CẢNH BÁO: Chương có nội dung BDSM + cưỡng ép nước tiểu! Chơi rất ác is real! Bạn đọc yếu bóng vía có thể skip, nhưng đã đọc đến đây xin đừng bỏ qua phiên ngoại lật tẩy thằng tó láo lếu giả vờ uống thuốc để anh thương và phiên ngoại thằng tó láo lếu cầu hôn anh nhé! 100% đáng yêu + đáng đọc!
Hôm ấy Phó Gia Minh uống khá nhiều, anh ở giữa ranh giới say hơn bình thường và mê man sắp ngất, Ôn Kỳ Chí nhân lúc anh không tỉnh táo lừa anh xuống tầng hầm.
Dưới tầng hầm có rất nhiều đồ chơi, mỗi món đều được Ôn Kỳ Chí lựa chọn tỉ mỉ. Hắn đưa dây thừng và roi da cho Phó Gia Minh, anh nửa tỉnh nửa mê đỏ mặt trói hắn lại.
“Tôi nên nói gì đây?”
Anh vẫn mơ màng, vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi, cúi xuống vuốt ve mái tóc bông xù của hắn với nét mặt hoang mang.
“Anh cứ nói: Chó dại, lại đây liếm chân cho chủ nhân.”
“À…”
“Có thể bắt đầu rồi.”
“Chó dại, lại đây liếm chân cho chủ nhân.”
“Chủ nhân ban thưởng nước tiểu cho em được không? Chó dại muốn uống nước đái của chủ nhân, muốn liếm dương v*t cho chủ nhân.”
“Con mẹ cậu nói chuyện kiểu gì đấy! Ban nãy có nói thế đâu!”
“Giống nhau cả thôi. Anh đừng sợ, Phó Gia Minh, anh xem em nói dễ không này? Em muốn anh lắm.”
Ôn Kỳ Chí cũng bắt đầu hô hấp dồn dập, cứ ma sát đũng quần Phó Gia Minh mãi. Mặc dù đã quỳ bò trên đất, hắn vẫn trông to lớn vô cùng, chẳng giống chó chút nào.
“Em xin lỗi, chủ nhân đánh em đi, chó dại sai rồi.”
“Hả? Tôi chỉ nói đại thôi mà…”
“Chủ nhân, chó dại có thể liếm không?”
Hắn dùng miệng kéo khoá quần Phó Gia Minh xuống, thèm khát hôn lên quy đầu của anh. dương v*t anh vẫn chưa cương cứng, anh vừa uống rượu mà, cần phải kích thích nhiều hơn bình thường.
“Cậu nhẹ nhàng một chút, tôi…”
Anh không cương lên nhưng lại co giật liên tục, chứng tỏ đang buồn đi vệ sinh.
“Bắn cho em đi Phó Gia Minh, anh giỏi lắm, dương v*t anh vừa nóng vừa cứng, ra hết trong mồm em đi, em nuốt sạch sẽ cho anh…”
“Đừng mà… A…”
Ôn Kỳ Chí nút chặt lấy dương v*t anh, Phó Gia Minh quay cuồng trong nháy mắt. Anh đánh mất đi sự tỉnh táo, lúc nhận ra mình đang tiểu vào mồm của Ôn Kỳ Chí thì hoảng sợ đẩy hắn ra, nước bắn ướt trên lồng ngực hắn.
“Ngoan quá… Phó Gia Minh, sau này em cứ đái cho em tiếp nhé…”
“Tởm quá…”
Sợ quá! Dù đã uống say, Phó Gia Minh vẫn ghét mấy trò tởm tởm này chết đi được.
“Không tởm, em thích lắm. Nước đái anh sạch sẽ lắm, không bẩn chút nào đâu.”
“Tôi nói cậu tởm chứ không nói tôi tởm…”
“Thế chủ nhân phạt em đi, đánh em đi, chó dại cần bị đánh.”
Anh chủ yếu quất roi lên cơ ngực và cơ bụng Ôn Kỳ Chí, thỉnh thoảng lệch vào eo hông hắn. Hắn hưng phấn đến nỗi vùng ra khỏi dây thừng, quỳ trên mặt đất ôm hai chân Phó Gia Minh cầu hoan.
“Chủ nhân, chó dại muốn *** vào *** dâm của chủ nhân, có được không ạ?”
“Cậu… Cậu cứ làm trực tiếp là được…”
“Cảm ơn chủ nhân ạ. Chó dại muốn *** *** dâm của chủ nhân.”
Ôn Kỳ Chí bắn vào trong rất nhiều. Hắn thẳng lưng bế Phó Gia Minh lên mà nắc, nhân lúc anh không tỉnh táo, hắn đái một chút vào *** Phó Gia Minh.
“Chó dại cũng muốn đái… Chủ nhân… Chó dại đại vào *** dâm chủ nhân nhé, chặt quá…”
“Nóng quá… Sao lại nhiều thế…”
“Sướng không? Đít anh thèm không? Để em đái vào lỗ đít anh nữa nhé được không?”
Cả hai cái lỗ của Phó Gia Minh đều bị nghiền nát. Ôn Kỳ Chí rút dương v*t ra, đặt thằng em của mình và Phó Gia Minh đối diện nhau, lén lút tiểu lên lỗ dương v*t anh.
Sau khi bị ép quất roi lên cơ thể Ôn Kỳ Chí, Phó Gia Minh hoàn toàn mất đi sức phản kháng, anh không còn phân biệt được rốt cuộc mình đang thấy tởm hay sướng, càng không có sức lực chống cự Ôn Kỳ Chí. Hắn vẫn không ngừng ép anh vượt quá giới hạn, anh mở to mắt ra, thế mà lại thuần phục dưới lời nói của Ôn Kỳ Chí.
“Anh trói em lại, cứ cột vào ghế là được.”
Ôn Kỳ Chí bị đẩy mạnh vào ghế, hai tay bị còng ở sau lưng còn hai chân thì bị cố định vào chân ghế. Phó Gia Minh làm xong chuỗi hành động này thì thở hổn hển bất lực.
“Anh sờ *** em đi, thủ dâm cho em, nó mà động đậy thì anh cứ đánh…”
“Sẽ không hỏng chứ?”
“Không sao đâu, anh yên tâm đi. Chồng không hỏng được đâu, còn cứng hơn nữa, chồng luôn có thể *** anh.”
“Ôn Kỳ Chí, cậu cũng đang uống say đấy à?”
“Ừ, em uống nhiều lắm, lúc anh đái vào mồm của em, em thật sự rất muốn quỳ xuống liếm chân cho anh. Phó Gia Minh, em rất thích bị anh đánh mắng. Em là một thằng đê tiện mà, em không chịu được cảnh anh nhìn người khác. Em chỉ muốn anh đánh một mình em, yêu một mình em thôi…”
Ôn Kỳ Chí vặn vẹo eo hông, không ngừng nói hùa theo Phó Gia Minh. Khi đã gần lên đỉnh, anh không nhịn được kéo Phó Gia Minh ngồi lên người mình, muốn anh hôn hắn như là trẻ con.
“A… A a… Sướng quá Ôn Kỳ Chí… Mạnh lên, chơi tôi mạnh lên… Bắn vào đi…:
Phó Gia Minh dâm đãng lắc mông, Ôn Kỳ Chí đỏ mắt cắn nát đầu ti anh. Cả người hắn ướt đẫm mồ hôi, lúc nắc vào trong anh còn gầm nhẹ, cơ bắp căng lên, gân xanh nổi khắp cơ thể. Hắn càng bắn lại càng hưng phấn, giằng khỏi còng tay, ôm chặt lấy Phó Gia Minh, ấn anh trong lồng ngực rồi lại đái vào trong anh lần nữa.
“Đừng sợ… Chồng thương anh lắm, anh làm bồn chứa nước tiểu của chồng nhé? Chó điếm của chồng, bồn chứa tinh của chồng… *** chồng đang *** *** anh đấy, còn đái đầy *** anh nữa, *** anh vừa có t*ng trùng chồng lại còn có nước đái của chồng…”
Biến thái quá! Phó Gia Minh thật sự không chịu được nữa, anh sắp bị Ôn Kỳ Chí chơi chết rồi.
“Không đâu, tin em đi, thế này phê hơn đấy, anh cứ làm nhiều lần là quen, từ từ chấp nhận, đừng từ chối em…”
“Đủ rồi, Ôn Kỳ Chí!”
Trong lúc Phó Gia Minh giãy dụa, anh vả một phát vào mặt của Ôn Kỳ Chí. Ôn Kỳ Chí lại rạo rực toàn thân, hắn vùng hẳn khỏi dây trói, đè Phó Gia Minh lên tường ôm hôn.
“Lát nữa chồng lại quỳ xuống làm chó của anh được không?”
“Đủ rồi… Thật sự đủ rồi mà…”
Hắn không ngừng thao túng tâm lý Phó Gia Minh, sau khi thoả mãn vẫn không có ý định dừng lại. Cả người Phó Gia Minh mệt nhoài, anh cảm giác mình mới là người bị trói lại tra tấn. Mãi đến khi hai đứa nằm trên giường, Phó Gia Minh đã hoàn toàn tỉnh táo, Ôn Kỳ Chí vẫn còn ghé bên tai anh thủ thỉ lời tẩy não sắc tình.
“Anh nghe em là được, không cần phải nghĩ nhiều…”
“Cậu câm mồm lại!”
“Anh dũng cảm lắm mà Phó Gia Minh, lên núi xuống biển cái gì anh cũng làm được, vậy tại sao anh không thể thăm dò giới hạn cơ thể mình? Còn nữa, em rất có chừng mực nhé. Anh không thể tin tưởng chồng một chút à?”
“…”
Sau khi tỉnh táo, Phó Gia Minh mới nhận ra mình vừa đi quá giới hạn, anh không chỉ hùa theo hắn một lần mà còn rất nhiều lần. Ôn Kỳ Chí hại anh thảm quá rồi, còn muốn dùng kế khích tướng để huỷ hoại anh. Thằng điên này tự làm mấy trò tởm tởm với mình thì thôi, còn muốn “đồng hoá” anh biến thái theo cùng…
“Đâu phải là biến thái. Em nói rồi mà, em thích thế.”
“Vậy cậu tự đi mà chơi một mình! Sao cứ phải lôi tôi vào!
“Bởi vì em yêu anh mà.”
Trong tình huống này mà còn nói lời yêu đương ngọt sớt, Phó Gia Minh đỏ hết cả mặt.
“Anh cũng nói một câu đi.”
“Nói gì?”
“Nói anh yêu em! Phó Gia Minh, sau này anh phải nói yêu em ít nhất 2 lần mỗi ngày, một lần trước khi đi ngủ, một lần sau khi ngủ dậy.”
“…”
“Anh có nói không?”
“Yêu em…”
“Anh nói rõ ràng vào, Phó Gia Minh mãi mãi yêu Ôn Kỳ Chí.”
“Phó Gia Minh mãi mãi yêu Ôn Kỳ Chí.”
“Yêu em phải học cách chấp nhận em, anh hiểu không?”
“…”