Mục lục
Hoạn phi thiên hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào đông, trời lạnh, tầng mây dày che lấp cả bầu trời trong, tầng tầng lớp lớp, dồn nén làm người ta cảm thấy không thở nổi.

Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, bung dù che tuyết nhanh chân đi về phía phòng mình.

Công Chúa điện hạ đã chết, nay nàng nên nhanh tay thu dọn đồ đạc, thừa dịp hỗn loạn rời đi thì hơn.

Điện hạ dùng hết tất cả lực lượng trong triều, gần như dùng mạng công kích, nhờ có Cửu Thiên Tuế còn nương tay với điện hạ, đồng thời có Phương Quan làm nội ứng mới có thể thành công, nay sự việc đã bại lộ, tuy nàng đã giao đồ cho Thiên Tuế Vương Phi theo sự nhắc nhở của công chúa, thế nhưng Công Chúa điện hạ vốn không phải người trong sạch, nếu cuối cùng tra được chuyện gì không rõ ràng, Minh Nguyệt nàng làm đồng lõa của Công Chúa điện hạ nhất định sẽ không có kết cục gì tốt.

Tốt nhất là chạy là trên hết.

Về phần Phương Quan…

Nàng cắn môi rồi thầm thở dài một tiếng, tuy nàng thích Phương Quan, thích hắn chạm vào mình, nhưng nàng không phải đồ ngốc, ở bên cạnh Công Chúa điện hạ lâu loại nam nhân nào còn chưa từng gặp, Phương Quan kia chỉ muốn lợi dụng nàng mà thôi, điều này nàng có thể nhìn ra được.

Nếu công chúa đã quyết tâm dù chết cũng phải cứu Thái Tử, còn giao đồ cho nàng, chứng tỏ Công Chúa điện hạ rốt cuộc vẫn có vài phần thật lòng quan tâm đến thị nữ thiếp thân như nàng, nếu như giao cái này cho Cửu Thiên Tuế nói không chừng có thể đổi một mạng của nàng, bởi thế nàng đương nhiên không có lý do gì giao đồ trong tay cho một nam nhân không đáng tin cậy như Phương Quan.

Minh Nguyệt nhìn quanh, thấy bốn phía tối đen không người mới cẩn thận tới gần phòng mình, thấy khóa trên cửa vẫn còn nguyên chưa bị đụng chạm, yên lòng lấy chìa khóa mở cửa, chuẩn bị đi vào lấy đồ.

Nàng vào trong phòng, bên trong hoàn toàn tối om, nàng yên tâm đi lấy đá đánh lửa trên cái túi đề đồ linh tinh trên trên cửa, một đốm lửa bùng lên, nàng châm nến trên giá.

Trong phòng sáng hơn, nàng thở phào một hơi, đang định mở tủ lấy tiền tài mà mình tích cóp được, vừa quay người thì đụng vào một thân thể không biết đứng sau nàng từ lúc nào.

Minh Nguyệt sợ tới mức suýt nữa hét lên, lại bị người kia bịt miệng, đè lên tường.

Người kia cười mỉa nói: “Minh Nguyệt, làm sao thế? Không nhận ra ta sao?”

Minh Nguyệt sợ hãi nhìn hắn, là Phương Quan!

Không biết vì sao hôm nay nhìn Phương Quan có một cảm giác rất đáng sợ, khiến người ta không rét mà run.

Phương Quan nhếch môi cười khẽ: “Ngươi sợ cái gì thế, sợ ta ăn ngươi à? Hay là…”

Hắn thoáng dừng, cười âm trầm: “Hay là ngươi làm chuyện gì có lỗi với ta?”

Minh Nguyệt ra sức lắc đầu, ánh mắt đầy vẻ cầu xin.

“Chậc chậc… Nữ nhân thật sự là thứ tàn nhẫn nhất, ghê tởm nhất, cũng thích lừa gạt nhất trên đời, ta còn tưởng xử nữ thì sẽ sạch sẽ hơn một chút, thì ra cũng buồn nôn như nhau cả.” Phương Quan liếc nàng cười khẩy, môt tay chậm rãi vuốt theo đường cong yểu điệu của nàng, sau đó bỗng kéo váy nàng lên thô bạo đâm vào trong cơ thể nàng.

Hoàn toàn không có khúc dạo đầu âu yếm khiến Minh Nguyệt đau đến tái mặt, nàng muốn đẩy hắn ra nhưng không dám, miệng lại bị bịt kín, chỉ có thể nịnh nọt kẹp lấy eo hắn, cố gắng lấy lòng để đối phương tha cho mình.

Để mặc đối phương tàn sát bừa bãi trong cơ thể mình như dã thú nổi điên, cuối cùng hắn bỗng cúi đầu xuống hôn một cái lên trán nàng, khi Minh Nguyệt cho rằng hắn đã tha thứ cho mình thì một bàn tay lạnh giá chụp lên cổ nàng, sau đó chậm rãi dùng sức nắm chặt.

Minh Nguyệt kinh hoàng trợn tròn mắt, dùng sức giãy dụa, thậm chí lật đổ giá nến trên bàn cũng không thể đánh lại sức mạnh đáng sợ của nam nhân, cho đến cuối cùng… nàng không còn giãy dụa nữa, không còn nhúc nhích mềm người xuống, không còn phát ra một tiếng động, động tác của nam nhân vẫn chưa dừng lại.

Trong bóng tối vang lên tiếng thở dốc sảng khoái và tiếng thì thầm âm u của hắn: “Tất cả những kẻ lừa dối ta, trêu đùa ta, đều phải chết!”

Bầu trời tối tăm, tuyết rơi lặng lẽ.

— Ông đây là đường ranh giới em gái Vy Võ thành nữ thân vệ của Cửu gia, tới sờ bàn tay ngọc ngà của A Cửu ba giây —

Tốc Ngọc cung.

“Minh Nguyệt đã chết?” Tây Lương Mạt nhướng mày nhìn Tiểu Thắng Tử.

Tiểu Thắng Tử ngập ngừng, vẻ mặt phiền muộn: “Đúng vậy, bị người ta bóp chết tươi.”

Gần đây làm sao thế, lẽ nào năng lực của Tư Lễ Giám bọn họ đã lùi bước, có kẻ ẩn núp quanh đây giết người cũng không biết.

“Thiên Tuế gia biết chưa?” Tây Lương Mạt trầm ngâm hỏi.

Tiểu Thắng Tử gật đầu, vẻ mặt cầu xin: “Gia đương nhiên đã biết, vì thế các vị công công Tư Lễ Giám trực ban hôm qua có chút thể diện hôm nay đều tới hồ Hoán Bích mò cá rồi…”

Tây Lương Mạt hoàn toàn 囧, mò cá, giữa trời mưa tuyết thế này?

Phương pháp nghiêm phạt biến thái của gia càng ngày càng đa dạng.

Tiểu Thắng Tử hít một hơi, lắc đầu nói: “Thế này đã coi như gia khai ân rồi, tất cả cấm quân làm nhiệm vụ tối qua đều bị cách chức, đi theo vị công công ở Tịnh Phòng học tay nghề rồi.”

Học tay nghề tịnh thân?

Tây Lương Mạt không còn gì để nói, đại nam nhân bị ép đi học loại tay nghề này, có lẽ sau này sẽ sợ đến mức cả đời không cứng được, đối mặt với uy hiếp cỡ đó, có lẽ đám cấm quân kia đang hối hận không gì sánh được vì sự sơ xuất đêm qua.

Đối mặt với sự dày vò tinh thần còn đáng sợ hơn cả dày vò thể xác như vậy, chẳng trách tên đại hồ ly nhà nàng có thể khiến người dưới phục tùng, nếu không ai biết vị gia này có thể nghĩ ra phương pháp hành hạ người khác hoàn mỹ thế nào được nữa.

“Được rồi, dẫn ta đi xem thi thể.” Tây Lương Mạt nhìn mặt đất trắng tinh, nàng trầm ngâm một lát rồi nói.

Tiểu Thắng Tử ngẩn người, sau đó thoáng do dự, nhân tiện nói: “Hả, nơi xui xẻo như vậy phu nhân đừng nên tới thì hơn.”

Hơn nữa chỉ là một nha hoàn bình thường chết mà thôi, đã để người khám nghiệm tử thi của Tư Lễ Giám đến xem, không có phát hiện gì nhiều, ngoại trừ biết kẻ giết nàng ta là nam tử thì không còn manh mối gì nữa.

Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Không sao, cũng không xa, huống hồ nếu người chết là xúi quẩy thì chúng ta cũng không phải lần đầu tiên đến nơi xúi quẩy, đúng không?’

Tiểu Thắng Tử nghĩ thấy cũng đúng, người của Tư Lễ Giám có ai chưa từng nhìn thấy xác chết?

Hắn sai tiểu thái giám bên cạnh mình dẫn Tây Lương Mạt đi.

Khi Tây Lương Mạt tới hiện trường, thi thể của Minh Nguyệt gần như đã được xử lý xong, khám nghiệm tử thi đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi, thấy có công công Tư Lễ Giám dẫn Tây Lương Mạt tới, tuy không biết là vị nào nhưng cũng biết là quý nhân, liền cung kính dập đầu: “Bái kiến quý nhân.”

Tiểu thái giám the thé nói: “Vị này là Thiên Tuế Vương Phi, không phải quý nhân bình thường đâu!”

Người khám nghiệm tử thi kia sửng sốt, lập tức lại quy củ dập đầu: “Tham kiến Thiên Tuế Vương Phi.”

Tây Lương Mạt vươn tay đỡ hắn lên: “Không cần đa lễ, trước tiên nói phán đoán tình hình của ngươi đi, xem ai có khả năng là hung thủ.”

Có thể ra tay trong cung nhất định không phải người bình thường.

Người khám nghiệm tử thi kia gật đầu, vừa kính cẩn đi cùng Tây Lương Mạt tới bên cạnh Minh Nguyệt vừa nói: “Vị Minh Nguyệt cô nương này bị bóp cổ chết, trước khi chết e rằng từng bị xâm hại, quần áo trên người tuy chỉnh tề nhưng có dịch của nam tử, hơn nữa đối phương còn vô cùng thô bạo.”

Tây Lương Mạt ừ khẽ một tiếng, sau đó nhìn vết tím bầm trên cổ Minh Nguyệt, nàng hơi nhăn mày: “Có thể gây chuyện trong cung, hung thủ hẳn là vô cùng quen thuộc nơi này.”

Khám nghiệm tử thi cũng nói: “Vâng, tiểu nhân đã bẩm báo tình hình cụ thể cho công công ở Gia Hình Tư của Tư Lễ Giám, kiểm tra tất cả binh sĩ Ngự Lâm Quân chấp hành nhiệm vụ đêm qua, tạm thời còn chưa phát hiện có gì khác thường.”

Ngự Lâm Quân?

Không sai, nhìn có vẻ như có kẻ ẩn núp trong Ngự Lâm Quân gây ra chuyện này, nhưng mà…

Nàng luôn cảm thấy không chỉ đơn giản như thế.

Tây Lương Mạt trầm ngâm chốc lát, gật đầu với người khám nghiệm tử thi: “Phiền ngươi ghi lại vết tay này, nói không chừng sau này cần dùng đến khi bắt nghi phạm.”

Khám nghiệm tử thi lập tức nói: “Vâng.”

Khi Tây Lương Mạt trở lại Tốc Ngọc cung vừa lúc thấy Liên công công dẫn rất nhiều hán vệ Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ ra ngoài, thấy Tây Lương Mạt tới đồng loạt hành lễ, Tây Lương Mạt khoát tay bảo bọn họ không cần đa lễ bọn họ mới rời đi.

Tây Lương Mạt xoay người vào điện, bảo Bạch Nhụy cởi áo choàng xuống cho nàng, không thấy Bách Lý Thanh ở chính điện bèn xoay người vào nội điện, quả nhiên thấy Bách Lý Thanh đang lẳng lặng đứng bên cửa sổ, nhìn trời đất trắng phau bên ngoài, sắc mặt tăm tối không biết đang nghĩ đến cái gì.

“Làm sao vậy?” Tây Lương Mạt nhìn hắn hỏi.

Trong đôi mắt âm u của Bách Lý Thanh hiện lên một tia lạnh giá, cười lạnh một tiếng: “Vị Thập ca kia của ta vậy mà chưa ngu hết thuốc chữa, ít nhất còn cực kỳ đề phòng ta, hôm nay người của Kim Mộc Tư thuộc Tư Lễ Giám tỉ mỉ kiểm tra cung Hoa Trân mà Thái Bình ở, phát hiện một mật đạo thông ra tứ phía, ngay cả ta cũng không biết, có điều mật đạo kia đã quá cũ, một đoạn thông ra ngoài cung ngập nước không thể đi qua, nếu không có lẽ trước kia Thái Bình đã dẫn thằng nhóc Tư Thừa Kiền cùng nhau xa chạy cao bay. Hẳn là lúc đó vị Thập ca của ta cực kỳ tin tưởng muội muội này, chỉ tiếc cuối cùng đường lui hắn giữ lại cho mình không ai dùng đến, con trai chạy thoát cũng nhờ muội muội của mình dùng mệnh đổi lấy.”

Tây Lương Mạt khẽ thở dài: “Chuyện này cũng không có gì kỳ quái, khi đó tiên đế cảm thấy thiệt thòi cho Thái Bình Công Chúa, huống hồ hắn còn vô cùng hiểu muội muội của mình, nàng không phải người tâm địa gian xảo, vì thế mới giao cho nàng một lực lượng không nhỏ, mong rằng sau khi hắn chết đi có thể cho con cháu mình một đường lui, nay Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa đã chết, coi như…”

Nàng thoáng dừng rồi mới nói: “Coi như trừ đi một mối tai họa ngầm mà thôi.”

Đây cũng là lý do vì sao Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa có thể đưa Thái Tử gia đi ngay trước mắt Tư Lễ Giám, năm đó Tuyên Văn Đế nhất định đã giao cho nàng không ít quyền lực, thế nhưng bằng thực lực của nàng mà muốn trực tiếp xông vào thiên lao cướp tù là không thể, nhất định phải có người mật báo với nàng, nàng mới có thể ra tay trên đường.

Chuyện đưa Thái Tử đi bọn họ mới quyết định gần đây, công tác bảo mật cũng không tệ, người tiết lộ thiên cơ nhất định là mật thám trong Tư Lễ Giám bọn họ.

“A Cửu, ngươi còn nhớ màn kịch chúng ta diễn với Mị Lục sau khi Bạch Ngọc mất tích không, Trịnh công công dụ dỗ Mị Lục, giật dây bắc cầu giữa Mị Lục và Bách Lý Liên Nhi, sau khi xảy ra chuyện Trịnh công công kia lập tức uống thuốc độc tự sát, chúng ta không tra được những chuyện khác, chuyện hôm nay chứng tỏ trong Tư Lễ Giám chúng ta e rằng không chỉ có một nội quỷ là Trịnh công công.” Tây Lương Mạt trầm ngâm nói.

Trịnh công công dụ dỗ Mị Lục, Nhị hoàng tử Tây Địch lấy được chiếu thư của Thái Bình, Thái Bình có thể thả Thái Tử gia chạy thoát, Minh Nguyệt chết, giống như phía sau luôn có một cái bóng liên kết tất cả với nhau.

Bách Lý Thanh không thể phủ nhận, ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn ra ngoài cửa sổ, sâu không thấy đáy, hắn nhàn nhạt nói: “Nếu để bản tọa phát hiện kẻ nào ở phía sau làm trò quỷ…”

Hắn không nói tiếp, có điều ánh sáng trong mắt cực kỳ đáng sợ, khiến người ta không rét mà run.

Một lúc sau, hắn bỗng cười cợt nói: “Đúng rồi, ngươi có biết một mật đạo trong đó thông đến đâu không?”

Tây Lương Mạt lắc đầu, nàng chưa từng đi xem mật đạo kia, đương nhiên không biết.

Thế nhưng một tia sáng lóe lên trong đầu nàng, nàng nheo mắt lại: “Sẽ không phải nơi ở của vị Trinh Nguyên Công Chúa đã cùng ngươi rơi xuống hố đấy chứ?”

Bách Lý Thanh cười cười nói: “Còn chỗ nào được nữa.”

Tây Lương Mạt không nhịn được lắc đầu: “Chẳng trách lúc trước Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa đề nghị để Trinh Nguyên Công Chúa ở cung Hương Lan, thì ra là như vậy.”

Nàng dừng một chút rồi lại nói: “Có điều cho dù hôm nay chúng ta đi tìm vị Trinh Nguyên Công Chúa kia, chỉ cần người ta khăng khăng phủ nhận thì chúng ta cũng không làm gì được, huống hồ cho dù đi tìm nàng ta cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn.”

Bách Lý Thanh ngắm nghía móng giả trên ngón út của mình, lạnh lùng nói: “Quả là dễ dàng cho tiện nhân kia, biết sớm như vậy thì lúc đó ta nên giẫm gãy vài cái xương sườn nữa mới phải.”

Tây Lương Mạt nói: “Gia không cần tức giận, chỉ cần chén thuốc của lão Y Chính là đủ cho nàng ta chịu đựng rồi.”

Khi đó Trinh Nguyên Công Chúa không biết điều, nghi ngờ y thuật của lão Y Chính, lão Y Chính dùng dược trừng trị một hồi, nếu nàng ta ngoan ngoãn chịu phạt, chịu đắng uống hết thuốc của lão Y Chính thì không có chuyện gì, thế nhưng nàng ta chê đắng, chưa từng uống, thà rằng uống canh gừng.

Canh gừng vốn tương khắc với loại thuốc kia, không biết lão Y Chính dùng biện pháp gì mà khiến nàng ta sau này chỉ cần uống thuốc cổ họng sẽ ngứa, không nhịn được muốn nôn.

Thế nhưng nếu không uống thuốc thì đương nhiên bệnh trên người không khỏi được, người bình thường uống một bát thuốc là xong, nàng ta thì phải uống ba bát mới đủ lượng thuốc, hiện giờ có lẽ đang đắng không nói nổi thành lời.

Bách Lý Thanh thản nhiên nói: “Như vậy vẫn là quá dễ dàng cho ả.”

Tây Lương Mạt không nhịn được cười nhạo, bắt chước giọng điệu của hắn: “Cũng đúng, nàng ta đúng là mù rồi mới để mắt tới Cửu Thiên Tuế chúng ta, nếu biết sẽ bị ngươi giẫm gãy xương sườn có lẽ nàng ta không dám quyến rũ ngươi đâu.”

Khi đó nàng có thể thông đồng thành công vị gia này, nay nghĩ lại hơn phân nửa có lẽ nhờ thân phận đặc biệt của mình khiến Bách Lý Thanh nể tình ba phần, thứ hai là vì sự khác người của mình khiến lão yêu này cảm thấy thú vị, có giá trị để nghiên cứu và giày vò các kiểu, thế nên mới vào mắt hắn.

Bách Lý Thanh liếc nàng, nguy hiểm nheo mắt lại: “Nha đầu ngươi có ý gì?”

Tây Lương Mạt cười cười: “Không có gì, chỉ cảm thấy gia càng ngày càng đẹp thôi.”

Bách Lý Thanh hừ lạnh một tiếng, sau đó không biết lấy từ đâu ra một cái gương thủy tinh Tây Dương cực kỳ tinh xảo sang quý, soi mặt mình: “Nếu không có đứa khiến người ta đau đầu như ngươi, có khi vi sư còn đẹp hơn thế này ấy chứ.”

Tây Lương Mạt: “…”

Đối với chủ đề này nàng không có bất cứ bình luận nào, nếu không lại bị thằng nhãi này sai đi làm đủ các lại mỹ phẩm dưỡng da.

— Ông đây là đường ranh giới Cửu gia —

Trong cung vì chuyện Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa mà tạo ra sóng gió rất lớn, khiến giữa mùa đông mà lòng người như lửa đốt, vệ sĩ trong cung bị bỏ cũ thay mới một nhóm, trực tiếp thay bằng người của Phi Vũ Quỷ Vệ dưới trướng Phi Vũ Đốc Vệ.

Trong nháy mắt đã tới cuối năm, tới lúc nhà nhà chuẩn bị cho năm mới, triều đình cũng chuẩn bị nghỉ lên triều, thì bỗng nhiên một ngày trước khi nghỉ triều, sứ thân Tây Địch dâng lên một phong thư – xét thấy hiện nay tân chủ Tây Địch đăng cơ, vì vậy tân hoàng Tây Địch muốn đích thân mời Hoàng Đế Thiên Triều tới biên quan, tại sông Vị Thủy, nơi mà năm đó Tề Hoàn Công và Lỗ Quốc Công đã kết minh, cùng ký tên để hai nước vĩnh viễn là láng giềng, kết quan hệ thông gia.

Bách Lý Thanh trở lại Tốc Ngọc cung liền đi thẳng vào tẩm điện.

Hắn vửa mở cửa đã thấy Bạch Nhụy khom mình với hắn, ra dấu đang ngủ, hắn không khỏi nhướng mày: “Nha đầu kia vẫn còn đang ngủ?”

Bạch Nhụy tỏ vẻ, nàng cũng rất bất đắc dĩ.

Bách Lý Thanh không nói gì thêm, đi vào phòng ngủ, quả nhiên nhìn thấy tiểu hồ ly của hắn đang làm tổ trong chăn mềm, dáng vẻ rõ ràng đang chơi cờ với Chu Công.

Ánh mắt hắn tối xuống, khoát tay để những người hầu khác lui ra, ngồi xuống bên giường, vươn tay khẽ vạch cái chăn sắp trùm kín mặt Tây Lương Mạt, thấy trên cổ và xương quai xanh của nàng lộ ra một đoạn da thịt nhẵn nhụi trắng mịn, trên đó còn dấu vết đêm qua hắn để lại.

Ánh mắt Bách Lý Thanh không khỏi sa sầm xuống, có mùi của nguy hiểm, sau đó hắn vươn tay cởi áo trong của nàng, nhìn Tây Lương Mạt ngủ hoàn toàn không đề phòng chút nào, nàng không nhận thấy cảnh xuân trước ngực mình đã lộ ra, hắn hơi nhếch khóe môi, đột nhiên vươn bàn tay cực kỳ lạnh giá đặt lên bầu ngực tuyết trắng của Tây Lương Mạt.

“A—!” Một tiếng kêu thảm thiết gần như đánh bay nóc nhà, cũng làm mọi người trong Tốc Ngọc cung giật nảy mình, đám Bạch Trân vô thức chạy ùa vào, sau đó…



“Ngươi có thể ít biến thái đi được không, có thể đổi cách khác gọi người ta dậy không?’ Tây Lương Mạt hừng hực lửa giận, tàn bạo cầm lược chải mái tóc rối bù của mình.

Tên khốn kiếp Bách Lý Thanh kia, đến giờ nàng còn cảm thấy ngực lành lạnh, đúng là muốn lấy mạng người khác!

Rõ ràng biết nàng sợ lạnh nhất còn sờ nàng như thế!

Bách Lý Thanh lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng tới cơn giận của nàng, chỉ hơi nhếch khóe môi, cười cợt nói: “Ai bảo ngươi ngủ như heo, có điều phương pháp này cũng tốt đấy, miễn cho ngươi ngủ nướng.”

Thường ngày muốn bắt nha đầu này rời giường, nàng không lăn lộn trên giường một canh giờ là không dậy nổi, hắn vốn cũng thương nàng nên để nàng ngủ nhiều một lát, không ngờ nàng càng ngày càng quá đáng, trời chưa tối đã chui lên giường, giữa trưa mới dậy!

Biện pháp hôm nay rất tốt, hắn cũng vô cùng vui lòng dùng biện pháp tình thú này để gọi nàng.

Bách Lý Thanh liếc Tây Lương Mạt, cười khẽ: “Nếu có lần sau, chúng ta có thể đổi sang sờ chỗ khác cũng được.”

Tây Lương Mạt theo ánh mắt hắn nhìn về phía giữa chân mình, sắc mặt nàng khi thì đỏ khi thì tái, nàng cắn răng mắng: “Biến thái rõ là biến thái.”

Trong đầu tên khốn kiếp này toàn những cái gì vậy!

Bách Lý Thanh ưu nhã nằm xuống ghế dài, thản nhiên nói: “Đúng rồi, Tây Địch đưa thư nghị hòa tới, bọn chúng muốn kết minh ở Vị Thủy.”

– Hết quyển 2 – Hoạn Thê –

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK