Phó Gia Minh rời đi vào ngày hôm sau, Ôn Kỳ Chí không cản được anh. Lần này Phó Gia Minh chẳng mang gì cả, cứ thế mà người không lên máy bay.
Dây dưa nhiều năm như vậy, Phó Gia Minh vẫn luôn cảm thấy những chuyện xảy ra thật đáng ghê tởm, cho nên chưa từng kể khổ với ba mẹ, cũng không muốn tạo áp lực cho bạn bè. Nhưng giờ thì anh không chịu được nữa rồi, uống thuốc cũng chẳng khỏi bệnh, đành phải liên hệ với ba mẹ, nhanh chóng kết thúc mối quan hệ này.
Máy bay riêng đưa anh đến vùng cận xích đạo hoang sơ cằn cỗi. Vừa đặt chân lên mặt đất, anh đã bị ánh nắng chói chang rọi mờ con mắt. Anh đeo trên vai rất nhiều hành lý nhưng chỉ mang theo một chiếc điện thoại vệ tinh. Nơi đây không có phương tiện giải trí nào, chỉ vì thoát khỏi tên ôn thần kia, anh tình nguyện trả giá hết thảy.
Từ một anh trai đẹp mã thời thượng, Phó Gia Minh trở thành loài người hoang dã trong rừng mưa nhiệt đới. Anh ép bản thân và hướng đạo viên phải học cách sinh tồn chốn hoang dã, nhưng tâm tình lại ngày một vui sướng.
Sau khi uống xong liệu trình thuốc, anh đã hoảng loạn một thời gian ngắn. Nhưng khi theo hướng đạo viên xuyên qua rừng rậm, cầm máy ảnh lên ghi lại từng khoảnh khắc của động thực vật, nỗi sợ hãi sâu thẳm trong anh cũng dần biến mất. Phó Gia Minh không còn gánh nặng trong tâm trí nữa.
Trong năm đầu tiên, Phó Gia Minh vẫn là newbie ngây thơ mờ mịt. Đến năm thứ hai, anh đã tích luỹ được chút kinh nghiệm, dám can đảm chậm rãi thăm dò tự nhiên. Năm thứ ba, anh đến Châu Phi tham gia một hoạt động của Tổ chức Hoà bình thế giới, chơi đùa rất vui với tụi trẻ con da đen.
Phó Gia Minh không phải là người giàu tình thương, anh chỉ đến đây để thả lỏng tâm trạng, tiện thể chụp ảnh thiên nhiên, thế mà lúc chia tay anh vẫn chẳng nỡ chút nào, ôm một lũ trẻ con hết khóc lại cười.
“Minh! Đi thôi! Xe tới rồi!”
Nghe tiếng gọi của James, Phó Gia Minh đành lên xe rời đi. James là người bạn Mỹ gốc Hoa anh mới quen đầu năm nay. James và anh đều là kiểu người có tiền tuỳ hứng, ừ thì đúng là nhà phải có điều kiện thì mới có khả năng chi trả cuộc sống như thế, vậy nên có thể coi bọn họ là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” – tình bạn sau một năm càng gắn bó keo sơn.
Phó Gia Minh lên xe đưa cho gã một điếu thuốc, James vừa cầm vô lăng vừa hút thuốc, hai người nói chuyện phiếm một lúc đã đến nơi rồi. Trong sân bay nội địa của một Thành phố nhỏ, chiếc máy bay riêng trông thật loá mắt. Đây cũng là lần đầu tiên mà Phó Gia Minh thấy James thể hiện sự giàu sang.
Chơi với nhau một năm, James chưa từng nói rõ nhà mình giàu nghèo ra sao. Phó Gia Minh còn tưởng rằng gã cũng chỉ là chiếc “phú nhị đại” không học vấn không nghề nghiệp như mình, ai ngờ gốc rễ gia tộc lại “sâu” như thế.
“Minh, cậu cũng được mà, không cần phải hạ thấp bản thân như vậy đâu.”
“Xéo đi! Tưởng ông đây khen anh thật đấy à.”
James cười rộ lên rồi vò đầu Phó Gia Minh. Nếu không phải anh quá cứng rắn, hai người sớm chiều bên nhau đã lên giường từ lâu rồi.
“Nếu không phải cu anh quá bé thì chắc ngủ với nhau thật.”
James thích mấy cậu trai trắng trẻo dịu dàng, còn Phó Gia Minh si mê đàn ông cơ bắp. Bọn họ châm chọc nhau mấy câu, đến nỗi Phó Gia Minh trợn cả mắt.
“Minh, chúc cậu đề danh bảng vàng.”
“Ngu ngục, câu này không dùng như thế được.”
James chỉ biết Tiếng Trung cơ bản, Phó Gia Minh cũng chẳng có học vấn uyên bác gì. Hai đứa giơ ly rượu lên vừa nghĩ vừa xấu hổ, mãi vẫn không tìm được câu thích hợp.
“Thế chúc cậu mã đáo thành công!”
“…”
Uống xong ly này, Phó Gia Minh cũng xúc động lắm. Anh bị một thằng điên ép phải lưu lạc ba năm trong tự nhiên, cuối cùng cũng được về nhà rồi.
“Cuộc thi tao nhờ mày vote ấy? Có kết quả chưa?”
“Hình như là ngày kia thì phải? Ngày mai của ngày mai… Đúng rồi, chắc chắn là ngày kia.”
“…”
Phó Gia Minh lưu lạc bên ngoài, không ham kiếm tiền cũng chẳng lo danh tiếng, anh chỉ để tâm đến những cuộc thi nhiếp ảnh chuyên nghiệp, với mỗi tấm ảnh quý giá đều được anh đặt trọn trái tim. Anh đã ngồi xổm trong đầm lầy, trườn bò trên băng giá, đông cứng trên đỉnh núi tuyết. Những bức ảnh anh chụp như có sự sống, đã từng được rất nhiều nhà sưu tầm kiếm tìm một khoảng thời gian.
“Minh, cậu rất yêu tự do.”
“Còn cần anh nói à?”
James cười mà không nói. Gã ngưỡng mộ tinh thần tự do của Phó Gia Minh, đồng thời cũng kính sợ tinh thần tự do của anh. Phó Gia Minh chơi gì cũng điên hết mình, chẳng e sợ bất kỳ hiểm nguy. Anh theo đuổi giới hạn cực đoan của con người khi nhảy tự do từ những tầng cao, anh chạy theo kích thích khi không ngừng khám phá đáy biển u tối. Anh tìm kiếm tự do một cách tuyệt vọng như thể muốn phát tiết tất cả áp lực, nhưng đồng thời anh cũng đang huỷ hoại cơ thể bản thân.
“Ông đây còn chưa chết, gì mà huỷ mới chả hoại?”
“Cậu cứ sống cuộc đời nguy hiểm như thế, không quan tâm đến tài sản của gia đình sao? Vài chục năm nữa, chỉ còn cậu thừa kế thôi đấy.”
“Quan tâm chứ sao không? Ông đây chẳng phải đang tiêu sài tài sản cho ba mẹ sao?”
“Ờ… nghe cũng hợp lý…”
Tuy bị Phó Gia Minh đánh tráo quan điểm, James vẫn cảm thấy anh rất thú vị, chủ yếu là vì linh hồn tự do của anh rất dễ thu hút người khác, gã thật lòng yêu mến Phó Gia Minh.
“Minh, chỉ cần cậu dịu dàng hơn một chút, chắc hẳn sẽ có rất nhiều người theo đuổi cậu.”
“Cút, ông đây có rất nhiều người theo đuổi nhá.”
“After this?”
Sau chuyến lưu lạc này, làn da của Phó Gia Minh đã bị phơi nắng thành màu lúa mạch, chẳng còn phù hợp với hình tượng trắng nõn tinh xảo đang được ưa chuộng. Hơn nữa anh còn có cá tính siêu mạnh, James không tin nổi có người dám theo đuổi anh.
“À mà không phải Minh không cứng được sao? Thế thì sao hưởng thụ tình ái được?”
“Ông đây bình thường rồi! Đừng có nói lung tung!”
Rời khỏi thằng điên kia, Phó Gia Minh đã sớm khoẻ rồi. Năm đầu tiên thằng em của anh có thể chậm rãi cương cứng, năm thứ hai đã khôi phục trạng thái bình thường, hiện tại có thể “sinh long hoạt hổ”, tràn đầy sức sống.
“Đừng có cu cu bướm bướm nữa? Đây là chuyện riêng của ông đây, ngậm mồm ngay!”
“Hiểu rồi, ăn ngủ không được nói chuyện.”
“…”
Giáo viên Tiếng Trung của gã thất bại rồi, tổ tiên ba đời có khi cũng chẳng còn phù hộ gã nữa, thế mà tên “chuối” ngoài vàng trong trắng này còn dám thành ngữ này nọ trước mặt Phó Gia Minh.
“Minh, về rồi cậu sẽ quay lại với hắn à?”
“Anh bị ngu đấy à? Ông đây đã bị hành hạ đủ lắm rồi, quay với chả lại.”
“Nhưng tôi nghĩ hắn sẽ không mặc kệ cậu đâu.”
“Không phải còn có anh đấy sao? Ông đây thanh toán đủ tiền rồi đấy, đừng hòng chạy!”
Phó Gia Minh không ngốc, anh hiểu một thằng điên sẽ mãi mãi là thằng điên. Lần này về nước anh không những thuê đầy đủ vệ sĩ, còn “mượn tạm” James đóng vai bạn trai, cộng thêm nắm đấm được tôi luyện của anh, chẳng lẽ không đánh lại hắn?
“Nếu được thật thì tốt quá ha? Minh, hay chúng mình thử yêu một lần, cậu dịu dàng chút cho tôi được không?”
“Cu anh lớn chút cho tôi được không?”
“…”
“Đừng nói nữa, tôi buồn ngủ rồi.”
Phó Gia Minh là người kiêu ngạo, James chỉ biết yêu mến anh từ xa chứ chẳng dám dây vào. Gã cũng chẳng thể tượng tượng được người nào có thể chịu đựng cái nết của anh lâu vậy, hơn nữa còn thuỷ chung không thay lòng.