"Đại nhân?" Cả hai giật mình.
Tưởng Khang Ninh lộ ra một vệt xấu hổ, nhàn nhạt nói. "Vân An, Thạch Tỉnh! Ta cũng không muốn nói lòng vòng, hôm nay đến đây thật là có việc muốn nhờ vả!" Ngay cả danh xưng cũng thay đổi.
Tưởng Khang Ninh hạ thấp tư thái, Thiệu Vân An thuận theo nói. "Khang Ninh đại ca, khác không nói, ngài vừa rồi làm chủ cho ta và Tỉnh ca, nếu có bất cứ yêu cầu gì cứ việc mở miệng, đừng dùng đến chữ nhờ vả. Ngài đồng ý ta và Tỉnh ca gọi hai tiếng đại ca, không phải là xem chúng ta như đệ đệ sao, rốt cuộc có chuyện gì?"
Tưởng Khang Ninh có chút khó xử, siết chặt quai hàm, cắn răng nói. "Vân An, Thạch Tỉnh, công thức mứt trái cây của các ngươi có thể bán cho ta không? Các ngươi yên tâm, ta sẽ không bán ở huyện Vĩnh Tu."
Thiệu Vân An nháy mắt mấy cái, thực kinh ngạc. Vương Thạch Tỉnh cũng sửng sốt. Tưởng Khang Ninh thở dài, nói. "Ta biết yêu cầu thế này là làm khó các ngươi, cũng biết ngươi cùng Triệu gia lý chính ký thư khế. Nhưng ta nghe nói, Nhất Trượng Hiên tuy đem mứt trái cây lên kinh thành, số lượng lại khan hiếm, ngay cả Sắc Nam phủ cũng không đảm bảo. Nhà huynh trưởng ta ở kinh thành buôn bán, tất nhiên thua kém chủ nhân Nhất Trượng Hiên rất nhiều. Ta chỉ là muốn tìm cho hắn cái gì đó để làm, đảm bảo sinh hoạt vô lo vô ưu. Ta sẽ nói huynh trưởng chỉ bán ở kinh thành, sẽ không chen chân vào việc làm ăn của Nhất Trượng Hiên."
Thiệu Vân An vẫn chớp chớp mắt, Tưởng Khang Ninh lập tức nói tiếp. "Nếu khó xử, hai người các ngươi coi như ta chưa nói gì. Ta cũng biết yêu cầu này xác thật làm khó các ngươi."
Thiệu Vân An nháy mắt hoàn hồn. "Không, không phải làm khó, Khang Ninh đại ca ngàn vạn lần đừng hiểu lầm. Kỳ thật, ta với lý chính ký thư khế, nhưng quyền sở hữu do ta đứng tên. Nếu không ảnh hưởng đến sinh ý của lý chính đại thúc, ta vẫn có thể bán cho nhà khác."
Tưởng Khang Ninh ngay tức khắc kích động. "Vậy có thể bán cho ta không? Nghe nói Triệu gia mua ba trăm lượng bạc, ta lấy năm trăm lượng."
Thiệu Vân An đột nhiên dở khóc dở cười. "Khang Ninh đại ca không cần gấp. Mứt trái cây thoạt nhìn dễ kiếm tiền, nhưng nếu có người bỏ tâm tìm hiểu, sớm hay muộn cũng làm ra. Ta nghĩ, chủ nhân Nhất Trượng Hiên kia không phải ngốc, ta không tin hắn không tìm người nghiên cứu công thức mứt trái cây. Thật ra, mứt trái cây chỉ xem như sinh ý nhỏ, nếu bàn về tay nghề cao còn không bằng trà hoa cúc này."
Tưởng Khanh Ninh mỉm cười. "Vậy ngươi định bán công thức trà hoa cúc cho ta sao?"
"Không phải." Thiệu Vân An cười tủm tỉm. "Đồ vật so với mứt trái cây và trà hoa cúc còn muốn giá trị hơn. Đồng tiền lớn không kiếm, Khang Ninh đại ca hà tất kiếm đồng tiền nhỏ."
Tưởng Khanh Ninh nhướn mày, hai mắt sáng quắc. "Còn không nói nhanh lên."
"He he."
Thiệu Vân An nhìn Vương Thạch Tỉnh. "Tỉnh ca, làm phiền."
Vương Thạch Tỉnh biết hắn muốn gì, xuống giường đất đi lấy đồ. Thiệu Vân An nói. "Khang Ninh đại ca, hôm nay ngươi tới thật đúng lúc. Thanh nhi gặp chuyện có ngươi giúp đỡ. Ta đang buồn rầu không tìm được đối tượng hợp tác thì ngươi đến. Nói thật, ta không muốn cái gì cũng thông qua Nhất Trượng Hiên, về lâu về dài không phải chuyện tốt. Không nghĩ tới ta vừa buồn ngủ, ngài liền đưa tới gối đầu, thật đúng là trùng hợp."
Tưởng Khanh Ninh bị gợi lên lòng hiếu gì, giả bộ giận giữ nói. "Còn không mau nói rõ. Đừng có mà nước đục thả câu, cẩn thận bản quan đánh bản tử."
"Ấy, không phải Khang Ninh đại ca sao?"
"...Ngươi nha, ngươi!"
Vương Thạch Tỉnh mang bộ trà cụ cùng kỷ trà lại đây, sau đó lại mang bình trà long tĩnh vào. Chờ Vương Thạch Tỉnh an toạ, Thiệu Vân An bắt đầu nấu nước, nói. "Khang Ninh đại ca có biết chuyện ta thu mua lá trà hay không?"
"Có nghe qua."
"Hiện tại sẽ cho đại ca nếm thử lá trà ta chế, ngài xem coi có thể bán được không?"
Tưởng Khang Ninh thu liễm thần sắc.
Trong lúc chờ nước nóng, Thiệu Vân An múc lá trà ra. Lá trà xuất hiện, Tưởng Khang Ninh thần sắc nháy mắt thay đổi. Bỏ lá trà vào chén sen, Thiệu Vân An đưa qua. "Khang Ninh đại ca ngửi thử."
Tưởng Khang Ninh cầm chén sen ngửi thử, sắc mặt khẽ biến. "Đây là trà?"
"Đúng vậy! Ta đặt tên là Long Tĩnh, là một loại trà xanh."
Tưởng Khanh Ninh cũng là người thưởng trà, nhưng đây là lần đầu tiên ngửi được lá trà thanh hương như thế, lập tức thận trọng dị thường. Thiệu Vân An ước lượng bỏ trà vào ba chén sứ Thanh Hoa, nói. "Trà long tĩnh có bốn loại: đặc biệt, nhất đẳng, nhị đẳng và tam đẳng. Trà ta đang pha cho ngài là trà long tĩnh đặc biệt. Sở dĩ không dùng nhất đẳng vì trà đăc biệt không khác lắm so với trà nhất đẳng, chỉ nhỉnh hơn một chút về hình thức mà thôi. Chốc nữa ta sẽ pha nhất đẳng, nhị đẳng, tam đẳng cho ngài nếm thử."
Tưởng Khang Ninh nghiêm túc gật đầu.
Thiệu Vân An kiên nhẫn chờ nước sôi, thuận tiện giải thích cách pha trà long tĩnh. Giống như lần pha trà hôm đó, ở trước mặt Tưởng Khang Ninh, hắn lần nữa biểu diễn lại cách pha trà. Tưởng Khanh Ninh nhìn mấy lá trà xoay chầm chậm trong chén, đến khi nước trà chuyển sang màu xanh biếc, tâm y cũng theo đó mà di chuyển.
Buông ấm trà, Thiệu Vân An làm động tác thỉnh. "Trà, mộc mạc nhất, nhưng bất cứ thức uống nào trong thiên hạ cũng không sánh được vẻ đẹp tinh tuý của nó. Sự tinh tuý của trà, không chỉ ở hương vị, mà còn là nghệ thuật. Thưởng trà hương, phẩm trà vị, hưởng thụ trà âm. Đôi ba hảo hữu, tại một khúc sông, một chén trà xuôi dòng mà đi, ngừng ở ai trước mặt, ai tới phẩm một phen, lanh lảnh tiếng thơ ngẫu hứng, một bức khúc thuỷ lưu thương (bức tranh về cảnh sông núi uốn khúc), một hồi trà nhạc chi hữu, nghĩ đến lại thấy tâm thanh thản không thôi."
Trước mặt Tưởng Khanh Ninh tựa hồ hiện lên một bức khúc thuỷ lưu thương, y nâng chén trà, gạt nhẹ hai cái, chậm rãi uống một hớp. Trong phút chốc hương trà nhẹ nhàng thanh thuý tiến vào khoang miệng, Tưởng Khang Ninh có chút chếnh choáng, từ đầu lưỡi chuyển tới ót sau đó lan khắp toàn thân.
Thiệu Vân An nháy mắt. "Khang Ninh đại ca, thế nào? dùng chiêu khúc thuỷ lưu thương này hẳn là bội thu đi?"
Tưởng Khang Ninh còn đang tận hưởng khung cảnh nên thơ lập tức bị dội một gáo nước lạnh, tâm trạng tốt đẹp bỗng vỡ vụn. Y đặt chén xuống, nổi giận. "Ngươi đúng là lãng phí trà tốt."
Thiệu Vân An sờ mũi. "Ta chế trà là để kiếm tiền mà, nếu mà có tinh thần sĩ nghệ như thế đã đến Quốc Tử Giám rồi."
"Ngươi!" Tưởng Khang Ninh bị bộ dạng lưu manh của hắn chọc tức.
Thiệu Vân An vô lại cười hỏi. "Thế nào? Khang Ninh đại ca, trà của ta không tồi chứ, ta dám nói, trà này ở Đại Yến quốc chính là độc nhất."
Tưởng Khang Ninh hít sâu một hơi, áp xuống tâm trạng tốt đẹp bị Thiệu Vân An phá hoại, nói. "Đúng là độc nhất! Ta từng uống không ít trà tốt, nhưng so với trà này của ngươi, hồi tưởng lại quả thật không thể uống nổi."
Thiệu Vân An. "Trà này ta không có nhiều lắm, kỳ thật bán ở kinh thành mới là giá trị nhất. Vừa lúc huynh trưởng ngài ở kinh thành, quả thật rất thích hợp." Tiếp theo, hắn có chút do dự nói. "Không phải ta khoe khoang, thứ này chỉ cần người có đầu óc làm ăn đều nhìn được nó rất giá trị. Ta lo lắng, ngài có thể bảo hộ huynh trưởng hay không? Ta không muốn mang phiền phức đến cho ngài. Đây cũng là lý do ta không tìm Nhất Trượng Hiên. Kiếm tiền đương nhiên quan trọng, nhưng quan trọng hơn cả vẫn là an toàn."
Tưởng Khanh Ninh hỏi. "Ngươi đã đưa trà cho người khác?"
"Không có. Chỉ có một nhà bốn người chúng ta. Bọn nhỏ sẽ không nói lung tung!"
Tưởng Khang Ninh tỏ vẻ tán thưởng sự cẩn thận của Thiệu Vân An, nói. "Gia huynh bên kia, thật ra không cần lo lắng, sinh ý của hắn tuy không lớn lắm, nhưng có sư phụ ta trên kinh thành giúp đỡ, sẽ không có ai dám gây sự. Sư phụ ta chính là đế sư hai triều, Ông lão thái sư, ông cũng chính là viện trưởng Quốc Tử Giám."
"Oa a!" Thiệu Vân An sùng bái. "Đại nhân, ngài chân nhân bất lộ tướng a!"
Nếu không phải Vương Thạch Tỉnh ở đây, Tưởng Khang Ninh nhất định sẽ đạp Thiệu Vân An vài cái.
"Gia sư là người thanh chính liêm minh, ta là đồ đệ của ông, đương nhiên sẽ giữ thanh danh cho ông, không thể kiêu ngạo. Đâu thể để người ta nói ta làm quan là nhờ quan hệ với gia sư!"
"Hiểu, hiểu!"
Thiệu Vân An đột nhiên mở miệng. "Khang Ninh đại ca, ta còn có một ý tưởng nữa, không đưa lá trà cho ngài không phải vì giấu diếm mà do thời cơ chưa tới. Ta cũng muốn giao cái kia cho ngài."
"Là cái gì?"
"Rượu! Ta dùng quả nhót, chính là hồng chua để nhưỡng."
"Rượu trái cây?"
"Đúng vậy, rượu trái cây. Khang Ninh đại ca có biết rượu nho không?"
Tưởng Khang Ninh gật đầu. "Đã từng uống, chỗ gia sư không thiếu đồ tốt, ta thường xuyên lấy trộm, nhưng uống không ngon."
"Khụ khụ..." Loại chuyện này không cần thiết nói ra chứ!
Thiệu Vân An uống ngụm trà, nói. "Ta nhưỡng rượu đảm bảo uống ngon. Bất quá còn chưa tới thời gian khai phong, đại khái chừng mười ngày nữa. Ta vốn tính chờ đến ngày đó mang rượu và trà đến tặng ngài. Rượu trái cây càng để lâu, hương vị càng thơm."
Tưởng Khang Ninh đáp. "Ta dĩ nhiên tin tưởng tay nghề của ngươi. Bất quá Vân An, ngươi thực sự muốn đem trà cho huynh trưởng ta sao? Sinh ý gia huynh chỉ giới hạn ở kinh thành. Ta tuy có gia sư, nhưng dù sao cũng là quan hệ cá nhân, không thể lúc nào cũng nhờ vả ông hỗ trợ, chủ nhân sau lưng Nhất Trượng Hiên lại khác. Hắn là thứ tử của Nguỵ gia, Hằng Viễn Hầu phủ. Sinh ý của hắn rất lớn, có thể nói là chỗ nào ở Đại Yến quốc cũng có cửa hàng của hắn. Nếu ngươi hợp tác với hắn, nhất định có thể tiến xa hơn so với ta."
Thiệu Vân An không lay động, chỉ nói một câu. "Sinh ý của hắn lớn thế nào, ta cũng đâu có quen hắn a. Ta lại nhận thức Khang Ninh đại ca, còn chờ ngươi về sau thăng quan tiến chức, tiếp tục làm chỗ dựa cho ta đó."
Sự thẳng thắn của Thiệu Vân An khiến Tưởng Khang Ninh rất xúc động, y hít một hơi thật sâu. "Ngươi và Thạch Tỉnh cứ gọi ta là đại ca đi. Khang Ninh đại ca, nghe thôi đã phát mệt."
Thiệu Vân An ngay tức khắc vuốt đuôi ngựa. "Đại ca!" Lại âm thầm chọc chọc Vương Thạch Tỉnh, Vương Thạch Tỉnh hồi lâu sau mới hô hai tiếng "đại ca." Hắn nhìn thế nào cũng không thấy Tưởng Khang Ninh lớn hơn hắn. Tưởng Khang Ninh dường như nhìn thấu nghi hoặc của Vương Thạch Tỉnh, nói. "Vi huynh năm nay hai mươi sáu, sinh tháng ba."
Vương Thạch Tỉnh cũng hai mươi sáu, nhưng sinh tháng bảy, quả thật nhỏ hơn Tưởng Khanh Ninh.
Thiệu Vân An. "Ngài thật trẻ trung."
"Ha ha." Tưởng Khang Ninh cười cười. "Nhìn không già mà thôi" nhưng tâm lại rất già.
Thiệu Vân An không hỏi thêm, mà tiếp tục chủ đề khi nãy, nói. "Đại ca, mặc kệ là mứt trái cây hay trà hoa cúc, bao gồm cả trà và rượu, vĩnh viễn không thể mãi thuộc về một người hay vài người. Một ngày nào đó, những công thức này đều sẽ truyền bá ra bên ngoài, trở thành thứ vô cùng bình thường. Khi đó, nhà nào có thể bán được, bán tốt, phải nhờ vào bản lĩnh của họ.
Với Đại Yến mà nói, như vậy lại càng tốt. Người nhiều, cạnh tranh nhiều, mỗi nhà đều vắt hết óc suy nghĩ mới có thể buôn bán thuận lợi, mới có thể ra giá phù hợp. Toàn bộ các ngành nghề sẽ hình thành vòng tuần hoàn tích cực. Nếu tay nghề, công thức mãi mãi nằm trong tay một người, sẽ sớm biến thành lũng đoạn. Không có người cạnh tranh, chất lượng hàng hoá ngày càng kém, vòng tuần hoàn sẽ phát triển theo hướng tiêu cực.
Thủ nghệ chế trà của ta không thể mãi mãi trong tay ta, ngày sau ta sẽ truyền thụ ra bên ngoài. Thứ ta cần làm chính là, mặc kệ có bao nhiêu người chế trà, trà ta làm ra luôn luôn có phẩm chất tốt nhất, khiến người người truy cầu. Giống như việc mở tửu quán, thiên hạ có hàng ngàn loại rượu, rượu nổi danh nào có mấy nhà. Chỉ cần ta có thể đảm bảo chất lượng trà của mình, sao lại lo không có người mua, không có giá tốt chứ! Trà như thế, rượu cũng đồng dạng."
Tưởng Khang Ninh nghiêm túc lắng nghe. Những lời nói của Thiệu Vân An khơi dậy một làn sóng trào mãnh liệt trong lòng y. Vương Thạch Tỉnh ngồi một bên chăm chú ngắm nhìn tức phụ, giờ phút này chỉ cảm thấy tức phụ vô cùng rực rỡ.
"Cho nên chỉ cần ta có thể đảm bảo phẩm chất, ta hợp tác với ai có quan hệ gì. Ta nhận thức đại ca, chứ không nhận thức thứ tử hầu gia kia. Ta mong muốn đại ca có thể mãi là chỗ dựa cho nhà chúng ta, nên thực tâm muốn cùng ngài hợp tác."
Tưởng Khang Ninh giật giật yết hầu, không hề tức giận việc Thiệu Vân An trắng trợn nhờ y làm chỗ dựa, ngược lại cảm lấy vô cùng ấm lòng.