Ôn Kỳ Chí vẫn nhớ mãi sự khó xử của mình khi mua vé phổ thông cho Phó Gia Minh vào mấy năm trước, cho nên lần này hắn vung tay quá trán, cố ý thuê máy bay riêng đưa đón. Thế mà trong suốt chuyến đi, Phó Gia Minh không những hoàn toàn phớt lờ hắn mà còn liên tục buôn chuyện với Uông Húc. Có vẻ như anh chẳng mấy quan tâm đến chuyện hắn có tiền không, điều này khiến Ôn Kỳ Chí vừa vui vừa buồn.
“Buồn cái mà buồn? Tôi không ngại đường xa đi khám bệnh với cậu, cậu còn gì mà buồn?”
“Phó Gia Minh, anh không thể đối xử tốt với em một chút sao? Khi nói chuyện với Uông Húc, giọng anh cũng thế này à?”
“Tôi đối xử với ai cũng như nhau.”
“Em không phải người khác. Em là chồng anh mà, anh có thể…”
“Im!”
Hắn rất thích cái xưng hô này. Phó Gia Minh chỉ xem đây là trò vui trên giường, nhưng Ôn Kỳ Chí lại gọi một cách nghiêm túc.
Hai đứa cãi nhau từ trên máy bay đến nhà mới. Bên trong chính căn biệt thự của mình, Ôn Kỳ Chí bị Phó Gia Minh chỉ thẳng vào mặt mà mắng. Anh bắt hắn tắt hết định vị, gỡ bỏ camera giám sát, giảm số cuộc điện thoại, cho anh không gian tự do. Ôn Kỳ Chí không muốn nhượng bộ bất cứ điều nào, nhưng xét thấy Phó Gia Minh đã nằm gọn trong “địa bàn” của mình, hắn cân nhắc một chút và quyết định chỉ gọi điện cho anh 2 lần một ngày thôi.
Hai đứa ngủ chung hàng đêm, nhưng tình cảm Phó Gia Minh dành cho hắn vẫn thế. Anh tìm được một niềm vui mới, đó là trở thành streamer game.
Ban đầu Ôn Kỳ Chí còn tưởng anh yêu thích công việc này thật, nên đã vung tay donate cho anh một số tiền lớn. Sau đó hắn nhận được một cuộc gọi từ Phó Gia Minh, không phải lời cảm ơn mà một trận mắng chửi.
Sau khi cúp máy, Ôn Kỳ Chí tức đến phát điên. Hắn rốt cuộc phải đối xử với con đĩ này tốt như thế nào được nữa? Trước đây hắn nghèo khó, con đĩ này bảo cảm thấy thất vọng. Bây giờ hắn có tiền có thế, thế mà anh vẫn dám lên mặt…
Trở về nhà, Ôn Kỳ Chí càng nghĩ càng giận. Hắn quyết định phải dạy cho con đĩ này một bài học, thế là xông thẳng vào phòng stream của Phó Gia Minh, không nói lời nào rút phăng dây mạng của anh.
“Mẹ kiếp! Mày muốn chết à!”
Phó Gia Minh đang stream game kinh dị, bị Ôn Kỳ Chí doạ đến suýt ngất. Thằng điên này không báo trước ai đã lao vào, khiến cả phòng stream của anh ngập trong comment mới.
“u married???“
“holy fuxk…he’s gorgeous!“
“so hot?“
“damn!“
Phó Gia Minh suýt thì lác mắt với màn hình chat tràn đầy đống emoji thèm thuồng và dấu chấm hỏi. Anh tạm dừng game, tắt voice, tháo tai nghe xuống rồi đuổi Ôn Kỳ Chí ra ngoài.
“Cút! Không thấy tôi đang làm việc à?”
“Anh stream đến mấy giờ rồi? Có chịu đi ngủ không? Ồn ào lắm biết không? Người khác không cần phải ngủ à?”
“Cậu lên cơn à? Cố tình gây sự với tôi phải không?”
Ôn Kỳ Chí cảm thấy cuộc sống sau khi kết hôn còn không bằng trước khi cưới. Hắn là một người chồng thất bại, không bằng bạn bè của anh thì thôi, đến cả game cũng xếp ở vị trí cao hơn hắn. Dường như Phó Gia Minh đã mất đi ham muốn tình dục với hắn, không còn quấn quýt lấy hắn làm tình như ngày đầu.
“Tôi còn chưa kết thúc stream đâu, cậu có thể nói chuyện văn minh một chút được không?”
“Vậy anh tắt ngay đi, rồi về ngủ với em.”
“Cậu lại điên rồi à?! Không thấy có bao nhiêu người đang đợi tôi sao?”
Trước khi Ôn Kỳ Chí tiến vào, tất cả mọi người đều nhìn chăm chăm vào Phó Gia Minh. Sau khi thấy hắn, lũ mê trai đó bắt đầu hỏi hắn là ai.
“Phó Gia Minh, anh ở bên em nhiều chút thì chết à? Bác sĩ nói rồi, em cần anh quan tâm em.”
“Tôi phải quan tâm đến cậu cả ngày à? Dán mắt vào người cậu luôn được không?”
“Được, vậy thì bắt đầu từ bây giờ nhé.”
Sau khi tắt stream, Phó Gia Minh bị hắn quấn lấy đòi làm tình. Ôn Kỳ Chí làm việc từ 7 giờ sáng đến 7 giờ tối mỗi ngày, về nhà vẫn tràn đầy sức sống, ngay cả cầm thú cũng không thèm thuồng như hắn.
“Phó Gia Minh…”
“Sao? Cậu không được à?”
“Không phải, em muốn ra rồi.”
“Thì cứ ra đi… Cậu cắm sâu một chút, thế thì phê hơn…”
“Chồng đái vào người anh có được không? Sướng lắm, anh sẽ thích cho xem…”
“Cút! Cậu cứ thử động đến tôi xem… A…”
“Đĩ rách, anh coi tôi là cái gì đấy? Xong việc là muốn chạy à!”
Ôn Kỳ Chí kéo anh lại, tay bóp chặt eo, *** vẫn nắc *** anh điên cuồng. Phó Gia Minh sướng đến kêu rên thành tiếng.
“Ôn Kỳ Chí… Chỉ được xuất tinh vào người tôi thôi đấy… Cậu mà dám làm trò bậy bạ tôi cắt cu.”
“Nâng chân lên, banh *** ra, lúc chồng *** anh thì không được chửi.”
“A ưm… A… Thích quá…”
“Chó đĩ, muốn ăn tinh dịch của chồng không?”
“Xuất vào đi! Nhanh lên… A… Muốn…”
Phó Gia Minh dâm không chịu được, chủ động ngồi lên người Ôn Kỳ Chí. Tuy hai đứa không cãi nhau nữa nhưng trận làm tình rất kịch liệt. Phó Gia Minh dâm đãng kẹp chặt dương v*t của hắn, Ôn Kỳ Chí cũng nắm eo anh mà nắc lút cán. Thấy anh sắp cao trào, Ôn Kỳ Chí nhân cơ hội này âm thầm đái một chút vào người anh, sau đó mặt không đổi sắc nói đó là nước dâm của anh.
“Anh có thể bú *** cho chồng được không? Em khó chịu lắm ấy Phó Gia Minh. Bác sĩ bảo em bị thiếu cảm giác an toàn nghiêm trọng…”
“Ôn Kỳ Chí, nếu dám lừa tôi, mai tôi cắt cu.”
Anh đồng ý rồi. Ôn Kỳ Chí hưng phấn dọng *** vào mồm anh. Tuy kỹ năng khẩu giao của Phó Gia Minh không tốt lắm, còn lâu mới bằng được Ôn Kỳ Chí kinh nghiệm phong phú, nhưng hắn vẫn rất phê. Dù sao thì ban nãy hắn mới đái xong, con chó đĩ ngây thơ này giờ lại bú cu cho hắn. Dâm quá! Dễ lừa quá!
“A… Sâu hơn một chút được không anh?”
“To quá… Không thể… Không ngậm được…”
Phó Gia Minh phải cố hết sức mới ngậm được nửa dương v*t của hắn. Lần duy nhất mà anh khẩu giao cho hắn là khi mới vị thành niên. Lúc đó hắn còn chưa dậy thì, nào có một thân cơ bắp như bây giờ.
“Đau quá, thật sự to quá… Cậu giết tôi đi mà…”
Phó Gia Minh bị nắc đến không thở nổi, đành phải nhả ra. Anh dùng tay thủ dâm cho hắn, mãi đến nửa tiếng sau Ôn Kỳ Chí mới đưa anh vào nhà vệ sinh tắm rửa. Hai đứa âu yếm trong nước một lúc lâu, sau đó làm tình bằng lỗ sau.
Thấy Phó Gia Minh mơ màng đến thất thần, Ôn Kỳ Chí lại nhân cơ hội này đái thêm một chút vào trong cơ thể anh. Phó Gia Minh không nhận ra. Ôn Kỳ Chí ôm anh rửa sạch dưới vòi hoa sen, vừa hôn môi anh vừa cảm thấy cuộc sống thật mỹ mãn.
“Phó Gia Minh, anh có yêu em không?”
“Yêu… Mệt quá… Tôi muốn đi ngủ…”
“Đừng ngủ, cho em hôn chút nữa, em muốn ôm anh.”
“Ừ…”
Phó Gia Minh mệt rồi, không còn nhớ đến game, cũng chẳng đòi đi bar uống rượu. Ôn Kỳ Chí ôm anh lên giường, dịu dàng đắp chăn lên người anh.
“Hôm nay cậu uống thuốc chưa?”
Phó Gia Minh đột nhiên bừng tỉnh, quay đầu hỏi Ôn Kỳ Chí. Hắn giật mình một thoáng, lấy hộp thuốc đặt ở đầu giường ra rồi uống vài viên trước mặt anh.
“Ngủ đi, em uống thuốc rồi, ngày mai sẽ khoẻ.”
“Ừm…”
HOÀN CHÍNH VĂN
Lời tác giả:
Tui xin thành thật khai báo để nhận khoan hồng: Ôn Kỳ Chí uống vitamin đấy, ông tướng này khoẻ lâu rồi!