Nhân dịp kỷ niệm 14 năm bên nhau, Ôn Kỳ Chí tặng Phó Gia Minh một chiếc xe đẩy và một bộ dụng cụ cắm trại. Khi nhận được quà, Phó Gia Minh vui lắm. Anh đã thích bộ trang bị này từ lâu rồi, nhưng mấy năm nay không có cơ hội xa nhà nên anh vẫn chưa xuống tiền mua.
“Thích không?”
“Thích lắm!”
Phó Gia Minh chưa bao giờ than phiền, lâu lâu mới tâm sự với Uông Húc mấy câu. Dù sau Ôn Kỳ Chí cũng quản anh chặt lắm, nên có nhiều lúc anh thực sự nhớ bản thân của ngày xưa – khi ấy anh tự do tự tại, vô lo vô nghĩ, muốn đi đâu thì đi. Nhưng chuyện nào phải ra chuyện đấy, anh không thể tin được Ôn Kỳ Chí dám nghe trộm từng cuộc nói chuyện riêng tư của mình, đúng là đồ biến thái.
“Em không biến thái, em chỉ đơn giản là quan tâm đến anh thôi. Phó Gia Minh à, nếu anh có thể đối xử như thế với em thì tốt biết mấy, chồng sẽ vui lắm đấy.”
“Ngốc thối.”
Phó Gia Minh có tinh thần mạo hiểm mãnh liệt, anh khao khát khám phá Thế giới, nhưng mấy năm nay Ôn Kỳ Chí rất bận nên không thể đi cùng anh được. Giờ thì tốt rồi, hai đứa có thể cùng nhau làm chuyện Phó Gia Minh thích, đúng là quá mãn nguyện.
“Phó Gia Minh, anh muốn đi đâu em cũng sẽ theo cùng.”
“Cậu đi cùng tôi á? Cậu biết chơi không đấy?”
Thiên nhiên hoang dã đâu phải công viên giải trí mà thích đi là đi. Nếu không có kiến thức cơ bản và thể chất tốt, có khi chưa gì đã chết ngoài đấy cũng nên.
“Anh dạy em đi, hoặc mời huấn luyện viên. Thể chất em tốt mà, chỉ thiếu kinh nghiệm thôi.”
“Tôi đâu có thời gian mà dạy cậu?”
Phó Gia Minh chỉ muốn lên máy bay ngay lập tức. Anh lấy điện thoại ra định gọi cho bạn bè, nhưng Ôn Kỳ Chí nhanh tay giật lấy. Liếc thấy số điện thoại của James, tâm trạng vui vẻ của hắn bỗng chốc nát tan, chỉ muốn bóp nát thiết bị trong tay.
“Không cho gọi nó!”
“Người ta đã có bạn trai rồi đấy, cậu không phải lo!”
“Nó là bot à?”
“…”
“Không phải thì không được!”
Một giây trước hắn còn ôn hoà, giây tiếp theo đã lên cơn rồi. Phó Gia Minh ghét cái tính cách sáng nắng chiều mưa này của hắn chết đi được.
“Dù sao thì tôi cũng phải có bạn bè chứ!? Lúc cậu ra ngoài xã giao tôi có quản lý cậu đâu? Sao đến lượt tôi thì lại khác. Tôi chỉ muốn đi chơi vài ngày thôi cũng không được, không cho cái này cấm cái kia, vậy mua đống đồ này để làm gì!!?”
“Anh nóng cái gì? Đợi em vài ngày nữa, tháng sau em đưa anh đi chơi.”
“Tôi không muốn đi chơi với cậu! Tôi chỉ muốn ở riêng một lúc thôi!”
“Phó Gia Minh!”
“Gọi cái gì mà gọi! Điên à!”
Tặng cho anh cái gì thì anh cũng bắt bẻ, anh chỉ biết chọc giận hắn thôi. Ôn Kỳ Chí tức đến nổ đom đóm, con điếm rách này còn chẳng biết cảm ơn một câu, lớn như thế mà không có phép tắc gì cả!
“Tôi không có phép tắc đấy! Giỏi thì đánh đi!”
Anh ghé đầu ra nhử mồi, Ôn Kỳ Chí đưa tay ra vuốt ve mặt anh không nỡ đánh. Phó Gia Minh lúc nào cũng không sợ trời chẳng sợ đất như vậy, hắn rất thích dáng vẻ tràn đầy sức sống của anh. Nếu có một ngày Phó Gia Minh không còn kiêu ngạo nữa, Ôn Kỳ Chí nghĩ có lẽ mình sẽ đau lòng chết mất thôi.
“Cậu đang nói cái quái gì vậy…”
Ôn Kỳ Chí lúc nào cũng suy nghĩ khác người, nói năng thì điên điên khùng khùng. Ôn Kỳ Chí cảm thấy hắn vẫn chưa khỏi bệnh.
“Em không bị bệnh, anh đừng ôm quà, lại đây ôm em đi.”
“…”
Ôn Kỳ Chí không bao giờ có thể thực sự tức giận với Phó Gia Minh. Hắn tiến lên ôm lấy anh, vuốt ve khuôn mặt của anh. Mịn màng quá, sờ thích quá.
“Chồng đối xử tốt với anh không?”
“…”
Anh mở to mắt lên quan sát Ôn Kỳ Chí như một thằng điên. Phó Gia Minh càng nhìn hắn lại càng hưng phấn, thèm khát bị anh ngược đãi sỉ nhục. Hắn đẩy anh lên giường ôm ấp, hoàn toàn quên mất ban nãy hai đứa cãi nhau to thế nào.
“Phó Gia Minh, em đối xử tốt với anh như thế, anh có yêu em không?”
Phó Gia Minh không muốn nói yêu hắn, chỉ trợn ngược mắt lên. Quần đã cởi rồi mà còn giả vờ trong sáng, đồ ngốc thối này muốn anh mắng hắn một trận phải không.
“Cậu thích làm thì làm, không thích làm thì thôi.”
“Làm thì làm!”
Ôn Kỳ Chí mới kéo khoá quần ra, thế mà con đĩ này đã uốn éo lắc mông, làm hắn cũng không nhịn được mà vội vã lột quần dài anh ra. Phó Gia Minh cũng nâng mông lên phối hợp cởi nhanh, một tay tháo thắt lưng của Ôn Kỳ Chí, một tay vuốt ve cơ bụng hắn. Những cử chỉ thân mật này khiến hai đứa càng thêm hứng tình, Ôn Kỳ Chí kéo quần lót anh xuống rồi dọng *** thẳng vào *** của anh.
“Đĩ quá… Chồng ngày nào cũng *** mà vẫn chưa đủ à… Muốn ăn *** đến vậy sao anh?”
“Ôn Kỳ Chí… Cậu nói chuyện thô tục vãi…”
Miệng thì cứng nhưng thân thể rất thành thật. Phó Gia Minh xấu hổ lật người lên trên, dùng tư thế cưỡi ngựa quyến rũ hắn ra sức. Cơ đùi Ôn Kỳ Chí căng lên thành đường cong mạnh mẽ, hai hòn dái dập vào mông anh. Hắn khàn giọng thở dốc, Phó Gia Minh phóng đãng kêu rên. Hai đứa đều thoả mãn cực độ, ngay cả giường đệm cũng rung lắc.
“Anh sờ em nữa đi… Cho em xem *** anh…”
Phó Gia Minh vặn vẹo liên tục, nước *** làm ướt hạ thân của Ôn Kỳ Chí. Anh chống nhẹ tay lên cơ bụng hắn, hơi ngửa ra sau, để lộ bộ phận riêng tư.
“Sướng quá… Tôi sắp ra rồi… Nhanh lên Ôn Kỳ Chí…”
Anh rên càng lúc càng hưng phấn, *** dâm bắt đầu kẹp cứng. Ôn Kỳ Chí cũng sắp lên đỉnh, hắn đột nhiên lật mạnh anh xuống giường rồi nắc như đinh đóng cọc. Hắn ôm một chân của Phó Gia Minh, bắn lên miệng ***, nhìn *** dâm anh co bóp trong tinh dịch của mình mà hưng phấn, tay vẫn tách hai chân anh ra.
Hắn đặt dương v*t lên đùi Phó Gia Minh, gác đôi chân thon dài của lên cánh tay hắn. Anh mềm nhũn muốn đá chân vặn vẹo, lại bị Ôn Kỳ Chí chơi đến lên đỉnh lần nữa. Cực khoái liên tục khiến Phó Gia Minh choáng váng, anh mơ màng giãy dụa bỏ trốn.
“Đủ rồi… Không làm nữa được không…”
Thấy anh vừa đạp vừa đá, Ôn Kỳ Chí cũng không ép buộc, lau người sạch sẽ cho anh rồi ôm anh lên giường hôn hít. Phó Gia Minh nửa tỉnh nửa mê tựa vào đầu giường, suýt nữa quên mất ban nãy hai đứa cãi nhau chuyện gì.
“Thích không?”
“Ừm…”
Phó Gia Minh nằm trên người Ôn Kỳ Chí, liếc mắt nhìn đống quà dưới đất. Ôn Kỳ Chí nhân cơ hội này dịu dàng vuốt ve bả vai anh.
“Vậy tháng sau em đi chơi cùng anh được không?”
“…”
“Anh không nói gì tức là đồng ý.”
“…”
Đồng ý hay không cũng chẳng quan trọng, kiểu gì thì Ôn Kỳ Chí cũng sẽ lẽo đẽo bám theo anh. Phó Gia Minh lật người nằm xuống giường, trải qua ngày kỷ niệm 14 năm bên nhau một cách đầy tủi thân.
Lời tác giả:
Phó Gia Minh khi nhận được quà: *hưng phấn* Ha ha! Cuối cùng ông đây cũng được giải phóng rồi! *lắc qua lắc lại* Ra ngoài chơi thôi *gọi điện rủ bạn chó*
Phó Gia Minh khi biết Ôn Kỳ Chí muốn đi theo mình: *đồng tử phóng đại* *hô hấp dồn dập* Sao lại thế?! *siết chặt nắm tay* Chẳng lẽ thế gian tươi đẹp không còn nữa sao? *phẫn nộ* Làm sao sống được khi thằng biến thái này cứ đi theo mình khắp mọi nơi!!! *ngã gục* *khóc nấc*
Ôn Kỳ Chí: *ngậm hoa hồng* *chậm rãi bước tới* Anh muốn đi đâu? *quỳ một gối xuống* Chồng sẽ đi cùng anh *đưa hoa hồng* Yêu em không? *đắc ý* Anh đang cảm động lắm đấy đúng không? *mỉm cười*