Ôn Kỳ Chí có một tháng nghỉ đông nhàn hạ. Hắn mua một cái điện thoại second-hand và một chiếc laptop, hôm nào cũng trao đổi tiến độ học tập với thầy cô giáo, thỉnh thoảng còn được thầy cô hướng nghiệp. Mặc dù đang ở khu đồng ruộng, linh hồn của hắn cực kỳ tự do. Hắn có tầm nhìn và có khả năng. Không gì có thể ngăn cản hắn trở nên ngày càng mạnh mẽ, ngoại trừ con đĩ Phó Gia Minh.
Anh không nghe điện thoại, cũng chẳng trả lời tin nhắn. Ôn Kỳ Chí không thể hiểu nổi anh nữa. Bây giờ là Thế kỷ 21 rồi, vậy mà trên Thế giới này vẫn có một nơi không có sóng điện thoại à? Đến cả một cuộc cũng không gọi được? Anh không thể nghe máy hay là không muốn nghe máy?
“Ôn Kỳ Chí, tao phục mày thật đấy! Tết nhất đến nơi rồi mà cũng không thả tao tự do!”
Hôm nào cũng gọi, còn gọi cùng một thời điểm, cứ như thằng điên ấy. Anh tắt máy 1 lần thì hắn gọi lại 2 lần, anh tắt máy 2 lần thì hắn gọi lại 4 lần. Đồ ngốc thối này nghèo thật hả? Sao mà không biết tiếc tiền nối máy Quốc tế thế này? Hay là có ý đồ gì?
“Em đăng ký gói tháng rồi. Anh không phải lo.”
Giờ thì Ôn Kỳ Chí đã có chút tiền riêng, hắn tiết kiệm được từ tiền thưởng và học bổng, còn không ít đâu, ít nhất là khỏi lo hoá đơn điện thoại.
“Con mẹ cậu muốn nói cái gì, đừng có lải nhải nữa!”
“Bao giờ anh về? Nghỉ Lễ xong em sẽ về trường luôn”
“So? Liên quan gì đến tao?”
“Lâu lắm rồi chúng mình không gặp, em cao lên rồi.”
Ôn Kỳ Chí vừa đo xong, hắn nhận ra mình cao lên 2cm và nặng hơn chừng 3kg so với tháng trước. Sau khi nhận tiền thưởng, chế độ dinh dưỡng của hẳn ngày càng được cải thiện, cơ thể cũng khoẻ mạnh hơn. Trong thời gian nghỉ ngơi hắn còn tranh thủ tập bóng rổ, tuy rằng tài năng cũng thường thôi nhưng nhìn động tác thì cũng thấy được hắn chơi giỏi hơn Phó Gia Minh là chắc, ít nhất sẽ không bị người ta đẩy ngã.
“…”
“Nói gì đi Phó Gia Minh! Sao anh lại bơ em?”
“Nói gì? Chúc mừng?”
Khi anh nói chuyện, bên cạnh có tiếng đàn ông. Mặc dù chỉ nghe loáng thoáng đằng xa, Ôn Kỳ Chí vẫn phát hiện ra. Hắn chợt khẩn trương, sợ con đĩ này có ý chí không kiên định, ra ngoài cắm sừng hắn.
“Ngốc thối….”
“Phó Gia Minh, anh đừng hòng ra ngoài ngủ lang! Bẩn lắm đấy anh có biết không! Anh muốn chết đấy à!?”
Nói chuyện với thằng này sao khó quá, đầu óc có vấn đề thật rồi. Phó Gia Minh mệt thật sự, anh dập máy rồi tiếp tục ăn cơm.
Tan rã trong không vui, Ôn Kỳ Chí giận lắm. Tuy rằng giờ đây hắn không còn dễ nổi nóng như trước, chỉ hơi hơi bức xúc một chút thôi. Hắn đoán rằng Phó Gia Minh cũng hơi thòm thèm đấy, nhưng chưa đến nỗi anh phải ngủ lang, vậy là tối đó hắn đã làm một chuyện xấu hổ.
Lúc thủ dâm hắn vẫn thản nhiên lắm, nhưng khi quay phim gửi cho Phó Gia Minh thì mặt đỏ như gấc. Hắn chưa từng làm chuyện này bao giờ, vậy nên không hề biết điều chỉnh góc độ. Dưới ánh đèn sáng chưng, hắn sục bao quy đầu của mình, quay một video chừng 15 giây rồi lén lút gửi cho Phó Gia Minh.
“Đĩ dâm… Muốn nắc anh quá.”
“Chó điếm nhỏ, em muốn *** anh…”
“Phó Gia Minh, anh cũng banh *** chụp ảnh gửi em đi, em muốn bắn vào trong…”
Nhắn đến đây hắn bất giác lên đỉnh, xuất tinh thẳng lên tường trong lúc tắm rửa. Gạch men sứ phủ đầy tinh dịch của hắn. Thế mà con đĩ kia vẫn phớt lờ. Hay là anh đang ngoại tình thật rồi?!
Khi hắn gọi lại, tiếng nói của phó Gia Minh khác trước hẳn. Ôn Kỳ Chí đã quá quen với chất giọng khàn đặc này của anh, mắt đỏ đến suýt khóc.
“Anh mày làm cái gì thì mày cũng đòi gọi điện… Không chịu cai sữa à?”
“Anh đang làm gì đấy? Phó Gia Minh, tốt nhất là anh đang không ở trên giường người khác…”
“Con mẹ tôi đang thẩm du!”
Cái video 15 giây kia hấp dẫn thật sự. Nhưng cũng phải nói, mấy ngày Tết này, Phó Gia Minh có cơ hội hẹn tình một đêm được à? Anh có vô số họ hàng, bạn bè đến chúc Tết, dưới tầng còn có cả bọn trẻ con đây này. Kể cả anh muốn nắc cu giả trong phòng thì cũng có bao nhiêu người soi mói. Ôn Kì Chí ngốc thối, quản lắm quản lố.
“Đừng có quấy rầy tôi… Cậu phiền thật đấy…”
Con đĩ này chỉ thèm ** thôi, chứ không ngoại tình. Ôn Kỳ Chí thở phào.
“Phó Gia Minh, anh về sớm chút nhé, em sẽ *** anh cả một đêm.”
“Ừ… Chuyện đó nói sau đi… Bây giờ tôi thèm lắm.”
“Em có thể bú cu cho anh, hoặc có thể liếm bướm cho anh… Phó Gia Minh, em bắn tinh vào cho anh sướng nhé.”
Ở đầu bên kia điện thoại, Phó Gia Minh cũng lên đỉnh rồi. Anh ngồi sụp xuống con cu giả, cảm giác tê dại cùng giật mình khiến toàn thân anh run lên rồi sướng đến cao trào…
“Đụ…”
Anh không mắng Ôn Kỳ Chí, mà là lũ trẻ con đang í ới bên ngoài. Đúng là bọn ranh con chết tiệt, quấy rầy đúng lúc nước sôi lửa bỏng.
Phó Gia Minh dập máy, hung hăng đá mạnh vào cái cửa đã khoá, sau đó ngã xuống giường thở dốc. Anh còn chưa đã nghiền mà.