Mục lục
Hãn Phu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào tháng hai, mùa xuân kinh thành khiến người cảm thấy se lạnh, nhưng nhiệt độ trong Cảnh U cung hoàn toàn tương phản. Cùng lúc đó, hào môn thế gia đương gia đều khẩn trương chờ đợi tin tức, tự nhiên, hàm nghĩa của sự khẩn trương này không giống nhau, Nhưng đối với Trung Dũng hầu phủ, Đại tướng quân phủ, vương phủ cùng các thế gia một lòng vì hoàng thất mà nói, sự khẩn trương có thể nói là không khác mấy so với sự nôn nóng của Vĩnh Minh Đế đang chờ ở ngoài Cảnh U cung.

Vào sáng sớm ngày mười tám tháng hai, đích trưởng tử của Vĩnh Minh Đế, trong sự mong đợi của vô số người, nói với cha nhỏ của bé rằng bé đã sẵn sàng. Quân hậu Đại Tề Du đau đớn ba canh giờ. Trời đã hửng sáng, quân hậu còn chưa sinh hạ hài tử, Vĩnh Minh Đế mấy lần định xông vào nhưng bị người ngăn cản.

Lão chính quân, Túc Thần Dật đều ở bên trong. Vĩnh Minh Đế lo lắng tới mức tròng mắt đỏ ngầu. La Vinh Vương là trưởng lão duy nhất của hoàng thất, làm bạn bên cạnh Vĩnh Minh Đế. La Vinh Vương cũng rất lo lắng, nhưng sản công và thái y đều nói, thời gian quân hậu đau đẻ nằm trong phạm vi bình thường lúc sinh hài tử, đặc biệt là đứa nhỏ đầu lòng sẽ luôn kéo dài.

Sau khi tiếng hét đau đớn của quân hậu đột ngột vang lên, Vĩnh Minh Đế nghe thấy lão chính quân hô to. "Đến rồi đến rồi!"

Trái tim Vĩnh Minh Đế lập tức nâng lên, La Vinh Vương nắm chặt tay hắn, trấn an. "Hoàng thượng, bình tĩnh."

Tại Trung Dũng hầu phủ, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An hồi hộp chờ đợi tin tức. Thiệu Vân An đang mang thai không thể vào cung. Đến hiện tại hắn vẫn không biết nam nhân dùng chỗ nào để sinh sản, thời này chưa có sinh mổ. Hắn chỉ biết nam nhân sinh sản là cửu tử nhất sinh. Quân hậu dùng tiên quả, hy vọng được phù hộ.

Cảnh U Cung,Vĩnh Minh Đế gương mặt ướt đẫm mồ hôi, cả La Vinh Vương và nhóm thái giám đều gắt gao túm chặt không cho hắn tiến vào trong. Đại Tề Du không muốn Vĩnh Minh Đế nhìn thấy cảnh hắn sinh hài tử. Khi chưa có hài tử, Vĩnh Minh Đế rất mong có được một mụn con với Đại Tề Du. Nhưng chờ tới khi đứa nhỏ chuẩn bị chào đời, Vĩnh Minh Đế lại hận tới ngứa răng, ước gì đánh chết đứa hùng hài tử dám hành hạ lão bà nhà mình.

Quân hậu vốn đã rất nhẫn nại, nhưng nam nhân sinh sản không chỉ nguy hiểm hơn nữ nhân, mà còn đau đớn gấp mấy lần. Bất quá, không biết có phải nhờ tiên quả hay nhờ quân hậu tập võ, căn cơ khá tốt, sau khi tra tấn phụ thân hơn bốn canh giờ, vị hoàng tử chân chính của Đại Yến oa oa đi ra ngoài.

Mất hơn nửa canh giờ quân hậu mới chính thức sinh hạ hài tử, như vậy đã được coi là rất nhanh. Hài tử vừa ra đời, Vĩnh Minh Đế vội vã tiến vào nội gian, không kịp nghe người ta bẩm báo là nam hay nữ, Sản công ôm đứa nhỏ mới sinh, quỳ gối chúng mừng. "Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng thiên tuế, là hoàng tử!"

Nghe thấy thanh âm, mọi người trong phòng đồng loạt quỳ xuống chúc mừng. Đại lão chính quân và Túc Thần Dật lệ rơi doanh tròng, đứa trưởng tử này ra đời quá không dễ dàng mà!

Quân hậu sắc mặt tái nhợt nở nụ cười tươi từ tận đáy lòng. Một khắc này, Vĩnh Minh Đế bị sự vui mừng như điên cùng với nỗi đau lòng vây quanh. Ôm lấy ái nhân ướt đẫm mồ hôi của mình, Vĩnh Minh Đế viền mắt phiếm hồng, nhưng hắn lại khó nén nổi niềm vui sướng trên khóe miệng.

Lúc Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An nhận được tin từ hoàng cung, thánh chỉ của Vĩnh Minh Đế cũng đồng thời ban hành. Đích hoàng tử Mộ Dung Nguyên, sắc phong thái tử, đại xá thiên hạ, toàn triều ăn mừng ba ngày.

Vĩnh Minh Đế thực sự rất hạnh phúc. Mặc dù lúc quân hậu đang chuyển dạ, hắn hận không thể túm tiểu tử này ra đánh mông. Nhưng chờ hài tử ra đời rồi, nhìn thấy đứa bé nhỏ nhắn, mềm mại đỏ ửng, khuôn mặt nhỏ không hề nhăn nhó mà mịn màng như trứng gà vừa chín tới, Vĩnh Minh Đế ngay lập tức biến thành từ phụ, yêu thích không thể tả.

Vĩnh Minh Đế ngoài ba mươi mới có được một đứa đích trưởng tử. Nếu đổi thành hoàng đế khác, đừng nói đích trưởng tử, không biết có bao nhiêu hoàng tử ra đời, vì vậy Vĩnh Minh Đế có thể không thích, không yêu sao?

Quân hậu lâm bồn xong thì chìm vào giấc ngủ. Hắn coi như thuận lợi sinh sản, nhưng những cơn đau thắt trước đó khiến hắn tiêu hao quá nhiều tinh lực. Vĩnh Minh Đế đặt xá lợi tử mà quân hậu luôn mang trên người lên cổ nhi tử, hi vọng xá lợi tử này có thể phù hộ hài tử của hắn, khỏe mạnh bình an lớn lên.

"Hoàng thượng, Trung Dũng hầu cầu kiến."

"Mau tuyên!"

Vĩnh Minh Đế vẻ mặt vui mừng bước ra ngoài, ngay sau đó, Vương Thạch Tỉnh tới.

"Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng."

"Ha ha, ban tọa."

"Tạ hoàng thượng, thần không ngồi, thần tới đưa hộ vệ cho hoàng thượng."

"Hộ vệ?"

Vương Thạch Tỉnh quay lại hô. "Hổ ca."

Hổ ca, thần thú danh xứng với thực của Đại Yến quốc từ bên ngoài xốc rèm cửa đi vào. Vương Thạch Tỉnh giải thích với Vĩnh Minh Đế còn đang không hiểu. "Hoàng thượng, thái tử hạ sinh, Vân An không yên tâm, muốn Hổ ca tiến cung bảo hộ thiên tuế và thái tử."

Vĩnh Minh Đế lập tức minh bạch ý nghĩa trong lời nói của Vương Thạch Tỉnh, hắn không khách khí đáp. "Trung Dũng hầu cùng Vương Thiệu chính quân có tâm, làm phiền Hổ ca." Vĩnh Minh Đế nhìn về phía Hổ ca làm một cái tạ lễ. Hổ ca hất mũi ngạo nghễ bước vào nội gian.

Bên trong truyền tới tiếng kinh hô, Quách Tốn bước nhanh vào giải thích. Thành thật mà nói, Vĩnh Minh Đế thực sự an tâm khi có Hổ ca tới bảo vệ. Thái tử chào đời, sự an toàn của bé trở thành điều mà Vĩnh Minh Đế lo ngại nhất, có quá nhiều người mong đợi thái tử chết yểu.

Vương Thạch Tỉnh không ở lâu, nói chuyện với Vĩnh Minh Đế một lúc thì rời đi. Một tháng trước đó, Thiệu Vân An đã phái người tiến cung, đưa tất cả các thực phẩm dưỡng thân hậu sản cho quân hậu, vì vậy lần này Vương Thạch Tỉnh không có gì đặc biệt để đưa. Hổ ca tiến cung bảo hộ an toàn cho quân hậu và thái tử, Đại Kim Tiểu Kim có nhiệm vụ bảo hộ sự an toàn cho Vương Thanh và Ni tử. Tưởng Mạt Hi đã là long thấy đầu không thấy đuôi, cho nên không cần quá lo lắng cho sự an toàn của nhóc. Thiệu Vân An không ra khỏi cửa, Vương Thạch Tỉnh xin nghỉ sản ba tháng, ở bên cạnh bảo hộ hắn.

Quân hậu sinh hạ xong, Thiệu Vân An cũng chuẩn bị tới lượt. Cung điện hiện tại chìm đắm trong bầu không khí vui mừng, nhưng Trung Dũng hầu phủ và tướng quân phủ ngược lại rất căng thẳng. Một nhóm nhân mã đang gấp rút chạy tới kinh thành, tướng quân dẫn đầu để lại hàng trăm thủ hạ, một mình vội vã tới kinh thành trước. Y muốn tận lực chạy về kinh thành trước khi đệ đệ sinh sản.

Năm ngày sau khi quân hậu hạ sinh, Thiệu Vân An vào cung. Bụng của hắn đã rất lớn, cảm giác như tùy thời có thể sinh. Nếu có thể, Vương Thạch Tỉnh không hề muốn hắn ra ngoài.

Thiệu Vân An có thai, xuất phát từ tập tục, không thể ôm hai tử. Bất quá, nhìn tiểu thái tử an tĩnh ngủ say bên cạnh quân hậu, hắn yêu thích vô cùng. Ai cũng nói hài tử mới sinh tương đối xấu, nhưng tiểu thái tử là ngoại lệ, có thể thấy lông mày giống quân hậu, mũi, miệng và khuôn mặt giống Vĩnh Minh Đế.

Không giống Thiệu Vân An, quân hậu luôn mong ngóng có một hài tử, hiện giờ đứa nhỏ được hạ sinh bình an, chỉ cần nhìn bé thôi cũng đủ khiến hắn quên đi nỗi đau khi sinh nở. Quân hậu đang hồi phục khá tốt, vết thương không còn đau nữa, đương nhiên có công lao của đám đồ bổ mà Thiệu Vân An gửi tới. Tuy nhiên hắn vẫn phải nằm ở trên giường đủ một tháng, Vĩnh Minh Đế ra lệnh, muốn hắn ở cữ đầy đủ.

Quân hậu mỉm cười mãn nguyện, nhưng Thiệu Vân An lại buồn. Nhìn thấy hắn như vậy, quân hậu bất đắc dĩ không nói nên lời. "Ngươi không biết có bao nhiêu người yêu thích hài tử sao?"

"Ta không thích mà."

Thiệu Vân An ghét bỏ nhìn cái bụng bầu của mình, bắt đầu nguyền rủa Thiệu Đại Hổ lần thứ n. Thấy bộ dáng này của hắn, quân hậu giáo huấn. "Đứa nhỏ sắp sinh, ngươi còn như vậy sao mà được. Cho dù ngươi không thích, nó cũng là hài tử của Trung Dũng hầu, chẳng lẽ ngươi không thích Trung Dũng hầu?"

Thiệu Vân An vỗ vỗ bụng, lẩm bẩm. "Thích không có nghĩa là thích sinh con. Người đau là ta a. Nếu Tỉnh ca sinh con, ta đương nhiên là thích."

Quân hậu không còn chỗ nào nói nổi, lần đầu tiên cảm thấy Vương Thạch Tỉnh có chút đáng thương. Không phải Thiệu Vân An không thích hài tử, tiểu thái tử khá đáng yêu, nhưng hắn là người phải chịu đại tội, nên hắn mới không thích.

Trò chuyện với quân hậu một hồi lâu, cho Hổ ca ăn mấy trái táo trong không gian, Thiệu Vân An vịn Vương Thạch Tỉnh rời khỏi hoàng cung. Sản kỳ sắp tới gần, tâm trạng Thiệu Vân An không được tốt cho lắm, Vương Thạch Tỉnh nơi nơi chốn chốn cẩn thận lấy lòng.

"Tỉnh ca, sau khi đứa nhỏ chào đời chúng ta tới biên quan gặp cha được không?"

"!?" Vương Thạch Tỉnh không biết nên trả lời thế nào.

Thiệu Vân An chắc nịch nói. "Dù sao cũng không phải cho con bú sữa, giao đứa nhỏ cho cha nhỏ chăm sóc, chúng ta tới biên quan."

"Cái này, hài tử còn quá nhỏ." Ta không yên tâm.

Thiệu Vân An không thích hài tử, nhưng Vương Thạch Tỉnh thích vô cùng. Muốn hắn bỏ lại hài tử mà ra biên quan, hắn làm không được.

Thiệu Vân An ngẫm lại, nói. "Cũng không phải là không thể mang theo, đặt ở trong không gian, vừa hay trong không gian cũng có sữa bột. Chiến tranh giữa Đại Yến và Hồ quốc là điều không thể tránh khỏi. Không biết khi nào phụ thân mới có thể về nhà. Chiến tranh có quá nhiều thứ không thể lường trước, ta không muốn phải hối tiếc."

Vương Thạch Tỉnh nghe vậy, nội tâm đập mạnh. "Giao cho cha nhỏ không được, chúng ta mang theo đi, nhân tiện cho cha xem mặt luôn."

"Quyết định vậy đi. Nếu bọn nhỏ Thanh nhi muốn đi theo thì đi, không muốn thì thôi, có thể nhờ cha nhỏ hoặc Quách tiểu ca chăm sóc bọn nhỏ."

"Được."

Phía bên quân hậu, Vĩnh Minh Đế nghe nói tới bây giờ Thiệu Vân An vẫn còn ghét bỏ hài tử, không khỏi bật cười. Quân hậu nghiêm túc hỏi. "Hoàng thượng có tính toán gì với đứa nhỏ của Vân An không?"

Lúc trước Thiệu Vân An quyết tâm không muốn có hài tử, thân phận Trung Dũng hầu thế tử rơi vào tay Vương Thanh. Hiện tại Thiệu Vân An có hài tử, còn là hài tử thân sinh với Vương Thạch Tỉnh. Nếu là nữ nhi thì không sao, nhưng nếu là nhi tử...luận cả công và tư, quân hậu thiên vị đứa nhỏ này hơn.

Vĩnh Minh Đế hỏi. "Vân An có tiết lộ cái gì không?"

Quân hậu bất đắc dĩ trả lời. "Thần thấy, hắn chỉ ước sinh đứa nhỏ xong ném cho người khác chăm sóc. Có lúc thần cũng không hiểu trong đầu hắn nghĩ thế nào. Hắn coi hai đứa nhỏ của Trung Dũng hầu như hài tử thân sinh, thân phận thế tử hẳn là không thể thay đổi. Chỉ là đứa nhỏ trong bụng hắn dù sao cũng là chất tôn của thần, thần không muốn nó bị ủy khuất."

Ý của quân hậu rất rõ ràng, Vĩnh Minh Đế không chỉ không hề bất mãn, ngược lại còn thực sự nghiêm túc xem xét vấn đề này. Vĩnh Minh Đế phất tay, người hầu trong phòng lui ra ngoài. Vĩnh Minh Đế nhỏ giọng nói với quân hậu. "Thế này thì sao?"

Vương Thạch Tỉnh không lường trước được, hài tử chào đời sẽ mang đến vận mệnh gì cho toàn bộ hầu phủ. Thiệu Vân An muốn tới biên quan sau khi sinh hài tử, Vương Thạch Tỉnh cần phải chuẩn bị.

Ngày mười tám tháng ba, thái tử trăng tròn, quân hậu rời khỏi Cảnh U cung, cùng Vĩnh Minh Đế hội kiến triều thần và cáo mệnh nội thần. Trung Dũng hầu phủ, Trung Dũng hầu Vương Thạch Tỉnh, thế tử Vương Thanh và Nghi Lan quận chúa Vương Cảnh Nghiên đều có mặt, chỉ duy nhất Thiệu Vân An là vắng mặt. Ngày mười chín tháng ba, Phiêu kỵ tướng quân Đại Chiến Kiêu hồi kinh, Trung Dũng hầu tổ chức tiệc nghênh đón trong hầu phủ, Ô Chân công chúa cũng được mời tham dự. Trong bữa tiệc, Thiệu Vân An trò chuyện vui vẻ với huynh trưởng cùng Ô Chân công chúa, đang lúc cười to thì đột nhiên bị vỡ nước ối, Trung Dũng hầu phủ nhất thời rơi vào trạng thái hỗn loạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK