Thứ Bảy đó, chưa đến 7 giờ sáng Ôn Kỳ Chí đã tỉnh ngủ. Hắn dẫn cả nhà đi tham quan một vòng quanh trường, giữa trưa thì ra tiệm ăn cơm. Hiện tại hắn đang là ngôi sao đang lên trong trường, thành tích cực tốt, tiền thưởng cầm mỏi tay, vững bước trên con đường tiến tới thành công.
“Anh ơi, thế là sau này anh không phải đi học nữa à?”
“Không phải vậy, anh chỉ đi thực tập một thời gian, sau này vẫn phải học nhiều lắm.”
Biết chuyện hắn nhận được offer thực tập từ phòng thí nghiệm, ba mẹ Ôn Kỳ Chí tự hào phấn khởi dẫn em trai, em gái đến thăm hắn. Ôn Kỳ Chí cũng rất kiêu ngạo vì thành tích của mình, nhưng hắn vẫn chưa thoả mãn. Sau này hắn sẽ còn có nhiều vinh quang hơn nữa, như thể học sinh xuất sắc nhất trường, nghiên cứu sinh giỏi giang nhất trong tổ nghiên cứu, rồi sau này ra xã hội, hắn sẽ trở thành một vị sếp tổng.
“Tiểu Chí, con vất vả rồi, ra ngoài thả lỏng tinh thần chút nhé…”
Mẹ của Ôn Kỳ Chí buông đũa rồi đưa 7 triệu cho con trai. Tuy rằng nhà họ không giàu có, nhưng có thằng con trai chăm chỉ phấn đấu như vậy, ai mà không mãn nguyện cho được. Ba của Ôn Kỳ Chí ngồi cạnh cũng im lặng gật đầu, dặn dò hắn nghỉ ngơi đầy đủ, đừng cố quá thành quá cố.
Ôn Kỳ Chí dạ một tiếng rồi nhận lấy tiền. Sau khi tiễn bố mẹ rời đi, Ôn Kỳ Chí ngồi xe bus đến quảng trường. Hắn không định lấy tiền đi chơi mà thong thả bước vào trung tâm thương mại.
Ôn Kỳ Chí thử mấy bộ quần áo theo style đang mốt bấy giờ, từ đầu đến chân đều là những nhãn hiệu lớn. Nhân viên bán hàng khen hắn đẹp trai, Ôn Kỳ Chí tự soi gương cũng thấy khá ngầu. Người đẹp vì lụa, Ôn Kỳ Chỉ thật lòng cảm thấy mình không tệ lắm. Bản thân hắn có vóc dáng cao to, chỉ là quá gầy, nhưng con trai tuổi này thằng nào chả thế? Phó Gia Minh thích người trưởng thành đô con, sau này hắn tập thể thao là được. Dù sao thì hắn cũng sẽ làm được, hời cho con đĩ này rồi.
“Anh đẹp trai, tiền mặt hay quẹt thẻ?”
“Tiền mặt.”
Hắn mua đầy đủ quần áo, giày và cặp sách mới. Hắn nhờ nhân viên cắt hết mác, thay toàn bộ đồ mới rồi cất gọn đồ cũ vào bên trong cặp. Lúc bước vào cửa hàng hắn còn trông bụi bặm lắm, nhưng khi đi ra đã trở thành một con người khác.
“Anh đẹp trai đi cẩn thận nha.”
Rời khỏi trung tâm thương mại, Ôn Kỳ Chí bắt xe trở về ngay lập tức. Hắn còn mua đồ ăn, tiện đường đi cắt tóc, cuối cùng mang theo một tá đồ đạc đến nhà của Phó Gia Minh. Lúc hắn đến nơi đã 6 giờ chiều, gõ cửa nửa ngày mà anh vẫn còn đang ngủ.
“Cậu điên à? Đến sớm thế làm gì?”
Phó Gia Minh chơi game thâu đến sáng, đang tính ngủ bù buổi chiều, chẳng ngờ được đồ ngốc thối này đến sớm như vậy, trời còn chưa tối đã muốn lên giường với anh.
“Phó Gia Minh, anh không thấy em đang cầm nhiều đồ lắm à?”
Ôn Kỳ Chí mua rất nhiều rau dưa trái cây, định bụng sẽ nấu một bàn đồ ăn để ăn mừng với Phó Gia Minh.
“Tôi bảo cậu mua à?”
“Anh qua đây giúp em rửa rau, em nấu cơm cho anh ăn.”
“Rửa cậu ấy, ngốc thối…”
Mười ngón tay của Phó Gia Minh đều không chạm nước, lớn như vậy rồi còn không xuống phòng bếp bao giờ, làm gì có chuyện anh giúp đồ ngốc thối này rửa rau?
“Không rửa thì không cho anh ăn, cho anh chết đói, con đĩ…”
“Ôn Kỳ Chí – tao làm gì mày à? Mày bị bệnh à?”
“Tôi bị bệnh đấy! Phó Gia Minh, anh không nhìn thấy gì à? Tôi cầm nhiều đồ như thế mà anh không ra giúp! Tôi mặc quần áo mới anh cũng không nhận ra! Đối xử tốt với anh thì anh không thèm nhận! Không phải con đĩ thì là con gì?”
“…”
Giờ thì Phó Gia Minh đã hoàn toàn chắc chắn rằng đồ ngốc thối này cực kỳ thích anh, nhưng hắn lại không muốn làm simp, vậy nên mới cố gắng đối xử tốt với anh một cách vặn vẹo như thế này. Đáng tiếc là hắn chẳng có cái gì trong tay và chẳng thể cho anh cái gì cả.
“Tôi không có gì trong tay?! Con mẹ anh luôn tôi giành được vô số giải thưởng, năm nào cũng đứng đầu, còn anh thì sao? Anh là đồ bỏ đi Phó Gia Minh!!”
“À… thế à?”
“Đúng thế! Con điếm! Đĩ rách! Không cho phép anh khinh thường tôi!”
Ôn Kỳ Chí cũng chẳng biết phải làm sao bây giờ. Phó Gia Minh chẳng hiếm lạ chút tiền thưởng hắn kiếm được, cũng chẳng chịu ăn những món hắn mua hắn nấu. Hắn tiêu tiền mua quần áo mới, Phó Gia Minh cũng chẳng quan tâm. Lúc nào anh cũng vô tình vô nghĩa như thế.
“Tôi vô tình vô nghĩa? Con mẹ nó tôi cầu cậu làm à? Cậu không thích thì phắn, tôi đâu cản cậu.”
Phó Gia Minh chẳng có cảm giác gì với Ôn Kỳ Chí cả. Nếu như hắn nhiều tiền hơn một chút, đẹp trai hơn một chút, chỉ một chút nữa thôi thì sẽ bớt đáng ghét hơn nhiều. Nhưng hiện giờ hắn chỉ là một con chó quê, thế mà cũng đòi anh thích? Đọc nhiều truyện cổ tích quá nên đầu óc toàn bã đậu à.
“Ôn Kỳ Chí, quỳ xuống khẩu giao cho tôi đi.”
“Anh…”
“Liếm hoặc cút.”
Ôn Kỳ Chí không muốn cút, chỉ có thể thể rơm rớm nước mắt khẩu giao cho anh. Nhìn hắn quỳ xuống đất ngậm dương v*t anh, Phó Gia Minh chẳng mảy may cảm thấy gì cả, chỉ biết thọc vào họng hắn, không quan tâm hắn khóc hay không.
“Ngốc thối… Nhả ra, không cho nuốt tinh dịch của tôi.”
Càng muốn nuốt, đồ đĩ rách bị liếm thành chó cái, đồ dâm đãng bị xuất tinh sớm.
“Xuất tinh sớm cái mẹ gì! Cu cậu dài mà đầu óc cậu bị ngắn à, tôi thúc như thế thì sao cậu chịu được?”
“Chịu được.”
“Cút, có làm tình thì làm.”
Anh muốn làm tình thì làm tình, không muốn ăn cơm thì khỏi ăn nữa. Ôn Kỳ Chí cũng lười nấu cơm, ** chết con đĩ này, cho anh ăn “cum” thay cơm.
“Phó Gia Minh, anh có biết không… *** anh mút em chặt lắm… *** dâm…”
Ôn Kỳ Chí vẫn mặc bộ quần áo mới ** anh. Hắn chỉ cởi mỗi quần, một tay đè chặt con đĩ này lên tường, một tay ôm cặp mông núng nính dâm đãng của anh.
“A… Dâm thì có sao? Anh mày thích nhất là cu to, càng to càng tốt…”
“Đĩ! *** tôi không to à? Anh thích chết rồi đúng không! Lần nào cũng kẹp đến khi tôi bắn!”
“Cũng được… Nhưng cậu gầy quá, mấy lúc tôi ôm thấy cộm người ghê…”
“Sau này sẽ khác… Anh toàn lừa mình dối người thôi!”
“Nói tôi xuất tinh sớm đúng không? Tôi làm cậu xuất tinh sớm…”
Phó Gia Minh cố tình quặp chặt eo hắn, ôm cổ hắn, mông còn không ngừng vặn vẹo, miệng lớn tiếng kêu dâm.
“Ai… a… A… Ôn Kỳ Chí! Cậu ** chết anh rồi! Cu cậu to quá… Chồng ơi, chồng bắn cho anh nhé…”
Khuôn mặt Phó Gia Minh đỏ hồng. Trong nhất thời, Ôn Kỳ Chí cũng không biết anh đang nói thật hay chỉ nương theo cơn cực khoái, nhưng quả đúng là anh đang rất thoả mãn. *** anh co giật ngày càng mãnh liệt, nước dâm mút chặt lấy dương v*t hắn. Ôn Kỳ Chí bóp mông anh, lúc xuất tinh, con đĩ này phê đến run rẩy.
“A…”
“Phó Gia Minh… Sao anh lại gọi em là chồng… Anh chắc chắn đã thích em rồi… Anh làm chó cái của em nhé Phó Gia Minh, em sẽ đối xử tốt với anh mà, ngày nào cũng làm tình với anh, đưa anh lên đỉnh…”
Hắn cắn lên môi của Phó Gia Minh, nhìn anh khó chịu ưm ư mấy tiếng. Con đĩ này lại muốn nuốt tinh đây, *** cứ đong đưa mãi!
“Lên giường… Lên giường ** tôi… Không đủ sâu, cậu dùng sức ** tôi đi…”
Ôn Kỳ Chí ôm anh lên giường, hai đứa cởi hết quần áo ôm lấy nhau. Con đĩ này cuối cùng cũng chịu chủ động cưỡi lên dương v*t hắn.
“Ưm… Cứ như thế, to quá… Sướng quá…”
“Anh đừng thèm khát như thế được không… Phó Gia Minh… Em sắp bị anh vắt kiệt rồi…”
“Phí… Cu to như thế mà không biết làm tình! Anh mày ép khô mày, cho mày đỡ quen thói giả vờ giả vịt!”
Ôn Kỳ Chí phê thật sự, dù hắn biết chắc mình sẽ không bị ép khô. Sáng nào hắn cũng “chào cờ”, nhưng không hề thủ dâm mà tồn tinh một tuần để bắn vào cơ thể Phó Gia Minh.
Lúc làm tình hai đứa chẳng bao giờ cãi nhau, còn làm rất nhiều tư thế. Hôm nay Phó Gia Minh dâm cực kỳ, anh bắn 3 lần, cố ý muốn vắt kiệt Ôn Kỳ Chí, thế mà rốt cuộc lại đầu hàng trước, ngã trên giường hổn hển thở dốc, mềm mại xin tha.
Ôn Kỳ Chí vui sướng, phấn khích cười lớn. Hắn nâng hai chân anh lên vai rồi vừa nắc vừa hôn lên chân, bụng của Phó Gia Minh. Anh dâm đến nỗi liên tục kêu rên.
“Đủ rồi, đủ rồi… Đừng làm nữa… A”
“Phó Gia Minh, anh gọi chồng lần nữa đi.”
“Cút… A… Ưm…”
Anh không gọi, Ôn Kỳ Chí không chịu bỏ qua. Ngón tay hắn luồn vào lỗ sau của anh. *** của anh chảy rất nhiều nước, vậy nên chẳng cần bôi trơn làm gì. Ôn Kỳ Chí lấy tinh dịch và dâm thuỷ làm chất bôi trơn, thọc vào rút ra lỗ sau của anh hai cái, ngay lập tức anh mềm xèo xuống, đít kẹp chặt lấy ngón tay của hắn, dâm chết đi được.
Phó Gia Minh bị ** rất lâu, đến nỗi anh chẳng đếm được bao nhiêu lần rồi. Bên trong người anh toàn là tinh dịch, nhưng cũng chẳng sao, anh thoả mãn rồi, không muốn làm gì nữa.
“Em không cần anh làm gì, chỉ cần anh gọi một tiếng chồng là được, em đưa anh lên đỉnh.”
Ôn Kỳ Chí chậm rãi đâm vào lỗ sau anh. Lúc dương v*t hắn tiến vào trong, lỗ nhỏ hồng nhạt căng cực kỳ, chắc là lâu rồi không được “ăn” cu, co bóp như thể sắp nứt đến nơi.
“Ôn Kỳ Chí, cậu chậm một chút! Chậm một chút… A…”
“Anh yếu ớt như thế mà còn bắt chước người khác chơi bóng làm gì? Chạm một cái là ngã, còn chẳng khoẻ mạnh bằng em.”
“Cậu thì hiểu cái gì…”
Tìm trai cơ bắp ở đâu? Trai đẹp ở đâu? Đương nhiên là chỉ có thể lượn lờ quanh sân bóng rổ! Phó Gia Minh thích mấy cậu trai cường tráng nhất, vừa có thể làm anh thỏa mãn, vừa có thể thỏa mãn con mắt yêu cái đẹp của anh.
“Đĩ! Không cho ngắm!”
“Cứ thích ngắm đấy! Không ngắm bọn họ thì ngắm cậu à? Cậu trông y hệt như cái sào, gớm chết đi được.”
“Em đâu thể thay đổi chỉ trong ngày một ngày hai!”
Trường học tài trợ cho hắn chi phí sinh hoạt, Ôn Kỳ Chí cũng cố gắng ăn nhiều hơn mỗi ngày, nhưng hắn đâu thể tăng cân ngay lập tức. Đợi sau này hắn cường tráng thêm một chút, nhất định sẽ ** chết con đĩ nát này!
“Cậu di chuyển nhanh lên… Tôi không chịu nổi… Ngứa quá…”
“*** dâm, đít dâm, *** chết anh… Đồ chó đĩ Phó Gia Minh.”
“Chồng bắn cho anh đi… ** chết anh đi! A a… A…”
Ôn Kỳ Chí bị anh vặn vẹo đến cứng ngắc hông eo. Hắn biết con đĩ này đang hưng phấn lắm. dương v*t hắn giờ đã lớn, sau này trưởng thành còn lớn hơn nữa. Cơ thể hắn sẽ tiếp tục dậy thì, một ngày nào đó sẽ bắt con đĩ này quỳ xuống đất liếm chân…
Chơi Phó Gia Minh sướng, Ôn Kỳ Chí cũng sướng theo. Hắn bắn xong thì nằm trên người của Phó Gia Minh, ôm eo anh, vừa liếm đầu ti anh vừa nói tiếng xin lỗi. Lần trước chưa được sự cho phép hắn đã đái vào *** của anh, lần này hắn sẽ xin phép trước.
“Phó Gia Minh… Lát nữa anh đừng giận em nha.”
“Hả… Giận cái gi?”
“Em muốn đái trong anh, anh banh *** cho em đái nhé…”
“Biến! Cút… A!”
Sau cơn cực khoái, Phó Gia Minh chỉ biết nằm liệt trên giường ngơ ngác, mệt mỏi đến nỗi chẳng mở nổi mắt. Đột nhiên bị “tập kích”, anh suýt nữa giật bắn khỏi giường. Ôn Kỳ Chí thấy thế thì đè chặt anh lại rồi *** lút cán vào *** của anh.
“Đĩ… Anh nuốt chặt như thế mà còn mắng em?”
“Ôn Kỳ Chí… Cho anh mày thở một chút…”
“Anh còn dám mắng em, em sẽ không rửa sạch cho anh..”
Cuối cùng thì Ôn Kỳ Chí vẫn rửa sạch cho anh, chỉ là động tác chẳng dịu dàng lắm. Phó Gia Minh ngồi trong bồn tắm, Ôn Kỳ Chí ngồi xổm trên đất kì cọ cho anh. Lúc thì anh động tay khi thì anh động chân, chẳng hề nghe lời giống như trên giường.
Tắm rửa sạch sẽ cho anh xong, Ôn Kỳ Chí cũng tự rửa ráy cơ thể. Hắn mang quần áo ngủ đến, thay xong thì vào bếp nấu cơm, chỉ nấu món mì nước đơn giản và rửa ít hoa quả cho Phó Gia Minh. Con đĩ này chẳng biết giúp đỡ hắn chút nào, chỉ đứng bên cạnh hút thuốc, rồi ngồi xuống bàn thản nhiên nhìn hắn bưng đồ ăn lên, một câu cảm ơn cũng không thèm nói.
“Tôi cảm ơn cả lò nhà cậu! Ngốc thối.”
Dám làm chuyện kia mà còn bắt hắn nói cảm ơn. Phó Gia Minh không đá hỏng đầu hắn đã là tử tế lắm rồi.
“Anh ăn thế là no rồi à? Sao anh ăn ít thế?”
“Không ăn nổi! Mày nghĩ lại xem mày vừa làm gì, anh mày vẫn còn thấy tởm đây này!”
“Rõ ràng anh cũng phê mà, anh còn ôm em gọi chồng ơi nữa…”
“Im!”
Ôn Kỳ Chí chẳng hiểu nổi tại sao hai đứa cứ xuống giường là cãi nhau, nhưng hôm nay hắn rất vui vẻ, mặc kệ Phó Gia Minh vậy.
Lời tác giả:
Ôn Kỳ Chí làm được rất nhiều việc mỗi ngày, còn tui chỉ biết ăn ngủ chơi điện thoại…