Hai đứa nhỏ ngượng ngùng cúi đầu, Vương Thanh đánh bạo ngẩng đầu nói. "Cha nhỏ làm đồ ăn ăn ngon." Vương Ni ở một bên dùng sức gật đầu.
Thiệu Vân An xoa xoa đầu Vương Thanh, cao hứng hỏi. "Các ngươi ban ngày thường làm những gì?"
Vương Thanh thu hồi nụ cười trên mặt, trả lời. "Đốn củi, uy gà, uy heo, nấu cơm, thu thập đồ ăn, làm ruộng, giặt đồ."
Vương Ni nắm lấy tay ca ca nói. "Ta giặt đồ, uy heo, uy gà, nhóm lửa, tưới cây."
Dù đã nghe từ chỗ Vương thẩm khá nhiều, Thiệu Vân An vẫn không nhịn được phẫn nộ, lại hỏi. "Vậy đường ca của các ngươi thì sao?"
Hai đứa nhỏ đồng loạt lắc đầu, khuôn mặt nhỏ của Vương Thanh đanh lại nói. "Đường đệ phải đọc sách."
"Vương Chi Tùng mặc kệ sao?"
Vương Thanh cùng Vương Ni lại đồng loại lắc đầu, Vương Ni sợt sệt nói. "Tiểu thúc cũng phải đọc sách."
Con mẹ nó ấy đọc sách! Gia đình bên kia đều là một đám hỗn trướng, vương bát đản! Hài tử nông thôn trưởng thành sớm, nhưng dù sao cũng là tôn tử, Vương Thanh cùng Vương Ni phải làm việc cả ngày, tên kia lớn đầu như thế mà cái gì cũng không làm! Vương Ni mới chỉ bốn tuổi! Tay hai đứa nhỏ thô ráp như vậy vốn dĩ không phải là thứ hài tử nên có. Vừa nãy, Tôn lang trung bắt mạch cho hai đứa nhỏ có nói thân thể hai bé có điểm hư, cần hảo hảo tĩnh dưỡng, bằng không sau này sợ sẽ nhiều phiền toái. Nếu Ni tử cứ tiếp tục làm việc như vậy, sau này sẽ ảnh hưởng đến khả năng sinh dục.
Hắn chưa thấy qua tên cháu trai kia của Vương Thạch Tỉnh, nhưng nghĩ đến cô em dâu, hắn có thể hình dung được tên nhóc kia khẳng định cũng không khác heo cho mấy. Đối với hai lão già ngược đãi tiểu hài tử kia, nếu Vương Thạch Tỉnh không kiên quyết phân gia, Thiệu Vân An nhất định sẽ viết hưu thư cấp hắn!
Được ông bà nội, ông bà ngoại xem như tâm can bảo bối, sủng ái mà trưởng thành, Thiệu Vân An ở trong lòng lại một lần đem Vương lão thái và Vương lão nhân hung hăng mắng mỏ một trận.
Thiệu Vân An nói tiếp. "Sau này việc trong nhà, ta sẽ để cho các ngươi làm một ít theo khả năng, nhưng sẽ không cho các ngươi làm việc nặng như trước đây." Nói xong, hắn đem hai bảng mẫu tự cầm lại. "Bắt đầu từ ngày mai, các ngươi trước chiếu theo bảng mẫu tự này luyện tập, cha nhỏ sẽ dạy các ngươi cách cầm bút. Mấy ngày nay việc nhà hơi nhiều, chờ giải quyết xong hết, cha nhỏ sẽ dạy các ngươi đọc sách, viết chữ. Thanh nhi muốn đi học, Ni tử cũng phải đi học."
Ánh mắt Vương Thanh loan loan, Vương Ni cũng thực kinh hỉ. "Ta cũng có thể học sao?"
"Đương nhiên. Cha nhỏ có nhiều tự vẫn không hiểu, sẽ cùng các ngươi học."
Một người lên tiếng. "Ta cũng học." Người không biết khi nào đã tiến vào, Vương Thạch Tỉnh.
Thiệu Vân An nhướn mày. "Ngươi đương nhiên phải học, ngươi là đương gia trong nhà a!"
Vương Thạch Tỉnh đi tới, bế Vương Ni lên rồi ngồi xuống, để Vương Ni ngồi trên đùi hắn, đối Thiệu Vân An nói. "Rất nhanh sẽ đến ngày mùa, ngày mùa xong lại đến mùa đông, sau đó là chuẩn bị ăn tết, tất cả mọi người đều không rảnh. Chờ đến đầu xuân hãy tìm người, đưa Thanh nhi đi đọc khoá."
Hiện tại mới tháng chín, rất nhanh sẽ tới ngày mùa, ngẫm lại, Thiệu Vân An nói. "Vậy, chờ ta sắp xếp xong việc nhà sẽ tự dạy bọn họ học tự. Không cần đưa Thanh nhi đi đọc khoá, đầu xuân năm sau Thanh nhi sẽ bảy buổi, trực tiếp đi trường tư thục là được, quá lắm thì dùng thêm chút bạc. Ni tử vẫn là nên tìm một nữ phu tử đến dạy nàng." Đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, Thiệu Vân An hỏi. "Kia, có chỗ nào dạy nữ tử học cầm hay không? Học cầm chính là kỹ năng thêm mà thôi, học sớm chút cũng tốt."
Vừa nghe cầm, đôi mắt Vương Ni sáng bừng lên. Vương Thạch Tỉnh nhìn ánh mắt của nhi nữ, đối Thiệu Vân An nói. "Ta không biết, ta có thể đi hỏi thăm thử. Ni tử còn nhỏ, ngươi trước dạy nàng luyện tự, nữ phu tử có thể chậm rãi tìm. Cũng có thể cho nàng đi học thêu thùa trước, nàng trưởng thành còn dùng đến. Ta thấy nữ nhi nhà giàu có đều học."
Thiệu Vân An lắc đầu. "Nếu sau này Ni tử thích thì tìm người dạy nàng sau, Nàng còn nhỏ, thêu thùa sớm đôi mắt sẽ không tốt."
"Cũng được."
Thiệu Vân An quay lại đề tài mới nói lúc nãy. "Thanh nhi, Ni tử, các ngươi mỗi người lấy một bộ văn phòng tứ bảo cùng bảng chữ mẫu, từ ngày mai bắt đầu học tự, không được lười biếng, không được kêu khổ, ai lười biếng kêu khổ ta sẽ đánh lòng bàn tay."
"Cha nhỏ, ta sẽ không lười biếng, ta muốn học!" Vương Thanh cơ hồ muốn la lên.
"Ta cũng muốn học. Đọc được sách, nãi nãi cùng nhị thẩm sẽ không đánh ta, mắng ta, Tranh đường ca cũng sẽ không khi dễ ta." Lời nói của Vương Ni làm Thiệu Vân An có điểm chua xót, Vương Thạch Tỉnh cũng càng âm trầm vài phần.
"Xem người thân tốt của ngươi kìa"
Cho Vương Thạch Tỉnh một cái ánh mắt như thế, Thiệu Vân An nói. "Tốt, ta tin tưởng các ngươi có thể kiên trì. Kia hiện tại, các ngươi tự đem đồ vật về phòng, rồi mới đi rửa mặt."
Vương Ni từ trên đùi cha nhảy xuống, dưới sự hỗ trợ của cha và cha nhỏ, cùng ca ca hớn hở đem văn phòng tứ bảo cùng bảng chữ mẫu để vào trong phòng của bé.
Hai đứa nhỏ dựa theo yêu cầu của cha nhỏ nghiêm túc rửa mặt xong, liền lên giường đem bảng mẫu tự như bảo bối mà sờ a sờ, xem a xem. Thiệu Vân An tẩy rửa xong liền về phòng, hắn còn có chuyện phải làm. Vương Thạch Tỉnh lại đun một nồi nước, nửa ngày cũng chưa thấy ra.
Ngồi xếp bằng trên giường đất, ghé vào cái bàn thấp bé trên giường viết một ít tự, Thiệu Vân An tỏ vẻ, muộn nhất ngày mốt phải lên huyện lần nữa, mua cái án thư, viết tự như thế này rất vặn vẹo.
Ngay lúc đang nhíu mi suy tư, cửa phòng mở ra, Thiệu Vân An theo bản năng ngẩng đầu, suýt chút nữa bị nghẹn mà chết. Vương Thạch Tỉnh rõ ràng vừa mới tắm xong, hắn không gội đầu, tóc búi rời rạc, một thân trần trụi, trên vai vắt một cái khăn, hạ thân mặc một cái quần vải thô. Bọt nước chưa hoàn toàn lau hết dọc theo ngực hắn chảy xuống tám khối cơ bụng rồi biến mất ở lưng quần. Thiệu Vân An tức khắc miệng khô lưỡi khô, một, hai, ba, bốn... Đúng là tám khối! Đối với người là o như hắn mà nói, dáng người cao tráng, trên người mang theo mấy đạo vết sẹo, thân thể nồng nậm hơi thở nam nhân quả thực chính là dụ hoặc trần trụi.
Dáng người Vương Thạch Tỉnh ở thôn Tú Thuỷ xem như cao lớn. Mặc kệ là vóc dáng hay khuôn mặt đều giống như nam tử thuần tuý phương bắc. So sánh với người ở đây, Vương Điền Nham chính là vừa lùn vừa béo, bộ dáng giống y như Vương lão thái. Vương Chi Tùng thì chưa thấy qua nên không biết. Kỳ thật nhìn kỹ, Vương Thạch Tỉnh có điểm giống Vương lão nhân, chẳng qua hắn giống như chủng loại đột biến gien hơn.
Vương Thạch Tỉnh sau khi bước vào liền đóng cửa, rồi mới hướng tới cái rương quần áo ở trên đầu giường, cạnh lò sưởi. Sau lưng Vương Thạch Tỉnh cũng có mấy vết sẹo, những vết sẹo đó vừa nhìn là biết ở trên chiến trường hắn đã từng vào sinh ra tử thế nào. Vương Thạch Tỉnh mặc vào áo lót và áo trong, vừa quay đầu lại, liền thấy Thiệu Vân An đang lăng lăng nhìn hắn. Vương Thạch Tỉnh rũ mắt, lấy khăn vải xoa xoa mái tóc còn ướt, xuống giường, lại đi ra ngoài. Tầm mắt Thiệu Vân An không chịu khống chế mà đuổi theo.
Mẹ nó! Tuyệt đối là cố ý câu dẫn hắn!
Hít một hơi thật sâu, đè xuống cảm giác ngo ngoe rục rịch trong lòng, Thiệu Vân An vỗ vỗ mặt. Bình tĩnh! Bình tĩnh! Hắn hai mươi sáu năm qua đều có thể nhịn, hiện tại thân thể này mới có mười sáu, tuyệt đối có thể nhẫn.
"Nhìn không ra dáng người lại tốt như thế a!"
Cúi đầu xem thứ mình vừa mới viết, Thiệu Vân An cố gắng dời đi lực chú ý. Lúc này, Vương Thạch Tỉnh lại đi vào, trên tay ôm một cái hòm gỗ cổ xưa, thoạt nhìn cũng rất nặng.
"Vân An."
Thiệu Vân An không vui mà ngẩng đầu, nội tâm còn chưa có yên xuống đâu! Vương Thạch Tỉnh ngồi xuống giường đất, đem hòm gỗ đặt lên cái bàn trên giường. "Ngươi giữ."
"Cái gì vậy?" Thiệu Vân An đem giấy cùng nghiên mực dịch qua một bên.
"Đánh giặc xong mang về, ngươi giữ." Vương Thạch Tỉnh đem cái chìa khoá bằng đồng nhét vào tay Thiệu Vân An. Thiệu Vân An chỉ cảm thấy làn da bị đụng tới đột nhiên nóng rực, tay đối phương thật là nóng.
Đánh giặc xong mang về? Thiệu Vân An nhìn chìa khoá trong tay, chớp chớp mắt, hắn dùng chìa khoá xuyên vào, mở nắp hòm, hô nhỏ một tiếng, ngẩng đầu nhìn thẳng đối phương, "Mấy thứ này đều là của ngươi?"
Vương Thạch Tỉnh gật đầu, sắc mặt bình tĩnh nói. "Triều đình không có tiền, quân lương không nhiều lắm, tướng quân ngầm đồng ý chúng ta tự lưu lại chút tiền tài. Đây là ta tự thu thập cùng quân lương tích cóp được." Dừng một chút, Vương Thạch Tỉnh tránh đi cái nhìn chăm chú của Thiệu Vân An. "Kia, hai năm lao dịch cũng có chút bạc, trừ bỏ cho cha nương một ít, ta đều để lại cho nương của Thanh nhi bọn họ."
Thiệu Vân An đột nhiên không biết nói gì, trong tim bốc lên từng dòng nước ấm. Trong hòm gỗ có rất nhiều vàng bạc châu báu cùng trang sức ngọc khí. Nén bạc lớn lớn bé bé có mười mấy cái, còn có bạc vụn, tiền đồng; vàng thỏi có mười cái, có lớn có bé, còn có đồ trang sức châu báu linh tinh. Thiệu Vân An tính toán, chỉ vàng thôi là đã hơn một ngàn! Quả nhiên, mặc kệ thời nào, người có tiền mới tồn tại được!
Thiệu Vân An nguy hiểm cười cười. "Ngân lượng này đều là quân lương?"
Vương Thạch Tỉnh nghe hắn hỏi liền trả lời. "Không phải. Quân lương cả ba năm mới có mười hai lượng. Ta đi theo tướng quân xông pha, thu được không ít tài vật, còn tiêu diệt vài ổ thổ phỉ, nên tiền thu được khá nhiều. Ta cầm đồ trang sức đổi thành bạc." Một lát sau, hắn vẫn thật thà khai báo. "Trang sức còn lại nguyên bản là để cho mẹ con Thanh nhi. Hiện tại ta cùng nương bọn họ hoà li, trang sức này ngươi muốn xử lý sao cũng được."
Thiệu Vân An khép lại cái hòm, hỏi. "Ngươi có hận nàng không?"
Vương Thạch Tỉnh lắc đầu. "Không hận, Nàng quá khổ. Nàng là nữ nhân thiện lương, lại cần mẫn, nhưng ở trong căn nhà như vậy, mùa hạn trải qua cũng không được tốt, hơn nữa ta lại không ở cạnh nàng, nàng càng khổ sở. Là ta có lỗi với nàng."
Vậy ngươi có yêu nàng sao? Thiệu Vân An nuốt xuống những lời này, tò mò hỏi. "Mấy thứ này ngươi thu thập thế nào? Thế nào không bị phát hiện?"
Vương Thạch Tỉnh siết chặt nắm tay, thanh âm trầm thấp vài phần. "Ta không mang về nhà, trước khi về thôn liền tìm chỗ giấu đi."
Trẻ nhỏ dễ dạy a!
"Cha nương không ưa ta, nên cũng không ưa hai đứa nhỏ cùng Tống thị. Ta còn ở nhà, có thể bảo hộ nàng, ta không ở, nàng tính tình mềm yếu, mùa hạn lại khó khăn. Nàng muốn đi, ta cũng nguyện ý trả tự do cho nàng. Vân An, trước kia là ta thân bất do kỷ, hiện tại ta đã phân gia, ngươi là tức phụ ta, sau này việc trong nhà ngươi quản."
Nói ra mấy lời này, Vương Thạch Tỉnh biểu tình thực bình tĩnh. Có thể nhìn ra, hắn từ lâu đã mất đi tình cảm với người nhà. Thậm chí đối với Tống thị rời nhà, hắn cũng không có chút nào oán hận.
Thiệu Vân An không phát hiện, bản thân vì câu nói "Ngươi là tức phụ ta" mà đỏ mặt. Hắn bỗng nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt Vương Thạch Tỉnh, làm bộ thuận miệng hỏi. "Ngươi đem nhà của ngươi cho ta, không sợ ta bỏ chạy sao? Chúng ta mới thành thân có mấy ngày." Đối với thê tử trước đây của Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An không suy nghĩ nhiều.
"Ngươi sẽ không!"
"Làm sao ngươi biết ta sẽ không?"
Thiệu Vân An không phục mà giương mắt, lại lâm vào một ánh mắt thâm thuý, nhịp tim bỗng dưng đập mạnh.
"Ta biết ngươi sẽ không." Vương Thạch Tỉnh nghiêm túc nói. "Ngươi là người có bản lĩnh. Dung mạo ta bị huỷ, còn mù mắt, lại mang theo đứa nhỏ, là ta không xứng với ngươi. Việc hôn nhân này, đã để ngươi chịu uỷ khuất."
Thiệu Vân An theo bản năng lẩm bẩm. "Ta cũng không phải nữ nhân, uỷ khuất cái gì. Ngươi có hài tử cũng vừa lúc, cũng miễn cho ta sinh."
Phi phi! Như thế nào lại nghĩ đến sinh hài tử rồi!
Thiệu Vân An xấu hổ, vội vàng nói sang chuyện khác. "Ngươi như thế nào không hỏi ta tiền hôm nay từ đâu đến?"
Vương Thạch Tỉnh nhìn vành tai hồng hồng của Thiệu Vân An vài lần, nói. "Ta tin bạc của ngươi có nguồn gốc chính đáng, chuyện của ngươi muốn nói có thể nói, không muốn nói ta cũng không hỏi nhiều." Dừng một chút, hắn nói. "Trong thôn cũng có người nhập ngũ, chỉ là ta với hắn không ở cùng nhau, nhưng đều biết có quân lương. Ta là trưởng tử, nếu chưa phân gia, tiền bạc không thể tàng trữ riêng. Vốn tưởng cấp cha nương một ít, nhưng trở về nhìn đến Thanh nhi cùng Ni tử như vậy, Tống thị lại bỏ đi, ta liền nói quân lương đều dùng để trị thương. Nếu vừa phân gia ta liền mua đất xây nhà, bên kia sẽ lại đến nháo. Hiện tại ngươi nói là bán cục đá kiếm tiền, người khác có tò mò cũng không dám hỏi bán nhiều hay ít, vậy thì tiền bạc liền có thể xài. Không lâu nữa là đến ngày mùa, ta nghĩ mua đất trước, phòng ở thì sửa sang lại một chút bằng không mùa đông sẽ rất bất tiện. Chờ đầu xuân chúng ta có thể xây nhà mới."
Thiệu Vân An cho rằng Vương Thạch Tỉnh sẽ giống như Vương Đại lực im hơi lặng tiếng, không nghĩ đến người này còn cùng hắn thảo luận sự tình, trình bày cũng trật tự rõ ràng. Chủ yếu chính là, hắn không phải người bất hiếu. Mặc kệ thời đại nào, người bất hiếu ở đâu cũng có. Có thể ở xã hội phong kiến có suy nghĩ của chính mình, bận tâm đến hài tử cùng người nhà, nam nhân này thật ra cũng là một người nam nhân tốt. Bất quá thời đại này cũng khá may mắn vì không có "Bãi truất bách gia, độc tôn nho thuật" của Đổng Trọng Thư, tuy rằng tư tưởng có chút giống Nho gia, nhưng tổng thể các tư tưởng này đều có thể được xem là tư tưởng của thời đại văn minh khai sáng.
Đại Yến quốc cũng coi trọng đạo hiếu, nhưng không phát triển dị dạng đến mức có thể tuỳ ý đánh chết con cái. Tông tộc, gia tộc tồn tại có quyền lực nhất định, nhưng vẫn chịu sự quản chế của luật pháp. Cha nương nếu không từ, con cái không cần hiếu. Bằng không với tình huống của Vương Thạch Tỉnh làm sao có thể lấy hôn sự đổi lấy tự do. Cha nương muốn ngươi cưới, ngươi phải cưới, dám đòi phân gia, còn không bị đánh chết à! Mà Thiệu Vân An làm càn như vậy, sớm đã bị đánh chết, làm sao còn khả năng đoạn tuyệt với cha nương thân sinh.
Vương Thạch Tỉnh xem như bị buộc phải thành thân, nhưng hiện tại lại đem toàn bộ tài sản của mình đưa cho Thiệu Vân An vừa mới thành thân có ba ngày! Người này nếu đã lấy vợ liền sẽ giao phó sự tín nhiệm hoàn toàn, cũng là thật tâm muốn cùng nhau an ổn sinh hoạt. Người như vậy, Thiệu Vân An ở xã hội hiện đại chưa từng gặp bao giờ. Nếu nói Thiệu Vân An ở thời điểm vừa mới xuyên tới, sẽ cho rằng kết hôn cùng một người xa lạ quả thật rất bực bội, thì hiện tại, hắn hoàn toàn có thể tâm bình khí hoà đối mặt với mối hôn sự rối rắm này.
Thiệu Vân An lấy túi tiền của mình mở ra, trong con ngươi của Vương Thạch Tỉnh hiện rõ vẻ kinh ngạc, nhìn sơ sơ qua cũng có đến vài trăm lượng bạc. Hắn không nghĩ tới Thiệu Vân An lại có nhiều bạc như vậy. Bạc này khẳng định không phải Thiệu gia cấp, chắc chắn là tiền bán mấy viên đá, loại đá nào lại có thể bán được từng đó bạc?
Thiệu Vân An mở rương, đem toàn bộ bạc bỏ vào, chỉ chừa lại tiền đồng. Ánh mắt Vương Thạch Tỉnh lập loè. Thiệu Vân An nhìn hắn nói. "Ở nhà sao ngươi không tháo bịt mắt xuống! Mang hoài như vậy không khó chịu sao?"
Vương Thạch tỉnh cắn chặt quai hàm, trầm giọng nói. "Sẽ doạ sợ ngươi!"
Thiệu Vân An tức giận nói. "Ta một đại nam nhân lại sợ cái sẹo trên mặt ngươi!"
Vương Thạch Tỉnh thật sâu nhìn Thiệu Vân An vài lần, đem miếng bịt mắt tháo xuống. Thiệu Vân An lần đầu tiên nhìn thấy con mắt bị thương của Vương Thạch Tỉnh. Vết sẹo kia từ giữa mắt trái kéo dài xuống phía dưới. Trong khoé mắt trái của Vương Thạch Tỉnh có chút chất bẩn, xem ra còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn.
Thấy biểu tình bình tĩnh của Thiệu Vân An, Vương Thạch tỉnh trong lòng nhẹ nhàng thở ra, Thiệu Vân An hỏi. "Hoàn toàn không nhìn thấy sao?"
Vương Thạch tỉnh khàn khàn nói. "Một mảnh hắc ám, quân y nói không thể cứu chữa."
Thiệu Vân An cảm thấy trong lòng không thoải mái, hắn xuống giường, xuyên giày đi ra ngoài. Vương Thạch Tỉnh nhìn hắn rời đi, miếng bịt mắt trong tay bị hắn siết lại đến không còn hình dạng.
Thiệu Vân An vào phòng bếp, đóng cửa, hắn dùng ý niệm lấy chút nước linh tuyền vào trong chậu rửa mặt. Linh nhũ thạch cả ngày mới nhỏ được một giọt, hắn không tính toán dùng. Từ trong vại múc ra hai gáo nước, lại bỏ chút linh tuyền vào lại trong vại, Thiệu Vân An cầm một miếng vải trở về phòng.