"Ở đây có hoa quế! Ta ngửi được mùi hoa quế."
Sự cảnh giác trong con mắt của Vương Thạch Tỉnh lập tức tiêu tán, cái mũi giật giật, đi theo sau Thiệu Vân An, trên miệng nói. "Chú ý dưới chân, trong bụi cỏ có nhiều sâu, cũng có rắn nhỏ."
Thiệu Vân An lập tức dừng lại, quay đầu. "Ngươi dẫn đường, ta ngửi thấy mùi ở bên này."
Vương Thạch Tỉnh vòng lên phía trước Thiệu Vân An, lại nắm lấy cổ tay của hắn, dẫn hắn đi tìm hoa quế. Đi khoảng bốn năm mét, trước mặt Vương Thạch Tỉnh liền xuất hiện một mảnh rừng đầy hoa quế, Thiệu Vân An cực kỳ cao hứng. "Thạch Tỉnh ca, ngươi ghi nhớ chỗ này, chờ xây nhà mới xong sẽ trồng mấy cây hoa quế."
"Được." Vương Thạch Tỉnh quan sát bốn phía, nghiêm túc ghi nhớ vị trí hoa quế.
"Hái một ít hoa, trở về làm bánh trôi hoa quế ăn."
"Được."
Vương Thạch Tỉnh định đi hái thì Thiệu Vân An kêu hắn ngồi chờ, tự mình động thủ. Nghĩ đến khả năng tìm được cây trà, Thiệu Vân An đã chuẩn bị đến mấy cái bao bố, lấy một cái ra để đựng hoa quế. Nhìn cái bao đựng đầy hoa, hắn cảm thấy mỹ mãn mà bỏ vào cái sọt của mình.
Hai người trở về vị trí lúc nãy, lại đi vào sâu trong rừng. Mùa này trong rừng độ ẩm tương đối nhiều, vì vậy Thiệu Vân An lại phát hiện vài loại nấm. Vương Thạch Tỉnh trước kia cũng không thiếu vài lần đi vào rừng ngắt nấm. Dưới sự chỉ điểm của hắn, hai người liền đem toàn bộ nấm có thể ăn được ngắt lấy.
"Rừng rậm quả nhiên chính là bảo khố hiếm thấy a!"
Trong lúc hái nấm, Thiệu Vân An còn nhìn thấy cây rau ngải. Thứ này Vương Thạch Tỉnh chưa từng ăn qua, chỉ cho là cỏ dại. Thiệu Vân An hái một đống lớn, thừa dịp Vương Thạch tỉnh không chú ý liền bỏ một ít vào trong không gian, rau ngải đi chung với lẩu chính là tuyệt nhất!
A! Lẩu!
Trong đầu Thiệu Vân An loé lên một ý tưởng. Vương Thạch Tỉnh đang tập trung ngắt mấy cây nấm thô to như bàn tay của hài tử, lúc nhìn lại thì thấy Thiệu Vân An đang ngơ ngác nắm mấy cây cỏ dại gọi là rau ngải ở trong tay.
"Vân An?"
Thiệu Vân An ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh. "Ta biết trước nên bán cái gì rồi!"
Ánh mắt Vương Thạch Tỉnh mang theo ý cười nhẹ nhàng. "Bán cái gì?"
"Trở về cùng ngươi nói sau."
Vương Thạch Tỉnh cũng bị sự vui sướng của Thiệu Vân An ảnh hưởng khiến tâm trạng tốt hơn, hắn đem nấm bỏ vào trong sọt của mình, cũng đem rau ngải trong tay Thiệu Vân An bỏ vào cùng, lại nắm cổ tay Thiệu Vân An tiếp tục đi.
"Thạch Tỉnh ca, nơi này có hổ hay sói không? Không phải ngươi nói nơi này có dã thú sao?"
Vương Thạch Tỉnh tiếp tục mở đường nói. "Dã thú vào sâu bên trong nữa mới gặp được, chúng ta không vào sâu bên trong. Ở ngoài bìa rừng sẽ không có dã thú, bất quá có đôi khi lợn rừng sẽ xuống núi. Thời điểm trong thôn thu hoạch hoa màu đều có người tuần tra, sẽ đào bẫy rập phòng lợn rừng, cũng phân bổ người vào rừng giết lợn."
"Lợn rừng a! Hương vị khẳng định không tồi." Đây chính là nỗi bi ai của người hiện đại, món ăn thôn quê cũng đừng mơ ước tới, chưa kể còn phải bảo vệ động vật quý hiếm nữa.
Vương Thạch Tỉnh lập tức nói. "Nếu ngươi muốn ăn, về sau ta sẽ săn cho ngươi."
Thiệu Vân An nhìn tấm lưng dày rộng của đối phương, đột nhiên có ảo giác "Người nam nhân này thật đáng tin cậy". Thiệu Vân An hít sâu, áp xuống xao động trong lòng, tiếp tục quan sát bốn phía.
"Thạch Tỉnh ca, ngươi xem, đó là hạt dẻ phải không?"
Việc phát hiện ra bảo khố ở trên núi khiến trong lòng Thiệu Vân An vui vẻ như nở hoa. Còn chưa tìm được cây trà, nhưng ven đường tìm được thổ sản vùng núi phong phú cũng đủ khiến lòng người kích động. Vương Thạch Tỉnh còn phát hiện ra một loại quả chua màu đỏ. Thiệu Vân An cẩn thận nếm qua, mùi vị chua chua ngọt ngọt giống như quả nhót, có thể ăn sống, cũng có thể làm màu cho các món ăn, quan trọng nhất chính là, có thể dùng để nhưỡng rượu!
Thiệu Vân An nhớ rõ, cây nhót vào tháng sáu, tháng bảy sẽ không ra quả, nhưng ở nơi này tháng chín vẫn còn ra trái, mỗi trái lại tươi ngon mọng nước, có màu đỏ tím đậm bọc phấn vàng. Mấy bụi cây nhót này cao đến hai, ba mét, trên mặt đất phủ đầy quả rụng. Thiệu Vân An suy đoán, có lẽ cây nhót nơi này thời gian kết trái lâu hơn ở hiện đại. Nhưng dù sao chuyện này đối với Thiệu Vân An là chuyện tốt, đều là tiền hết đó.
"Thạch Tỉnh ca, ngươi ghi nhớ nơi này, chúng ta ngày mai lại đến một chuyến, đem toàn bộ trái nhót hái hết! Cái này không những có thể nhưỡng rượu, còn có thể làm mứt trái cây!"
Thiệu Vân An hái xuống hai trái, chính mình ăn một quả, chua chua ngọt ngọt, ăn ngon! Sau đó hắn liền nhét vào miệng Vương Thạch Tỉnh quả còn lại. Khoé mắt Vương Thạch Tỉnh hơi cong, Thiệu Vân An duỗi tay đem miếng bịt mắt của hắn dỡ xuống. "Nơi này chỉ có ta và ngươi, đừng đeo. Ăn ngon không?"
Vương Thạch Tỉnh không có ý định đoạt lại miếng bịt mắt, hắn nói. "Mấy quả hồng chua này người trong thôn vào núi thường hay hái làm đồ ăn vặt. Nơi này không có ai tới, ngày mai chúng ta trở lại đem toàn bộ hái mang về."
Thiệu Vân An tròng mắt xoay động. "Chúng ta dậy sớm một chút, đừng để người khác nhìn thấy. Ta muốn toàn bộ chỗ này!" Độc chiếm a!
"Được!"
Trong không gian của Thiệu Vân An còn chưa có cây nhót, hắn nhanh chóng hái một đống quả nhót, nhân lúc Vương Thạch Tỉnh không để ý lại bỏ vào trong không gian. Quả nhiên, trời không tuyệt đường người! Có người đáng tin cậy như Vương Thạch Tỉnh bên cạnh, lại có quả núi này, hắn không dám nói ở nơi này đại phú đại quý, nhưng sinh hoạt khẳng định là đảm bảo! Khối đá đè nặng trong đầu nhẹ đi một nửa, Thiệu Vân An cả người đều nhẹ nhàng hơn hẳn.
Vương Thạch Tỉnh đi ở phía trước cũng cảm nhận được tâm tình vui sướng của Thiệu Vân An, thoáng dùng sức nắm chặt tay Thiệu Vân An. Hắn có phải hay không cũng có thể có được một gia đình chân chính?
Còn chưa tìm được bóng dáng cây trà, cái sọt của Vương Thạch Tỉnh đã gần đầy. Thiệu Vân An lại nhìn thấy một cây đào dại, quả đào rất nhỏ, Thiệu Vân An hái vài trái, còn lại chờ mai lên núi lại hái sau. Chuyện khiến Thiệu Vân An hào hứng nhất không phải là quả đào, mà là nhựa đào, đây chính là thần dược dưỡng nhan, đương nhiên toàn bộ hắn đều muốn. Nếu không phải không thể để lộ chuyện có không gian, mấy thứ này Thiệu Vân An tuyệt đối không muốn lưu lại đến ngày mai. Mặt khác còn có mộc nhĩ, thạch nhĩ, hoa cúc dại, chỉ cần là thứ có thể ăn được, có thể đem về, hắn đều càn quét sạch sẽ.
Sau khi trên người Thiệu Vân An đã ra vài tầng mồ hôi, Vương Thạch Tỉnh mới lần nữa dừng lại, chỉ vào phía trước nói. "Vân An, ngươi xem đó có phải cây trà hay không?"
Thiệu Vân An lập tức phấn chấn đi đến bên cạnh Vương Thạch Tỉnh, lại gần nhìn kỹ hắn liền lớn tiếng hô lên. "Cây trà cổ! Chỗ này thế nhưng có cây trà cổ!"
Thiệu Vân An hai mắt lóe sáng buông sọt vội vã chạy qua. Vương Thạch Tỉnh cũng đem sọt bỏ xuống, vội vàng theo sau. Phía trước mặt là một bụi cây trà, có khoảng hơn mười cây. Ở hiện đại, trà cổ chỉ xuất hiện ở khu vực Tây Nam nơi có nhiều linh khí, Thiệu Vân An không nghĩ tới thôn trang bình thường như thế này sẽ xuất hiện cây trà cổ!
Thiệu Vân An vỗ trán, hắn lại quên mất nơi đây là thời cổ đại không khí trong lành, không bị ô nhiễm, nếu có cây trà chẳng phải đều cao lớn như thế này sao! Như vậy trà cổ thụ xuất hiện cũng rất bình thường! Thiệu Vân An ngắt một cái lá bỏ vào miệng nhấm nuốt, hô hấp chợt thay đổi, cây này tuyệt đối phải hơn ba trăm tuổi. Mấy cây trà này nếu nhổ hết bỏ vào trong không gian, không, không cần cả cây, chỉ cần một cành bẻ xuống trồng trong không gian cũng đã là cực phẩm, nếu dám nói trà của hắn không tốt thì cả thế giới đều không còn trà ngon nữa.
Thiệu Vân An bắt lấy tay Vương Thạch Tỉnh, kích động nói. "Mấy cây trà ở đây ta lấy hết. Chúng nó đều là của ta, của ta!"
Bên mắt bị hỏng của Vương Thạch Tỉnh cũng hiện lên ý cười. "Được! chúng ta mua luôn đỉnh núi này, về sau đồ vật ở đây đều là của ngươi."
"Mua, mua, mua! Nhất định phải mua!" Thiệu Vân An lại lo lắng, "Hiện tại không thể mua, có thể có người lạ tới đây hay không? Mấy thứ này đều là của ta."
Vương Thạch Tỉnh nhịn không được vỗ vỗ Thiệu Vân An, làm hắn không cần lo lắng. "Người trong thôn sẽ không đến chỗ này. Nhà mới của chúng ta có thể mua ở ngay chân núi, lại mua thêm vài mẫu đất hoang khai khẩn, như vậy cơ bản sẽ không có người lại đây. Chờ đến thời điểm thích hợp, chúng ta liền mua luôn ngọn núi này."
"Thạch Tỉnh ca, có ngươi thật tốt quá!" Thiệu Vân An chép miệng, hắn gấp không chịu nổi muốn thưởng thức mùi vị trà cổ mấy ngàn năm trước rồi. Kiếm tiền này nọ đều không quan trọng.
Vương Thạch Tỉnh rất thích bộ dáng này của Thiệu Vân An, lại vỗ vỗ khiến hắn bình tĩnh một chút, nói. "Ta giúp ngươi hái trà."
Thiệu Vân An hồi phục tinh thần, chạy đến chỗ cái sọt của mình lấy ra vài cái bao vải, lại chạy trở lại đưa cho Vương Thạch Tỉnh bốn cái, nói. "Ta xem trước xem nên hái lá nào, sau đó hai chúng ta cùng làm."
Vương Thạch Tỉnh không đồng ý. "Cây cao, ta giúp ngươi hái, ngươi nói cho ta hái lá nào là được. Hôm nay không hái kịp thì ngày mai chúng ta lại đến."
Thiệu Vân An muốn đem toàn bộ lá trà hái hết, nhưng xác thực chính mình leo cây không giỏi cho lắm. Mấy cây trà này sinh trưởng rất cao, khẳng định chất lượng lá trà cực kỳ tốt! Thiệu Vân An hít sâu làm chính mình bình tĩnh lại, sau đó nói. "Vậy để ta chỉ ngươi cách hái trà."
Cách hái trà thông thường là một tôm một lá, một tôm hai lá, cũng có một tôm ba, bốn lá, có đôi khi tuỳ nhu cầu mà chỉ hái chồi non. Hiện tại đã là mùa thu, phẩm chất lá trà không bằng mùa xuân, đây chính là điều Thiệu Vân An tiếc nuối nhất. Nếu hiện tại là mùa xuân vào tiết thanh minh, hương vị của lá trà mới là thơm nhất. Bất quá, Thiệu Vân An tin tưởng lá trà mùa thu cũng có thể chế ra hương vị phẩm chất cao. Huống chi ở chỗ này, mặc dù là trà thu khẳng định cũng khiến nhiều người tìm kiếm.
Vương Thạch Tỉnh nghiêm túc nghe Thiệu Vân An giảng giải như thế nào hái trà, lại xem Thiệu Vân An làm mẫu một lần, mới leo lên cây. Điều khiến Thiệu Vân An hạnh phúc nhất chính là, trên mấy cây trà cổ thụ này đều có trà nhung cộng sinh (hay còn gọi là cây chân cua). trà nhung là loại cỏ ký sinh trên cây cổ thụ. Thiệu Vân An trước kia từng nhìn thấy chúng trên cây trà Phổ Nhị cổ. Mấy cây trà cổ thụ này có hình dáng giống cây trà Long Tĩnh. Trà Long Tĩnh ở hiện đại đã sớm tuyệt chủng, có thể nhìn thấy trà nhung ký sinh trên thân cây trà cổ cũng chỉ có xuyên qua về ngàn năm trước mới may mắn nhìn thấy.
Mấy cây trà nhung nhìn qua có điểm giống san hô, lại cũng có hình dáng giống như càng cua. Mấy cây trà ở đây giống như như từng có người đến hái, trên mấy nhóm cây trà nhung vừa có chồi xanh non vừa mới mọc, vừa có gốc cây vàng sẫm lâu năm, nhiễm mùi tảo và hương trà.
Trà nhung dại là loại dược liệu vô cùng quý báu, có vị cam ngọt mát. Một vài lão nông trồng trà cho rằng cây trà nhung dại sinh trưởng cùng với cây trà cổ thụ sẽ hấp thu linh khí của cây trà, chính nó vì thế cũng được thanh lọc, nếu dùng để phao nước uống có thể giải trăm loại độc. Điều duy nhất cần lưu ý chính là trà nhung có tính hàn, không nên dùng nhiều, thai phụ cũng phải thận trọng khi dùng. Trà nhung có thể dùng để hầm gà. Thiệu Vân An đã từng uống qua trà nhung phao cùng trà phổ nhị, hương vị phi thường đặc biệt. Mấy cây trà nhung này lớn lên trên thân cây trà long tĩnh, nếu phối hợp chúng với nhau khẳng định cũng rất đặc sắc.
Vương Thạch Tỉnh ở trên cây hái mấy nhánh trà nhung ném xuống, Thiệu Vân An ở dưới mặt đất nhặt lên xem như bảo bối mà bỏ vào sọt. Ở xung quanh đếm sơ qua có khoảng hai mươi mốt cây trà cổ thụ, ở sâu bên trong rừng còn có hay không thì không biết. Vương Thạch Tỉnh không yên tâm để Thiệu Vân An một mình vào sâu trong rừng nên không cho hắn đi. Thiệu Vân An tự nhủ trong lòng không được quá tham lam, ở hiện đại, phát hiện một gốc trà cổ thụ thôi đã là một tin tức lớn, nơi này lại có đến hai mươi mốt cây, chẳng sợ sâu trong rừng còn có hay không, cho dù không tìm được, cũng không còn gì tiếc nuối.
Vương Thạch Tỉnh ở trên mỗi thân cây kiên nhẫn, chăm chỉ hái trà, có chỗ nào không hiểu hắn liền hỏi Thiệu Vân An. Mãi cho đến khi Thiệu Vân An cảm thấy đói bụng, hắn mới chợt nhận ra Vương Thạch Tỉnh đã ở trên cây rất lâu, đã hái hết một nửa số cây ở đây. Hắn áy náy, vội vàng nói. "Thạch Tỉnh ca, xuống dưới đi. Nghỉ ngơi một lát, ăn uống chút gì đã, ta lại quên mất thời gian."
"Ta không mệt, hái xong cây này liền xuống."
Vương Thạch Tỉnh nói như vậy, Thiệu Vân An càng cảm thấy áy náy. Hắn cũng mới ý thức được, Vương Thạch Tỉnh chỉ có một con mắt, làm việc cường độ cao như vậy sẽ dễ mệt mỏi hơn người bình thường.
Thiệu Vân An càng nghĩ càng khó chịu, hắn từ trong sọt lấy ra ấm nước, sau đó di chuyển đến phía sau lưng Vương Thạch Tỉnh, nhanh chóng lấy ra bình đựng linh nhũ, nhỏ một giọt vào trong ấm nước. Trong ấm nước vốn dĩ đã có sẵn nước linh tuyền, hiện tại lại bỏ thêm một giọt linh nhũ, Thiệu Vân An mặc kệ có thể hay không bị Vương Thạch Tỉnh phát hiện ra dị thường.
Lại qua hơn nửa ngày, rốt cuộc cũng hái xong, Vương Thạch Tỉnh đầu đầy mồ hôi từ trên cây leo xuống. Thiệu Vân An lập tức tiến lên, trong tay là một cái khăn vải. Hắn đổ ít nước từ trong ấm nhấp ướt khăn rồi đưa qua. "Mau lau đi."
Vương Thạch Tỉnh nhận lấy, lau mặt, chà sắt con mắt, một cảm giác mát lạnh ập đến, bao mệt mỏi lập tức tam biến không ít, mắt trái bỏng rát cũng thư thái hơn nhiều.
"Nghỉ ngơi ăn một chút rồi chúng ta trở về, còn lại ngày mai hãy đến hái."
Vương Thạch Tỉnh vừa lau mặt vừa nói. "Còn dư lại một nửa, hái xong hãy về. Ta không mệt. Ta nhớ rõ có một chỗ có rất nhiều cây trà, hẳn là chỗ này, vào sâu bên trong nữa e rằng sẽ có dã thú, không an toàn. Hái xong thì ngày mai chúng ta không cần tới bên này nữa, có thể đi hái quả nhót và quả đào."
Thiệu Vân An vừa ngại ngùng vừa cảm kích, vội vàng đem ấm nước đưa qua. "Uống đi, ta đi lấy lương khô."
Vương Thạch Tỉnh nhận lấy ấm nước, há miệng rót xuống, ngay sau đó, con mắt duy nhất của hắn liền trợn tròn, nước này! Nhìn về phía thân hình đang cúi xuống tìm lương khô của Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh thong thả nuốt xuống ngụm nước mát ngọt trong miệng, lại rót xuống một ngụm to nữa, lúc này mới đứng dậy đi tới.
Hai người tìm một gốc cây to ngồi xuống, một miếng bánh, một ngụm nước. Thiệu Vân An vì muốn giảm bớt tâm trạng áy náy liền tìm đề tài nói. "Sau khi chế xong trà, ta sẽ đi tìm chưởng quầy Điệp Trang các, chủ tử sau lưng ông là người kinh thành, trong huyện có rất nhiều cửa hàng, kể cả Nhất Trượng Hiên đều là của người đó mở. Trà này, chủ tử của ông ấy nhất định cảm thấy hứng thú. Ta dám cá, tài nghệ chế trà của ta ở Đại Yến quốc là độc nhất vô nhị, vật lấy hi vi quý (càng hiếm càng quý), khẳng định có thể bán ra giá rất cao."
"Ừm, khẳng định có thể."
Vương Thạch Tỉnh không chút do dự mà tín nhiệm Thiệu Vân An khiến hắn cảm thấy vô cùng ấm áp. Nếu Vương Thạch Tỉnh truy hỏi nguyên nhân tại sao, hắn sẽ rất bối rối. Vương Thạch Tỉnh cũng không nói nhiều, hơn nữa lại toàn tâm toàn ý tin tưởng, Thiệu Vân An có thể an tâm mà duy trì bí mật của mình.
"Bất quá nếu người trong thôn mà biết, ta sợ phiến rừng này sẽ không giữ được, cho nên phải làm một vài sinh ý nhỏ trước để yểm trợ. Về sau, ta khẳng định sẽ cùng mọi người trong thôn cùng nhau hái trà, nhưng không phải hiện tại. Thủ nghệ hái trà có nhiều điểm cần chú ý, nếu không sẽ dễ dàng lãng phí."
Vương Thạch Tỉnh nói. "Có thể chờ sau khi chúng ta mua ngọn núi này xong hãy cùng người trong thôn thu trà, trước đó có thể chỉ điểm bọn họ cách hái. Việc này ngươi có thể nhờ lý chính ra mặt."
Thiệu Vân An nghe theo, gật đầu nói. "Ta lúc nãy nói mấy cái sinh ý nhỏ chính là làm tương vừng."
"Tương vừng?" Vương Thạch Tỉnh lần đầu tiên nghe đến thứ này.
Thiệu Vân An nói. "Chính là dùng mè đen hoặc mè trắng làm tương. Mùa hè có thể làm mì trộn, mùa đông có thể phối với các gia vị khác làm thịt nướng hoặc nhiều món khác. Lúc làm tương vừng có thể làm ra dầu vừng, xào rau hoặc nấu canh đều có thể dùng. Chúng ta có thể tự làm ở nhà, sau đó mang lên huyện bán, cũng có thể hỏi xem Nhất Trượng Hiên có thu mua hay không. Nếu bán tốt, chúng ta có thể thu thập hạt mè từ mọi người trong thôn." Ngẫm một hồi, Thiệu Vân An vẫn là đem ý tưởng của hắn nói ra, "Sinh ý trong nhà về sau ta tính toán vẫn là lấy trà cùng rượu nho là chính, cái khác có thể mướn người làm, hoặc trực tiếp bán phương thức cho người khác, cũng coi như là dời đi sự chú ý của mọi người. Ngươi thấy sao?"
Vương Thạch Tỉnh liên tục gật đầu. "Ngươi có nhiều chủ ý, đều nghe ngươi. Bán một cái nhân tình cũng tốt. Hiện tại có rất nhiều người đang dòm ngó nhà chúng ta, nếu chúng ta làm ra nhiều bạc, trong thôn sẽ có người nháo, nhàn thoại cũng sẽ càng nhiều. Trong thôn có nhiều nhà cùng phát đạt, chúng ta cũng có thể tránh được việc cây to đón gió. Như Tứ thúc, Tôn thúc, Chu thúc đều là người tốt, nếu có thể thêm tộc trưởng và lý chính thì càng hay, nhà chúng ta sau này cũng sẽ bớt phiền toái."
Thiệu Vân An nói. "Đến lúc đó bán cho ai thì ngươi tự quyết định, người được chọn đều nghe ngươi. Ngày mai không cần lên núi, hôm nay trở về phải đem lá trà hong khô, nồi sắt còn chưa làm kịp, có thể lấy trong nhà ra một cái dùng trước, đợi trà phơi tốt thì sơ chế. Ta vẽ một bức hình, kích cỡ tương đối, ngày mai ngươi lên huyện nhờ thợ rèn làm, trước đặt hai cái. Chế trà xong rồi chúng ta lại vào núi thu thập quả nhót."
Vương Thạch Tỉnh tiếp lời. "Ngươi dạy ta cách chế trà đi, về sau lá trà nhiều, ngươi một mình không thể lo liệu quá nhiều việc, lại còn muốn dạy Thanh nhi cùng Ni tử đọc sách, sẽ mệt!"
Thiệu Vân An nhịn không được, nhìn gương mặt đang nghiêm túc của Vương Thạch Tỉnh mà bật cười. "Ta dĩ nhiên phải dạy ngươi trước chứ. Sinh ý của chúng ta đâu thể chỉ có một cái xưởng nhỏ, sau này còn muốn mở trà trang. Ngươi nếu không nắm rõ thì làm sao cùng người ta đàm phán, như thế nào quản lý người làm?"
Vương Thạch Tỉnh sửng sốt, hắn không nghĩ tới Thiệu Vân An sẽ nguyện ý để hắn học hỏi cách làm, càng không nghĩ đến Thiệu Vân An sẽ nói những lời này. Ý tứ như vậy, tựa hồ thật sự đem hắn trở thành đương gia.
Thiệu Vân An nhìn về phía mấy cây trà cổ thụ nói. "Ta cũng không gạt ngươi, ngay từ đầu là ta không muốn. Không phải bởi vì ngươi bị mù một mắt, cũng không phải vì hai đứa bé, chỉ là bởi vì ta cùng ngươi không thân quen. Còn chưa quen biết đã thành thân, ta không có khả năng thích ứng."
Vương Thạch Tỉnh mím chặt môi.
"Bất quá lúc sau thấy ngươi dứt khoát phân gia như vậy, ta cảm thấy tựa hồ lưu lại cũng không vấn đề gì." Quay đầu nhìn về phía Vương Thạch Tỉnh đang trầm mặc, nhẹ nhàng cười, "Chúng ta mới thành thân có ba bốn ngày, cuộc sống sau này còn dài đúng không?"
Vương Thạch Tỉnh giương mắt. "Đúng, cuộc sống về sau còn dài. Trước kia, ta không bảo hộ được nương của Thanh nhi, nhưng ta sẽ không để ngươi giống như nương của Thanh nhi chịu uỷ khuất. Việc trong nhà đều do ngươi định đoạt."
Thiệu Vân An bật cười thành tiếng. "Ngươi chính là đương gia."
Vương Thạch Tỉnh nghiêm túc nói. "Ở nhà ai ra chủ ý chính là đương gia. Sinh ý trong nhà sau này cũng đều do ngươi chưởng quản."
Thiệu Vân An lại phụt một tiếng cười to, nam nhân hai mươi sáu tuổi này thoạt nhìn còn già nua hơn cả hắn thế nhưng lại khiến hắn cảm thấy vô cùng "đáng yêu".