• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lilinyann (Mèo Cụt Cánh)

Phó Gia Minh quay lại với bạn trai cũ rồi, ngày nào cũng vênh mặt đắc ý. James khen anh mặt mày hớn hở, Uông Húc ghen tị anh “bảy lần một đêm”. Nhìn từ bên ngoài Phó Gia Minh phong độ ngời ngời, nhưng chỉ mình anh mới biết được nỗi khổ thầm kín đằng sau.

Ôn Kỳ Chí giờ đã hoàn toàn đi vào con đường không quay lại được nữa, càng ngày càng bày lắm trò thác loạn. Cứ khi Phó Gia Minh không chiều ý hắn, Ôn Kỳ Chí lập tức lên cơn, khóc lóc la lối om sòm. Hắn suốt ngày cầm lọ thuốc đứng lắc lư trước cửa, làm Phó Gia Minh cảm thấy tội lỗi chết đi được.

Dưới bộ vest đứng đắn là một tâm hồn biến thái và vặn vẹo. Phó Gia Minh chẳng cản nổi hắn.

“Ôn Kỳ Chí, tôi thật sự không muốn chơi trò này…”

Anh không thích những thứ hoa hoè hoa sói như thế, cũng không chịu nổi roi da, ball gag, còng tay, dây xích. Ôn Kỳ Chí ép anh ngồi lên chiếc ghế dựa, buộc anh quất roi thẳng lên cơ thể hắn. Phó Gia Minh do dự mãi, không sao xuống tay được.

“Ôn Kỳ Chí… Cứ thế làm tình thôi không được à? Tại sao nhất định phải như vậy?”

“Không được, anh phải đánh em.”

“Tôi thật sự không làm được đâu!”

“Anh cứ thử xem rồi sẽ thích.”

Vừa nói Ôn Kỳ Chí vừa cởi quần áo. Hắn treo áo khoác lên giá rồi mặc quần tây, áo sơ mi ngồi quỳ trên đất. Hắn thong thả tự trói mình lại, rồi nhét roi da vào tay Phó Gia Minh.

“Anh không muốn đánh thì đái ra người em đi, cho anh chọn đấy.”

“Con mẹ cậu lại giở trò này!”

“Phó Gia Minh! Vì anh mà tóc em bạc trắng rồi, anh không nên đối xử tốt với em hơn sao?”

Ôn Kỳ Chí cạo ngắn hai bên mai rồi vuốt ngược tóc lên. Những sợi tóc mới mọc vẫn mang màu xám trắng, chứng minh hắn không nói dối. Ôn Kỳ Chí nhắm mắt, hôn lên đầu gối anh, rồi nhìn thẳng vào đôi mắt anh.

Phó Gia Minh hít một hơi thật sâu, cuối cùng đánh xuông. Anh nhắm mắt vung roi, vẫn không thể chấp nhận được việc mình ra tay tàn nhẫn như vậy. Anh thật sự không hiểu rốt cuộc đây là khoái cảm hay tra tấn nữa.

“Đừng sợ… Cứ tiếp tục đánh em…”

Ôn Kỳ Chí rên lên một tiếng, sướng đến nỗi run rẩy bắp đùi. Hắn quỳ thẳng người hơn, thậm chí còn yêu cầu Phó Gia Minh ra tay mạnh hơn.

Phó Gia Minh nhắm mắt lại, lúc này anh không còn sợ hãi như trước, nhưng đồng thời cũng không kiểm soát được sức lực của bản thân. Anh không biết mình đánh trúng chỗ nào mà khiến Ôn Kỳ Chí kêu thành tiếng.

“Cứng rồi… Anh nhìn mà xem…”

Bụng dưới là một vị trí vô cùng nhạy cảm của đàn ông. Ôn Kỳ Chí chưa gì đã cương cứng, ướt sũng một mảng quần.

“Anh sờ giúp em một chút, rồi dẫm chân lên mặt của em, chồng liếm cho anh.”

“Cậu đừng ép tôi! Tôi không làm được đâu!”

Phó Gia Minh trừng to mắt lên nhìn Ôn Kỳ Chí. Ôn Kỳ Chí càng thêm hưng phấn, hắn muốn Phó Gia Minh phục tùng mình, cam tâm tình nguyện thay đổi vì hắn. Hắn muốn bị Phó Gia Minh ngược đãi, càng tàn nhẫn thì càng thoả mãn.

“Cậu muốn làm gì! Đừng lại đây!”

Sau khi cởi bỏ dây trói, hắn quỳ gối trước mặt Phó Gia Minh. Anh ngây thơ mù mịt không biết nên làm gì bây giờ thì bị ôm chặt đầu gối. Ôn Kỳ Chí đẩy anh ngửa ra sau, ép hai chân anh ma sát dương v*t mình. Phó Gia Minh có thể cảm nhận được hắn dùng lực mạnh thế nào, anh sợ hắn sẽ tự chơi hỏng mình mất.

“Không hỏng được đâu… Anh cứ dẫm em đi, tát mặt em cũng được… Anh có biết không Phó Gia Minh, em mơ thấy anh nhiều lắm luôn… Em mơ liếm chân cho anh, nuốt tinh của anh…”

“Em không nhịn được nữa rồi anh ơi… Anh đánh em đi Phó Gia Minh… Em sắp chết rồi… Anh dẫm em đi…”

Thấy hắn mê man trong nhục tình như thế, Phó Gia Minh sợ chết đi được. Anh nhìn xuống dương v*t cương cứng đến tím đỏ của hắn, sợ hắn tự chơi hỏng bản thân, đành chủ động dẫm chân lên một lần.

“Em có thể xuất tinh được không? Em muốn *** *** của anh cơ… Phó Gia Minh, bao giờ em mới được *** anh, em muốn nắc vào *** anh quá…”

Dẫm rồi vẫn chưa xong chuyện. Phó Gia Minh hoảng đến ngây người, sao hắn có thể biến thái đến mức độ này cơ chứ.

“Anh nói đi! Em sắp không nhịn nổi nữa rồi… Anh cho em bắn nhé…”

Ôn Kỳ Chí tự sục *** mình, áo sơ mi đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn nhìn chằm chằm vào vùng kín co rút của Phó Gia Minh, ép bản thân phải bình tĩnh lại. Khi Phó Gia Minh gật đầu, hắn dọng *** vào *** của anh, lấp đầy *** anh với tinh dịch của mình.

“Nhẹ thôi! Chậm đã Ôn Kỳ Chí….”

“Anh có biết không Phó Gia Minh… Em nằm mơ cũng muốn *** anh… Lần đầu mà em làm tình… Nhìn thấy anh thủ dâm trong nhà vệ sinh… Lúc đó em đã muốn quỳ xuống liếm *** anh rồi… Lúc anh nhún trên người em là đẹp nhất… Em muốn bị anh vắt kiệt… Em hận không thể chơi rách cái *** của anh…”

“Ôn Kỳ Chí! Cậu còn dám nói đến chuyện này nữa à!”

“Em dám nói! Em làm cái đéo gì cũng vì anh cả!! Anh không muốn cũng phải muốn!”

Ôn Kỳ Chí đè anh xuống ghế ** *** đủ rồi, lại kéo lê anh trên mặt đất. Hắn tự còng tay mình lại, ép Phó Gia Minh cưỡi lên người.

“Phó Gia Minh, anh dùng *** chơi em anh nhé, anh bắn vào mồm em, rồi ngồi lên mặt em…”

Sống mũi cao của Ôn Kỳ Chí cọ xát bộ phận sinh dục ngọt mềm của Phó Gia Minh. Anh bị hắn liếm láp đến không ngừng co giật, không biết thằng điên này học mấy cái trò này ở đâu.

“*** anh ngọt quá… Em biết mà… Phó Gia Minh, anh mau nói anh thích em đi, rồi ngồi xuống *** em.”

“Mẹ kiếp… Sao cậu lại trở nên thế này…”

“Đừng hỏi, anh không muốn biết đâu.”

Ôn Kỳ Chí bú mút dương v*t của anh, đến cả trong mơ hắn cũng ham muốn chiếm lấy Phó Gia Minh. Hắn hận không thể mãi mãi âu yếm thân thể của anh, tốt nhất là anh nên đái vào mồm của hắn, lấp đầy thân hắn bằng nước tiểu của anh.

“Bắn ra đi, chồng nuốt hết cho anh… Đẹp quá… Đái cho chồng được không?”

Nghe xong Phó Gia Minh hoảng sợ luôn. Hai tay anh run rẩy, liều mạng bịt mồm Ôn Kỳ Chí lại. Anh sợ hắn sẽ ép mình làm mấy thứ tởm tởm, vậy nên đành tự nhét dương v*t hắn vào *** mình.

Ép ngạt cũng là một loại khoái cảm, Ôn Kỳ Chí hưng phấn đến mất khống chế. Hai đứa quay cuồng trên đất làm tình, Phó Gia Minh bị hắn đè chặt dưới thân, một tay hắn nắm dương v*t anh, *** vẫn *** ***.

“*** dâm lại sướng rồi… Chồng đái vào người anh có được không? Chó đĩ…”

“Phắn… Ưm…”

“Thế em bắn tinh vào *** anh nhé. Banh *** ra cho chồng chơi nào.”

Ôn Kỳ Chí thẳng lưng nắc lút cán vào *** anh, hết dọng *** vào *** thì lại chơi lỗ đít anh. Hai lỗ nhỏ của anh đều bị nắn ** nát, nhớp nháp trào ra t*ng trùng.

Phó Gia Minh duỗi căng từng đốt chân tay, sướng đến mồ hôi đầm đìa. Hai đứa vật lộn với nhau trên mặt đất, lúc đến phòng tắm vẫn thèm thuồng làm tình một hiệp nữa.

“Đừng có liếm nữa! Không cứng được đâu!”

Không biết đã lên đỉnh bao nhiêu lần rồi, Phó Gia Minh đã sớm kiệt sức. Vậy mà Ôn Kỳ Chí vẫn không buông tha anh, chẳng ngừng liếm láp dương v*t của anh.

“Cậu cũng có một cái còn gì? Sao cứ thích liếm của tôi thế? Có biết phiền lắm không hả Ôn Kỳ Chí?”

“Anh đừng có cứng mồm nữa Phó Gia Minh, rõ ràng anh cũng sướng mà, cần gì phải giả vờ từ chối em.”

“Cút!”

“Anh mắng tiếp đi, cứ mắng một câu thì phải vả em một lần, hôm sau anh phải sục *** cho em, em muốn bị đánh cu.”

“…”

“Ngày mai mình trở về nhé. Em cần đi khám bác sĩ tâm lý, anh đi cùng em.”

“Cậu không có chân à? Tôi còng lưng cõng cậu đi chắc?”

Bệnh của Ôn Kỳ Chí vẫn chưa khỏi hẳn, tuy các triệu chứng đã thuyên giảm nhưng hắn vẫn cần uống thuốc. Lần này hắn muốn tiện thể đưa Phó Gia Minh đi cùng. New York quá tồi tàn, không ở cũng chẳng sao.

“California khá tuyệt, anh chuyển tới sống cùng em đi, trụ sở chính của công ty em ở đó…”

“Liên quan gì đến tôi? Không đi.”

Bạn bè của Phó Gia Minh ở đây, nhà cửa cũng ở đây. Anh đã ngầm đồng ý để Ôn Kỳ Chí giám sát cuộc sống của mình, vậy mà thằng oắt con này vẫn chưa từ bỏ ý định giam cầm anh.

“Không phải như thế, em đã bao giờ giam cầm anh đâu.”

“…”

“Phó Gia Minh, hôm nay anh vẫn chưa nói thích em.”

“Thích cái gì mà thích? Tôi nên thích sự biến thái của cậu hay nên yêu cái điên loạn của cậu?”

“Đều được cả, anh nói thế nào cũng được.”

“Vậy tôi không yêu hết.”

“Con đĩ! Anh phải yêu tôi!”

Ôn Kỳ Chí ức chế xoa nắn mông anh, muốn hôn anh đến chết ngạt.

“Ngày mai nhất định anh phải đi với em! Không đi em sẽ đánh gãy chân anh!”

Ôn Kỳ Chí không nhịn nổi nữa rồi. Hắn không thể chịu được cảnh Uông Húc suốt ngày dẫn Phó Gia Minh đi bar, cũng chẳng thể chịu được cách gã James kia gọi “Minh” với ánh mắt đầy tình tứ. Bọn họ là cái thá gì? Đủ tư cách tranh Phó Gia Minh với hắn sao?

“Ha… Cậu thật biết cách tự nâng bi mình.”

“Chẳng lẽ không đúng? Bây giờ em vẫn chưa xứng với anh sao?”

Bây giờ hắn đã giỏi giang như thế, chẳng lẽ Phó Gia Minh vẫn còn muốn bắt bẻ?

“Ha ha… Cậu nói sao thì là vậy đi.”

Đàn ông tự tin là chuyện tốt. Phó Gia Minh cũng khá tự tin, nhưng Ôn Kỳ Chí rõ ràng còn trơ tráo hơn anh, thực sự nghĩ mình ghê gớm lắm.

Hai đứa quấn khăn tắm ngồi dậy, Ôn Kỳ Chí tự tin ôm anh và sấy tóc cho anh. Trước khi đi ngủ, Phó Gia Minh từ chối đề nghị của hắn một lần nữa, nhất quyết không chịu đi cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK