Huyện lệnh mặc dù chưa đề cập có hay không định tội lý chính và Vương thị tộc trưởng, nhưng Vương Thư Bình cùng Triệu Nguyên Đức vẫn là bị doạ một thân mồ hôi lạnh. Huyện lệnh đối với hai người họ cũng rất khách khí, chỉ nói hai người trở về báo lại cho mấy vị phụ thân, thân là lý chính và tộc trưởng, lợi ích của thôn đương nhiên cần bận tâm nhưng không thể vi phạm pháp lý. Tóm lại, cũng là giáo huấn một phen. Thiệu Vân An ở một bên nghe được trong lòng âm thầm kinh ngạc, vị huyện lệnh này thấy sao cũng có vẻ như đang bênh vực bọn họ? Bằng không, lấy thân phận của hắn và Vương Thạch Tỉnh, huyện lệnh chịu ra mặt quản chuyện này đã là khó cầu, nhưng lời nói lại mang ý thiên vị rõ ràng, lại còn hướng Triệu Nguyên Đức và Vương Thư Bình cảnh cáo lý chính cùng tộc trưởng. Quan tâm thế này cũng hơi nhiều rồi!
Thiệu Vân An lập tức tính toán. Vương Thư Bình cùng Triệu Nguyên Đức đều khai rằng Vương Điền Nham đang chờ ở ngoài cổng lớn học đường. Sau khi huyện lệnh sai người đi bắt, Thiệu Vân An mới tiến lên một bước, khom người nói. "Đại Nhân, ta còn một thỉnh cầu hơi quá đáng."
Huyện lệnh tựa hồ đối với xưng hô của Thiệu Vân An không để ý lắm, đáp. "Ngươi nói."
Thiệu Vân An nói. "Thất phu vô tội, hoài bích có tội." (ý là người vô tri thì không có tội, nhưng mang vật quý giá bên người sẽ mang hoạ vào thân). Lại là một câu khiến người kinh diễm nói. "Đại nhân đã phán đá là thuộc sở hữu của Vương Thạch Tỉnh, nhưng hiện tại ai cũng biết chúng ta có viên đá quý giá. Ta và Thạch Tỉnh ca chỉ là dân chúng bình thường. Việc này về sau, khó đảm bảo lại không có người nào nhớ thương viên đá. Ta muốn đem viên còn dư nhờ ngài bảo quản, chính là lớn mật thỉnh cầu đại nhân bảo hộ cho một nhà bốn người chúng ta."
Thiệu Vân An vừa nói xong, xung quanh mọi người liền xôn xao. Vương Thạch Tỉnh cũng sửng sốt, bất quá lại bấm môi không mở miệng. Huyện lệnh đại nhân khó nén vẻ kinh ngạc. "Viên đá này chỉ sợ cực kỳ hiếm lạ đi! Ta đã vì các ngươi làm chủ, ngày sau nếu các ngươi còn bị viên đá phiền lụy, cứ đánh trống kêu oan, bản quan nhất định sẽ không chối từ. Còn chuyện bảo quản viên đá vẫn là thôi đi!"
Thiệu Vân An thực sự từ trong ngực móc ra một viên đá, trong sự kinh ngạc của mọi người tiến lên hai bước, duỗi hai tay nâng lên. "Đại nhân ngài xem, viên đá như thế này có thể hay không khiến người khác nhớ thương, có thể hay không khiến đạo tặc thèm muốn? Nhà ta còn có hai ấu tử, lúc trước vì không muốn người trong thôn nghi ngờ mới nói ra sự thật, nhưng ai ngờ, ngay cả người nhà còn ham muốn, huống chi là người khác. Thật không dám giấu hiến, nhà ta có tổng cộng bốn viên đá, ta đã bán cho Điệp Trang các ba khối, đây là khối cuối cùng. Hiện tại sự tình đã nháo đến mức này, dù không mong muốn nhưng ta không hối hận. Chỉ là viên đá kia ta không dám giữ lại bên người, thỉnh đại nhân có thể đáp ứng ta vô lễ chi cầu. Đợi ngày sau hai phu phu chúng ta có năng lực bảo quản viên đá sẽ tự tới lấy."
Sầm viện trưởng vươn tay lấy tảng đá trong tay Thiệu Vân An, sờ a sờ, xem a xem, liên tục gật đầu. "Viên đá này giống thịt như đúc, ta vừa rồi còn nghi ngờ Thiệu tiểu ca sao lại lấy ra khối thịt!"
Thiệu Vân An ngây ngốc cười. Sầm viện trưởng đem cục đá đưa cho huyện lệnh. Huyện lệnh cầm trên tay nhìn nhìn, sờ sờ, ánh mắt đầy ngạc nhiên. "Đúng là vật hiếm thấy." Nói xong, y chìa viên đá ra. "Các ngươi xem."
Huyện lệnh vừa nói xong, hai vị phu tử và đám học sinh liền vây quanh lại tò mò quan sát. Ngay cả Vương Chi Tùng cũng nhịn không được giương mắt nhìn.
Mỗi người xem qua một vòng, Sầm viện trưởng nói. "Đại nhân, Thiệu tiểu ca lo lắng cũng không phải vô lý. Ở huyện Vĩnh Tu này, có thể đảm bảo một nhà Thiệu tiểu ca mạnh khoẻ cũng chỉ có đại nhân ngài. Lão phu thấy, ngài không bằng nhấc tay tương trợ một lần, giúp hai người bọn họ bảo quản viên đá."
Lời nói của Sầm viện trưởng làm Thiệu Vân An choáng váng, vị Sầm viện trưởng này tựa hồ cũng rất có quyền lực! Chẳng lẽ nói, nhân gia không hổ là viện trưởng của học đường, phẩm đức rất cao?
Huyện lệnh vuốt ve viên đá giống khối thịt trong tay, trầm ngâm hồi lâu, nhìn về phía Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, mở miệng. "Nếu vậy, bản quan liền thay các ngươi bảo quản. Ngày sau, hai người các ngươi nếu có năng lực tự bảo quản, bản quan sẽ đem viên đá trả lại. Tất cả mọi người ở đây hôm nay làm chứng. Trong thời gian nhiệm kỳ, bản quan sẽ trợ giúp Vương Thạch Tỉnh cùng thê tử hắn, Thiệu Vân An, bảo quản khối kỳ thạch, có Sầm viện trưởng đảm bảo."
"Lão phu nguyện đảm bảo."
"Tạ đại nhân! Tạ viện trưởng!" Thiệu Vân An kích động nói lời cảm tạ, trên mặt là nụ cười nhẹ nhàng "phiền toái cuối cùng cũng được gửi đi". Sầm viện trưởng chỉ vào Thiệu Vân An, ha hả cười, mang theo ý. "Chủ ý của ngươi thật là tốt!" bất đắc dĩ tươi cười, lại tựa hồ mang theo vài phần yêu thích vãn bối.
Huyện lệnh nói. "Sắc trời đã tối, hai người các ngươi trở về đi." Nói xong, huyện lệnh từ trong ống tay áo lấy ra một khối ngọc bài. "Cầm lấy ngọc bài này, ngày sau có gì oan khuất có thể lên thẳng huyện nha đánh trống, ngươi có thể trực tiếp miễn ba mươi điều quy củ, miễn cho sau này lại đi quấy rối phu tử giảng bài."
"Tạ đại nhân!"
Thiệu Vân An hoan thiên địa hỉ tiếp nhận ngọc bài. Đây chính là bùa hộ mệnh tuyệt đối đó!
Tiếp theo huyện lệnh lại nói. "Viện trưởng cùng hai vị phu tử tuy không phạt ngươi, nhưng ngươi quấy rối học đường là thật, bản quan không thể không phạt, nếu không người khác liền học theo. Ngươi trước về dàn xếp, xử lý chuyện trong nhà. Ba ngày sau trở lại huyện nha lãnh phạt."
"Đại nhân!" Vương Thạch Tỉnh vừa nghe liền nóng vội.
Thiệu Vân An nắm chặt tay Vương Thạch Tỉnh làm hắn bĩnh tĩnh lại, nói. "Ta đã biết, ba ngày sau sẽ đến tìm đại nhân lãnh phạt."
Huyện lệnh xua xua tay. "Trở về đi!"
"Tạ đại nhân! Tạ viện trưởng! Tạ hai vị phu tử!"
Nhất nhất bái tạ, Thiệu Vân An nắm tay Vương Thạch Tỉnh sắc mặt căng thẳng, cùng nhau rời đi. Triệu Nguyên Đức và Vương Thư Bình cũng tiến lên tạ ơn, sau đó kéo đi Vương Chi Tùng đang mặt xanh không còn chút máu.
Người đã đi hết, Sầm viện trưởng cũng ra hiệu cho đám học sinh tan học, ngày mai đến lớp sớm nửa canh giờ. Sau khi xem náo nhiệt, lại học được chút tư duy mới mẻ, đám học sinh ý do vị tẫn giải tán. Đợi xung quanh an tĩnh lại, Trần phu tử lập tức hướng Sầm viện trưởng nói. "Viện trưởng! Vị Thiệu tiểu ca kia là kỳ nhân, những câu nói của hắn học sinh chưa bao giờ nghe qua!"
Đối với người đọc sách mà nói, sự mới mẻ luôn đầy cám dỗ và mê hoặc. Sầm viện trưởng biểu tình cũng nghiêm túc lại, vuốt râu trầm ngâm suy nghĩ. "Đúng vậy. Không biết hắn bái sư ở đâu!"
Thiệu Vân An lần này biểu hiện, lại không có người nghi ngờ hắn chưa từng đọc sách.
Huyện lệnh cũng lộ vẻ mặt suy nghĩ sâu xa nói. "Bản quan trước phái người thăm dò. Ba ngày sau hắn trở lại, bản quan sẽ tỉ mỉ hỏi hắn. Hai vị phu tử trước không cần nhiều lời, nên đốc thúc đám học sinh nhiều hơn."
"Vâng."
Huyện lệnh tuy rằng trẻ tuổi, lại là đương triều đại nho, là niềm tự hào của lão đế sư hai triều. Ngay cả Sầm viện trưởng lão giả ở trước mặt huyện lệnh đều phải cung kính vài phần. Sầm viện trưởng cùng hai vị phu tử đều rõ ràng, đại nhân tuy nói là trách phạt Thiệu Vân An, bất quả chỉ là cái cớ để chặn lại nhàn thoại của dân chúng, mục đích cuối cùng là để gặp mặt riêng.
Mà đây cũng chính là nguyên nhân Thiệu Vân An kéo Vương Thạch Tỉnh đang nóng nảy rời đi, bởi vì hắn cũng nhìn ra được dụng ý thực sự của huyện lệnh. Rời khỏi huyện học, Thiệu Vân An liền hướng Vương Thư Bình và Triệu Nguyên Đức xin lỗi, hai người cũng coi như là bị tai bay vạ gió. Vương Thư Bình cùng Triệu Nguyên Đức liên tục đáp không cần để ở trong lòng, trái lại còn trấn an Vương Thạch Tỉnh cùng Thiệu Vân An, khiến Thiệu Vân An bối rối, thái độ hai người này sao đột nhiên tốt như thế!
Vương Điền Nham quả nhiên không còn ở ngoài cổng. Có người nói cho Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh biết, Vương Điền Nham đã bị quan sai mang đi. Nghĩ đến quan sai hẳn đã đến thôn Tú Thuỷ, Triệu Nguyên Đức đang bình thản đột nhiên vội vã muốn lập tức chạy trở về thôn giải thích tình huống. Thiệu Vân An vừa lúc thuận tiện mua vài thứ, nên để hai người kia về trước. Hắn cùng Vương Thạch Tỉnh mua đồ xong sẽ về sau. Hai người Vương Hạnh và Tôn Nhị Giang vẫn luôn an tĩnh theo sau cũng tỏ ý muốn đi cùng Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh trở về.
Vương Thạch Tỉnh nhờ Vương Thư Bình và Triệu Nguyên Đức đem con lừa kia mang về cùng, cũng gửi chút tiền. Hai người không ngừng từ chối. Vương Thạch Tỉnh cường ngạnh đem tiền nhét vào hai ngươi mới chịu từ bỏ nhận lấy. Vương Thư Bình cùng Triệu Nguyên Đức vừa rời đi, Thiệu Vân An thở hắt ra một hơi, thanh âm nghèn nghẹn nói. "Ta muốn uống nước! Khát chết ta!"
Vương Thạch Tỉnh rất tự giác nắm lấy tay Thiệu Vân An. "Tìm chỗ uống nước đi!"
*
Thôn Tú Thuỷ vì một đội quan binh xuất hiện lập tức bùng nổ. Nhóm người lúc trước đuổi theo Thiệu Vân An chậm chạp mãi không thấy về, không khí trong thôn liền khẩn trương lên. Lý chính cùng Vương Văn Hoà đứng ngồi không yên mà chờ đợi ở nhà, càng lúc càng lo lắng. Chính là chờ hoài, chờ mãi không thấy Thiệu Vân An mà là quan binh!
Triệu Nguyên Đức, Vương Thư Bình cùng Vương Chi Tùng đi theo quan binh trở lại. Vương Chi Tùng hồn vía lên mây bị Triệu Nguyên Đức và Vương Thư Bình đem về nhà. Đám quan binh đi theo đến nhà Vương gia bắt người. Một đội quan sai tràn vào nhà, Vương Đại Lực, nhi nữ duy nhất của Vương Đại Lực, tỷ tỷ của Vương Chi Tùng, Vương Xuân Tú, cùng hài tử của Vương Điền Nham, Vương Tại Tranh, đều ở nhà. Nhìn thấy một đám quan binh như vậy, Vương Đại Lực bị doạ đến ngồi liệt tại chỗ. Vương Xuân Tú và Vương Tại Tranh, một là nữ nhi, một là hài tử căn bản không chịu nổi tình cảnh này. Vương Chi Tùng về đến nhà liền vào phòng của mình, một câu cũng lười giải thích.
Vương Thư Bình cùng Triệu Nguyên Đức thấy thế trong lòng phát hoả, nhưng Vương gia hiện tại cần một người đứng ra làm chủ sự, Vương Thư Bình mới cố gắng nhịn xuống hỏi Vương Quách Chiêu ở đâu. Vừa nghe tới Vương Quách Chiêu cùng Vương lão thái đang ở nhà mình, Vương Thư Bình lửa giận nháy mắt tăng vọt. Các quan binh không thể chờ đợi thêm nữa vì trời đã tối rồi. Hỏi xong người ở đâu, lãnh sự liền mang theo người cùng Vương Thư Bình đi bắt người.
Trong thôn lộn xộn, các thôn dân từ trong nhà lần lượt đi ra xem, cãi cọ ồn ào mà nhìn quan binh lúc trước vừa phóng vào nhà họ Vương, lúc sau lại phóng đến nhà tộc trưởng Vương thị. Sôi nổi suy đoán xem nhóm quan binh tới bắt ai. Có người đoán có phải hay không là Vương Thạch Tỉnh cùng Thiệu Vân An báo quan.
Vương lão thái cùng Vương Quách Chiêu thích náo loạn còn đang ở nhà tộc trưởng hùng hổ chờ Vương Thư Bình bắt Thiệu Vân An trở về. Nhưng chờ tới chờ lui lại chờ được quan binh tới bắt.
Lãnh sự dẫn đầu quan binh tiến đến hỏi. "Ai là Vương Quách thị?"
Vương Quách Chiêu thân hình run run, trốn đến phía sau Vương lão thái. Phản ứng đầu tiên chính là muốn trốn đi, căn bản không dám đáp lời.
Vương Văn Hoà sợ hãi dò hỏi quan gia đã xảy ra chuyện gì, lại chạy nhanh đến hỏi nhi tử làm sao vậy. Quan gia làm gì có kiên nhẫn trả lời, lại to giọng quát. "Ai là Vương Quách thị!"
Quan gia khí thế vừa ra, Vương lão thái thân mình mềm nhũn, Vương Quách Chiêu oa khóc thành tiếng, nhích đến phía sau Vương Văn Hoà trốn. Nàng không biết vì sao quan gia lại hỏi nàng, nhưng tuyệt đối không phải chuyện tốt. Lãnh sự thấy thế không nhiều lời, ra một cái thủ thế, lập tức có hai quan binh tiến lên bắt lấy Vương Quách Chiêu, kéo nàng ra ngoài.
"Nương! Nương! Tộc trưởng! Tộc trưởng cứu mạng! Nương cứu mạng!"
Vương Quách Chiêu mới vừa bị bắt, dưới váy liền xuất hiện chất lỏng màu vàng.
Đang có quan binh canh trừng, Vương Thư Bình không dám lên tiếng. Lãnh sự lại lớn tiếng hỏi. "Lý chính thôn Tú Thuỷ cùng Vương thị tộc trưởng đâu?"
Vương Văn Hoà run rẩy, Vương Thư Bình vội vàng đỡ lấy ông. Lão bà Vương Văn Hoà sợ tới mức nhanh chóng quỳ xuống, không cần hỏi tại sao, trước xin tha cái đã. Vương Thư Bình nhờ tức phụ hắn đỡ mẫu thân đứng dậy. Lý chính vừa tới, là được nhị nhi tử Triệu Nguyên Khánh đỡ vào. Quan gia lập tức tuyên bố án phạt của một nhà Vương Đại Lực, cùng cảnh cáo việc tộc trưởng Vương thị và Lý chính biết chuyện nhưng che giấu. Niệm Vương Thạch Tỉnh cầu tình, miễn Vương thị tộc trưởng, lý chính, Vương Đại Lực cùng Vương lão thái trách phạt. Nhưng Vương Điền Nham và Vương Quách Chiêu vẫn phải thụ hình.
Quan gia tuyên án xong liền mang người rời đi. Vương lão thái bị doạ sợ đến nỗi đái ra quần, chưa thể hồi phục tinh thần sao có thể đi giúp Vương Quách Chiêu. Vương Quách Chiêu gào thét như heo bị chọc tiết, bị quan gia táng một bạt tai liền im xuống.
Các thôn dân không rõ vì sao nhìn Vương Quách Chiêu bị kéo đi. Chờ quan binh đi hết, các thôn dân mới tụ tập lại nhà Vương Văn hoà, dò hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Triệu Nguyên Đức cùng Vương Thư Bình lúc này mới có cơ hội nói ra sự tình đã trải qua. Vương Văn Hoà và lý chính nghe xong sắc mặt trắng bệch, thôn dân thì càng ồn ào hơn. Thiệu Vân An vậy mà thật sự đến huyện học! Còn diện kiến huyện lệnh đại nhân!
Lý chính và Vương Văn Hoà sao lại không biết Vương Thạch Tỉnh bị ép nhập ngũ là trái với pháp luật. Nhưng dù sao cũng là chuyện nhà họ Vương, Vương Thạch Tỉnh không nói, bọn họ cũng không muốn quản nhiều. Sự tình trong thôn không phải đều như thế hay sao, nhân tình lớn hơn pháp lý. Vương Thạch tỉnh là trưởng tử của Vương Đại Lực, cha mẹ chi lệnh không thể làm trái, lý chính cùng tộc trưởng cũng không tiện can thiệp. Chính là hai người sao có thể nghĩ đến, huyện lệnh đại nhân lại muốn cảnh cáo bọn họ!
Tộc nhân Vương thị vây xem vừa nghe chuyện tình của Vương Thạch Tỉnh, thế mà còn liên quan đến người trong tộc biết mà không báo, có người quẳng cho nhà Vương Đại Lực ánh mắt tức giận, có người lên án Vương Thạch Tỉnh bất hiếu, sao có thể tuỳ ý nam thê cáo trạng cha nương, huynh đệ mình.
Bất quá khi nghe thấy tội trạng của nhà Vương Đại Lực vốn dĩ phải bị lưu đày bốn năm, tức khắc không ai dám hé răng nữa. Vương Thư Bình và Triệu Nguyên Đức nói Vương Điền Nham và Vương Quách Chiêu cũng bị phạt giống với hình phạt đã được miễn của cha nương và dòng tộc, chính là chịu năm mươi đại bản và bị giam giữ năm tháng. Chỉ cần sau này Vương gia không phạm tội, huyện lệnh đại nhân sẽ không truy cứu nữa. Kết quả này vẫn là nhờ Vương Thạch Tỉnh cùng Thiệu Vân An cầu tình, huyện lệnh đại nhân vì răn đe mới sửa lại án. Vương lão thái vốn sợ tới mức ngồi chết tại chỗ tức khắc phục hồi tinh thần. Những người khác cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng ngay sau đó, Vương Thư Bình nói ra chuyện Huyện học viện trưởng phạt Vương Chi Tùng về nhà kiểm điểm ba tháng, Vương Văn Hoà thiếu chút nữa lên cơn suyễn. Vương lão thái ngẩn người, sau đó há miệng lại lần nữa khóc lên.
"A a a! Chính là cái tên sao chổi đáng chết kia!"
"Câm miệng!"
Một tiếng gầm lên, Vương lão thái kêu khóc lập tức bị dọa chạy trở về cổ họng. Gầm lên không phải Vương Văn Hòa, mà là lý chính sắc mặt đang cực kỳ đen.
Không quan tâm Vương thị tộc trưởng còn ở trước mặt, lý chính chỉ vào Vương lão thái mắng. "Theo ta thấy, mối hoạ hôm nay đều là do cái lão bà không nói lý này gây ra! Trên thư khế đã viết rất rõ ràng, nhà ngươi cùng Vương Thạch Tỉnh không còn liên can. Ngươi thấy Vương Thạch Tỉnh có bạc liền đem thư khế coi như cái rắm! Nếu không vì ngươi ngang ngược vô lý, Thạch Tỉnh bọn họ sao lại chạy đến học đường? Thạch Tỉnh có phải hay không là hài tử trong bụng ngươi đi ra? Ngươi nếu không thích hắn, sao thời điểm sinh hạ lúc trước không bóp chết hắn đi? Điền Nham với Chi Tùng là nhi tử của ngươi, còn Thạch Tỉnh không phải đúng không?"
"Ngươi có bạc cho Chi Tùng chữa bệnh, đính hôn, lại không có bạc giúp Thạch Tỉnh miễn nghĩa vụ lao dịch? Binh dịch? Nếu không phải Thạch Tỉnh cầu tình, đừng nói là Chi Tùng, Điền Nham nhà ngươi, ngay cả toàn bộ thôn Tú Thuỷ trên dưới đều đi theo lão bà ngươi chịu tội. Vương thị nhất tộc các ngươi cũng đừng hòng thoát thân. Các ngươi gia trạch không yên, theo ta thấy, đều do lão bà ngươi hồ đồ mà ra! Điền Nham cùng tức phụ hắn cũng chả tử tế gì! Bị bắt đi chịu chút giáo huấn cũng là đúng tội."
"Ngươi cứ nháo tiếp đi! Tốt nhất là nháo đến mức Điền Nham cùng tức phụ hắn cả đời bị nhốt trong lao, nháo đến mức Chi Tùng mất hết khoa khảo thanh danh các ngươi mới thấy an tâm, hài lòng! Ta nói cho ngươi biết! Nhà các ngươi sau này còn càn quấy gây rối, đừng có đến tìm ta! Chuyện ai làm người ấy tự chịu trách nhiệm!"
Lý chính tiếp theo chuyển hướng Vương Văn Hoà. "Lúc này huyện lệnh cùng huyện học phu tử đều biết chuyện thôn Tú Thuỷ, biết chuyện Vương thị nhất tộc các ngươi. Về sau người trong thôn nào có mặt mũi đi ra ngoài nữa! Ai không biết còn tưởng người thôn Tú Thuỷ đều không nói lý. Sau này ai còn dám cưới cô nương thôn ta, ai còn dám gả cho hán tử thôn ta. Sau này huyện học còn dám thu nhận học sinh trong thôn? Ta không trách Thạch tỉnh cùng tức phụ hắn. Nếu không có người bức ép, bọn họ có thể như vậy hay sao? Ba năm trước ngươi làm tộc trưởng thế nào không lên tiếng, hiện tại nên xử lý ra sao tự ngươi ngẫm lại đi!"
Đây vẫn là lần đầu tiên lý chính nói nặng lời như vậy với nhất tộc tộc trưởng. Xoay người, cũng mặc kệ phản ứng của Vương Văn Hoà, lý chính hướng thôn dân xây xem nói. "Đều giải tán đi!"
Chắp tay sau lưng, lý chính lửa nóng bừng bừng dẫn hai nhi tử rời khỏi. Tộc trưởng thông thường không có cơ hội nhìn thấy huyện lệnh. Nhưng hắn là lý chính, mỗi năm đều phải lên huyện nha báo cáo kết quả. Lúc này, thôn Tú Thuỷ ở trước mặt huyện lệnh mất hết mặt mũi. Huyện lệnh tuy không truy tội ông, nhưng lại thông qua nhi tử cảnh cáo. Cái này, ông sau này như thế nào đi gặp huyện lệnh đại nhân, như thế nào đối diện với lý chính các thôn khác! Lý chính tuy không vừa lòng Thiệu Vân An, nhưng càng giận nhất chính là một nhà Vương gia, bao gồm cả Vương Văn Hoà luôn luôn thiên vị bọn họ.
Những lời của lý chính không khỏi khiến thôn dân lo nghĩ. Đúng vậy, chuyện nháo lớn như vậy, về sau người thôn bọn họ đi ra ngoài mặt mũi để ở đâu. Có người mắng đều là Vương lão thái gây sự, cũng có người nói Vương Thạch Tỉnh không quản được tức phụ, càng có người oán Thiệu Vân An không an phận. Bất quá, đối với những hộ có giao hảo với Vương Thạch Tỉnh thì là thống khoái không thôi, đối với một nhà Vương lão thái, trị tội như vậy là đúng!
Cả đám người tản ra, Vương lão thái lại bắt đầu kêu gào, khổ cầu Vương Văn Hoà nghĩ cách cứu Vương Điền Nham cùng Vương Chi Tùng. Tức phụ Vương Văn Hoà không nhịn được, chỉ thẳng vào mũi Vương lão thái thoá mạ. Dùng từ ngữ khó nghe nhất mà mắng chửi. Vương lão thái la lối khóc lóc thế nào cũng không dám cùng tức phụ của tộc trưởng mắng lại, vẫn là sau đó, Vương Thư Bình nhờ tức phụ đem Vương lão thái mời ra ngoài, đưa bà về nhà. Chính mình thì ngăn lại mẫu thân, dùng lời lẽ khuyên nhủ.