Tin tức vừa truyền ra, nhà lý chính không hề phủ nhận. Triệu Lưu thẩm còn rất hào phóng mà nói cho thôn dân, mứt trái cây là nhà bọn họ bán cho Nhất Trượng Hiên. Nhưng đó là bọn họ tốn ba trăm lượng bạc mua cách làm của Thiệu Vân An. Những chỗ có thể mượn tiền đều đã mượn. Không chỉ vậy còn phải đưa cho Thiệu Vân An hai mươi phần lợi nhuận. Nếu có nhà bất bình, cứ đến gặp Thiệu Vân An mà mua. Đúng rồi, Nhất Trượng Hiên cũng là do Thiệu Vân An giới thiệu, nhà bọn họ còn phải trả thêm tiền.
Triệu Lưu thẩm đã nói vậy, không ai dám đi tìm Thiệu Vân An chứng thực. Mối giao hảo giữa Vương Tứ thẩm và Thiệu Vân An đã xác nhận chuyện này là thật. Vương Thạch Tỉnh cùng Thiệu Vân An đã phân gia, đương nhiên phải nghĩ cách kiếm tiền. Chẳng trách Thiệu Vân An bản lĩnh như vậy. Người ta đem viên đá bán cho Điệp Trang Các chứ không phải tiệm cầm đồ đúng chứ! Còn bán ý tưởng cho cửa hàng gốm sứ để kiếm bạc. Mấy quả hồng chua trên núi trước nay đều bán không được mấy văn tiền, người ta lại làm thành mứt trái cây bán được nhiều bạc đến thế. Khó trách Vương Thạch Tỉnh phân gia xong lại mua một xe đồ vật mang về, lại còn nhanh chóng mua đất nền, mua ruộng. Phải nói là, Vương Thạch Tỉnh đúng là cưới được một tức phụ lợi hại.
Lúc này, đa phần thôn dân đều im lặng. Bọn họ lấy đâu ra ba trăm lượng mua cách làm mứt trái cây. Cũng khó trách Nhất Trượng Hiên bán mứt giá cao như vậy. Đương nhiên, người đàm tiếu, ganh ghét vẫn có. Mọi người không dám nói nhà lý chính, liền nói Thiệu Vân An, rõ ràng gả đến thôn Tú Thuỷ, là người thôn Tú Thuỷ, lại bán cách làm giá cao như vậy, đúng lý phải dạy cho tất cả mọi người để cùng kiếm tiền chứ. Mấy lời chua ngoa vớ vẩn này, Vương Thạch Tỉnh cùng Thiệu Vân An không thèm phản ứng. Mấy người này chính là loại người không biết ăn nho nói nho chua. Vương Thạch Tỉnh cùng Thiệu Vân An sẽ không giao thiệp với bọn họ.
Còn có một ít hộ nhân gia mặt dày, tìm Vương Tứ thẩm có quan hệ thân thiết với Vương Thạch Tỉnh, hỏi thăm xem Thiệu Vân An liệu có thể bán rẻ cách làm cho bọn họ hay không! Câu trả lời của Thiệu Vân An chính là kêu bọn họ trở về hỏi lý chính có đồng ý bán hay không. Hơn nữa, Nhất Trượng Hiên cùng lý chính đã ký thư khế, mứt trái cây chỉ thu từ nhà lý chính, ai có bản lĩnh ép Nhất Trượng Hiên sửa lại khế ước, thì cứ đến mua. Lúc này, có không ít người đành từ bỏ tham vọng.
Bất quá, còn có chuyện kỳ lạ hơn. Có hai phu thê mang một miếng thịt và một túi gạo đến tìm Vương Thạch Tỉnh, khách sáo vài câu liền hỏi Vương Thạch Tỉnh thu nhiều lá trà như vậy chắc là muốn chế trà, có thể hay không dạy bọn họ cách làm, bọn họ sẽ trả tiền mua phương pháp. Hai phu thê, chồng kêu Vương Đại Phúc, nữ gọi Trần Hương. Tính ra, Vương Thạch Tỉnh còn phải gọi cha của Vương Đại Phúc, Vương Bân Xương, một tiếng tam thúc, gọi Vương Đại Phúc một tiếng đường ca. Thiệu Vân An hoàn toàn không có ấn tượng gì đối với hai người này, nhìn hai người mặt dày tới cửa, dùng một miếng thịt, một túi gạo và giao tình trong tộc mà đổi lấy phương pháp chế trà rất là "khôn khéo", Thiệu Vân An chỉ muốn phun một ngụm, so với Vương lão thái đúng là mặt dày có đủ.
Vương Thạch Tỉnh không mở miệng, Thiệu Vân An liền nói.
"Tỉnh ca, Vương tộc các ngươi thế nào mà da mặt còn dày hơn cả tường thành thế?"
Vương Đại Phúc và Trần Hương lập tức đen mặt, Vương Đại Phúc nhịn xuống nói. "Nhà Thạch Tỉnh, ngươi sao có thể nói vậy. Đều là người một nhà, không phải nên giúp đỡ nhau hay sao?"
Vương Trần Hương theo sau nói. "Thạch Tỉnh, theo lý cách làm mứt trái cây các ngươi không nên bán cho lý chính mà đưa cho tộc trưởng mới đúng. Bạc của Vương tộc chúng ta như thế nào lại đưa cho người ngoài!"
"Ai cùng các ngươi một nhà, ai cùng các ngươi đồng tộc?" Thiệu Vân An không nể mặt, "Ta còn chưa vào gia phả Vương tộc đâu, căn bản không biết các ngươi. Muốn phương pháp chế trà? Được thôi, giao một vạn lượng ra đây!"
Sắc mặt Vương Đại Phúc và Vương Trần Hương không phải đen, mà là tái mét. Thiệu Vân An hừ lạnh. "Trong lòng Vương tộc trưởng chỉ có nhà lớn bên kia, lý chính trước giờ giúp đỡ chúng ta rất nhiều. Ta Thiệu Vân An, dù không có tiền đồ, cũng sẽ không vừa chịu đòn mà còn dán mặt vào mông người ta. Người đối với chúng ta thế nào, trong lòng ta hiểu rõ. Phương pháp này ta thích tặng thì tặng, thích bán thì bán. Muốn kết giao với chúng ta sao? Phải xem các ngươi có đủ mặt mũi hay không!"
Vương Đại Phúc nổi giận. "Thạch Tỉnh, tức phụ ngươi ăn nói thế sao! Ngươi đương gia sao không quản tức phụ mình? Ngươi dù sao cũng gọi ta một tiếng đường ca, ngươi không cần phụ mẫu, ngay cả tộc nhân có phải hay không cũng không cần?"
Thiệu Vân An chen vào. "Tộc nhân không biết xấu hổ không có càng tốt!"
"Ngươi!"
"Thạch Tỉnh! Ngươi nói gì đi!" Vương Trần Hương tức muốn chết.
Vương Thạch Tỉnh hé răng. "Phương pháp là của Vân An, nhà chúng ta do Vân An quản, ta nghe hắn." Giờ khắc này, biểu hiện của Vương Thạch Tỉnh hoàn toàn giống với Vương Đại Lực.
Vương Đại Phúc và Vương Trần Hương tức nghẹn, Thiệu Vân An híp mắt cười. "Thạch Tỉnh ca tin tưởng ta như vậy, ta không quản không được nha!"
Vương Đại Phúc tức đến lời nói đều run lên. "Thạch Tỉnh, đây chính là ý của ngươi?"
Thiệu Vân An thậm chí còn tuyệt tình hơn. "Ta ngược lại muốn đi tìm Vương tộc trưởng phân xử. Cách chế trà, các ngươi dùng một miếng thịt, một túi gạo đến trao đổi? Ta muốn nhìn xem tộc trưởng đứng về phía các ngươi hay về phía ta. Nếu tộc trưởng ủng hộ các ngươi, ta đối với Vương tộc không còn gì để nói."
Vương Đại Phúc lập tức chột dạ, nói. "Chúng ta có nói là sẽ trả tiền mua."
Thiệu Vân An. "Ta cũng đã nói một vạn a!"
"..."
Hai phu thê cuối cùng tức muốn chết mà rời đi. Bọn họ chân trước vừa đi, Thiệu Vân An chân sau đã ra khỏi cửa, hơn nữa còn không cho Vương Thạch Tỉnh đi cùng. Chuyện tiếp theo hắn làm, Vương Thạch Tỉnh không có mặt là tốt nhất. Vương Thạch Tỉnh nhìn hắn một mình hướng nhà Vương tộc trưởng đi tới, rồi mới quay về phòng bếp thu dọn. Mới vừa cơm nước xong, chén đĩa còn chưa rửa. Vương Thạch Tỉnh chưa bao giờ để Thiệu Vân An rửa chén.
Đến nhà Vương Văn Hoà, Thiệu Vân An cũng không đi vào mà ở ngoài lớn tiếng kêu. "Vương tộc trưởng có nhà không? Ta là Thiệu Vân An, ta tới tìm tộc trưởng phân xử." Hắn không vào gia phả Vương thị, Vương Văn Hoà đối với hắn không phải là tộc trưởng, chỉ là "Vương tộc trưởng" mà thôi.
Vương Văn Hoà ở trong nhà, vừa nghe thấy giọng Thiệu Vân An thì thân thể lập tức run lên. Vương Thư Bình nhanh chóng ra ngoài mở cửa. "Vân An, có chuyện gì? Vào nhà nói."
Thiệu Vân An đối với Vương Thư Bình rất khách khí, nói. "Thư Bình ca, ta không vào, ta muốn tìm Vương tộc trưởng phân xử, miễn cho người ta còn tưởng ta đến gây rối. Có người lấy giao tình trong tộc đến bức ta, ta đến đây tìm Vương tộc trưởng."
Đúng lúc thời điểm gieo hạt vừa xong, mọi người đều ở nhà. Mấy hộ gia đình xung quanh nghe thấy động tĩnh liền bước ra. Vương Thư Bình vội vàng hạ giọng. "Có phải nhà bên kia lại tới tìm các ngươi?"
"Không phải. Là người ta chưa từng thấy qua, tự xưng là tộc nhân. Ta tìm Vương tôc trưởng."
"Chuyện gì?"
Vương Văn Hoà đi ra. Bộ dáng kia của Thiệu Vân An chính là nhất quyết không chịu vào nhà. Không bằng ông tự mình đi ra, đỡ cho chốc nữa lại càng không thể vãn hồi. Lão bà Vương Văn Hoà cùng con dâu cũng đi ra. Thiệu Vân An chắp tay, quang minh chính đại hỏi. "Vương tộc trưởng, ngày hôm nay có người mang một miếng thịt cùng một túi gạo đến nhà ta, mở miệng ra là nói người cùng nhà, cùng tộc, muốn ta dạy cách chế trà cho bọn họ, còn nói mứt trái cây kia làm sao có thể bán cho nhà lý chính, phải đưa cho Vương tộc trưởng ngài mới đúng. Vương tộc trưởng, ta đến hỏi một chút, có phải Vương thị tộc nhân đều nghĩ như vậy? Có phải sau này Thiệu Vân An ta có biện pháp kiếm tiền nào cũng không nên nề hà mà giao cho Vương thị tộc nhân? Nếu không đưa thì chính là không ghi nhớ giao tình trong tộc?"
Sắc mặt Vương Văn Hoà thay đổi, sắc mặt Vương Thư Bình thay đổi. Vương Tiền thị mở miệng mắng. "Người nào không biết xấu hổ hắt nước bẩn lên nhà chúng ta?"
Vương Tiền thị đứng dậy. "Vân An, ai tìm các ngươi?"
Thiệu Vân An lớn tiếng nói. "Không quen biết. Tự xưng là đường ca của Tỉnh ca. Há miệng ngậm miệng đều nói là người cùng tộc, muốn lấy phương pháp. Vương tộc trưởng, nhà ta bốn người, chỉ có Tỉnh ca còn trong gia phả, Thiệu Vân An ta không phải họ Vương. Vương thị tộc nhân không phải không có ân với nhà chúng ta, tích thuỷ chi ân dũng tuyền tương báo (ân tình chỉ bằng giọt nước, nhưng báo đáp lại nhiều như dòng nước), ta cùng Tỉnh ca đều nhớ rõ, ngày sau tất báo đáp. Nhưng không phải bất cứ con chó, con mèo nào cũng có thể lấy giao tình, tộc tình ra đòi hỏi.
Chuyện khác không nói, lúc Tỉnh ca nói chuyện nhập gia phải, Thanh nhi và Ni tử đều khóc lóc nói không muốn. Bởi vì hai hài tử chưa từng cảm nhận được cái gì gọi là Vương thị tộc nhân bảo hộ. Hai hài tử nói rằng trước đây bọn chúng không bị đánh thì chính là bị mắng. Người lớn trong nhà còn chưa dậy, hai hài tử đã phải đi uy heo, uy gà, nấu cơm, giặt quần áo.
Một oa oa hai ba tuổi như Ni tử còn phải giặt xiêm y cho tiểu cô cùng nhị thẩm. Vương Tại Tranh đọc sách thì Thanh nhi phải nấu cơm cho cả một nhà già trẻ, giặt đồ cho toàn bộ nam nhân trong nhà. Không cẩn thật làm rớt sách của tiểu thúc còn bị phạt quỳ một đêm. Nãi nãi cùng tiểu cô còn làm trò trước mặt bọn chúng, nói chờ Ni tử lớn lên sẽ đem nàng bán làm tiểu thiếp cho đương gia nhà giàu có kiếm tiền, nếu Tỉnh ca chết sẽ bắt Thanh nhi thế Tỉnh ca đi phục lao dịch, binh dịch, như vậy bọn họ không chỉ tiết kiệm được bạc, còn không phải lãng phí gạo mì. Đây chính là ấn tượng của hai đứa nhỏ đối với thân nhân, đối với tộc nhân!"
Xung quanh một mảnh thổn thức, Vương Tứ thẩm trực tiếp nói. "Lão bà Vương Chu này, có phải điên rồi hay không?"
Vương Văn Hoà cùng một vài người khác cũng run rẩy, nhưng đây là chuyện cá nhân, làm sao có thể nói ra bên ngoài! Loại tâm tư này không thể có!
Thiệu Vân An không có ý định chừa mặt mũi cho ai đó, tiếp tục nói. "Chuyện Tỉnh ca không cần phải nói, tất cả mọi người đều biết. Thời điểm ta mới gả qua, mấy người đó còn không tới cửa, huống chi là hỗ trợ. Vừa biết ta có biện pháp kiếm tiền liền tới cửa đòi hỏi, còn ra vẻ đương nhiên. Đừng nói Thanh nhi và Ni tử không muốn nhập gia phả, ta, Thiệu Vân An cũng không muốn! Vương tộc trưởng, ta cùng Tỉnh ca không dám cầu ngài điều gì lớn lao, chỉ mong ngài có thể quản tốt tộc nhân của mình, không cần lại đến nhà ta gây phiền toái. Người ai cũng có ba phần nóng nảy, nếu bức ta, ta liền cá chết lưới rách, ai cũng đừng mong thoát. Muốn phương pháp ư? Được chứ! Cứ giao ra đây một vạn lượng, thiếu một đồng cũng không được."
Bỏ lại một câu tàn nhẫn, căn bản không cho Vương Văn Hoà cơ hội mở miệng, Thiệu Vân An quay người bỏ đi. Bộ dáng dứt khoát kia khiến mọi người vây xem xung quanh cũng không dám ngăn lại. Vương Văn Hòa không thể bình tĩnh nổi, xung quanh lại bàn tán ồn ào, thật không nghĩ tới nhà Vương lão thái lại đối xử với trưởng tử tuyệt tình như vậy, khó trách Thiệu Vân An lại tới huyện học. Nếu không nháo, cơ bản không thể sống nổi!
"Tộc trưởng, việc này không thể lại tiếp tục cho qua, thật là mất hết mặt mũi!" Vương lão cha vừa từ công trường trở về không lâu, nổi giận nói. "Sau này người trong tộc ai còn dám nghĩ cách kiếm tiền? Nếu có, không phải cũng mất trắng sao? Mứt trái cây là An nhi tự nghĩ ra, chính mình không có tài còn oán An nhi bán cho người khác? Tộc trưởng đặt ra tộc quy, có nói tộc nhân phải giao biện pháp kiếm tiền cho bổn tộc không? Nhìn xem tộc nhân chúng ta làm người như thế nào kìa. Xấu hổ, đáng thất vọng!"
Vương lão cha chính là trưởng bối của Vương Văn Hoà, tuy ông không phải tộc lão, nhưng lại có uy tín trong tộc. Thiệu Vân An bí mật giao phương pháp kiếm tiền cho Vương Tú thúc, ông đương nhiên biết. Vương Thạch Tỉnh nhờ ông đi trông coi cũng là vì tuổi tác ông đã lớn, không thể xuống ruộng làm việc, nên mới chiếu cố ông. Lời nói của Thiệu Vân An, ông thân là tộc nhân nghe xong còn muốn giận, giận nhất chính là mấy người không biết xấu hổ tìm Thiệu Vân An đòi cách làm.
Lý chính nghe tin liền chạy tới, tuy chưa nghe chuyện nhưng trong lòng cũng minh bạch ngọn nguồn. Ông lạnh mặt ra tiếng. "Tộc nhân Triệu thị nếu ai dám làm vậy, trục xuất khỏi tộc!"
Chỉ một câu như vậy, sau khi dứt khoát để lại một đao trong tim Vương Văn Hoà, ông và nhi tử liền rời khỏi. Tộc nhân Triệu thị vây xem cũng lập tức tản ra.
Tôn tộc trưởng đồng dạng để lại một câu. "Tôn thị tộc nhân cũng nghe rõ đây, nếu làm ra chuyện này, trục xuất tông tộc."
Nhà lý chính quả thật chiếm được chỗ tốt, Thiệu Vân An nói không can thiệp việc lý chính giao cách làm cho người khác. Lý chính vốn cũng tính toán dùng cách làm giúp đỡ tộc nhân của mình. Tôn tộc trưởng là đường thúc của Tôn Nhị Giang, là người liêm chính. Tộc tộc trưởng bản thân tương đối công bằng, ông cùng lý chính quan hệ không tồi, hơn nữa ông cũng rất rõ ràng, cùng Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An giao thiệp đối với Tôn tộc tuyệt đối không có chỗ hại. Hài tử chân đất nào lại có thể dễ dàng lấy được ngọc bài của huyện lệnh đại nhân! Chỉ điểm này thôi đã đủ để ông coi trọng Thiệu Vân An.
Cắm xong một đao, Tôn tộc trưởng để tộc nhân giải tán rồi cũng đi. Vương Văn Hoà được Vương Thư Bình đỡ, tức giận đến phát run. "Ai đến nhà Thạch Tỉnh!"
Có người nhỏ giọng thì thầm. "Ta giống như nhìn thấy Đại Phúc cùng nhà hắn đến nhà Thạch Tỉnh!"
Có người theo đó mở miệng. "Ta cũng thấy. Hình như mang theo thịt."
Vương Tứ thẩm lập tức châm chọc mỉa mai. "Ta nói, nguyên lai là cả nhà bên kia đều không biết xấu hổ là gì nha! Tộc trưởng, Vương tộc chúng ta thật đúng là toàn người tài ba! Vân An cùng Thạch Tỉnh trước đó đã nói với ta, chờ ngày mùa xong sẽ nghĩ vài biện pháp giúp đỡ tộc nhân, vậy mà có người không biết thẹn tới tận cửa tìm. Thạch Tỉnh lúc mới trở về, một nhà Đại Phúc đã làm cái gì? Cho thức ăn? Hay cho đấu gạo? Nhà ta còn chưa dám mở miệng hỏi Thạch Tỉnh cùng Vân An phương pháp chế trà, nhà bọn họ lấy tư cách gì ra mặt?"
Vương Tứ thẩm vừa nói xong, lập tức có người hỏi. "Tứ thẩm, Vân An cùng Thạch Tỉnh thật sự nói giúp đỡ mọi người?"
Vương Tứ thúc đáp. "Vân An không phải mới nói sao, tích thuỷ chi ân dũng truyền tương báo. Người ta chính là muốn báo đáp."
"..."
Rất nhiều người không lên tiếng, vài nhà thời điềm Vương Thạch Tỉnh mới trở về có trợ giúp qua thì trong lòng cao hứng không thôi, còn mấy hộ gia đình biết được tin tức nội bộ kia thì càng không tự giác mà nâng cằm.
Vương Văn Hoà giận run lên, rống. "Đi, kêu Đại Phúc cùng nhà hắn qua đây!" Hôm nay vứt mất mặt mũi không chỉ là Vương thị tộc nhân, mà còn là tộc trưởng ông! Cái gì mà mứt trái cây phải đưa cho ông?
Có người đi kêu Vương Đại Phúc. Cha Vương Đại Phúc, Vương Bân Xương, đứng trong đám người, trên mặt xám xịt nhưng vẫn nói. "Đại Phúc cũng không nói sai. Nếu không phải tộc nhân giúp đỡ, Thạch Tỉnh có thể phân gia? Lúc cưới Thiệu Vân An không phải cũng không muốn sao? Nếu không phải Chi Tùng từ hôn, Thiệu Vân An còn không biết là tức phụ ai đâu?"
Vương lão cha mở miệng phun. "Nói vậy nhà ngươi đi tìm An nhi đòi phương pháp là đúng sao? Nói An nhi đem cách làm giao cho tộc trưởng cũng đúng luôn? Hắt nước bẩn lên người tộc trưởng lại là đương nhiên? Người không biết còn tưởng rằng tộc trưởng ham muốn cách làm mứt của người ta!"
Mặt Vương Văn Hoà càng đen, Vương Tiền thị mắng to. "Ai không biết nhà các ngươi cùng lão bà Vương Chu quan hệ gần nhất, các ngươi muốn cách làm mứt cũng không nên hắt nước bẩn lên nhà chúng ta. Không biết xấu hổ lại còn thích chiếm tiện nghi? Vương tộc chúng ta chính là bởi vì mấy người vô sỉ các ngươi mới không yên bình!"
"Nương!" Vương Thư Bình ngăn lại mẫu thân, nhờ tức phụ đỡ mẫu thân về phòng.
Vương Bân Xương về tuổi tác nhỏ hơn Vương lão cha, ở trong tộc cũng không có uy vọng gì, cả nhà chỉ thích chiếm tiện nghi người khác. Vương Đại Phúc cùng Vương Trần Hương đếm tìm Thiệu Vân An hỏi cách chế trà, Vương Bân Xương đương nhiên biết, hơn nữa ông còn ủng hộ. Đáng tiếc bọn họ quá coi nhẹ năng lực Thiệu Vân An. Đối với một người hiện đại như Thiệu Vân An mà nói, loại người như Vương Bân Xương chính là cái rắm, cái gì tộc nhân? Liên quan đến hắn sao?