Chương 102
Thiệu Vân An vừa xuất hiện, không khí hiện trường lập tức dâng trào. Vương Thư Bình rốt cuộc yên tâm mà cười nói. "Vân An, cuối cùng ngươi đã trở lại. Người Tống gia tới tìm Thạch Tỉnh, nói là muốn gặp Thanh nhi và Ni tử, ngươi và Thạch Tỉnh không có nhà, Chu thẩm không dám cho bọn họ vào cửa."
Vương Thanh lập tức nói. "Ta không có ngoại gia gia, ngoại gia gia của ta sớm chết rồi!"
Tống Ba Tử cúi đầu, tư vị trong lòng chỉ có ông rõ ràng nhất. Tống Cảnh thị phô trương thanh thế nói. "Thanh nhi, ngoại gia gia ngươi rõ ràng còn sống, sao ngươi có thể trù ông ấy chết. Ngoại gia gia không phải không muốn gặp các ngươi, là, là người Vương gia khinh người quá đáng, ông ấy mới không dám gặp các ngươi."
"Vì cái gì không dám? Một đại lão gia sống sờ sờ còn sợ bị người Vương gia ăn mất? Hai đứa nhỏ vừa tốt lên, hắn con mẹ nó liền dám?"
Vân An mở miệng mắng.
Nét mặt mọi người hóng chuyện xung quanh lập tức hưng phấn. Vương Thanh nắm chặt tay cha nhỏ, giống như có một dòng nước ấm truyền từ tay cha nhỏ sang cho bé. Đây là cha nhỏ của bé, là cha nhỏ luôn bảo vệ bé!
Tống Cảnh thị há miệng muốn phản bác, Thiệu Vân An sẽ cho bà cơ hội à.
"Ta còn chưa có đi tìm các ngươi tính sổ đây, các ngươi lại tự mình tới cửa tìm chết. Lúc Tỉnh ca ra chiến trường, để lại cho Thanh nhi ba khối đá, Tống Ngọc Hoa thời điểm trốn đi có cầm theo. Mọi người đều biết, sau khi Tỉnh ca phân gia, cũng bởi vì ta bán một cục đá mới có thể gầy dựng lại. Tống Ngọc Hoa lấy đi ba khối đá, mỗi miếng trị giá ít nhất ba trăm lượng bạc. Tống Ba Tử, ngươi năm đó nghèo tới mức không ai thèm thú nữ nhi nhà ngươi, ngươi lấy tiền ở đâu ra mà thú tức phụ mới, sinh tiểu nhi tử? Ngươi dám nói lúc Tống Ngọc Hoa rời nhà ngươi không biết gì?"
Soạt...
Bốn phía nổ tung, Tống Ba Tử cùng Tống Cảnh thị chấn động. Cái gì cái gì? Ngọc Hoa cầm đi ba cục đá, giá trị ba trăm lượng, ba cục...là chín trăm lượng? Giá trị chín trăm lượng!
Tống Cảnh thị là người thứ nhất nổ tung.
"Nàng có chín trăm lượng chỉ cho ngươi hai mươi lượng?" Tống Cảnh thị hét vào tai Tống Ba Tử đang sững sờ.
Oa oa!
"Tống thị thật sự có đưa tiền cho nhà mẹ đẻ nha!"
"Tống thị đúng là cuốn hết gia tài của Thạch Tỉnh bỏ trốn nha!"
Tống Ba Tử luống cuống. "Ta, ta, ta không biết a! Ngọc Hoa không nói, nó chỉ nói..."
Thiệu Vân An mới chẳng thèm nghe thời điểm Tống Ngọc Hoa trốn đi nói cái gì, lần nữa ngắt lời. "Tống Ngọc Hoa bỏ rơi trượng phu, bỏ rơi hài tử, còn trộm mất cục đá Tỉnh ca để lại cho Thanh nhi. Nàng bán đá lấy bạc còn chưa tính, thế nhưng nhẫn tâm không để lại chút tiền cho Thanh nhi và Ni tử. Rõ ràng biết rằng nàng đi rồi, hai đứa nhỏ sẽ khổ sở thế nào, nhưng vẫn nhẫn tâm. Nếu không phải Tỉnh ca hồi hương sớm, Thanh nhi và Ni tử có còn mệnh để sống hay không còn không biết. Tống Ba Tử, người ức hiếp nữ nhi nhà ông là Vương Chu bà, không phải Tỉnh ca. Ngươi muốn đòi lẽ phải cho nữ nhi, thì đi tìm người nhà kia. Tỉnh ca không nợ các ngươi cái gì, chỉ có Tống Ngọc Hoa nợ Tỉnh ca. Tỉnh ca không lên quan phủ báo quan thì các ngươi nên biết thắp hương bái phật, còn dám tới đây đòi nhận thân. Thư Bình ca, phiền ngươi lên huyện nha bẩm báo, nói cho đại ca. Kẻ cắp Tống gia đã tới, nhờ hắn phái người tới bắt. Bắt bọn họ rồi mới tìm được Tống Ngọc Hoa, nàng còn thiếu Tỉnh ca chín trăm lượng bạc. Nếu không bắt được Tống Ngọc thì để cha và kế mẫu của nàng ta trả nợ!"
"Cái gì?"
Tống Cảnh thị phát ngốc, Tống Ba Tử bị hù chết. Vương Thư Bình xoay người ra ngoài. Tống Cảnh thị giật mình, giống như heo bị chọc tiết thét lên, túm chặt Vương Thư Bình.
"Đại huynh đệ, không thể đi, không thể đi a! Chúng ta, chúng ta không biết Tống Ngọc Hoa đã chạy đi đâu. Nó, nó chỉ đưa cho đương gia nhà ta hai mươi lượng bạc. Không thể bắt chúng ta, không thể bắt nha!"
"Nợ cha con trả, tử nợ phụ thường. Các ngươi là cha nương của Tống Ngọc Hoa, nàng bỏ trốn tìm không thấy người, không tìm các ngươi đòi tiền thì tìm ai? Các ngươi tự mình tới cửa ta há lại không tiếp. Đại Đinh ca, ngươi đi."
"Vâng!"
Đinh Nhất Lân muốn đi, Tống thị lại vội vàng kéo y lại. "Không thể đi, không thể đi!"
Đinh Nhất Lâm tránh khỏi tay Tống Cảnh thị, những người khác thấy thế xúm lại ngăn cản bà, Đinh Nhất Lâm thoát thân bỏ chạy. Lần này Tống Cảnh thị thực sự hốt hoảng, nhìn Thiệu Vân An liên tục nói. "Ta chỉ là kế mẫu, ta cái gì cũng không biết a..."
Thiệu Vân An. "Không phải vừa nãy ngươi nói ngươi là ngoại nãi nãi của Thanh nhi và Ni tử sao? Ta không quan tâm ngươi là thân hay là kế, thiếu nợ phải trả!"
Thiệu Vân An nhất quyết đổ lỗi cho Tống Ngọc Hoa lấy trộm cục đá giá trị ít nhất chín trăm lượng bạc, hiện tại Tống Ngọc Hoa không thấy, người Tống gia tới cửa tự dưng phải bồi thường, nếu không chỉ có nước ngồi tù. Thiệu Vân An chính là cáo mượn oai hùm, vận dụng triệt để cái chức huyện lệnh đại nhân của Tưởng Khang Ninh. Tống Cảnh thị làm gì còn tâm trạng đòi tiền, sợ tới mức nhũn hết cả ra, hoang mang tột độ. Tống Ba Tử bị doạ choáng váng. Tiếu Đại Du trước giờ chưa từng trải qua chuyện này, vừa mới nghe có khả năng ngồi tù, lập tức khóc lóc thảm thiết y như lão nương mình. Mới qua chưa lâu, tình hình trong nhà Vương Văn Hoà lại diễn ra tình huống gà bay chó sủa, nhưng Vương Văn Hoà không hề trách móc Thiệu Vân An, thậm chí còn "già mà không đứng đắn" cười trộm vài tiếng.
Chờ mọi người huyên náo đủ rồi, Vương Thư Bình lên tiếng. "Vân An, nếu bọn họ biết Tống Ngọc Hoa ở chỗ nào, khẳng định đã không tới. Ngươi bắt bọn họ ngồi tù, không tìm được Tống Ngọc Hoa cũng toi công."
Tống Cảnh thị vừa nghe xong liền nói. "Đúng đúng đúng! Chúng ta thật sự không biết Tống Ngọc Hoa ở đâu! Chúng ta không gặp Thạch Tỉnh nữa, chúng ta sẽ về nhà, về nhà, sau này, sau này không bao giờ đến gặp Thạch Tỉnh nữa!"
Tống Cảnh thị thực sự hoảng sợ. Bà không có "nghị lực bền bỉ" như Vương lão thái, mới hiệp một đã hoàn toàn bại trận.
Thiệu Vân An hừ lạnh nói. "Các ngươi tưởng nhà ta là cái miếu nát à? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Thiệu Vân An ta dễ nói chuyện như vậy sao?"
Tống Cảnh thị liên tục xin lỗi. "Đại huynh đệ, chúng ta không tới, không bao giờ tới. Lần này là chúng ta hồ đồ, Thạch Tỉnh cùng với Ngọc Hoa đã hoà ly..."
"Hoà ly cái gì? Chờ Tỉnh ca về ta bắt hắn sửa thành hưu thư!"
Tống Cảnh thị run lẩy bẩy, nước mắt tuôn ào ào, bà nhìn Tống Ba Tử, đối phương lại tránh ở trong góc không rên một tiếng. Lần đầu tiên bà phát hiện ra tên đàn ông này vô dụng như thế.
Thiệu Vân An. "Các ngươi, một là viết giấy nợ, hai là đi ngồi tù, không có lựa chọn khác!"
Tống Cảnh thị và Tống Ba Tử thân mình chấn động, cùng lúc nhìn về phía Thiệu Vân An. Thiệu Vân An nhắc lại. "Một là viết giấy nợ, hai là đi ngồi tù, các ngươi tự chọn đi!"
Tống Ba Tử run rẩy mở miệng. "Đại huynh đệ..."
Thiệu Vân An. "Ai là huynh đệ của ngươi?"
Tống Ba Tử nhìn Vương Thanh cầu cứu. Vương Thanh cúi đầu, không để ý tới ông. Tống Ba Tử không biết cầu xin làm sao, Tống Cảnh thị khóc thút thít nói. "Thiệu tiểu gia, cầu xin ngài buông tha chúng ta, chúng ta không dám tới nữa!"
Thiệu Vân An cười lạnh. "Buông tha các ngươi? Là ta thỉnh các ngươi tới? Là ta kêu các ngươi ở đây ăn vạ không chịu đi? Bớt nói nhảm! Một là viết giấy nợ, hai là chờ ngồi tù đi! Tống Ngọc Hoa thiếu Vương Thạch Tỉnh phu quân ta chín trăm lượng bạc, nể mặt Thanh nhi và Ni tử, ta không đòi lợi tức, chín trăm lượng bạc, một đồng cũng không thể thiếu!"
"A!"
Thân hình Tống Cảnh thị lung lay, bị món nợ khổng lồ chín trăm lượng bạc doạ cho hôn mê bất tỉnh.
"Tức phụ!" Tống Ba Tự sợ hãi lao tới, ôm lấy tức phụ. Tiếu Đại Du sợ tới mức khóc ra tiếng, không ngừng la hét. "Ta họ Tiếu, không phải họ Tống, là Tống Ba Tử nợ các ngươi, không phải ta và nương..."
Tống Ba Tử thất thố nhìn Tiếu Đại Du, đôi môi run rẩy nói không ra lời.
Vương tứ thẩm lên tiếng. "Vân An, bọn họ đào đâu ra chín trăm lượng bạc, nếu họ có tiền đã không tới tìm ngươi. Tứ thẩm thấy, hay là ngươi kêu bọn họ ký khế ước, sau này không được phép tới tìm các ngươi nữa, nếu còn dám đến thì phải trả nợ."
Tống Ba Tử giật mình, lập tức khẩn cầu nhìn Thiệu Vân An. Thiệu Vân An không dao động. "Người không biết xấu hổ ta đã thấy quá nhiều, ta không tin nhân phẩm của họ."
Tống Ba Tử vội vã nói. "Chúng ta nhất định sẽ không bao giờ tới nữa! Nhất định sẽ không! Nếu ta, nếu ta lại tới! Ta! Ta! Ta sẽ bị thiên lôi đánh, không thể chết tử tế!"
"Lời này ai mà chả nói được, ta chưa bao giờ tin điều mê tín!"
Vương tứ thẩm. "Vậy thì thêm vào khế ước, nếu họ lại tới nữa, sẽ phải làm gia nô cho nhà ngươi, bán thân cho ngươi."
Lập tức có người phụ hoạ. "Đúng đúng! Giống như nhà Vương Chu bà ấy, nếu dám tới lần nữa, thì bán thân cho ngươi vi nô."
Thiệu Vân An nhìn Tống Ba Tử, lộ ra nụ cười tà ác, Tống Ba Tử cảm thấy rét lạnh, vạn phần hối hận tại sao nghe lời tức phụ đến đây.
Vương tứ thẩm và Thiệu Vân An kẻ xướng người hoạ. Đợi tới khi Thiệu Vân An nắm tay Vương Thanh rời khỏi nhà Vương Văn Hoà, trên tay lại nhiều thêm một phần khế ước và giấy nợ. Trên giấy nợ ghi, Tống Ba Tử nợ Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An chín trăm lượng bạc, một khi làm trái khế ước, lập tức phải trả hết số tiền. Trong khế ước thì lại viết, vì Tống Ngọc Hoa bỏ rơi hài tử, rời bỏ phu quân nên bị trượng phu Vương Thạch Tỉnh hưu thê. Tống Ngọc Hoa còn lấy trộm bạc của Vương Thạch Tỉnh, nếu nàng không xuất hiện, thì Tống Ba Tử phải trả nợ thay. Tống gia cùng với Vương Thạch Tỉnh, Vương Thanh và Vương Cảnh Nghiên (nhũ danh Ni tử), từ ngày ký khế ước này sẽ không còn bất kỳ liên hệ nào. Tống Ba Tử không được phép nhận mình là nhạc phụ đại nhân. Vương Thạch Tỉnh, Vương Thanh và Vương Cảnh Nghiên (nhũ danh Ni tử) cũng sẽ không có bất cứ trách nhiệm nào với Tống gia. Nếu người nhà Tống Ba Tử làm trái khế ước, cả nhà Tống Ba Tử sẽ phải bán mình vi nô cho Thiệu Vân An.
Tống Ba Tử ngơ ngác nhìn dấu tay trên giấy nợ và khế ước. Vương tứ thẩm rất cẩn thận nắm tay Tống Cảnh thị đang hôn mê, ấn lên giấy nợ và khế ước. Tống Ba Tử nhát gan không dám ngăn cản, trơ mắt nhìn thê tử ấn dấu tay. Thu hồi giấy nợ và khế ước, Thiệu Vân An nói với Tống Ba Tử, chỉ cần bọn họ sau này không xuất hiện trước mặt người nhà của hắn, giấy nợ và khế ước sẽ không có hiệu lực, nhưng nếu bọn họ làm trái, thì cứ chờ bị bán mình vi nô đi.
Thiệu Vân An dẫn Vương Thanh về nhà, Đinh Nhất Lâm và Đinh Nhất Sâm nghe lời dặn dò của tiểu lão gia, "đưa" Tống Ba Tử hồn bay phách lạc và người, sau khi tỉnh lại biết mình ấn dấu tay vào khế ước thì vừa đánh vừa mắng Tống Ba Tử, cùng với nhi tử của hai người rời khỏi thôn Tú Thuỷ.
Nhận thức của người dân thôn Tú Thuỷ đối với sự "hãn" của Thiệu Vân An được nâng lên tầm cao mới, chọc ai cũng không thể chọc vào nam thê Thiệu Vân An của Vương Thạch Tỉnh. Vương Quách Chiêu Đệ trốn ở phía sau đám người hóng chuyện, lúc Thiệu Vân An đi ra thì sợ tới mức phắn nhanh về nhà. Thiệu Vân An này thật là đáng sợ, sau này nhất định phải tránh mặt hắn mới được. Nghĩ đến bản thân vô cớ ngồi đại lao mấy tháng, Vương Quách Chiêu Đệ chỉ muốn khóc. Nếu nàng sớm biết Thiệu Vân An đáng sợ như vậy, nàng nhất định sẽ không động vào hắn!"
Thiệu Vân An ở trên núi xuống, vừa tới cửa thì bị Chu thẩm ra ngăn đón, báo lại chuyện mới xảy ra. Cửa nhà còn chưa kịp tiến vào, Thiệu Vân An đã xoay người đi thẳng đến nhà Vương Văn Hoà. Tới cửa nhà Vương Văn hoà lại bị Triệu Hà kéo lại kể lể kỹ càng một phen. Thiệu Vân An vừa tức, vừa vui, vừa đau lòng. Hắn mừng vì phản ứng của Tưởng Mạt Hi, đau lòng vì Vương Thanh và Ni tử.
Chờ Thiệu Vân An mang theo Vương Thanh trở về, Ni tử đang được Chu nãi nãi ôm trong lòng lập tức tụt xuống, nhào vào lòng Thiệu Vân An, vùi đầu khóc lớn. Khuôn mặt Tưởng Mạt Hi căng chặt. Nhóc đi tới bên cạnh Ni tử, sờ sờ đầu bé, muốn an ủi bé. Thiệu Vân An nhìn Chu thẩm vẫn đang lo lắng nói. "Không có việc gì, đã giải quyết hết rồi. Ta mang bọn nhỏ về phòng. Tỉnh ca chắc khuya mới về, cơm chiều phiền toái Quách tiểu ca làm mấy món ngon một chút."
Quách Tử Mục. "Ngươi không cần lo, ta sẽ làm mấy món bọn nhỏ thích."
Chu thẩm. "Ngươi đi đi, chỗ này có chúng ta."
Hướng Quách Tử Mục và Chu thẩm gật đầu, Thiệu Vân An một tay bế Ni tử, một tay kéo Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi về phòng.
Chu thúc về sau Thiệu Vân An, ông tới chính phòng, Chu thẩm và Quách Tử Mục đồng thanh hỏi. "Sự tình thế nào (giải quyết thế nào)?"
Chu thúc vẻ mặt kính phục, lắc đầu nói. "Quả nhiên vẫn là Vân An lợi hại, sau này người Tống gia tuyệt đối không dám tới nữa."
"Ông mau kể đi!" Chu thấm gấp (tò mò) lắm rồi.
*****
Thiệu Vân An mang ba đứa nhỏ vào phòng của hắn và Vương Thạch Tỉnh. Trên đường về phòng, Thiệu Vân An kể lại cho ba đứa nhóc cách giải quyết vụ việc. Hắn không nói việc Tống gia viết giấy nợ, chỉ nói là bắt bọn họ ký khế ước, sau này không dám tới nữa. Trong tâm của Ni tử, chỉ cần cha nhỏ ra tay, người xấu sẽ bị cha nhỏ đuổi đi hết, cha nhỏ nói như vậy, Ni tử không sợ nữa.
Vào phòng, Thiệu Vân An lau mặt cho Ni tử, ôm bé đặt lên đùi. Thiệu Vân An đầu tiên là tặng cho Tưởng Mạt Hi một ngón tay cái chỉ lên. "Trước hết, An thúc phải cám ơn Hi nhi làm đại ca, tận chức tận trách bảo hộ đệ đệ và muội muội, hơn nữa phi thường anh dũng trút giận cho đệ đệ muội muội. Ni tử, Thanh nhi, các con cám ơn đại ca."
Ni tử mang theo giọng mũi nói. "Cám ơn đại ca."
Vương Thanh. "Cám ơn đại ca!"
Tưởng Mạt Hi nhếch môi, ánh mắt loan loan, nhưng sau đó lại trầm mặt xuống. Thiệu Vân An hiểu nhóc nghĩ gì, nói. "Bọn người xấu bị An thúc đuổi đi rồi, về sau bọn họ không dám đến lần hai. Bất quá cho dù bọn họ lại đến, An thúc tin tưởng, Hi nhi sẽ lần nữa anh dũng đứng ra bảo vệ đệ đệ và muội muội!"
Tưởng Mạt Hi nắm chặt tay, lần đầu tiên chủ động hướng Thiệu Vân An gật đầu, chứng minh sự đảm bảo của mình. Cái mũi Thiệu Vân An có hơi xót, Hi nhi thật sự đã khoẻ rồi, đại ca và Khang Thần đại ca mà gặp mặt, chắc chắn sẽ khóc.
Thiệu Vân An hít một hơi sâu, kéo Tưởng Mạt Hi lại ôm nhóc một chút, sau đó buông ra nói. "Thứ hai, cha nhỏ muốn khen ngợi Ni tử nhà chúng ta."
Ni tử khó hiểu nhìn cha nhỏ, cha nhỏ tại sao lại muốn khen bé? Thiệu Vân An vỗ vỗ Ni tử, nói. "Bởi vì Ni tử rất có chính kiến, không cho bọn họ tiến vào. Nếu bọn họ vào được, cha nhỏ khó có thể đuổi bọn họ đi, cho nên biểu hiện của Ni tử phi thường dũng cảm."
Ni tử xấu hổ, bé chỉ có khóc thôi, đâu làm gì đâu. Tưởng Mạt Hi nắm tay Ni tử thật chặt. Thiệu Vân An nói. "Ni tử của chúng ta mới bốn tuổi, đã biết chọn lựa thế nào, cho nên cha nhỏ mới khen con. Ni tử mặc dù là nữ hài tử, thế nhưng vô cùng cam đảm. Nào, hai vị ca ca ôm tiểu công chúa của chúng ta một cái."
Ni tử mỉm cười, xấu hổ mỉm cười. Tưởng Mạt Hi dùng sức ôm lấy Ni tử, Vương Thanh vươn tay, ôm lấy cả đại ca và Ni tử. Ni tử cũng nỗ lực duỗi tay, ôm lấy hai ca ca của bé. Có ca ca thương bé, có đại ca thương bé, Ni tử cảm thấy các ca ca thật tốt.
Chờ bọn nhỏ buông nhau ra, Thiệu Vân An lại nói tiếp. "Việc thứ ba, cha nhỏ muốn khen ngợi Thanh nhi. Thanh nhi hôm nay rất là thấu tình đạt lý giáo huấn bọn người mang ý đồ xấu, mạnh mẽ bảo vệ cha, bảo vệ quyền lợi của con và Ni tử, cho mọi người thấy rằng con là một thiếu niên có tri thức, biết phân biệt thiện ác. Tình thân là phải giữ gìn, nhưng chúng ta không thể để tình thân kiểm soát mìnhđược. Nếu hôm nay Thanh nhi muốn nhận ngoại gia gia, ngoại nãi nãi, vậy thì cha nhỏ không có cách nào giáo huấn bọn họ."
Vương Thanh lớn tiếng nói. "Con không có ngoại gia gia, con chỉ có cha, cha nhỏ, đại ca và muội muội Ni tử!"
Thiệu Vân An. "Còn ai nữa!"
Vương Thanh lập tức đáp. "Còn có gia gia, nãi nãi, đại bá, sư bá. Ừm, còn có đại bá và cô cô ở kinh thành! Còn có Thần đại bá!"
"Đúng. Chúng ta có nhiều người nhà như vậy. Mấy người đó không yêu thương chúng ta, chỉ biết khi dễ chúng ta, người nhà như vậy chúng ta không có cũng được."
Thiệu Vân An nắm chặt tay Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi, nói. "Cuộc sống gia đình chúng ta sẽ ngày càng phi thường phi thường tốt. Có rất nhiều người trước đây đối xử không tốt với chúng ta, nhưng khi thấy chúng ta sống dễ chịu rồi lại lấy lý do tình thân tới tận cửa đòi chiếm tiện nghi. Thanh nhi và Ni tử có, Hi nhi cũng có, tình thân là nương tựa lẫn nhau. Chưa bao giờ cha nhỏ cảm thấy chúng ta nên lấy ân báo oán, chịu nhẫn nhịn. Nếu chúng ta lấy ân báo oán, vậy cuộc sống hiện tại của chúng ta tuyệt đối không phải dạng này, các con cũng sẽ không được tự do."
Vương Thanh và Ni tử gật đầu lia lịa, hai bé từng sâu sắc lĩnh hội. Tưởng Mạt Hi không nói lời nào, chỉ mím chặt môi. Thiệu xoa đầu nhóc. "Hi nhi, An thúc biết con nghe được, con có hiểu ý của An thúc không?"
Ngoài Thiệu Vân An dự kiến, Tưởng Mạt Hi không hề chần chờ chút nào mà gật đầu. Thiệu Vân An cười nói. "Vậy con, có muốn gặp gia gia và nãi nãi không?"
Tưởng Mạt Hi mặt vô biểu tình lắc đầu. Thiệu Vân An xoa xoa đầu bé, cực kỳ vui vẻ.
"Hi nhi, chờ cha con tới, con nhất định phải gọi hắn một tiếng cha, hắn đã chờ cái này từ lâu lắm rồi!"
Tưởng Mạt Hi hơi hơi hé môi, toát ra hai chữ. "Cha nhỏ!"
Thiệu Vân An chớp chớp mắt, Tưởng Mạt Hi lại đính chính. "Cha nhỏ." Sau đó, nhóc lôi một cái ngọc bội hình tròn đeo trên cổ ra. "Cha."
Thiệu Vân An kinh ngạc. "Hi nhi, con biết cha con là ai không?"
Tưởng Mạt Hi gật đầu, đưa ngọc bội cho Thiệu Vân An xem.
"Đây là cha con cho con sao?"
Tưởng Mạt Hi gật đầu.
"Thế..." Thiệu Vân An muốn hỏi nhóc có biết chuyện phát sinh giữa cha và cha nhỏ không.
Tưởng Mạt Hi cất ngọc bội vào lại trong áo. Ni tử thanh âm non nớt hỏi. "Hi ca ca, gia gia và nãi nãi cũng không đối xử tốt với ngươi sao?"
Tưởng Mạt Hi gật đầu, trong lòng Thiệu Vân An lần thứ hai kinh ngạc, chẳng lẽ Hi nhi cái gì cũng biết?
Ni tử từ trong lòng cha nhỏ tụt xuống, đau lòng ôm lấy Tưởng Mạt Hi. "Hi ca ca, không thương tâm!"
Tưởng Mạt Hi ôm lấy Ni tử, trên mặt không nhìn ra có thương tâm hay không. Thiệu Vân An nhân cơ hội hỏi. "Hi nhi, có phải con chỉ muốn cha và cha nhỏ?"
Tưởng Mạt Hi nâng mắt. "Cữu cữu."
Thiệu Vân An gật đầu. "Đúng đúng đúng, còn có cữu cữu của con."
"An thúc."
Thiệu Vân An. "..."
"Tỉnh thúc."
Thiệu Vân An. "..."
"Ni tử."
Thiệu Vân An. "..."
"Thanh nhi."
Thiệu Vân An. "..."
Tưởng Mạt Hi lời nói ngắn gọn, kể hết tên mọi người trong Vương trạch đối xử tốt với nhóc, bao gồm cả Sầm gia gia, Sầm nãi nãi, Khang bá bá, Chu gia gia, Chu nãi nãi, còn có Chu thúc thúc ngốc ngếch hay chơi cùng bọn nhóc, Chu Thiên Bảo.
Thiệu Vân An ôm lấy Tưởng Mạt Hi, nhéo mũi nhóc một cái. "Không uổng công thương con!" Tiểu tử này, rõ ràng nói thì ít, mà lời nói lại khiến người nghe trong lòng ngọt ngào.