Chu Văn Hoa hành lễ xong, hướng Sầm lão nói. "Sầm viện trưởng, học sinh Chu Văn Hoa, đồng sinh lang năm Khang Thịnh 11, là Thạch Tỉnh nhị cữu."
Chu Văn Tài cũng lập tức hành lễ. "Sầm viện trưởng, thảo dân Chu Văn Tài, là Thạch Tỉnh đại cữu."
Vương Thạch Tỉnh không gọi hai người là "cữu cữu," Chu Văn Tài và Chu Văn Hoa có hơi lúng túng xấu hổ. Sầm lão hơi thoáng gật đầu, không đáp lại, hai người lại càng xấu hổ, đặc biệt là Chu Văn Hoa.
Sầm viện trưởng đầu tiên giới thiệu. "Vị này là viện trưởng Bạch Nguyệt học đường, Khang viện trưởng, cũng là học sinh của lão phu."
Mọi người nghe thấy, cung kính hành lễ.
Khang Thuỵ liếc nhìn nhóm người Quách Đức Tú nằm trên đất, hỏi Vương Thạch Tỉnh. "Thạch Tỉnh, xảy ra chuyện gì? Bọn họ là ai?"
Vương Thạch Tỉnh lạnh nhạt nói. "Là người nhà Quách Chiêu Đệ, tức phụ Vương Điền Nham. Họ cho rằng là ta hãm hại Quách Chiêu Đệ ngồi tù."
Quách phụ cả gan hô. "Sầm viện trưởng, Khang viện trưởng, nữ nhi của ta bị oan!"
Quách mẫu cũng khóc lóc hô. "Nữ nhi của ta là bị người Vương gia liên luỵ, bọn họ hại nữ nhi của ta ngồi tù, còn ngược đãi ngoại tôn của ta."
Thái độ Khang Thuỵ nghiêm túc lên, Sầm lão nhìn Quách phụ, Quách mẫu. "Các ngươi nói nữ nhi nhà các ngươi là bị Vương gia liên luỵ, là Thạch Tỉnh hại nàng ngồi tù. Nhưng theo lão phu biết, Vương Quách thị với trượng phu Vương Điền Nham có ý muốn chiếm đoạt gia sản Thạch Tỉnh, còn cùng mẫu thân bức Thạch Tỉnh giao gia tài, coi thường thư khế phân gia. Ấn luật pháp triều đình, huyện lệnh đại nhân phán Vương Quách thị và trượng phu giam giữ một năm, là do Thạch Tỉnh và Vân An cầu tình, huyện lệnh đại nhân mới sửa án lại thành năm tháng, thời điểm đó cũng có mặt lão phu. Quách phụ, lão phu hỏi ngươi, ngươi có biết nữ nhi của ngươi không tuân theo thư khế, cường đoạt phu huynh gia tài?"
Quách phụ chột dạ không dám nhìn Sầm lão, ấp úng. "Ta, ta không biết. Ta chỉ biết là nữ nhi của ta bị nhà họ hãm hại."
Sầm lão giương giọng. "Lý chính có ở đây không?"
"Sầm lão."
Lý chính đại thức lập tức tiến lên một bước. Sầm lão nói. "Thỉnh lý chính mang thư khế phân gia của Thạch Tỉnh và bổn gia ra."
"Vâng."
"Để nhi tử đi."
Triệu Nguyên Khánh nhấc chân chạy.
Sầm lão lại hỏi. "Gia chủ bổn gia của Thạch Tỉnh có không?"
Có người đáp. "Đại Lực ở nhà, ta đi gọi hắn."
Vương Hạnh cùng Tôn Đại Giang chạy. Tiếp theo, Sầm lão hướng Quách phụ nói. "Nếu ngươi không phục phán quyết của huyện lệnh đại nhân, có thể đi châu phủ cáo trạng. Lão phu muốn hỏi thôn dân Tú Thuỷ ở đây, lúc trước Vương Quách Đệ và bà mẫu có cưỡng ép Thạch Tỉnh và Vân An giao gia tài hay không?"
Sầm lão vừa hỏi xong, liên tiếp có tiếng trả lời phát ra. "Có."
"Quách Chiêu Đệ nói Thạch Tỉnh phải giao tiền ra, còn cùng Vương lão thái đến nhà Vương tộc trưởng lý sự, muốn tộc trưởng bức Thạch Tỉnh giao tiền và cục đá!"
Mỗi người, ta một câu, ngươi một câu, nói đến mức Quách phụ Quách mẫu không dám ngẩng đầu. Quách mẫu muốn phản biện, lại ngại Sầm lão trước mặt. So với Vương lão thái, bà còn đanh đá hơn, nhưng không dám ở trước mặt người có công danh, hơn nữa còn là viện trưởng huyện học kêu la khóc lóc.
Đợi thôn dân khai hết chứng cớ, Sầm lão giơ tay ra hiệu mọi người yên tĩnh, tiếp theo nói. "Quách phụ, nếu ngươi không rõ luật pháp triều đình, lão phu có thể nói cho ngươi. Luật pháp quy định, người vi phạm thư khế phán giam giữ một đến ba năm. Huyện lệnh đại nhân phán Vương Quách thị một năm, nhờ Thạch Tỉnh cầu tình đổi lại còn năm tháng đã là khai ân. Ngươi còn tới nháo, là không phục luật pháp triều đình, hay là không phục phán quyết của huyện lệnh?"
Quách phụ thân mình nhất thời như nhũn ra. "Ta, ta..."
"Nữ nhi của ngươi bị giam, Vương gia lừa gạt, ngươi muốn tìm cũng nên tìm người đã lừa gạt ngươi! Người hại nữ nhi ngươi bị giam và Thạch Tỉnh có can hệ gì?"
Vương lão thái lủi về sau trốn.
"Thạch Tỉnh là người có chiến công, người Quách thị các ngươi không phân rõ phải trái đòi đánh Thạch Tỉnh, theo luật pháp, phải bị trượng hình. Huyện lệnh có ở đây, chúng ta có nên mời huyện lệnh ra mặt không?"
"Sầm lão tha mạng! Thảo dân không dám, thảo dân không dám!" Quách phụ bị doạ cơ hồ muốn tè ra quần, quỳ xuống xin tha.
Sầm lão không để ý đến Quách phụ, nhìn về phía Chu Văn Hoa. "Ngươi là thân cữu Vương Thạch Tỉnh, lại xuất thân đồng sinh lang, vậy ngươi cũng biết Thạch Tỉnh ở nhà chịu bất công, cũng biết thân muội ngươi cưỡng ép Thạch Tỉnh vốn đã đi lao dịch lại thế Vương Điền Nham sung quân, thì phạm vào tội gì? Ngươi có biết, Vương Chu thị thân muội ngươi không tuân theo thư khế, cường đoạt gia tài của người đã phân gia thì phạm vào tội gì?"
Sắc mặt Chu Văn Hoa nhất thời đỏ lên. "Học sinh, học sinh, học sinh không biết xá muội và Thạch Tỉnh đã phân gia, cũng không biết nàng cưỡng đoạt gia tài của Thạch Tỉnh. Đến cả chuyện nàng bức Thạch Tỉnh sung quân, học sinh chỉ biết khi Thạch Tỉnh đã bị mang đi, học sinh cũng vì thế mà nói qua cho xá muội. Nhưng nàng là người đã gả chồng, học sinh lại cách khá xa, thật sự không tiện quản nàng."
Sầm lão lại nói. "Ngươi là đồng sinh lang, ngươi biết rõ Vương Chu thị phạm tội lại bao che nàng. Thạch Tỉnh và bổn gia đã phân rõ quan hệ từ lâu, ngươi là thân cữu lại nói không biết. Vậy hôm nay ngươi đến gặp Thạch Tỉnh là vì chuyện gì?"
Chu Văn Hoa nói không ra lời. Ông muốn tìm Vương Thạch Tỉnh giáo huấn hắn một chút. Bất kể ra sao thì thân muội cũng là thân mẫu hắn, sao lại bất chấp không nhận mẫu thân của mình, còn để một nam thê lên quản giáo. Hiện tại ông làm sao dám nói ra mục đích đến gặp Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh sống hơn hai mươi năm, số lần hắn có thể gặp hai người cữu cữu, thân nhân bên ngoại có thể đếm trên đầu ngón tay. Chu Văn Tài, Chu Văn Hoa và Vương Thạch Tỉnh có cái gì gọi là thân tình.
Vương Thạch Tỉnh đứng bên cạnh Sầm lão không nói lời nào, độc nhãn đối với người gọi là thân nhân của mình hoàn toàn lạnh nhạt. Chu Văn Hoà nghẹn ra một câu. "Nói sao chúng ta cũng là thân nhân của Thạch Tỉnh, xá muội cũng là thân mẫu hắn, Thạch Tỉnh..."
Khang Thuỵ ngắt lời. "Nếu là thân nhân, ngươi có biết sinh nhật hắn ngày mấy, khi nào thành thân, nữ nhi hắn năm nay bao lớn? Nếu là thân nhân Thạch Tỉnh, năm cũ qua hết rồi sao không thấy hắn tới chúc tết hai vị cữu cữu? Cũng không thấy người bổn gia lại đây?"
Chu Văn Tài và Chu Văn Hoa giống nhau nghẹn đỏ mặt. Câu hỏi của Khang Thuỵ một câu ông cũng không thể trả lời. Bốn phía cười vang, Vương Tứ thẩm lớn giọng nói. "Ai ui, còn không biết xấu hổ nói muội muội là thân mẫu của Thạch Tỉnh? Ta thấy cái thân mẫu này hận không thể bức tử Thạch Tỉnh mới vừa lòng. Trước kia thì đẩy Thạch Tỉnh vào chỗ chết, bây giờ thì suốt ngày nhớ thương gia tài của người ta có phải không?"
"Đúng vậy nha!"
"Bà ta xem Thạch Tỉnh cứ như kẻ thù."
"Nếu không phải Thạch Tỉnh thú tức phụ lợi hại như Vân An, Thạch Tỉnh nhất định sẽ bị bức tử a!"
"Thạch Tỉnh nên sớm đoạn tuyệt với nhà bọn họ, mẫu thân như vậy, tuyệt nối sẽ bị ép chết."
Chu Văn Tài và Chu Văn Hoa không có chỗ trốn, Vương lão thái tránh ở phía sau không dám ngẩng đầu. Khang Thuỵ lắc đầu nói. "Các ngươi không xem Thạch Tỉnh là thân nhân, thân thích, sao có thể cưỡng cầu Thạch Tỉnh xem các ngươi là thân nhân, thân thích. Nếu hắn như trước đây hai bàn tay trắng, các ngươi vẫn còn muốn nhận người thân này!"
Người Chu gia không nói nên lời, Vương lão thái càng không dám nói. Bất quá có người thay bọn họ lên tiếng. "Nếu ta mà giống như ngày trước, chắc chắn bọn họ ước gì không có thân nhân, không có đứa nhi tử như vậy!"
Lúc này, Triệu Nguyên Khánh đã trở lại, Vương Đại Lực cũng bị Vương Hạnh và Tôn Đại Giang kéo đến. Triệu Nguyên Khánh đến trước mặt Sầm lão, hai tay dâng thư khế. "Sầm viện trưởng, thư khế ở đây!"
Sầm lão không tiếp, mà nói. "Vậy thỉnh vị tiểu ca ngày đọc nội dung trong thư khế ra, khiến mọi người đều nghe một chút."
Triệu Nguyên Khánh đỏ mặt, Sầm lão gọi y là "tiểu ca!"
"Để ta đọc đi." Triệu Nguyên Đức lấy thư khế trong tay đệ đệ, mở ra. Y nhìn về hướng Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh gật nhẹ, Triệu Nguyên Đức đọc ra.
__ Hôm nay, từ bổn thôn Vương Văn Hoà viết giùm Vương Thạch Tỉnh cùng bổn gia, mẫu thân Vương Chu thị, phụ thân Vương Đại Lực, thân đệ Vương Điền Nham, Vương Chi Tùng thư khế phân gia...
Việc Vương Thạch Thỉnh phân gia, các thôn dân đều biết, nhưng nội dung cụ thể thì mọi người không rõ ràng lắm. Người có mặt lúc ấy cũng không dám truyền ra ngoài. Hiện tại, Triêụ Nguyên Đức đọc hết nội dung thư khế phân gia trước sự chứng kiến của thôn dân, Chu Văn Tài và Chu Văn Hoa chỉ muốn đào một cái hố chui xuống. Trên thư khế, Vương Thạch Tỉnh trả lại hết toàn bộ số gạo đã phân từ lần phân gia lúc trước, chân chính tay không rời nhà, cái gì cũng không mang theo. Thư khế còn ghi rõ ràng, từ nay về sau, bổn gia cùng Vương Thạch Tỉnh không còn quan hệ. Giấy trắng mực đen, rõ rõ ràng ràng. Chu Văn Tài và Chu Văn Hoa hận không thể quăng cho muội muội (tỷ tỷ) mấy cái tát, đúng là tự tạo nghiệt mà!
Xung quanh tràn ngập thanh âm thổn thức, Vương lão thái thật là quá độc ác! Thế này không phải là ép nhi tử của mình vào chỗ chết sao! Nếu không phải Thạch Tỉnh cưới được tức phụ lợi hại như Vân An, Thạch Tỉnh số quá khổ!
Vương Đại Lực bị kéo tới chỉ im lặng từ đầu chí cuối, không lên tiếng. Thư khế đọc xong, Sầm lão hỏi. "Vương Đại Lực, Vương Chu thị, các ngươi có nhận ra thư khế này?"
Vương Đại Lực nặng nề gật đầu, Vương lão thái khẽ cắn môi, ở đằng sau huynh trưởng và đệ đệ kêu lên. "Ta không biết chữ, ta không biết! Là tộc trưởng viết! Ta cái gì cũng không biết!"
Vương Văn Hoà cơ hồ muốn phun máu. Chu Văn Tài và Chu Văn Hoa nghiêng người, lôi muội muội (tỷ tỷ) vẫn luôn ăn vạ phía sau ra. Vương lão thái giãy dụa kêu. "Ta không biết! Ta không biết chữ, làm sao biết tộc trưởng viết cái gì!"
Sầm lão bắt lấy bàn tay nổi đầy gân xanh do tức giận của Vương Thạch Tỉnh. Khang Thuỵ bình tĩnh hỏi. "Ngươi nói ngươi không biết chữ, vậy dấu tay trên đó không phải do ngươi ấn sao?"
"Là bọn họ ép ta ấn!"
"Ngươi còn muốn xảo biện!" Vương Tứ thẩm là người thứ nhất nhịn không nổi mắng, những thôn dân khác không vừa mắt cũng hùa mắng theo. Vương lão thái bất chấp, bà không ngu, bà rất rõ ràng, nếu hôm nay trước mặt hai vị quyền thế này thừa nhận thư khế, bà vĩnh viễn không còn nắm được đứa nhi tử này, cũng vô duyên với gia tài của nhi tử. Cho dù lại bị đánh ba mươi đại bản, bà tuyệt đối không thể nhận.
Sầm lão cũng tức giận, Khang Thuỵ tiến lên một bước, lạnh giọng. "Ngươi nói ngươi bị ép! Vậy ta hỏi ngươi. Gia sản lần đầu tiên phân gia Thạch Tỉnh có trả hết toàn bộ hay không?"
"Ta không biết!"
"Trước mặt viện trưởng còn muốn chống chế!" Chu Văn Tài bạt tai Vương lão thái. Vương lão thái bụm mặt, đặt mông ngồi dưới đất, lấy sở trường lớn nhất của bà ra mà khóc thét.
Khang Thuỵ không hỏi Vương lão thái, y nhìn Vương Đại Lực nãy giờ luôn cúi đầu không nói. "Vương Đại Lực, tức phụ ngươi không thừa nhận, ta hỏi ngươi, ngươi có nhận hay không nhận?"
Vương Đại Lực trầm mặc, Vương lão thái rống. "Ông dám nhận! Hôm nay ông mà nhận, ta chết trước mặt ông cho coi."
"Vương Chu bà quá không biết xấu hổ."
"Lúc viết thư khế còn có lý chính, ngươi cũng không nhận, ngươi như thế nào vô liêm sỉ như thế!"
Lý chính tức giận đến đỏ mặt. "Người có mặt lúc đó không chỉ có ta, ngươi muốn chối cũng không có khả năng."
"Ta không nhận ta không nhận. Là các ngươi bức ta!" Vương lão thái ngồi dưới đất duỗi chân lắc đầu, quyết tâm không nhận.
Thôn dân vây xem đều muốn tát bà mấy cái cho tỉnh.
Khang Thuỵ lớn tiếng. "Vương Đại Lực, ta hỏi ngươi! Ngươi nhận hay không nhận?"
Vương Đại Lực chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt vẩn đục nhìn về hướng Khang Thuỵ, sau đó chuyển hướng sang đứa nhi tử mang bịt mắt màu đen, sắc mặt xanh mét, thật lâu sau, ông chậm rãi gật đầu. "Ta, nhận."
"A, a.....!"
Vương lão thái bò dậy đòi đánh Vương Đại Lực, bị Chu Văn Tài và Chu Văn Hoa giữ lây. Chu Văn Hoa quay sang hướng tộc nhân liếc mắt ra hiệu, mấy hán tử trẻ tuổi lập tức tiến lên giữ chặt Vương lão thái.
"Ông nhận cái rắm! Trong nhà này lúc nào đến phiên ông làm chủ."
Vương Đại Lực không để ý lão bà điên khùng, nhìn Vương Thạch Tỉnh nói. "Thư khế này, ta nhận."
Vương lão thái. "Ta không nhận!"
Vương Đại Lực. "Hắn có mang gia sản phân ra lúc trước trả lại toàn bộ, tộc trưởng và lý chính đều có ở đó."
Vương Đại Lực còn chưa đến mức không có thuốc chữa. Khang Thuỵ quay sang Sầm lão. "Lão sư, Vương Đại Lực thừa nhận thư khế là thật. Thạch Tỉnh và bổn gia xác nhận không có liên quan. Chỉ là Thạch Tỉnh chung quy xuất thân từ bổn gia, đây mới là chỗ khó giải quyết."
Bốn phía yên tĩnh lại, Vương lão thái ngừng kêu gào, đôi mắt Vương Đại Lực chớp chớp, Vương Thạch Tỉnh nhìn Khang Thuỵ, chẳng hiểu y định làm gì.
Sầm lão vuốt vuốt râu mép, nhìn Vương Đại Lực nói. "Vương Đại Lực, lão phu hỏi ngươi, chuyện nhà ngươi, ngươi có thể làm chủ hay không?"
"Ta mới là..."
Vương lão thái vừa mở miệng thì bị Chu Văn Tài che lại. Vương Đại Lực chớp mắt lần nữa, chậm rãi gật đầu. "Ta có thể làm chủ."
"Ưm ưm ưm!"
Sầm lão vừa lòng gật đầu. "Ngươi có thể làm chủ thì tốt." Ông nhìn Vương Thạch Tỉnh. "Thạch Tỉnh, ngươi có muốn giữ lại thư khế đã viết, từ nay không còn liên quan đến bổn gia?"
"Đúng!"
"Vương Đại Lực, lão phu lại hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý vâng theo thư khế, từ nay không còn liên hệ với Thạch Tỉnh."
"... Phải."
"Ưm ưm ưm ưm!"
Sầm lão giương giọng. "Vương Đại Lực, Vương Thạch Tỉnh, các ngươi có nguyện ý, từ nay về sau, đoạn tuyệt phụ tử chi tình?"
Vương Thạch Tỉnh. "Đồng ý!"
Vương Đại Lực. "... Đồng ý!"
Người xung quanh tò mò nhỏ giọng thì thầm. "Sầm viện trưởng tại sao lại bắt Thạch Tỉnh và Đại Lực thúc quyết định lần nữa nhỉ?"
"Ngươi quan tâm nhiều làm chi! Chẳng lẽ Thạch Tỉnh và Đại Lực thúc không thể quyết định bây giờ sao?"
Sầm lão không để ý tới nghi hoặc xung quanh, chỉ nói. "Thạch Tỉnh, Vương Đại Lực, hai phụ tử các ngươi đi tới bước đường này, lão phu không muốn phân rõ ai đúng ai sai. Nhưng hai người các ngươi dù sao cũng từng là phụ tử tình thân. Thạch Tỉnh, không có Vương Đại Lực cũng không có ngươi. Ít nhất, y cũng có ơn sinh thành với ngươi. Phần ân tình này, ngươi không thể quên."
Vương Thạch Tỉnh không lên tiếng. Vương lão thái đang giãy dụa cũng bất động.
"Thạch Tỉnh, ngươi có nguyện lấy ra một bút bạc cắt đứt quan hệ phụ tử tình, mẫu tử ân giữa ngươi và Vương Đại Lực, Vương Chu thị?"
"Nguyện ý."
"Ưm ưm!"
"Vương Đại Lực, ngươi có nguyện ý nhận bút bạc này, từ nay Vương Thạch Tỉnh rời khỏi gia phả, cùng nhà ngươi không còn nửa phần quan hệ?"
"Ưm ưm ưm!"
Vương Đại Lực nhìn Vương Thạch Tỉnh hồi lâu, đứa nhi tử này trên mặt không hề có một tia cảm tình với phụ thân, chỉ có lạnh lùng. Vương Đại Lực chậm rãi mở miệng. "Không cần."
"Ưm ưm ưm ưm!" Vương lão thái bắt đầu giãy dụa, còn mạnh bạo hơn vừa rồi.
Vương Thạch Tỉnh cất to giọng nói.
"Ta ra năm trăm lượng bạc, rời khỏi gia phả."
Vương Văn Hoà thân thể chấn động định mở miệng, bị nhi tử Vương Thư Bình kéo trở lại. Vương Văn Hoà hoảng hốt nhìn nhi tử, Vương Thư Binh nghiêm túc nhìn ông lắc đầu.
Vương lão thái ngừng giãy dụa, tiếng bàn luận bốn phía vang lên. Chu Văn Hoa kêu người buông tay bịt miệng Vương lão thái, bà lập tức gào lên. "Chỉ có năm trăm lượng?"
Vương Thạch Tỉnh. "Ngài chê ít? Vậy ta tìm Vân An tới tính xem thiếu bao nhiêu?"
Khang Thuỵ. "Thạch Tỉnh và bổn gia nguyên bản không còn quan hệ. Nếu ngươi chê ít, vậy thì dễ thôi, cứ theo như lúc trước mà làm. Dù sao nhà Thạch Tỉnh do Vân An chưởng quản, Thạch Tỉnh chắc là không có của riêng ha!"
Vương Thạch Tỉnh thành thật khai. "Nhà ta Vân An chưởng quản, năm trăm lượng ta còn phải xin phép đệ ấy. Các ngươi chê ít, vậy thì quên đi."
Vương lão thái cuống lên. "Năm trăm lượng! Một đồng cũng không được thiếu!"
Bà còn đang lo lắng làm sao lấy bạc từ đứa nhi tử này, không nghĩ đến lại thuận lợi lấy được năm trăm lượng bạc. Ra khỏi gia phả thì thế nào, bà không thừa nhận thư khế, thì có thể không thừa nhận gia phả.
Sầm lão liếc mắt một cái là có thể nhìn ra suy nghĩ của Vương lão thái, ông nói. "Lấy giấy bút đến."