• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lilinyann (Mèo Cụt Cánh)

Kể từ khi Phó Gia Minh chuyển về ở căn hộ ở New York, tên ngốc thối Ôn Kỳ Chí ngày nào cũng đến gõ cửa, bám riết không tha như ngày trước khiến anh chẳng thở nổi.

“Phó Gia Minh, anh mở cửa đi, quần áo của anh còn ở chỗ em này.” 

“Không cần! Cút!”

Hai đứa đã trao đổi áo khoác khi hôn nhau say đắm trong hẻm. Ôn Kỳ Chí tìm được lý do chính đáng, nhất quyết không chịu đi.

“Vậy anh trả quần áo lại cho em, em lấy xong sẽ đi ngay, được không anh?”

“Cậu chắc chắn lấy xong sẽ đi chứ?”

“Chắc chắn.”

Ôn Kỳ Chí lấy được quần áo thì nhân cơ hội lách vào trong từ khe cửa. Phó Gia Minh bị hắn đẩy vào tường, y hệt cảnh tượng 10 năm trước.

“Con đĩ, tóm được anh rồi nhé…”

Hắn ôm cổ Phó Gia Minh cắn hôn loạn xạ, hai mắt thì sáng rực.

“Phó Gia Minh, anh nhớ em không?”

“Không.”

“Anh nói lại xem?! Lúc anh gọi điện cho Uông Húc, rõ ràng anh đã nói nhớ em.”

Hắn lại nghe lén thiết bị điện tử của Phó Gia Minh rồi, đúng là đồ biến thái cuồng kiểm soát.

“Tôi có nói vậy sao? Không nhớ nữa, có khi nói là nhớ đàn ông thôi.”

“Em không phải người đàn ông của anh sao? Anh không nhớ em thì nhớ ai?!”

Ôn Kỳ Chí điên cuồng xoa nắn mông của anh, nóng lòng muốn chiếm hữu anh. Phó Gia Minh lườm hắn một cách đầy chán ghét rồi đá vào chân của hắn. Cú đá không mạnh không nhẹ ấy khiến Ôn Kỳ Chí càng hưng phấn, cương cứng không chịu được, lập tức quỳ xuống khẩu giao cho Phó Gia Minh.

Khi ngọn lửa dục vọng bùng lên, chẳng ai còn giữ được lý trí. Ôn Kỳ Chí vẫn có sở thích biến thái là “nếm mùi” của Phó Gia Minh. Anh vừa ghê tởm lại thấy đắc ý, nhưng vì bây giờ thằng em của anh đã có thể cứng lại rồi, cho nên tự tin vặn vẹo eo.

“Anh cậu có giỏi không?”

Ôn Kỳ Chí quỳ trên mặt đất bú cu cho Phó Gia Minh, bị những động tác nhỏ của anh làm cho mê mẩn. Con đĩ này dâm đến tận xương tuỷ, chỉ cần lắc lư một chút thôi cũng khiến hắn thở dốc.

“To quá… Giỏi lắm… Phó Gia Minh, anh bắn cho em đi…”

Ôn Kỳ Chí quá thèm khát anh, một thời gian ngắn đã không chịu nổi. Hắn chỉ khẩu giao cho Phó Gia Minh mà hạ thể đã ướt đẫm, quần tây thấm ướt một mảng lớn, gần như muốn bung chỉ. Hắn vừa liếm mút Phó Gia Minh vừa sục ***, cọ xát liên tục vào quần jean của Phó Gia Minh tự tra tấn thằng em của mình.

Khi đạt cực khoái, Phó Gia Minh ôm đầu hắn đẩy loạn xạ. Ôn Kỳ Chí sướng đến không thở nổi, trong mồm đầy hương vị của Phó Gia Minh, bị anh làm mê hoặc đến đảo điên thần hồn.

“Ưm… A…”

Hắn đột nhiên đứng lên đẩy Phó Gia Minh vào tường, dọng dương v*t vào người anh rồi bắn luôn, xuất tinh sớm y hệt ngày trước.

“Không phải xuất tinh sớm mà…”

“Thế này mà không gọi là xuất tinh sớm à? Ôn Kỳ Chí, cậu còn kém hơn cả tôi!”

Hắn khẩu giao cho anh 10 phút, nhưng tự sục cu cho mình 3 phút đã lên đỉnh. Đứa nào giỏi hơn khỏi phải nói. Phó Gia Minh cố ý kẹp chặt dương v*t của hắn, nhấc mông lên nhún hai ba lần.

“Phê không…”

“Phê ạ…”

Ôn Kỳ Chí rất nhanh đã cương cứng tiếp. Hắn bế Phó Gia Minh lên ** ***, thân dưới mạnh mẽ chống đỡ trọng lượng của cả hai.

“Tập cho lớn thế chỉ để làm như này thôi à?”

“Anh không thích sao?”

Phó Gia Minh vuốt ve cánh tay hắn rồi vòng tay ôm cổ hắn. Anh treo mình trên người của Ôn Kỳ Chí, cảm nhận cơ thể cường tráng của hắn rồi hôn nhẹ lên trán hắn.

Ôn Kỳ Chí kích động, lại xuất tinh lần nữa, dương v*t căng phồng khó chịu.

“Vô dụng! Tôi tự chơi!”

Ôn Kỳ Chí ngã nhào xuống giường, Phó Gia Minh đè chặt lên người hắn. dương v*t hắn trượt vào người anh, vẫn cứng cáp chưa “ngã ngựa”.

“Tôi không cho phép thì cậu không được bắn! Hôm nay cậu mà không ** chết tôi trên giường thì đừng hòng xong chuyện.”

“Biết rồi…”

Hai đứa lăn qua lộn lại làm tình cả đêm, cũng may Ôn Kỳ Chí không làm Phó Gia Minh thất vọng. dương v*t của hắn vẫn tuyệt vời như xưa, Phó Gia Minh yêu thích không rời. Đùi anh nhão nhoét tinh dịch, sướng đến đầu óc trống rỗng.

Sau khi được Ôn Kỳ Chí tắm rửa sạch sẽ, Phó Gia Minh ngã vật xuống giường giãy nảy. Anh cần làm rõ một chuyện được khi đi ngủ.

“Đưa áo khoác đây cho tôi…”

Ôn Kỳ Chí lấy chiếc áo khoác trên tủ đầu giường đưa cho Phó Gia Minh. Anh lấy một lọ thuốc trong túi áo khoác ra ném mạnh vào mặt của Ôn Kỳ Chí. Ôn Kỳ Chí sửng sốt một lúc, rồi đột nhiên ôm chặt lấy anh, cuộn người trong lồng ngực anh bật khóc nức nở, lại bắt đầu diễn kịch một người.

“Khóc cái gì mà khóc?! Tôi còn chưa có khóc đây này!”

“Phó Gia Minh… Em nhớ anh lắm…”

Ôn Kỳ Chí đã lâu không khóc, vừa khóc thì không dứt được. Bên ngoài hắn nổi tiếng với phong cách làm việc sắt đá vô tình, nhưng lúc này chỉ muốn khóc cho cả Thế giới nghe thấy. Hắn muốn Phó Gia Minh biết hắn đã tủi thân uất ức như thế nào, để con đĩ này thấy áy náy.

Trong 3 năm qua, Ôn Kỳ Chí chẳng thể ngủ ngon ngày nào, hôm nào cũng phải sử dụng thuốc ngủ. Sau khi Phó Gia Minh rời đi, hắn từng có ý định tóm anh trở lại tiếp tục “tẩy não”, nhưng sau đó mới biết mình đã phạm một sai lầm quá nghiêm trọng. Khi tìm được bác sĩ tâm lý của anh, hắn mới nhận ra Phó Gia Minh đã từng khổ sở như thế nào. Trong thời gian bên hắn, anh đã uống rất nhiều thuốc men, đôi mắt cũng dần mất đi ánh sáng vì thiếu tự do. Hắn nghe được sự thất vọng của anh trong những đoạn ghi âm dài, để rồi hắn tự nghi ngờ bản thân. Mất đi Phó Gia Minh, hắn đau khổ tột cùng, đồng thời trầm cảm và dễ mất kiểm soát.

Có lẽ hắn vừa kể lể vừa thêm thắt một ích tình tiết để Phó Gia Minh thấy thương hại mình, nhưng anh biết lọ thuốc kia không nói dối. Anh hiểu rất rõ bệnh tâm lý khó chữa đến mức nào, vậy nên năm đó mới kiên quyết rời đi như thế. Giờ thấy khuôn mặt khóc lóc đau đớn của Ôn Kỳ Chí, Phó Gia Minh cảm thấy mình cũng hơi trút được giận rồi.

“Cậu còn khóc à?! Có biết cậu hại tôi thảm hại thế nào không? Xin lỗi tôi đi!”

“Xin lỗi… Anh hài lòng chưa?”

“Con mẹ cậu thái độ gì đấy? Tôi ép cậu à? Thích nói thì nói, không nói thì thôi!”

“Em sai rồi! Em biết sai rồi mà! Anh đừng mắng em nữa… Em nhận sai là được chứ gì…”

Bác sĩ tâm lý khuyên hắn nên cư xử mềm mỏng đúng lúc, thỉnh thoảng lộ ra sự yếu đuối trước mặt anh. Ôn Kỳ Chí không hiểu lắm nhưng vẫn cố gắng làm theo. Hắn tỏ ra yếu ớt cúi đầu nhận sai. Phó Gia Minh trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, miễn cưỡng hừ một tiếng.

Ôn Kỳ Chí vuốt ve bờ vai anh rồi trần truồng ôm lấy anh. Hắn đã đau khổ dãy dụa một mình lâu như thế, giờ được nằm trong lồng ngực anh, hắn mới thấy dễ chịu hơn một chút.

“Phó Gia Minh, anh còn giận không?”

“Cậu nghĩ sao?”

Ôn Kỳ Chí đoán anh đã nguôi giận, nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn vui vẻ trở lại. Giữa hai đứa lúc nào cũng có một người phát điên. Giờ đến lượt hắn phải uống thuốc, Ôn Kỳ Chí mới biết cảm giác này khó chịu ra sao.

“Sao lại giả vờ đáng thương nữa rồi?!”

Hắn lại giở trò cũ, bắt đầu vặn vẹo đổ lỗi cho anh. Phó Gia Minh tức đến không ngủ nổi, đè hắn lên giường đấm đá túi bụi. Nắm đấm của anh đã cứng rắn hơn, nhưng cơ bắp của Ôn Kỳ Chí còn to hơn trước. Hai đứa vật lộn trong chăn, Phó Gia Minh cảm giác mình đang say giữa những tầng mây.

“Còn phải uống bao lâu mới hết liều?”

“Nửa tháng.”

“Ờ…”

“Phó Gia Minh, anh nói lại lần nữa đi mà, nói anh thích em nhất, nhớ em nhất…”

“Cút mẹ đi Ôn Kỳ Chí! Cậu còn dám nghe trộm điện thoại thì biết tay tôi!”

Lời tác giả:

Phó Gia Minh: Đồ biến thái!

Ôn Kỳ Chí: Anh ấy yêu mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK