Tây Lương Mạt soi gương vuốt tóc mai, xác định trang dung chỉnh tề mới cười khẽ: “Ma ma đừng tức giận, năm rộng tháng dài, ta ở trong phủ Quốc Công mười mấy năm còn được, ngài cần gì nóng vội nhất thời, sau này có rất nhiều thời gian để những thứ không thú vị đó biết thủ đoạn của chúng ta.”
Lúc này Hà ma ma mới gật đầu: “Chuyện sớm hay muộn thôi, dù sao cũng phải trừng trị đám tiện tỳ không quy củ này.”
Chỉ chốc lát sau Tĩnh Vân liền dẫn theo một cô gái, rồi ở ngoài cửa thò đầu vào ngó nghiêng, bộ dạng này lại khiến Hà ma ma tức giận một trận, thô thiển như vậy còn ra thể thống gì.
Hà ma ma vứt cho Bạch Trân một ánh mắt, Bạch Trân hiểu ý liền tiến lên đóng cửa cái “rầm”, suýt chút nữa đập bẹp mũi Tĩnh Vân.
Tiếng “rầm” kia cũng khiến cô gái vừa vào hoảng sợ, có chút ngẩn người, rồi mới lả lướt tiến lên quỳ xuống trước Tây Lương Mạt: “Cẩm Nương thỉnh an Thiếu Vương phi.”
Tây Lương Mạt đánh giá nữ tử quỳ trước mặt mình, nhan sắc của Cẩm Nương này quả nhiên rất tốt.
Nàng ta có một khuôn mặt trái xoan, da thịt trắng nõn, đôi mắt hạnh hàm xuân, môi mọng hơi cong, không cười đã mang ba phần tình, ba ngàn sợi tóc đen vãn thành một cái mẫu đơn kế, cài một cây trâm tơ vàng hình hoa sen nở rộ, bên cạnh cài ba cây trâm mảnh, mặt như phù dung, vừa quyến rũ vừa phong lưu.
Trên người nàng ta là bộ áo gấm tím thêu phù dung bằng chỉ bạc, phía dưới là váy mã diện xanh ngọc thêu bách điệp bay lượn, một thân trang phục thể hiện rõ trình độ được sủng ái.
Tây Lương Mạt nhìn nàng ta thản nhiên nói: “Ngươi là ai? Vì sao luôn ầm ĩ trước Thỉnh Nguyệt Các của bản thiếu vương phi?”
Cẩm Nương thoáng do dự rồi thấp giọng nói: “Thưa Thiếu Vương phi, tiện thiếp là… người hầu hạ tiểu Vương gia, hôm nay đặc biệt đến bái kiến ngài, mời Thiếu Vương phi dùng trà.”
Nói dứt lời, nàng ta tự tiện bưng lên tách trà trên bàn tròn gỗ lê hoa cung kính đưa cho Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt không nhận lấy, chỉ tùy tay cầm tách trà của mình nhấp một ngụm, không để ý tới Cẩm Nương.
Cẩm Nương nhìn thiếu nữ trước mặt ra vẻ không nhìn thấy mình, nhịn không được muốn mở miệng, không biết nghĩ đến cái gì cuối cũng vẫn nhịn xuống.
Qua hồi lâu, khi Cẩm Nương bưng tách trà đến tê cả tay, sắp không đỡ được nữa Tây Lương Mạt mới thản nhiên nói: “Thật không? Nhưng tiểu Vương gia chưa bao giờ nhắc về ngươi với bản thiếu vương phi, mẫu phi cũng không. Theo quy củ bất thành văn trong hào môn thế gia, trước khi cưới chính thê không được phép có thiếp thất, trừ phi là nhà không có gia giáo. Nay ngươi hành thiếp lễ với ta khiến bản thiếu vương phi khó hiểu, ngươi muốn nói Đức Vương phủ cũng không biết lễ nghi quy củ như nhà sa cơ thất thế khác à?”
Cẩm Nương vốn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Tây Lương Mạt tuy có nét mỹ nhân nhưng mới chỉ là thiếu nữ mười lăm tuổi chưa nảy nở, huống hồ Tây Lương Mạt nhìn có vẻ yêu kiều dịu dàng, nàng tưởng rằng nhóc con này rất dễ lừa.
Lại không ngờ tiểu cô nương thật khó đối phó, lập tức nhìn ra ý đồ của nàng, còn khiến nàng không có đường lùi.
Cẩm Nương hiểu rõ, trực tiếp buông tách trà, ngẩng đầu nhìn Tây Lương Mạt nở nụ cười quyến rũ: “Thiếu Vương phi nói đúng, hiện giờ Cẩm Nương còn chưa tục chải tóc* nhưng tiểu Vương gia đã hứa với tiện thiếp, chỉ cần Thiếu Vương phi vào cửa sẽ cho tiện thiếp tục chải tóc, có lẽ Thiếu Vương phi còn chưa biết, đêm tân hôn của ngài tiểu Vương gia còn ngủ ở chỗ Cẩm Nương nữa kìa.”
*Tục chải tóc hay còn gọi là bới đầu, trước khi các cô gái về nhà chồng hoặc nha hoàn trở thành thông phòng phải làm lễ mở mặt, sau khi “ba chấm” nếu phục vụ tốt sẽ được làm tục chải tóc để chứng minh thân phận thậm chí nâng lên làm thiếp.
Nàng ta chờ xem Tây Lương Mạt đột nhiên biến sắc, giận dữ hoặc khóc lóc, ít nhất sẽ biến sắc.
Nhưng Tây Lương Mạt chỉ hờ hững nhìn nàng ta một cái: “À, vậy sao? Bản thiếu vương phi mới gả tới đây, ngay cả trà cho Vương phi còn chưa dâng, lại càng không hiểu tiểu Vương gia bằng ngươi, nếu tiểu Vương gia đã hứa với ngươi thì ngươi tự đi tìm tiểu Vương gia hoặc Vương phi làm chủ là được, tìm bản thiếu vương phi làm gì?”
Nếu nàng ái mộ Tư Lưu Phong hoặc thật lòng tính gả tới đây toàn tâm toàn ý giúp chồng dạy con thì rất có khả năng sẽ cực kỳ tức giận hay đau lòng vì lời của Cẩm Nương.
Đáng tiếc, đối với Tư Lưu Phong, nàng không thể nói rõ là chán ghét hay thích, chỉ theo nhu cầu, hư tình giả ý thôi.
Còn đêm tân hôn, nàng cảm thấy mình không có gì cần để ý, bởi vì nàng còn vô sỉ hơn cả Tư Lưu Phong. Tốt xấu gì Tư Lưu Phong vẫn tới chỗ nha hoàn thông phòng, còn nàng thẳng cẳng cùng “gian phu” qua một đêm trong tân phòng nữa cơ.
“Chuyện này…” Cẩm Nương nhất thời không biết nói sao, sau đó cứng họng nói: “Nhưng Thiếu Vương phi gả tới đây sẽ là chủ mẫu trong viện, chuyện này đương nhiên phải hỏi ngài rồi.”
Tây Lương Mạt cười cười không chút để ý: “Không cần hỏi bản thiếu vương phi, ý kiến của tiểu Vương gia cùng Vương phi chính là ý kiến của bản thiếu vương phi.”
“Ngươi…” Cẩm Nương liên tục giẫm phải vài cái gai mùng tơi, không còn cách nào khác. Nha đầu kia tuổi chưa lớn đã trơn như cá chạch, nàng hoàn toàn không có biện pháp bắt chẹt chứ đừng nói đi kể lể với Vương phi, Vương phi vốn nhìn nàng có chút không vừa mắt, cả nha đầu Tĩnh Vũ kia nữa, bọn họ sao có thể đồng ý nâng nàng thành thiếp thất được?
Vậy nàng nên làm gì bây giờ?
Cẩm Nương cắn răng, dường như hạ quyết tâm, bỗng một tay vuốt bụng xoa lấy xoa để, nói như cực kỳ xấu hổ: “Thiếu Vương phi hẳn cảm thấy Cẩm Nương mạo phạm, vốn Cẩm Nương không muốn đường đột như thế, chỉ là đứa bé trong bụng Cẩm Nương sợ là không chờ được.”
Lời nói ra như sét đánh giữa trời quang, khiến mọi người ở đây ngẩn ra.
Vẻ mặt Hà ma ma cùng Bạch ma ma đen như đít nồi.
Đây là ý gì?
Một nha hoàn thông phòng có thai trước khi chủ mẫu gả tới, nếu là thứ nữ thì thôi, nếu là thứ tử chẳng phải vĩnh viễn khiến chính thất phu nhân không nâng nổi đầu hay sao.
Đây là nỗi nhục rất lớn, thậm chí có thể nói là trò cười.
Nếu đệ tử hào môn làm ra chuyện như vậy trên cơ bản rất khó tìm được cuộc hôn nhân tốt.
Tây Lương Mạt cũng hơi nhíu mày, sắc mặt hiện lên nét âm trầm, ánh mắt dừng trên bụng Cẩm Nương, nơi đó vẫn bằng phẳng, còn chưa nhìn ra cái gì.
Cẩm Nương lại vẫn đắc ý ưỡn bụng, ngạo nghễ nói: “Vốn Cẩm Nương không muốn xúc phạm ngài, có điều đứa nhỏ này quả thật là huyết mạch của tiểu Vương gia, Quận chúa ngài nhìn có vẻ thiện tâm, ở khuê các đã nổi danh khắp nơi, nói vậy hẳn sẽ không hạ độc thủ với đứa nhỏ của tiện thiếp phải không?”
Lời này quả là khiêu khích trắng trợn.
Tây Lương Mạt vốn không có địch ý gì với Cẩm Nương, đời này nàng cũng sẽ không sinh con cho Tư Lưu Phong, lại càng không yêu Tư Lưu Phong, thậm chí có thể vài năm sau khi đủ lông đủ cánh sẽ bay đi tìm đường khác.
Cho nên suy nghĩ từ nhân đạo, nàng hẳn tiếp nhận thiếp thất của Tư Lưu Phong, chỉ cần không xúc phạm đến ranh giới cùng địa vị của nàng, nàng không ngại diễn một vai hiền thê lương mẫu giúp trượng phu khai chi tán diệp.
Nhưng Cẩm Nương lại khiêu chiến với quyền uy cùng mạo phạm tôn nghiêm của nàng, đáy mắt Tây Lương Mạt hiện lên một tia sáng lạnh giá, lập tức trầm ngâm một lát, khóe môi nàng gợi lên nụ cười yếu ớt: “Được, ngươi yên tâm, bản thiếu vương phi đương nhiên sẽ bẩm báo với Vương phi, chờ đi, nói không chừng ít ngày nữa ngươi sẽ được nâng làm di nương đấy.”
Cẩm Nương nhìn nụ cười không giật mình không sợ hãi của Tây Lương Mạt bỗng cảm thấy một loại khủng hoảng kỳ lạ, không hiểu vì sao nàng có chút sợ hãi thiếu nữ trước mặt.
Một tiểu cô nương, đối mặt với sự khiêu khích của nàng lại hờ hững tự nhiên, chỗ nào giống với vẻ kiêu ngạo ngang ngược, vô lễ đắc tội Vương phi, lại không được tiểu Vương gia vừa mắt như đồn thổi?
Lại hoặc là, tính tình nàng ta thật sự yếu đuối?
Cẩm Nương đoán không ra, không tìm được chủ ý, nhưng lời đã nói ra nàng đành đắc tội tới cùng.
Nàng ta quỳ gối hành thiếp lễ với Tây Lương Mạt, kiêu căng nói: “Vậy làm phiền Thiếu Vương phi.”
Nhìn bóng dáng Cẩm Nương biến mất ngoài cửa, Tây Lương Mạt ném chén trà mạ vàng xuống bàn “cạch” một cái, sắc mặt lạnh xuống: “Đi, ta cũng nên đi vấn an Đức Vương phi.”
Sắc mặt người trong phòng đều không tốt, ở phủ Quốc Công, nha hoàn không biết tôn ti nặng nhẹ như Cẩm Nương đã sớm bị đánh ra ngoài rồi.
***
Đức Vương phi nghe nói Tây Lương Mạt đến đây không ngoài ý muốn, bởi vì chuyện Cẩm Nương tới chỗ nàng náo loạn một trận đã người người đều biết.
Tĩnh Vũ nhìn Đức Vương phi sắc mặt không tốt, quan tâm nói: “Vương phi, nếu không nô tỳ đuổi Thiếu Vương phi về, ngày mai ngài khỏe hơn lại gặp?”
Đức Vương phi ôm trán, nhíu mày sẵng giọng nói: “Ngươi thật hồ đồ rồi à? Ngày mai chính là ngày lại mặt, Phong nhi vừa tân hôn, nếu việc này truyền đến chỗ Tĩnh Quốc Công thì làm sao?”
“Chuyện này…” Tĩnh Vũ có chút ngẩn người.
“Sáng nay ta đã bảo ngươi trông coi nha đầu Cẩm Nương đó cẩn thận, ngươi hứa với ta thế nào, nay làm ầm lên như thế thể diện ai cũng khó coi ngươi đã vừa lòng chưa?” Đức Vương phi nhìn Tĩnh Vũ càng thấy bực mình.
Tĩnh Vũ cúi đầu cắn môi, ấm ức nói: “Vương phi, nô tỳ đã sai người trông chừng Cẩm Nương, không biết nàng ta chạy ra thế nào, còn nháo tới bên Thỉnh Nguyệt Các kia.”
Tuy nàng đã tới phòng Cẩm Nương dạy dỗ tiện nhân vô liêm sỉ kia một trận, vốn cũng tính trông coi chặt chẽ, nhưng nghe nói Cẩm Nương định tới chỗ Thiếu Vương phi làm loạn một trận, cho Thiếu Vương phi đòn phủ đầu, tâm tư của nàng lại mở ra.
Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.
Tiểu Vương gia không thích nhất là nữ tử ghen tuông, nếu Cẩm Nương cùng Thiếu Vương phi đều mất lòng tiểu Vương gia, thì nàng mới là người được lợi nhất, cho nên nàng liền mệnh cho tiểu nha đầu trông coi Cẩm Nương để Cẩm Nương vụng trộm chạy ra ngoài.
Đức Vương phi nhìn nàng ta một cái, cuối cùng thở dài, Tĩnh Vũ luôn làm việc cẩn thận, sao có thể tùy ý để người ta chạy mất?
Những lời tận tình khuyên bảo hôm nay đúng là uổng phí.
Hôm nay bà hết bị phỏng còn phải để tâm đến mấy chuyện lụi bại này, lát nữa lại phải nghe Tây Lương Mạt khóc lóc kể lể.
Đức Vương phi càng nghĩ càng phiền lòng, rã rời khoát tay: “Được rồi, chuyện đến nước này trong lòng ta và ngươi đều hiểu rõ, ngươi đi mời Thiếu Vương phi vào đi.
Bà không khỏi phải vực tinh thần ứng phó vị này, không có thời gian quan tâm Tĩnh Vũ.
Tĩnh Vũ cắn môi thấp giọng đáp lời, ra ngoài nghênh đón Tây Lương Mạt vào, tuy Vương phi thất vọng về nàng khiến nàng rất bất an, nhưng nghĩ tới lát nữa có thể nhìn thấy vẻ mặt u ám đầy nước mắt của Tây Lương Mạt trong lòng nàng liền toát ra chút hưng phấn.
Chỉ là, khi Tĩnh Vũ nhìn thấy Tây Lương Mạt liền thấy nàng vẫn ung dung hờ hững, giống như tất cả chỉ là mây bay, bộ dạng chưa chuyện gì xảy ra, nàng ta không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Rồi lại thầm xì một tiếng, ngươi cứ giả vờ đi, lát nữa gặp Vương phi ta xem ngươi có thể giả vờ đến lúc nào.
Tây Lương Mạt nhìn thoáng qua vẻ cười trên nỗi đau người khác trong mắt Tĩnh Vũ không khỏi nhướng mày, nghiền ngẫm cười cười: “Thế nào? Hôm nay có chuyện gì tốt hay sao mà Tĩnh Vũ cô nương vui vẻ như thế? Hay Vương phi muốn gả ngươi ra ngoài? Cũng đúng, Tĩnh Vũ cô nương mạo mỹ đoan trang như thế, bản thiếu vương phi nhất định nhờ tiểu Vương gia tìm người tốt trong đám thuộc hạ mới được.”
Tĩnh Vũ nháy mắt như bị sét đánh, kinh hoàng lại phẫn nộ nhìn về phía Tây Lương Mạt, có điều Tây Lương Mạt mặc kệ nàng ta, xoay người đi vào phòng Đức Vương phi.
Để lại một mình nàng ta còn căm giận, hoảng hốt không thôi.
Đức Vương phi đang nằm trên giường la hán cúc lê hoa, mặc trung y, trên đùi phủ chăn gấm mẫu đơn, khoác áo lông chồn trắng, búi tóc đơn giản, dáng vẻ chuẩn bị nghỉ ngơi, trông thấy Tây Lương Mạt vào liền vẫy tay, lộ ra nụ cười từ ái: “Trinh Mẫn, sao trễ thế này còn đến đây?
Tây Lương Mạt cũng ngại ngùng cười dịu dàng, đến gần ghế nhỏ bên chân Đức Vương phi ngồi xuống: “Mạt nhi đến xem mẫu phi đã khá hơn chưa?”
Hai người nói liên miên một lúc chuyện Tây Lương Mạt cùng Tư Lưu Phong tiến cung, Đức Vương phi lại dặn dò chút chuyện cần chú ý về lễ vật lại mặt, Tây Lương Mạt cẩn thận ghi nhớ trong lòng.
Tĩnh Vũ ở bên nghe vậy cực kỳ không hứng thú, chỉ chờ Tây Lương Mạt mất kiểm soát.
Đức Vương phi thấy Tây Lương Mạt không tính nói đến chuyện hôm nay, cho rằng nàng da mặt mỏng đành tự nhắc tới: “Nghe nói hôm nay tiện tỳ Cẩm Nương kia tới chỗ con náo loạn một trận?”
Tây Lương Mạt như có chút ngẩn ra mới thản nhiên nói: “Đúng là có một nha hoàn tên Cẩm Nương tới Thỉnh Nguyệt Các của con dâu nói chuyện, nhưng không tính là làm loạn, nàng ta nói nàng ta là thông phòng của tiểu Vương gia, nay đã có thai, tiểu Vương gia cũng hứa sau khi con dâu qua cửa sẽ nâng nàng ta làm thiếp thất, cho nên nàng ta hy vọng có thể tục chải tóc trước khi sinh hạ đứa nhỏ.”
Tây Lương Mạt nói hết sức bình thản lại không có một lời nói dối.
Nhưng như vậy lại như ném một quả bom giữa Đức Vương phi cùng Tĩnh Vũ, khiến Đức Vương phi cùng Tĩnh Vũ nháy mắt cứng lại, khiếp sợ liếc nhìn nhau, Cẩm Nương vậy mà có thai?
Chuyện này… Chuyện này rõ là trò cười, cô dâu thân phận cao quý vừa gả vào, thông phòng đã âm thầm có thai, thế này sao được!
Tĩnh Vũ đã hoàn toàn đứng hình, còn Đức Vương phi nháy mắt toát ra một tia sát ý, tay trong ổ chăn siết chặt đến trắng bệch, rõ ràng bà ta mỗi này sai người cho Cẩm Nương uống thuốc tránh thai, sao có thể để ả có thai được?
Tây Lương Mạt xem hết vẻ mặt của bọn họ vào mắt, trong lòng thầm cười lạnh, xem ra hai vị này vẫn luôn nghĩ Cẩm Nương là con châu chấu trong lòng bàn tay, không ngờ bị chó nhà cắn ngược một cái.
Tây Lương Mạt ôn hòa cười: “Mẫu phi không cần lo lắng, con dâu đã nghĩ kỹ rồi, phu quân còn trẻ phong lưu, tuấn mỹ lỗi lạc, khó tránh khỏi có hầu gái ái mộ, nếu mẫu thân muốn giữ lại đứa bé này con dâu đương nhiên sẽ coi nó như con ruột của mình, chờ Cẩm Nương sinh hạ sẽ nâng nàng ta làm thiếp.”
Đức Vương phi kinh ngạc nhìn Tây Lương Mạt: “Trinh Mẫn, nếu con thấy ấm ức cứ nói với mẫu phi, không cần nhân nhượng như thế, Cẩm Nương kia vốn chỉ là thứ đồ chơi không có thể diện thôi, nếu con không thích đánh chết là được, sẽ không ai nói gì.”
Tây Lương Mạt nghe vậy nhìn bà ta một cái, lạnh nhạt nói thầm, cái gì là nếu ta không thích cứ đánh chết, thế là muốn khiến Tư Lưu Phong cùng những người khác trong phủ cảm thấy ta coi mạng người như cỏ rác, trong mắt không chứa nổi một hạt cát hay sao?
Tây Lương Mạt có chút u buồn: “Mẫu phi, khi con dâu còn là cô nương ở nhà đã biết đại trượng phu ba vợ bốn nàng hầu là điều không tránh khỏi, cần gì so đo như vậy, suy nghĩ vì con nối dòng, khai chi tán diệp cũng là bổn phận người làm vợ, chỉ cần phu quân vui vẻ thiếp thân coi như là đủ, nếu Cẩm Nương sinh con trai thật ra còn có thể cất nhắc nàng ta là di nương Mai Viện.”
Lời này vừa dứt liền có người bước vào, vẻ mặt đau lòng nâng bàn tay quấn khăn lụa của Tây Lương Mạt lên, nói: “Mạt nhi, đều tại vi phu không phải, làm khó nàng.”
Tây Lương Mạt như hoảng hốt khi thấy Tư Lưu Phong bước vào, lập tức muốn rút tay lại, đỏ mặt cúi đầu ngượng ngùng nói: “Tiểu Vương gia, mẫu thân cùng Tĩnh Vũ đều ở đây kìa.”
Tư Lưu Phong cảm động lại xấu hổ vì Tây Lương Mạt hiểu chuyện dịu dàng còn không kịp, hơi đâu lo nghĩ hoàn cảnh, chỉ muốn trấn an tiểu thê tử của mình, không chịu buông tay Tây Lương Mạt.
Đức Vương phi cũng thật không ngờ Tây Lương Mạt rộng lượng như thế, không khỏi hoài nghi liếc nhìn nàng một cái, nhưng chỉ thấy vẻ thẹn thùng trên mặt nàng, liền thầm nói, xem ra Phong nhi quả thật đã mê hoặc được vị Quận chúa này, còn khiến nàng chịu lùi bước cầu toàn đến nước này, sau này muốn lấy gì từ chỗ nàng ta cũng tiện hơn nhiều.
Còn Tĩnh Vũ chỉ nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt cùng Tư Lưu Phong tay nắm tay, giống như đã hồn lìa khỏi xác.
Đức Vương phi nhìn Tư Lưu Phong, tức giận mắng một tiếng: “Con đúng là biết ức hiếp Mạt nhi rộng lượng, con có nghĩ nếu chuyện này truyền ra, khiến Ngự Sử đại nhân biết, con sẽ đặt mặt mũi Đức Vương phủ ở đâu.”
Tư Lưu Phong nhăn mặt nhíu mày, Cẩm Nương hầu hạ hắn nhiều năm, nàng là nữ tử đầu tiên nếm trải mây mưa với hắn, đương nhiên tình cảm đặc biệt, nhưng là…
Hắn còn chưa nghĩ ra phải mở miệng thế nào thì Tây Lương Mạt đã nhẹ giọng trấn an Đức Vương phi: “Mẫu phi đừng tức giận, chuyện này chỉ cần mọi người ngậm chặt miệng, dù sao cũng là chuyện trong nhà, ai sẽ lộ ra được?”
Đức Vương phi chỉ đang ép nàng, muốn nàng tỏ thái độ mà thôi.
Lúc này Đức Vương phi mới thở phào nhẹ nhõm, hiền lành nhìn Tây Lương Mạt nói: “Thật là khiến con chịu uất ức, chuyện này là Phong nhi có lỗi với con, Phong nhi phải bị phạt.”
“Nhi tử bằng lòng chịu phạt!” Tư Lưu Phong lập tức áy náy nói.
Tây Lương Mạt lại nở nụ cười: “Được rồi, vậy phạt phu quân sau này càng phải yêu thương Mạt nhi, không thể phụ lòng Mạt nhi nữa.”
Tây Lương Mạt cười rạng rỡ, đôi mắt đẹp long lanh khiến Tư Lưu Phong lại cảm động, đồng thời càng si mê vươn tay kéo nàng, Tây Lương Mạt vẫn như thẹn thùng rụt tay lại, chỉ để Tư Lưu Phong kéo được ống tay áo, lộ ra cổ tay trắng mịn.
Ánh mắt Tư Lưu Phong bỗng dính cứng lên cổ tay sáng bóng kia, ngay cả Đức Vương phi cũng nhìn sang, đơn giản vì trên cổ tay nõn nà của Tây Lương Mạt có ba vết máu nhìn có vẻ ghê người.
Tư Lưu Phong lo lắng nói: “Đây là làm sao vậy?”
Tây Lương Mạt lập tức lấy ống tay áo che lại, cười cười có chút mất tự nhiên: “Không sao, chỉ là ta không cẩn thận cào phải.”
Lời nói dối như vậy quá rõ ràng.
Tư Lưu Phong không để nàng thu tay lại, cầm cánh tay nàng xốc tay áo lên, nhíu mày nói: “Buổi chiều khi tiến cung còn chưa thấy nàng bị thương, nửa canh giờ dùng bữa ngắn ngủi…”
Hắn bỗng dừng lại, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt, nhìn Tây Lương Mạt nói: “Là Cẩm Nương làm phải không!”
Tây Lương Mạt nhìn hắn một cái, có chút bất an nói: “Tiểu Vương gia chớ nghĩ nhiều, đây… đây là…”
“Trinh Mẫn, con đã là Vương phi, tương lai là chủ mẫu một phủ, không thể vì quá yếu mềm mà phóng túng đầy tớ không phân biệt tôn ti, sau này làm sao kinh sợ những nô tỳ không biết đúng mực kia?” Đức Vương phi lạnh lẽo mở miệng.
Cẩm Nương này ngày càng làm càn.
Tây Lương Mạt nhìn có vẻ ảm đạm vì Đức Vương phi răn dạy, nàng bất đắc dĩ cười khổ: “Mẫu phi dạy dỗ đúng làm, con dâu sao có thể không biết đạo lý này, ngay cả trong phủ Quốc Công cũng không có thiếp thất nào dám vượt qua chính thê, chỉ là…”
Nàng hơi ngập ngừng: “Chỉ là Cẩm Nương đang có thai, nàng ta nói nàng ta và tiểu Vương gia có tình cảm từ nhỏ, nếu xảy ra chuyện ở chỗ con dâu chẳng phải sẽ giống như sáng nay, khiến mẫu phi cùng tiểu Vương gia khó xử?”
Tây Lương Mạt nói chuyện cực có kỹ xảo, vừa nói ra sự bất đắc dĩ của mình vừa cho thấy không phải bản thân không để ý việc sáng nay, đồng thời cũng biểu lộ nàng khoan dung độ lượng hiểu thời thế, chỉ vì không muốn mẹ chồng cùng phu quân khó xử mới không làm ầm lên.
Còn ngầm chê bai mẹ con Đức Vương phi, hôm nay Cẩm Nương dám xông tới chỗ nàng còn không phải tại bọn họ dung túng!
Đức Vương phi cùng Tư Lưu Phong đồng thời cứng đờ, vẻ mặt đều có chút xấu hổ cùng u ám.
Sau đó Tư Lưu Phong cầm tay nàng dịu dàng nói: “Nàng là Vương phi của ta, bản vương đương nhiên tin nàng, sẽ không tin những người khác.”
Đức Vương phi cũng lạnh mặt nói với Tĩnh Vũ: “Đi, nhốt tiện tì không biết nặng nhẹ mạo phạm Thiếu Vương phi vào phòng củi, không có mệnh lệnh của bản vương phi không được phép thả ra!”
Tây Lương Mạt nhìn nàng như có chút bất an, nói: “Mẫu phi, vẫn quên đi, Cẩm Nương kia đang mang thai, nói thế nào đó cũng là huyết mạch vương phủ, chi bằng giam nàng ta ở trong viện là được rồi.”
Tư Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, trên gương mặt tuấn mỹ lướt qua một tia khinh thường: “Không phải loại người nào cũng có thể có cốt nhục của bản vương, cứ làm như vậy đi, có sai phải phạt, nếu không ai cũng làm càn như thế!”
Tây Lương Mạt nhìn hắn, trong lòng than nhẹ, quả nhiên đàn ông lắm kẻ bạc tình.
Nhưng nàng không khuyên can nữa, đây vốn là cái bẫy nàng đào cho Cẩm Nương, nhưng thứ dụ dỗ Cẩm Nương bước vào không phải nàng mà là một lòng si mê tiểu Vương gia cùng ý đồ leo lên quyền quý của nàng ta.
Nếu nàng ta muốn làm di nương như vậy thì phải xem gã đàn ông nàng ta dựa vào lựa chọn cái gì khi đối mặt với quyền thế và phú quý.
Tây Lương Mạt cùng Tư Lưu Phong rời khỏi chỗ của Đức Vương phi rồi cùng nhau trở về Thỉnh Nguyệt Các.
Đức Vương phi thuận miệng sai Tĩnh Vũ: “Đi bảo phòng bếp hâm nóng một bát tổ yến mang đến đây.”
Không thấy Tĩnh Vũ có động tĩnh gì, bà ta không khỏi nhíu mày ngẩng đầu, đã thấy Tĩnh Vũ thất hồn lạc phách, không khỏi tức giận xoay mình, môi hé mở lại không biết phải mắng gì, chỉ ảm đạm thở dài một tiếng.
Đúng là oan nghiệt!
Con bé Tĩnh Vũ này trước kia luôn có lý, tự giữ mình, dù thích Phong nhi cũng không thất thố như thế này, hai ngày nay làm sao vậy?
***
Lại nói tới Cẩm Nương trở về Mai Viện của mình, nàng ta có chút lo sợ bất an, nhăn mày đi tới đi lui trong phòng.
Không biết vì sao, nàng ta luôn cảm thấy nước cờ hôm nay dường như đi hơi tùy tiện, Trinh Mẫn Quận chúa này tuyệt đối không giống như trong lời đồn.
Bỗng tiếng đập cửa vang lên, Cẩm Nương đi tới cửa phòng liền thấy một tỳ nữ dung mạo bình thường từ cửa sau đi vào, Cẩm Nương nhìn đối phương lo lắng nói: “Trinh Mẫn Quận chúa này không giống như ngươi đã nói! Nàng ta không ra tay với ta!”
Tỳ nữ kia cười khẽ: “Có gì không giống, đều là nữ nhân cả thôi, là nữ nhân sẽ có lòng ghen tị, sau này ngươi cứ nhìn nàng ta không hay ho đi, ai biết nàng ta chưa từng ra tay với ngươi?”
“Chuyện này…” Cẩm Nương hơi do dự, luyến tiếc xoa bụng mình.
Tỳ nữ kia cười nói: “Tiếc đứa nhỏ không bẫy được sói, nếu đứa bé này có thể củng cố vị trí của ngươi, khiến ngươi thăng chức thì có gì không thể?”
Cẩm Nương cắn môi, trong mắt lăn ra một giọt lệ, rồi ngẩng phắt đầu lên nói: “Ta đã biết.”
Trong mắt tỳ nữ kia hiện lên một tia sáng lạnh, nàng ta xoay người thản nhiên bỏ đi.
— Ông đây là đường ranh giới Tiểu Bạch béo vẫn chưa được lên sàn —
Tuyết rơi không ngừng, Tây Lương Mạt cùng Tư Lưu Phong muốn trở về Thỉnh Nguyệt Các phải đi hồi lâu, nhưng Tây Lương Mạt chỉ cảm thấy con đường này thật sự quá ngắn.
Tư Lưu Phong cầm tay nàng khiến nàng không quen.
Đến giờ nàng vẫn không biết lát nữa phải làm thể nào để Tư Lưu Phong không thể chạm vào nàng.
Hạ thuốc?
Nói đèn đỏ đến?
Nàng còn chưa lấy được chủ ý thì đã tới Thỉnh Nguyệt Các.
Bạch ma ma đã chuẩn bị sẵn nước ấm chờ bọn họ về, Tây Lương Mạt cùng Tư Lưu Phong mỗi người rửa mặt chải đầu xong liền tới giờ lên giường nghỉ ngơi.
Tây Lương Mạt đang định sai Bạch Nhụy lấy mấy thẻ bài hoa ký tới chơi một chút, chơi tửu lệnh kéo dài thời gian, thì Tư Lưu Phong đã khẩn cấp đuổi đám Bạch Nhụy ra ngoài.
Tây Lương Mạt thật sự vô cùng lo lắng, nhưng hai vị ma ma lại như không phát hiện ánh mắt nàng, thậm chí còn kéo cả đám Bạch Nhụy, Bạch Trân cùng Bạch Ngọc đang định không để ý tới mệnh lệnh của Tư Lưu Phong ra ngoài theo.
Tây Lương Mạt quả thật khó hiểu, Tư Lưu Phong đã ôm lấy nàng từ phía sau, hơi thở đàn ông xa lạ lại ấm áp phả lên phía sau cổ Tây Lương Mạt, lập tức làm nàng dựng đứng tóc gáy.
Cố tình trong mắt Tư Lưu Phong lại cảm thấy giai nhân trong lòng sắc mặt trắng bệch, cơ thể mềm mại run rẩy là biểu hiện của ngượng ngùng vô cùng, trinh tiết vô cùng.
“Tiểu Vương gia… Chúng ta… Hay là chúng ta uống chén rượu trước đi?” Tây Lương Mạt ý đồ né tránh hơi thở ướt át phía sau cổ cùng hai má mình.
Bị một gã đàn ông xa lạ ôm như vậy, thật là… cảm giác rất không tốt.
Nàng phải đè nén bản thân mới nhẫn nại không ném đối phương qua vai.
Tư Lưu Phong chỉ cảm thấy cảm giác thương hương tiếc ngọc trong lòng bành trướng, nhưng vẻ mặt sợ hãi của nàng khiến hắn vừa luyến tiếc vừa muốn…
Còn chưa nghĩ ra được là muốn cái gì, Tư Lưu Phong bỗng thấy trước mắt trời đất điên đảo, sau đó bịch một tiếng, hắn ngã trên mặt đất.
Lúc này Tây Lương Mạt càng thêm khó hiểu, nhìn Tư Lưu Phong bỗng ngã xuống, muốn kéo hắn theo bản năng: “Tiểu Vương gia, ngươi…”
“Tiểu Vương gia nhà ngươi rất khỏe, thế nào? Không nỡ à?” Theo đó là giọng nói như tiếng đàn tiêu vĩ lại có cảm giác âm dương quái khí bỗng vang lên trong phòng.
Tây Lương Mạt hoảng sợ nhìn về phía người đột nhiên xuất hiện, cau mày nói: “Sư phụ, ngài là ma đấy à?”
Nàng đánh giá Bách Lý Thanh, hắn mặc một cái áo choàng gấm đen xì thêu hoa văn chằng chịt hoa lệ, hình mây khói ánh vàng rực rỡ to đùng, lộ ra lồng ngực trắng nõn gợi cảm. Nàng không khỏi than thầm, đây là sự khác biệt về tu vi võ nghệ sao? Ăn mặc diêm dúa lòe loẹt thế mà vẫn có thế đến vô ảnh đi vô tung.
Bách Lý Thanh xoay tròn một vòng trước mặt nàng, cười nói: “Cái áo choàng này thế nào? Cái này đám tú nương khuê phòng trong cung dùng tám mươi ngày đêm mới cấp tốc làm ra, bọn Tiểu Liên Tử đều cảm thấy có chút không xứng với phong tư hoàn mỹ cao quý của bản tọa, nhưng bản tọa lại cảm thấy cũng không tệ lắm!”
Tây Lương Mạt hoàn toàn 囧 mà nhìn ánh vàng rực rỡ đang xoay tròn trước mặt, chỉ cảm thấy có một đóa cúc mạ vàng chói mắt cực kỳ. Thầm nói, thật ra chỉ cần quần áo lòe loẹt ngươi đều sẽ thích phải không?
“Sư phụ, ngài đẹp sẵn rồi, mặc cái gì cũng đẹp.” Tây Lương Mạt không nhịn được tựa vào tường ôm trán.
“Nhưng ngài mặc diêm dúa như vậy… hoa mỹ như vậy, đến đây làm gì?”
Bách Lý Thanh tao nhã phủi vạt áo nói: “Đương nhiên đến theo lời hẹn hò của trò cưng ròi, chẳng phải gian phu nên càng hoàn mỹ, không tỳ vết hơn gã chồng Tào Khang của ngươi, mới có thể quyến rũ được tiểu dâm phụ cắn câu à?”
Gian phu… Gã chồng Tào Khang… Hoàn mỹ không tỳ vết… Tiểu dâm phụ?
Mấy từ này có thể dùng như vậy sao?
Tây Lương Mạt cảm thấy bản thân quả nhiên không sinh tồn cùng một không gian với loại yêu nghiệt ngàn năm cực kỳ kiêu ngạo này.
Tây Lương Mạt cung kính nói: “Sư phụ, ngài vẫn nên nói chuyện theo kiểu kỳ quái, bí hiểm, vạn phần lãnh khốc, khí phách đầy mình thì hơn, như vậy có vẻ hợp với hình tượng Đông Phương Bất Bại của ngài!”
Đừng nói chuyện với nàng như vậy, nàng sẽ muốn hộc máu!
“Đông Phương Bất Bại?” Bách Lý Thanh có chút kỳ quái nhìn Tây Lương Mạt: “Đó là cái gì?”
Tây Lương Mạt ngây cả người, hình như nàng lỡ mồm nói ra, nàng nghĩ nghĩ nói: “Đó là một loại — danh hiệu giang hồ, để hình dung người vô cùng uy phong, không ai địch nổi, phong hoa tuyệt đại.”
Bách Lý Thanh cân nhắc từ này một lúc, sau đó vừa lòng liếc nhìn đồ đệ nhỏ của mình: “Hừ, hiếm khi nào đồ ngốc không viết nổi chữ như ngươi còn nghĩ được một từ khí thế như vậy, được rồi, sau này ngoại hiệu giang hồ của vi sư gọi là Đông Phương Bất Bại đi!”
Tây Lương Mạt cười thầm, nhìn Bách Lý Thanh rất sùng kính: “Sư phụ thánh minh, Đông Phương Bất Bại, văn thành võ đức, duy ngã độc tôn!”
Bách Lý Thanh lười biếng liếc nàng một cái từ trên xuống dưới: “Được rồi, không cần vỗ mông vi sư, sau này ít để tiểu tử xấu xí Tư Lưu Phong này ăn đậu hũ của ngươi đi.”
Tây Lương Mạt nhìn Tư Lưu Phong nằm bẹp dưới đất, hơi do dự: “Tiểu Vương gia…”
“Tiểu Vương gia ấy hả, để hắn ngủ dưới đất đi, bản tọa tặng hắn một đêm mộng đẹp là được, không cần lo lắng.” Bách Lý Thanh không vừa mắt bộ dạng Tây Lương Mạt lo lắng cho Tư Lưu Phong, lạnh nhạt nói, khi đi qua Tư Lưu Phong tay áo dài vàng rực rỡ phất một cái, tỏa ra một mùi hương kỳ lạ.
Tây Lương Mạt kinh ngạc trông thấy sắc mặt vốn có chút tái nhợt của Tư Lưu Phong phiếm ra sắc hồng kỳ dị, không biết mơ thấy cái quái gì mà dần phát ra tiếng rên rỉ, trán cũng thấm mồ hôi.
“Thế này…”
“Mặc kệ hắn.” Bách Lý Thanh đi tới, ánh mắt xa xôi nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt, nhìn chăm chú đến mức Tây Lương Mạt vốn trầm ổn bình tĩnh cũng phải đỏ mặt.
Rồi hắn mới vươn cánh tay dài ra, đột nhiên ôm lấy Tây Lương Mạt không hề phòng bị, khóe môi gợi lên một độ cong: “Đến thời gian thầy trò chúng ta luyện công rồi.”
“Luyện công?”
Tây Lương Mạt nhìn hắn ôm mình đến giường la hán khắc hoa liền biết hắn muốn luyện công gì!
“Sư phụ…”
“Suỵt, khi luyện công không chuyên tâm rất dễ tẩu hỏa nhập ma.”
“Ngài có thể vô sỉ thêm chút nữa được không?
“Ngươi cảm thấy vi sư chưa đủ vô sỉ à?”
“… Đủ rồi.”
Phất màn đỏ xuống, che lại đầy giường cảnh xuân.
Đêm dài tĩnh mịch, xuân khuê ấm nồng…
Ngày hôm sau, khi Tư Lưu Phong tỉnh lại ánh nắng đã chiếu rực rỡ, hắn xoa trán, cảm thấy toàn thân như tan ra.
Không biết vì sao, đêm qua hắn làm thế nào khiêng Tây Lương Mạt lên giường, chỉ cảm thấy giai nhân dưới thân thẹn thùng như nụ hoa lan, dung sắc quyến rũ tuyệt đẹp, toàn thân mềm như không xương, làn da tỏa hương khiến hắn khó có thể kiềm chế, đành ôm lấy nàng, triền miên hết lần này đến lần khác.
Nhìn nàng uyển chuyển hầu hạ dưới thân mình, hắn như hít phải Ngũ Thạch Tán, như thăng thiên thành tiên, muốn ngừng cũng không được.
Cũng không biết có phải đêm qua sung sướng tận tình quá không mà hôm nay mặt trời lên cao mới tỉnh lại.
Hắn nhìn giai nhân bên cạnh, Tây Lương Mạt mặc áo đơn mỏng manh, mơ hồ có thể thấy được những điểm hồng trên cổ nàng, càng tôn lên làn da trắng như tuyết, vô cùng mịn màng của Tây Lương Mạt.
Ba ngàn sợi tóc đen xõa tung trên giường, gương mặt nho nhỏ vùi trong gối, Tư Lưu Phong chỉ nhìn đã thấy bụng nóng lên, không khỏi lại vươn tay về phía Tây Lương Mạt.
Mà lúc này, ngoài màn đỏ bỗng vang lên giọng nói lạnh như băng không hề có cảm tình của Hà ma ma: “Chủ tử, đồ ăn sáng đã hâm lại ba lần rồi.”
Tây Lương Mạt mơ mơ màng màng nghe thấy giọng Hà ma ma liền ngẩng đầu “ừ” một tiếng, sau đó rời giường, lại đụng phải Tư Lưu Phong ở bên. Nàng vừa quay mặt đã thấy gương mặt tuấn tú mệt mỏi đang mỉm cười của Tư Lưu Phong ở ngay bên cạnh mình, không khỏi thét lên theo bản năng: “Sao ngươi lại…” Nửa câu còn lại Tây Lương Mạt nuốt nghẹn vào bụng.
Nàng nhớ lại chuyện đêm qua, thật vất vả Bách Lý Thanh mới thỏa mãn liếm môi tha cho nàng, lại ôm nàng đã mỏi mệt không chịu nổi ngủ thẳng đến sáng, khi hừng đông mới đứng dậy ném Tư Lưu Phong lên giường, còn đặc biệt kéo chăn quấn lấy Tư Lưu Phong, không cho hắn chạm vào nàng.
Đúng là tên kiêu ngạo lại bá đạo vô cùng.
Nàng cùng Bách Lý Thanh quả là một đôi vô sỉ cực kỳ hợp, tiêu chuẩn gian phu dâm phụ, ngoại trừ chuyện Bách Lý Thanh là thái giám.
“Mạt nhi, thân mình còn đau không?” Tư Lưu Phong thấy ý đồ một đêm xuân tình nữa bị phá hỏng không khỏi tiếc hận, nhìn Tây Lương Mạt cứng người chỉ nghĩ nàng thẹn thùng, đồng thời hắn xốc chăn lên, thấy nguyên khăn trên giường có mấy vết đỏ tươi, vẻ mặt càng sung sướng.
Thấy Tư Lưu Phong cẩn thận thu nguyên khăn lại, Tây Lương Mạt làm ra vẻ ngượng ngùng không để đâu cho hết, trong lòng lại nghĩ thầm không biết lão yêu ngàn năm Bách Lý Thanh kia lấy cái này từ đâu?
Bên trên là máu gà hay máu vịt?
Đại khái là bỏ lên khi nàng đang ngủ.
Giọng nói thúc giục của Hà ma ma vang lên lần nữa: “Chủ tử, hai người đã chuẩn bị xong chưa? Đừng quên nghi thức kính trà hôm nay!”
Tây Lương Mạt cùng Tư Lưu Phong nghe thế mới vội vàng mặc quần áo, dùng bữa đơn giản rồi chạy tới Thúy Trúc Đường, lần này ngược lại vô cùng thuận lợi, Tĩnh Ngôn đưa trà lên độ ấm thích hợp, không xảy ra chuyện gì khác.
Kính trà Đức Vương phi xong, vì hôm qua Đức Vương phi đã cho con dâu lễ gặp mặt nên Tây Lương Mạt liền nhận phong bao đỏ cho tượng trưng, sau đó hành lễ với những trưởng bối khác theo thứ tự, sau cùng là chào đám tiểu bối.
Ma ma bên cạnh Đức Vương phi cũng đưa “nguyên khăn” của Tây Lương Mạt lên, bà ta hài lòng nhìn nàng.
Con nối dòng của Đức Vương phủ không tính quá nhiều, anh em ruột thịt của Đức Vương gia thế hệ trước hầu như bị Hoàng Đế giết gần hết, nay chủ tử đứng đắn của quý phủ ngoại trừ mẹ con Vương gia cùng Hàm Ngọc Quận chúa chỉ có một lão cô cô của Đức Vương phi, và hai con trai một con gái do thị thiếp của Đức Vương gia đã khuất sinh ra.
Trong đó Nhị thiếu gia Tư Lưu Vân có vẻ ngoài giống lão Vương gia nhất, nay đang nhận chức Viên Ngoại Lang ở bộ Lại, đã thành hôn, cưới chính thứ nữ của Khinh Thương Bá.
Tam thiếu gia Tư Lưu Cẩn cùng Nhị tiểu thư Hàm Hương là anh em ruột, vẻ ngoài đều mi thanh mục tú, Tư Lưu Cẩn còn chưa thành hôn, có phong độ trí thức, nghe nói hắn không thích đọc sách, chỉ thích nghề y, tuy Vương phi nói hắn vài lần nhưng không có cách nào nên đành mặc kệ hắn.
Thấy ánh mắt Tây Lương Mạt nhìn qua, Tư Lưu Cẩn cười cười có chút ngượng ngùng, ánh mắt trong sáng lại thân mật.
Tây Lương Mạt cũng cười đáp lại, sau đó nhìn về phía Tư Hàm Hương. Tư Hàm Hương coi như xinh đẹp, vãn song hoàn kế, trên mỗi búi tóc cài một bông hoa hồng điêu khắc tinh xảo, một thân áo váy viền bông trắng nhìn có vẻ tuổi còn nhỏ, mặt mày cực tinh xảo như một búp bê đáng yêu, nhìn kỹ nàng ta còn xinh đẹp hơn cả Tư Hàm Ngọc, điểm khác biệt lớn nhất là nhìn nàng ta có vẻ đặc biệt nhút nhát ngại ngùng.
Thấy Tây Lương Mạt nhìn qua, nàng ta như nai con sợ hãi liếc nhìn Tây Lương Mạt một cái rồi vội vàng cúi đầu.
Ánh mắt Tây Lương Mạt thoáng dừng trên người nàng ta, luôn cảm thấy thiếu nữ này…
“Tẩu tử, ngài mang đến lễ gặp mặt gì cho Hàm Ngọc thế?”
Tây Lương Mạt còn chưa kịp nghĩ đến cái gì đã bị âm thanh xinh đẹp của thiếu nữ cắt đứt, đồng thời nhìn thấy một thân ảnh như bướm bay vào Thúy Trúc Đường, cúi người ôm lấy cánh tay Tây Lương Mạt.
“Hàm Ngọc, không được vô lễ, con làm gì vậy!” Đức Vương phi mỉm cười sẵng giọng mắng.
Tư Hàm Ngọc làm cái mặt quỷ với Đức Vương phi: “Chẳng lẽ con gái không thể thân cận tẩu tử sao? Đều là người một nhà còn nói mấy thứ lễ nghi đau đầu kia làm gì!”
“Nha đầu, con…!” Đức Vương phi còn muốn nói gì nữa thì Tây Lương Mạt đã nắm tay Tư Hàm Ngọc cười nói với Đức Vương phi: “Muội muội nói đúng, trước kia ở tiệc chia tay con dâu cùng Hàm Ngọc muội muội vừa nhìn đã thân, chuỗi ngọc muội muội tặng con còn đeo trên cổ, đều là người một nhà, khách khí lại thành xa lạ.”
Đức Vương phi bất đắc dĩ lắc đầu, cười mắng: “Hàm Ngọc này là con khỉ con đầu thai, đừng có dạy hư tẩu tử con, đều là Quận chúa, người ta trinh tĩnh mẫn tuệ hơn con!”
“Nhưng nữ nhi là Hàm Ngọc, hàm ngọc nhi ngoạn, tẩu tử mới là Trinh Mẫn Quận chúa.” Tư Hàm Ngọc cười hì hì tiến lên quấn lấy cánh tay Đức Vương phi làm nũng.
Tây Lương Mạt lẳng lặng thu hết biểu cảm của mọi người vào mắt, Tần Đại quản gia không đổi sắc, vị lão cô cô kia giống như tuổi quá lớn nên ngủ gật, mặt khác, trên gương mặt tuấn lãng của Tư Lưu Vân lướt qua một tia khinh thường; còn Tư Lưu Cẩn nhìn Đức Vương phi dùng vẻ mặt yêu chiều nhìn Tư Hàm Ngọc, trong mắt tỏ vẻ ngưỡng mộ; Tư Hàm Hương lại sợ hãi nhìn nàng, phát hiện nàng đang nhìn Tư Hàm Hương lập tức cúi đầu.
Còn Tĩnh Vũ nhìn Tư Hàm Hương, trong mắt đầy vẻ khinh thường, giống như cảm thấy một tiểu thư lại có vẻ nhút nhát như vậy là rất tức cười.
Tây Lương Mạt đem lễ vật chia cho các huynh đệ tỷ muội cùng vị lão cô cô của Tư Lưu Phong, cho Tư Hàm Ngọc là một bộ son môi nước hoa chế tác từ hoa mai, đựng trong những chiếc lọ thủy tinh điêu khắc hoa mai cực kỳ tinh xảo đẹp mắt, mỗi thứ nhìn như đồ trang sức, khiến ánh mắt Tư Hàm Ngọc sáng lên, yêu thích không buông tay.
Mà lễ vật cho Tư Lưu Vân cùng Tư Lưu Cẩn là mỗi người một bộ văn phòng tứ bảo thượng phẩm, của Tư Hàm Hương là một chiếc hộp trang sức mạ vàng khảm ruby, bên trong còn có một chiếc gương thủy tinh.
Tư Hàm Hương cũng cực thích, nhìn mấy thứ đó ánh mắt sáng lấp lánh, liên tục cảm ơn.
Tây Lương Mạt thấy bọn họ đều vừa lòng về quà tặng của mình, đồng thời khẳng định nghi hoặc của mình. Đức Vương phủ chưởng quản hai quặng bảo thạch, theo lý mà nói hẳn ăn uống không lo, tiêu dùng xa xỉ mới đúng, sao có cảm giác đám chủ tử lại đều là những người kiến thức hạn hẹp, chỉ có trên người Tư Hàm Ngọc nhìn như đơn giản thật ra từng thứ trang sức đều tốt nhất mà thôi.
Có thể thấy Vương phi cực kỳ yêu thương con gái ruột của mình.
Không biết tiền bảo thạch hàng năm của Đức Vương phủ ngoại trừ nộp lên triều đình đã đi đâu cả rồi.
Khi Tây Lương Mạt đang thầm cân nhắc, bỗng một gã sai vặt chạy tới lắp bắp nói với Đức Vương phi: “Vương phi, người trong cung tới, mang đến rất nhiều ban thưởng, là cho Thiếu Vương phi…”
Tây Lương Mạt cùng tất cả mọi người đều sửng sốt, rồi vội vàng sửa sang lại bản thân, Tây Lương Mạt cùng mọi người từ Thúy Trúc Đướng tới tiền thính để tiếp thánh chỉ.
Công công tuyên chỉ cười tủm tỉm chào hỏi Đức Vương phi cùng Tư Lưu Phong, rồi nheo mắt lại đánh giá Tây Lương Mạt, cười nói: “Vị này là Trinh Mẫn Quận chúa phải không, quả nhiên quốc sắc thiên hương, có phúc tướng, rất xứng với tiểu Vương gia.”
Tây Lương Mạt cười khiêm tốn: “Công công quá khen.”
Chờ vị công công kia mở quyển thánh chỉ màu vàng hoàng kim đọc từng mục Hoàng Đế ban thưởng, Tây Lương Mạt mới hiểu vì sao đêm qua Bách Lý Thanh bảo nàng dọn sạch khố phòng của nàng trong phủ, thì ra là để thứ Hoàng Đế ban.
Nhưng nàng không quá hiểu, rốt cuộc vì sao Hoàng Đế bỗng coi trọng nàng như thế
Còn Hoàng Hậu ngay từ đầu là mỉm cười gặp mặt, lại đến cố ý khó xử, không vừa mắt rõ ràng.
Tựa hồ tất cả bắt đầu từ một khắc bọn họ tận mắt nhìn thấy nàng.
Mà dung mạo của nàng lại tương tự một người đến sáu, bảy phần…
Chẳng lẽ vì Hoàng Đế đột nhiên nhớ ra mình còn một người chị nuôi, cảm thấy đã bạc đãi tỷ tỷ này nên đây coi như bồi thường?
Mà Hoàng Hậu thì vì từng có bất hòa với Lam thị nên không thích người có vẻ ngoài giống Lam thị là nàng?
Cho đến tận lúc công công rời đi, Tây Lương Mạt vẫn không giải thích được nghi vấn đó, nàng có chút giận mình đêm qua không giữ chặt Bách Lý Thanh để hỏi cho rõ ràng.
“Chúc mừng tẩu tử, trong cung thật sủng ái ngài, sau này đệ đệ nếu có chút sai lầm còn nhờ tẩu tử che chở.” Tư Lưu Vân nhìn Tây Lương Mạt, cười khen tặng, đáy mắt lại hiện lên một tia bất bình.
Tây Lương Mạt đương nhiên không bỏ qua, liền lẳng lặng nói nhỏ: “Nào có, đều là Bệ hạ cùng Hoàng Hậu nương nương để mắt.”
Tư Lưu Cẩn cũng thật lòng cười với Tây Lương Mạt: “Chúc mừng tẩu tử.”
Tư Hàm Hương ngẩng đầu vừa sợ hãi vừa hâm mộ: “Tẩu tử thật lợi hại.”
Tư Lưu Phong nhìn một đống lớn ban thưởng, lòng đầy kiêu ngạo, quả nhiên cưới Vương phi này là quyết định anh minh nhất của hắn.
Tây Lương Mạt cười khẽ, giống như nói đùa: “Chỉ là tổ tiên phù hộ, đây đều là hoàng gia ban thưởng, không ăn được, lại không thể dùng, chỉ có thể mỗi ngày dâng ba nén hương.”
Lời vừa nói ra, vẻ mặt vốn vui vẻ của Tần Đại quản gia cùng Đức Vương phi nhất thời cứng lại, có chút không cam lòng nhìn hơn mười hòm vàng bạc châu báu.
Những thứ này chỉ có thể thờ cúng sao?
Chẳng lẽ không đáng tiếc lắm sao!
“Thật sao?” Tư Lưu Cẩn có chút kinh ngạc.
Tây Lương Mạt nhìn vẻ mặt của hai người, vẫn ra vẻ tiếc hận: “Nếu tự tiện động chạm vật ngự ban, để nó lưu lạc bên ngoài, một khi bị điều tra ra là tội đại bất kính!”
Mấy thứ này là của nàng, đừng ai mơ tưởng động một cọng lông.
Ngày hôm qua đồ trong cung cầm về đều bị Đức Vương phi lấy đi, lần này đừng mơ!
Đức Vương phi đương nhiên biết lời Tây Lương Mạt nói không sai, nhưng vẫn luyến tiếc nhìn những châu báu tinh mỹ này.
Vào lúc này, một nha đầu hốt hoảng tiến vào bẩm báo, vẻ mặt lo lắng tái nhợt: “Không ổn rồi, Cẩm cô nương sảy thai!”
“Cái gì, đúng là không có phúc!” Đức Vương phi có chút kinh ngạc nhìn nha hoàn đó, đêm qua mới nhốt vào phòng củi, đêm nay đã sảy thai?
Nha hoàn kia bỗng ngẩng đầu lên, khóc lóc: “Không phải, hôm qua Cẩm cô nương còn rất khỏe, sau khi từ chỗ Thiếu Vương phi trở về mới không được tốt lắm.”