, chỉ biết bệ hạ và phụ thân đều thích mẹ ta, không hơn.”
Hắn không nói, nàng sẽ không hỏi, nếu một người không muốn nói chuyện gì cho ngươi, hỏi nhiều cũng chỉ lấy được đáp án giả.
Khi hắn muốn nói thì tự nhiên sẽ nói.
Đương nhiên, nàng cũng sẽ không từ chối biết được một ít chuyện quá khứ và thứ gọi là chân tướng từ chỗ người khác.
Còn tin hay không là do nàng.
Huyết bà bà kinh ngạc nhìn nàng một cái, sau đó trào phúng: “Vừa rồi còn mạnh miệng nói người trong lòng Thanh Nhi là ngươi, lão bà tử ta thấy ngươi chẳng biết gì cả, ban đầu Thanh Nhi thích mẹ ngươi đấy.”
Tây Lương Mạt bình tĩnh gật đầu: “Vâng, có lẽ lúc trước thích mẹ ta còn có cả Bách Lý Lạc nữa mới đúng, còn A Cửu…”
Nàng dừng một chút rồi thản nhiên nói: “Năm đó mẹ ta mười bảy sinh ra ta, A Cửu mới mười hai tuổi, khi ta hai tuổi, hắn mới mười bốn đã tiến cung làm việc, nhỏ tuổi như thế biết cái gì, chỉ là ngưỡng mộ ngây thơ thôi, hơn nữa nếu hắn thật sự luyến mộ mẫu thân ta thì sao lại bức tử bà ta, chỉ vì lấy được thuốc giải độc?”
Huyết bà bà sửng sốt, kinh ngạc nói: “Lam Linh do Thanh Nhi bức tử?”
Tây Lương Mạt dửng dưng nói: “Cho dù không phải A Cửu bức tử thì cũng có hắn giúp sức.”
Bách Lý Thanh không giấu nàng, sau đó đã một năm một mười nói cho nàng, giải dược do máu của mẫu thân nàng và một loại cổ trùng hóa thành, nếu không ăn vào đủ lượng thì chỉ có thể giải độc trong huyết mạch tạm thời, không thể lâu dài, một loại giải dược khác chính là máu của Tây Lương Mạt, máu xử nữ, hiệu quả tốt nhất.
“Hắn bức tử mẹ ngươi, chuyện này sao có thể…” Huyết bà bà thoáng dừng, bỗng nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt, vẻ mặt âm trầm: “Nếu hắn thật sự giết mẹ ngươi, sao ngươi có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, nếu việc này không phải giả thì nhất định ngươi có ý đồ khác!”
Nhìn sự hoài nghi và sát khí trong mắt Huyết bà bà, Tây Lương Mạt nhíu mày, vừa đắp nước thuốc lên vết thương của Bách Lý Lạc vừa nói: “Có lẽ Huyết bà bà không biết, thứ gọi là cha mẹ đối với ta chỉ là người xa lạ mà thôi, đời này ta cũng mới chỉ thấy mẹ ta một lần, có mẹ hay không cũng như nhau cả, A Cửu muốn lấy máu bà ta làm giải dược, để không bị kẻ khác không chế thì cứ việc lấy, đấy cũng là món nợ mà bà mẹ không có tinh thần trách nhiệm của ta đã thiếu thôi, không phải sao?”
Huyết bà bà vẫn nhìn nàng có phần không tin: “Nha đầu nhà ngươi… loại lời nói đại nghịch bất đạo này cũng nói ra miệng được, con không kể tội cha mẹ, ngươi đúng là… không có chút gia giáo nào!”
Tây Lương Mạt mỉm cười nói: “Người có thể gả cho Cửu Thiên Tuế đương nhiên phải lấy Cửu Thiên Tuế làm tiêu chuẩn, không phải người một nhà không vào cũng một cửa mà.”
Huyết bà bà đột nhiên ngậm miệng, má ửng hồng, bà nhớ tới Bách Lý Thanh quả thật cũng không phải loại cung kính trưởng bối.
Sau đó Tây Lương Mạt lại bổ sung: “Hơn nữa cao nhân như bà bà và lão Y Chính cũng thích những thứ giả dối như mấy ông bà già trong hào môn thì đã không gọi là cao nhân giang hồ rồi.”
Lão Y Chính là y tiên thánh thủ tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, Huyết bà bà này thì là môn chủ Thiên Cổ Môn hoành hành giang hồ mấy chục năm trước, quả thật đều được coi là cao nhân trong truyền thuyết.
Huyết bà bà có đường xuống tự nhiên cũng hạ giọng, mất từ nhiên hừ một tiếng: “Đương nhiên rồi.”
Bà dừng một chút, bỗng hút cái tẩu, liếc Tây Lương Mạt ra vẻ chững chạc nói: “Nha đầu kia, ngươi cũng đừng quá oán hận mẫu thân ngươi, tuy nàng ta là kẻ vô dụng nhưng cũng do dòng đời xô đẩy thôi, Hoàng Đế đối với nàng ta vừa yêu vừa hận, cho nên…”
Thì ra hơn mười năm trước, Lam Linh không chịu gả cho Hoàng Đế, khư khư cố chấp gả cho Tĩnh Quốc Công, cộng thêm lúc ấy vì tỏ vẻ mình không vừa ý Hoàng Đế, Lam Linh nói với Hoàng Đế nữ nhi là của hắn, nhưng nàng hận hắn đến chết, tuyệt đối không nhìn cô con gái này một mắt, nếu ép nàng vào cung hoặc hại chết Tĩnh Quốc Công, nàng sẽ ôm nữ nhi đụng đầu chết ở Kim Loan Điện; Hoàng Thượng bị nhục, trong lòng hận cực, lại không thể không đồng ý với yêu cầu của Lam Linh.
Khi Lam gia rơi đài, Tây Lương Mạt đã hai tuổi, còn Lam Linh cũng đã xuất gia hai năm, năm đó Lam Linh xuất gia vì muốn bảo vệ Tây Lương Vô Ngôn, tỏ vẻ với Hoàng Đế từ nay về sau tâm như nước lặng, không còn liên quan gì tới Tây Lương Vô Ngôn.
Nhưng Hoàng Đế lúc này cuối cùng cũng được nắm quyền, đang lúc hãnh diện, là lúc trút bỏ mọi oán giận trong lòng, làm sao chịu dễ dàng tha cho phủ Tĩnh Quốc Công và Lam Linh?
Lam gia cây đổ bầy khỉ tan, người sung quân thì sung quân, người vào cung làm nô thì vào cung làm nô, ngay cả hai huynh đệ Bách Lý Thanh và Bách Lý Lạc được nuôi ở Lam gia cũng gặp tai ương theo.
“Khi đó Lam Đại tướng quân cực kỳ yêu thương đôi con nuôi Lạc Nhi và Thanh Nhi được nuôi trong phủ này, bọn họ và Lam Linh cũng coi nhau như tỷ đệ, quan hệ vô cùng tốt, tên khốn Hoàng Đế kia cưỡng ép muốn bắt Lạc Nhi và Thanh Nhi vào cung làm thái giám, chỉ để cho Lam Linh biết sự lựa chọn ngu xuẩn của nàng ta sẽ hại chết tất cả mọi người bên cạnh, hắn không có cách nào tra tấn nàng ta liền ra tay với những người thân mà nàng ta để ý.” Huyết bà bà càng nói càng giận, cái tẩu để bên mép giường gõ vang lên cạch cạch.
Tây Lương Mạt hơi nhăn mày: “Vậy độc trên người gia và Bách Lý Lạc là thế nào?”
Huyết bà bà im lặng một lát, trên mặt hiện lên một vẻ gần như đau khổ và tự trách, bà im lặng rất lâu mới lẳng lặng nói: “Lại nói tiếp, năm đó lão bà tử ta cũng biết tiểu tử Hoàng Đế kia, có điều lúc ấy không nhận ra hắn là một tên khốn, ngay cả… mà cũng ra tay được, còn tưởng nếu hắn ngồi trên ngôi vị Hoàng Đế có lẽ sẽ tốt với dân chúng, cho nên trước kia đã cho hắn một loại phệ tâm cổ để hắn đối phó kẻ địch của mình. Lại không ngờ hắn dùng trên người thân cận với hắn nhất, Lạc Nhi và Thanh Nhi đầu tiên trúng loại cổ này cho nên không thể lén thoát khỏi hoàng cung, chỉ có thể bị Hoàng Đế khống chế, tịnh thân vào cung.”
“Nhưng Huyết bà bà, cổ là ngài nuôi ra, vì sao ngài không có giải dược?” Tây Lương Mạt đặc biệt không hiểu được những người làm việc không để lại đường lui.
Và cả Bách Lý Thanh, thì ra có thể coi như… cậu của mình, đây hẳn là một trong những lý do mà lúc trước hắn đặc biệt hứng thú với mình.
Gương mặt tràn đầy nếp nhăn của Huyết bà bà đỏ lên, bà hút một hơi thuốc, nói nhỏ: “Ta nào biết tên khốn kiếp kia dùng thứ đó để hại người một nhà, nên mới cho loại cổ phải dùng máu người làm thuốc dẫn, ai ngờ Hoàng Đế lại dùng máu Lam Linh để nuôi cổ trùng, kết quả là…”
“Kết quả là nếu Lam Linh muốn cứu bọn họ thì phải dùng toàn bộ máu của mình, bỏ qua tính mạng. Nhưng mẫu thân kia của ta không cam lòng đại thù chưa báo, càng không cam lòng bỏ lại phụ thân kia của ta để đi tìm chết, cho nên hy sinh hai huynh đệ bọn họ, chỉ đúng hạn làm giải dược cho bọn họ dùng?” Tây Lương Mạt nhíu mày nói, nàng không thể tưởng được rằng lão Hoàng Đế nhìn có vẻ tinh thần sa sút kia năm đó lại có tâm cơ thâm trầm đến thế, tính hết tâm lý của Lam Linh, vì tra tấn bà ta mà cả biện pháp thế này cũng nghĩ ra được.
Nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không phù hợp.
Huyết bà bà thở dài một hơi: “Trước kia thật ra mẫu thân ngươi không phải như thế, khi lão bà tử quen nàng ta, cũng là lúc nàng ta hành tẩu giang hồ, khi đó trong giang hồ người người đều thích Tiểu Linh Tiên, thông minh lại thú vị, chỉ là sau đấy quen cha ngươi mới mọi chuyện suy nghĩ cho cha ngươi trước tiên.”
Tây Lương Mạt nghĩ nghĩ, bỗng ngắt lời Huyết bà bà: “Nếu chỉ là như thế, vì sao nhìn gia có vẻ rất hận mẫu thân ta?”
Huyết bà bà hơi ngừng, trong giọng nói mang theo chút bất mãn và phẫn nộ: “Còn không phải tại mẫu thân của ngươi thấy Lạc Nhi và Thanh Nhi đã bị bắt vào cung tịnh thân, chi bằng nghĩ cách đấu với Hoàng Đế một trận, cho nên hạ thêm vài thứ trong dược của Thanh Nhi và Lạc Nhi, bởi Lạc Nhi và Thanh Nhi hầu hạ bên cạnh Hoàng Đế, nếu Hoàng Đế tới gần bọn nhỏ một chút là cũng chậm rãi trúng cổ theo, trở nên đần độn, không có tinh thần!”
Tới gần sẽ trúng cổ?
Loại cách nói này…
Tây Lương Mạt im lặng một lát, vẫn cảm thấy có gì đó không ăn khớp, nhưng trong chốc lát không nghĩ ra được.
Nàng lắc đầu cười nhạo: “Loại chuyện này đúng là chỉ có mẫu thân ngu xuẩn của ta mới làm ra được.”
Trói đôi song sinh mà mình coi như đệ đệ lên cỗ xe chiến thù hận của mình, báo thù Hoàng Đế bệ hạ, chẳng trách Bách Lý Thanh sẽ oán hận bà ta như thế.
Bị tỷ tỷ mà mình tin cậy và ngưỡng một nhất lợi dụng và phản bội, cảm giác nhất định rất khổ sở.
Có lẽ ấn tượng ban đầu mà Lam Linh để lại cho Huyết bà bà rất tốt, cho nên nghe Tây Lương Mạt đánh giá mẫu thân mình như thế không khỏi có chút xót xa: “Nữ tử có người trong lòng khó qua ải tình nhất, Huyết bà bà ta coi như là người từng trải, theo ý của ngươi, ngươi có quyết định tốt hơn của mẫu thân ngươi?”
Tây Lương Mạt lạnh nhạt nói: “Nếu là ta, đầu tiên sẽ lựa chọn gả cho Hoàng Đế bệ hạ, bỏ qua gã tình nhân vô dụng kia, ít nhất sẽ không liên lụy khiến cả phủ bại vong, ngồi trên ngai vị Hoàng Hậu là có hy vọng bảo vệ phụ thân mình; tiếp đó, nếu thật sự không thích Hoàng Đế bệ hạ, gả cho hắn xong lại nghĩ biện pháp làm Hoàng Đế bệ hạ băng hà cũng được, đỡ con trai mình ngồi lên ngai vàng, rồi cùng tình nhân chắp cánh, buông rèm chấp chính; cuối cùng, có thể vào cung xong từ từ tính kế, mỹ nhân thiên hạ rất nhiều, ân sủng của quân vương trước nay đều là hồng nhan chưa già ân đã đoạn, đợi cho Hoàng Đế bệ hạ không còn tâm tư kia nữa thì giả chết rời cung cũng tốt.”
Không nhận rõ tình hình, không hiểu được đàn ông, đặc biệt là suy nghĩ của một người đàn ông đứng phía trên vạn người, nghĩ rằng mình còn là cô công chúa kiêu ngạo ngàn vạn sủng ái tại một thân, bởi thứ tự tôn ngu xuẩn và vô dụng mà làm phiền hà người khác, đây mới là nơi thất bại nhất của Lam Linh.
Ngay cả một người giang hồ miệt thị lễ giáo thế tục như Huyết bà bà cũng bị Tây Lương Mạt làm cho kinh người, bị những lời có thể xưng là loạn ngôn mưu nghịch hoàn toàn dọa ngẩn người rồi.
Những câu nói lòng muông dạ thú, mưu hướng soán vị này, căn bản không giống của một thiếu nữ mười bảy tuổi có thể nói ra được!
Huyết bà bà nhìn Tây Lương Mạt chằm chằm một lúc lâu, phát hiện nàng hoàn toàn không có ý nói đùa, cuối cùng không nhịn được hút một hơi thuốc lá, nhìn Tây Lương Mạt với vẻ phức tạp: “Nha đầu ngươi… không giống với mẫu thân ngươi một chút nào, ngược lại rất có cảm giác của Lã Hậu triều Hán và nữ đế tiền triều.”
Tây Lương Mạt nhìn Huyết bà bà, cười không chút để ý, thuận tay kéo cẩn thận quần áo cho Bách Lý Lạc: “Bà bà nói đùa, Mạt Nhi làm sao dám so với nữ đế, có điều nếu nam nhân của mình không có tiền đồ, lại cùng nữ nhân khác vui vẻ trên đầu mình, thì Mạt Nhi cũng muốn thử làm Lã Hậu tâm ngoan thủ lạt một lần, đứng trên vạn người, tay nắm đại quyền, dù sao cũng tốt hơn như mẫu thân ta, nửa đời lẻ loi hiu quạnh, chúng bạn xa lánh, chết thê chết thảm, xuống lòng đất còn bị Nhị phu nhân đấu với mình nửa đời kinh bỉ.”
Huyết bà bà hạ tầm mắt, âm thầm than một tiếng, một cô gái chỉ có tình yêu tối thượng, sinh ra một cô con gái chỉ có quyền hành tối thượng, thật đúng là… oan nghiệt.
Cũng trách Lam Linh, vì tiểu tử vô trách nhiệm Tây Lương Vô Ngôn kia mà ngay cả nữ nhi của mình cũng vứt bỏ, chẳng trách nha đầu này trời sinh tính tình lạnh nhạt.
Cô gái nho nhỏ mà đã xem hết tang thương thế gian, cũng coi như đáng thương.
Nghĩ đến đây, địch ý của Huyết bà bà đối với Tây Lương Mạt lại giảm đi không ít, bà đột nhiên cảm thấy không còn ý nghĩa, bà xem nhiều năm những yêu hận tình thù của đám tiểu bối như vậy, gần như không còn kỳ vọng gì với thứ gọi là tình yêu nữa.
Bà có phần mệt mỏi nói với Tây Lương Mạt: “Được rồi, lão bà tử đã không còn yêu cầu gì với nha đầu ngươi nữa, chỉ cần đối tốt với Thanh Nhi một chút, nửa đời hắn và Lạc Nhi đã đủ khổ rồi, có lão bất tử ở đây Lạc Nhi sẽ không có vấn đề gì lớn, ngươi cẩn thận chăm sóc hắn, lão bà tử đi nghỉ một lát.”
Tây Lương Mạt nhìn Huyết bà bà, dịu dàng gật đầu: “Vâng, bà bà đi thong thả.”
Tuy nàng rất muốn biết vì sao Bách Lý Lạc phát điên, chỉ có thần trí của trẻ sáu tuổi, nhưng nhìn dáng vẻ Huyết bà bà nàng không hỏi nhiều nữa.
Chờ Huyết bà bà đi rồi, Tây Lương Mạt trông chừng Bách Lý Lạc phát sốt một hồi lâu, không biết có phải vì nàng ở bên cạnh hay không mà Bách Lý Lạc rất yên lặng, cho đến khi nàng cảm thấy thật sự mệt mỏi mới trở về phòng. Thư phòng đã được người của Tư Lễ Giám khôi phục nguyên trạng với tốc độ nhanh nhất, Hà ma ma và Bạch Trân, Bạch Ngọc đã sớm chuẩn bị nước ấm và đồ ăn chờ nàng về.
Tây Lương Mạt tắm rửa thay bộ quần áo đầy máu xong, ăn đơn giản một chút rồi lên giường nghỉ ngơi, thân thể của nàng tuy tốt lên không ít nhưng hôm nay lăn lộn quá nhiều, nàng chỉ cảm thấy mệt, muốn nghỉ sớm.
Ngủ tới nửa đêm, Tây Lương mạt mơ mơ màng màng cảm thấy có người chen vào kéo nàng vào lòng, có những nụ hôn dịu dàng dày đặc hạ xuống trên trán và môi mình.
Tây Lương Mạt nhắm chặt hai mắt lầu bầu đẩy mặt hắn ra: “Đừng làm loạn, hôm nay… mệt chết.” Nói xong nàng trở mình, đưa lưng về phía Bách Lý Thanh.
Bách Lý Thanh nhìn tiểu hồ ly trong lòng quần áo rời rạc, bờ vai tuyết trắng lộ ra, đáng yêu lại quyến rũ cực kỳ, nhưng nương ánh nến nhìn thấy quầng thâm dưới mắt nàng không khỏi lại đau lòng, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Được rồi, ngủ đi, vi phu không chạm ngươi là được.”
“Ừm…” Tây Lương Mạt mơ hồ lên tiếng.
Bách Lý Thanh nhìn dáng vẻ của nàng, lại duỗi ngón tay dài ra vén tóc nàng, nói nhỏ: “Nha đầu, hôm nay vất vả cho ngươi, đám Huyết bà bà đều là người trong giang hồ, năm đó Lam Đại tướng quân gửi nuôi chúng ta ở trong môn của bà ấy một thời gian, cuộc đời bà ấy không con không cháu, coi chúng ta là tôn nhi mà bà yêu thương nhất, vì chuyện cổ độc mà có lòng áy náy với chúng ta, cho nên rất đề phòng người xung quanh chúng ta, ngươi không cần để trong lòng.”
Tây Lương Mạt bỗng xoay người lại, đôi mắt xinh đẹp long lanh không hề có nửa phần buồn ngủ, trong suốt nhìn hắn: “Ngươi còn bao nhiêu chuyện chưa nói cho ta biết nữa?”
Có một số việc, nàng hy vọng chính hắn nói cho nàng.
Đôi mắt đen như biển đêm sâu thẳm của Bách Lý Thanh thoáng qua một tia xa xăm, giống như có một loại sinh vật u ám yên lặng bơi qua.
Hắn hạ tầm mắt, đôi môi mỏng tinh xảo nhẹ nhàng chạm lên mắt Tây Lương Mạt, cười như có như không nói: “Có một số việc, chờ ta nghĩ kỳ rồi lại nói cho ngươi được không? Vi phu hy vọng ở trong mắt ngươi, ta không có gì không làm được.”
Ngữ khí giống như nói đùa, lại giống như có gì đó ẩn sâu, làm cho Tây Lương Mạt bỗng vươn tay nâng mặt hắn, mặt đối mặt, mũi đối mũi, nhìn hắn một lúc rồi nói: “Phu quân của ta, không thể là nam tử yếu đuối vô năng, bị lễ giáo trói buộc, nhưng không cần là anh hùng cái thế không gì không làm được, chỉ cần bất chấp mưa gió, hắn có thể đồng hành với ta, có thể che gió che mưa cho ta, đừng để ta cả đời tịch mịch, ta cũng có thể sóng vai cùng bước với hắn, tóm lại là gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ.”
Bách Lý Thanh nhìn nàng hổi lâu, đôi mắt thâm thúy gần như có thể nhìn sâu vào trong linh hồn nàng, hắn bỗng nhắm mắt lại dùng chóp mũi cọ trán nàng, cười khẽ: “Rất tốt, rất tốt, tóm lại là đừng để ngươi và ta cả đời tịch mịch, gặp thần giết thần gặp ma giết ma.”
Cuối cùng hắn vẫn may mắn hơn A Lạc, ác mộng vừa tỉnh sẽ có nàng ở bên, giữ chặt nàng bên mình có lẽ là quyết định chính xác nhất trong cuộc đời hắn.
Không biết vì sao, tuy hắn vùi đầu bên má nàng, đang buồn cười, nhưng nàng bỗng cảm thấy đau lòng, bàn tay ở trên không trung hạ xuống, ôm chặt lấy đầu vai hắn.
Không cần triền miên, chỉ cần ôm chặt đối phương như thế, giống như một đời một kiếp, không lo, không hoảng, không sợ, không đau.
Cứ thế bỏ qua tất cả sinh, lão, bệnh, tử, được, mất, yêu ly biệt, cầu không được, oán hận đầy.
Cứ thế không ta không nhau, không dục không cầu.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Tây Lương Mạt đến thăm Bách Lý Lạc, cung nhân hầu hạ ở bên nói với nàng lão Y Chính và Huyết bà bà đều đã đến hậu viện giúp Bách Lý Lạc bốc thuốc.
Tây Lương Mạt một mình ở bên nhìn Bách Lý Lạc, phát hiện cơ thể hắn đang nóng lên, biết đây là hệ thống miễn dịch trong cơ thể đang đối kháng với chứng viêm, nàng bảo tiểu thái giám mau đi đun ít nước đến, chính mình thì ngồi xuống giúp Bách Lý Lạc cởi quần áo, dùng khăn mặt lau mình cho hắn, để thoát mồ hôi.
Khi lau đến bụng, nàng do dự chốc lát rồi không lau tiếp nữa, giúp hắn kéo quần áo lên, nhưng vòng tay phượng hoàng ngậm nam châu mà Bách Lý Thanh tặng nàng mắc vào dây lưng của Bách Lý Lạc, kéo vạt áo Bách Lý Lạc tung ra.
Ánh mắt Tây Lương Mạt nhìn thoáng qua, mặt đỏ bừng, quay đầu đi theo bản năng, vội vàng giúp Bách Lý Lạc kéo quần áo lên, nhưng ngay sau đó, nàng bỗng cứng đờ, đáy mắt thoáng qua một tia hoài nghi, nàng vươn tay hơi vén vạt áo Bách Lý Lạc lên, nhìn về phía bụng dưới của hắn, sau đó nàng trợn to mắt khó tin.
Thế này…
Đây là thế nào?
Nàng lại trông thấy…
Tây Lương Mạt khiếp sợ nhắm mắt lại, rồi mở ra, nhưng những gì trước mắt xác định vừa rồi nàng không nhìn nhầm.
Bách Lý Lạc vậy mà thật sự là…
Đã tịnh thân!
Tây Lương Mạt ngẩn ra hồi lâu, cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng bước chân nàng mới như tỉnh lại từ trong mơ, lập tức kéo quần áo Bách Lý Lạc cẩn thận, sau đó rửa sạch tay.
Huyết bà bà và lão Y Chính đang từ bên ngoài đi vào, trong thấy Tây Lương Mạt đang cẩn thận lau mồ hôi trên trán Bách Lý Lạc, đáy mắt ít nhiều lộ vẻ tán thưởng.
“Nha đầu đến rồi à?”
Tây Lương Mạt cười dịu dàng với họ: “Vâng, hai vị tiền bối vất vả, Mạt Nhi tới xem rồi lát nữa còn phải tiến cung diện thánh.”
Bách Lý Thanh cũng đúng lúc dẫn người vào, nghe nàng nói vậy không khỏi khựng lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía Tây Lương Mạt: “Ngươi muốn vào cung? Hôm qua sao không nghe ngươi nói?”
Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Vừa mới quyết định thôi.”