• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh trai….

Anh trai của ai chứ? Tôi là con một mà!

Trước kia trên mạng chỉ đùa cho vui gọi vậy thôi, ai cho anh tự tiện mang cái nickname đó ra ngoài đời thật chứ!

… Cái danh xưng kia bị lật tẩy một cách trắng trợn, lời bóng gió của cô cũng bị anh nhẹ nhàng bác bỏ.

Còn nói lời chúc ngủ ngon cái nỗi gì, tối nay làm sao tôi ngủ được đây!

Khuôn mặt Vưu Tốc nhăn nhó như khổ qua, không dám quay đầu lại, hai chân như bị đổ bê tông đứng chôn chân tại chỗ, đầu óc dần dần trở nên tê liệt.

Xung quanh tĩnh lặng, chỉ có đôi tình nhân bên hông ký túc xá môi lưỡi quấn quýt, tiếng động ái muội khe khẽ vang lên trong không gian yên ắng.

Cô gái cảm thấy căng thẳng như một sợi dây cung bị kéo căng đến cực hạn, đứng sững vài giây rồi cuối cùng dồn hết can đảm, kéo lê đôi chân tê cứng chạy thẳng vào ký túc xá.

Không đáp lại anh một câu nào.

Chạy thoăn thoắt như thể đang gặp phải nạn lớn mà bỏ trốn.
Vượt liền ba tầng lầu không đổi hơi, mãi đến khi mở cửa phòng 305, Vưu Tốc mới hít vào một hơi thật sâu.

Dựa lưng vào cửa, ngực phập phồng dữ dội như một con cá mắc cạn trên bờ.

“… Gì đây? Sao trông mày thê thảm vậy?”

Đôi mắt Vưu Tốc mờ mịt, ánh lên tia lệ nhòe nước — bị doạ đến hoảng loạn rồi.

Cô chỉ mải đắm chìm trong thế giới của mình, không hề nghe thấy câu hỏi của Mạn Mạn.

Giây tiếp theo, cô như sực nhớ ra điều gì, rút điện thoại ra nhanh như chớp.

Vưu Tốc: Chào cậu, vừa rồi lúc leo cầu thang tôi chẳng may ngã từ tầng bảy lăn xuống mất trí nhớ luôn, những gì vừa xảy ra tôi đều không nhớ gì cả.

Vưu Tốc: Xin hỏi tôi có thể xoá cậu không?

Tưởng Trì Kỳ: Hình ảnh cười mỉm.jpg

Tưởng Trì Kỳ: Cậu thử xem.

Không lừa được anh rồi.

Trí thông minh của cô cũng hơi bị lợi hại đấy nhỉ…

Vưu Tốc lại một lần nữa rơi vào tuyệt vọng.

“Tốc Tốc?” Mạn Mạn mặt đầy lo lắng, vẫy tay trước mặt cô, “Mày đừng làm tao sợ mà.”

Lúc này Vưu Tốc mới hoàn hồn lại, vịn vào mép tường, chậm rãi bước tới ghế ngồi, hành động chậm chạp như một cụ già mệt mỏi.

“Tao không sao…”

Vừa dứt lời, cửa phòng lại bị mở ra, Tần Lâm xồng xộc xông vào.

“Tốc Tốc!”

Giọng điệu thảm thương, nghe như một thích khách cổ đại thất bại trong việc hoàn thành nhiệm vụ.

Nhiệm vụ của cô nàng thất bại rồi!

“Hu hu hu!”

Ánh mắt giao nhau, hai cô gái lập tức ôm đầu khóc lớn, thu hút một đám đông sinh viên vừa ăn hạt dưa vừa hóng chuyện.

Không muốn để nhiều người biết sự bất lực của mình, Tần Lâm đảo mắt một vòng, kéo thêm hai cái ghế rồi dẫn Vưu Tốc rời khỏi “hiện trường”.

Trên ban công, tấm kính phản chiếu vẻ mặt bi thương của Vưu Tốc.

Tần Lâm mạnh mẽ đè cô xuống ghế ngồi, “Tốc Tốc, nghe tao nói đã. Lúc đầu đúng là tao đã kéo được cậu ta ra ban công, nhưng ai mà ngờ ngoài ban công lại có buộc một con chó chứ!”

“Khi đó tao nhanh chóng nghĩ đến việc phải khống chế cả Thắng Thiên Dương lẫn Tưởng Trì Kỳ cùng một lúc. Nhưng ai mà ngờ Thắng Thiên Dương như đã biết trước kế hoạch của bọn mình vậy, kéo phăng cửa ban công ra, còn đẩy Tưởng Trì Kỳ ra ngoài rồi chốt cửa lại!”

“Tao đã chiến đấu với con chó kia một trận trên ban công, cuối cùng nghe thấy tiếng đóng cửa bên ngoài mới đoán tụi mày về trước rồi. Mày… mày không sao chứ?”

Nói một hơi dài kể hết đầu đuôi sự việc, lúc này Tần Lâm mới dám ngẩng đầu nhìn biểu cảm của cô bạn thân.

Cái dáng vẻ hồn bay phách lạc này, chắc chắn là bị uy hiếp rồi.

Bị bắt gặp đang lén lút nhìn trộm điện thoại người ta, rất dễ bị nghi ngờ nhân phẩm. Nghiêm trọng hơn thì có khi còn phá vỡ nhân duyên này nữa…

Sao lại khổ thế này.

Tần Lâm cúi thấp, giữ chặt hai vai Vưu Tốc, “Hay mày cứ đổ hết tội lên đầu tao đi—”

“Lâm Lâm, cuộc đời tao gặp phải bước ngoặt bi thảm rồi.”

Giọng cô yếu ớt, vô hồn.

“Mày đừng doạ tao chứ, đừng bảo là diễn cảnh giang hồ, Tưởng Trì Kỳ đe doạ sẽ không cho mày sống yên ở đại học L đấy nhé?” Tần Lâm hoảng hốt hỏi dồn.

Nghe nói Tưởng Trì Kỳ có một người thân đã đầu tư một khoản tiền lớn cho đại học L, lần trước kinh phí lắp đặt điều hoà chính là từ số tiền đó.

Vưu Tốc yếu ớt lắc đầu.

“Cậu ta muốn cắt đứt quan hệ với mày?”

Lắc đầu lần thứ hai.

“Cậu ta… bắt mày quỳ xuống dập đầu ba cái?”

Lắc đầu mãi không thôi.

“Cậu ta tỏ tình với mày rồi?” Tần Lâm bắt đầu mạnh dạn suy đoán.

“… Chết đi!”

“Vậy rốt cuộc là có không?”

“Không đời nào, cậu ta nói nếu sau này còn gặp tao thì sẽ làm thịt tao luôn.”

Khoé môi Vưu Tốc khẽ nhếch, nụ cười nhợt nhạt hiện rõ trên gương mặt.

“!!”

Chuyện này có vẻ rắc rối thật rồi.

Tần Lâm còn chưa kịp nghĩ thêm câu nào để an ủi, đã thấy Vưu Tốc ôm ghì lấy ghế, bóng lưng buồn bã, bước chân nặng nề bước ra khỏi ban công.

Bầu trời dần tối.

Giữa khung cảnh đêm đầy sao sáng rực rỡ, bầu không khí trong phòng 305 đột ngột thay đổi. Hai cái giường của chủ nhân căn phòng bị bao trùm bởi đám mây đen dày đặc, thỉnh thoảng lại có tia sét đánh rạch ngang bầu trời.

Trong đó, cô gái có đám mây đen nặng nề nhất trên đầu, điện thoại cứ sáng lên từng hồi.

Vưu Tốc: Sao cậu không thể tin rằng trên đời này có một loại bệnh nhân tâm thần phân liệt có thể dùng điện thoại để điều khiển chứ?

Vưu Tốc: Có người hễ cầm điện thoại là quần tự bay mất, cửa miệng cũng không giữ được nữa…

Vưu Tốc: Tôi thật sự không cố ý nói mấy lời đó đâu, cục cưng ạ.

Thói quen dùng từ “cục cưng” theo sau khiến da đầu Vưu Tốc tê rần một trận.

Cô lập tức copy dòng chữ đó, xóa tin nhắn cũ rồi mới paste lại một bản sửa đổi cẩn thận để gửi. Bồn chồn chờ đợi phán quyết.

Cô úp mặt vào chiếc gối đã bị đè bẹp dúm, chỉ khi nhận ra điện thoại bên cạnh lóe sáng mới xoay người lại.

Khung chat của anh hiện lên một chấm đỏ nhỏ.

Cô mở ra với lòng đầy thấp thỏm, hy vọng lần này có thể nhận được lời tha thứ.

Cô nín thở, mắt dán vào màn hình.

Tưởng Trì Kỳ: Anh tin rồi, cục cưng.

Vưu Tốc: “……”

Tưởng Trì Kỳ: Vẫn chưa ngủ à, cục cưng?

Đừng quá đáng quá…

Tưởng Trì Kỳ: Anh buồn ngủ rồi, ngủ trước đây, cục cưng.

Nước mắt Vưu Tốc như muốn chảy ra.

Ngẫm nghĩ suốt nửa tiếng, cô mới từ từ cầm lại điện thoại.

Cô từng nghĩ mình đi sai đường rồi. Đáng lẽ không nên đoán mò làm gì, nếu cô tin lời anh nói, hoàn toàn có thể dần dần từ bỏ danh xưng “Nicotine đau buồn” đầy ảm đạm ấy, mà bắt đầu mối quan hệ thực tế với anh.

Như vậy đâu đến nỗi rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan như bây giờ.

Mặt tối tăm không ai biết của cô lần đầu tiên bị phơi bày, mà Tưởng Trì Kỳ lại là người đầu tiên chứng kiến.

Tối nay… dường như anh cũng cầm điện thoại cô xem gì đó, thậm chí còn dùng tài khoản của cô để nhắn tin.

Vì sao vậy? Không lẽ anh đã biết trước rằng cô chính là “Nicotine đau buồn”?

Ý nghĩ đó vừa thoáng qua liền bị Vưu Tốc bác bỏ ngay. Tính cách Tưởng Trì Kỳ ngang ngược, kiêu ngạo là thế, một hạt cát còn không lọt qua nổi mắt anh thì làm gì có chuyện anh chịu im lặng mà chơi cái trò mèo vờn chuột trong bóng tối như vậy?

Trò trốn tìm… tìm cái gì mà tìm!

Có lẽ chỉ đơn giản là vì phát hiện mình bị ai đó đọc trộm tin nhắn, nên mang tâm lý “ăn miếng trả miếng” mà tra lại, rồi tình cờ phát hiện thân phận thật của cô thôi.

Đúng là xui xẻo thật!

Nghĩ đến chuyện sau này có thể sẽ gặp anh ở trường, tim cô đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Sự yêu thích của Tưởng Trì Kỳ và lòng tự tôn của cô cứ đấu đá mãi không phân thắng bại, cuối cùng chẳng đi đến kết quả nào.

Vưu Tốc lắc đầu, quyết định tạm thời không nghĩ đến nữa.

Còn một vấn đề nữa.

Nếu tất cả mọi người xung quanh đều biết mặt thật của cô… thì đúng là địa ngục trần gian.

Vưu Tốc băn khoăn một lúc lâu mới gửi tin nhắn cho Tưởng Trì Kỳ, nhờ anh giữ bí mật.

Xong rồi rúc vào chăn, co người lại như một đứa trẻ.

Liệu anh sẽ nghĩ cô ra sao?

Có khi nào anh nghĩ cô bị bệnh không? Rõ ràng ngoài đời thì tránh con trai như tránh tà, thế mà trên mạng lại bày đủ trò.

Vưu Tốc hồi tưởng lại những lời mà Tưởng Trì Kỳ đã nói với cô dưới ký túc xá tối qua, không cảm thấy có chút căm ghét nào trong đó. Nhiều hơn là sự bông đùa, như thể anh đang trêu ngược lại cô.
… Giống như đang trả đũa tất cả những lần cô từng trêu chọc anh trước đây.

Thật sự quá đáng sợ!

Chủ nhật, cô trốn tránh thực tế bằng cách nằm lì trong phòng ngủ suốt cả ngày. Mãi đến sáng thứ Hai, khi cuối cùng cũng lết mình ra khỏi giường, đầu óc Vưu Tốc mới dần hoạt động lại.

Cô uể oải đánh răng rửa mặt, rồi ôm chiếc balo đựng sách vở đi ra khỏi ký túc xá.

Cô gái trùm kín mít cả người, đội mũ lưỡi trai che kín cả khuôn mặt, bước chân vội vã.

Tần Lâm đi bên cạnh cũng căng mắt nhìn khắp bốn phương tám hướng, cảnh giác cho cô.

“Trong bán kính 500 mét phía trước không phát hiện thấy Tưởng Trì Kỳ.”

Tần Lâm tin lời Tưởng Trì Kỳ nói rằng nếu gặp lại sẽ xử lý cô, vậy là Vưu Tốc đã thành công có được một đồng minh đắc lực trong việc tránh mặt anh.

Đúng là phải tránh thật rồi.

Sáng Chủ nhật, sau khi nhận được tin nhắn của Tưởng Trì Kỳ rằng anh sẽ không tiết lộ chuyện này với người khác, Vưu Tốc lập tức chặn anh.

Đây là hành động đã được cô suy tính kỹ lưỡng.

Tạm thời ngăn chặn, đợi qua cơn sóng gió này, cả hai bình tĩnh lại rồi tính sau.

Phòng ngừa trước vẫn hơn, để tránh việc cô lại nhận thêm mấy câu nói khiến ngón chân muốn bấu chặt xuống đất vì xấu hổ.

Thậm chí sau đó, cô còn chủ động nhắn tin qua Alipay cho Tưởng Trì Kỳ, giải thích rằng việc làm đó không hề có ác ý, chỉ là vì cô chưa vượt qua được rào cản tâm lý của mình.

Tưởng Trì Kỳ trả lời lại một câu: “Có thể hiểu được.” Lúc ấy, Vưu Tốc mới thở phào nhẹ nhõm.

“Hiện tại trong bán kính 500 mét vẫn không thấy ai.”

Cuộc báo cáo tình hình của “trinh sát” tiếp tục được phát trực tiếp đến tận cửa lớp học, Vưu Tốc lúc này mới thở ra nhẹ nhõm. Cô khẽ nở nụ cười nhẹ nhõm, tháo mũ bước vào giảng đường.

Người đàn ông chống cằm ngồi ở hàng ghế đầu, ngay gần cửa lớp, bỗng đứng dậy.

Anh bước nhanh về phía cô, vô cùng tự nhiên kéo cô gái còn đang ngơ ngác đi ra ngoài.

Một loạt động tác liền mạch trôi chảy.

Nhận ra người trước mặt, tim Tần Lâm lập tức đập loạn nhịp. Cô nàng định chạy tới giúp bạn mình thì lại nghe Tưởng Trì Kỳ quay đầu lại nói rõ ràng:

“10 phút sau sẽ trả cô ấy lại.”

Vốn không dám đối đầu trực diện, nay có thêm lời đảm bảo, Tần Lâm lại có lý do để quay lại lớp. Cô nàng tìm một chỗ ngồi ở hàng ghế sau rồi nhắn tin cho Thắng Thiên Dương, thăm dò xem dạo này tâm trạng của Tưởng Trì Kỳ thế nào.

Dù sao thì cũng có thể lờ mờ đoán được tình cảnh sắp tới của Tốc Tốc đáng thương.

Bị kéo ra ngoài, Vưu Tốc lập tức uể oải hết hy vọng.

Chiếc mũ lưỡi trai trong tay lại bị cô đội lên đầu lần nữa, đè chặt xuống, che kín mặt mũi.

Coi như không thấy cô, không thấy cô…

Cô mím mím đôi môi khô khốc, trước mắt bỗng sáng rực lên.

Chiếc mũ che mặt bị Tưởng Trì Kỳ cầm lấy, xoay tròn trong tay anh, ánh mắt anh lười biếng, không hề né tránh nhìn cô chăm chú.

Trước mặt đối chứng như thế này, không khác gì tra tấn.

Vưu Tốc cúi đầu, căng thẳng định tìm cớ để chuồn, nhưng vô tình lại nhìn thấy trên cổ Tưởng Trì Kỳ có đeo một sợi dây chuyền bạc, nơi xương quai xanh lủng lẳng một ngôi sao bốn cánh màu tối.

Đó là phần thưởng của buổi hoạt động lần trước.

Cô khựng lại.

“Này này, hoàn hồn đi.”

Ngón tay người đàn ông co lại gõ nhẹ lên trán cô.

… Cảm giác nơi trán lại nhắc nhở Vưu Tốc điều gì đó.

Cô hạ mắt, lùi lại nửa bước, khom người đặt tay yếu ớt lên đầu gối, ra vẻ ngập ngừng: “Hình như…”

“Động lòng rồi hả?”

“…”

“Phát bệnh rồi.”

Vưu Tốc thành thật nhìn anh, gương mặt vô cùng đau khổ, còn xen lẫn chút tội nghiệp. “Có lẽ là do lúc nãy cậu chạm vào trán tôi, nên bây giờ khó chịu quá.”

“À.” Tưởng Trì Kỳ thu chiếc mũ trong tay lại, giọng nói kéo dài, hơi lười nhác, “Thế phải làm sao bây giờ?”

“Có cần đến phòng y tế không?”

“Không cần đâu, tôi quay lại lớp nghỉ ngơi là…”

Câu còn chưa nói hết, Vưu Tốc nhạy bén cảm nhận được có thứ gì đó nhẹ nhàng phủ lên đầu mình.

Nhân lúc chỉnh mũ cho cô, Tưởng Trì Kỳ cúi người xuống, mặt ngang tầm với cô, đôi mắt sâu thẳm ẩn dưới mái tóc đen.

Giọng anh càng thêm tò mò, hỏi một cách rất nghiêm túc:

“Chạm trán thôi mà đã phát bệnh. Vậy bây giờ nếu tôi hôn cậu một cái, liệu cậu có bị độc phát mà chết luôn không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK