• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lilinyann (Mèo Cụt Cánh)

Hết kỳ nghỉ hè, Ôn Kỳ Chí đưa anh về trường. Cách xa hàng chục nghìn cây số, anh vẫn liên tục bị hắn quấy rầy.

Điện thoại, máy tính, máy tính bảng, tất cả thiết bị điện tử anh dùng đều bị Ôn Kỳ Chí kiểm soát. Hắn có thể tuỳ ý giám sát tất cả hành động của anh, từ đi đâu, ăn gì, gặp ai, nói bao nhiêu câu, càng ngày càng biến thái. Tình cảm của Ôn Kỳ Chí vẫn không bị phai nhạt bởi khoảng cách địa lí, điều này khiến Phó Gia Minh đau đầu chết đi được. 

Trước khi tốt nghiệp, Phó Gia Minh gần như chẳng đi đâu. Anh dành phần lớn thời gian đi qua đi lại giữa trường học và chung cư, kỳ nghỉ thì bị Ôn Kỳ Chí quấn lấy. Anh nhận ra trạng thái của mình không ổn định và có dấu hiệu trầm cảm. Sau khi tốt nghiệp, phòng khám tâm lý tư nhân là điểm đến cố định hàng tuần của anh.

Ôn Kỳ Chí chú ý cao độ tới cái điểm đỏ thường xuyên xuất hiện trên bản đồ ấy. Khi hắn gọi điện đến, Phó Gia Minh vừa hoàn thành buổi trị liệu tâm lý hàng tuần.

Hai đứa lại cãi nhau một trận. Hầu hết thời gian là một mình Ôn Kỳ Chí mắng chửi anh. Phó Gia Minh tấp xe vào lề đường hút thuốc. Anh vốn đã chẳng chịu được Ôn Kỳ Chí, giờ thì hắn còn phiền nhiễu hơn. Sau khi tốt nghiệp Phó Gia Minh tiếp tục ở lại New York, còn Ôn Kỳ Chí thì học và làm việc tại San Francisco. Tuần nào hắn cũng bay từ San Francisco sang New York ở hai ngày, trong hai ngày này chẳng làm gì cả ngoài tẩy não Phó Gia Minh.

“Phó Gia Minh, anh nhìn em đi mà!”

Phó Gia Minh không muốn nhìn hắn, cũng chẳng muốn quan tâm đến hắn nữa. Ôn Kỳ Chí ôm hai vai anh, lải nhải bên tai anh. Hắn không muốn Phó Gia Minh bị ốm vì mình. Anh cứ rầu rĩ không vui như thế, trông sao quá đáng thương.

“Đáng thương? Cậu cũng biết tôi đáng thương à? Vậy cậu tha tôi đi! Cút đi!”

“Anh đừng nói em thế. Phó Gia Minh, em mua quà cho anh đây. Anh nhìn thử xem có thích không.”

Ôn Kỳ Chí muốn làm anh vui, vậy nên tuần nào cũng mang quà đến. Khi hắn nghèo thì mua trà sữa vài chục nghìn đồng cho anh, giờ hắn giàu có, mua tặng anh đồng hồ vài chục nghìn đô la Mỹ.

“Tôi không cần quà của cậu! Tôi muốn cậu biến!”

“Tôi đã xin lỗi anh rồi, sao anh cứ đuổi tôi đi thế?! Con mẹ anh nhìn thử thì chết à?!”

Phó Gia Minh rất cứng rắn, dù là lúc trước hay đến bây giờ cũng đều chẳng thích thú gì quà tặng của hắn. Ôn Kỳ Chí khó chịu chết đi được, lớn như vậy rồi mà vẫn rơm rớm nước mắt như khi 16 tuổi.

“Phó Gia Minh, anh quên lời anh đã nói rồi sao? Anh hứa sẽ yêu em mà, anh quên rồi sao?”

Đến giờ Ôn Kỳ Chí vẫn thường nhớ lại kỳ nghỉ hè 4 năm trước. Phó Gia Minh bên anh trong kỳ thực tập, anh chờ hắn tan làm, chủ động an ủi hắn khi hắn khóc ở bể bơi.

“Nhớ chứ, sao tôi không nhớ được? Tôi lừa cậu đấy, Ôn Kỳ Chí, đừng có nói rằng cậu tưởng thật nhé?”

“Con đĩ! Anh nói lại lần nữa thử xem!!”

“Nói lại mấy lần cũng thế cả. Ôn Kỳ Chí, sớm muộn gì tôi cũng rời đi, cậu không giữ được tôi.”

“Con mẹ anh có thể chạy đi đâu được? Phó Gia Minh, tôi lúc nào cũng có thể tóm được anh.”

Ôn Kỳ Chí rất tự tin, trí não thiên tài khiến hắn ngày càng trở nên kiêu ngạo. Phó Gia Minh phẫn nộ đấm đá vùng vằng khỏi hắn. Anh muốn rời đi ngay lập tức, 15 phút cũng không chịu được.

Chưa đến 2 giây, Ôn Kỳ Chí đã ôm chặt lấy anh. Sức hắn rất lớn, Phó Gia Minh chẳng thể phản kháng. Hai đứa lại đánh đấm, chửi thề, trách móc nhau.

Trong lúc vùng vằng chẳng hiểu sao Ôn Kỳ Chí lại bị kích thích. Hắn đè Phó Gia Minh dưới thân, cởi quần tây mình đang mặc ra rồi *** thẳng vào cơ thể anh. Hắn đã quen thuộc với cơ thể anh từ lâu, cho nên cuộc tình diễn ra rất suôn sẻ. Hắn chỉ nắc mấy cái là anh đã chảy nước, điều này chứng tỏ con đĩ này không thể rời khỏi hắn.

Sở thích nhục tình của Ôn Kỳ Chí lại ngo ngoe rục rịch. Hắn đặt roi da vào tay Phó Gia Minh. Hắn là kẻ hạ tiện, xứng đáng bị ngược đãi, hắn muốn bị con đĩ này đánh đập, vậy nên cuối tuần nào cũng tìm tới đây.

Lần đầu tiên Phó Gia Minh không từ chối hắn. Anh cưỡi trên người hắn hung hăng quất roi xuống. Anh vẫn chẳng thể chấp nhận hành vi biến thái này, chỉ đơn thuần muốn xả giận thôi. Thằng điên này khiến bệnh tình của anh ngày một nghiêm trọng, anh hận hắn.

“Phó Gia Minh, em yêu anh…”

Ôn Kỳ Chí đau chết đi được, nhưng đồng thời cũng sướng đến không thở nổi. Hắn không kiềm chế được thổ lộ lòng mình với anh, nói lời yêu anh trong tình huống vặn vẹo quái dị này. *** hắn cứng đến không thể kiểm soát, ra sức ** *** Phó Gia Minh để anh có thể cảm nhận được cảm xúc điên dại giống như mình.

Phó Gia Minh vừa ngại ngùng lại vừa giận dữ, đánh hắn càng lúc càng mạnh tay. Lòng bàn tay anh đỏ rát, không giữ được roi, ngã xuống trong cơn cực khoái. Ôn Kỳ Chí cởi trói cho anh, vùi mặt thô bạo liếm láp vùng kín anh rồi si mê ngắm nhìn dương v*t của anh.

“Bắn cho em đi… Phó Gia Minh, anh bắn cho em đi, xin anh đấy…”

Ôn Kỳ Chí ôm lấy bắp chân anh liếm láp dương v*t mềm nhũn của anh. Hắn yêu anh nhiều đến không thể kiểm soát được, t*ng trùng của anh là phần thưởng lớn nhất dành cho hắn.

Phó Gia Minh giãy dụa nửa ngày nhưng vẫn không cương được. Bác sĩ nói đây là chướng ngại tâm lý của anh, cho nên anh khóc lóc om sòm, liên tục tát vào mặt của Ôn Kỳ Chí, vừa khóc vừa mắng 18 đời tổ tông nhà hắn. Thằng điên này hại nửa đời sau của anh không cương cứng được, chỉ có thể làm một kẻ tàn phế. Là thằng đàn ông mà không cương được, Phó Gia Minh cảm thấy thế giới của mình một màu u tối.

“Anh bắn ra đi, đái cho em đi… Cái gì cũng được…”

Không nuốt tinh được thì nuốt cái khác. Ôn Kỳ Chí liên tục kích thích dương v*t của anh, Phó Gia Minh vặn vẹo co rúm người từ chối, nhưng một lúc sau đã không nhịn được. Anh run rẩy xuất tinh, Ôn Kỳ Chí há mồm nuốt xuống rồi nằm lên người anh không ngừng thở dốc, hưng phấn đến nỗi lại cứng lên.

“Anh đừng giận nữa…”

Phó Gia Minh mắng hắn, đánh hắn cũng chẳng sao. Ôn Kỳ Chí không để bụng, vì hắn là một thằng vô dụng, xứng đáng bị Phó Gia Minh hạ nhục.

“Cút! Thật quá kinh tởm!”

“Em ôm anh nhé, anh đừng giận mà.”

“Ôn Kỳ Chí, mày có biết mày tởm lắm không?”

“…”

Đây không phải tởm mà là yêu. Ôn Kỳ Chí không thể chia sẻ cảm xúc này với anh, vì anh chẳng thể đồng cảm được với hắn. Nhưng hắn sẽ giúp Phó Gia Minh trị liệu tâm lý, sau này anh sẽ khá hơn.

“Rời khỏi mày là tao khoẻ.”

“Phó Gia Minh, anh đừng nói vậy nữa mà. Anh lúc nào cũng thế, trong đầu chỉ toàn suy nghĩ tiêu cực, thực ra anh cũng phê mà, chỉ là anh không nhận ra thôi.”

Ôn Kỳ Chỉ vừa tắm rửa vừa tẩy não anh. Phó Gia Minh hút thuốc, cắn nát viên kẹo bạc hà trong miệng.

“Anh chỉ cần học cách chấp nhận là sau này mọi thứ sẽ tốt… Phó Gia Minh, anh thấy em nói có đúng không?”

“Đúng con mẹ mày ấy!”

“Anh cứ mắng tiếp đi, sau này sẽ biết là em không lừa anh. Trước đây em cũng như thế mà.”

Lúc trước bị Phó Gia Minh đánh, phản ứng đầu tiên của Ôn Kỳ Chí là cảm thấy đau đớn. Nhưng sau này thì hết đau, vì hắn thử chấp nhận, chấp nhận mọi thứ Phó Gia Minh đem đến cho mình, bao gồm đánh mắng, lâu dần chuyển hoá thành khoái cảm nhục dục.

“Con mẹ mày còn dám kể lại chuyện đấy nữa à? Cút mẹ mày đi Ôn Kỳ Chí! Còn gâu gâu nữa thì chết đi!”

Có đôi khi hắn cũng chẳng thể chịu nổi anh, như ngay lúc này chẳng hạn. Phó Gia Minh thật sự quá đáng, chẳng nghe lời chút nào, Ôn Kỳ Chí chỉ có thể thô bạo hôn lên đôi môi anh.

“Em thực sự yêu anh lắm. Anh đừng mắng em nữa, có được không?”

“Cút.”

Nhiều năm như thế, Ôn Kỳ Chí đã đặt chân đến Bay Area, tham gia vào những dự án hàng đầu, trở thành một người trẻ giàu có, nhưng hắn vẫn bị Phó Gia Minh ghét bỏ. Hắn không biết mọi chuyện đã sai ở đâu, dù hắn dịu dàng hay cưỡng chế, Phó Gia Minh vẫn vùng vằng khỏi hắn.

“Anh đeo thử một lần được không? Em cũng đã mua rồi…”

Phó Gia Minh còn chẳng nhìn đến cái đồng hồ đấy. Ôn Kỳ Chí cứ đeo lên tay anh thì anh lại tháo ra, mấy lần như thế là hỏng hẳn.

“Ngày mai tôi đi rồi, con mẹ cậu đừng làm phiền tôi nữa.”

Ôn Kỳ Chí không để lời này trong lòng, hắn nghĩ anh chỉ giận lẫy. Trước đây Phó Gia Minh cũng nhiều lần nói sẽ đi, nhưng đều bị hắn tóm trở lại.

“Đồ ngốc thối, anh đây mua hết vé rồi, lười nói chuyện với cậu.”

“Kệ vậy, thật sự hỏng rồi… Ngủ đi, anh ngủ cùng em một lát, tối nay em phải đi rồi.”

Ôn Kỳ Chí đặt đồng hồ vào hộp rồi ôm Phó Gia Minh ngủ. Hắn không có thời gian ngơi nghỉ, ngày nào cũng ngập trong công việc ngổn ngang để giành những chuỗi thành tích huy hoàng. Giờ phút này được ôm phần thưởng quý giá nhất say ngủ, chính là động lực lớn nhất của hắn.

Lời của editor:

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, thế mà hai cháu đã dây dưa được 6 năm – không biết nên khen ngợi Ôn Kỳ Chí hay khâm phục Phó Gia Minh nữa…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK