• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lilinyann (Mèo Cụt Cánh)

Phó Gia Minh bị Ôn Kỳ Chí giam cầm, ngày nào hắn cũng quấn lấy anh làm tình. Mỗi khi trở về nhà, chuyện đầu tiên hắn làm là cởi quần áo. Một ngày 2 cữ, cuối tuần còn có thêm “bữa phụ”. Có đôi khi tỉnh lại lúc nửa đêm, Phó Gia Minh sẽ thấy dương v*t mình bị Ôn Kỳ Chí ngậm trong miệng, biến thái đến phát ớn.

“Em đâu có giam anh, tự anh không muốn ra ngoài mà…”

“Vậy con mẹ cậu tháo định vị ra ngay!”

Lúc mới về nước, Phó Gia Minh vẫn thường ra ngoài chơi như bình thường, nhưng anh dần dần phát hiện có gì không đúng. Bất kể anh đi đến nơi đâu, trong vòng 1 tiếng Ôn Kỳ Chí sẽ xuất hiện ở đó, cứ như hồn ma bóng quế vậy, anh rợn người chết mất. Anh không biết đồ ngốc thối này dùng thiết bị gì nữa, nhưng chắc chắn chỉ cần đi ra khỏi cửa anh sẽ bị theo dõi. Thế là Phó Gia Minh mất hết hứng thú, chỉ quanh quẩn đi lại trong nhà.

Ôn Kỳ Chí không phủ nhận, đúng là hắn hết cách rồi mới buộc mình phải làm như vậy. Phó Gia Minh rất thích đi bar pub đàn đúm với các bạn. Anh có quá nhiều bạn bè, từ bạn trong game, bạn trong trường, bạn thuở nhỏ, bạn trong vòng tròn xã giao, tóm lại họ đều có chung một số đặc điểm, sở thích nào đó. Phó Gia Minh cũng chẳng bao giờ từ chối ai cả, lâu ngày như vậy Ôn Kỳ Chí không quản được anh, vậy nên hắn cần phải bóp nát tất cả nguy cơ tiêu cực từ trong trứng…

“Với cả chúng mình lâu lắm rồi không gặp nhau, anh không muốn bên em nhiều hơn một chút à?”

“Không.”

“Phó Gia Minh, anh nói lại lần nữa cho tôi, anh có muốn không?”

“Tôi không muốn đấy! Ngốc thối! Có gan thì nhốt tôi cả đời đi!”

“Con đĩ! Tôi đối xử tốt với anh như thế mà anh vẫn không hài lòng!”

Con đĩ cái này cứ thích bị hành cơ, yên ổn được mấy ngày lại bắt đầu gây sự, chỉ thích làm tổn thương hắn thôi. Ôn Kỳ Chí hung hăng cắn lên môi anh, buồn bực vì anh quá không hiểu chuyện.

“Hiểu con cu ấy!”

Phó Gia Minh đẩy hẳn ra rồi dùng sức lau nước miếng. Con mẹ đồ ngốc thối này làm anh phát điên mất thôi.

“Tôi chỉ muốn anh ở bên tôi thôi mà! Khó lắm sao? Đòi hỏi quá đáng à?! Con mẹ anh nói yêu tôi là yêu như thế này đấy à?!”

“Cậu muốn tôi nói lại mấy lần nữa Ôn Kỳ Chí!? Tôi không thích cậu!”

“Anh rút lại lời ngay.”

“Rút cái gì mà rút? Cậu đừng có giả ngu nữa được không? Không thích! Không thích! Không thích! Thích ai cũng không thích cậu! Ghê tởm! Biến thái!”

Anh càng nói thì càng to tiếng. Ôn Kỳ Chí cảm thấy như thể bị tiếng thét địa ngục xuyên thẳng màng nhĩ. Con đĩ này vẫn như xưa, luôn chọc đúng vào chỗ đau của hắn, chẳng quan tâm đến cảm xúc của hắn chút nào.

“Phó Gia Minh, anh xin lỗi tôi ngay!”

“Cút mẹ đi!”

“Anh không xin lỗi đúng không!!?”

Phó Gia Minh lúc nào cũng vui vẻ nói cười với người khác bên ngoài, thế mà về nhà một cái lại hô to gọi nhỏ với hắn. Dù vậy, Ôn Kỳ Chí cũng không để bụng, cố gắng hết sức để đáp ứng các nhu cầu của anh. Hắn chỉ có một yêu cầu duy nhất, là Phó Gia Minh hãy mãi mãi yêu hắn nhé. Hắn đã hạ thấp bản thân như thế rồi, con đĩ này thậm chí còn muốn mổ bụng hắn, treo hắn lên tường thành lăng trì xử tử.

“Giả vờ giả vịt cái gì!? Muốn chết thì chết đi! Đừng có ở đây làm tôi ghê tởm!!”

“Tôi chết cũng không buông tha anh! Con điếm! Anh không yêu tôi thì tôi không cho anh ra ngoài! Cả đời cũng không cho anh ra ngoài!!”

Ôn Kỳ Chí chửi đủ thì trói Phó Gia Minh lên giường, còng tay còng chân anh lại. Anh vốn đã chẳng mặc quần áo, vậy nên hắn có thể dễ dàng khống chế anh. Ôn Kỳ Chí quyết định phải *** con đĩ này phục tùng, để xem anh còn dám kiêu ngạo nữa không.

“Anh không thích tôi? Không thích tôi sao *** lắm nước thế? Anh dâm như này, một ngày không bị tôi *** anh chịu được à!”

Ôn Kỳ Chí banh mông anh ra thúc vào một con cu giả, ** hai lỗ của Phó Gia Minh cùng một lúc.

“Con đĩ… Kẹp chặt quá… *** chết anh!”

Hắn quan tâm đến cả khoái cảm của Phó Gia Minh. Ôn Kỳ Chí biết nguyên nhân con đĩ này hận hắn như vậy. Sau chuyện nước tiểu, Phó Gia Minh rất khó cương cứng, dương v*t anh luôn mềm oặt, phải được kích thích cực độ thì mới có thể cương.

Ôn Kỳ Chí ** hai cái lỗ bên dưới của anh, cao trào xong thì cúi xuống vừa liếm *** vừa ma sát dương v*t của anh, một lúc sau chỗ ấy của Phó Gia Minh cũng run rẩy mà cứng. Ôn Kỳ Chí quỳ gối giữa hai chân anh, tay tự tuốt cho mình còn miệng mút mát dương v*t anh. Hắn nghiêm túc khẩu giao cho anh như thế, nhưng con đĩ này vẫn nhất quyết không xuất tinh, đè nén đến đỏ ửng khuôn mặt, đến giờ này rồi mà vẫn dám phản kháng.

“Anh không muốn bắn tinh thì đái ra đi, tự anh chọn.”

“Cút con mẹ mày đi Ôn Kỳ Chí…”

Tởm quá! Tởm quá! Phó Gia Minh không thể chấp nhận được hành vi này của hắn, vậy nên anh chỉ có thể bị ép xuất tinh. Thằng điên này sắp xé toạc anh rồi. Giường đệm rung lắc, dương v*t anh bị hắn nút chặt, trí não và tinh dịch đều bị hắn ép ra ngoài.

“Anh cứ mắng tiếp đi… Vẫn bị tôi *** nát *** mà thôi…”

“Cút! Đừng có làm nữa!”

“Chồng vẫn chưa bắn đâu… Nhấc mông lên xem nào…”

Ôn Kỳ Chí khiêng hai chân anh lên vai mình rồi nâng mông anh lên, luồn thân vào giữa hai chân bị còng rồi ** ***. Để thoả mãn Phó Gia Minh, Ôn Kỳ Chí đã “khổ luyện” ở phòng gym, vòng eo chó đực giờ không chỉ đẹp mà còn mạnh mẽ vô cùng, nắc mạnh vài cái là anh đã co giật đến thở hổn hển.

“Đĩ chó… Mau nói anh thích em đi, em tập gym vì mình anh thôi đấy…”

“Anh nói thích tôi ngay! Nói nhanh!”

Hắn kéo tay Phó Gia Minh sờ soạng cơ bụng của mình, để anh vuốt ve dương v*t của hắn. Trước kia anh từng sục *** cho hắn, khiến hắn sung sướng đến phát điên.

“Sờ em… Làm em bắn đi…”

Ôn Kỳ Chí xuất tinh lên bụng của Phó Gia Minh, tay hắn vẫn nắm chặt lấy tay anh sờ *** mình, sau đó thì cọ *** anh. Tư thế này rất sướng, nhưng Ôn Kỳ Chí vẫn thích Phó Gia Minh “cưỡi ngựa” hơn, vậy nên anh lại bị hắn ép cương cứng lần hai. Lần này anh còn bị bịt miệng. Ôn Kỳ Chí chẳng biết lấy từ đâu ra một cái ball gag đeo lên cho anh, sau đó nằm nhoài xuống ưỡn thẳng eo mà *** lút cán, vẫn không ngừng âu yếm mông chân của anh.

“Phó Gia Minh… Anh ở trên em.”

“Lắc eo đi nào, chồng muốn anh nhún… Anh đánh em đi Phó Gia Minh, em muốn bị anh đánh…”

Ôn Kỳ Chí nắm chặt cổ tay anh, “Chát!” một tiếng tự bạt tai mình. Phó Gia Minh không thể hiểu được tại sao hắn lại có thể làm như thế, cuối cùng thì anh không nhịn được bật khóc nức nở.

“Anh đừng khóc, anh đánh em đi mà Phó Gia Minh, anh không thoải mái thì cứ đánh em.”

Bị tát liên tục như thế khiến Ôn Kỳ Chí ngày càng hưng phấn. Phó Gia Minh không chỉ bị ép phải làm nhục người khác, anh còn bị hắn tra tấn bằng ngôn từ.

“Anh còn không biết xấu hổ mà khóc à… Là do anh đấy, Phó Gia Minh, tất cả là lỗi của anh… Không phải trước đây anh thích đánh em lắm sao? Bây giờ em cho anh đánh thì anh lại khóc…”

“Khóc cũng chẳng có ích gì đâu, anh vẫn phải đánh em… Ngày mai em tháo xích ra cho anh, cho anh dẫm em, dẫm lên *** em, dẫm lên mặt em…”

Càng nghĩ Ôn Kỳ Chí càng hưng phấn. Phó Gia Minh đã biến hắn trở thành người như thế này. Con đĩ này quá dâm, hắn gần như mất đi khả năng yêu người khác.

“Phó Gia Minh, anh đợi em… Em cũng muốn bắn…”

Hai đứa cùng nhau cao trào. Phó Gia Minh bị ** muốn ngất. Lần đầu tiên anh khóc trên giường, bật khóc nức nở, nghẹn ngào run rẩy, cả người co giật khó thở.

Ôn Kỳ Chí thoả mãn cởi xích cho Phó Gia Minh. Hắn chưa từng muốn giam anh lại, chỉ là anh quá hư, hắn muốn dạy cho anh một bài học thôi.

Lúc tắm rửa xong, Phó Gia Minh đã mệt đến ngất xỉu, làn da trắng muốt của anh bị cọ đến đỏ bừng, anh chỉ muốn chết quách cho xong.

“Không cho anh nói luyên thuyên. Phó Gia Minh, anh đã biết sai chưa?”

Phó Gia Minh khóc lóc nhận sai, không chỉ xin lỗi chuyện hôm nay, anh còn xin lỗi hắn chuyện 2 năm trước. Anh không nên dây dưa với hắn, anh không nên đánh hắn. Nếu anh không đánh Ôn Kỳ Chí, làm sao hắn có thể ghi hận anh lâu như thế?

Ôn Kỳ Chí nghe xong suy sụp, rồi hắn lại phát điên. Hắn chỉ mong Phó Gia Minh phối hợp với mình một chút thôi mà, vì sau này hắn còn muốn liếm chân anh. Nếu anh cứ phản kháng như thế, hắn lại phải trói anh lại. Con đĩ này hại hắn trở thành người thế này, không chỉ không muốn phụ trách mà còn dám chạy?

“Từ bỏ đi, Phó Gia Minh. Trừ khi anh giết tôi, không thì sau này đều như thế đấy.”

Ôn Kỳ Chí lạnh nhạt xoay cằm anh ra rồi cắn lên đôi môi anh. Phó Gia Minh còn chẳng được phép mặc quần, vì hắn muốn cả hai khoả thân ôm nhau. Anh trần truồng cuộn người nhắm mắt lại, cảm giác như bị rắn lớn quấn chặt hít thở không thông.

Lời của editor:

Đến vì giọt nước mắt của Ôn Kỳ Chí, ở lại vì giọt nước mắt của Phó Gia Minh…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK