• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vưu Tốc rất nhẹ, cả người mềm mại, Tưởng Trì Kỳ sững người trong giây lát, còn tưởng mình đang ôm một cục bông.

Trán cô nhỏ lại đầy đặn, ép vào xương quai xanh của anh. Hơi thở yếu ớt xuyên qua lớp áo thun mỏng cùng vài sợi tóc mái cọ vào da khiến anh ngưa ngứa.

Tưởng Trì Kỳ đột nhiên cụp mắt nhìn xuống, vô thức nín thở.

Thấy cô đã ngất lịm đi mà người vẫn không ngừng nghiêng sang một bên, Tưởng Trì Kỳ lập tức tỉnh táo lại, bất ngờ vòng tay qua eo cô.

Anh dừng lại một lát rồi đổi tay ôm hẳn lấy cô.

Còn bận tâm làm gì chứ?

Cô đã ngất xỉu rồi, anh còn tâm trạng đâu mà suy nghĩ đến chuyện làm vậy có lịch sự hay không.

Bạn học bên cạnh cũng hoảng sợ khi thấy tình huống này, vội vàng gọi y tá đến giúp đỡ.

“Sao lại thế này, ban nãy vẫn ổn mà…”

Y tá cau mày, có chút đau lòng nhìn gương mặt trắng bệch của Vưu Tốc: “Bạn học, bạn là…”

“Bạn của cô ấy.”

Tưởng Trì Kỳ cũng chú ý đến hai cánh môi nhợt màu của Vưu Tốc, anh nhìn chằm chằm hai giây rồi ngước mắt: “Có chỗ nào để cô ấy nằm nghỉ một lát không?”

“Bên dưới có giường gấp đó, tôi đi lấy cốc nước đường để chừng nào bạn ấy tỉnh thì để bạn ấy uống.”

Y tá đang định quay người đi lấy nước thì một bạn bên cạnh yếu ớt giơ tay lên: “Bác sĩ ơi, chỗ ghim kim tiêm trên tay em hình như nổi mụn nước ạ…”

Y tá đành phải giải quyết vấn đề cấp bách trước.

Nhiều việc phải làm đến nỗi sứt đầu mẻ trán, y tá vội vàng rút kim rồi băng bó miệng vết thương, lại vội vàng đi lấy nước đường, nhưng mới quay đầu đã thấy Tưởng Trì Kỳ ôm Vưu Tốc vào trong lòng, khi đi ngang qua đầu xe còn duỗi tay cầm lấy một chai nước đường, một tay cầm chai nước, một tay ôm cô đi xuống xe.

Vòng eo thon gọn của chàng trai lộ ra đường cong bắt mắt bởi góc áo vô thức bị kéo lên, mu bàn tay ôm lấy eo thiếu nữ lộ ra gân xanh, vài sợi tóc đen của cô gái vô tình móc vào giữa các ngón tay của anh, sợi tóc khẽ bay nhẹ trong gió.

Khi xuống xe anh còn đặc biệt chú ý đến khuỷu tay mới được băng bó của cô, cẩn thận để tay cô không chạm vào thân xe.

Thành thạo, chu toàn mọi mặt.

“Lau đi này…”

“Cô gái kia là ai thế? Chưa nghe ai nói Tưởng Trì Kỳ có bạn gái mà?”

Mấy bạn học trong xe hiến máu thấy cảnh này thì không khỏi tò mò.

Khu nghỉ ngơi khi chờ kết quả sàng lọc có để mấy chiếc giường gấp, là kiểu giường cực hẹp có màu xanh quân đội, vừa nhìn đã biết nằm vào không thoải mái, có lẽ là những đạo cụ còn dư lại từ đợt huấn luyện quân sự trước đó.

Đôi mắt đen láy của Tưởng Trì Kỳ nhìn chằm chằm vào chiếc giường gấp, cuối cùng vẫn đặt cô nằm lên.

Anh lấy điện thoại từ trong túi quần Vưu Tốc ra, ấn hai lần mà vẫn không mở được, tức đến nỗi muốn bật cười, đành phải lấy điện thoại của mình gọi cho Thắng Thiên Dương.

“Alo anh Tưởng?”

Đầu dây bên kia rất ồn ào, Thắng Thiên Dương còn đang hát chúc mừng sinh nhật, bầu không khí náo nhiệt sôi động truyền vào tai anh.

Trong mắt Tưởng Trì Kỳ hiện lên nét bực bội, ánh mắt lại lướt qua gương mặt trắng xanh đáng thương của cô, giải thích ngắn gọn những gì vừa xảy ra cho Thắng Thiên Dương nghe.

Đầu dây bên kia lập tức gào lên, chẳng qua người kêu không phải Thắng Thiên Dương.

Tần Lâm nghe được một nửa đã vội vàng cướp lấy điện thoại, giọng điệu cực kỳ nôn nóng: “Sao lại ngất xỉu, tôi đã nói nó thức đêm thì không hiến máu được mà…”

“Y tá nói nghỉ ngơi mười phút là ổn.”

“Bây giờ nó vẫn chưa tỉnh à?” Tần Lâm hỏi.

Hình dung như vậy có hơi đáng sợ, nhưng nó là sự thật.

Để xác nhận, Tưởng Trì Kỳ duỗi tay nhéo mạnh vào má cô mà Vưu Tốc vẫn chẳng có chút phản ứng nào.

Anh nhìn chằm chằm vào vệt đỏ dần hiện rõ trên má cô rồi “Ừ” một tiếng coi như trả lời.

Vốn dĩ nhờ Tưởng Trì Kỳ trông nom Vưu Tốc đã là làm phiền anh, bây giờ Vưu Tốc ngất xỉu, Tần Lâm nghĩ đến những bức ảnh mà Tưởng Trì Kỳ đang lạnh lùng xụ mặt trên diễn đàn, lập tức cảm thấy không yên tâm.

Cô nàng lặng lẽ che điện thoại lại, huých nhẹ vào tay Thắng Thiên Dương: “Ê, bình thường tính tình người anh em của cậu thế nào?”

Vẻ mặt của Thắng Thiên Dương nghiêm túc: “Cực kỳ tệ.”

“Ah…”

Tần Lâm hít sâu một hơi, lại ghé sát vào điện thoại rồi cẩn thận hỏi: “Tưởng Trì Kỳ, cậu còn nghe không?”

“Còn.”

“Hôm nay làm phiền cậu nhiều rồi, nếu cậu không rảnh để trông nó thì không sao đâu, để tôi gọi bạn cùng phòng…”

“Hôm nay cũng hơi rảnh.”

Tưởng Trì Kỳ thản nhiên đáp, anh còn đang rảnh tới nỗi chơi đùa với bên tay còn lại của cô.

Anh nắm lấy cổ tay cô rồi lắc lư, nhìn ngón tay rũ xuống rồi đong đưa qua lại.

“Lát nữa tôi đưa cô ấy về phòng ngủ.” Anh bổ sung thêm một câu.

Tần Lâm: !

Má ơi, chủ động vậy sao?

Tần Lâm khựng lại một hồi rồi nói: “Cậu biết sau khi Bạch Tuyết trúng độc thì tỉnh lại thế nào không?”

Tưởng Trì Kỳ:…

“Được rồi, dù sao các cậu ở cạnh nhau cho hòa thuận đấy.” Tần Lâm lại dặn dò.

Thắng Thiên Dương nói chen vào: “Đã ngất xỉu rồi còn ở cạnh nhau hòa thuận cái gì?”

“Tôi thấy Tốc Tốc nó có thể bị choáng váng bởi tính khí của cậu ta đấy.”

“Nể mạch não của cậu thật.”

Bên kia không ngừng cười đùa, Tưởng Trì Kỳ vừa định tắt máy thì lại nghe thấy giọng nói nghiêm túc của Tần Lâm: “Tưởng Trì Kỳ, chờ sau khi Tốc Tốc tỉnh lại, cậu có thể cách nó xa một chút…à không được, không được cách xa.”

“Là kiểu khoảng cách tinh thần gần một chút, mà khoảng cách thân thể thì xa ấy.”

Tưởng Trì Kỳ cố gắng hiểu những lời Tần Lâm nói, hai giây sau anh mới đáp “Được” rồi cúp máy.

Sau đó số phòng ký túc xá nữ cũng được gửi đến điện thoại của anh.

Đầu nặng như rót chì, muốn nôn mửa, gương mặt nhỏ của Vưu Tốc nhăn lại, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy xoáy tóc của Tưởng Trì Kỳ khi anh cúi đầu xuống.

Anh dường như cảm nhận được điều đó, nghe thấy tiếng hừ hừ khó chịu gần trong gang tấc là lập tức cất điện thoại rồi nhìn qua.

Vưu Tốc nhíu mày, sắc mặt nhìn còn cay đắng hơn trước.

Cô nhớ lại chuyện vừa xảy ra.

Hình như sau khi lấy máu, cô đột ngột đứng dậy nên mới bị ngất đi, mà quan trọng hơn cả là cô ngã thẳng vào lòng Tưởng Trì Kỳ? Bây giờ còn đang ở nơi khác, Vưu Tốc ghé mắt nhìn chiếc giường gấp đơn giản màu xanh lục lại càng xấu hổ hơn.

Nhất định cô không phải vô thức bò tới đây.

A…

Sau khi được người khác chăm sóc thì hẳn phải nói lời cảm ơn, thậm chí còn phải mời người ta ăn cơm để tỏ lòng cảm kích. Nhưng đối với người mắc phải chứng sợ giao tiếp với người khác phái như Vưu Tốc, quả thật đây chính là cực hình. Ánh mắt Vưu Tốc dừng ở miếng vải băng bó trên tay, trong lòng dần muốn phát điên.

Đáng lẽ cô không nên ham hố chút điểm cộng ấy.

“Cái đó…”

Tưởng Trì Kỳ vừa nghịch chai nước vừa thản nhiên “ừ” một tiếng.

“Vừa nãy tôi, cậu…” Vưu Tốc lắp bắp.

“Không cần cảm ơn.”

Đội ơn cậu nhiều vì đã biết tôi định nói cái gì.

Vưu Tốc cảm kích nhìn anh, lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nửa chừng ngồi dậy mặc kệ cả cánh tay đau nhức: “Thế tôi về ký túc xá trước đây.”

Hôm nào mời cậu ăn cơm, hôm nào…

Vưu Tốc nói không thành lời.

Tưởng Trì Kỳ không có quá nhiều cảm xúc, chỉ là sau khi thấy Vưu Tốc đứng dậy rồi vô thức gãi mặt, anh mới đột nhiên nhỏ giọng cười một cái.

Nụ cười của anh khiến Vưu Tốc bối rối, cô lại gãi gãi mặt mấy cái, còn tưởng là trên mặt mình dính cái gì.

Dạ dày vẫn không được thoải mái, Vưu Tốc đứng lên sửa sang quần áo: “Vậy…”

“Bác sĩ bảo cậu uống nước đường.”

Lời tạm biệt bị cắt ngang, Tưởng Trì Kỳ đưa cho cô một chai nước nhìn giống hệt lọ truyền dịch.

Bảo cô uống thứ này á?

Vưu Tốc muốn từ chối theo bản năng, nhưng nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, cô vẫn cẩn thận nhận lấy rồi mở nắp chai, thấy Tưởng Trì Kỳ dùng ánh mắt như đang giám sát, đành cố nén mà nhấp một ngụm.

Vị ngòn ngọt… không tệ lắm.

Cảm giác khó chịu trong bụng giảm đi đôi chút, Vưu Tốc thở phào một hơi: “Vậy…”

“Tôi còn tìm cho cậu một cái gậy.”

“?”

Anh đang nói gì vậy chứ?

Ba phút sau, Vưu Tốc chống vào một cây gậy mà chẳng biết anh nhặt ở đâu, lại lần nữa phản kháng: “Tôi thấy mình có thể tự đi được mà.”

“Nói ít thôi.”

“…”

Bình thường cô cũng đâu phải người nói nhiều.

Kế hoạch đường ai nấy đi ban đầu không thể thực hiện, trong nhất thời Vưu Tốc không biết Tưởng Trì Kỳ là sợ cô ngất xỉu ngang đường hay là muốn nhìn dáng vẻ cô xấu mặt chống gậy nữa.

Con đường này là con đường duy nhất từ ký túc xá đến căng tin nên có rất nhiều người qua lại.

Đến khi mọi người thấy tay cô cầm gậy, từng bước đi “gian khổ”, ai nấy đều đồng thời tỏ ra quan tâm mà tránh đường nhường cho cô đi, trên trán Vưu Tốc như hiện ra ba vạch đen, cô sắp không nhịn được nữa rồi.

“Bịch”

Cây gậy bị ném xuống đất, cô quay đầu lại.

“Tôi có thể nhảy lò cò luôn ở đây đấy, cậu có tin không?”

Tưởng Trì Kỳ nhướng mày nhìn cô vén tay áo như chuẩn bị đi đánh lộn, sau đó còn duỗi tay ra: “Mời cậu.”

“…”

Bị ép vào tình huống không thể không nóng nảy, Vưu Tốc cảm thấy mình đã chẳng còn khẩn trương hay sợ hãi khi nói chuyện với Tưởng Trì Kỳ nữa, ngược lại cô còn muốn tranh luận với anh một trận.

Anh xử sự như vậy thật sự rất khó chịu đấy có biết không hả?

Tưởng Trì Kỳ không mấy quan tâm, sải chân đi trước cô hai bước, nhìn anh từ phía sau trông rất ngang ngược, có loại khí chất vô cùng kiêu ngạo khiến người ta phải tức giận.

“Đi nhanh lên.” Anh ra lệnh.

Vưu Tốc bực bội cắn môi, trong lòng thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tiên nhà anh, tức giận chống gậy đi tiếp.

Trước đây Vưu Tốc chưa bao giờ cảm thấy con đường từ cổng Bắc đến ký túc xá của mình lại xa đến vậy.

Ánh sáng màu đỏ cam che phủ nửa bầu trời, trong sắc trời chạng vạng giống như vệt sáng hắt ngang qua những tầng mây, cơn gió ấm áp giữa hè thổi qua làm tay áo đung đưa, cuối cùng hai người cũng đi tới ký túc xá của Vưu Tốc.

Vưu Tốc như trút được gánh nặng, nghĩ lập tức có thể thoát đi nên trong nhất thời, tâm trạng cũng an tâm hơn hẳn: “Cảm ơn cậu nhiều nhé.”

“Việc nhỏ thôi.”

Đây có thể xem như là kết thúc rồi nhỉ, Vưu Tốc hài lòng nghĩ, mới quay người bước lên bậc thang thì đã bị gọi lại.

“Vưu Tốc.”

“Hả?”

Sao anh lại biết tên của cô, Vưu Tốc khó hiểu quay đầu lại.

“Cái gậy.” Tưởng Trì Kỳ hất cằm.

Đừng nói với cô rằng anh muốn lấy lại cây gậy này nhé…

“…” Được rồi, anh muốn đòi lại thật.

Vưu Tốc vừa muốn bước xuống bậc thang thì đã thấy Tưởng Trì Kỳ bước nhanh tới, anh nhận lấy cây gậy rồi nhàn nhạt nói: “Lát nữa cậu vịn tay vịn cầu thang để đi lên.”

“Ừ, tôi biết rồi.”

“Còn có cái này.”

Đến khi thấy Tưởng Trì Kỳ lấy điện thoại của cô từ trong túi quần anh ra, Vưu Tốc thừa nhận rằng có trong giây lát cô đã định quỳ xuống để xin anh tha thứ.

Đầu óc cô trống rỗng, hồi hộp nắm chặt lấy gấu áo, nín thở chờ đợi thẩm phấn.

“Hết pin nên tắt máy rồi.”

Phù, sợ gần chết.

Hahaha, cũng may chưa bị lộ, lần sau cô còn dám nữa.

Vưu Tốc vui vẻ cầm lấy điện thoại: “Vậy tôi lên đây.”

“Khoan đã.”

Trên gương mặt luôn xa cách của Tưởng Trì Kỳ lộ ra vẻ lưỡng lự, nhưng sự do dự đó biến mất ngay sau một giây, anh lấy điện thoại ra rồi thản nhiên hỏi: “Chúng ta kết bạn wechat được không?”

Vưu Tốc: !!

“Tôi…”

Nói không có wechat thì ma nào tin chứ?

“Điện thoại tôi hết pin rồi.” Cô gãi gãi mũi.

“Không sao, cậu đọc số điện thoại đi, để tôi tự gửi lời mời kết bạn.”

Tác giả có chuyện muốn nói: Tốc Tốc à, sớm hay muộn thì cũng phải trả nợ thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK