Mục lục
Hoạn phi thiên hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bách Lý Thanh vừa đi Liên công công liền đến mời Tây Lương Mạt rời khỏi Tu Hành Điện.

Tây Lương Mạt cũng không thích thú gì Tu Hành Điện đầy mùi đan dược kỳ quái này, nàng đang định đứng dậy theo Liên công công rời đi.

Nhưng trong giây lát xoay người, ánh mắt nàng đột nhiên đọng lại tại bức họa trên vách tường không xa, bức họa kia vẽ một thiếu nữ mặc trang phục người Hồ màu đỏ, nàng đang cầm kiếm nhảy lên cao, xoay người chém về phía người ngắm bức tranh. Ánh mắt thiếu nữ kia như nước mùa thu, da trắng má hồng, môi còn ngậm một đóa hoa tường vi cực kỳ diễm lệ, nét mặt vừa khí khái vừa quyến rũ, lại nhiếp hồn đoạt phách khác thường.

Tây Lương Mạt hơi nheo mắt lại, đối diện với thiếu nữ trong tranh, khuôn mặt này nàng quen thuộc hơn bất cứ ai khác, còn ai không quen thuộc với mặt mình hay sao?

Nhưng, nàng biết đó không phải mình, mặt mày tương tự, nhưng chỉ có người ngậm vàng ngọc chào đời, kim tôn ngọc quý được nuông chiều lớn lên mới có thần thái ý vị của thiếu nữ kia, xinh đẹp, mỹ lệ, hăng hái như tất cả linh khí, yêu thương trong thiên hạ đều hội tụ trên thân!

Còn nàng biết rõ, trong ánh mắt nàng chỉ có âm trầm, giả dối cùng lạnh lùng.

Người trong bức tranh là mẹ của nàng – Lam thị.

“Nàng rất đẹp đúng không?” Phía sau bỗng vang lên một giọng nam trầm thấp hơi run rẩy.

Tây Lương Mạt không quay đầu lại, nàng chỉ nhàn nhạt nói: “Đã từng rất đẹp, nay cũng chỉ là một người phụ nữ tầm thường thường xuyên thanh đăng cổ phật, hai bàn tay trắng, ánh mắt tàn lụi mà thôi.”

Người phía sau im lặng, Tây Lương Mạt xoay người nhã nhặn cúi chào đối phương: “Bệ hạ, Trinh Mẫn xin cáo lui.”

Dứt lời, nàng chầm chậm lui ra ngoài.

Tuyên Văn Đế nhìn bóng lưng Tây Lương Mạt, đáy mắt thoáng qua một tia đau đớn phiền muộn, sau đó ánh mắt lại dừng trên bức tranh kia, nhìn rất lâu, sự si mê trong ánh mắt giống như của thiếu niên mười mấy tuổi.

Tây Lương Mạt xoay người ra khỏi Tu Hành Điện, quay đầu thoáng nhìn về phía tòa điện phủ đầy tuyết trắng kia, tiêu điều vắng vẻ trong gió lạnh.

Liên công công lẳng lặng khom người nói với Tây Lương Mạt: “Cung tiễn Quận Chúa.”

Hắn làm như hoàn toàn không nhìn thấy một màn vừa rồi, Tây Lương Mạt trầm mặc một hồi rồi cũng quay đầu rời đi.

Bạch Ngọc ở ngoài thấy Tây Lương Mạt đi ra, nàng nhìn vẻ mặt khó hiểu của chủ tử nhà mình, không hiểu là vui hay giận nên cũng không nói gì, chỉ im lặng theo phía sau.

Cho đến khi ra khỏi Thừa Ân Môn, Tây Lương Mạt mới bỗng phân phó: “Bạch Ngọc, lát nữa trở về lập tức truyền tin cho Đức Vương phủ, nói Bản Quận chúa phải chuẩn bị chuyện gả chồng cho Nhị muội muội trong nhà, vì bệ hạ vội hạ chỉ nên cần dẫn người về nhà mẹ đẻ lo liệu, nên mấy ngày tới không thể quay về Đức Vương phủ.”

Bạch Ngọc sửng sốt, lập tức hiểu được hôm nay một mục đích của chủ tử nhà mình đã đạt được, ánh mắt nàng thoáng qua một tia vui mừng, sau đó nhanh nhẹn gật đầu đáp vâng.

Tây Lương Mạt hơi dừng rồi bổ sung: “Về phần phủ Tĩnh Quốc Công, chỉ cần nói ta muốn chuẩn bị gả chồng cho Nhị muội muội, vì vậy cần tới thôn trang gấp chọn mua mấy thứ, sau đó chúng ta gọi Bạch ma ma lập tức chuẩn bị đi Lạc Dương.”

Bạch Ngọc ngẩn ra chốc lát, tuy không hiểu rõ vì sao nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn tiếp lời.

Khi hai chủ tớ đang thương lượng công tác chuẩn bị thì một Đại cung nữ mặc cung trang màu xanh tím nhạt, chải kiểu tóc song hoàn kế cùng một tiểu cung nữ mặc cung trang màu xanh lam xuất hiện, ngăn trước mặt Tây Lương Mạt.

“Xin hỏi, là Trinh Mẫn Quận Chúa phải không, chủ tử nhà ta cho mời.”

Bạch Ngọc có chút kỳ quái dừng trước một bước, chắn phía trước Tây Lương Mạt: “Các ngươi là ai? Chủ tử các ngươi là ai?”

Đại cung nữ kia ngạo mạn lạnh nhạt nói: “Chủ tử chúng ta là Đoan Dương Huyện Chúa Tây Lương Tiên, nay là Uyển Tần nương nương.”

Bạch Ngọc trào phúng cười: “Thì ra là Nhị tiểu thư, có điều hôm nay Quận Chúa chúng ta có việc gấp cần xuất cung…”

Tây Lương Mạt bỗng ngắt lời từ chối của Bạch Ngọc, thản nhiên nói với Đại cung nữ kia: “Nếu muội muội có lời mời chúng ta cớ gì không đi, bản Quận Chúa còn chưa chúc mừng Nhị muội muội nữa kìa.”

Đại cung nữ kia thấy Tây Lương Mạt thức thời liền không nói gì nữa, xoay người dẫn bọn họ quẹo qua khỏi Thừa Ân Môn, đi về phía Tây lục cung.

Tây lục cung chia làm sáu cung mười hai điện, đều là chỗ ở của Hoàng Hậu cùng phi tần hậu cung, chỉ có các nương nương chủ tử phân vị cao mới có thể ở chính cung chính điện, đương kim Uyển Tần nương nương nay đang ở Dụ Hoa Cung, mái cong đấu củng, điêu khắc tinh tế, vừa khác biệt vừa mới mẻ, chính là nơi Hàn Quý Phi từng ở khi còn là Chiêu Nghi.

Giờ để cháu gái của nàng ở nên đều khiến cung nhân suy đoán, vị Uyển Tần nương nương từng là trò cười trong chốn quý tộc kinh thành, mang theo các loại lời đồn bí ẩn xấu hổ này có khi nào sẽ bay lên đầu cành, trở thành một “Hàn Quý Phi” khác hay không?

Dù sao, Tuyên Văn Đế thường ngày trầm mê luyện đan thậm chí còn hơn quyến luyến mỹ nhân hậu cung đã hiếm thấy ngủ liền ba ngày liên tiếp ở chỗ Uyển Tần nương nương này, mà lúc đó Uyền Tần nương nương còn đang sống nhờ trong Khôn Hoa Cung của Hàn Quý Phi để dưỡng bệnh.

Vì vậy, phần lớn cung nhân đều có phần nịnh nọt Uyển Tần nương nương mới phong, từ sớm đã quét tước Dụ Hoa Cung sạch sẽ, bày đủ loại hoa mai, ngay cả nương nương chủ tử các cung cũng không thiếu phần tặng quà gặp mặt.

“Nương nương, người xem, lễ vật của chủ tử các cung cùng tài vật bệ hạ thưởng đã sắp chất đầy phòng kho, tương lai nương nương nhất định sẽ một bước lên mây.” Hồng Sam cười trình quà tặng cho Tây Lương Tiên xem, Hồng Ngọc cũng liên thanh phụ họa.

Hồng Sam là thị tỳ bên cạnh mà Tây Lương Tiên mang từ nhà tiến cung, khi đó sau một hồi kiếp nạn khắc cốt minh tâm, Hồng Liên cùng Hồng Vu đều đã chết, Tây Lương Tiên nâng thị tỳ nhị đẳng ban đầu là Hồng Sam và Hồng Ngọc điều vào phòng trong lòng nha hoàn nhất đẳng.

Tây Lương Tiên vừa nếm tổ yến vừa lười biếng cười nói: “Chỉ hai nha đầu các ngươi nói ngọt, quà đáp lễ cho các cung chuẩn bị thế nào rồi?”

Hồng Ngọc cười lấy lòng: “Đương nhiên đã chuẩn bị tốt ạ, dựa theo ngài dặn dò, mỗi một phần đáp lễ đều cắm một cành mai ngũ sắc, bệ hạ yêu thương Uyển Tần nương nương vô cùng, vài ngày trước ngài nói ngài rất thích mai ngũ sắc hiếm thấy, bệ hạ lập tức chuyển hết mai ngũ sắc trong hoa viên về vườn ngự uyển của ngài kìa.”

Tây Lương Tiên rụt rè cười cười: “Vậy thì tốt, lát nữa phái người đưa tới các cung của chúng tỷ muội đi.”

Nàng muốn khiến cung phi khác biết bệ hạ trìu mến nàng bao nhiêu, khiến họ biết dù thọt chân nàng vẫn có thể vươn cánh bay cao, khác hẳn những phàm phu tục nữ bọn họ. Tây Lương Tiên nàng mang dòng máu Hàn gia, sinh ra là để ở bên Hoàng Đế.

Tây Lương Tiên vuốt đầu gối mình, đáy mắt ánh lên một tia oán giận cùng sung sướng đan xen.

Cho dù mất thuần khiết thì sao? Sẽ có một ngày nàng vẫn đứng ở nơi quyền lực tối cao, liếc mắt nhìn thiên hạ, mà khi ngày kia đến, nàng sẽ khiến đám tiện nhân Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cùng Tây Lương Mạt dám to gan nhục nhã nàng phải trả giá bằng máu!

Khiến bọn chúng cũng nếm thử mùi vị bị người lăng nhục, muốn sống không được muốn chết không xong!

Đáy mắt Tây Lương Tiên hiện lên ánh sáng hung dữ.

Một tiểu cung nữ bỗng chạy vào thấp giọng nói gì đó bên tai Tây Lương Tiên, trên mặt Tây Lương Tiên lộ ra vẻ đắc ý ngạo nghễ: “Vị Quận Chúa tỷ tỷ này của bản cung vậy mà tới cũng nhanh, đi mời Đức tiểu Vương Phi vào đi.”

Tây Lương Mạt quả là biết gió chiều nào che chiều ấy, hôm nay thấy nàng vinh thăng nói không chừng trong lòng sợ hãi, cũng tới nịnh bợ cũng nên.

Nàng có chút nóng ruột muốn nhìn dáng vẻ lấy lòng của Tây Lương Mạt.

Chỉ chốc lát sau, Tây Lương Mạt cùng Bạch Ngọc được cung nữ áo tím kia dẫn vào.

Cho đến khi Tây Lương Mạt sắp đi tới trước mặt, Tây Lương Tiên mới ngẩng đầu lên khỏi danh mục quà tặng, như vừa mới nhìn thấy Tây Lương Mạt, lạnh nhạt cười nói: “Ui, là Đại tỷ tỷ tới đấy à, ngươi xem muội muội quá bận kiểm kê danh mục quà tặng này, thật sự hoàn toàn không nhìn thấy đâu.”

Bạch Ngọc ở bên nghe vậy trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, cho dù Tây Lương Tiên ngươi không nhìn thấy lẽ nào cung nữ của ngươi cũng chưa từng thông báo sao? Rõ ràng là trợn mắt nói dối.

Tây Lương Mạt ngược lại lơ đễnh, cũng không vội nói gì, chỉ thản nhiên cười đứng từ trên quan sát Tây Lương Tiên một phen.

Hôm nay Tây Lương Tiên chải mẫu đơn kế, giữa búi tóc điểm kim châu, hai bên hai thanh trâm phượng chạm rỗng điểm phỉ thúy ngậm tơ vàng, chuôi mỗi chiếc trâm cài tóc đính một chuỗi thủy tinh dài nhỏ, càng nổi bật dung mạo đoan chính thanh nhã của nàng ta, vừa quý khí vừa hoa mỹ.

Trên người nàng ta mặc chiếc váy mềm màu lam nhạt thắt eo, cổ áo và tay áo thêu hoa văn mây tinh xảo, vạt áo cùng ống tay thêu hoa mẫu đơn màu lam nhạt, vài hình tường vân thêu bằng chỉ bạc, vạt áo thêu hoa văn nước biển ảnh mây màu vàng hoàng kim, khoác một chiếc áo lông cáo tuyết, kiểu dáng phú quý lại khác biệt, có thể thấy đã dùng không ít tâm sức.

Có điều không biết dùng nhiều công sức như vậy vì muốn thu hút sự chú ý của Hoàng Đế hay muốn đánh một đòn phủ đầu cho mình đây?

Tây Lương Tiên thấy Tây Lương Mạt không nói gì chỉ nhìn mình cười không khỏi tức giận, trên mặt lại không hiện ra, chỉ thu ý cười lạnh lùng liếc Tây Lương Mạt: “Đại tỷ tỷ, ngươi nhìn ta làm gì?”

Ánh mắt tiện nhân này luôn khiến nàng cảm thấy khó chịu, nếu có một ngày, nàng nhất định phải khoét cặp mắt kia của Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt như hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt hung ác này của Tây Lương Tiên, chỉ cười như trước: “Tỷ tỷ đang nhìn xem vì sao muội muội lại có phúc như vậy, nay muội muội là người được bệ hạ đặt trong tim, một bước lên mây, nói không chừng có một ngày ngay cả ta gặp muội muội cũng phải cúi đầu hành lễ nữa kìa.”

Tây Lương Tiên nghe vậy vẻ ngạo nghễ trên mặt hơi cứng lại. Không sai, chỉ có nương nương trên nhất phẩm được phong phi mới được ngoại mệnh phụ hành phúc lễ, chỉ có Hoàng Hậu nương nương mới được ngoại mệnh phụ quỳ lạy, giống như nàng, ngay cả được sủng ái cũng chỉ là Tần mà thôi, không có tư cách khiến Quận Chúa nhất phẩm còn là Đức tiểu Vương Phi như Tây Lương Mạt hành lễ bái kiến.

“Đúng vậy, sẽ có một ngày như vậy!” Tây Lương Tiên híp mắt, lạnh lùng trừng Tây Lương Mạt, nhấn mạnh từng chữ.

Tây Lương Mạt cười như không phát hiện sự oán độc trong mắt nàng, chỉ chậm rãi nói: “Ngày đó nhất định tới rất nhanh, chờ muội muội trở thành Hách Hách Vương Phi đương nhiên sẽ có đủ loại quan lại quỳ bái, vạn dân ca tụng, khi tỷ tỷ tiễn muội muội xuất giá cũng sẽ quy củ hành lễ với muội muội.”

“Ngươi nói cái gì?” Tây Lương Tiên nhìn Tây Lương Mạt, hơi mông lung nhíu mày.

Tây Lương Mạt nheo mắt lại như rất ngạc nhiên: “Uyển Tần nương nương còn chưa biết sao, bệ hạ đã tứ hôn ngài cho Hách Hách, sứ giả Hách Hách cũng đã đến đón dâu, nay đang ở đại điện chuẩn bị yết kiến bệ hạ kìa.”

Tây Lương Tiên đầu tiên kinh ngạc, sau đó liếc Tây Lương Mạt cười lạnh: “Tây Lương Mạt, dù ngươi có đố kỵ hay sợ bản cung khó xử ngươi cũng không cần nói dối như thế, không cảm thấy buồn cười sao? Hòa thân Hách Hách?”

Hôm nay nàng mới sắc phong Uyển Tần, gả cho thiên tử, sao bệ hạ có thể lệnh nàng đi hòa thân.

Lời tuy nói vậy nhưng nhìn dáng vẻ Tây Lương Mạt. Tây Lương Tiên vẫn cảm thấy trong lòng bất an.

Tây Lương Mạt mỉm cười, tuyệt đối không để ý: “Nếu muội muội không tin thì coi như bản Quận Chúa nói đùa là được, có điều những lời này không nên nói trước mặt người khác, nghi ngờ quyết định của bệ hạ là tội đại bất kính đấy.”

Dứt lời, nàng thản nhiên xoay người định bỏ đi.

Tây Lương Tiên bước một bước dài lên ngăn cản đường đi của nàng, trên gương mặt đoan trang tú lệ tràn đầy lạnh lẽo: “Tây Lương Mạt, tốt nhất ngươi nên giải thích rõ ràng lời ngươi vừa nói, rốt cuộc có ý gì?”

Mấy người Hồng Sam, Hồng Ngọc thấy chủ tử nhà mình hành động cũng tiến lên vây quanh Tây Lương Mạt.

Bạch Ngọc sa sầm mặt, lạnh giọng quát: “Nực cười, mấy người các ngươi có biết mình đang ngăn cản ai không, ngay cả Hàn Quý Phi nhìn thấy Quận Chúa chúng ta cũng phải nể mặt ba phần, các ngươi đang muốn lấy hạ phạm thượng sao!”

Lời này vừa nói ra, đám cung tỳ rục rịch lập tức ngoan ngoãn đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, Hồng Ngọc cùng Hồng Sam lại càng hoảng sợ, họ thật không ngờ Bạch Ngọc không có gì nổi bật lúc trước nay đã có khí thế như vậy.

Tây Lương Mạt lại lơ đễnh cười cười, ý bảo Bạch Ngọc rời đi, Bạch Ngọc thấy chủ tử bảo vậy liền trừng đám Hồng Sam một cái mới quay lại đứng phía sau Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt cười khẽ nhìn Tây Lương Tiên: “Thế nào? Uyển Tần nương nương còn chưa gả đến Hách Hách đã nghe không hiểu tiếng Trung Nguyên sao? Bản Quận Chúa nói lát nữa bệ hạ sẽ ban ý chỉ thưởng Uyển Tần nương nương ngươi đi hòa thân Hách Hách, bản Quận Chúa thân là tỷ tỷ của Uyển Tần nương nương đương nhiên phải chịu trách nhiệm thu xếp đồ cưới cho nương nương, coi như một phen tâm ý tiễn Uyển Tần nương nương ra đi.”

“Tây Lương Mạt, ngươi đang lừa ta đúng không? Ta không tin!” Tây Lương Tiên kinh sợ trong lòng, nàng cắn môi cố gắng khống chế giọng nói run run của mình.

Nàng không tin, nàng không tin mọi chuyện sẽ biến thành như vậy. Rõ ràng nàng đã bước vào nơi tôn quý nhất thiên hạ này, vừa mới bước lên con đường thăng hoa, bản thân không để ý đến nỗi thẹn thùng thiếu nữ, theo ma ma mà Hàn Quý Phi đưa tới học kỹ thuật trên giường lâu như vậy, rõ ràng bệ hạ cũng không nỡ rời khỏi phòng nàng!

Sao bệ hạ nỡ đem tặng nàng?

Nhưng mà, vào lúc này, một giọng thái giám sắc nhọn tuyên chỉ bỗng vang lên ngoài cửa cung, nhất thời khiến trái tim Tây Lương Tiên treo lơ lửng trên không.

“Uyển Tần nương nương đâu, bệ hạ có chỉ, còn không mau mời Uyển Tần nương nương ra tiếp chỉ?” Một thái giám tuyên chỉ mặc áo choàng màu xám nhị phẩm cầm một quyển thánh chỉ màu vàng hoàng kim kiêu ngạo bước vào Dụ Hoa Cung.

Công công kia vừa bước vào ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy Tây Lương Mạt, lập tức lấy lòng cười chào Tây Lương Mạt: “A, Trinh Mẫn Quận Chúa đã ở đây sao? Chắc là tới bàn chuyện lễ gả cho Uyển Tần nương nương đi hòa thân phải không? Ngài chờ một lát, đợi chúng ta tuyên chỉ xong ngài lại bàn với Uyển Tần nương nương được không?”

Đám công công này đều là người hầu hạ trước mặt hoàng thượng, Tây Lương Mạt vừa rồi ở Tu Hành Điện đoạt được long sủng bọn họ cũng có nghe nói, đương nhiên cực kỳ nịnh nọt Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt liếc Tây Lương Tiên vì lời công công kia vừa nói mà như bị sét đánh, sắc mặt tái nhợt như quỷ, tâm trạng nàng vô cùng tốt nên cũng nói với công công tuyên chỉ: “Công công cứ tuyên chỉ đi, ta cũng đang định xuất cung bàn bạc với phụ thân, mấy ngày nữa sẽ trở lại.”

Công công tuyên chỉ vội thưa thưa dạ da, sau đó mở thánh chỉ ra định tuyên đọc: “Uyển Tần Tây Lương Tiên tiếp chỉ…”

Sau đó hắn phát hiện Tây Lương Tiên như hoàn toàn không nghe thấy lời hắn nói, sắc mặt đột nhiên tối xuống. Trong lòng hắn nào có chuyện không biết hòa thân Hách Hách có ý nghĩa gì, Uyển Tần sẽ như vậy là ở trong dự đoán, nhưng gặp thánh chỉ không quỳ vẫn là đại bất kính với bệ hạ.

Tây Lương Tiên hoàn toàn thất thần, cuối cùng được cung nữ khác thấy nàng vẻ mặt bất thường mới ấn mạnh nàng quỳ xuống.

Dù sao Uyển Tần này vẫn là chủ tử của bọn họ, họ cũng trông cậy vào nữ nhân này nhanh chóng thăng chức để dẫn dắt bọn họ, có vài người phải dựa vào quan hệ mới có thể tới Dụ Hoa Cung hầu hạ, ai ngờ toàn công dã tràng nên sẽ không hòa nhã với Tây Lương Tiên, trong lòng không còn cố kỵ, có người thậm chí len lén đá vào khuỷu chân Tây Lương Tiên khiến nàng ta ngã khuỵu gối.

Tây Lương Tiên lại như hoàn toàn không hay biết, chỉ ngẩn ngơ tái mặt quỳ rạp xuống đất, công công tuyên chỉ lén nhìn Tây Lương Mạt một cái, tuy nghe nói vị Trinh Mẫn Quận Chúa này và Uyển Tần nương nương không do cùng một mẹ sinh ra, trước nay bất hòa. Nhưng một bút không viết được hai chữ Tây Lương, nói thế nào vị này cũng xuất phát từ cùng một phủ với Uyển Tần, nên hắn không tính toán nhiều, ho khẽ một tiếng rồi bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ.

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, Uyển Tần của Dụ Hoa Cung xuất thân danh môn, huân tộc nuôi dưỡng, danh tông chỉ dạy, có phong phạm nhu gia, cẩn tuân nội tắc, hiền hòa đôn hậu, thận trọng đoan trang… Nay thừa từ dụ của Hoàng Hậu, sắc phong ngươi làm Tín Phi, tứ hôn cho Hách Hách Kha Hãn, coi làm chính phi gắn kết quan hệ hai nước… Khâm thử.”

Dứt lời, mọi người hô ba lần vạn tuế.

Công công tuyên chỉ từ trên cao nhìn xuống sắc mặt trắng bệch của Tây Lương Tiên, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tín Phi nương nương, tiếp chỉ đi.” Tây Lương Tiên vừa rồi còn nghĩ mình sẽ có một ngày phong phi, khiến Tây Lương Mạt quỳ bái, không ngờ thật sự phong phi thế này!

Nàng siết chặt ống tay áo mình, toàn thân run run, móng tay gần như đâm vào lòng bàn tay.

“Tín Phi nương nương, ngươi nên nhanh chóng tiếp chỉ đi, bằng không tội danh kháng chỉ không tuân không dễ tha thứ đâu.” Tây Lương Mạt lạnh lùng liếc Tây Lương Tiên vẫn còn quỳ trên mặt đất.

Tây Lương Tiên bỗng giơ tay gần như giật lấy quyển thánh chỉ kia, sau đó nàng quay đầu nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt, lộ vẻ sầu thảm lớn tiếng nói: “Tây Lương Mạt, là ngươi giở trò quỷ đúng không, ngươi cho là không có ta ngươi có thể nắm phủ Tĩnh Quốc Công trong lòng bàn tay, từ nay vô lo phải không!”

Dứt lời, nàng bỗng nhào lên túm góc váy Tây Lương Mạt, ánh mắt oán độc nghiến từng chữ một: “Tây Lương Mạt, người chờ đấy, người cứ chờ đấy… Chỉ cần Tây Lương Tiên ta chưa chết, tới chân trời góc bể ta cũng sẽ có ngày trở về khiến ngươi trả giá cho tất cả những gì ngươi đã làm, khiến ngươi sống không bằng chết!”

Mọi người ngạc nhiên, sắc mặt công công tuyên chỉ tái mét lớn tiếng quát: “Tín Phi nương nương này điên rồi sao? Đám các ngươi ở đấy làm gì, không mau kéo nàng ra, còn thể thống gì nữa, nếu làm Quận Chúa bị thương các ngươi đều cút vào Thận Hình Tư đi!”

Nghe vậy, cung nhân xung quanh lập tức người túm tay kẻ kéo chân, thậm chí còn có vài người kéo tóc Tây Lương Tiên, hoàn toàn không để ý thân phận Tín Phi nương nương kéo nàng ta sang một bên ấn xuống đất.

Trên người Tây Lương Tiên bị xé rách đau nhức khiến nước mắt nàng ta dâng đầy hốc mắt, nàng ta vừa nhếch nhác vừa oán hận trừng mắt nhìn Tây Lương Mạt vẫn ưu nhã đứng cách đó không xa. Vì sao, trên người bọn họ chảy dòng máu tương tự, nay một người đứng chỗ cao, một người lại rơi xuống vũng bùn?

Hách Hách kia là chỗ nào?

Đó là nơi hoang dã, còn không bằng cả Khuyển Nhung, nơi đó nữ tử mảnh mai không có bất cứ địa vị gì, chỉ có như trâu như dê mới trở thành tài sản của nam tử, có thể giao dịch như trâu ngựa, có thể đổi chác lẫn nhau, thậm chí khi gặp nạn đói còn thành thực phẩm, cho dù thứ gọi là Hách Hách Vương Phi cũng chỉ là đồ chơi chung cho đám nam tử hoàng tộc mà thôi!

Khi đó, rõ ràng mọi người đều muốn để tiện nhân Tây Lương Mạt này đi hòa thân, vì sao lại úp lên đầu nàng?

“Vì sao? Người nên đi hòa thân là ngươi, là tiện nhân ngươi… Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, chỉ cần ta còn một hơi thở, chỉ cần ca ca ta còn sống, chúng ta đều sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Tây Lương Tiên sắc nhọn thét lên, tiếng thét chói tai thê lương mang theo oán hận dầy đặc cắt qua không khí giá lạnh.

Như oan quỷ gào thét trước khi chết, khiến người ta không rét mà run.

Chỉ có Tây Lương Mạt vẫn nhìn Tây Lương Tiên rơi nước mắt như mưa, dáng dấp thê lương như đang xem kịch.

Nàng chỉ thản nhiên cười, nói với công công tuyên chỉ: “Hôm nay Tín Phi nương nương vô cùng vui mừng cùng kích động, không có tâm trạng thảo luận chuyện hòa thân với ta, làm phiền công công sắp xếp để Tín Phi nương nương hồi cung nghỉ ngơi trước đi.”

Công công tuyên chỉ kia lập tức thưa dạ.

Tây Lương Mạt liền nhàn nhã xoay người rời đi.

Rời khỏi Dụ Hoa Cung rất xa nàng còn nghe được tiếng khóc gào cùng tiếng tức giận nguyền rủa của Tây Lương Tiên.

Bạch Ngọc không nhịn được nhíu mày, thấp giọng nói với Tây Lương Mạt: “Quận Chúa, người cứ mặc Nhị tiểu thư hủy hoại danh tiếng của người thế sao, hơn nữa… Nhị tiểu thư tâm thần như vậy, sợ rằng tới Hách Hách, hoặc chưa tới Hách Hách đã sinh ra nhiều chuyện rồi.”

Tây Lương Mạt hơi nhếch môi, ánh mắt biến đổi, cười như có như không: “Ha ha, trở thành Hách Hách Vương Phi tuy cực khổ chút nhưng đối với Nhị muội muội của ta mà nói còn là hời to đấy. Có điều, có một số việc chúng ta không cần thiết tự mình ra tay, tự nhiên sẽ có người thay chúng ta chấm dứt mối lo này, nhưng vẫn thiếu một ngòi dẫn. Về phần đoạn thời gian trước khi xuất giá, cứ để nàng chậm rãi bị mài mòn trong nôn nóng cùng dày vò đi.”

“Hử? Ngòi dẫn?” Bạch Ngọc có chút khó hiểu.

Tây Lương Mạt nhìn cách đó không xa, ánh mắt ngưng lại: “Xem, ngòi dẫn chẳng phải đã tới rồi sao?”

Bạch Ngọc sửng sốt nhìn theo ánh mắt Tây Lương Mạt. Một góc không xa, một người đang chắp tay đứng, thẳng như tùng, hắn mặc một thân long bào màu đen thêu rồng bốn vuốt, bao quanh thân hình thẳng thắn cao lớn, tóc đen như mực, mày như kiếm, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

Không phải Thái Tử điện hạ Tư Thừa Kiền còn ai?

Chỉ là bên cạnh hắn không có ai, đứng một mình như đang chờ người nào đó.

Người thừa kế đế quốc này quả thật thành công rèn được khí vương giả một người trên vạn người.

Tây Lương Mạt đánh giá người đàn ông trước mặt, sau đó dẫn Bạch Ngọc chầm chậm lại gần, dưới ánh mắt trong suốt lạnh lùng của hắn ung dung cúi người: “Thái Tử điện hạ.”

Tư Thừa Kiền nhìn thiếu nữ trước mặt, ánh mắt lướt qua da thịt nõn nà của nàng, ngũ quan mỹ lệ của nàng, thân hình yểu điệu của nàng, thậm chí cả bộ ngực nở nang của nàng, đều cho thấy nàng là một cô gái yếu đuối quyến rũ, cô gái như vậy nên uyển chuyển hầu hạ dưới thân nam tử, nên giúp chồng dạy con, nên lương thiện dịu dàng, nên trong vắt như nước.

Hắn đã từng cho rằng như thế.

Thế nhưng hôm nay, nàng không chút khách khí phủ nhận tất cả ấn tượng này…

“Đứng lên đi, Trinh Mẫn muội muội, nếu phụ hoàng đã nói chúng ta nên thân cận nhiều hơn thì ngươi không cần phải khách khí như vậy.” Tư Thừa Kiền nhàn nhạt nói, vươn tay định đỡ nàng dậy.

Tây Lương Mạt lại thoáng lùi một bước, tự mình đứng dậy, kính cẩn nói: “Bệ hạ cùng Thái Tử gia ưu ái, Trinh Mẫn khắc ghi trong lòng, nhưng lễ không thể bỏ.”

Tay Tư Thừa Kiền dừng trên không trung, nhìn động tác của nàng không khỏi bực bội nhíu mày, hắn không quen bị nữ nhân từ chối, nhất là người đang ở trước mặt này.

Cô gái hắn từng nhận định sẽ thuộc về mình.

“Trinh Mẫn, vì sao ngươi từ chối ý chỉ sắc phong Công Chúa của phụ hoàng? Ngươi, rất ghét Tín Phi sao?” Tư Thừa Kiền bỗng nhìn nàng chằm chằm rồi hỏi.

Nhìn ánh mắt sắc bén như chim ưng của Tư Thừa Kiền, Tây Lương Mạt nhướng mày, nàng thật không ngờ vị Thái Tử gia này lại thẳng toẹt ra như vậy.

Nàng chậm rãi cười: “Thái Tử gia, vì sao Trinh Mẫn từ chối ý chỉ của bệ hạ, vừa rồi ở Tu Hành Điện ngài đã nghe rất rõ ràng, về phần đối với Nhị muội muội, đương nhiên ta cực kỳ chân thành.”

Tư Thừa Kiền nhìn nàng chằm chằm, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt khinh thường: “Dối trá! Nếu ngươi không nhắc đến chuyện hòa thân Hách Hách, sao phụ hoàng có thể nghĩ ra đưa Tín Phi tới Hách Hách hòa thân?”

Vì sao nữ nhân đều như nhau, ở địa vị cao, vì lợi ích của mình sẽ trở nên dối trá, ích kỷ và tàn khốc?

Tây Lương Mạt không giận vì cách nói của Tư Thừa Kiền, chỉ cười như có như không nhếch môi nói: “À, thật không? Thái Tử gia, ngươi thành con giun trong bụng Trinh Mẫn từ bao giờ, Trinh Mẫn nghĩ thế nào ngươi đều rõ mười mươi à?”

Tư Thừa Kiền nhìn nụ cười của nàng, đôi mắt sáng híp lại, bảy phần xinh đẹp, hai phần giảo hoạt, thậm chí còn có một phần khiêu khích, lại khiến nàng có vẻ dị thường… hoạt sắc sinh hương.

Có lẽ dùng từ này có chút quái dị, nhưng giờ phút này trong đầu hắn chỉ nảy ra được từ này.

Ánh mắt hắn nặng nề nhìn thiếu nữ trước mặt, trong nháy mắt không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy cổ họng ngứa ngứa, cơn ngứa kia một đường chậm rãi bò vào trong bụng.

Tây Lương Mạt cũng không biết một nét mặt lơ đãng của mình ở trong mắt người khác đã biến vị, nàng chỉ lười tiếp tục dây dưa với Tư Thừa Kiền, khom người nói: “Điện hạ, Trinh Mẫn còn rất nhiều chuyện phải xử lý, xin cáo lui trước.”

Dứt lời, nàng không chờ Tư Thừa Kiền nói tiếp liền lướt qua hắn, trực tiếp dẫn Bạch Ngọc đi.

Tư Thừa Kiền cũng không ngăn lại, chỉ yên lặng nhìn Tây Lương Mạt đi xa, ánh mắt sáng quắc gần như muốn xuyên qua lưng Tây Lương Mạt.

Cho đến khi chuyển qua một góc không thấy ánh mắt Tư Thừa Kiền nữa Bạch Ngọc mới thả lỏng, nàng thở ra một hơi lo lắng nhìn về phía Tây Lương Mạt: “Quận Chúa, Thái Tử gia hắn…”

“Không cần để ý tới, một gã đàn ông tự cao tự đại mà thôi, lát nữa chúng ta tới Quốc Sắc Phường trước, ngươi mời cả Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa tới rồi chúng ta hồi phủ.” Tây Lương Mạt lạnh nhạt nói, ước chừng ở lâu dưới bầu không khí kỳ quái lại cường đại của Bách Lý Thanh, nàng hoàn toàn coi ánh mắt tràn ngập đè nén của Tư Thừa Kiền là không khí.

Bạch Ngọc không hiểu: “Mời Đại Trưởng Công Chúa ư? Quận Chúa, người không phải đã nói phải nhanh chóng rời đi, tránh cho… tránh cho yêu quái truy sát à?”

Nàng không rõ yêu quái từ đâu ra, nhưng nếu Quận Chúa nói vậy thì nàng nghe là được.

Tây Lương Mạt cười cười: “Đúng vậy, có điều nay yêu quái đại khái còn chưa tới đây nhanh như vậy, chúng ta đi gặp Công Chúa một chuyến đã, nếu không chúng ta ở Lạc Dương còn làm khó người một nhà đi để ý Nhị muội muội thích gây chuyện kia của ta, chuyện này cứ giao cho Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa làm là thích hợp nhất.”

Dù sao Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa rất nhàn rỗi, gần đây nghe nói nàng tổ chức yến hội, Thái Tử rất ít đi, đang lúc nén giận, cung cấp một đối tượng trút lửa giận cho nàng hẳn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa rất thích ý.

Hai người nói nhỏ suốt dọc đường, chỉ chốc lát sau đã ra tới gần cửa cung, Bạch Ngọc liền ra ngoài chuồng ngựa gọi Mị Lục, bảo hắn đánh xe tới đón Quận Chúa đi Quốc Sắc Phường, rồi sai Mị Thất đi Quốc Sắc Phường trước, bảo chưởng quầy đi mời Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa.

Khi vừa với chuồng ngựa, Bạch Ngọc chợt nghe gần đó có tiếng con gái cười đùa, còn có tiếng thiếu niên xin tha.

Lông mày nàng hơi nhăn lại, đi về phía chuồng ngựa.

Chuồng ngựa hoàng gia là một nơi cực kỳ rộng lớn ngăn nắp, còn xây một nha môn doanh mã chuyên môn quản lý, lúc này tiếng cười đùa đang vang ra từ nha môn kia.

Bạch Ngọc đi qua nhìn vào trong, thấy vài Đại cung nữ đang bao vây Tiểu Lục Tử mặc trang phục sai vặt, mỗi người một câu đùa giỡn Tiểu Lục Tử.

“Ai ui, tiểu ca ca này thật tuấn tú quá đi.”

“Tiểu ca ca cái gì, rõ ràng là tiểu đệ đệ mà.”

“Ha ha, không nói còn tưởng là một cô bé non nớt kìa.”

“Nói không chừng là thế thật, nếu không sao lại ngượng ngùng như vậy, hay là chúng ta nhìn xem đứa bé này có phải một cô bé không đi?”

Mấy Đại cung nữ này đều hơn hai mươi lăm tuổi, chăm ngựa trong nha môn doanh mã, ở doanh mã này đều là việc cần năng lực thật sự, cả ngày tiếp xúc với ngực, nếu không có vài phần bản lĩnh thật sự không thể giữ chân được. Vì vậy có thể ở lại chỗ này làm cung nữ phần lớn tổ tiên đều có bản lĩnh thuần ngựa, bọn họ ngoại trừ phụ trách điều giáo những con ngựa cái hợp cho nữ tử cưỡi cung cấp cho đám quý nhân trong cung thì chỉ chuyên môn phụ trách sinh nở cho ngựa.

Nhóm chủ từ bình thường không hay tới nơi này nên quản lý cũng lỏng lẻo đi nhiều, những người này phần lớn tính tình lỗ mãng, mạnh mẽ, thích nhất đùa giỡn sai vặt tuấn tú các phủ tới đây để cất xa ngựa, thậm chí còn có người lén làm việc ngay nơi hoang dã. Dù sao những cung nữ này cũng không thể tới vườn ngự uyển hầu hạ, vì vậy chỉ cần không xảy ra chuyện lớn, Đại thái giám nha môn doanh mã cùng Tiểu Lại bộ Công đều nhắm một mắt mở một mắt.

Mấy gã sai vặt cũng thích tới tán tỉnh các cung nữ này.

Thường ngày nhóm Đại cung nữ này chỉ gặp được mấy gã sai vặt thô thiển, cùng lắm chỉ nhìn như ngăn nắp sạch sẽ thôi, hôm nay chờ được Mị Lục là cực hiếm.

Mị Lục môi hồng răng trắng, da thịt nõn nà, đôi mắt to ngập nước, khiến người ta cảm thấy đang nhìn một con nai con, cực kỳ đáng yêu chọc người thương tiếc, xinh đẹp dị thường.

Bọn họ liền tiến lên ngươi một câu ta một câu, cuối cùng dần trở nên không đứng đắn.

Nhất là nhìn dáng vẻ ngượng ngùng, vội vội vàng vàng như muốn cướp đường mà chạy của Mị Lục khiến mấy người này lại càng muốn giở trò.

Mị Lục nào ngờ gặp được mấy người phụ nữ thế này, cao to lỗ mãng, không chỉ không có dáng vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ mà ngược lại còn cao lớn thô lỗ hơn đàn ông, hắn thấy phiền chết được.

Cố tình lại không thể làm gì đối phương, chỉ có thể mặc kệ, không ngờ bọn họ không chỉ nói mà còn muốn làm.

“Tới đây, để mấy tỷ tỷ nhìn xem ngươi có phải là một cô bé không!” Một Đại cung nữ cười hì hì nhào tới ôm lấy hắn, một người thì không chút khách khí vươn thẳng tay về phía đũng quần Mị Lục sờ soạng.

Mị Lục hết hồn, vành mắt đỏ ửng: “Các ngươi làm gì vậy, mau buông tay!”

Đáy mắt hắn hiện lên một tia sát khí rất dày.

Thân là một sát thủ, yêu cầu cơ bản nhất chính là không cho phép người khác tùy tiện đụng vào cơ thể mình.

Nhưng mấy Đại cung nữ này nào có thấy sát ý trong đáy mắt hắn, cho dù thấy cũng không hề bận tâm, họ chỉ cảm thấy đứa trẻ này càng nhìn càng đáng yêu, tức lên cũng đáng yêu cực, vành mắt thật to đỏ hồng như một chú nai con vô tội gặp phải lang sói, sắp khóc đến nơi.

Liền ngày càng táo bạo.

Đang lúc Mị Lục gần như không nhịn được nữa muốn ra tay thì một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị vang lên phía sau.

“Nực cười, làm cái gì vậy? Không ngờ nha môn doanh mã lại là nơi xấu xa như vậy, thái giám thủ lĩnh nơi này cùng người bộ Công đang làm cái gì!”

Đám Đại cung nữ thấy có người tới lập tức ngừng tay, đồng thời giương mắt nhìn về phía ngoài cửa, chỉ thấy một thân ảnh yểu điệu đứng đó, cô gái gương mặt thanh lệ đang lạnh lùng nhìn họ, trên người mơ hồ tỏa ra sát khí.

Nhưng nhìn trang phục của nàng không phải một ma ma hoặc nữ quan trong cung, họ nhất thời tức giận nói: “Cô ả ngươi là ai mà dám làm càn trong địa bàn của chúng ta, hô to gọi nhỏ!”

Bạch Ngọc cười nhạt: “Ta không phải ai hết, chỉ là Đại nha hoàn của tiểu Vương Phi Đức Vương phủ, đứa trẻ các ngươi đang đùa giỡn là của phủ chúng ta, Tiểu Lục Tử là con trai vú em của tiểu Vương Phi chúng ta, từ trước đến nay rất được tiểu Vương Phi quan tâm chăm sóc. Hẳn là tiểu Vương Phi rất bằng lòng bẩm báo với Hoàng Hậu nương nương rằng nha môn doanh mã đã loạn thế này rồi, đúng không?”

Lời này vừa nói ra, mấy Đại cung nữ đồng loạt run lên, toát mồ hôi lạnh, vội vàng thả Mị Lục ra, sau đó cười nịnh nọt: “Tại mấy người chúng ta có mắt như mù, xin vị tỷ tỷ này đại nhân có đại lượng, đừng tính toán với đám người thô thiển chúng ta, ngài cũng biết thâm cung tịch mịch, thời gian đằng đẵng mà.”

Dứt lời, bọn họ thậm chí còn móc bạc ra nhét vào tay Bạch Ngọc, Bạch Ngọc vốn định trở tay chán ghét ném xuống lại vừa lúc thấy một Đại cung nữ tiện tay nhét một thỏi bạc khác vào túi quần trong của Mị Lục, nàng nhất thời đứng hình, cơ mặt giật giật.

Chính trong mấy giây ngẩn người này, đám Đại cung nữ tan tác đi ngay, động tác nhanh đến mức Bạch Ngọc suýt chút nữa cho rằng bọn họ luyện thành khinh công tuyệt thế!

Bạch Ngọc bất đắc dĩ lại buồn cười nhìn bạc trong tay, lại nhìn nhìn Mị Lục đang kéo đai quần, cúi đầu ho khan một tiếng: “Tiểu Lục Tử, ngươi… ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, cái kia… cái kia không sao hết, cứ coi là bạc an ủi là được.”

Lời này nghe thế nào cũng kỳ quái, giống như đang an ủi một cô bé bị bọn du côn đùa giỡn.

Nhưng Bạch Ngọc thật sự không nghĩ ra câu nào an ủi Mị Lục ngay lúc này.

Mị Lục bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt to đã đỏ ửng, long lanh nước, giọt nước tràn mi, vừa ngẩng đầu giọt nước mắt kia liền rơi xuống.

“Hu hu… Hu hu…”

Bạch Ngọc choáng váng, làm sao thế này?

Vừa rồi bị mấy Đại cung nữ đùa giỡn còn không khóc, vì sao nàng vừa đến hắn đã khóc đáng thương như thế?

“Bạc… Bạc… Bạc phải làm sao bây giờ? Người ta… Ngươi ta còn chưa biết có nên lấy bạc trong đũng quần ra không, Bạch Ngọc tỷ tỷ, ngươi còn cười ta, ta nhìn buồn cười lắm sao!” Mị Lục cắn đôi môi mềm, nước mắt nhỏ giọt đến mức tim Bạch Ngọc phải run lên.

Nàng đau lòng một trận, vội vàng tiến lên an ủi đứa bé đáng thương: “Được rồi, được rồi… Đừng khóc, chẳng phải chỉ là một thỏi bạc thôi sao, ta giúp ngươi lấy ra là được!”

Nói xong nàng lại định tiến lên móc thỏi bạc trong đũng quần ra cho Mị Lục, nhưng vừa sờ đến dây lưng của Mị Lục Bạch Ngọc liền 囧.

Có vẻ bạc này vì bị nhét vào đũng quần nên Mị Lục mới không biết có nên móc ra trước mặt nàng hay không, vậy mình đang làm gì thế này?

Một khuê nữ hoa cúc lại đi móc đũng quần đàn ông?

Bạch Ngọc do dự rút tay về, Mị Lục đợi lúc lâu không thấy Bạch Ngọc có hành động tiếp theo, sau đó lại thấy Bạch Ngọc thu tay về, hắn lập tức lại cắn đôi môi mịn, hai mắt đãm lệ nhìn Bạch Ngọc, sau đó “hức” một tiếng khóc lên, dáng dấp uất ức cực kỳ: “Bạch Ngọc tỷ tỷ, ngươi lừa người ta, ngươi không thích Tiểu Lục Tử chút nào, ngươi thấy Tiểu Lục Tử bị nữ nhân hư sờ soạng rồi không thích Tiểu Lục Tử nữa!”

Dứt lời, hắn vừa kéo quần vừa chạy ra khỏi cửa, vừa chạy vừa nói với Mị Thất đang ngủ gật trên cây: “Mị Thất, ngươi đi đóng xe, ta… ta đi, hu hu hu ~”

Hắn nói rồi chạy ra khỏi nha môn doanh mã nhanh như chớp.

Bạch Ngọc hoàn toàn đứng hình, chuyện này… chuyện này là thế nào? Tư duy của Tiểu Lục Tử mạnh mẽ quá mức rồi chăng, có thể liên tưởng từ nàng không móc đũng quần hắn sang mình không thích hắn?

Nàng đau đầu, lại không định đuổi theo Tiểu Lục Tử, chỉ có thể ôm trán dựa vào tường.

Nghiến răng nghiến lợi…

Tiểu Lục Tử, rốt cục ngươi có phải sát thủ nhất đẳng của Tư Lễ Giám hay không!

Rốt cuộc làm thế nào ngươi thành sát thủ nhất đẳng được!

Khi ngươi đi giết mục tiêu là phái nữ, làm thế nào không bị người ta ăn đến khớp xương không còn thế!

Mị Thất nhảy xuống liếc Mị Lục không còn cái bóng xa xa, lại nhìn Bạch Ngọc đang sầu muộn, sau đó khoanh tay trước ngực bĩu môi.

Được lắm, Mị Lục này… càng diễn càng tiến bộ rồi.

Màn kịch này cũng càng diễn càng để bụng.



Khi trong nha môn doanh mã bên này trình diễn vở kịch náo nhiệt “Tiểu Lục Tử bị tròng ghẹo, Bạch Ngọc cứu mỹ nhân bị oán giận”, bên kia trên triều đình tất cả mọi người lại đang ngừng thở, bầu không khí nặng nề ép mọi người không dám ngẩng đầu.

Sứ giả Hách Hách là năm sáu đại hán lưng hùm vai gấu, thân thể cường tráng, râu tóc đầy mặt, mắt híp mũi to cộng thêm miệng rộng, trên người bọn họ ngoại trừ quần áo bằng vài thô màu đen thẫm thì chỉ quấn vài miếng da thú, trên đầu mỗi người đều đội một cái mũi chế từ đầu sói khiến người ta khiếp sợ.

Bọn họ, có người thì khó hiểu nhìn đại thần Thiên Triều, có người thì vẻ mặt si mê ngẩn ngơ nhìn người đang đứng bên cạnh ngự tọa ở phía trên.

Người kia có một mái tóc dài đen nhánh buông thả phía sau mũ quan hình bàn long, mặc một chiếc áo mãng bào màu tím thêu rồng tám vuốt bằng chỉ bạc, ngũ quan tinh xảo siêu việt, không phân biệt được giới tính, đẹp đến mức khó tin, người như vậy sao có thể là đàn ông được?

Người Thiên Triều nhất định đang lừa bọn họ, nàng còn mỹ lệ hơn cả hoa nương đẹp nhất mà bọn họ đã gặp ở Hồng Tụ Chiêu, nhất định nàng là một cô công chúa, vì vậy bọn họ chỉ nói muốn vị công chúa mỹ lệ này hòa thân, vì sao tất cả mọi người đều nhìn bọn họ như nhìn thấy quỷ vậy.

Nếu người Hách Hách thường xuyên giao tiếp với quan viên Thiên Triều thì đại khái sẽ hiểu ánh mắt của bọn họ không thể gọi là gặp quỷ, mà phải gọi là ánh mắt khi nhìn người chết.

Thế nhưng, đủ loại quan lại chỉ vùi đầu không nói gì, còn một nguyên nhân run rẩy quan trọng nhất chính là…

“Công Chúa điện hạ xinh đẹp, nếu ngài thích đeo cái yếm trên đầu, chỗ Cáp Tang Vương Tử ta còn có rất nhiều, ta có thể dâng hết cho ngài!” Người dẫn đầu của Hách Hách chính là con trai lớn của Kha Hãn, Cáp Tang Vương Tử.

Hắn vốn định dâng mười cái đuôi chó sói cho vị công chúa xinh đẹp này, thế nhưng trên đầu “công chúa” lại mang cái yếm ôm lấy một đôi thịt mất hồn mà gần đây đàn bà thanh lâu vùng Trung Nguyên lưu hành nhất.

Cáp Tang học được mấy chiêu lấy lòng cô nương từ chỗ mấy cô nương thanh lâu, nói là trên đầu các cô nương mang cái gì thì tặng cái nấy, nhất định có thể khiến các cô nương vui vẻ ra mặt, chịu một đêm xuân.

Vì vậy Cáp Tang thực hành luôn, trước mặt chúng thần, từ trong lóng móc ra một tá… “che mắt kiểu cái yếm”.

Những thứ này hắn vốn chuẩn bị để tặng cho hoa khôi Diễm Nương, thế nhưng hiện giờ hắn quyết định tặng cho vị công chúa xinh đẹp này, đổi lấy nàng hòa thân Hách Hách, như vậy hắn có thể cùng phụ thân hưởng vị công chúa xinh đẹp này!

Tuy rằng… đôi mắt mắt vị công chúa này yêu dị như mắt Bạch Lang Vương hung tàn nhất trên thảo nguyên, hơi thở trên người cũng kinh khủng như Tử Đại Vương cai quản địa ngục, đồng thời vóc người hơi cao to một chút, bộ ngựa hơi xẹp một chút, tên cũng hơi dài một chút – “Thủ Tọa Tư Lễ Giám, Thái Phó Thái Tử, Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Cửu Thiên Tuế”, có chút khó nhớ, thế nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến lòng ái mộ của Cáp Tang Vương Tử với vị Công Chúa điện hạ diễm lệ đến mức không giống người phàm này.

Đây cũng là lý do vì sao chúng thần vùi đầu rụt cổ.

“Cái yếm?” Bách Lý Thanh vươn tay sờ nhẹ lên cái “che mắt” trên đầu mình, ngón tay hơi run rẩy, nhưng hắn vẫn mỉm cười nhìn về phía Cáp Tang hỏi: “Cáp Tang Vương Tử, ngài nói cái yếm này hơn một tháng nay bắt đầu thịnh hành trong thanh lâu, phải không?”

Cáp Tang thấy công chúa nói với mình, giống như rất hài lòng lễ vật mình dâng, lập tức lớn giọng nói: “Đúng vậy, Cửu Thiên Tuế Công Chúa điện hạ, nghe Hoa Nương nói không riêng gì bọn họ, rất nhiều tiểu thư cùng phu nhân quý tộc cũng bắt đầu thích dùng thứ y phục kỳ lạ này, không ít đại thần quý các còn mua thứ y phục kỳ lạ này về làm quà cho thê tử bọn họ, thứ này quả thật có thể câu lên tình dục của nam nhân nhỉ, ta tin Cửu Thiên Tuế Công Chúa điện hạ mặc vào nhất định sẽ khiến đám nam nhi hùng tráng nhất trên sa mạc Hách Hách si mê ngã nghiêng ngã ngửa, ngài lại lấy đeo trên đầu, thật là…”

Cáp Tang hơi dừng, cố gắng suy nghĩ một chút, ánh mắt sáng ngời nói tiếp: “…Thật là phí của trời, ha ha ha, tiếng Trung Nguyên của ta lại tiến bộ rồi!”

Chúng thần gần như đồng thời nghe thấy Cửu Thiên Tuế đứng bên cạnh ngự tọa của Hoàng Đế “rắc” một tiếng siết đứt thứ gì.

Về phần là tay vịn ghế rồng hay bàn rồng, đó không phải điều bọn họ quan tâm, bởi hiện giờ điều bọn họ lo lắng chính là làm thế nào tự cứu mình ra khỏi phong ba “che mắt” này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK