"Cho ngươi dùng, ta thấy ngươi cũng không sợ lạnh." Thiệu Vân An đem chậu nước trực tiếp đặt bên cạnh Vương Thạch Tỉnh. Dù sao chăn đệm đều được bọc lại, không sợ làm ướt giường. Hắn nhúng ướt khăn vải giao cho Vương Thạch Tỉnh, nói. "Sau này nếu không có người ngoài thì không cần đeo miếng bịt mắt. Bịt mắt kín gió, đối với con ngươi của ngươi không tốt. Ngươi là cha của Vương Thanh cùng Vương Ni, bọn chúng cần phải làm quen. Ngươi lau lau đôi mắt, đeo cả nửa ngày, khoé mắt có chút ghèn."
Vương Thạch Tỉnh mạnh mẽ siết chặt miếng bịt mắt trong tay một cái rồi mới ném nó lên bàn, tiếp nhận khăn vải từ Thiệu Vân An lau mắt. Thiệu Vân An vội nói. "Để khăn ướt hãy lau, chà nhẹ thôi."
Vương Thạch Tỉnh chà lau khoé mắt, hắn cũng biết khoé mắt chính mình mỗi ngày đều tiết ra rất nhiều chất bẩn. Hắn không nghĩ rằng Thiệu Vân An lại đi lấy nước cho hắn lau mắt. Cũng không biết, nước này có phải do Thiệu Vân An tự đi lấy hay không, Vương Thạch Tỉnh cảm thấy nước này vừa đi vào, trong mắt liền mát lạnh, tâm tình bối rối cùng cảm giác sưng tấy khó chịu sau khi bị thương bị tiêu trừ không ít.
"Ngươi lại lau vài lần, ta tiếp tục nói."
"Ngươi nói."
Vương Thạch Tỉnh rất nghe lời mà nhúng khăn, tiếp tục chà lau.
"Ta nói với Vương tứ thẩm là bán đá lấy tiền cũng không phải là nói dối. Trong tay ta có mấy khối đá hiếm lạ, vốn dĩ trước đây cũng muốn bán đi đổi lấy bạc, nhưng ở Thiệu gia, giữ mấy khối đá này so với giữ tiền thì dễ dàng hơn. Mấy khối đá kia hình dạng kì lạ, ta liền đem đến Điệp Trang Các bán. Vật mới lạ thì càng quý giá, chưởng quầy Điệp Trang Các liền ra giá năm trăm lượng mua ba khối, còn mua cả kiểu dáng của chúng. Bọn họ cảm thấy lấy hình dạng của ba khối đá đem khắc trên ngọc thạch, chắc chắn bán ra sinh ý sẽ dồi dào, vì vậy ta liền bán.
Vương Thạch Tỉnh ngạc nhiên. Thiệu Vân An lấy ra cái khối đã dùng để lừa Vương tứ thẩm. "Này! Trên tay ta còn một khối, thực đặc biệt phải không?"
Vương Thạch Tỉnh cầm lên, kinh ngạc không thôi. "Đây là đá?"
"Đúng vậy. Vương tứ thẩm còn cắn một cái, xác định không phải thịt." Thiệu Vân An bật cười.
Chân mày Vương Thạch Tỉnh nhăn lại. "Khối đá kỳ lạ như thế này, bán đi thật đáng tiếc. Ta nên sớm một chút đem tiền đưa cho ngươi. Nếu không, có thể hay không đem đồ chuộc về? Những trang sức châu báu kia ngươi đem đổi cũng đáng giá không ít bạc."
Phản ứng của Vương Thạch Tỉnh lại vượt qua dự kiến của Thiệu Vân An, vẻ mặt của hắn nháy mắt nhu hoà đi rất nhiều. Trong xương cốt người này quả thật vẫn rất chân thành, thành thật.
Thiệu Vân An nói. "Ba khối kia không kỳ lạ như khối này, bán cũng bán rồi. Mấy trang sức này cũng không nên đổi, đều là đổ cổ, sau này sẽ rất đáng giá. Ngươi nói ta làm chủ, vậy nghe ta." Thỉnh tha thứ cho Thiệu Vân An không tự giác lấy ánh mắt của người hiện đại đối đãi với đống châu báu có giá trị mấy nghìn năm lịch sử.
Vương Thạch Tỉnh lần thứ ba vắt khăn vải lau mắt. Vừa định mở miệng nói chuyện, hắn liền bị Thiệu Vân An đánh gãy. "Ngươi tham gia quân ngũ ba năm gặp kỳ ngộ, nhặt được đồ hiếm lạ cũng là chuyện bình thường, nói ra ngoài người khác cũng dễ tin tưởng. Sau này, ta còn có khả năng lại bắt ngươi nguỵ trang. Có một số việc ta hiện tại không thể nói, sau này có thời cơ thích hợp ta sẽ đem toàn bộ sự thật nói cho ngươi biết. Cho nên ta có cùng người bên ngoài giải thích như thế nào, nếu có ai hỏi ngươi chỉ cần gật đầu là được. Nếu ta nói đá là do ta nhặt, không tránh khỏi sẽ có người hỏi ta nhặt nơi nào, nói là ngươi nhặt thích hợp hơn. Sau này nếu có chuyện khó giải thích cũng đẩy đến trên người ngươi."
Vương Thạch Tỉnh gật đầu, đối với chuyện Thiệu Vân An còn giấu giếm hắn cũng không phiền lòng. Hắn tin tưởng qua mùa hạn hán, đối phương sẽ thổ lộ cho hắn biết.
Thiệu Vân An tiếp tục nói. "Ngươi vừa rồi nói mua đất xây nhà, ta nghĩ trước nên mua một ít, khối đất chúng ta đang trụ có thể mua trước, sau này có khả năng sẽ dùng đến. Nhưng căn nhà chúng ta ở vẫn nên mua ở nơi khác. Ta muốn diện tích lớn một chút, chung quanh phải an tĩnh, bốn phía không có gia đình nào định cư."
Vương Thạch Tỉnh đáp. "Đều nghe ngươi. Vậy trước mua mười mẫu đất."
"Ừ, mua nhiều quá cũng không tốt, sẽ lại để người khác nhàn thoại. Rốt cuộc chúng ta hiện tại trong mắt người khác chính là không có thu nhập, khụ... không có làm ra tiền. Nếu chúng ta chi tiêu quá nhiều, bọn họ cũng sẽ nghị luận chúng ta rốt cuộc bán đá được bao nhiêu bạc. Không sợ tặc đến nhà, chỉ sợ tặc nhớ thương. nhà ở vẫn là dựa theo kế hoạch ban đầu, đầu xuân sang năm hãy làm, trước đó ta cũng sẽ làm chút sinh ý nhỏ để kiếm tiền"
Vương Thạch Tỉnh nói. "Ngươi muốn làm cái gì cũng được, ta không có ý kiến, trong nhà đều nghe ngươi."
Thiệu Vân An khắc chế khoé miệng đang giương cao, giơ lên cái tờ giấy hắn mới viết hồi nãy. "Ta mới nghĩ ra vài cái sinh ý nhỏ để kiếm tiền, bất quá vẫn không phải phương pháp lý tưởng nhất. Chúng ta trước làm một ít buôn bán nhỏ, tích luỹ chút căn cơ, cũng chính là kiếm chút tiền, có cơ hội lại làm cái ta muốn làm."
Vương Thạch Tỉnh lập tức hỏi. "Ngươi muốn làm cái gì?"
Thiệu Vân An cũng không kiêng dè. "Ta muốn bán trà với rượu. Ta không có tay nghề chế trà giống bọn họ, nhưỡng rượu cũng khác. Bất quá nếu muốn làm thì cần phải có thời điểm và tài nguyên thích hợp, phải có vườn trà của chính mình, ủ rượu cũng cần có nho tốt, cần phải tìm nho giống nữa."
Vương Thạch Tỉnh vừa nghe liền cực kì ngạc nhiên. "Ngươi biết chế trà? Phải dùng nho? Ta ở biên quan có nhìn thấy vài loại nho, mấy lão hán râu mép ở đó cũng dùng nho ủ rượu, nhưng rất chát, ta từng nếm thử, rất khó uống." Hắn lại không hề nghi ngờ chuyện Thiệu Vân An xuất thân nông thôn làm thế nào lại biết chế trà cùng ủ rượu.
Thiệu Vân An kích động. "Ngươi từng uống qua rượu nho?"
Vương Thạch Tỉnh gật đầu. "Hán tử ở đó sẽ uống, nhưng không ngon. Có đôi khi chúng ta thu được một ít đồ vật, trong đó có rượu nho. Rượu này, nghe hán tử nơi đó nói, chỉ có vương công quý tộc mới dùng đến, rất đáng giá, chỉ có ở kinh thành. Mấy thứ này đều là lúc rảnh rỗi nói chuyện phiếm với mọi người mới biết được."
Thiệu Vân An càng thêm kích động. "Vậy ngươi có biết nơi nào bán nho giống không?"
Vương Thạch Tỉnh đáp. "Phía bắc có bán. Càng gần khu vực những đại hán râu mép càng nhiều."
"Ta muốn đi..." Thiệu Vân An xúc động không thôi, chính hắn cũng có nho giống loại tốt nhưng không thể tuỳ tiện lấy ra. "Thạch Tỉnh ca, ngươi có thể hay không nghĩ cách giúp ta thu thập một ít cây giống, hạt nho cũng được. Ta có cách trồng chúng."
Vương Thạch Tỉnh gật đầu. "Các huynh đệ trong quân ngũ chắc là có, để ta viết một phong thư gửi qua, nhờ họ tìm giúp một ít. Cây giống dễ chết lắm, hạt nho hẳn là không khó. Ngươi muốn loại nào? Quả nho có rất nhiều chủng loại."
Thiệu Vân An có cảm giác muốn hét to lên, thực tế thì hắn cũng hô to nói. "Đều lấy hết!"
"Được, ngày mai ta sẽ viết thư." Im lặng một chút, "Ngươi viết đi, ta không biết nhiều tự cho lắm."
"Không thành vấn đề!" Thiệu Vân An không nghĩ chuyện lại dễ dàng như thế. Ngay sau đó, Vương Thạch Tỉnh lại tặng cho hắn một bất ngờ khác. "Ở trên núi xung quanh đây có cây trà dại, người trong thôn thỉnh thoảng vẫn hái lá trà về bán kiếm chút bạc, ngươi có thể lấy vài cây con về làm giống. Trên núi phía tây bên kia thì không có ai lui tới, núi phía tây cách thôn hơi xa, lại có dã thú, ta ở bên đó từng nhìn thấy cây trà. Ngươi có thể qua đó đào một ít."
Thiệu Vân An thiếu chút nữa lại muốn hét một câu "Vương Thạch Tỉnh! Ta yêu ngươi!", đúng là muốn cái gì là có cái đấy a! Hắn nhịn không được đáy lòng vui vẻ nói. "Thạch Tỉnh ca, ngày mai có thể mang ta lên núi phía tây xem thử được không? Nếu có thể hái đủ lá trà, nói không chừng rất nhanh sẽ có thể quanh minh chính đại lấy tiền ra dựng nhà!"
"Đươc, mai ăn sáng xong chúng ta trước qua nhà Chu thẩm đo kích cỡ, thuận tiện nhờ Chu thẩm chăm sóc Thanh nhi cùng Ni tử, sau đó ta mang ngươi lên núi."
Thiệu Vân An nhoẻn miệng lộ ra mười sáu cái răng. "Thạch Tỉnh ca, ngươi chính là quý nhân của ta!"
Vương Thạch Tỉnh không nói gì, lấy động tác chà lau mắt mà tránh đi cái nhìn nóng rực của Thiệu Vân An, bên mắt còn lại ánh lên ý cười nhàn nhạt.
Ban đêm, nằm ở trên giường đất, hai người tuy rằng vẫn mỗi người một cái chăn nhưng khoảng cách ở giữa lại kéo ngắn không ít. Thiệu Vân An vô cùng hưng phấn, Vương Thạch Tỉnh hiển nhiên cũng chưa ngủ.
"Thạch Tỉnh ca, ngày mốt ta muốn vào thành một chuyến."
"Ừ."
"Ta muốn mua cối xay bằng đá, một lớn một nhỏ. Còn muốn mua hai cái nồi gang mới dùng để chế trà."
"Cối xay có thể nhờ người trong thôn làm, nồi sắt không nên mua đồ làm sẵn, có thể nhờ thợ rèn đúc một cái mới, như vậy dùng tốt hơn. Chế trà nên dùng nồi sắt là tốt nhất."
Thiệu Vân An cảm thấy hắn xuyên đến nơi này gặp được Vương Thạch Tỉnh kỳ thật là rất may mắn. Người này trông cao lớn thô kệch, nhưng tâm tư lại rất tinh tế.
"Vậy ngươi trước hết mua lại khối đất này. Mà chờ ta xem qua cây trà xong hãy quyết định mua bao nhiêu. Nếu có thể làm ra số lượng trà nhất định, hoặc mấy ý tưởng mua bán nhỏ của ta có thể thực hiện, ngươi có thể mua thêm nhiều đất, tốt nhất là mua luôn chỗ đất nền sau này dựng nhà mới."
"Tốt, nghe ngươi."
Cảm giác chưởng gia quả thật không tồi. Thiệu Vân An nhắm mắt lại, đối với cuộc sống tương lai có vài phần mong chờ.
*
Ngày hôm sau, sau khi gà trống gáy gọi bình minh không bao lâu, Vương Thạch Tỉnh cùng Thiệu Vân An liền dậy. Thiệu Vân An kêu Vương Thạch Tỉnh rửa mặt trước, chờ Vương Thạch Tỉnh rửa xong, hắn liền bê một chậu nước đến để Vương Thạch Tỉnh lau mắt. Đêm vừa rồi Vương Thạch Tỉnh ngủ rất say, không giống như mọi khi trằn trọc vì con mắt đau nhức. Vương Thạch Tỉnh không phải không nghi hoặc. Miếng vải ướt đắp trên mắt mang đến cảm giác mát lạnh thoải mái. Có lẽ đây chính là việc mà Thiệu Vân An từng nói hắn hiện tại không thể giải thích. Vương Thạch Tỉnh trầm mặc chà lau con mắt, ánh mắt còn lại thì dõi theo bóng hình bận rộn của Thiệu Vân An ở trong bếp.
"Thạch Tỉnh ca, ta không biết làm mì. Trước khi ta học được cách làm, nếu trong nhà muốn ăn thì ngươi làm."
"Được."
"Cha nhỏ, ta sẽ làm."
Vương Ni dậy rất sớm, sau đó là Vương Thanh. "Cha nhỏ, ta cũng sẽ làm."
"Các ngươi sao lại dậy sớm như thế!" Đang chiên trứng ở trong bếp, Thiệu Vân An ló đầu ra. Tuy hắn có ký ức làm mì của nguyên chủ, nhưng bản thân hắn trước giờ chưa từng làm qua, hắn chỉ biết làm một ít để ăn vặt. Bất quá, chờ hắn có thời gian hắn sẽ học cách làm. Từng là lão bản của hai nhà hàng, Thiệu Vân An không hề bài xích việc bếp núc.
"Chúng ta trước kia còn dậy sớm hơn." Vương Thanh cùng Vương Ni vào phòng bếp, hai đứa nhỏ động động cái mũi, thơm quá nha!"
"Đi rửa mặt, trong bồn là nước ấm, bữa sáng có cháo, màn thầu, dưa muối và trứng chiên. Phải dùng đậu tắm rửa sạch tay (một loại xà phòng thời xưa, người ta vo thành từng viên nhỏ giống như hạt đậu). Màn thầu còn thừa tối hôm qua cũng đủ cho bốn người bọn họ dùng.
Hai đứa nhỏ lập tức đi rửa mặt, rất nghe lời mà dùng đậu tắm rửa tay đến sạch sẽ không tì vết. Vốn dĩ hôm nay muốn dạy hai đứa nhỏ luyện tự, Thiệu Vân An đành xin lỗi, nói. "Thanh nhi, Ni tử, cha nhỏ hôm nay muốn cùng cha các ngươi lên núi tìm đồ vật, chờ cha nhỏ trở lại mới dạy các ngươi luyện tự."
Vương Thanh thực hiểu chuyện nói. "Cha nhỏ có việc cứ làm."
Vương Ni cũng nói. "Chờ cha nhỏ về lại dạy chúng ta."
Thiệu Vân An đem trứng đã chiên xong bỏ vào chén. "Dù sao cũng là cha nhỏ nuốt lời, chờ cha nhỏ về sẽ nấu một bữa ăn ngon cho các ngươi để xin lỗi."
Vương Thanh cùng Vương Ni mỉm cười. Cha đã trở lại, cha nhỏ cũng vô cùng tốt, đối với cuộc sống tương lai, hai đứa nhỏ tràn ngập hy vọng, cảm giác sợ hãi bị cha nhỏ khi dễ lúc trước cũng vì sự thân thiện của Thiệu Vân An mà tiêu tán.
Bốn người dùng bữa sáng, Vương Thanh cùng Vương Ni đều tỏ vẻ rất thích trứng chiên. Vương Thạch Tỉnh thì chưa nói thích hay không, nhưng cũng ăn hết hai bát. Cơm nước xong, Vương Thạch Tỉnh thu dọn chén đĩa, rửa sạch xong thì ôm mấy cuộn vải, cùng Thiệu Vân An và hai đứa nhỏ qua nhà Chu thẩm.
Chu thúc cùng Chu thẩm cũng dậy rất sớm. Tối hôm qua hai vợ chồng tới dùng cơm tối cũng không đem Chu Thiên Bảo qua, Vương Thạch Tỉnh liền đặc biệt lưu lại một phần nhờ ông bà đưa về cho Chu Thiên Bảo. Chu Thiên Bảo nhìn thấy khách nhân xa lạ thì ngây ngô cười. Muốn phiền toái hai lão nhân trông chừng hai đứa nhỏ nên Thiệu Vân An đem đồ ăn còn dư tối qua cầm lại. Vừa tiến đến liền đưa cho Chu Thiên Bảo ba gói đồ ăn, làm Chu thúc và Chu thẩm thực ngượng ngùng. Tối hôm qua đã ăn thịt nhà người ta rồi, chỉ là hỗ trợ trông chừng hai đứa bé thì có phiền hà gì đâu.
Sợ Chu Thiên Bảo va chạm đến Thiệu Vân An và hai đứa nhỏ, Chu thúc mang theo nhi tử đang cười sung sướng đem đi, Chu thẩm thì đo kích cỡ cho bốn người. Trừ bỏ đồ lót, quần áo trong ngoài của cả bốn người đều nhờ Chu thẩm làm.
Vương Thanh cùng Vương Ni vẫn còn nhỏ, Chu thẩm cũng không ngại làm đồ lót cho bọn họ. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An thì tự mình làm. Thiệu Vân An trong lòng thầm tính toán, một đống quần lót hiện đại trong không gian của hắn có thể dùng trong bao lâu. Chu thẩm một bên đo kích cỡ, một bên chỉ dạy Thiệu Vân An cách làm một cái quần đơn giản. Thiệu Vân An thực bất đắc dĩ, Vương Thạch Tỉnh thì nghiêm túc nghe, Vương Ni ở một bên cũng cẩn thận ghi nhớ, chờ bé trưởng thành, bé sẽ làm quần áo cho cha và cha nhỏ.
Nghe nói Chu thẩm còn làm giày, Thiệu Vân An lập tức ngỏ ý muốn giao giày của bốn người nhà họ cho Chu thẩm làm luôn, Chu thẩm cười đáp ứng.
Sau khi để Chu thẩm lấy tốt số đo, Vương Thạch Tỉnh liền trả tiền, đều là người trong thôn nên không cần tiền trao cháo múc. Chu thẩm cũng không từ chối, nói Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An cứ đi làm việc đi, hai đứa nhỏ bà sẽ trông giúp. Thiệu Vân An cẩn thận dặn giò hai đứa nhỏ không được chạy loạn, rồi mới cùng Vương Thạch Tỉnh về nhà vác sọt và cung tiễn cùng nhau lên núi.
Vương Thạch Tỉnh rời thôn năm năm, nhưng đối với địa hình đồi núi xung quanh thôn không hề xa lạ. Hắn từ nhỏ đã bị cha nương lạnh nhạt, trong ký ức, hắn chưa bao giờ hưởng qua sự ấm áp ôn nhu nào từ bọn họ. Một hài tử nhỏ choai choai nghèo túng, thân thể trường kỳ không được ăn no. Có đồ ăn ngon, nương liền để dành cho nhị đệ. Vì không thể để bụng bị đói, Vương Thạch Tỉnh thường xuyên trộm vào núi tìm thức ăn, cũng tự mình học săn thú, đối với nơi này cực kỳ quen thuộc. Sau này, hắn lại ở trong quân ngũ rèn luyện ba năm, nên đối với rừng núi hiện tại cũng không sợ hãi.
Trên núi không có đường đi, Vương Thạch Tỉnh ở phía trước một tay cầm đao mở đường, một tay nắm chặt cổ tay Thiệu Vân An. Sương sớm còn chưa tan hết nên nền đất cực kỳ trơn trượt, Thiệu Vân An thân thể lại nhỏ gầy. Vương Thạch Tỉnh lúc vào núi thì không nói lời nào liền nắm lấy cổ tay Thiệu Vân An, còn giữ chặt không cho hắn tránh ra. Đi một đoạn đường dài, Thiệu Vân An mới dần dần chấp nhận loại phục vụ này, bằng không quãng đường đi đối với hắn sẽ cực kỳ gian khổ.