Lão tức phụ của Vương Văn Hoà, Vương Tiền thị, nếu không phải bị Vương Văn Hoà ép xuống, tuyệt đối sẽ mắng chửi, đuổi Vương lão thái ra khỏi nhà. Tự dưng chạy đến nhà người khác kêu la, đang khóc tang sao! Vương Văn Hoà coi trọng Vương Chi Tùng, Vương Tiền thị tuy là nữ nhân nhưng không có nhiều suy nghĩ sâu xa như vậy. Trong số những người bị ghét của dòng tộc, Vương lão thái đương nhiên chiếm một vị trí trong đó. Vương Văn Hoà khuyên nhủ lão bà phải khắc chế, nhưng nhìn thấy Vương lão thái cứ mãi khóc sướt mướt như vậy, Vương Tiền thị không thể nhịn được mở miệng. "Khóc thì có lợi ích gì! Người không biết còn tưởng nhà ta đang có tang. Hoặc là đi ngăn lại nhà Thạch Tỉnh, hoặc là về sau lo mà yên phận đừng có đụng đến bạc của hắn nữa. Ta nói này! Thạch Tỉnh đã đi phục dịch hai năm, lại còn nhập ngũ nữa, tồn chút bạc riêng thì có làm sao? Ngươi tốt xấu gì cũng là nương của một vị đồng sinh, cả điểm này mà cũng không hiểu hay sao!"
Vương Văn Hoà lập tức xua đuổi lão bà nhà mình. "Ngươi ít lắm chuyện, vào nhà đi!"
Vương Tiền thị đối với thái độ của trượng phu vô cùng bất mãn, dậm chân một cái. "Nhà Thạch Tỉnh nếu thật sự lên học đường náo loạn, ta xem bà ấy làm sao bây giờ!" Bỏ lại một câu hung ác, Vương Tiền thị đi vào phòng trong.
Vương lão thái ai ôi một tiếng khóc lớn lên. "Tộc trưởng, vậy phải làm sao bây giờ? Tên sao chổi kia sẽ không thật sự lên huyện tìm Chi Tùng đi. Nếu hắn dám đi, ta sẽ liều mạng với hắn."
Vương Văn Hoà đập bàn một cái. "Ngươi còn dám nói! Còn không phải vì ngươi gây sự! Nhà đều đã phân xong, không biết ngươi còn nháo cái gì! Đá là do Thiệu Vân An bán được. Hắn nếu không đem bán ngươi làm thế nào mà biết đá cũng có thể bán lấy tiền? Ngươi cả một hạt gạo cũng không cho Vương Thạch Tỉnh, chẳng lẽ hắn không thể tự nghĩ biện pháp kiếm chút tiền? Ngươi có phải nương hắn hay không? Lúc trước ngươi lừa Vương Thạch Tỉnh khiến hắn bị người kéo đi, ta đã từng nói qua, Thạch Tỉnh là nhi tử của ngươi, không phải chuyện gì cũng có thể lấy chữ hiếu ra để bức ép! Nhưng ngươi vẫn không chịu nghe. Điền Nham là ngươi sinh, Thạch Tỉnh chẳng lẽ không phải! Đều là nhi tử của mình mà một hai phải nháo đến không còn tình cảm, đối với ngươi có chỗ nào tốt! Lúc này nếu thật sự liên lụy đến Chi Tùng, ngươi có khóc chết cũng vô ích."
Vương lão thái vẫn một mực khóc, đối với thái độ của Vương Văn Hoà về quan hệ giữa bà và Vương Thạch Tỉnh không nói một lời. Vương Quách Chiêu đang định mở miệng thì bị Vương Văn Hoà trừng mắt. "Ngươi chính là cái gậy thọc phân! Không khuyên bà ta thì thôi, còn suốt ngày đông đoán tây đoán, gió thổi bên tai, khiến cho trạch gia không yên. Ngươi và Điền Nham sau này còn xen vào chuyện của Thạch Tỉnh, ta sẽ yêu cầu cha nương các ngươi phân gia, miễn cho các ngươi gieo vạ cho Chi Tùng."
Vương Quách Chiêu sắc mặt trắng bệch. Nàng không cần phân gia. Nàng còn đang ngóng trông Vương Chi Tùng thi đỗ Trạng nguyên, về sau bọn họ một nhà già trẻ đều được thơm lây. Vương Quách Chiêu nuốt nuốt cổ họng, không dám hé răng. Vương lão thái lại gào rống. "Đều là tên sao chổi kia hại nhà họ Vương ta!"
Vương Văn Hoà bị Vương lão thái làm cho giận run lên, vỗ mạnh xuống bàn một cái nhìn Vương lão thái đang khóc lóc như đưa tang. Đối với loại người ngoan cố này cũng chỉ có thể thốt ra một câu. "Trước hết đem người ngăn lại cái đã. Ta thấy nhà Thạch Tỉnh cũng chỉ là nổi nóng nhất thời mới đòi lên huyện cáo trạng. Phỏng chừng Thạch Tỉnh cùng Thư Bình đã đem hắn ngăn lại. Chốc nữa bọn họ trở về ngươi đừng lắm chuyện, để ta tới khuyên."
Vương lão thái nghe thế, trong lòng yên tâm không ít, cũng không sợ nữa. Đúng vậy, học đường là nơi như thế nào mà có thể dễ dàng tiến vào! Không sợ! Vương lão thái dùng tay áo lau mặt, vẫn kìm không được hỏi. "Vậy viên đá..."
Vương Văn Hoà lại đập bàn, tức giận nói. "Ngươi còn muốn! Ngươi có phải muốn huỷ hoại thanh danh của Chi Tùng mới chịu yên lòng?"
Vương lão thái không cam lòng nói. "Việc mấy viên đá không phải là sau khi phân gia Thạch Tỉnh mới tìm thấy, theo lý nên đưa cho ta. Ta là nương hắn, nào có chuyện bảo vật trước khi phân gia lại không đưa cho nương mà lại đưa tức phụ? Hắn thân là đại ca mà mang tiền cho người ngoài, hắn có nghĩ đến nương cùng cha hay không? Có nghĩ đến hai đệ đệ cùng muội muội hay không? Tranh nhi đọc sách cần bạc, Chi Tùng hiện tại lại càng cần bạc, Xuân Tú sau này còn gả chồng, hắn không nghĩ đến sao?"
Vương Quách Chiêu nhỏ giọng hùa theo. "Đúng vậy!"
Vương Văn Hoà cùng hai người này có nói lý mãi vẫn không thông, chỉ có thể phán một câu. "Chờ Thạch Tỉnh trở về rồi tính!"
Vương lão thái hừ lạnh. Chờ tên nghiệt tử kia trở về, xem bà giáo huấn hắn thế nào! Tiền bán đá đều là của bà.
Lý tưởng thì tốt đẹp, nhưng hiện thực lại phũ phàng hơn nhiều. Tất cả mọi người đều cho rằng Thiệu Vân An chỉ hù dọa mà thôi, dù có chạy lên đến huyện cũng không vào trong học đường được. Ai cũng nghĩ rằng những người đuổi theo ắt hẳn sẽ đuổi kịp Thiệu Vân An.
Vương Thạch Tỉnh, Vương Hạnh và Tôn Nhị Giang là ba người đầu tiên đuổi theo. Tốc độ bọn họ không chậm, con bò chạy cũng nhanh nhưng dù sao cũng phải kéo theo một chiếc xe ở đằng sau, trên xe còn có ba thanh niên trai tráng. Ở đầu kia, Thiệu Vân An cưỡi con lừa đã nhanh chóng bỏ xa. Nhóm thứ hai là nhi tử của Vương Văn Hoà, Vương Thư Bình cùng Vương Điền Nham và Triệu Nguyên Đức, nhưng vì Vương Điền Nham làm phiền nên tốc độ càng lúc càng chậm, đừng nói là đuổi theo Thiệu Vân An, ngay cả đuổi theo Vương Thạch Tỉnh còn không kịp.
Con lừa chạy rất nhanh, không đến nửa canh giờ, Thiệu Vân An đã lên đến huyện. Trên đường đi, hắn từ trong không gian lấy ra chút tiền đồng cùng bạc vụn. Sau khi vào thành, đem lừa đi gửi xong, hắn liền hướng về phía học đường đi đến. Khi nhìn thấy cửa lớn, hắn sửa sang lại quần áo một chút, đem bùn đất dính trên đế giày cọ rớt sạch sẽ, điều chỉnh biểu tình trên mặt một chút liền cất bước tiến vào.
Cổng lớn của học đường trong lúc đang dạy đều mở cửa, có người đứng canh gác, cũng có vài gã tiểu tư qua lại. Thiệu Vân An bước qua năm bậc thang ở đại môn, vượt qua ngạch cửa bước vào bên trong. Ngay lập tức có một người canh cửa mặc trang phục ngắn tay tiến lên ngăn cản.
"Này! Ngươi là ai, tại sao không báo một tiếng đã bước vào bên trong. Ngươi có biết chỗ này là đâu không?" Đây chính là học đường của huyện phủ, cho dù là người gác cổng cũng có chút kiêu ngạo.
Vươn tay bộc lộ vẻ mặt tươi cười, Thiệu Vân An thân thiện nói. "Vị đại thúc này, ta là tẩu tử của tân đồng sinh Vương Chi Tùng." Cái danh xưng này khiến Thiệu Vân An cả người nổi một tầng da gà, "Hắn mấy ngày nay không về nhà, ta vừa vặn tới huyện thành làm chút việc, thuận đường đến thăm hắn. Người nhà nhờ ta mang theo ít bạc đưa cho hắn. Ta còn phải trở về nên mới vội vã đến tìm, nhất thời quên mất lễ nghĩa, thỉnh ngài bỏ qua cho!"
Đã từng cùng một đám văn nhân giao hảo một đoạn thời gian, muốn nói ra mấy lời văn vẻ hoà nhã đối với Thiệu Vân An kỳ thật rất đơn giản. Lời nói của hắn rõ ràng mạch lạc, câu cuối lại còn tỏ vẻ tao nhã. Sắc mặt vị đại hán gác cửa hoà hảo hẳn, nói. "Lúc này phu tử còn đang giảng bài, người chờ một lúc đã."
Thiệu Vân An lại thẹn thùng cười nói. "Lão nhân gia, vị tiểu thúc này của ta còn chưa thành niên, ở nhà cũng ít nói chuyện. Ta cùng người trong nhà rất lo lắng hắn ở học đường đọc sách như thế nào! Ngài có thể mang ta đến lớp học của hắn được không? Ta chỉ ở bên ngoài nhìn một cái, xem hắn có thích ứng hay không, trở về cũng dễ dàng cùng người nhà giải thích. Đáng thương thay cho tấm lòng của bậc thân sinh, thỉnh lão nhân gia có thể ban cho một cái nhân tình, vãn bối trước cảm tạ."
Thiệu Vân An khom người chắp tay thi lễ, thái độ mười phần thành khẩn.
"Đáng thương thay cho tấm lòng của bậc thân sinh..." Vị lão nhân vuốt vuốt râu mép, cảm khái nói. "Câu này rất hay. Ta thấy ngươi chắc cũng là người đọc sách, vậy được rồi, ta mang ngươi qua, nhưng ngươi xem xong phải rời đi ngay, không được quấy rầy phu tử giảng bài."
Thiệu Vân An lộ ra mười sáu cái răng. "Cảm ơn ngài!"
Vị lão hán sau khi cùng với một người trung niên gác cổng khác nói một tiếng liền đưa Thiệu Vân An đến phòng học của Vương Chi Tùng. Thư sinh đọc sách ở học đường này có khoảng trên dưới hai mươi người, chia làm hai ban, cộng với năm vị phu tử. Năm vị phu tử chia nhau giảng dạy, nội dung cũng khác nhau. Thời đại này không có tứ thư ngũ kinh như Thiệu Vân An được học lúc nhỏ, càng không có thơ Đường, thơ Tống, lịch sử bất đồng nên các danh nhân nghiễm nhiên cũng khác. Có rất nhiều câu nói kinh điển mà người hiện đại thuộc nằm lòng, ở chỗ này lại trở nên hiếm lạ.
"Đáng thương thay cho tấm lòng của bậc thân sinh" là những lời có nguồn gốc từ Từ Hi thái hậu, người dân ở Đại Yến đương nhiên chưa từng nghe qua. Cũng vì mấy lời này mà người gác cổng mới thả lỏng cảnh giác, thậm chí còn sinh ra vài phần thưởng thức Thiệu Vân An. Trên đường đi, Thiệu Vân An hỏi thăm danh tính của vị lão hán, biết được ông họ Trang. Khi đi đến bên ngoài phòng học, Thiệu Vân An đã đổi xưng hô với đối phương thành Trang thúc, đối phương cũng gọi hắn là An nhi.
Trang thúc dừng lại, chỉ vào một gian phòng ở phía trước nói. "Chính là nơi đó."
Ngoài trời tuy rằng còn sáng nhưng cửa sổ phòng học đều đóng kín. Thiệu Vân An làm bộ muốn nhìn thấy Chi Tùng nên mau chóng bước lại gần. Thấy hắn chuẩn bị đi tới cửa, Trang thúc chạy nhanh lại nhỏ giọng kêu. "An nhi, đừng lại gần."
Cửa chính để mở, Thiệu Vân An thoáng ngó đầu vào là có thể nhìn thấy phu tử bên trong. Đứng nghe một chút hắn liền nhận ra phu tử tựa hồ đang yêu cầu các học sinh viết bài luận. Thiệu Vân An áy náy quay đầu hướng Trang thúc nói. "Trang thúc, xin lỗi ngài, ta vừa rồi là lừa gạt ngài, thật ra ta đến đây để tìm phu tử!"
"Hả?"
Còn không đợi Trang thúc đáp lại, Thiệu Vân An bình tĩnh kiên định tiến vào. Học sinh ở bên trong ngay tức khắc phát hiện ra một vị khách lạ mặt, phu tử đang giảng bài cũng ngừng lại.
Phu tử buông giáo án trong tay, quay đầu nhíu mày. "Ngươi là ai? Tại sao tiến vào phòng học?"
Trang thúc giật mình chạy lại định túm Thiệu Vân An đem đi. Thiệu Vân An đã nhanh nhẹn bước vào phòng, hai tay ôm quyền hướng vị phu tử có một chòm râu dài ở giữa gian phòng, tuổi chừng trên dưới bốn mươi, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói. "Phu tử, vãn bối là có việc tư muốn tìm ngài. Có câu nói thế này "thanh quan khó đoạn việc nhà", việc nhà này của ta chỉ có thể nhờ ngài đến phân xử."
Phòng học lập tức ồ lên. Vương Chi Tùng ngồi ở cái bàn thứ ba chính giữa. Y chưa từng gặp Thiệu Vân An, chỉ nghĩ hắn là một mãng phu nào đó, trên mặt vừa tò mò vừa lộ vẻ chán ghét. Vậy mà dám tuỳ tiện xâm nhập phòng học, đúng là vô pháp vô thiên.
Trang thúc đứng ở ngoài cửa không dám tiến vào, vội nói. "Trần phu tử, vị tiểu ca này nói là tới tìm người, ta..."
Trần phu tử giơ tay ngăn lại Trang thúc, hướng Thiệu Vân An nói. "Đã là việc nhà, mặc dù thanh quan khó đoạn cũng nên đi tìm trưởng bối hoặc tộc trưởng phân xử, ngươi chạy tới chỗ này còn có thể thống gì, định đem học đường của huyện trở thành từ đường ở nhà ngươi hay sao?" Mặc dù có vài phần ngạc nhiên bởi cách nói chuyện của Thiệu Vân An, nhưng Trần phu tử vẫn rất không vui. Bất luận là phu tử nào cũng không thể vui vẻ nổi khi có đồ đệ tuỳ ý lỗ mãng như thế.
Thiệu Vân An ngược lại không chút nào sợ hãi, sống lưng thẳng tắp nói. "Nếu là việc khác vãn bối tự nhiên sẽ tìm trưởng bối trong nhà hoặc tộc trưởng đến bình luận. Nhưng chuyện lần này, giữa việc lên nha môn bẩm báo và diện kiến phu tử, vãn bối vẫn lựa chọn tới tìm phu tử. Bởi vì người có liên quan nhất đến vụ việc đang có mặt ở đây, chính một trong những đồ đệ của ngài."
"Soạt!" Phòng học càng trở nên ồn ào. Trần phu tử cầm lấy cái chặn giấy đập xuống, cả lớp nháy mắt an tĩnh, nhưng trên mặt mỗi người đều nồng đậm tinh thần bát quái.
Lúc này, các thư sinh ở gian phòng bên cạnh nghe được tiếng động không bình thường. Phu tử trong phòng từ từ đi ra, cất giọng hỏi. "Trần huynh, xảy ra chuyện gì? Sao lại ồn ào vậy?"
Thiệu Vân An xoay người, nhìn qua vị phu tử đang đứng ngoài cửa, tuổi sấp xỉ Trần phu tử, chắp tay thi lễ nhưng không mở miệng. Trần phu tử không cao hứng nói. "Người này nói "thanh quan khó đoạn việc nhà", việc nhà của hắn có liên quan đến một đồ đệ ở đây, muốn tìm ta phân xử."
"Thanh quan khó đoạn việc nhà?" Quan phu tử không khỏi nhìn Thiệu Vân An vài lần. Thấy người này tuy ăn vận quần áo thô sơ mộc mạc, nhưng biểu tình bình tĩnh, khí chất ngạo nghễ, hoàn toàn không thấy một tia khiếm nhã. Hơn nữa người này môi hồng răng trắng, bộ dạng tinh tế, hai mắt linh động, lại còn nói ra một câu ông chưa từng nghe bao giờ, càng khiến ông hiếu kỳ nhiều hơn.
Quan phu tử không thể không nói. "Nếu đã vậy thì không bằng chúng ta nghe thử một chút đi."
Có Quan phu tử đỡ lời, vẻ mặt Trần phu tử liền dịu xuống. Kỳ thật, nếu không phải Thiệu Vân An miệng lưỡi bất phàm, trong lời nói còn bộc lộ khí chất của người đọc sách, Trần phu tử khẳng định sẽ kêu người đem hắn đuổi ra, kéo đến quan phủ trị tội nhiễu loạn học đường.
"Đa tạ hai vị phu tử!" Thiệu Vân An gập người hành lễ nói lời cảm tạ, sau đó tiếp tục ưỡn thẳng sống lưng.
Vương Thạch Tỉnh đánh xe bò vội vàng chạy đến huyện thành. Đi đến chỗ gửi súc vật thì nhìn thấy một con lừa. Da đầu hắn liền tê dại. Tôn Nhị Giang kinh hãi. "Đây không phải con lừa của Nhị cẩu tử sao? Tiểu tẩu tử sẽ không thực sự chạy đến học đường đi!" Tôn Nhị Giang và Vương Hạnh kém Vương Thạch Tỉnh hai tuổi. Mặc dù lớn hơn Thiệu Vân An nhưng vẫn phải xưng một tiếng tẩu tử.
"Chúng ta qua tìm hắn!" Vương Thạch Tỉnh vội vã trả tiền, mang Tôn Nhị Giang và Vương Hạnh hướng học đường chạy đến. Ba người hổn hển chạy đến cổng lớn, còn chưa kịp đi vào đã bị người cản lại.
"Này này này! Ai cho các ngươi vào trong! Biết đây là chỗ nào không?"
Vương Thạch Tỉnh nôn nóng hỏi." Vị đại thúc này, có thấy một vị tiểu ca mặc đồ màu xám, tuổi chừng mười lăm mười sáu chạy đến đây không? Hắn là tức phụ ta!"
Người nọ đáp. "Có a! Nói là được trong nhà gửi gắm đến tìm một vị đồng sinh mới nhập học đưa chút bạc, có chuyện gì sao?"
Trời ạ! Thật sự đi vào! Vương Hạnh cùng Tôn Nhị Giang kinh hãi nhìn về phía Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh áp chế nỗi bất an trong lòng, nhanh chóng nói. "Vị đại thúc này, tức phụ ta tới vội vã, không mang đủ bạc nên ta cầm lại đây. Đưa xong chúng ta liền đi!"
Người nọ hồ nghi nhìn ba người nam tử chân đất, càng không thể tin tưởng vị hán tử một mắt, khuôn mặt biến dạng này lại là phu quân của vị tiểu ca thanh tú kia.
Ông nói. "Vị tiểu ca kia xuất khẩu thành thơ, ta thấy chính là người đọc sách, sao có thể là tức phụ ngươi?" Lại từ đầu đến chân đánh giá vài lần, "Nơi này là học đường, không phải chỗ có thể tùy tiện tiến vào." Cho nên nguyên nhân cũng không phải vì dung mạo người này không xứng với Thiệu Vân An.
Vương Thạch Tỉnh siết chặt tay, nhẫn nại nói. "Đúng là tức phụ ta mới thành thân vài ngày." Hắn móc trong lồng ngực ra một túi tiền. "Hắn đi vội vàng, lấy nhầm túi tiền. Ta khẩn trương đuổi theo nhưng không kịp."
Vương Hạnh cùng Tôn Nhị Giang ở bên cạnh đánh bạo nói. "Đại thúc này, người nọ thật đúng là tức phụ hắn."
Người gác cổng vẫn không thể tin, thấy ba người trên mặt nôn nóng không giống như đang diễn kịch liền nói. "Chỗ này không thể tuỳ tiện ra vào. Chờ tức phụ ngươi đi ra thì đưa cho hắn là được. Nửa canh giờ nữa là tan học, các ngươi ở ngoài cổng chờ đi!" Nói xong, người nọ liền đem ba người Vương Thạch Tỉnh đẩy ra bên ngoài. Vương Thạch Tỉnh lo lắng nhìn vào bên trong, cũng không thể tùy ý xông vào. Không phải hắn sợ liên luỵ đến Vương Chi Tùng, mà là không biết rõ tình huống hiện tại của Thiệu Vân An, e ngại gây thêm gánh nặng cho hắn.
Ba người bị đuổi ra, Vương Thạch Tỉnh một thân đầy mồ hôi lạnh. Vương Hạnh vội hỏi. "Thạch Tỉnh ca, làm sao đây? Tiểu tẩu tử sẽ không phải bị bắt rồi chứ?"
Vương Thạch Tỉnh nắm chặt tay, nói với Vương Hạnh cũng như với chính mình. "Vân An thông minh, hắn nhất định có biện pháp bảo hộ chính mình. Đợi chút nữa tan học, nếu hắn không đi ra ta sẽ xông vào."
"Như vậy sao được. Xâm nhập vào học đường sẽ bị bắt đấy!" Vương Hạnh cùng Tôn Nhị Giang vội vàng khuyên nhủ.
Vương Thạch Tỉnh nôn nóng. "Ta chờ không được!"
Ngay lúc ba người Vương Thạch Tỉnh bị đuổi ra ngoài, ở phía bên này, Quan phu tử đã ngồi xuống bên cạnh Trần phu tử, dự định cùng nhau nghe một chút. Thiệu Vân An không ngay lập tức kể ra sự tình mà quay sang phía Trang thúc nói. "Trang thúc! Vãn bối tuy đúng là bất đắc dĩ, nhưng lừa ngài vẫn là vãn bối sai. Vãn bối ở chỗ này hướng thúc xin lỗi. Nếu không phải vì cùng đường, vãn bối sẽ không hành xử như vậy, mong thúc tha thứ." Dứt lời, lại cúi người thật sâu hành lễ.
Hai vị phu tử đều đã đồng ý lắng nghe sự tình, Trang thúc cũng không thể trách cứ điều gì, chỉ xua tay cười khổ nói. "Ngươi đã như vậy, ta làm trưởng bối lại há có thể không buông xuống. Ngươi vẫn là mau cùng hai vị phu tử giải thích rõ ràng đi!"
Thiệu Vân An cúi người lần nữa mới hướng về phía hai vị phu tử. Lúc này, bên ngoài đột nhiên có người hô lên. "Viện trưởng tới!"
Một tiếng hô này, Trần phu tử và Quan phu tử lập tức xoay người đi ra, học sinh bên trong đồng loại đứng dậy, Trang thúc ném cho Thiệu Vân An một ánh mắt "Tự cầu phúc đi", liền vội vàng tìm kiếm thân ảnh viện trưởng. Đồ đệ của Quan phu tử vừa nãy tụ tập ở chỗ này hóng chuyện nhanh chóng giải tán. Thiệu Vân An cũng ra khỏi phòng.