Mục lục
Hoạn phi thiên hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Quên đi, nha đầu kia gần đây đang bận chết, đại hôn đến nơi rồi cơ mà.” Bách Lý Thanh khẽ híp đôi mắt dài kiều mị, vẫn lười biếng nằm ườn bên cửa sổ, thoáng cười cười: “Tặng bé con cái gì mới được đây?”

“Gia, ngài thật sự để Trinh Mẫn Quận chúa gả đến Hách Hách sao?” Liên công công hầu hạ ở bên không nhịn được nghi vấn, Thiên Tuế đại nhân còn đang chơi đùa vui vẻ với vị Quận chúa kia, hơn nữa vị Quận chúa kia còn có chỗ dùng, nếu cứ thế phái đến Hách Hách thì có phần… đáng tiếc.

Bách Lý Thanh cười như có như không nói: “Ngươi nói thử xem… Nếu không bản Đốc Công phái ngươi đến Hách Hách hòa thân được không?”

Liên công công lập tức cúi đầu, quên đi, coi như lão chưa hỏi.

Đang lúc Bách Lý Thanh do dự có nên nửa đêm quấy rối Tây Lương Mạt hay không, ngày hôm đó phủ Quốc công bận rộn khác thường, đặc biệt tới ngày Tây Lương Đan đính thân, trong phủ ngoài phủ đã nhao nhao như ong vỡ tổ, khách khứa đông đúc, lẽ dĩ ngẫu là náo nhiệt hơn đại hôn của Tây Lương Sương nhiều.

Dù sao đây cũng là hỉ yến định thân của chính nữ đứng đắn phủ Tây Lương, đối phương lại là tiểu Vương gia phủ Đức Vương thuộc phái thanh lưu trong triều, công tử có tiếng nhất kinh thành

Tuy Hàn thị cực kỳ tức giận vì Lê thị không cho tăng thêm đồ trang trí trong phòng, ép bà ta phải mở kho vàng riêng, nhưng không dám nổi nóng trước mắt Tĩnh Quốc công để càng thêm mất mặt, cũng may đồ cưới của bà ta nhiều, lại quản gia vụ nhiều năm, túi riêng đầy có ngọn, lập tức sai những hạ nhân coi như trung thành với mình mở khố phòng, chọn vài thứ đồ tốt mang ra.

Lại chỉnh lý đồ cưới của Tây Lương Đan một phen, còn đề phong Tây Lương Mạt giở trò trong thức ăn, vô cùng cẩn thận trong sinh hoạt và ẩm thực hàng ngày của Tây Lương Đan, gần như thần hồn nát thần tính, vài ngày nghỉ ngơi không tốt nên càng có vẻ tiều tụy. Ngay cả Tây Lương Đan cũng bị mắng vài lần, Tĩnh Quốc công nhìn bộ dạng ai oán của bà ta mà sinh phiền, ban đêm cũng không chịu tới chỗ bà ta mà đều ngủ ở chỗ Đổng thị dịu dàng cẩn thận.

Hàn thị chua xót trong lòng, lại cố vực dậy tinh thần, vất vả nhịn đến ngày Tây Lương Đan định hôn ước mới thở phào một hơi, tỉ mỉ trang điểm rồi đi tới phía trước đón khách.

Bên này Tây Lương Đan đương nhiên cũng trang điểm rất cẩn thận, tinh mỹ xa hoa hết khả năng, trang phục đẹp đẽ hơn bao giờ hết, tâm trạng vừa đắc ý vừa căng thẳng, Lục Kiều bưng một chén trà nhỏ đến cười nói: “Hôm nay Tứ tiểu thư thật tựa tiên tử chốn Giao Trì, đảm bảo tiểu Vương gia nhìn thấy mỹ quyến như hoa là ngài sẽ không thèm nhìn những phàm phu tục nữ khác nữa.”

Tây Lương Đan nghe vậy chỉ cảm thấy cực kỳ thư thái, cười cười nhận lấy chén trà hoa cúc trong tay Lục Kiều uống mấy ngụm, đắc ý nói: “Đom đóm cũng dám so với trăng sáng, Tây Lương Mạt đúng là loại không biết tự lượng sức mình.” Chỉ cần nghĩ đến chuyện mình được gả cho lang quân như ý, còn Tây Lương Mạt sẽ lưu lạc đến tình cảnh không chịu nổi, trong lòng nàng ta vui vẻ dị thường.

“Tiểu thư, giờ lành sắp đến.” Lục Kiều nhận lại chén trà, đỡ Tây Lương Đan đang căng thẳng đi dạo một vòng trong phòng rồi mới bước ra ngoài.

Trước khi ra ngoài, Lục Kiều quay đầu nhìn thoáng qua chén trà hoa cúc kia, tầm mắt buông xuống, không biết đang nghĩ cái gì.

Tây Lương Đan tới tiền viện, mọi thứ đã được chuẩn bị, yến tiệc cũng đã dọn đi, phu nhân các nhà cũng đã yên vị, chỉ còn chờ hai người đi lên chào Đức Vương phi cùng Nhị phu nhân, sau đó trao đổi tín vật.

Tâm trạng Nhị phu nhân cực tốt, Đức Vương phi dường như cũng có chút vừa ý hôn sự này, bà ta lại ám chỉ nếu tiểu Vương gia cưới Đan nhi, không chỉ phủ Quốc công, Hàn gia, ngay cả Quý phi nương nương cũng bằng lòng trợ giúp Đức tiểu Vương gia một tay, chỉ bằng điểm này Đức Vương phi nhất định sẽ đối xử tử tế với Đan nhi.

“Giờ lành đã đến.” Một gã gia nhân hô lên.

Hai đại nha đầu liền bưng lên hai chiếc khay trải vải nhung đỏ, trên đó một khay đặt một miếng ngọc như ý xanh biếc, chạm trổ công phu, chất ngọc trong vắt, vừa nhìn đã biết là hàng thượng đẳng khó tìm, một khay đặt một chiếc vòng tay long phượng bằng vàng ròng khảm đông châu, long lân phượng vũ cũng sống động vô cùng, cực kỳ tinh xảo, đông châu rất lớn, giá trị xa xỉ.

Mọi người thấy mà thèm muốn, hai nhà này quả là đại gia trong triều, rất mạnh tay.

Còn luôn miệng nói ý xứng đôi vừa lứa, Vương gia tiểu thư là đôi trời sinh.

Tây Lương Đan ở sau mành nghe mà sung sướng, chỉ là…

“Kỳ quái, sao lại ngứa thế nhỉ?” Nàng ta không nhịn được dùng tay gãi cổ, cảm thấy cơn ngứa kia như bò lên mặt, lại duỗi tay gãi mặt mấy cái.

“Tiểu thư, mau chuẩn bị, đừng trì hoãn mà lỡ canh giờ.” Phi Nguyệt không nhịn được thấp giọng khuyên nhủ, vừa rồi trên đường tới đây nàng ta cũng khuyên tiểu thư như thế, không biết vì sao gần đây nước da tiểu thư ngày càng mịn màng non nớt, đụng nhẹ một cái cũng thấy ngứa thấy đau, vừa rồi ở trên đường tiểu thư đã gãi một hồi.

“Ừ.” Tây Lương Đan nhẫn nhịn, giật quần áo có chút bực bội: “Không phải ta muốn cảm thấy ngứa, hơn nữa y phục này giấu đầu chỉ không tốt, chờ yến hội kết thúc ta nhất định phải trừng trị đám vô lại ở phường chế y!”

Thật ngứa, đặc biệt là chỗ mặc cái yếm long phượng, vải thêu nay khiến nàng ta ngứa đến khó chịu, cách quần áo xoa nhẹ vài cái lại càng ngứa.

“Tiểu thư, mời vào phòng khách, giờ lành trao đổi tín vật đã đến!”

Một hỉ bà vén mành nói.

“Tới ngay!” Phi Nguyệt vội vàng đeo một cái khăn che mặt thêu tỉ mỉ cho Tây Lương Đan, chỉ lộ ra một đôi mắt dịu dàng tươi đẹp, rồi lại vội vàng đẩy nàng ta vào trong.

Tây Lương Đan vậy mà lại thích cái khăn che mặt này, trên đường, thừa lúc người khác không chú ý, nàng ta lại gãi trên mặt mình và trên cổ vài cái, giờ mới thấy thoải mái.

Vào đến phòng khách liền thấy Tư Lưu Phong đã chờ ở đó từ lâu, diện mạo hiên ngang, dưới ánh nến tươi đẹp càng có vẻ da trắng như tuyết Tây Lĩnh, mắt sáng như sao trời, chỉ nhìn thôi đã khiến trái tim nàng ta đập thình thịch.

Dưới sự dẫn dắt của hai hỉ bà, hai người đều tự quỳ gối trước mặt mẫu thân mình, nghe một người dẫn lễ đang đọc những thứ như: “… hiền lương thục đức, thân có điềm lành, gả người thích hợp…” Chỉ toàn những lời cầu chúc bình thường.

Những lời này theo quy củ chỉ đọc một nén hương nhỏ, thật ra cũng không lâu lắm.

Thế nhưng đối với Tây Lương Đan mà nói, đây thật sự quá dài, nàng ta không nhịn được lại duỗi tay vào trong áo mà gãi, nương cái khăn che mắt rủ xuống để gãi mặt và cổ.

Người đầu tiên cảm thấy quái dị là Tư Lưu Phong, hắn gần với Tây Lương Đan nhất, chỉ cảm thấy cô gái này có chuyện gì đó, trước mặt công chúng mà xiêu xiêu vẹo vẹo, nào có dáng dấp tiểu thư khuê các như mẫu thân nói.

Qua một lúc lâu, lại thấy Tây Lương Đan có chút run rẩy như không quỳ nổi nữa.

Hắn nhíu mày, tâm trạng bực bội, làm gì kỳ vậy, từ lần đầu thấy hắn ánh mắt nàng ta luôn nhìn hắn chòng chọc khiến hắn rất khó chịu, mới chỉ một nén hương nhỏ mà thôi đã không chịu nổi, còn ra vẻ yếu đuối thế làm gì!

Hắn không khỏi phiền chán mà thoáng nhích sang một bên.

Mà người thứ hai phát hiện vẻ kỳ quái của Tây Lương Đan chính là Nhị phu nhân Hàn thị, lúc đầu bà ta còn có chút giận Tây Lương Đan thất lễ, tiếp đó là thực sự lo lắng mà cố nén không tiến lên hỏi.

Cắt đứt lời cầu chúc trong tiệc đính hôn là điềm rất xấu, gả đi sẽ khiến nhà người ta không yên bình.

Cũng không được bao lâu, Tây Lương Đan bỗng không báo trước một lời mà mềm oặt lệch qua người Tư Lưu Phong, khiến mọi người không khỏi giật mình kinh hãi.

Tư Lưu Phong không tiện tránh, đành phải đón lấy Tây Lương Đan, kiên nhẫn hỏi: “Tiểu thư làm sao vậy?”

“…Ư…” Tây Lương Đan không nói gì, chỉ thò tay liên tục gãi dưới khăn che mặt, Tư Lưu Phong muốn gọi người tới đỡ nàng ta, cầm cổ tay nàng ta, không ngờ móng tay nhọn sơn màu của nàng ta vướng vào khăn che mặt, lập tức kéo cái khăn rơi xuống.

Mọi người không khỏi kinh ngạc thở dốc, trên mặt Tây Lương Đan đã sớm đan chéo những vết gãi đỏ hồng, vụn da rơi xuống, trên mặt bị nàng ta gãi ra những chuỗi sứt da, thậm chí có mấy vết còn gãi ra nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK