Mị Nhất cầm bình rượu mới trên tay lén lút chạy ra ngoài, nhân tiện đóng chặt cửa.
Nhưng trong lúc vô tình vẫn thoáng nhìn thấy dung nhan quyến rũ nhắm hờ hai mắt của Tây Lương Mạt, hắn không nhịn được phải đỏ mặt, thầm nghĩ thì ra Quận Chúa cũng tuyệt mỹ không kém gì Thiên Tuế gia.
Mị Nhị bỗng như xuất hiện từ không khí, từ phía sau ghé vào tai Mị Nhất thì thầm, vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn: “Ngươi ngẩn người cái gì đấy?”
Mị Nhất ho khan một tiếng: “Không có gì.”
Mị Nhị nhìn hắn, cười cổ quái: “Thế nào? Có phải nhìn thấy cái gì không nên thấy, ví dụ như phu nhân…”
Chuyện này vốn cũng không kỳ quái, thân là ảnh vệ bên cạnh chủ tử, luôn phải đi theo chủ tử, trước kia tắm rửa gì đấy bọn họ cũng phải canh gác bên ngoài bình phong.
Có điều chủ tử cực kỳ để bụng tới phu nhân, bình thường khi ở cùng phu nhân là không thích bọn họ đi theo.
Mị Nhất vội vàng xua tay: “Được rồi, ngươi đừng hại ta, ta không nhìn thấy gì hết, chỉ trông thấy phu nhân ở trong lòng Thiên Tuế gia, chỉ nhìn thấy mặt thôi!”
Mị Nhị cười hì hì khoác tay lên vai hắn: “Được rồi, căng thẳng cái gì, đùa thôi mà.”
Mị Nhất tức giận nói: “Đủ rồi, ngươi chỉ đùa thôi, còn ta thì không muốn xúi quẩy đâu.”
Tính tình của Thiên Tuế gia thế kia, nghĩ thôi đã thấy sợ.
Hai người thả người ngồi xổm trên xà nhà, vừa canh gác vừa nhỏ giọng cười đùa.
Mà Mị Nhất và Mị Nhị ở ngoài phòng không hề phát hiện, hai người đắm chìm trong nhau ở bên trong cũng vậy, không lưu ý tới một bóng người cao gầy siết chặt chiếc rèm tím, lẳng lặng nhìn xuân sắc dịu dàng chao đảo trong phòng.
Hắn ôm ngực mình, không biết vì sao nơi đó lại đau đến vậy, giống như có thứ gì đó nứt ra rồi, là vết thương sao? Vì sao ngực hắn lại đau?
Hắn ôm ngực chậm rãi ngồi xổm xuống đất, những giọt nước mắt to tròn lăn ra khỏi mắt.
Linh tỷ tỷ…
Ánh nến xa xôi không thể soi tỏ hai bờ sông Minh, chỉ có thể chiếu vào dòng thời gian vĩnh cửu.
Gió đêm không hiểu lòng người, thổi tan sao sáng, mặt trời dần nổi lên ở chân trời.
“A——!” Cho đến khi một tiếng hét ở bên ngoài làm đôi uyên ương giao gáy nằm trong phòng khách bừng tỉnh.
Tây Lương Mạt giật nảy mình, lập tức ngồi dậy: “Làm sao thế?”
Gió lạnh sáng sớm thổi tới làm nàng rùng mình một cái, hắt xì.
Ngay lập tức, phía sau có một lồng ngực rộng lớn chạm vào tấm lưng trần trắng như tuyết của nàng, một chiếc áo khoác mang theo hương thơm lành lạnh của Bách Lý Thanh trùm lên người nàng.
“Cẩn thận cảm lạnh, nằm xuống trước đi, ta đi xem.” Bách Lý Thanh kéo một chiếc áo bào rộng khoác lên.
Tiếng hô vang lên trong phòng, lẽ nào bệnh tình của Bách Lý Lạc chuyển biến xấu?
Tây Lương Mạt nghĩ nghĩ rồi lấy quần áo của mình mặc lên, sau đó cũng đi theo Bách Lý Thanh vào phòng trong.
“Lạc công tử, sao ngài lại ở đây, tại nô tỳ không tốt, nô tỳ không phát hiện… ngài tỉnh dậy!” Vừa mới vào phòng trong, tiếng cô gái nức nở mang theo sợ hãi đã vang lên.
Tây Lương Mạt nhìn qua, Bách Lý Lạc đã tỉnh dậy từ bao giờ, nay đang ngất xỉu giữa phòng khách và phòng trong, vết thương trên ngực đã nứt ra, máu đỏ thẫm thấm qua áo, sắc mặt Bách Lý Thanh sa sầm xuống bước nhanh tới ôm hắn lên giường bệnh, không nhìn cung nữ còn quỳ sụp dưới đất, chỉ lạnh lùng nói với người ở ngoài: “Chết hết rồi à, còn không mau mời lão nhân và Huyết bà bà tới!”
Ngay sau đó, Tây Lương Mạt nghe thấy tiếng bước chân vội vã chạy đi ngoài cửa sổ.
Tây Lương Mạt nhìn Bách Lý Lạc mặt trắng bệch như giấy nằm trên giường không khỏi hơi nhíu mày, vết thương của Bách Lý Lạc sao lại khỏi nhanh đến thế, có thể xuống khỏi giường rồi?
Lão Y Chính và Huyết bà bà vội vội vàng vàng tới, một người đặt tay lên đầu Bạch Lý Lạc xoa nắn, một người cầm mạch hắn, cẩn thận xem bệnh.
“Thế này là thế nào?” Huyết bà bà lạnh lùng trừng mắt nhìn Bách Lý Thanh, sau đó ánh mắt dừng trên người Tây Lương Mạt, không biết vì sao Tây Lương Mạt có phần chột dạ, bản thân mình tóc tai bù xù, vừa nhìn đã biết không phải mới tới mà ngủ ở đây.
Huyết bà bà chỉ tức giận lắc đầu với nàng, sau đó quay đầu chẩn trị cho Bách Lý Lạc.
Còn tiểu cung nữ quỳ trên mặt đất cũng bị kéo đi rồi.
Tây Lương Mạt nhìn tình hình trong phòng không có chỗ cho mình nhúng tay liền lẳng lặng rời khỏi phòng, Bách Lý Thanh nhìn bóng lưng nàng rồi lại nhìn Bách Lý Lạc nằm trên giường, ánh mắt xa xôi làm cho người ta không nhìn thấu tâm tư hắn.
— Ông đây là đường ranh giới A Lạc thật đáng thương, mọi người lên tiếng an ủi hắn chút đi —
Bệnh của Bách Lý Lạc có chuyển biến xấu, nhưng dưới sự điều trị của Huyết bà bà và lão Y Chính, rất nhanh hắn đã khỏe hơn nhiều, có thể mở mắt, ăn một vài thứ. Nhưng sau một ngày Tây Lương Mạt tới thăm hắn, nhân tiện đút thuốc cho hắn, Bách Lý Lạc dần dần khôi phục thần trí biến thành một con chim non, chỉ chịu uống thuốc và ăn những thứ Tây Lương Mạt đút cho hắn, nếu không sẽ không ngừng khóc nháo.
Khiến Tây Lương Mạt cảm thấy to cả đầu, như đột nhiên có thêm một đứa con trai, còn Bách Lý Thanh cũng lần đầu tiên gặp chuyện thế này, hắn không có cách nào.
Tây Lương Mạt đành chủ động gánh trách nhiệm chăm sóc Bách Lý Lạc.
May mà bên cạnh luôn có người giúp đỡ, hơn nữa Bách Lý Lạc chỉ cần nhìn thấy Tây Lương Mạt sẽ ngoan ngoãn hơn nhiều, thậm chí khi nhìn thấy Tây Lương Mạt còn có chút dè dặt lấy lòng.
Đôi khi hắn như vậy thậm chí khiến Tây Lương Mạt có một chút đau xót, nhất là Bách Lý Lạc có gương mặt giống Bách Lý Thanh khi không trang điểm như đúc.
Tình cờ từ chỗ lão Y Chính Tây Lương Mạt biết được, trên người Bách Lý Lạc và Bách Lý Thanh đều có hai loại độc, một loại là Tuyên Văn Đế hạ cho bọn họ năm đó, một loại do Lam Linh hạ, hai loại cổ độc tồn tại trong cơ thể bọn họ rất lâu. Nhưng Bách Lý thanh vì có nàng, cộng thêm thuốc làm từ máu của Lam Linh nên độc trên người đã giải; còn Bách Lý Lạc không biết vì sao, rõ ràng dùng loại dược giống nhau mà độc trên người vẫn chưa giải được.
Điều này khiến lão Y Chính và Huyết bà bà đều rất đau đầu, tra xét rất lâu mới phát hiện, loại cổ độc lúc trước Tuyên Văn Đế sử dụng, sau khi mất đi sự khống chế do loại độc Lam Linh hạ, đã sản sinh ra một loại biến dị mà người ta không ngờ đến, làm cho ngay cả Huyết bà bà cũng chẳng hiểu vì sao.
Rõ ràng thể chất giống nhau, độc giống nhau, mà độc của Bách Lý Thanh được giải, độc trên người Bách Lý Lạc lại sinh ra dị biến.
Huyết bà bà và lão Y Chính nghiên cứu hồi lâu, chỉ có thể giải thích là, độc trong cơ thê Bách Lý Thanh giải hết vì có máu của Tây Lương Mạt, cho nên dược lực gấp đôi, trực tiếp được giải hết hoàn toàn trong ngày hôm ấy.
Biện pháp bây giờ chỉ có lấy được cổ mẹ trong tay Tuyên Văn Đế mới có thể hoàn toàn tiêu diệt cổ con bị biến dị.
Nhưng sau khi nghe được điều này, đáy mắt Bách Lý Thanh thoáng qua một tia tăm tối, không nói gì thêm.
Cho đến sau này nàng mới biết, thì ra Tuyên Văn Đế nuôi cổ mẹ trong chính cơ thể mình, sớm đã hợp làm một với cơ thể hắn, cho nên trừ khi giết chết Tuyên Văn Đế, nếu không Bách Lý Lạc không thuốc nào cứu được.
Nhưng nếu Tuyên Văn Đế đã chết, Bách Lý Thanh thân ở thế cục rắc rối, nhất định Thái Tử sẽ đăng cơ hoặc bất kể vị hoàng tử nào đăng cơ, Tư Lễ Giám đều trở thành đối tượng mà tân đế đối phó.
Bách Lý Thanh đứng đầu hoạn quan, cho dù thật sự muốn tạo phản cũng không có lý do hợp lý.
Đây gọi là danh bất chính ngôn bất thuận, ngôn bất thuận sự bất thành.
Còn nếu Bách Lý Thanh muốn chèn ép những hoàng tử khác, đỡ hoàng tử nhỏ tuổi nhất đăng cơ, ép thiên tử làm chư hầu thì hoàn toàn có thể.
Chỉ là sẽ đối mặt với càng nhiều giết chóc và nội loạn không ngừng.
Tây Lương Mạt vốn nghĩ Bách Lý Thanh hoàn toàn không để ý đến việc này, nhưng ở bên hắn lâu, ít nhất giờ phút này nàng chắc chắn Bách Lý Thanh sẽ không làm loại chuyện như thế. Đối với quốc gia này, hắn có một loại cảm xúc mâu thuẫn vừa yêu vừa hận, làm cho chính Tây Lương Mạt cũng không thể lý giải.
Cục diện giờ phút này biến thành Bách Lý Lạc chỉ có thể tạm thời dựa vào Huyết bà bà và lão Y Chính liên thủ dùng các loại phương pháp kìm chế độc tính trong cơ thể.
“Tỷ tỷ, ngươi xem, Tiểu Bạch lại đi bậy trên quần áo ta nữa rồi!” Bách Lý Lạc thấy Tây Lương Mạt bưng một bát cháo nhỏ đi vào, lập tức nhăn nhó gương mặt trắng trẻo kể tội với Tây Lương Mạt.
Tiểu Bạch đứng phía trên tủ sách, nghe Bách Lý Lạc kể tội liền xòe vuốt, ngoáy cái mông trụi lủi của mình cho Tây Lương Mạt xem, còn khinh bỉ “cạc cạc” hai tiếng, tiểu tử thối nhà ngươi, ác nhân cáo trạng trước phải không, nếu ngươi không dứt cái đuôi của ta thì ta sẽ đi bậy chắc?
Cái đuôi của ông đây khó khăn lắm mới mọc được hai cọng lông, bị ngươi vặt hết sạch rồi, định tính toán thế nào đây?
Tây Lương Mạt nhìn Bách Lý Lạc đỏ mặt len lén nhìn mình, không khỏi buồn cười, đành vỗ lưng Tiểu Bạch an ủi rồi ngồi xuống bên cạnh Bách Lý Lạc, vừa đút hắn ăn cháo vừa nói: “Hai các ngươi khác gì nhau đâu, đặc biệt là Lạc Nhi, thân thể ngươi còn chưa khỏe lại hoàn toàn, sao có thể không nghe lời như thế?”
Hiện nay, đối với Bách Lý Lạc, Tây Lương Mạt đã luyện được bản lĩnh dỗ trẻ con đầy mình.
Bách Lý Lạc vụng trộm liếc mắt nhìn Tây Lương Mạt, ngoan ngoãn há mồm cho nàng đút cháo, đồng thời phồng má nói: “Lạc Nhi nằm một mình rất nhàm chán, cho nên muốn chơi với Tiểu Bạch, không phải thật sự muốn giật đuôi nó.”
Tây Lương mạt nhìn thiếu nên mỹ mạo vô song đang nóng lòng nhìn mình, giống một chó con lấy lòng chủ nhân, cảm thấy buồn cười, liền dịu dàng nói: “Được, vậy chính ngươi chú ý một chút, đừng để ta và gia lo lắng.”
Bách Lý Lạc nghe nói đến Bách Lý Thanh có một tia sợ hãi, ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Mỗi lần Bách Lý Lạc nổi điên, chỉ có Bách Lý Thanh mới thuần phục hắn nhanh nhất, bởi vậy cho dù sau khi tỉnh lại không biết bản thân trong lúc nổi điên đã làm những gì nhưng vẫn sinh ra cảm giác sợ hãi với Bách Lý Thanh.
Đút Bách Lý Lạc ăn cháo xong, bên ngoài vang lên tiếng gọi của Bạch Trân: “Quận Chúa, người có ở đó không?”
Tây Lương Mạt trấn an Bách Lý Lạc, dỗ hắn nằm xuống nghỉ ngơi, mình thì đi ra phòng khách gọi Bạch Trân đang chờ ở ngoài vào.
“Quận Chúa, gần đây trong cung truyền ra một ít tin tức mới, giữa Quý Phi nương nương và Hoàng Hậu nương nương lại xảy ra chuyện.” Bạch Trân nhẹ giọng nói.
“Hả, thật không? Xảy ra chuyện gì?” Tây Lương Mạt không kinh ngạc, bởi tất cả đã ở trong dự đoán của nàng, nàng chỉ hứng trí hỏi.
Nếu hai người phụ nữ vừa cô đơn vừa kiêu ngạo, vì ngôi cửu ngũ ăn trên ngồi trước mà tranh nhau nửa đời người thì là chuyện bình thường; nhưng nếu hai người đồng thời vừa ý một nam sủng đê tiện, đó mới là chuyện thú vị, đặc biệt khi phát hiện bọn họ cùng lên giường với một nam sủng, phản ứng hẳn là cực kỳ thú vị.
Không biết hai người có vì một người đàn ông mà tranh nhau chết đi sống lại không?
Bạch Trân nhẹ giọng nói: “Gần đây Hoàng Hậu nương nương bị người ta phát hiện làm vu cổ trong Trường Môn cung, nguyền rủa Hoàng Đế bệ hạ và Quý Phi nương nương!”
Tây Lương Mạt nhíu mày, ha, bà dì Quý Phi của nàng quả là ngoan độc, muốn diệt cỏ tận gốc Hoàng Hậu nương nương cơ à.
Vu cổ?
Phàm là người cung đình dính dáng tới vu cổ đều không có kết cục tốt, cho dù người đó là Hoàng Hậu. Năm đó Trần Hoàng Hậu của Hán Võ Đế tuy làm vu cổ nhưng không bị giết là vì thân phận của nàng ta đặc biệt, chỗ dựa sau lưng chính là thế lực của huyết mạch hoàng tộc.
Còn Lục Hoàng Hậu hiện nay thì không may mắn như thế, Lục Tướng gia cho dù muốn giúp bà ta, chỉ sợ còn phải nghĩ xem cái mũ cánh chuồn của mình có vì thế mà bị liên lụy hay không, và cả Thái Tử nữa!
Trong lịch sử, Thái Tử bị vu cổ liên lụy mà bị phế bỏ không phải không có.
Xem ra mị lực của Phương Quan cũng lớn đấy.
Tây Lương Mạt hài hước cười khẩy một cái.
“Lục Tướng gia và người của Lục gia nhất định sẽ cố hết sức tẩy thoát cho Hoàng Hậu nương nương, nói không chừng lần này Hoàng Hậu nương nương có thể thuận lợi thoát khỏi hiềm nghi cũng chưa biết chừng.”
Bạch Trân nghe vậy trên mặt bỗng có chút thẹn thùng, do dự nói: “Chỉ sợ lần này Hoàng Hậu nương nương muốn trốn thoát khỏi lòng bàn tay Quý Phi nương nương là không dễ đâu.”
“Hả, thật không?”
“Thật ạ.” Bạch Trân gật đầu: “Nghe nói Hoàng Hậu nương nương không chịu nổi cô đơn, có chuyện cẩu thả với vu nữ Lã Phu Nhi làm vu cổ.”
“Cái gì?” Điều này khiến Tây Lương Mạt có phần kinh ngạc, sau đó hứng thú nhíu mày nói: “Chuyện này rất giống chuyện của Trần Hoàng Hậu của Hán Võ Đế lúc trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Lã Phu Nhi kia là người phương Bắc, dáng người vốn cao gầy, nghe nói cực giỏi cưỡi ngựa bắn cung, hơn nữa khi làm lễ hiến tế phải mặc trang phục trang phục nam vu, nhìn có vẻ rất giống một thiếu niên mỹ mạo, cho nên nghe đồn Hoàng Hậu động lòng, thông đồng với vu nữ đó, chính đại cung nữ trong cung của Hoàng Hậu nương nương đứng ra chỉ lỗi Hoàng Hậu nương nương đấy.” Bạch Trân nhẹ giọng nói.
Tây Lương Mạt trầm ngâm một lát, chuyện này nhìn có vẻ không chỉ đơn giản như vậy, Quý Phi chỉ có con gái, nếu ra tay mạnh mẽ với Hoàng Hậu như thế đối với nàng ta quá mạo hiểm, cộng thêm thế lực của Thái Tử không nhỏ, nếu Thái Tử đăng cơ xong trả thù nàng ta thì không phải việc gì khó.
Nói vậy, phía sau chuyện này nhất định còn có thế lực khác nhúng tay, không biết là Cửu hoàng tử hay Lục hoàng tử.
Hơn nữa, chuyện này nhìn có vẻ Hàn Quý Phi đã quyết định thuần phục cho hoàng tử khác, nên mới dám làm loại chuyện này?
“Ta muốn tiến cung, chuẩn bị đi.” Tây Lương Mạt bỗng nhiên nói.
“Quận Chúa, vì sao?” Bạch Trân sửng sốt.
Tây Lương Mạt sờ cái chén trên tay, nở nụ cười quỷ quyệt: “Đương nhiên để cứu Hoàng Hậu nương nương của chúng ta, nếu không chẳng phải bà ta sẽ rất đáng thương hay sao.”
“Quận Chúa…” Bạch Trân nhìn ánh mắt biến ảo của Tây Lương Mạt, không khỏi lau mồ hôi, Quận Chúa bỗng nhiên muốn cầu xin thay Hoàng Hậu, hoặc muốn cứu Hoàng Hậu nương nương, nói ra có ma cũng không tin nổi.
Tây Lương Mạt nhìn Bạch Trân bật cười: “Ánh mắt đó của em là sao, hiếm khi nào chủ tử nhà em dậy lòng từ bi, không thể à?”
Bạch Trân ho khẽ một tiếng: “Vâng, nô tỳ lập tức bảo Bạch Hương, Bạch Liên cùng chuẩn bị.”
Tây Lương Mạt gật đầu, xoay người đi vào xem Bách Lý Lạc, thì thấy Bách Lý Lạc đã ngủ. Khi hắn ngủ nhìn càng giống một hình nhân được chạm khắc từ bạch ngọc, gương mặt vừa ngây thơ vừa yếu ớt.
Trong cháo Tây Lương Mạt mang đến có dược vật an thần, Bách Lý Lạc ăn xong sẽ buồn ngủ, ngủ ngon một thời gian, nếu không hắn sẽ luôn ồn ào đòi đi chơi, thật sự làm cho mọi người hầu hạ không nổi.
Tây Lương Mạt nhìn hắn, khẽ thở dài một tiếng rồi xoay người ra ngoài.
Trang điểm đơn giản một phen, thay một bộ cung trang, nàng an vị trên xe ngựa Bạch Trân chuẩn bị sẵn, tiến thẳng vào cung.
Vào trong cung, Tây Lương Mạt không tới Tu Hành Điện trước như mọi lần mà tới tẩm cung của Hàn Quý Phi.
Dọc đường nhìn thấy nhóm cung nhân đều cúi đầu vội vàng đi qua, không khí trong cung rất nặng nề, nói là thần hồn nát thần tính cũng không đủ.
Dù sao Hoàng Hậu nương nương chuyển tới Trường Môn cung nhưng chưa bị phế, nay xảy ra chuyện, lửa giận của Hoàng Đế bệ hạ gần như có thể thiêu rụi nửa cái Tu Hành Điện, Cửu Thiên Tuế phải tự mình ra mặt mới tạm thời dẹp yên Hoàng Đế bệ hạ.
Tây Lương Mạt đi trên đường nghe những tin tức nhỏ này không khỏi hơi nhíu mày, dẫn Bạch Trân quẹo vào một con đường nhỏ hẹp quanh co ngày thường ít người đi lại, chỉ chốc lát sau đã trông thấy mái hiên hoa lệ của tẩm cung của Hàn Quý Phi từ xa xa, dưới bầu trời ảm đạm, ngói lưu ly màu càng nhìn có vẻ chói mắt dị thường, giống một thanh kiếm kiêu ngạo chọc thẳng bầu trời.
Tây Lương Mạt thì lại trào phúng cười khẩy một cái, sau đó đứng lại dò xét xung quanh một hồi.
Phía sau bỗng vang lên một giọng nam trêu chọc lười biếng: “Quận Chúa đang đợi ta đấy à?”
Tây Lương Mạt quay đầu nhìn về phía người vừa tới, nam tử tuấn mỹ mặc một bộ áo choàng hoạn quan cấp cao màu đỏ đứng cách nàng không xa, đang cười cợt nhìn nàng, tia lạnh như băng trong đôi mắt làm cho người ta cảm giác bị một con rắn theo dõi, rất không thoải mái.
Tây Lương Mạt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Phương Quan, gần đây ngươi thật sự rất có ích, khiến hai nữ nhân tôn quý nhất Thiên Triều tranh đấu vì ngươi, muốn đẩy đối phương vào chỗ chết.”
Phương Quan cười dài đi tới, nhìn nàng nói: “Đấy chẳng phải tuân theo ý của Quận Chúa hay sao, nếu không Phương Quan cũng không có lá gan để làm “Điêu Thuyền” này, gây nên ân oán giữa “Lã Bố” và “Đổng Trác”.”
Tây Lương Mạt cười khẽ, ánh mắt lạnh tanh: “Đúng vậy, đó là ý của ta, vậy cổ động Hàn Quý Phi cấu kết với Lục hoàng tử hoặc Cửu hoàng tử cũng là ý của ta à?”