Con mẹ cậu định ngủ lại thật à?”
“Ừm, ngủ một đêm, mai em về trường.”
“…”
“Phó Gia Minh, thái độ của anh là sao đấy?”
Ôn Kỳ Chí ngại đến đỏ hết cả mặt. Hắn đương nhiên biết muốn ở qua đêm trong nhà người khác thì phải xin phép, nhưng mối quan hệ của hai đứa đã như thế này rồi, ngủ qua đêm một hôm thì chết à? Con đĩ rách, xuống giường là trở mặt.
“Ra đây ngủ đi! Anh đừng trêu em!”
“Cậu ngủ trước đi, tôi đánh nốt ván game.”
“Phó Gia Minh, anh ngủ với em thì anh chết à?”
“Con mẹ cậu sao phiền thế?!”
Mặt dày làm simp mà suốt ngày càu nhà càu nhàu, giờ còn dám lên giọng với anh. Phó Gia Minh thật sự chẳng hiểu nổi mạch não quái dị của Ôn Kỳ Chí, nhưng khi anh bị hắn đè lên giường không động đậy được, không hiểu thì cũng phải hiểu.
“Ưm… A… Ôn Kỳ Chí!”
Phó Gia Minh thích mặc quần đùi ngủ, Ôn Kỳ Chí dứt khoát lột sạch anh luôn. Con chó cái không có cu là không sống được này, cắm một tí đã ướt mà còn dám nói câu không thích.
“Em ** anh có phê không?”
*** anh ướt át, còn đong chặt lấy hắn. Ôn Kỳ Chí ôm lấy vai anh từ đằng sau, hôn lên lỗ tai anh, cảm thấy hoàn hảo cực kỳ. Chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe lời, hắn sẽ thỏa mãn tất cả dục vọng của anh.
“Phó Gia Minh, anh có sướng không?”
“Sướng, sướng lắm… Thích cu to lắm… *** bị cậu nắc kín rồi…”
“Chó cái nhỏ, *** em *** chết anh chưa?”
“Ừm… Phê quá… Cậu bắn đi…”
Ôn Kỳ Chí không muốn cứ thế mà tan trận. Hắn muốn nằm như vậy ôm Phó Gia Minh, khiến anh không ngừng cao trào, khiến anh sung sướng cực độ, khiến anh không còn sức lực giãy dụa nữa, chỉ có thể nằm yên trong vòng tay hắn nói chuyện phiếm.
“Phó Gia Minh, em vừa mua điện thoại mới…”
Sau cơn cực khoái, Phó Gia Minh tử tế hơn nhiều. Anh ừm một tiếng, tựa như đang bảo hắn nói tiếp đi.
“Đắt lắm đó, hàng second-hand mà cũng gần 4 triệu.”
“Sao không nói sớm… Trong tủ của tôi có nhiều lắm, cậu lấy một chiếc là được.”
“Không cần anh bố thí, tôi tự mua được!”
Đúng là thằng điên. Phó Gia Minh chẳng hiểu hắn bị sao nữa, lúc nào cũng õng ẹo, chẳng đàn ông chút nào, phiền chết đi được.
“Ôn Kỳ Chí, rốt cuộc cậu muốn nói chuyện gì? Tôi mệt lắm rồi, cậu không nói gì thì tôi ngủ đây.”
Kỳ nghỉ đông sắp tới rồi. Ôn Kỳ Chí muốn bàn bạc kế hoạch nghỉ lễ với hắn, như kiểu mình gặp nhau ở đâu bây giờ, bao giờ mình gặp một lần, mỗi ngày mình gọi điện thoại cho nhau lúc mấy giờ, tối có cần gọi video không, toàn là những việc vụn vặt. Phó Gia Minh mặc kệ Ôn Kì Chí lải nhải, vậy nên hắn càng hăng hái lên kế hoạch, mặt cũng đỏ bừng cả lên, thế nhưng Phó Gia Minh quay lưng về phía hắn, chẳng nhìn thấy cái khuôn mặt đó.
“…”
“Anh nói gì đi Phó Gia Minh!”
“Cậu em trai này, nghỉ đông tôi bận lắm, cậu nói nhiều thế cũng vô ích thôi.”
“Nghỉ học rồi thì anh bận cái gì?”
Ngày nào đi học anh đều nằm vật ra ngủ, chẳng lẽ đến kỳ nghỉ đông lại chăm chỉ học hành? Ôn Kỳ Chí không tin vào câu “bận” của anh, chắc chắn con đĩ này chỉ viện cớ từ chối hắn thôi.
“Có thể đừng nghĩ xấu cho người khác như vậy được không? Cậu vừa lên giường với tôi đấy, mà chẳng biết tôn trọng tôi gì cả?”
“Thế thì anh nói rõ cho em anh bận cái gì.”
Phó Gia Minh không lừa hắn. Anh thực sự rất bận, hết chuyện nhỏ cho đến chuyện lớn, kì nghỉ nào cũng thế. Nhà anh có bất động sản ở nước ngoài, một căn ở phía Nam bán cầu và một căn ở phía Bắc bán cầu. Nghỉ hè bận đi trượt tuyết, nghỉ đông bận đi lướt sóng. Anh bận leo núi, bận cưỡi ngựa, bận lặn biển, bận khám phá Thế giới. Anh còn có rất nhiều sở thích, như chơi game, chụp ảnh, đu trend, tập thể thao. Vô số giấc mộng đang chờ đợi anh phía trước. Phó Gia Minh có tiền, không cần cố gắng cũng có thể thực hiện được tất thảy những việc này. Nhưng anh nói ra e rằng sẽ khiến Ôn Kỳ Chí buồn. Thằng chó quê này còn chưa đi biển bao giờ, thì làm sao có thể hiểu được những cái “bận” của anh.
Quả nhiên, Ôn Kỳ Chí nghe xong thì im lặng một lúc lâu. Đến cả hộ chiếu hắn còn không có, những điều Phó Gia Minh vừa nói hắn cũng chưa từng được tiếp xúc. Dường như giữa hai người họ có một lớp màng mỏng, một lớp màng được dệt lên từ tiền bạc và quyền thế. Cuối cùng thì hắn cũng nhìn rõ được sự chênh lệch giữa hai người, và rằng hắn chưa bao giờ xứng đôi với anh.
“Cậu, cậu không khóc đấy chứ?”
Hắn im lặng quá lâu, Phó Gia Minh lo lắng lắm. Tên ngốc thối này lúc nào cũng thế, tự đặt câu hỏi rồi tự khóc. Cứ như thể Phó Gia Minh đang bắt nạt hắn vậy, anh cảm thấy đúng là tuyệt con mẹ nó vọng.
“Không ạ… Em hiểu rồi, anh ngủ đi.”
“Ờm… Cậu cũng đừng quá buồn, cứ cố gắng hết sức là được! Cậu còn trẻ mà, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội.”
Phó Gia Minh chỉ thuận miệng nói nhưng Ôn Kỳ Chí lắng nghe đến nghiêm túc. Hắn đang rất cần những lời động viên thế này, vậy nên nghe lời anh nói, hắn yên tâm hẳn. Hai đứa cứ thông cảm và cổ vũ cho nhau như vậy, dần dần khoảng cách sẽ được thu hẹp, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt.
“Anh đợi em nhé Phó Gia Minh, em sắp phấn đấu được như anh rồi…”
Ôn Kỳ Chí được cử đi nghiên cứu rồi. Hắn sẽ làm nghiên cứu sinh trong vòng 2 năm rồi trực tiếp tiến vào thị trường lao động, không kể lúc học hắn cũng nhận được học bổng và tiền thưởng. Hắn đoán mình sẽ tốt nghiệp Tiến sĩ vào khoảng 25, 26 tuổi, tức là chưa đầy 30 tuổi đã đạt được mục tiêu đuổi kịp Phó Gia Minh. Nghe có xa vời làm sao, nhưng cũng chẳng phi thực tế lắm. Hai đứa sẽ sống với nhau cả đời, ít nhất cũng 70, 80 năm, tính ra thì thời gian này còn chẳng dài bằng một nửa cuộc đời của họ. Phó Gia Minh chỉ cần chờ hắn 10 năm thôi. Anh đi theo hắn, sau này muốn gì cũng có.
“Phó Gia Minh, anh muốn cái gì?”
Ôn Kỳ Chí thơm thơm tai anh, Phó Gia Minh vẫn chẳng động đậy. Hắn nhổm dậy nhìn thoáng qua, không nghĩ anh đã đi ngủ rồi.
“Anh ngủ thật rồi sao?”
Phó Gia Minh chẳng đáp lại lời nào. Hắn duỗi tay ôm anh vào ngực, hôn chụt lên miệng anh. Chắc hẳn anh không giả vờ đâu, vì lông mi anh còn chẳng động đậy. Ôn Kỳ Chí cuối cùng cũng yên tâm, thơm thơm liên tiếp mấy chục lần, sau đó dịu dàng vén tóc mái trên trán anh ra, nhẹ nhàng hôn giữa đôi lông mày.
“Phó Gia Minh, em thích anh.”
Ôn Kỳ Chí lén lút thổ lộ. Hắn không dám để Phó Gia Minh nghe thấy. Chờ bao giờ hắn mạnh mẽ rồi, hắn sẽ dũng cảm nói trực tiếp với anh.