Trong không khí không ngừng bốc lên nồng nặc mùi máu và mùi tanh tưởi.
Mấy y giả dùng khăn thật dày thấm nước thuốc để che mặt vội vàng bưng dược liệu qua qua lại lại, ngẫu nhiên có tiếng “bịch” vang lên, một người ngã xuống đất, một Thái Y che mặt lập tức bước tới kiểm tra qua một chút, lắc đầu, nhanh chóng có người nâng người đó đi.
Không ai có phản ứng quá lớn, đơn giản vì tình hình như vậy là quá bình thường.
Mỗi ngày nơi này có không ít người vì quá oi bức mà cảm nắng ngất xỉu, thậm chí… nhiễm bệnh.
Một bóng người hơi còng chậm rãi được nâng đi lên bên cạnh bể máu, nhìn vào bể máu, trong đôi mắt già cả nhưng vẫn sáng ngời hiện lên một tia buồn rầu, quay đầu gào lên với lão phu nhân đang ngồi ngủ gật cách bể máu không xa: “Bà già chết tiệt kia, đã qua bao lâu rồi, sao người còn chưa lên?”
Lão phu nhân kia là người duy nhất không che mặt, bà đột nhiên mở mắt, âm u trừng mắt nhìn ông lão: “Lão già chết tiệt, gào cái gì!”
Ngũ quan của bà nhìn từ xa có cảm giác vặn vẹo quái dị, giống một miếng vỏ cây khô, mí mắt sụp xuống gần như không nhìn thấy tròng mắt, nhưng vừa mở mắt ra đã làm cho người ta có ảo giác nhìn thấy một con nhện tinh hình người.
“Huyết bà bà, đừng tức giận, lão Y Chính chỉ lo lắng cho chủ tử như ta thôi, chủ tử vào đó đã sắp một canh giờ rồi mà không có chút động tĩnh nào.” Tiểu Thắng Tử che mặt, giọng nói nghe hơi ồm ồm lại không che giấu được sự lo lắng của hắn.
“Được rồi, chỉ các ngươi lo lắng còn lão bà tử ta không lo lắng cho cháu trai nhà mình chắc!” Huyết bà bà miệng thì oán giận nhưng chân thì chậm rãi bước tới.
Lão Y Chính tức giận hừ lạnh: “Ngươi lo lắng cái quỷ gì, lúc trước bảo ngươi đừng có dạy Thanh Nhi mấy thứ tà môn ma đạo kia, làm cho tính tình của hắn hoàn toàn thay đổi, cũng âm dương quái khí giống ngươi, nay còn phải ngâm mình trong một cái ao máu độc có thể độc chết mười tòa thành, không biết sống chết!”
Huyết bà bà cười lạnh, gương mặt đầy nếp nhăn nhíu vào một chỗ, nhìn có vẻ càng quái dị: “Không có ta và lão quái vật dạy Thanh Nhi những thứ tà môn ma đạo này, chỉ nuôi thả như người thì Thanh Nhi có thể sống tới hôm nay hay không còn chưa chắc đâu, huống hồ không có huyết thủy của bản bà bà đây Thanh Nhi còn chống được được tới bây giờ không?”
Nhìn hai cụ đột nhiên cãi nhau vì vấn đề giáo dục Bách Lý Thanh, hoàn toàn quên mất việc chính, Tiểu Thắng Tử nóng ruột toát mồ hôi lại không dám tức giận như sai bảo tiểu thái giám bình thường, chỉ có thể nhăn nhó nói: “Hai vị lão tổ tông ơi, Thiên Tuế gia còn ngâm mình bên trong kìa, hai vị có thể để gia ra ngoài xem tình hình trước không?”
Huyết bà bà hừ lạnh một tiếng: “Nếu không tại lão già kia ầm ĩ thì ta chẳng thèm lắm miệng với lão làm gì!”
Dứt lời bà cúi đầu nhìn bể máu đó.
Lão Y Chính há miệng thở dốc, nhưng nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Tiểu Thắng Tử đành nhịn xuống, cũng không nhịn được vươn đầu nhìn bể máu.
Huyết bà bà đeo bao tay tơ vàng múc một vốc huyết thủy lên xem, bà nhíu mày: “Lần này đã lâu như vậy mà huyết thủy còn chưa biến thành màu đen hoàn toàn, là có chuyện gì?”
Sau đó bà lấy từ trong lòng ra một cái chai, đổ một đám sâu trắng mập mạp ra lòng bàn tay, dưới bụng những con sâu này đều có một lỗ thủng màu đen, nhìn có vẻ rất quái dị, bà hất đám sâu đang vặn người vào trong nước.
Một lúc lâu sau, huyết thủy vốn lăn tăn bỗng sôi lên dữ dội, chỉ chốc lát sau từ trong huyết thủy xuất hiện hai cái đầu rắn vàng to bằng đầu trẻ con, há cái miệng máu với Huyết bà bà, miệng đầy răng nhọn dài cực kỳ đáng sợ, gần như muốn nuốt trọn Huyết bà bà, quỷ dị là hai cái đầu rắn mọc trên cùng một thân, thì ra là một con độc mãng xà hai đầu hiếm thấy bị coi là yêu vật.
Một mùi tanh tưởi nồng nặc tỏa ra từ miệng rắn làm cho lão Y Chính và Tiểu Thắng Tử không nhịn được lùi lại mấy bước.
Huyết bà bà lại như ngửi được mùi hoa thơm ngào ngạt, hít sâu vài hơi, vừa lòng gật đầu, ném hai con sâu cho hai cái đầu rắn kia, vươn tay xoa cổ nó: “Tiểu Kim, cháu trai bảo bối của lão bà tử đâu, còn chưa tỉnh à?”
Con rắn vàng hai đầu đó ăn đồ Huyết bà bà cho còn thòm thèm cắn tay bà một cái, Huyết bà bà nhìn có vẻ già nua lúc này lại cực kỳ nhanh tay lẹ mắt cầm lấy lưỡi rắn nói, hung ác nói: “Tiểu súc sinh, được đằng chân đòi nâng đằng đầu, còn không dẫn cháu trai của ta ra đây!”
Con rắn bị kéo lưỡi khó chịu lắc lư thân mình, chỉ chốc lát đã thấy một bàn tay tái nhợt bỗng nhiên bắt lấy cổ rắn, trong nước chậm rãi nổi lên một cái túi, nước ào ào chảy xuống hai bên, bóng người thon dài bỗng xông ra từ bên trong.
Hắn lẳng lặng nhắm hai mắt, tóc dài buông phía sau lưng, có huyết thủy màu đỏ đậm không ngừng chảy xuống khỏi làn da mịn màng của hắn, làn da cực kỳ tái nhợt đối lập hoàn toàn với màu đỏ đậm, nhìn mà ghê người, mang theo cảm giác xinh đẹp đến đáng sợ, giống như hoa bỉ ngạn nở giữa biển máu địa ngục mê hoặc lòng người.
Trong một giây hắn xuất hiện, ngay cả con rắn hai đầu dữ tợn cũng phải ngoan ngoãn nằm phía trên bể máu.
Máu màu đỏ sậm dần dần chảy hết khỏi làn da hắn, Huyết bà bà cùng lão Y Chính đều căng thẳng nhìn hắn.
Có điều hắn giống như ngủ say, không lên tiếng, cứ lẳng lẳng nắm cổ rắn đứng trong bể máu.
Cuối cùng Huyết bà bà không nhịn nổi nữa, gọi một tiếng: “Thanh Nhi, ngươi thế nào rồi, cảm thấy sao, nói đi chứ!”
Bách Lý Thanh chậm rãi mở đôi mắt âm mị, đồng tử của hắn vốn đen láy giống sông Minh sâu không thấy đáy dưới địa ngục, nay trong một giây mở ra lại thoáng qua một tia đỏ tươi quỷ dị, ngay cả tròng mắt cũng có chút giống tròng mắt của con độc mãng xà hai đầu, vô cùng kỳ quái.
Hai vệt máu đỏ tươi chậm rãi lăn qua gò má hắn, giống như huyết lệ, làm cho người ta không rét mà run.
Huyết bà bà và lão Y Chính nhìn vệt máu trên mặt hắn, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng và đau xót.
“Thiên Tuế gia?” Tiểu Thắng Tử không nhịn được gọi một tiếng, đôi mắt kỳ lạ của Bách Lý Thanh liếc hắn một cai, không nói gì mà lại nhắm mắt lại.
Huyết bà bà nghiến răng nghiến lợi: “Sao lại thế này? Cái thứ bệnh dịch chết tiệt gì không biết, bám trên người cháu trai nhà ta không chịu đi. Bà bà ta rõ ràng đã thay máu cho hắn ba lần, chưa nói đến độc trên người Tiểu Kim đã hòa trong máu, lấy độc trị độc, ngay cả quỷ phù dung huyết cũng dùng rồi, vì sao vẫn còn đổ máu?”
Bệnh trạng của dịch bệnh chính là không ngừng đổ máu, sốt cao, chẳng những lỗ chân lông liên tục rỉ máu mà ngay cả nội tạng cũng giống như tan ra, nôn mửa ra máu, trong bụng hư thối.
Nay đã là ngày thứ tám, nhóm đầu tiên bị nhiễm bệnh đã chết hết, ngay cả tiểu tử Mị Nhất cũng sắp không xong, chỉ đang chờ nuốt xuống một hơi cuối cùng mà thôi.
Bà nhìn chằm chằm vết máu trên mặt Bách Lý Thanh, tay không nhịn nổi run lên nhè nhẹ.
Một bàn tay già nua khác trùm lên mu bàn tay bà, giọng nói khàn khàn vang lên: “Lấy một viên quỷ phù dung huyết cuối cùng ra đi, cố gắng chống cự, nói không chừng có thể chống cự qua được.”
Huyết bà bà nhìn lão Y Chính đang nắm lấy cổ tay mình, khớp xương của lão trắng bệch, Huyết bà bà nhìn lão một lúc, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Lão già, lão cũng có một ngày biết sợ cơ à? Lúc trước để lão đưa Thanh Nhi và Lạc Nhi rời khỏi cung, không cho Thanh Nhi ở lại báo thù, có lẽ sẽ không có tai họa ngày hôm nay. Nếu Thanh Nhi không qua nổi, chúng ta làm sao đối mặt với Công Chúa điện hạ được?”
Lão Y Chính im lặng, dường như già đi rất nhiều, ông nhắm mắt lại cười khổ: “Đều là lỗi của lão già ta, chúng ta làm hết sức, nghe ý trời đi.”
Tiểu Thắng Tử có chút ngơ ngác, nhìn bọn họ mờ mịt không biết làm sao, cúi đầu thì thầm: “Làm sao bây giờ, nếu Thiên Tuế gia… Phu nhân muốn gặp Thiên Tuế gia, đã chờ ở ngoài hai ngày rồi.”
Có thể vượt qua bảy ngày trên cơ bản đã loại trừ khả năng nhiễm bệnh dịch.
Nay phu nhân đã vượt qua bệnh dịch này, nếu Thiên Tuế gia…
Tiểu Thắng Tử không dám nghĩ nữa, nếu Thiên Tuế gia… triều đình này sẽ có cục diện thế nào?
Có lẽ sẽ bị Tây Địch hoàn toàn thâu tớm, có khi cũng là một chuyện tốt.
Bỗng nhiên, lão Y Chính kéo hắn: “Nhanh lên, Thanh Nhi đang gọi ngươi!”
Tiểu Thắng Tử giật mình, lập tức nhìn về phía bên trong bể máu, thấy đôi mắt kỳ lạ của Bách Lý Thanh đang yên lặng nhìn hắn.
Tiểu Thắng Tử sửng sốt, bỗng hiểu được cái gì, có chút do dự, nhưng đối diện với ánh mắt hắn, bản tính bị chèn ép quen vẫn khiến Tiểu Thắng Tử bất giác gật đầu.
— Ông đây là đường ranh giới tiện nhân tự treo cổ trên cành đông nam —
Trước đông viện, một bóng người yểu điệu màu trắng lẳng lặng đứng trước cửa, giống như hoàn toàn không cảm thấy mặt trời chói chang trên đầu nóng bức khó chịu cỡ nào.
Có hai bóng người nhỏ nhắn khác mặc cung trang màu vàng nhạt, một người che ô, một người cầm bình nước ướp lạnh vội vàng chạy tới.
Bạch Nhụy cố gắng che ô trên đỉnh đầu Tây Lương Mạt, nhìn sắc mặt có chút tái nhợt nhưng vẫn hờ hững của nàng, lo lắng nói: “Đại tiểu thư, chúng ta trở về đi, hôm qua ngài đã đứng ở đây một ngày rồi, ban đêm còn phải đóng giả Thiên Tuế gia phê duyệt tấu chương với Ninh Vương, thân thể ngài vốn không tốt lắm, Thiên Tuế gia tốn bao nhiêu công sức mới điều dưỡng tốt lên, nếu Thiên Tuế gia biết ngài không trân trọng bản thân như vậy sẽ rất tức giận.”
Đại tiểu thư nhìn có vẻ dễ nói chuyện, thực ra cứng đầu hơn bất cứ ai, chỉ có dùng Thiên Tuế gia để làm cớ có lẽ sẽ nghe lọt một hai câu.
Tây Lương Mạt lẳng lặng nhìn cánh cửa son khắc hoa kia, giống như có thể thấy được người ở trong, nghe Bạch Nhụy khuyên giải, nàng thản nhiên nói: “Nha đầu em càng ngày càng biết cách nói chuyện.”
Bạch Nhụy thấy Tây Lương Mạt chịu quan tâm đến mình, trong lòng vui vẻ, trao đổi một ánh mắt với Bạch Ngọc, sau đó tiếp tục cố gắng: “Đại tiểu thư…”
“Không cần nói nữa, những gì em nói ta biết cả rồi.” Tây Lương Mạt bỗng lên tiếng ngắt lời, xa xôi nói: “Ta vốn tưởng rằng ta có thể không vui vì thứ gì, không buồn vì bản thân, chỉ là…”
Nàng khẽ thở dài, lạnh lùng nhìn bầu trời: “Chỉ là, ta vừa mới phát hiện thì ra ta chỉ là một con người, mà không phải thần tiên.”
Vô số lần nàng ép mình đừng đứng ở đây nữa, phải thay hắn bảo vệ đế quốc đã rung chuyển này.
Chỉ là, mỗi một lần, khi nàng ngồi trên ngự tọa thay hắn phê duyệt tấu chương, nàng sẽ không nhịn được tự hỏi mình một câu – nếu có một ngày hắn thật sự không còn, mình làm nhiều chuyện như vậy cũng có ý nghĩa gì?
Đều nghe số mệnh…
Nàng nên nghe số mệnh thế nào đây?
Nàng nhìn ánh mặt trời chói mắt cười khẽ một tiếng, cảm giác này… con mẹ nó thật không hay chút nào hết!
Bạch Nhụy bỗng cầm lấy tay Tây Lương Mạt, kinh ngạc trợn trừng mắt, lắp bắp nói: “Đại… Đại tiểu thư… Cửa… Cửu mở!”
Tây Lương Mạt hơi ngừng, lập tức cúi đầu nhìn chằm chằm cửa lớn trắc điện đông viện chậm rãi im lặng mở ra.
Theo cánh cửa lớn mở ra, lộ ra bóng người cao gầy ở trong, hình dáng quen thuộc làm cho Tây Lương Mạt thoáng chốc đã rưng rưng nước mắt.
“A… Cửu…”
Hắn mặc một bộ tơ lụa màu trắng, làn da còn trắng nõn hơn cả quần áo, giống như ngọc thạch, như có một tia sáng lóng lánh tái nhợt, làm cho hắn tựa như một pho tượng bằng ngọc, dưới hàng lông mi cong dài, đôi mắt âm mị nặng nề đen láy, đôi môi tinh xảo vẫn diễm lệ đỏ au như trước.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, không nói một câu, chỉ lặng lặng nhìn nàng như vậy, có một hơi thở dịu dàng ngày thường khó thấy, làm cho nàng không nhịn được siết chặt nắm tay, đầu ngón tay ấn sâu vào lòng bàn tay.
Giữa hai người chỉ cách mấy chục mét lại như ngăn cách bởi sông Minh rộng lớn, hắn là đóa bỉ ngạn bên bờ bên kia, nàng lại không phải người đưa đò, không đến được chốn u minh của hắn.
Tây Lương Mạt nhìn hắn, bỗng nhắm mắt, chớp đi giọt nước mắt trên khóe mi, sau đó nàng khẽ cười: “A Cửu, nhìn ngươi xấu chết được.”
Bách Lý Thanh nhìn nàng, hơi nhếch khóe môi, trong mắt có một sự dịu dàng kỳ dị.
Bạch Nhụy và Bạch Ngọc không rõ vì sao Bách Lý Thanh không nói gì, chỉ đứng bên nhìn mà lòng chua xót, chậm rãi lui sang bên cạnh.
Tây Lương Mạt bỗng lắc đầu, nói lạnh như băng: “Đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn ta, thật sự rất đáng ghét, cho nên ta có một chuyện muốn nói với ngươi.”
Loại ánh mắt này, ở giờ phút này, mang theo hương vị của sự ly biệt khiến người ta chán ghét.
Bách Lý Thanh nhìn nàng, một lúc sau gật đầu, dường như có chút bất đắc dĩ.
Tây Lương Mạt nhìn hắn, bỗng nở nụ cười lạnh nhạt: “Nếu ngươi không vượt qua được ta sẽ khiến con của ngươi nhận người khác làm cha, vĩnh viễn không nói cho nó trong sinh mệnh của nó từng tồn tại một người như ngươi!”
Bách Lý Thanh sửng sốt, sau đó đôi mắt phượng với đường cong quyến rũ bỗng trợn tròn, gương mặt vốn tái nhợt ung dung gần như vặn đi, khóe môi tinh xảo mím chặt lại, hình thành một biểu cảm cực kỳ quái lạ.
Đó là lần đầu tiên Tây Lương Mạt nhìn thấy hắn mất khống chế, hoặc nên nói là biểu cảm quái lạ này, nhưng thế cũng đủ để nàng biết sự kích động trong lòng hắn.
Tây Lương Mạt thấy hắn nhìn mình chằm chằm, ánh mắt tối tăm, trong đó là thủy triều mãnh liệt, thấy hắn không nhịn được tiến lên một bước, lảo đảo hai bước, nhờ Tiểu Thắng Tử nâng mới đứng vững được, trong mắt nàng hiện lên một tia đau xót, nhưng Tây Lương Mạt vẫn lạnh nhạt cười ra tiếng, tiếng cười đầy dửng dưng: “Thế nào? Không tin à? Không sao, tin hay không thì tùy, dù sao ta vốn không phải nữ nhân tốt, bỏ nó đi cũng không phải không thể.”
Nói xong, nàng yên lặng nhìn hắn một cái, xoay người bỏ đi không chút do dự.
Bách Nhụy và Bạch Ngọc liếc nhìn nhau một cái, lập tức xoay người đi theo.
Tây Lương Mạt đi tới trước từng bước, chỉ nghe thấy tiếng hô hoảng sợ của Tiểu Thắng Tử ở phía sau: “Thiên Tuế gia… Thiên Tuế gia!”
Đầu vai nàng run lên, lại không dừng bước, cứ thế ra khỏi đông viện.
Chu Vân Sinh đứng ngoài cửa, thấy nàng đi ra lập tức nghênh đón, nhìn nàng một lát rồi nhẹ giọng hỏi: “Gặp được Thiên Tuế gia rồi phải không?”
Tây Lương Mạt gật đầu, thản nhiên “Ừ” một tiếng, sau đó nói: “Thế nào rồi?”
Chu Vân Sinh gật đầu: “Người bộ Giả và người bộ Tiền đã phát hiện được nơi xuất phát của bệnh dịch, thủ đoạn của bọn chúng vô cùng tàn nhẫn, vì đều dùng trẻ con làm nguồn bệnh cho nên mới một đường thuận lợi như thế, nay đã bắt được một đám dẫn nguồn bệnh đầu tiên, đang thẩm vấn, có điều không mấy người may mắn sống sót, người cầm đầu trong đó lại vừa cụt tay vừa câm, rất khó lấy được tình báo hữu dụng từ trên người bọn chúng.”
Tây Lương Mạt nheo đôi mắt nguy hiểm lạnh như băng: “Hiện giờ bọn chúng bị nhốt ở đâu? Dẫn ta đi.”
Chu Vân Sinh sửng sốt, muốn phản đối, nhưng nhìn ánh mắt Tây Lương Mạt lại nuốt lời khuyên can vào bụng, dịu dàng nói: “Được, tiểu tiểu thư, ngươi đừng vội, ta lập tức sắp xếp.”
Dứt lời, hắn nhìn Mị Tinh im lặng như hình với bóng phía sau một cái: “Đi thôi.”
Mị Tinh gật đầu, lặng lẽ theo hắn đi.
Tây Lương Mạt nắm chặt tay, ngẩng đầu nhìn tường cung đỏ như máu và ngói lưu ly màu xanh biếc, im lặng một lát rồi bỗng nói: “Lát nữa lập tức sắp xếp người đưa Thái Hậu và bệ hạ ra khỏi cung, tuyên bố với bên ngoài đưa tới Thu Sơn tránh họa.”
Bạch Ngọc ngẩn người, sau đó gật đầu: “Vâng.”
Bạch Nhụy nhìn về phía Tây Lương Mạt, nhịn rồi lại nhịn nhưng vẫn không nhịn nổi: “Đại tiểu thư, người thật sự có thai sao? Hay người thật sự không nghĩ tới Thiên Tuế gia một chút nào hết?”
Bọn họ đã biết tình hình thật sự của Bách Lý Thanh một thời gian, ngoại trừ lúc đầu giật mình đến rơi hàm, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy may mắn cho Tây Lương Mạt.
Bọn họ coi như chứng kiến con đường của Tây Lương Mạt và Bách Lý Thanh gập ghềnh tới bây giờ, lại không thể hiểu được vì sao Tây Lương Mạt lạnh lùng với Bách Lý Thanh đến thế.
Thiên Tuế gia dù làm cho người ngoài sợ hãi nhưng ai cũng thấy Thiên Tuế gia rất tốt với Quận Chúa nhà mình.
Tuy Bạch Ngọc không kích động như Bạch Nhụy nhưng cũng do dự nhìn Tây Lương Mạt: “Quận Chúa, ngài thật sự mang thai con của Thiên Tuế gia à?”
Trong suy nghĩ của bọn họ, bất hiếu có ba, vô hậu lớn nhất, nếu Thiên Tuế gia chết, ít nhất trên thế gian này còn có cốt nhục của hắn, coi như vẫn còn niệm tưởng.
Tây Lương Mạt nhìn mây vần phía chân trời, mặt trời hừng hực dần dần bị mây trắng như bông bao phủ, nàng nhắm mắt lại, vùi lấp tất cả đau xót, chỉ thản nhiên nói: “Hôm nay hắn mặc bộ đồ trắng tuyệt đối không đẹp, hơn nữa hắn không nói lấy một câu…”
Nói xong, nàng cười chua xót, xoay người rời đi.
Bạch Nhụy sửng sốt, khó hiểu nhìn bóng lưng Tây Lương Mạt, lại nhìn Bạch Ngọc: “Đại tiểu thư làm sao thế?”
Bạch Ngọc cúi đầu như có chút suy nghĩ, than khẽ một tiếng: “Ngươi không phát hiện hôm nay Thiên Tuế gia mặc bạch sam à? Người nhiễm bệnh dịch, tới giai đoạn phát tác sẽ thất khiếu đổ máu, làn da trên người cũng rỉ máu, hắn lại mặc một bộ đồ trắng. Xưa nay gia ghét nhất màu trắng, hôm nay mặc như vậy chỉ để Quận Chúa tạm thời yên tâm thôi. Nếu ta đoán không sai, quần áo trên người Thiên Tuế gia đã ướt sũng máu rồi.”
“Cái gì?” Bạch Nhụy hoảng sợ hô một tiếng, lập tức phản ứng được: “Ngươi nói gia đã…”
“Nếu tình hình không quá tệ, người bình tĩnh như Thiên Tuế gia sẽ không rối loạn như hôm nay, mặc một bộ đồ trắng đi ra.” Bạch Ngọc nhăn mày nói, sau đó nàng thoáng ngừng, trong mắt đầy đau lòng: “Hơn nữa gia không nói một lời, chỉ sợ hắn vừa mở miệng sẽ hộc máu, sợ Quận Chúa sẽ không chịu nổi!”
Bạch Nhụy ngẩn ngơ nhìn cửa đông viện đã khép lại: “Vì sao lại thế này…”
Nàng không tưởng tượng nổi nếu mình biết Mị Thất cũng ở trong tình cảnh này thì mình sẽ thế nào, chỉ sợ đã hoàn toàn mất bình tĩnh, ngày ngày lấy nước mặt rửa mặt, chỉ mong có thể bầu bạn với người trong lòng đi qua đoạn đường khó khăn nhất. Nhưng Đại tiểu thư… vẫn cố gắng làm những chuyện kia, chỉ vì một hy vọng xa vời.
…
Trong đại lao tối đen như mực, trên xiềng xích đen xì treo một thân thể suy yếu.
Một phòng giam khô ráo khác ở đối diện đang giam giữ vài đứa trẻ, trong đó đầy đủ chăn đệm, mấy đứa bé co rúm lại một chỗ, cầm bánh bao ăn lấy ăn để.
Ngoài cửa lao có một bóng người yểu điệu đứng yên, nhìn đám trẻ nhỏ trong phòng giam đang ăn bánh bao.
Một lát sau, nàng đặt câu hỏi như nói với không khí: “Ngươi có con không?”
Người gầy rạc bị treo trên tường không có một chút động tĩnh, giống như đã chết.
Nhưng dường như Tây Lương Mạt không để ý hắn có thể trả lời mình hay không, chỉ thản nhiên nói: “Đứa nhỏ vốn là bảo bối trong lòng bàn tay cha mẹ, không ai muốn đứa nhỏ của mình đáng thương đến mức trở thành một nguồn bệnh, một công cụ, ta nghĩ Lưu viên ngoại mà trông thấy con trai duy nhất ông ấy yêu thương lại trở thành chó săn của Thiên Lý Giáo, nhận giặc làm cha, có lẽ ở dưới suối vàng sẽ không muốn gặp lại ngươi, ngươi nói xem có đúng không, Lưu đại quan nhân?”
Lời này nói ra, người vốn giống như cá chết kia bỗng có phản ứng, hắn vặn vẹo thân thể, xích sắt phát ra tiếng leng keng, tựa như ai đó đang phẫn nộ kêu gào.
Tây Lương Mạt vẫn không quay đầu lại, chỉ nhìn mấy đứa bé tranh ăn, xa xăm nói: “Có lẽ ngươi cũng quen rồi, cắt một dao lên cổ bọn trẻ, ném thân thể vấy máu của bọn chúng vào trong giếng nước lạnh như băng, đổi lấy Thiên Lý Giáo cho ngươi giải dược, hoặc đổi lấy bọn chúng đừng đánh ngươi, đổi lấy một miếng cơm, ngươi nói với chính mình, không sao, bon trẻ đã nhiễm bệnh cả rồi, cũng sẽ chết nhanh thôi.”
Nàng khẽ cười ra tiếng: “Đôi khi, ngươi rất muốn chết, lại cảm thấy bản thân không có dũng khí này, ngươi muốn sống, cho dù sống như một con chó, ngươi giống một con chó hy vọng chủ nhân ban cho ngươi một miếng xương.”
Lưu đại quan nhân mở to đôi mắt tiều tụy già nua, không dám tin nhìn về phía nữ tử đưa lưng về phía mình, hắn không biết nàng là ai, nhưng mỗi một chữ nàng nói đều chọc trúng điểm yếu của hắn.
Toàn thân hắn run lên.
Tây Lương Mạt nghe tiếng dây xích đang rung lên kịch liệt phía sau dần trở nên im lặng, nàng quay lại, nhìn về phía Lưu đại quan nhân, lạnh lùng nói: “Nhưng mà, ngươi luôn lừa dối chính mình, cho dù biết “thỏ khôn chết, thịt chó săn”, ngươi vẫn nói với bản thân, chỉ cần ngươi trung thành với bọn chúng, bọn chúng sẽ ban cho ngươi ân điển làm người, mà không phải một con chó!”
Nàng thoáng dừng, khóe môi nhếch lên nụ cười châm chọc: “Chỉ là, ngươi đã quên, muốn làm người trước nay phải do chính mình tranh giành, chỉ có nô tài và chó mới cầu xin chủ tử ban cho mình cơ hội làm người!”
Lưu đại quan nhân nhìn cô gái xinh đẹp đứng trước mặt mình, nàng mặc rất mộc mạc, một bộ cung trang màu bạc, có một gương mặt dịu dàng như lan, nhưng ánh mắt nàng lại lạnh giá như băng tuyết, cũng giống ánh sáng của một thanh cổ kiếm sắc bén, mang theo hơi thở binh đao khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Cổ họng hắn phát ra những tiếng ư ư kỳ dị, trong mắt ngập nước, không biết là hối hay là hận.
Tây Lương Mạt nhìn hắn, một lát sau mới thản nhiên nói: “Muốn làm người hay làm chó, muốn để cha già đã chết của mình không gặp mặt nữa hay đường đường chính chính xuống lòng đất thỉnh tội, ngươi có thể chọn.”
Âm thanh của Tây Lương Mạt không cao, vừa thản nhiên vừa vô tình, lại như mang theo sự dụ dỗ kỳ lạ, quanh quẩn trong nhà giam tối tăm này.
Lưu đại quan nhân nhìn nàng, một lát sau dùng sức gật đầu mạnh đến mức như muốn gật rụng cái đầu mình xuống.
Tây Lương Mạt nhìn hắn, hơi nhếch môi, rồi vỗ tay hắn: “Người đâu, thả Lưu đại quan nhân xuống.”
Chỉ thoáng chốc, Lưu đại quan nhân thấy mấy người mặc đồ màu xanh lam đậm trên cổ tay thêu hoa văn hoa bỉ ngạn không biết xuất hiện từ đâu tới thả hắn xuống.
Lưu đại quan nhân đã không còn dáng vẻ mập mạp lúc đầu, gầy xuống quá nhanh làm cho hắn có vẻ khoác một lớp da thừa trên người, tóc đã hoàn toàn bạc phếch, toàn thân đầy vết thương. Tây Lương Mạt nhìn qua thương tích trên người hắn, nói với một quỷ vệ: “Trị thương cho Lưu đại quan nhân, chờ hắn khỏe lại rồi cho hắn ở lại trong thôn trang đi.”
Lưu đại quan nhân nghe vậy mấy giọt nước mắt trào ra từ tròng mắt ngả vàng, sau đó liều mạng vẫy cánh tay còn lại của mình, chỉ chỉ miệng mình.
Thống lĩnh bộ Tiền gọi là Tương Cán, chính là đường huynh của phó thống lĩnh Tương Nghị bộ Đấu, là một hán tử nhìn có vẻ nhỏ gầy, đôi mắt sáng lấp lánh, có hai hàng ria mép nhìn rất giống Lục Tiểu Phụng.
Hắn tiến lên nói nhỏ với Tây Lương Mạt: “Tiểu tiểu thư, lưỡi người này đã bị cắt, lại bị chém đứt cánh tay phải, nhìn từ miệng vết thương, vết thương ở tay và lưỡi mới có gần một tháng, nay còn chưa hoàn toàn liền lại, thậm chí đã sinh mủ, tặc tử Thiên Lý Giáo thứ nhất lợi dụng thương tật của hắn còn dẫn theo trẻ con lừa dối phòng thủ khắp nơi, thứ hai còn có thể khiến hắn nói không nên lời, không viết được chữ, không thể tiết lộ bí mật của bọn chúng.”
Tây Lương Mạt hơi nhăn mày: “Thiên Lý Giáo quả là ngoan độc, vậy giờ làm sao? Nếu không thể lấy được thông tin giá trị từ chỗ hắn, không chỉ những người trong huyện của bọn hắn mà sẽ có vô số người nữa phải uổng mạng.”
Nghe Tây Lương Mạt nói vậy, Lưu đại quan nhân kia do dự một lát, lập tức dùng sức vẫy cổ tay trái mình, ra hiệu viết chữ.
Tây Lương Mạt hơi nhíu mày nhìn hắn: “Ngươi biết viết bằng tay trái?”
Lưu đại quan nhân lập tức gật đầu.
Tương Cán cười lạnh một tiếng: “Lúc trước hỏi ngươi cũng không thấy ngươi nói biết viết chữ!”
Lưu đại quan nhân trợn to mắt, cổ họng phát ra những tiếng ứ ứ, cẩn thận nghe có vẻ còn cực kỳ phẫn nộ.
Giống như đang kháng nghị cách thẩm vấn thô bạo lúc trước của đám Tương Cán.
Tây Lương Mạt khoát tay: “Đi lấy giấy bút tới cho Lưu đại quan nhân.”
Tương Cán gật đầu, không so đo với Lưu đại quan nhân nữa, lập tức sai người lấy giấy bút nghiên mực tới đặt trên bàn chiếc bàn nhỏ.
Tây Lương Mạt nhìn Lưu đại quan nhân, phất tay áo chậm rãi nói: “Ta hỏi, ngươi viết, nếu có gì muốn bổ sung ngươi cứ viết lên tờ giấy này, nếu lần này ngươi lập công lớn, tương lai triều đình chưa chắc hứa với ngươi quan to lộc hậu, nhưng phong một tước vị nhỏ, cung phụng phụ thân Lưu viên ngoại của ngươi, lập bia công đức thì vẫn có thể.”
Sĩ nông công thương, đối với những thương nhân này mà nói, dù có tiền nhưng địa vị thấp kém luôn là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng bọn họ, có thể đạt được chức quan và tước vị gần như là mơ ước tha thiết của hầu hết thương nhân, làm rạng rỡ tổ tông, dù chết cũng không phụ công đức của tổ tông.
Trong mắt Lưu đại quan nhân quả nhiên hiện lên một tia sáng, vươn tay viết xuống tờ giấy, “Ta tin quý nhân!”
Nữ tử trước mặt tuy trên người không có đồ trang sức dư thừa nhưng khí thế toàn thân và thuộc hạ của nàng chứng tỏ thân phận của nàng tuyệt đối không thấp.
Tây Lương Mạt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Rất tốt, ta hỏi ngươi, lần này Thiên Lý Giáo một tay gây nên dịch bệnh, dẫn dịch ngựa vào quốc nội chúng ta có phải để đảo lộn triều ta không?”
Lưu đại quan nhân lập tức gật đầu, run run viết xuống: “Đúng vậy, bọn chúng biết Tây Địch sắp đánh vào, là lúc triều đình không rảnh để chú ý liền mượn lời này – trời xanh đã chết, đạo trời đại sự, nay Cửu Thiên Tuế mê hoặc thiên hạ, nguy hại dân chúng, yêu nhân hoành hành hậu thế, thiên thần giáng xuống dịch bệnh, muốn để người đời biết rằng một khi yêu nhân còn tại thế sẽ không có một ngày yên ổn, chỉ có thờ phụng Thiên Lý Giáo mới được cứu rỗi!”
Tây Lương Mạt cười lạnh một tiếng: “Quả nhiên là thế, chẳng trách gần đây đồn đãi khắp nơi, nhưng bọn chúng mang dịch ngựa vào nước ta lẽ nào không sợ chính mình lây bệnh à?”
Lưu đại quan nhân suy nghĩ một lát, hơi do dự viết: “Bọn chúng đều vạch một dao trên cổ tay giáo đồ, để trưởng lão nhỏ một giọt máu tươi trên đầu ngón tay vào miệng vết thương, gọi là – chúc phúc. Lặp lại ba bốn lần như thế, trong bọn chúng rất ít người bị nhiễm bệnh, có vài người bị nhiễm dịch bệnh, qua vài lần nữa trưởng lão dùng máu thần chúc phúc, có vài người sẽ khỏe lại, cho nên bọn chúng có rất nhiều tín đồ.”
Hắn nghĩ nghĩ, lại viết: “Nếu quý nhân muốn chữa khỏi người bị nhiễm dịch bệnh, cứ sai người bắt đám trưởng lão này để lấy máu là được.”
Lấy máu chúc phúc?
Tây Lương Mạt nhăn mày, trong đầu bỗng thoáng qua một tia sáng, giống như có thứ gì đó cực kỳ quan trọng lướt qua trong đầu.
Một người Đại Tần phó thống lĩnh bộ Giả, tóc màu nâu đồng, gọi là Rose, tinh thông các phương pháp chữa bệnh của các bộ tộc sa mạc, hắn nghe vậy rất khinh thường nói: “Làm gì có chuyện đó, nếu lấy máu chúc phúc là có thể chữa khỏi dịch bệnh thì vì sao chỉ có tất cả trưởng lão là có máu thần!”
Lưu đại quan nhân lập tức mở to mắt giống như bực bội vì mình bị hoài nghi, giơ tay liền viết: “Đây là ta tận mắt nhìn thấy, lẽ nào còn là giả được à!”
Rose khoanh tay trước ngực liếc hắn cười nhạo: “Vậy xem ra Lưu đại quan nhân nhất định có chỗ nào hơn người cho nên Thiên Lý Giáo mới chọn ngươi để “chúc phúc”, dẫn theo nhiều đứa nhỏ mang dịch bệnh như vậy đi hại người, đúng không?”
Lưu đại quan nhân hừ lạnh một tiếng, giơ tay viết một hàng chữ: “Đám tặc nhân kia hoàn toàn không chúc phúc cho ta, chỉ là lão phụ của ta luôn phù hộ ta cho nên ta mới không cần “chúc phúc” cũng có thể sống đến bây giờ, để chờ xem đám tặc tử kia chết thế nào!”
Nhìn ngũ quan gần như vặn vẹo dữ tợn của Lưu đại quan nhân, Tây Lương Mạt bỗng hiểu ra cái gì, nàng trầm tư một lát, bỗng ngắt lời Rose đang đấu võ mồm với Lưu đại quan nhân, trầm giọng nói: “Rose, lập tức lấy hai cái ống ngân châm đến, tìm thêm hai cái chai thủy tinh sạch sẽ, đun những thứ này trong nước sôi một lát, tìm vài người từng sống sót sau dịch bệnh, cùng với Lưu đại quan nhân kiểm tra thân thể một lượt, xem có chứng bệnh khó trị nào không, sau đó để bọn họ tới chỗ ta!”
Rose nhìn thoáng qua Tây Lương Mạt rồi gật đầu, lập tức sai người đi chuẩn bị.
“Định làm gì vậy?” Lưu đại quan nhân ngạc nhiên viết một hàng chữ.
Tây Lương Mạt nhìn hắn, nhếch khóe môi: “Lấy máu thần!”
— Ông đây là đường ranh giới Hàm Hương tự treo cổ trên cành đông nam —
Rèm phòng bị vén lên, Tây Lương Mạt vớt bốn cái chai ra khỏi nước, giao cho Mị Thất, thận trọng nói: “Lập tức giao mấy thứ này cho Liên công công, đây là hy vọng cuối cùng của chúng ta.”
Mị Thất gật đầu, đang định cầm lấy cái chai thì cửa phòng bị gõ hai cái, Liên công công đi đến, hắn nhìn Tây Lương Mạt, vẻ mặt vô cùng lo lắng: “Phu nhân, ngài có chuyện gì trực tiếp sai bảo lão nô là được, bất kể vị thuốc gì cũng nhanh chóng đưa tới cho Huyết bà bà đi, tình hình của Thiên Tuế gia không được tốt!”
Sắc mặt Tây Lương Mạt trắng bệch, lập tức giao thứ trên tay cho Liên công công, ngắn gọn nói: “Công công, thứ này gọi là huyết thanh, chai buộc sợi dây màu trắng và màu tím là cho Thiên Tuế gia dùng, buộc dây màu xanh lam và xanh lá là cho Mị Nhất dùng, bảo Huyết bà bà nghĩ cách trực tiếp truyền thứ này vào mạch máu của bọn họ, uống bằng miệng hiệu quả không tốt!”
Huyết thanh?
Đó là thứ gì?
Thuốc à?
Liên công công nhìn chất lỏng vàng nhạt nửa trong suốt trong cái chai trên tay, có chút khó hiểu nhưng vẫn lập tức gật đầu, quay người vội vã rời đi, đi đến một nửa, hắn bỗng quay đầu do dự nhìn Tây Lương Mạt: “Phu nhân, ngài có muốn cùng lão nô đi thăm Thiên Tuế gia không?”
Tây Lương Mạt nhìn hắn: “Ta tin ta còn nhiều thời gian để nhìn thấy hắn, huống hồ…”
Nàng hơi dừng, cắn môi nói: “Hắn có cho phép ta đi thăm hắn không?”
Liên công công im lặng, đúng vậy, Thiên Tuế gia từng nói, không cho phép phu nhân thăm gia, trái lệnh giết không tha, nếu Thiên Tuế gia thật sự không chống đỡ nổi thì một mồi lửa thiêu rụi hắn, rắc vào trong gió.
Phu nhân, quả là người hiểu Thiên Tuế gia nhất thế giới này
Bọn họ đều là người bình tĩnh, tàn khốc lại đa tình nhất, Thiên Tuế gia đề phòng phu nhân sẽ không để ý an nguy nhào tới khóc than mà nhiễm bệnh dịch, tình nguyện thi cốt vô tồn, nhưng đối với phu nhân mà nói, đến chết cũng không thể gặp người yêu một lần, lẽ nào không phải hình phạt tàn khốc nhất sao?
Liên công công không nói gì nữa, cầm mấy cái chai chắp tay với Tây Lương Mạt rồi xoay người rời đi.
Tây Lương Mạt nhìn bóng lưng hắn, chậm rãi nhắm mắt lại, cắn môi, cảm thấy sắp hít thở không thông.
Người bên cạnh đều im lặng, lẳng lặng đứng phía sau Tây Lương Mạt, cho đến khi Tây Lương Mạt bỗng mở đôi mắt ngập nước lại lạnh như băng, lạnh lùng nói: “Chúng ta cần chuẩn bị một số chuyện cần thiết để đưa Thái Hậu và bệ hạ tới Thu Sơn.”
Dứt lời, nàng xoay người đi về phía nam viện mình đang ở.
Tương Cán nhìn bóng dáng nàng, không nhịn được nói: “Tiểu tiểu thư quả là người thừa kế của Lam Đại nguyên soái, ngay cả lúc này vẫn còn có thể bình tĩnh được.”
Rose lại lắc đầu, thấp giọng thở dài: “Tiểu tiểu thư thật sự quá bình tĩnh, nếu là nữ nhân của ta, ta tình nguyện ở giờ phút cuối cùng này có thể có nàng làm bạn.”
Dù sao Rose cũng là người Đại Tần, trời sinh có tính lãng mạn, thích con gái dịu dàng đa tình.
Tương Cán trợn mắt một cái: “Tiểu tiểu thư là đang báo thù cho Thiên Tuế gia, cho nên loại người ngu ngốc như ngươi vĩnh viễn chỉ có thể ôm nữ nhân ngực lớn não nhỏ, hoàn toàn không xứng với tiểu tiểu thư, tâm tư của Thiên Tuế gia ngươi cũng không hiểu được!”
Đối với người như Thiên Tuế gia mà nói, tình nguyện để người trong lòng cả đời hận mình tuyệt tình máu lạnh còn hơn để nàng mạo hiểm nửa phần, nếu tiểu tiểu thư không làm gì, chỉ ở đây chờ tin sống hoặc chết, sẽ khiến nàng phát điên mất!
Tương Cán nhìn vẻ mặt ngu ngơ của Rose không khỏi lắc đầu, nói chuyện này với loại ngu ngốc này đúng là đàn gảy tai trâu.
Hắn nắm đại đao trên thắt lưng, xoay người đuổi theo Tây Lương Mạt.
Rose có chút khó hiểu, hắn chỉ am hiểu dược lý và độc vật, thật sự không biết trong đầu người Trung Nguyên có mấy khúc quành quanh co.
Không lâu sau, một đội ba trăm kỵ binh cấm quân hộ tống hai chiếc xe ngựa hoa lệ từ Huyền Vũ Môn chạy thẳng ra ngoài.
Kỵ sĩ dẫn đầu dáng người mảnh mại, xoay người sâu lắng nhìn hoàng cung, giống như ngàn năm đều ngưng đọng trong một ánh mắt, cuối cùng kỵ sĩ quay đầu, lạnh giá thúc ngựa không quay đầu lại, dẫn một đội kỵ binh hướng về phía Thu Sơn.
Mặt trời dần ngả về tây, cuối cùng hạ xuống đường chân trời.
Tượng trưng cho ngày thứ chín đã qua.
Mặt trăng dần dâng lên giữa không trung, người trong đông viện từ ôm một chút hy vọng khi Tây Lương Mạt đưa tới thứ dược vật gọi là “huyết thanh” cần dùng phương thức kỳ quái đáng sợ để đưa vào cơ thể, tới khi nhìn chủ tử ở trong bể máu và Mị Nhất đã hít vào ít thở ra nhiều không có một chút phản ứng, đều biến thành tuyệt vọng.
Ngày mai, chính là ngày thứ mười.
Có lẽ cũng là ngày dầu hết đèn tắt.
Chân trời tối như mực dần tỏa ra ánh mặt trời, nhưng chưa chắc đã mang tới hy vọng.
Trong bể máu, con độc mãng xà hai đầu màu vàng đã cực kỳ mỏi mệt ngủ trên mặt huyết thủy, giống như cũng hiểu rằng không còn hy vọng gì nữa.
Vài người hầu gác đêm cũng không dằn nổi tinh thần hoảng hốt, mơ màng cúi đầu, ngay cả những người huấn luyện nghiêm khắc như Tư Lễ Giám bọn họ cũng không chịu nổi gần mười ngày cực nóng, cực áp lực, dồn nén cao độ.
Mà lúc này, trong bể bỗng chậm rãi nổi lên bọt nước, một bàn tay tái nhợt thò ra khỏi bể máu, sau đó một cái đầu cũng dần dần hiện lên trên, bóng người cao gầy không mảnh vải dần nổi lên, đỏ và trắng hoàn toàn đối lập, giống như ma đầu yêu dị cường đại dần dần thức tỉnh trong bể máu.