“Bệ hạ! Không xong rồi! Ôn đại nhân đã tự sát trong ngục!”
Đầu Phó Gia Minh ù ù như ong vỡ tổ, nghe xong câu này thì bật khỏi giường. Phản ứng đầu tiên của anh là mình vẫn đang mơ, xoay người không sờ được Ôn Kỳ Chí bên cạnh mới biết có chuyện xấu xảy ra thật rồi.
Ba tháng trước, anh ngủ một giấc đã xuyên không. Ba tháng sau, không những anh chưa trở về được, mà còn lún sâu vào giấc mộng này hơn?
“Người đâu! Đã cứu được chưa?”
“Còn sống! Thái y đã đến rồi! Vẫn đang dùng thuốc cầm cự…”
“Dẫn ta đi!”
“Khởi giá!”
Tiếng the thé của lão thái giám khiến Phó Gia Minh càng thêm sốt ruột. Anh không biết rốt cuộc Ôn Kỳ Chí tự sát thật hay giả nữa, nhưng anh không thể cứ thế nhìn hắn chết được. Tên ngốc thối này ngủ mơ cũng gây chuyện, chẳng bao giờ khiến anh yên tâm cả.
Lúc đến hiện trường, trong phòng đã yên tĩnh. Cung nữ và thái giám đang giúp thái y bưng thuốc một cách có trật tự, liên tục hất nước lên người Ôn Kỳ Chí.
“Đang làm gì thế!?”
“Bệ hạ bớt giận, Ôn đại nhân bị bệnh lâu trong ngục, nếu không hạ nhiệt thì không thể cứu sống.”
Cứu người cũng phải phân biết nặng nhẹ cấp bách. Tân Trạng nguyên lang này không chỉ bị thương vì tự sát. Hắn bị giam trong ngục 3 tháng, đã sớm sốt nặng, nhưng cũng may mắn là tay chân hắn yếu ớt, thắt không đủ chặt, vì vậy mới còn sống!
“Hoá ra là vậy…”
Phó Gia Minh bừng tỉnh. Trương thái y không giải thích nhiều, chỉ tập trung bắt mạch cứu người.
“Bệ hạ, trong phòng nặng mùi, lão nô theo Bệ hạ về cung…”
Lão thái giám bên cạnh nâng long bào của anh. Phó Gia Minh ngơ ngác nửa ngày mới phản ứng lại. Anh vừa định đi thì nghe thấy tiếng “Bệ hạ” yếu ớt từ đằng sau.
Dù Ôn Kỳ Chí đã nằm liệt trên giường, hắn vẫn không thể nào quên được vị Hoàng đế Bệ hạ của mình. Hắn không cam lòng, lúc thì co cứng thân thể, lúc lại gục xuống như xác chết. Phó Gia Minh thấy vậy thì không đành lòng, chẳng ai khuyên nhủ được anh, vậy là Hoàng thượng đã đích thân chăm sóc Ôn đại nhân, cực nhọc ngày đêm không ngơi nghỉ hầu bên bôi cao đút thuốc cho hắn.
Cứ chật vật như vậy trong suốt 3 ngày 3 đêm, bệnh tình của Ôn đại nhân rốt cuộc đã có chuyển biến tốt. Phó Gia Minh thấy sắc mặt hắn hồng hào, tảng đá trong người cũng rơi xuống. Anh đút cho Ôn Kỳ Chí chén thuốc cuối cùng rồi đứng dậy tắm rửa thay quần áo.
“Bệ hạ, nước…”
“Ra ngoài, ta tự tắm.”
“Dạ, lão nô đứng ngoài. Bệ hạ bảo trọng long thể.”
Phó Gia Minh đuổi đám nô tài đi rồi ngâm trong bể tắm một mình. Đến nay anh vẫn chưa thể tin nổi tại sao lại có giấc mơ chân thực thế này, hay là anh thực sự đã xuyên không rồi? Nhưng nếu anh đã xuyên không, tại sao Ôn Kỳ Chí cũng xuyên theo cùng?
“Haiz…”
Nghĩ đến Ôn Kỳ Chí, Phó Gia Minh lại thấy đau đầu. Anh thực sự không biết mọi chuyện sẽ nghiêm trọng như thế, chỉ thuận miệng nói giam hắn mà thôi. Nào ngờ lời Hoàng đế nặng tựa ngàn cân, khiến Ôn Kỳ Chí thành ra thế này.
“Bệ hạ.”
“Có chuyện gì?”
“Ôn đại nhân tỉnh rồi.”
Nghe tiếng lão thái giám, Phó Gia Minh lau người qua loa rồi đứng dậy. Ôn Kỳ Chí tỉnh rồi, anh phải chạy đến gặp hắn ngay, không tên ngốc thối này lại tự tử tiếp mất.
“Dẫn đường đi.”
Anh chỉ mặc thường phục, vốn dĩ sẽ trông chẳng giống Hoàng đế tẹo nào. Vậy mà ở trong mắt Ôn Kỳ Chí, vị Hoàng đế phong lưu tuấn tú cứ thế xuất hiện.
Nhớ đến đêm đầu tiên hầu hạ Quân tử, Bệ hạ cũng phong lưu tiêu sái như thế này. Giờ đây hắn sinh bệnh nặng, mà Bệ hạ cũng vừa mới rời khỏi long sàng thôi. Chẳng biết trong mấy ngày hắn vật lộn với sinh tử, anh đã triệu kiến bao nhiêu đại thần trẻ tuổi đầy hứa hẹn? Nghĩ đến đây, khí huyết Ôn Kỳ Chí dâng trào, phun ra một đống máu đen.
“Người đâu, người đâu! Ôn Kỳ Chí nôn ra máu rồi!!”
“Bệ hạ đừng hoảng. Thái y nói rằng không phát tiết được máu đen ra thì bệnh tình của Ôn đại nhân sẽ không khỏi. Nôn ra là chuyện tốt, tránh để lại di chứng sau này.”
Bệ hạ quả nhiên là Bệ hạ, là chân long duy nhất trên đời. Thấy người ta nôn ra máu mà Ngài vẫn có thể thản nhiên đứng nhìn như vậy, dường như hoàn toàn không cảm nhận được nỗi đau của hắn. Ôn Kỳ Chí nôn sạch máu đen xong lại tức đến choáng váng, đập đầu ngã xuống giường!
“Hắn lại làm sao thế??! Sao lại ngất nữa rồi!?”
“Bệ hạ, Ôn đại nhân đã hết sốt, ngủ một lát là khỏe thôi.”
“…”
Phó Gia Minh thật sự chịu thua hắn rồi. Anh chỉ mới rời đi 10 phút, quay lại đã thành thế này rồi. Chắc chắn đồ ngốc thối này đang muốn gây sự với anh.
“Tất cả cút hết ra ngoài cho ta! Mẹ kiếp, phiền chết đi được!”
“Bệ hạ bớt giận! Bệ hạ bớt giận!”
Bệ hạ không bớt giận được, càng nghĩ càng thấy tức. Phó Gia Minh trèo lên giường, cầm tay chân hắn kiểm tra một hồi lâu, thật sự không thấy còn gì bất thường cả. Ngủ cùng anh thì ngoan, nhưng tỉnh một cái là quậy phá liền. Làm Hoàng đế mà phải chịu nhục như thế, không bằng đi làm thuê cho xong.
“Ôn Kỳ Chí, có nghe thấy gì không đấy?”
Ôn Kỳ Chí đương nhiên chẳng nghe thấy gì cả, hắn hôn mê thật. Trong mơ hắn cũng không yên ổn, vẫn đòi sống kêu chết để theo đuổi Bệ hạ. Bệ hạ cứ mặc mấy bộ quần áo kỳ lạ, ngồi bên cạnh đút uống độc cho hắn, trên lọ thuốc ghi “Vitamin C”.