Tuyết trắng lạnh giá, gió rét thấu xương, không nghe thấy tiếng mà vẫn có thể thấy được cảnh xuân mơ hồ từ xa xa, có một cảm giác hồn xiêu phách lạc khách thường, chỉ không biết làm xiêu hồn ai lạc phách ai.
Người kia ngẩn người trên núi giả, gần như hoàn toàn đã quên trời đông giá rét, ngây ngốc nhìn trộm qua kính viễn vọng, mới chốc lát mà toàn thân đã bị tuyết bao trùm.
Cho đến không biết bao lâu sau, người kia nhìn bóng người cao gầy trên hành lang đứng dậy ôm bóng người tương đối nhỏ xinh rõ ràng đã ngủ say dậy, mấy bóng đen im lặng lướt qua mái hiên, biến mất theo bóng dáng hai người như những u hồn. Khinh công nhất đẳng có thể tụ khí hóa ảnh này cũng làm y giật mình, rất lâu sau y mới lấy lại tinh thần, âm thầm cảm thấy may mắn trên tay mình có loại đồ chơi Tây Dương này, nếu không dựa vào khinh công của mình mà lẻn vào gần Bách Lý Thanh trong vòng mười thước có lẽ đã bị cao thủ nhất đẳng bên cạnh Bách Lý Thanh phát hiện.
Chỉ là…
Y chậm rãi đứng lên, lắc tứ chi bị đông lạnh cứng nhắc, ngậm một viên noãn thân hoàn để khí huyết của mình lưu động rồi mới trầm tư một lát, sau đó y búng tay một cái, mũi chân điểm xuống đất, dẫn mấy người đã mai phục phía sau hắn từ lúc nào cùng phóng về phía Tốc Ngọc cung.
Trong căn phòng bốc đầy hơi nước của suối nước nóng, nhóm cung nhân đã chuẩn bị xong các loại dầu vừng hoa thơm, Tiểu Thắng Tử bưng một chồng khăn liếc nhìn nước trong ao bạch ngọc một cái, cảm thấy đã vừa vặn mới vội vàng ra chờ trước cửa.
Một lát sau, một bóng người cao gầy chầm chậm đến.
“Thiên Tuế gia, phu nhân ngủ rồi ạ?” Tiểu Thắng Tử tiến lên khe khẽ hỏi.
Bách Lý Thanh nhàn nhạt gật đầu: “Ừ, ngủ rồi.”
“Gia, thời tiết rất lạnh, ngoài trời giá rét, người xem, nếu khiến ngài và phu nhân bị lạnh sẽ không tốt.” Tiểu Thắng Tử lầu bầu nói.
Gia tùy hứng làm bậy đã quen, một khi hứng lên là không để ý địa điểm chút nào, nếu là khuê nữ bình thường, hướng nội một chút, giữ thể diện một chút thì đã bị hắn dày vò xấu hổ mà chết từ lâu rồi, chỉ nữ tử mạnh mẽ như Quận Chúa mới chịu nổi gia đùa nghịch như thế.
Thế nhưng giữa mùa đông còn lăn qua lăn lại ngoài trời, chuyện này không khỏi… ừm… quá bừng bừng hứng trí rồi, Quận Chúa dù có võ nghệ trong người thì vẫn là một cô gái mà thôi.
Bách Lý Thanh lạnh nhạt liếc hắn một cái, tiện tay tháo một viên ruby treo trên lỗ tai xuống ném cho hắn: “Được rồi, lát nữa lấy một chén thuốc ấm người tới bảo đám Bạch Nhụy hâm nóng trên bếp lò, cởi áo cho bản tọa đi.”
Tiểu Thắng Tử đón được viên bông tai kia, trong lòng vui vẻ, thấy Bách Lý Thanh không trực tiếp trách mắng hắn mà còn thưởng cho hắn liền biết vị gia này chịu nghe khuyên bảo, hắn đã biết tâm tư của Bách Lý Thanh đối với Tây Lương Mạt mà, tuyệt đối phải gọi là đặt trong tim, có điều đôi khi gia hơi tùy hứng chút thôi.
Tiểu Thắng Tử vô cùng vui vẻ cẩn thận cất kỹ chiếc bông tai kia, mọi thứ trên người gia đều là hàng tốt thượng đẳng, có thứ nào không đáng giá ngàn vàng đâu?
Sau đó, hắn nhảy nhót đi hầu hạ Bách Lý Thanh cởi quần áo.
Cởi búi tóc đơn giản, cởi quần áo, Bách Lý Thanh chọn một tư thế thoải mái nằm trong bồn tắm, nhắm hai mắt lại, khoát tay với Tiểu Thắng Tử.
Tiểu Thắng Tử hiểu ý cung kính dẫn đám cung nhân khom người lui ra, để lại một mình Bách Lý Thanh nằm trong hồ nhắm mắt dưỡng thần.
Trong phòng tắm hoàn toàn yên lặng, mà chỗ thoát nước suối bên ngoài phòng tắm, một bóng đen mảnh mai lặng lẽ biến mất phía sau thác nước đang róc rách đổ ra ngoài.
Chỗ dẫn nước nóng vào vì sợ có người hạ độc nên có người đặc biệt giám sát, thế nhưng chỗ dẫn nước bồn tắm ra ngoài vì mỹ quan nên làm thành hình dáng thác nước, bên cạnh trồng rất nhiều cây cối, vì có suối nước nóng nên dù đã vào đông nhưng cây cối vẫn cực kỳ tươi tốt, lại có hơi nước bốc ra làm cho cả phòng tắm nước nóng như một hồ nước nóng giữa thiên nhiên Thu Sơn.
Mà chỗ này thì không có người trông coi, chỉ có người chăm sóc cây cối và cung nhân, thái giám cần lấy nước mới tới đây.
Bởi vậy một bóng đen không một tiếng động lẻn vào nơi này, tiếng nước róc rách và bóng tối che giấu tiếng thở của người đó, chỉ cần người này không bước ra khỏi thác nước, bước vào trong phòng thì sẽ không bị ám vệ phát hiện.
Tuy nơi này không được coi là gần chỗ Bách Lý Thanh tắm rửa, chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ, thế nhưng điều này không quá khó khăn với người đã có chuẩn bị, người đó cầm lấy kính viễn vọng bằng đồng thường dùng để đi biển nhắm vào trong cung.
Nơi này có thể nhìn trộm rõ ràng hơn hành lang xa xôi tối tăm, vì vậy dùng kính viễn vọng là có thể quan sát được từng cử động của người trong bồn tắm.
Ban đầu y không biết vì nguyên nhân gì mà còn có chút do dự, thế nhưng sau đó không chút khách khí giơ kính lên cẩn thận quan sát tình hình trong phòng tắm.
Có điều, một cái nhìn này lại khiến y bỗng nhiên tim đập mạnh như trống giục.
Chỉ thấy giữa làn hơi nước trắng trắng ấm áp, bao phủ quanh mỹ nhân tuyệt sắc ngâm nửa người trong hồ, màu son tím trên khóe mắt và đuôi lông mày làm cho gương mặt hắn càng có vẻ hồn xiêu phách lạc, tóc đen thật dài được cài lên chỉ bằng một chiếc trâm lưu ly dài, vài lọng tóc rủ xuống ngực, vai rộng eo thon, cơ bắp rắn chắc, đường cong đẹp mắt, sóng nước nhộn nhạo che khuất phần eo dưới của hắn, chỉ mơ hồ nhìn thấy làn da trắng nõn như ngọc, thêm phần quyến rũ.
Giống như một yêu ma mạnh mẽ mỹ lệ thoải mái nằm trên lãnh địa của mình sau khi được thỏa mãn.
Khiến bóng người đang nhìn trộm bất giác đỏ mặt, tim đập như trống.
Một cơn gió lạnh thổi tới khiến toàn thân y chợt lạnh, mới nhớ tới mục đích chính của mình, y kéo dài kính viễn vọng, cẩn thận nhìn về phía mặt nước lăn tăn, có điều Bách Lý Thanh đang dưỡng thần nên không nhìn thấy gì hết, bóng đen kia đành tiếp tục im lặng ẩn nấp.
Dù có hơi ấm của suối nước nóng nhưng nơi này lộ thiên, vẫn thỉnh thoảng có gió lạnh thổi qua, làm cho y dần dần run lên vì lạnh.
Khi y sắp không chịu nổi nữa thì cuối cùng Bách Lý Thanh cũng cử động, thì ra ngâm mình xong, Bách Lý Thanh đang định đứng dậy lấy khăn lau người.
Tiếng nước đổ xuống theo thân thể khỏe mạnh khiêu gợi của Bách Lý Thanh, hết sức mê người.
Đồng thời, đôi mắt nhìn thấy tất cả qua kính viễn vọng đột nhiên mở lớn, không dám tin hít sâu một hơi, bất giác lùi một bước.
Chính một bước này khiến y giật mình, chỉ sợ mình bị lộ hành tung, lập tức nhìn về phía người trong kính viễn vọng, muốn biết phản ứng của Bách Lý Thanh.
Lại thấy Bách Lý Thanh giống như hoàn toàn không có động tĩnh gì, chỉ lười biếng ngồi về trong bồn tắm, có điều gương mặt vốn hơi nghiêng so với cửa chính điện lại hơi xoay sang, hướng về phía y.
Trong lòng y hoảng hốt, cũng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, nếu đã chứng thực suy đoán là thật thì có thể rời đi.
Thế nhưng y vừa mới cử động, một giây sau đã phát hiện trên cổ tay mình xuất hiện một sợi kim tuyến nửa trong suốt mảnh như tơ nhện từ khi nào, bóng đen hoảng hồn, vô thức nhìn lại về phía Bách Lý Thanh trong kính viễn vọng, thấy nam nhân như yêu ma trong kính đã quay sang đây, nở nụ cười như có như không với mình, trên gương mặt tà vọng âm lạnh mang theo vẻ quyến rũ yêu dị.
Người áo đen bỗng dưng tim đập lỡ một nhịp, ngây người trong một giây, ngay một giây sau y đã biết mình phạm sai lầm cực lớn, chỉ nhỡ một giây mà sợi tơ nhện kia đã chuyển động mạnh, không hề báo trước kéo y vào trong phòng.
Lực kéo rất lớn khiến y đụng mạnh lên hòn núi giả che trước mặt mình, dường như y nghe được cả tiếng xương sườn của mình gãy rời, sau đó lực kéo ngừng lại, y đã bị kéo vào trong nước.
Nước ấm chảy thẳng vào mũi y, không biết có phải vì từng bị dìm dưới nước khiến y sợ hãi hay không, y liều mạng giãy dụa thoát ra, mắt thấy sắp trồi lên khỏi mặt nước thì một bàn tay lạnh giá bóp lên cổ y, không chút nể tình nhấn y vào trong nước.
Nỗi sợ hãi toàn bộ lồng ngực sắp nổ tung này khiến y hoàn toàn quên phản kích, chỉ vừa giãy dụa như điên vừa đỏ mắt nhìn xuyên qua mặt nước, thấy rõ vẻ lạnh lẽo và trêu tức trên gương mặt diễm lệ của Bách Lý Thanh, giống như đang nhìn con sâu quằn quại dưới tay mình.
Vừa xinh đẹp vừa đáng sợ…
Cho đến khi một mũi tên dài bắn nhanh như chớp về phía sau gáy Bách Lý Thanh, tay Bách Lý Thanh hơi buông lỏng y mới cảm thấy cổ họng thoải mái hơn một chút, trong lòng bỗng nhói lên một cái, đương nhiên y biết mũi tên này do ai bắn, có lực đạo thế nào, thấy phản ứng của Bách Lý Thanh dường như chậm một nhịp, sẽ bị mũi tên dài đâm thủng đầu, trong giây lát y đột nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối.
Không ngờ Bách Lý Thanh không thèm ngẩng đầu, chỉ giơ nắm đấm lên, mũi tên dài nổ tung trong không trung chỉ trong nháy mắt.
Y trợn to mắt trong nước, nhìn về phía Bách Lý Thanh một cách không dám tin, thấy Bách Lý Thanh đang cười lạnh, lực trên tay mạnh hơn nhấn y về trong nước.
“Ư ư…!”
Cùng lúc đó, tên dài liên tiếp bắn đến nhanh như chớp, nhắm thẳng tới đầu và mấy đại huyệt trên người Bách Lý Thanh, thế nhưng lập tức bị hai bóng đen mang theo sát khí lạnh thấu xương bay từ bên ngoài vào phòng tắm ngăn lại.
“Keng keng keng!” Tên dài nát thành nhiều đoạn rơi xuống nước.
Cùng lúc đó, mấy bóng đen khác cũng bay vào từ cửa sổ, tay cầm trường kiếm đánh giáp lá cà với nhóm ảnh vệ Mị bộ.
Đao phong kiếm ảnh!
Rất nhanh, máu thích khách văng khắp nơi, hai sát thần đứng đầu Mị bộ như Mị Nhất, Mị Nhị sao có thể bị thích khách tầm thường ngăn cản!
“Được rồi, đừng để máu bẩn làm dơ nước của bản tọa.” Bách Lý Thanh vừa nhẹ nhàng nắm cổ thích khách ấn xuống nước, ngắm nhìn y đau khổ giãy dụa, vừa chậm rãi vén tóc.
“Vâng!” Mị Nhất và Mị Nhị gật đầu đáp vâng, động tác trên tay không còn mỗi chiêu thấy máu nữa mà mỗi chiêu chỉ đánh đối phương tàn phế, không còn khả năng cử động, hoặc đá hoặc ném ra khỏi phòng tắm của chủ tử.
Cho đến khi người áo đen bị ấn dưới nước gần như không còn cử động nữa, Bách Lý Thanh thấy trong một giây y sắp chết, y bỗng rút ra một thứ gì đó từ trong tay, ấn một cái, trong nước tản ra sương mù màu vàng nồng nặc.
“Gia, cẩn thận có độc!” Mị Nhị giật mình hoảng sợ, lập tức xông lên che trước mặt Bách Lý Thanh, đồng thời đâm một kiếm vào trong nước.
Thế nhưng chỉ đâm vào khoảng không!
Còn Bách Lý Thanh thì lạnh mặt xuống, tay chống lên vai Mị Nhị, nhấc người lên nhảy ra khỏi nước, bàn tay trái phất lên, trường sam màu trắng treo trên giá áo bay tới trùm lên cơ thể trắng nõn của hắn như có sự sống.
Cùng lúc đó, hai bóng đen bỏ lại đồng bọn, lảo đảo bay ra khỏi cửa.
Mị Nhị xác định Bách Lý Thanh không có chuyện gì, nâng kiếm muốn đuổi theo thì bị Bách Lý Thanh đè lại.
“Thiên Tuế gia?” Mị Nhị không hiểu, người kia hoàn toàn không thể chạy thoát được, hơn nữa bên ngoài đã bị người của Tư Lễ Giám bao vây từ lâu, vì sao gia ngăn không cho hắn đuổi theo?
Bách Lý Thanh lạnh nhạt nói: “Không cần đuổi theo, bảo những người bên ngoài để lại lỗ hổng cho bọn chúng chạy thoát là được.”
Mị Nhị có chút khó hiểu, nhưng bọn họ không nghi ngờ quyết định của chủ tử, lập tức gật đầu nhận mệnh đi trước.
Bách Lý Thanh nhìn chiếc sáo nhỏ điêu khắc từ hạch đào treo trên sợi dây đỏ, đôi mắt âm u lóe lên một tia sáng quỷ dị.
“Thiên Tuế gia, ngài không sao chứ?” Tiểu Thắng Tử cầm áo choàng lông cáo màu tím dẫn một đám hán vệ Tư Lễ Giám xông vào, tái mặt quan sát Bách Lý Thanh từ trên xuống dưới, xác nhận không thấy có dấu hiệu gia bị thương mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức tiến lên khoác áo cho Bách Lý Thanh.
Bách Lý Thanh vừa đi ra ngoài vừa lạnh lùng nói: “Những thứ thích chết ở trong đó không cần để lại làm gì.”
“Vâng!” Tiểu Thắng Tử gật đầu nói, nhìn về phía mấy gã áo đen bị một mình Mị Nhất vây trong phòng tắm, trong mắt hiện lên sát khí, nhìn thoáng qua tiểu thái giám bên cạnh, tiểu thái giám gương mặt xinh đẹp kia lập tức gật đầu đuổi theo Bách Lý Thanh, Tiểu Thắng Tử thì dẫn người nhấc kiếm đi vào, thuận tiện sai người đóng cửa.
— Ông đây là đường ranh giới gái Pé Thanh cống hiến bộ ngực lớn làm tổ cho Tiểu Bạch —
“Ọe… Khụ khụ khụ!” Trong núi giả tối tăm, một bóng đen gần như hòa cùng với bóng đêm không ngừng nôn ra nước, bóng đen cao lớn phía sau thì giúp y vỗ lưng.
Một lúc lâu sau mới hoãn lại một chút, người phía sau lo lắng hỏi: “Điện hạ, ngài không sao chứ?”
“Ừ…” Giọng nói yếu ớt có phần may mắn vì sống sót nhẹ nhàng vang lên, lúc này mới biết thì ra người đó là một cô gái.
Bóng đen phía sau ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: “Điện hạ, ngài không đi được nữa, ta cõng ngài về, tối nay chỉ sợ toàn bộ hoàng cung sẽ truy tìm thích khách, rất bất lợi cho chúng ta.”
Trinh Nguyên nghe lời nằm lên lưng hắn, để đối phương cõng nàng ta nhanh chóng chạy về phía cung điện của mình.
Một đường tránh người của Tư Lễ Giám đang giới nghiêm ồn ào truy đuổi thích khách, bọn họ lặng lẽ trở về cung Hương Lan, đám Tế Nguyệt, Tế Hương đang bị tin tức truyền tới từ bên ngoài dọa sợ run rẩy, thấy chủ tử nhà mình trở về bèn bất chấp đôi chân bị đông cứng còn chưa khỏi, khập khiêng xông lên đỡ lấy Trinh Nguyên Công Chúa toàn thân nhếch nhác.
Tế Lam và Tế Hồng thì dùng chăn bao quanh nàng ta, bưng chậu than và canh gừng đã chuẩn bị sẵn ra cho nàng ta chống lạnh.
Trinh Nguyên Công Chúa thở hổn hển một lúc, uống một bát canh gừng mới cảm thấy mình hồi phục tinh thần, sau đó nhìn về phía nam tử cũng mặc áo đen im lặng đứng bên cạnh: “Tế Uyên, ngươi cũng đi uống một bát canh gừng chống lạnh đi.”
Tế Uyên im lặng gật đầu, cung kính rời đi.
“Điện hạ, ngài làm sao vậy? Vì sao lại rơi xuống nước?” Tế Nguyệt không nhịn được lo lắng.”
“Chuyện ngài muốn kiểm chứng không thành mà còn kinh động Cửu Thiên Tuế?” Tế Hương cũng lo lắng vừa giúp nàng lau tóc vừa hỏi.
Trinh Nguyên Công Chúa lắc đầu, môi tím tái tựa lưng vào gối, không nói gì, có điều ánh mắt có phần mờ mịt, sau đó lại có bực bội phất tay: “Được rồi, các ngươi đi ra ngoài cả đi.”
Mấy tỳ nữ không dám nói một lời, hầu hạ Trinh Nguyên Công Chúa thay bộ quần áo ướt rồi lùi xuống.
Trinh Nguyên Công Chúa mặc bộ áo trong nằm trên giường, không hiểu sao trước mắt luôn hiện lên nụ cười mỉm của người kia, đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy người thống trị thực sự của Thiên Triều này mỉm cười, vừa mê hoặc vừa tàn khốc, khiến tim người ta đập nhanh.
Quả nhiên, suy đoán của nàng đêm đó là chính xác, Cửu Thiên Tuế hoàn toàn không thể là một thái giám, hắn là một nam tử, hơn nữa còn là một nam tử cực kỳ tàn khốc và nguy hiểm.
Cũng chỉ có nam tử như vậy mới có thủ đoạn lừa gạt tất cả mọi người trong thiên hạ, dùng thủ đoạn sắt thép thống trị toàn bộ vương triều.
Thế nhưng…
Nàng bỗng nhớ tới dưới hành lang, trong ánh nến mịt mờ, hắn bộc lộ cảm xúc gần như có thể xưng là dịu dàng sâu lắng với nữ tử kia, tuy tất cả đều mờ mịt nhưng trong cảnh tuyết bay đầy trời, lạnh thấu tận tim lúc đó, một chút nhiệt tình này giống như nham thạch, có thể khiến người ta bỏng rát.
Trinh Nguyên im lặng, đột nhiên nghĩ, lẽ nào chỉ khi đối mặt với nữ tử kia hắn mới phá vỡ lớp vỏ đóng băng của mình, lộ ra nhiệt tình mềm mại nhất?
Nhưng mà…
Nàng xoa lên ngực trái mềm mại của mình, cảm thấy dưới bầu ngực nở nang là một trái tim đang đập nhanh liên hồi, cả cổ họng của nàng nữa…
Đầu ngón tay nàng lướt lên cổ họng bị thương, giống như còn cảm giác được ngón tay nhẵn nhụi của Bách Lý Thanh, lạnh giá như một giọt nước nhỏ vào lồng ngực nóng rực của nàng, bốc thành hơi nước.
Đó là một nam nhân mạnh mẽ đến đáng sợ, nguy hiểm lại… mê người khác thường.
Là kiểu nam nhân nàng chưa từng gặp, khiến nàng đột nhiên dâng lên ham muốn chinh phục kỳ dị.
Trinh Nguyên bất giác liếm môi mình.
— Ông đây là đường ranh giới Thiên Tuế gia có người ái mộ —
Khi Tây Lương Mạt biết trong cung xuất hiện thích khách thì đã là buổi chiều hôm sau, nàng vừa mới tỉnh ngủ, đang vùi đầu trong chăn bông ngái ngủ len lén xoa bắp đùi tê rần của mình, chờ Hà ma ma và mấy nha hoàn khác gắp thức ăn cho.
“Chạy thoát?” Tây Lương Mạt nghe đám nha hoàn bẩm báo, không khỏi mở đôi mắt còn chút tơ máu, không ngờ đêm qua sau khi mình đi ngủ còn xảy ra nhiều chuyện như thế.
“Vâng, đúng là kỳ quái. Người của Tư Lễ Giám và Ngự Lâm Quân tìm cả đêm không thấy người, không biết kẻ đó trốn đi đâu, lẽ nào biến thành quỷ rồi, nên biết là người của Tư Lễ Giám lợi hại cực kỳ!” Bạch Nhụy lẩm bẩm.
Tây Lương Mạt liếc nhìn Hà ma ma đang im lặng, nhàn nhạt nói: “Nếu Thiên Tuế gia nói không tìm được thì coi như không tìm được đi.”
“Quận Chúa, Thế Tử gia ở ngoài cung cầu kiến.” Nha hoàn nhị đẳng Bạch Liên vội vã tiến vào cung kính khom người nói.
“Tây Lương Tĩnh?” Tây Lương Mạt nhướng mày, hắn tới làm gì?