Chương 42
Thiệu Vân An biết rõ còn hỏi. "Đại ca, Đại Yến quốc rất nghèo đúng không?"
Tưởng Khang Ninh thở dài gật đầu. "Đúng vậy. Từ trên xuống dưới đều cần bạc, nhưng triều đình lại không có bạc, chỉ có thể tiếp đục đánh thuế, cuộc sống bá tánh ngày càng không tốt, quốc khố cũng ngày càng eo hẹp."
Thiệu Vân An nói. "Đây là tuần hoàn tiêu cực. Theo ta thấy, triều đình cần bạc, không thể tập trung vào nông nghiệp. Nông dân mỗi ngày nhìn trời mà kiếm ăn, người nhiều lại có bao nhiêu mẫu đất? Nếu muốn phú, phải phát triển thương nghiệp."
"Làm thế nào?" Tưởng Khang Ninh nôn nóng.
Thiệu Vân An nói. "Vô luận triều đại nào, thương nhân có khả năng kiếm tiền nhất, cũng giàu nhất. Triều đình thúc đẩy thương nghiệp phát triển, thương nhân sẽ dễ làm giàu. Triều đình đánh thuế chủ yếu vào thương nhân, thứ nhất nông nghiệp sẽ giảm bớt rất nhiều áp lực, thứ hai thu nhập từ thuế cũng ổn định hơn. Nông hộ bớt gánh nặng, cuộc sống tốt lên, đối với triều đình chính là an ổn. Thương nhân tuy chịu thuế, nhưng được triều đình nâng đỡ, sinh ý sẽ dồi dào hơn. Triều đình sử dụng thuế để xây dựng đất nước, cải thiện dân sinh, tăng cường quân đội, vậy không phải là quốc thái dân an sao?"
Tưởng Khang Ninh liếm liếm miệng. "Xác thực có đạo lý. Nhưng làm thế nào phát triển thương nghiệp? Còn có, nếu mọi người đều thành thương nhân, vậy ai làm ruộng? Không có lương thực tuyệt đối không xong!"
Đây chính là lý do, đại đa số các triều đại đều trọng nông nhẹ thương. Thiệu Vân An nói. "Đại Yến quốc chiếm phần lớn là nông dân. Giả sử phát triển thương nghiệp, cổ vũ làm ăn, người có thể chân chính thành công chiếm bao nhiêu? Buôn bán không giống làm ruộng, thời thế, giao thiệp quanh co lòng vòng không phải thứ người thường có thể nắm bắt. Đối với nông dân, ruộng đất trước sau mới là nền tảng. Tại sao phải thay đổi? Nếu triều đình có tiền, một bên cổ vũ kinh thương, một bên nâng đỡ nông nghiệp, giảm bớt sưu thuế, nâng cao giá thu mua lương thực, vậy thì đối với nông dân, làm ruộng vẫn là tốt nhất. Đây là hỗ trợ lẫn nhau, đến lúc đó, lương thực không phải ít đi, ngược lại nhiều gấp mấy lần."
Tưởng Khang Ninh liên tục gật đầu, thúc giục. "Nói tiếp đi! Vậy làm thế nào phát triển thương nghiệp?"
Thiệu Vân An. "Thương nghiệp phải phát triển đa phương. Đầu tiên là mở rộng thị trường nội địa, chính là tăng cường giao lưu giữa các thương nhân Đại Yến với nhau, giúp triều đình tăng thu nhập thuế. Ví dụ như, mứt trái cây và trà hoa cúc tiêu thụ trong nước Đại Yến, cả lý chính đại thúc và Tôn tộc trưởng đều có thể kiếm tiền, đây chính là lợi dụng nhu cầu nội địa để thúc đẩy kinh thương, làm bá tánh giàu có lên, dòng tiền chảy nhanh hơn."
Tưởng Khang Ninh gật đầu, hai mắt nóng cháy.
"Tiếp theo là thị trường ngoại địa. Chúng ta tuy mới đánh giặc xong, nhưng không phải quốc gia nào cũng là ngoại địch đúng không? Những quốc gia có giao hảo cùng Đại Yến, kể cả những quốc gia thường không lui tới sẽ có những sản vật mà Đại Yến không có. Ngược lại, Đại Yến quốc khẳng định cũng có hàng hoá hiếm lạ với bọn họ. Như vậy, nếu hai bên quyết định thông thương, thương nhân cũng theo đó mà được lợi. Chúng ta mang hàng hoá ra ngoài đổi lấy hàng hoá chúng ta không có, thậm chí là vàng ròng bạc trắng. Thứ chúng ta không có, có thể mua ở quốc gia láng giềng mang về bán tại nội địa. Xuất khẩu, nhập khẩu, tiền nhiều như vậy, nếu triều đình đánh thuế, còn sợ không đủ tiền?"
Tưởng Khang Ninh nóng bỏng nhìn Thiệu Vân An khiến Vương Thạch Tỉnh lần nữa cảm thấy nguy cơ.
"Thứ ba chính là làm phong phú hàng hoá thương nghiệp, huy động sự sáng tạo của bá tánh. Vẫn lấy ví dụ là mứt trái cây và trà hoa cúc. Trước kia không ai nghĩ có thể sử dụng chúng để kiếm tiền. Bây giờ mọi người đều biết mứt trái cây và hoa cúc có thể buôn bán, có người mua thì sẽ có tiền. Miễn là hàng hoá phong phú, tiền không phải cuồn cuộn mà vào túi sao? Các thứ khác như muối, ngũ cốc, quặng mỏ nhất định phải do triều đình nắm giữ. Không thể để thương nhân nắm giữ những tài nguyên quan trọng này, như thế không những gây ra lũng đoạn thị trường, mà triều đình cũng nghèo túng không có bạc. Việc mua bán có thể giao cho quan viên bên dưới thực hiện nhưng phải đảm bảo phần lớn lợi nhuận thuộc về triều đình. Triều đình khuyến khích thương nghiệp, người có đầu óc đương nhiên sẽ tìm cách buôn bán. Ta có thể nghĩ ra mứt trái cây, trà hoa cúc, người khác đương nhiên cũng có thể nghĩ ra những thứ mới mẻ tương tự."
"Còn gì nữa không?" Trong mắt Tưởng Khanh Ninh chỉ có mỗi Thiệu Vân An.
"Triều đình có tiền, bá tánh có tiền, quốc gia ổn định. Phía bên ngoài, chúng ta tăng mạnh giao lưu buôn bán giữa các quốc gia với nhau. Ở phương diện này cũng có thể đẩy mạnh lợi thế của quốc gia. Có đôi khi, chiến tranh không chỉ là đao kiếm, mà thương nghiệp cũng có thể trở thành vũ khí. Nếu thương nghiệp của một quốc gia nào đó đặc biệt phụ thuộc vào Đại Yến quốc, chỉ cần chúng ta phong toả một đầu giao dịch, trận tuyến của bọn họ chắc chắn sẽ loạn. Với vị trí của nước ta, nếu phát triển thương nghiệp, khẳng định sẽ chiếm thế thượng phong."
Tưởng Khang Ninh dùng sức gật đầu, nhiệt huyết sôi trào.
"Triều đình có tiền, rất nhiều phương diện khác càng trở nên thuận lợi, Tỷ như, thời điểm trưng binh có thể đề cao quân lương, thu hút người tham gia. Ngoài ra, nếu nhà ai có người nhập ngũ, triều đình không chỉ khen thưởng, còn có thể miễn thuế ruộng đất. Nếu vì quốc gia quên mình, hài tử, phụ mẫu sẽ được hưởng trợ cấp, ưu đãi. Nếu vì quốc gia mà tàn phế, triều đình không chỉ đưa tiền an ủi, còn có thể miễn thuế vài mẫu ruộng đất. Như vậy, sẽ nhiều người nguyện ý nhập ngũ. Có đảm bảo, ai lại sợ hãi khi bị trưng binh chứ?"
"Còn gì nữa?"
Tưởng Khang Ninh thật muốn nhìn xem trong đầu Thiệu Vân An rốt cuộc còn tư tưởng kỳ lạ nào.
"Tương tự, nếu nông dân không còn đứng đầu danh sách đóng thuế, vậy thời điểm triều đình hướng nông dân tìm người lao dịch, có thể đề ra chút khen thưởng, thi thố. Như thế triều đình sẽ không rơi vào thế bị động. Tuy rằng hiện tại triều đình không có tiền, quốc gia còn nghèo, nhưng luôn có người giàu có, chẳng hạn như Hầu gia phủ kia, khẳng định có tiền.
Đầu tiên chính là nhắm vào những người giàu có, sau đó từng bước phát triển thương nghiệp. Giống như Triệu thị, ngày càng có nhiều tộc nhân tham gia làm mứt trái cây, nhiều nhà kiếm ra tiền. Tộc nhân Tôn thị đa số làm trà hoa cúc, cũng kiếm ra tiền. Vậy suy ra, sớm hay muộn cũng có một ngày, kẻ có tiền ngày càng nhiều, bá tánh ngày càng dư giả, quốc gia ngày càng giàu có."
Thiệu Vân An chỉ chén trà. "Một lần không thể nói hết. Nếu trà này có thể đáp ứng kỳ vọng của ta, năm tới đại ca có thể giúp ta thu thập toàn bộ lá trà ở huyện Vĩnh Tu, chúng ta chế ra một lượng trà lớn. Sau đó đại ca tổ chức một buổi tiệc phẩm trà, mời trà thương cả nước cùng thương nhân có hứng thú với trà, mượn cơ hội đẩy danh tiếng trà Vĩnh Tu ra bên ngoài. Như vậy không chỉ kéo theo toàn bộ bá tánh trong huyện hái trà, chế trà, chủ yếu chính là giúp bá tánh trong huyện giàu có lên. Bằng cách này, mô hình thương nghiệp ở Vĩnh Tu có thể nhân rộng cả nước. Chỉ cần chỗ nào có cây trà, là có thể làm được. Trà có ngàn vạn chủng loại, đại ca thưởng thức hiện tại chính là trà xanh, ngoài ra còn có hồng trà, hắc trà, bạch trà, vân vân. Đại ca đã nếm thử trà xanh rồi, ta tin tưởng, trà này không chỉ có thể ở Đại Yến quốc chiếm vị trí đứng đầu, sau này cũng có thể sử dụng trà xanh để giao dịch với quốc gia khác đổi lấy vàng bạc."
Đùa sao, trà xanh chính là hàng hoá xuất khẩu có ngoại hối cao thứ hai đó!
Tưởng Khanh Ninh hô hấp dồn dập.
"Đại ca nếu muốn gây dựng Vĩnh Tu trà huyện, kỳ thật có hai vị là chỗ dựa lớn nhất không ai lớn bằng. Nếu có thể kéo hai vị này làm chỗ dựa, xem ai có thể tranh đoạt sinh ý với đại ca!"
"Là ai?"
"Hoàng thượng và Ông lão thái sư."
"Vân An!" Vương Thạch Tỉnh hoảng sợ, hoàng thượng sao có thể tuỳ tiện nói ra.
Tưởng Khanh Ninh khích lệ. "Ngươi nói thử xem!"
"Thử nghĩ, Ông lão thái sư mời vài vị bằng hữu đến nhà làm khách, uống trà, phẩm trà, đối thơ, hoặc là dứt khoát tới cái nơi gọi là khúc thuỷ lưu thương linh tinh gì đó, bằng hữu ông khẳng định sẽ hỏi trà là cái gì. Ông lão thái sư nói trà là ngài tặng lên, ông lại nước chảy mây trôi biểu diễn trà đạo. Ngài nói, những người đó có thể hay không muốn mua một ít trà?"
"Khẳng định."
"Ông lão thái sư uống. Những người có thân phận tương tự lại chưa từng gặp qua, uống qua trà chắc chắn sẽ đi tìm kiếm, tìm ai đây? Chỉ có thể tìm đại ca nha!"
"Tưởng tượng lần nữa, hoàng thượng mở tiệc, ban thưởng vài chén trà, trong lời nói lại vô ý tiết lộ xuất xứ từ tay đại ca ngài. Ngài nghĩ xem, hoàng thượng uống trà, chính là tượng trưng cho địa vị nha. Đến lúc đó đừng nói là có tiền, người có thân phận mới có thể mua được."
"Ngài nói, ngài kinh doanh trà không những thu được hai chỗ dựa vững như thái sơn kia, mà còn miễn phí quảng cáo, ờm... biển hiệu. Kể cả về sau có nhiều người chế trà đi chăng nữa, người có tiền, có thân phận đương nhiên sẽ muốn trà tốt nhất. Ta dám vỗ ngực bảo đảm, trà ta giao cho ngài chính là cực phẩm trong cực phẩm, hạng nhất trong hạng nhất. Đừng nói một trăm lượng một cân, một ngàn lượng một cân còn phải xem tâm trạng của ngài nữa. Hầu phủ lợi hại thế nào, hắn có thể lợi hại bằng hoàng thượng và Ông lão thái sư sao? Cho nên đại ca à, ta thiệt tình kiến nghị ngài kéo hai vị này nhập bọn. Hoàng thượng không phải cũng thiếu tiền sao?"
(hoàng thượng thiếu tiền? OMG!!!)
Tưởng Khanh Ninh bị Thiệu Vân An nói đến choáng váng, đẩy trán hắn. "Ngươi nha, mấy lời này ngạn vạn lần không thể nói nữa, cẩn thận người ta lại nói ngươi miệt thị thánh thượng."
Thiệu Vân An cười nói. "Ta chỉ kiến nghị với đại ca thôi, sẽ không nói cho người khác đâu! Đại ca không bằng chờ ta nhưỡng rượu xong, cùng nhau đưa cho hoàng thượng và Ông lão thái sư thưởng thức. Nhị vị đại thần nếu nguyện ý nhập bọn, sinh ý này của đại ca chính là vạn vô nhất thất, chỉ chờ đếm tiền thôi."
Tưởng Khang Ninh chậm rãi thu hồi ý cười, nghiêm mặt nói. "Vân An, tâm ý của ngươi, đại ca nhận. Đại ca không hứa sẽ báo đáp cái gì, nhưng đại ca đáp ứng ngươi và Thạch Tỉnh, chỉ cần một ngày đại ca còn làm quan, đại ca chính là chỗ dựa cho một nhà các ngươi."
Thiệu Vân An. "Đa tạ đại ca!"
Vương Thạch Tỉnh. "Đa tạ đại ca."
Vừa mới cảm tạ xong, Thiệu Vân An lại ra yêu cầu. "Đại ca, ta muốn đưa Thanh nhi vào Bạch Nguyệt học đường, ngài nghĩ cách giúp ta đi. Thanh nhi sang năm lên bảy tuổi, đến tuổi vào tư thục."
Tưởng Khang Ninh vui vẻ, nghĩ nghĩ nói. "Ngươi lấy cho ta ít trà, ta đi tặng Sầm viện trưởng. Ta sẽ không nói là ai đưa, chờ ông mắc câu, rượu của ngươi cũng ủ xong, ta lại biếu ông một ít. Đến lúc đó ngươi lại đưa ra yêu cầu, ông ấy khẳng định đáp ứng. Trà và rượu chính là món tủ của Sầm viện trưởng.
"Vậy cám ơn đại ca! Bốn loại trà ta đều đóng gói mỗi thứ một ít cho ngài, ngài giữ lại từ từ uống. Chờ rượu nhưỡng tốt sẽ để đại ca nếm thử. Kế tiếp muốn làm thế nào là do ngài an bài. Trà bốn loại ta có bảy mươi cân, rượu, ba mươi thùng lớn, mười lăm thùng nhỏ."
"Rất tốt, đại ca sẽ không khách sáo. Khi nào rượu nhưỡng xong, đại ca sẽ tự lên kinh thành bàn luận (kéo) cái này (dựa) bút (sơn) mua (vào) bán (nhóm).
"Vâng."
Thiệu Vân An đưa cho Tưởng Khang Ninh mỗi loại trà xanh một bình, một bình trà hoa cúc bình thường cùng năm mươi đoá hoàng cúc. Lại ở trong không gian lấy ra ba bình mứt quả nhót. Kế tiếp, Tưởng Khang Ninh lại cùng Thiệu Vân An hàn huyên về vấn đề thương nghiệp, chỉ cảm thấy mọi bế tắc đều được giải khai, nói đến mức quên cả bữa ăn. Mãi đến tận hoàng hôn, Tưởng Khang Ninh mới mang theo đồ đạc Thiệu Vân An tặng, hừng hực chí khí đối với tương lai trở về huyện thành."