Tây Lương Đan cứng đờ, sắc mặt trong nháy mắt thoáng qua vẻ mù mịt, một câu “ngươi cũng xứng” thiếu chút nữa vọt ra khỏi cổ họng, rốt cuộc vẫn nhớ đến hiện giờ đang ở trước mặt vua, nàng ta không khỏi cắn răng cười gượng: “Được.”
Nàng cũng muốn xem đồ tiện nhân Tây Lương Mạt này có thể làm ra trò mèo gì.
Tây Lương Tiên đứng đằng xa muốn ngăn Tây Lương Đan lại cũng không còn kịp, đành phải lắc đầu tham thầm: “Tây Lương Mạt, quả là xảo trá.”
Chỉ một chiêu này thôi đã kéo được con bé Đan nhi ngốc nghếch hồ đồ kia xuống nước cùng.
Nếu lúc đó Tây Lương Mạt biểu diễn thất bại, làm trò cười cho thiên hạ, như vậy vẻ đẹp đẽ lấn át bốn phía của Tây Lương Đan sẽ lập tức có tỳ vết.
Lòng dạ nữ nhân đều ưa đố kị, những tiểu thư bị chèn ép kia nhất định sẽ vui vẻ khi nhìn thấy Đan nhi bị bêu xấu.
Nếu Tây Lương Mạt thật sự có bản lĩnh kỹ kinh tứ tọa, như vậy thì cũng chỉ có nhân vật chính đã hiến nghệ là Tây Lương Mạt mới có thể thực sự lấy được sự coi trọng của quý nhân.
Hàn thị nếu không phải được giáo dưỡng tuyệt hảo thì đã muốn đập đồ rồi, không phải là đập Tây Lương Mạt hèn hạ, mà là đập đứa con gái ngu xuẩn của bà ta.
Đầu bên này mẹ con Hàn thị đang âm thầm buồn hận trong lòng, đầu bên kia Tây Lương Mạt đã bắt đầu cầm bút vẽ “múa bút vẩy mực” trong tiếng đàn của Tây Lương Đan.
Trên tấm vải lụa nửa trong suốt, chỉ chốc lát đã hiện lên từng mảng màu hoặc nông hoặc sâu.
Thấy Tây Lương Mạt quả thật bắt đầu vẽ tranh, mọi người không khỏi cùng thấy hơi thất vọng phát ra một tiếng cười chế giễu.
Cũng chỉ có thế mà thôi, còn tưởng là có gì đặc biệt cơ chứ.
Lấy son phấn hòa vào nước làm màu vẽ, mặc dù có chút ý cảnh phong nhã diễm thú nhưng cũng chẳng phải chuyện gì mới mẻ, giống như thẻ tiết đào, giấy đào hoa đang thịnh hành trong kinh, đều được dày công chế tác từ son phấn của nữ nhi, lại dùng loại mực không mùi thượng hạng đề chữ vẽ tranh, là để cho thẻ giấy không bị lẫn mùi mực, chỉ còn lại mùi thơm của son phấn nữ nhi mê người.
Ví dụ như đệ nhất tài nữ kinh thành, Huyện chúa Đoan Dương Tây Lương Tiên có tài viết chữ nhỏ trâm hoa đến cả Hoàng đế cũng khen ngợi, những tấm thẻ tiết đào nàng ta viết ra chính là thứ tốt được các quý công tử trong kinh thành thi nhau tranh đoạt, bởi vì Huyện chúa rất hiếm khi đề chữ, nghe nói một tấm thẻ hai mặt có thể bán được trăm lượng vàng.
Vậy nên Tây Lương Mạt ở trên đài trình diễn lấy phấn son ra để vẽ cũng chỉ đến thế mà thôi, nhất là tấm vải lụa kia thực sự quá mức mỏng manh, cho nên sau khi vẽ lên, màu sắc hình ảnh liền có vẻ mơ hồ, hơn nữa tấm vải ướt đẫm, không được thấm nước như giấy.
Chủ yếu nhất vẫn là tài vẽ vời của Tây Lương Mạt — thực sự là họa kỹ bình thường, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra nàng đang vẽ một cung nữ có chiều cao bằng người thật, nhưng mặt mày của cung nữ này không khỏi quá mơ hồ, hơn nữa thân hình còn mập mạp to lớn.
Có vị quý công tử tinh mắt lập tức phát hiện ra vấn đề, à, không phải là mập mạp to lớn, mà là vị Đại tiểu thư này hình như thực sự không giỏi vẽ vời, một người khi đã nhìn thấy chính diện thì đứng ở cùng góc độ đó không thể nhìn thấy đằng sau được, đây là nguyên tắc vẽ tranh cơ bản, vị Đại tiểu thư nhà Tây Lương này lại vẽ luôn cả phần lưng của cung nữ ra.
“Phì…”
“Ha ha, nàng ta đang vẽ yêu quái sao…”
“A a a…”
Đám quý công tử cũng bắt đầu khe khẽ nở nụ cười. mà các tiểu thư quý tộc bên này cũng đã có người phát hiện ra sự khác thường, vậy nên cũng bắt đầu lặng lẽ bàn tàn chế giễu.
Hàn thị ngồi trên cao, tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, đã lôi Tây Lương Mạt ra rủa xả máu chó đầy đầu.
Nha đầu ngu xuẩn này, không biết vẽ tranh còn ra bêu xấu, nhỡ đâu Hoàng đế trách tội, bà ta biết lôi Đan nhi ra bằng cách nào, để cho nha đầu ngu xuẩn Tây Lương Mạt kia chịu phạt một mình chứ?
Giữa sân yến tiệc, Tây Lương Mạt phảng phất như hoàn toàn không cảm nhận được cơn sóng ngầm mãnh liệt bên dưới, chỉ chuyên tâm vẽ phác, những chiếc bút vẽ lớn nhỏ lần lượt lướt đi trong tay nàng, tư thái múa bút vô cùng nhàn nhã, cũng hấp dẫn ánh mắt của một số vị quý công tử không xốc nổi như những kẻ khác.
Giữa những tiếng ồn ào, bóng hình trầm tĩnh như nước kia, phảng phất nhìn một cái là giống như đã xem thấu tất cả phù hoa trong thế gian này, nước chảy hoa rơi.
Trong lúc mơ hồ lại sinh ra thiện ý như vậy.
Xa xa, Hoàng hậu ngồi bên trên nhìn Tây Lương Mạt, không khỏi hơi gật đầu, đây mới là phong phạm của tiểu thư quyền quý, cho dù tài vẽ của nàng thực sự chỉ có vậy, nhưng chỉ riêng phần phong thái này thôi đã đủ để nhấn chìm cả đám khuê tú nông nổi kia rồi.
Nam Cung cô cô hầu hạ bên cạnh là tâm phúc nhiều năm của Hoàng hậu, chỉ cần một động tác của Hoàng hậu là bà ta cũng hiểu được tâm ý của nương nương, Nam Cung cúi người lặng lẽ nói với chủ tử: “Vị Mạt cô nương này phong thái trầm tĩnh, nô tỳ cũng từng nghe các vị mệnh phụ trong kinh bàn tán rằng xưa nay nàng ấy cũng hiền hiếu hiểu biết lễ nghĩa lắm.”
Lần trước trong buổi tiểu yến xem mặt, danh tiếng của Tây Lương Mạt ít nhiều cũng truyền ra ngoài, nhất là vị Ngự sử Trần phu nhân kia, vô cùng thích nàng, khi nói chuyện phiếm với người khác lúc nào cũng nhắc đến nàng, dần dà cũng truyền đến tai người có ý ở đây.
Nam Cung biết chủ tử nhà mình đang định tuyển vài cô con dâu cho các Hoàng tử long tôn qua buổi tiệc lần này, dù sao có vài vị tuy đã có Chính thê nhưng cũng có không ít vị trí Trắc phi của các hoàng tử vẫn còn bỏ trống, mà Hoàng hậu cũng đang bận tâm tuyển chọn cho Thái tử điện hạ một vị Lương đệ.
Con dâu hoàng tộc không cần tài danh bao nhiêu, càng cần một người con gái cung kính lễ độ.
“Để xem thêm một chút nữa đã.” Hoàng hậu lạnh nhạt phất tay, Nam Cung cô cô lập tức kính cẩn lùi lại.
Đại Trưởng công chúa ngồi ngay gần nghe thấy đoạn đối thoại nho nhỏ của Hoàng hậu, nàng ta lạnh lùng liếc Hoàng hậu một cái, trong ánh mắt thậm chí còn hiện lên vẻ oán hận có phần hằn học.
Chẳng bao lâu, Tây Lương Mạt đã hoàn thành tác phẩm của mình, thu bút, sau đó phất tay ra hiệu, một cung nữ cả người thuần một màu trắng, mái tóc dài màu đen chỉ được vấn hờ buông xuống từ phía sau bước tới, gương mặt người cung nữ không hề được trang điểm cho nên trông rất bình thường, bình thường đến mức khiến người ta không muốn nhìn thêm cái nào.
Mọi người không khỏi dấy lên lòng hiếu kỳ, suy đoán xem liệu có phải nàng ấy đang vẽ một chiếc áo? Mặc dù cũng tính là thú vị, nhưng cũng chẳng phải tài năng xuất chúng, hơn nữa — tác phẩm của Đại tiểu thư Tây Lương gia quả thực quá xấu.
Tây Lương Mạt bảo cung nữ kia đứng đằng sau tấm vải, sau đó bảo hai cung nữ khác tay cầm hai đầu của tấm vải quấn quanh cung nữ kia, quấn rất chặt, đồng thời chính nàng cũng vươn tay không ngừng ấn nhẹ lên những chỗ lồi lõm trên tấm vải quấn lấy cơ thể.
Bởi vì hành động của nàng rất cổ quái, cung nữ bị quấn kia dường như cũng không ngờ vị tiểu thư này lại dùng thứ đồ chơi đó để quấn mình, trong sự hoảng loạn liền bắt đầu giãy dụa, lại đang quấn tấm vải đã được vẽ lên, cả người cứ ngọ nguậy không yên, tựa như một con nhộng khổng lồ.
Lại càng khiến người ta tò mò, cũng có người cảm thấy ghê tởm quái dị, không muốn xem tiếp ngoảnh mặt đi.
“Đây là…” Ngay cả Hoàng đế đang miễn cưỡng tựa vào long ỷ cũng không nhịn được mà bắt đầu thẳng người dậy.
Một lúc lâu sau, Tây Lương Mạt mới lùi lại, đồng thời ra lệnh cho hai cung nữ kia buông tấm vải lụa ra.
Vải lụa tuyệt hảo, lập tức chảy xuống, để lộ ra người bên trong.
Vừa mới hé lộ, mọi người đã không kìm được mà thở hắt ra vì kinh ngạc, thực sự không thể tin vào hai mắt của mình được. Tiếng đàn của Tây Lương Đan cũng đứt đoạn trong nháy mắt.
Cung nữ hiện ra bên trong tấm vải lụa, một thân, từ đầu đến chân đều đã dính màu sắc của son phấn, chỗ nào cũng vừa in, môi hồng răng trắng, mặt mày yêu kiều, khóe mắt còn có một con bướm màu hồng nhạt bằng mực nước đang dang cánh muốn bay, phảng phất như sơn thủy đậm đà, sắc xuân sáng rỡ.
Một thân y phục màu trắng cũng đã nhuộm sắc nước son phấn, biến thành một bộ y phục hoa lá sặc sỡ nhiều màu, mái tóc uốn lượn chấm đất đen như mực của cô gái dính lên trên trông lại càng có vẻ dày dặn như mây.
Tây Lương Mạt khẽ mỉm cười, khoát tay, nàng kia liền ưu nhã chậm rãi bước đến trước mặt Đế Hậu, mỗi một bước đi của nàng, tấm vải lụa đã bị hút hết sắc mực mà để lộ ra màu trắng kia liền bị gió hồ thổi tung, chập chờn như khói, mơ màng như sương, hương thơm bốn phía.
Chẳng biết từ lúc nào đã có mấy chú bướm bảy màu đuôi phượng nhẹ nhàng kéo đến, bay múa vờn quanh cô gái, cuối cùng đậu xuống mái tóc của nàng, mà nữ tử kia cũng đã yêu kiều cúi người trước Hoàng đế: “Vạn tuế an khang.”
Mị sắc vô song, dung mạo tuyệt đẹp, đây đâu phải là cung nữ có gương mặt bình thường kia nữa, rõ ràng là hồ điệp tiên tử muôn màu sặc sỡ do những con bướm bảy màu đuôi phượng kia đáp xuống biến thành.
Trong sân yên lặng như tờ, tất cả đều chấn động trong lòng, bọn họ cuối cùng cũng hiểu tại sao phải vẽ thân người to gấp đôi, không làm vậy, làm sao có thể dính vào lưng áo, suy nghĩ tỉ mỉ khéo léo, tài năng xuất chúng như thế, nào có thể hình dung bằng việc vẽ tranh hay hóa trang, đây quả thực là — thay da!
“Đây… đây là kỹ xảo gì?” Hoàng đế chung quy cũng đã từng thấy nhiều người tuyệt sắc, nhất là vị Cửu Thiên Tuế bên cạnh ông ta, càng là tuyệt sắc trong tuyệt sắc, cho nên là người tỉnh lại đầu tiên từ trong cơn chấn động thị giác khổng lồ, dù ánh mắt vẫn dính vào cung nữ đã hóa thành mỹ nhân hồ điệp kia, nhưng cũng đã mở miệng hỏi.
“Hồi bẩm Hoàng thương, đây gọi là làm — họa bì*.” Tây Lương Mạt hé miệng cười một tiếng, nàng đã sớm nghĩ đến việc mượn bút pháp thần kỳ của tiên sinh Bồ Tùng Linh dùng một chút.
(*) Họa bì: Tấm da vẽ – một câu chuyện trong tác phẩm Liêu Trai chí dị của Bồ Tùng Linh, kể về một con quỷ che giấu mình bằng một tấm da vẽ xinh đẹp để hại người.
Họa bì?
Quả nhiên là họa bì!
Mặc dù nghe có chút kinh sợ nhưng lại phi thường hợp lý, tất cả đều sững sờ, ánh mắt của đám nam tử sáng quắc nhìn chằm chằm vào mỹ nhân hồ điệp kia, mà đám nữ tử thì đang chăm chú nhìn đôi bàn tay khéo léo trời ban cùng với từng món phấn son của Tây Lương Mạt.
“Họa bì, họa nhân, khó họa cốt, biết người, biết mặt, khó biết lòng, xin mượn chút tiểu kỹ này để đổi lấy một tiếng cười của Bệ hạ và các vị nương nương, thần nữ chúc bệ hạ trọn đời tai thính mắt tinh như hôm nay, tất cả phường ác nhân giả tạo đều không thoát khỏi pháp nhãn sáng ngời của Bệ hạ, khắp ngàn dặm, có Bệ hạ ở đây, Thiên triều chúng ta nhất định bốn bể thái bình, sông trong biển lặng — sáng lạn huy hoàng.”
Dứt lời, Tây Lương Mạt ưu nhã ung dung bái lạy thật sau, hô lên ba tiếng vạn tuế.
Hoàng đế ngẩn ra, suy nghĩ trong chốc lát, ánh mắt vốn đang đặt trên người mỹ nhân hồ điệp cuối cùng cũng chuyển sang thiếu nữ đang cúi đầu kia, sung sướng vỗ tay cười lớn: “Hay, hay cho họa bì, họa nhân, khó họa cốt, biết người, biết mặt, khó biết lòng, các Ngự sử mỗi ngày cầm tấu chương chi, hồ, giả, dã* làm phiền Trẫm, lại chẳng bằng niềm vui mà một nha đầu nhỏ bé như thế kia có thể đem đến cho Trẫm.”
(*) Là các hư từ trong văn cổ Trung Quốc không có dấu ngắt câu, rất khó hiểu, sau này người ta dùng từ này để chỉ những người mở miệng ra là nói chữ, khiến những người xung quanh không hiểu nổi.
Vốn chỉ là một chút thủ nghệ kinh diễm, giờ lại được Tây Lương Mạt bọc cho một lớp áo ngoài cao cả, chẳng những khiến cho lòng vua vui vẻ, đến cả Hoàng hậu cũng lộ ra nụ cười, vốn cho rằng nha đầu này cho dù hiền hiếu trầm ổn, nhưng tài năng thì có hạn, không ngờ nàng chẳng những không vụng về, lại còn có một trái tim khôn khéo.
Hoàng đế vui vẻ, cả đám người không quên đạo lý nhanh chóng vỗ mông ngựa, tất cả đều vội vàng quỳ sụp xuống hô to: “Thiên triều chúng ta nhất định bốn bể thái bình, sông trong biển lặng — sáng lạn huy hoàng.”
“Bệ hạ, cũng nên thưởng cho vị tiểu thư nhà Tĩnh Quốc công này mới phải chứ.” Hoàng hậu hiếm khi lên tiếng khen thưởng, lập tức khiến cho mọi người chú ý.
“Thưởng, trọng thưởng!”
“Chẳng hay Bệ hạ định thưởng gì cho vị tiểu thư này, theo ý của vi thần, không bằng thưởng cho vị tiểu thư này một chức Quận chúa, thế nào?” Một giọng nói thoảng qua tựa như tiếng gảy đàn nhưng lại dị thường lạnh lẽo chợt vang lên.
Cùng với giọng nói đó là một bóng dáng màu tím đang được một đám thái giám thị vệ vây xung quanh, ưu nhã thong dong bước vào hội trường.
Cửu Thiên Tuế!
Mọi người không khỏi run bắn cả người.