• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng vỗ tay kéo dài mãi cho đến khi một bạn khác bước lên sân khấu, ban giám khảo khen ngợi rằng bài nói của anh có chiều sâu tư tưởng, cuối cùng nở nụ cười hài lòng khi đánh dấu điểm số vào bảng chấm.

Thi xong, Tưởng Trì Kỳ bước ra từ cửa trước mà không thèm nhìn kết quả.

Là Thắng Thiên Dương tò mò quá, len lỏi xuống hàng ghế đầu xã giao một hồi mới biết được điểm số của cậu bạn thân. Từ cách trình bày cho đến nội dung đều xuất sắc, chỉ duy nhất có một phần bị trừ điểm.

Vì không cài cúc áo vest, trông quá tùy tiện nên bị trừ điểm phong thái.

Biết chuyện này, Tưởng Trì Kỳ chỉ uống một ngụm nước, tháo cà vạt ra, uể oải nói: “Vốn dĩ không định vào vòng trong.”

Vưu Tốc sống rất mệt mỏi, điều này Tưởng Trì Kỳ nhìn ra được.

Đêm qua hơn mười giờ cô đến tìm anh, than thở rằng mình thấy đau đầu.

Ban đầu cô định làm nũng để được chút thương cảm, nhưng sau khi anh hỏi ra thì mới biết, cả ngày cô phải lên lớp rồi lại tham gia hoạt động của hội sinh viên, nghe đâu giữa chừng còn làm thêm một số việc chỉnh sửa video, làm việc căng thẳng như thế không đau đầu mới lạ.

Lúc đầu anh định chọn một đề tài truyền cảm hứng, ăn mặc chỉnh tề, đứng dưới ánh đèn sân khấu cho cô ngắm nhìn.

Nhưng sau khi trò chuyện, nghe những gì cô kể, anh không tài nào ngủ được, thế là thức đêm để sửa lại chủ đề bài thuyết trình.

Không thể truyền cảm hứng nữa, nếu truyền cảm hứng quá, có khi cô lại không ngủ, ngày đêm liều mạng mất.

Vưu Tốc đứng một chỗ do dự lúc lâu, cuối cùng mới chầm chậm bước tới, ngẩng đầu nhìn anh, “Tưởng Trì Kỳ, cậu có thể nói chuyện riêng với tôi một chút được không?”

Sớm đã đoán trước cô sẽ đến.

Chàng trai đang dựa lưng vào tường cũng đứng thẳng dậy, nhướng mày.

“Được, để tôi thay đồ đã.”

Trong lúc chờ đợi, cuối cùng Vưu Tốc cũng hoàn thành và nộp bài tập của mình.

Cô nhờ Tần Lâm mang máy tính về, rồi chờ Tưởng Trì Kỳ đến, chuẩn bị rủ anh ra sân đi dạo.

Sân trường sau cơn mưa vẫn còn những vũng nước lớn nhỏ đọng lại, trông thoáng đãng và tươi mới.

Bước đi của Vưu Tốc nặng nề, sóng vai với Tưởng Trì Kỳ.

Anh thay chiếc áo hoodie rộng rãi, vẻ thoải mái trở lại như thường ngày, hai tay bỏ túi bước thảnh thơi, chẳng giống người vừa nghiêm túc đứng trên sân khấu lúc nãy chút nào.

Phát hiện mình đã lén nhìn anh mấy lần, cuối cùng Vưu Tốc mới mở miệng ngập ngừng.

“Thật ra… tôi có một số chuyện không biết nên nói với ai nên cứ giữ mãi trong lòng. Ban đầu nghĩ rằng mình đang theo đuổi cậu thì không nên tâm sự mấy chuyện tiêu cực, nhưng tôi cảm thấy cậu là người rất mạnh mẽ, có lẽ cậu có thể giúp tôi giải tỏa chút băn khoăn.”

“Cậu có muốn nghe tôi nói không?”

“Vinh hạnh của tôi mà.”

Tưởng Trì Kỳ khẽ cười.

Rốt cuộc cũng phải có lần thẳng thắn với nhau.

Vưu Tốc hít sâu một hơi.

Gió thu mang theo hơi lạnh lướt qua khoảng không giữa hai người, đường chạy được gột sạch bởi cơn mưa trông trong veo.

Cô thu lại ánh mắt, vừa đi vừa nhìn mũi giày, đầu cúi thấp như muốn rũ xuống đất.

“Tôi luôn cảm thấy mình là một người rất kỳ lạ…”

Tim Tưởng Trì Kỳ khẽ thắt lại, nhìn xuống đỉnh đầu cô gái, nhưng không cắt ngang.

Câu đầu tiên vừa nói ra, cô gái mới thở phào nhẹ nhõm, vai dần thả lỏng.

“Cậu biết hoàn cảnh của tôi nhỉ, sự khác biệt giữa cuộc sống thực và trên mạng lớn thế nào, tôi biết mình khá đáng xấu hổ.”

“Nhà tôi khó khăn nên tôi phải ra sức kiếm tiền, vì học bổng mà phải chạy khắp các hoạt động của trường, nhưng dù lịch sinh hoạt dày đặc, đến khi rảnh rỗi tôi vẫn không thể ngừng suy nghĩ linh tinh.”

“Những suy nghĩ đó mơ hồ có liên quan đến bài diễn thuyết của cậu hôm nay, sự cân bằng và tự tại. Tôi vẫn luôn không thể tha thứ cho chính mình, muốn một mình gánh vác tất cả gánh nặng của gia đình, hoặc là… tôi chẳng hiểu sao bản thân lại không thể thư giãn, cứ thấy áp lực rất lớn.”

“Áp lực lớn lại tiếp tục lên mạng giải tỏa, cái cảm giác đối lập lặp đi lặp lại này lại khiến tôi lo lắng, như thể rơi vào vòng luẩn quẩn, tôi không biết làm sao để tìm được sự cân bằng…”

“Tôi có nên cho mình nghỉ ngơi một chút không? Nhưng không có thu nhập tạm thời lại khiến tôi lo lắng.”

Không gian im lặng trong giây lát.

Xung quanh mãi không có tiếng trả lời.

Vưu Tốc bĩu môi, ngẩng đầu nhìn anh, giọng đầy trách móc.

“Tôi nói nhiều như thế, vậy mà cậu lại không nghe!”

“Nghe mà.”

Tưởng Trì Kỳ cười, chàng trai cố nén đi cảm giác khó chịu trong lòng, chần chừ một chút rồi vẫn nhẹ nhàng xoa tóc cô, giọng hạ xuống.

“Trước khi trả lời câu hỏi của cậu, tôi muốn hỏi trước một câu.”

“Tại sao cậu không thể tiếp xúc với con trai ngoài đời, cậu đã từng đi khám chưa?”

“Không muốn trả lời cũng được.”

“… Chưa.” Vưu Tốc mím môi, lí nhí đáp, “Chưa từng khám.”

“Thật ra tôi cũng thấy lạ, tôi nhớ hồi cấp hai học nhóm cùng các bạn nam chẳng có gì không thoải mái, là từ sau cấp ba, năm lớp 11 thì phải… lúc ấy tự dưng giống như biến thành người khác vậy.”

Đôi mắt anh khẽ nheo lại, dừng một chút rồi nói, “Được rồi, tạm thời không bàn đến chuyện đó.”

Giọng anh trở nên nhẹ nhàng, bước chân chậm lại.

“Thật lòng mà nói, tôi không hiểu lắm điều cậu nói, tại sao cậu thấy mình kỳ lạ khi thực tế và trên mạng khác nhau chứ?”

Vưu Tốc hơi ngẩn ra, “Nhưng chẳng phải người ta thường nói phải trong ngoài như một sao? Tôi trên mạng rất nổi loạn, rất… bậy bạ.”

“Cậu nghĩ tôi ở trên mạng và ngoài đời giống nhau không?”

Chàng trai dừng bước, cúi người để cô nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt kiên định không rời.

Tưởng Trì Kỳ trên mạng và ngoài đời…

Trên mạng anh phong trần hơn nhiều, ngoài đời khó theo đuổi quá.

Ánh mắt Vưu Tốc trong veo, lắc đầu.

“Thế cậu có thấy tôi tệ, hay kỳ lạ không?”

“Cái này khác mà—”

Cô theo bản năng phản bác.

“Như nhau thôi.”

Tưởng Trì Kỳ dứt khoát cắt ngang lời cô, ánh mắt có chút bất lực.

“Cậu chỉ lên mạng nói chuyện đó với mình tôi thôi mà, tôi cũng rất vui khi trò chuyện với cậu, đừng tự làm khổ mình bởi mấy suy nghĩ lung tung.”

“Còn chuyện kiếm tiền, mệt quá thì cứ nghỉ ngơi một chút, lúc nào đói quá thì đến chỗ tôi gọi ‘anh ơi,’ giọng càng ngọt, càng được nhiều tiền.”

Rõ ràng anh đang trêu ghẹo, giọng điệu bông đùa.

“Đừng nói bậy.”

Tai Vưu Tốc bất giác đỏ lên.

Cô không ngờ một chủ đề nghiêm túc như vậy cũng có thể bị anh kéo lệch hướng, nhưng dù vậy, cảm giác nặng nề trong lòng cô cũng từ từ tan biến.

Có lẽ vì đây là lần đầu tiên cô nói những điều này với ai đó, nên khi được chia sẻ, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Đôi khi những khó khăn tự mình đối diện sẽ thấy như trời đất sụp đổ, nhưng khi thổ lộ ra, có người cùng chia sẻ, thoáng chốc lại cảm thấy như đã tìm được lối thoát.

…Tưởng Trì Kỳ đang cùng cô gánh vác những điều đó.

“Hãy sống thoải mái hơn, đừng tự gây áp lực cho mình, có những chuyện thật ra chẳng đáng để bận tâm.”

Tưởng Trì Kỳ liếc nhìn cổ tay cô gái, gầy đến mức chẳng có tí thịt nào.

“Cứ coi như dành chút thời gian rảnh rỗi để theo đuổi tôi đi, tôi khó theo đuổi lắm đó.”

“Ngày nào cũng chỉ rảnh được một, hai tiếng ngoài giờ ăn và ngủ, vậy ai mà muốn ở bên cậu chứ.”

“…Để tôi nghĩ xem.”

Vưu Tốc suy tư, cúi đầu lấy điện thoại ra, mở ghi chú và gạch đi vài công việc vốn chỉ để tạo mối quan hệ tốt.

“Như này thì thời gian cũng dư dả hơn chút, nhưng nếu tâm trạng tôi vẫn bồn chồn thì sao?”

“Cậu có tập thể dục không?” Tưởng Trì Kỳ cúi đầu hỏi.

Vưu Tốc lắc đầu.

“Thứ Hai, Tư, Sáu, bảy giờ sáng, đến đây chạy bộ.”

“Tôi chạy một mình sao…”

Cô không dám tự chạy một mình.

“Chẳng lẽ tôi chết rồi à?” Tưởng Trì Kỳ liếc nhìn cô, giọng điệu giả vờ trách móc, “Ai lại đi theo đuổi người khác mà bắt người ta suốt ngày đi theo hầu hạ như thế.”

“Đi bộ cùng, ăn cùng, chạy bộ cùng.”

“…”

Có chút áy náy, Vưu Tốc cứng ngắc gãi đầu.

Nhưng mấy đứa bạn trong ký túc xá chỉ thích nằm ì, không thích vận động, thêm nữa… chạy bộ cùng nhau cũng là một cơ hội tốt để tăng mức độ thân thiết, biết đâu có thể khiến trái tim băng giá ngàn năm của Tưởng Trì Kỳ rung động.

Cô quyết định nhận lời, cười ngoan ngoãn.

“Vậy thì phiền cậu rồi.”

Tưởng Trì Kỳ uể oải đáp một tiếng, rồi im lặng.

Người làm vườn ở cách đó không xa đang đẩy máy cắt cỏ, mùi cỏ bị cắt phát ra hương thơm tươi mát của cây cối, ánh hoàng hôn đang nhô lên, tầng mây mỏng nhẹ và mịn màng.

Bước chân chậm lại,

Có chút tâm tư thầm lặng bắt đầu nhen nhóm.

“Vậy nên, phải chăng tôi cũng không tệ lắm nhỉ…?”

Vưu Tốc cố gắng lấy dũng khí, giả vờ vô tình nói ra, âm thầm đợi anh đáp lại.

“Cậu tuyệt lắm.”

Anh nói rất tự nhiên, rồi cười nhẹ, cảm thấy có gì đó không đúng, “Cậu đang muốn tôi  khen đúng không?”

Cả người Vưu Tốc khẽ run lên, né tránh ánh mắt anh.

“…Không có.”

“Có thì cứ nhận, tôi khen được mà.”

Vưu Tốc có chút tự tin hơn, lập tức ngẩng đầu, lộ ra đường nét cổ thon dài, chờ anh tiếp tục nói.

Chàng trai bất ngờ đổi giọng: “Nhưng chắc cũng không cần đâu nhỉ, cậu tự biết rồi.”

“…”

Chọc ghẹo đến khi cô gần như phát cáu, Tưởng Trì Kỳ mới chậm rãi mở lời.

“Điểm số xếp hạng đầu khoa, tự lập kinh tế, xinh đẹp, tốt bụng, xuất sắc trong số những người đồng trang lứa, rất giỏi.”

“Khen xong rồi, vui không?”

Một dòng nước ấm áp chảy qua tim, cái đuôi bất giác hơi cong lên.

Ánh mắt Vưu Tốc có chút ngượng ngùng nhìn xa xăm, cô cứng ngắc giấu tay ra sau lưng, đá văng một viên sỏi trên đường, mặt nóng bừng, lưỡng lự nói.

“…Vậy cậu có thích tôi không?”

Học theo người khác nói lời tỏ tình một cách ngượng ngùng.

“Câu này bảo tôi phải trả lời sao đây?”

Tưởng Trì Kỳ cong môi đầy ẩn ý, khôi phục bước chân, cố ý bước nhanh hơn một chút.

Vưu Tốc hơi thất vọng, kiên trì đuổi theo anh, giọng có chút nài nỉ, âm điệu nhẹ nhàng.

“Nói một lần đi mà, coi như an ủi tôi như một người bạn, nhanh lên.”

“Dễ thương thật đấy.”

Tưởng Trì Kỳ bật cười, cố nén không chiều theo ý cô, giả giọng bỡn cợt, “Nói một lần đi mà, an ủi như một người bạn…”

“Đừng bắt chước tôi.”

Vưu Tốc ngượng ngùng, ngón tay hơi tê, khẽ chạm vào tai.

“Vốn dĩ là làm nũng mà… trên mạng nói—”

“Thích cậu.”

Anh đột ngột đổi giọng, nói rất tự nhiên, giọng trầm ấm, trong trẻo.

Vưu Tốc thoáng chốc tưởng mình nghe nhầm.

Tim cô đập lệch một nhịp, lại ngốc nghếch hỏi lại, “Đây là lời an ủi của bạn, hay là lời thật lòng?”

“Cậu đoán xem.”

Anh cong môi, thoải mái đùa giỡn, rồi cúi đầu nói khẽ, “Đợi đến khi cậu đủ thích tôi, tôi mới thích lại cậu.”

… Đồ nói kiểu úp mở!

“…Cậu phiền quá.”

Vưu Tốc xoa xoa gương mặt đỏ ửng vì một câu nói, mắt hơi ướt, chớp chớp.

Chậm rãi liếc nhìn anh, cô tranh thủ cơ hội, nói đầy giả bộ, “Haizz… Cuộc sống của tôi, khó khăn lắm mới có thể tiếp xúc với một nam sinh, tôi lại thích cậu ấy, mà cậu ấy thì cứ trêu chọc tôi, không chịu nói thích tôi.”

“Vừa nói xong một lần đó.” Tường Trì Kỳ bật cười, khẽ gõ vào trán cô, “Đừng giả vờ không nghe thấy.”

Tim cô như bị ngứa ngáy khó chịu.

Những gợn sóng bị ép xuống, nhưng cuối cùng cũng có tiến triển, mới theo đuổi một ngày, Vưu Tốc không dám mong đợi quá nhiều.

Chỉ là một chàng trai thôi, sớm muộn gì cũng phải có được!

Sau khi trò chuyện, cảm xúc bộc lộ ra, não cô cuối cùng cũng có chút thời gian để thoải mái thả lỏng.

Họng cô hơi ngứa, ánh mắt lướt qua bóng lưng của Tưởng Trì Kỳ, đột nhiên nhớ lại dáng vẻ điềm đạm, thoải mái của anh khi đứng trên sân khấu vừa nãy.

Phong thái nhã nhặn, tự tin và lịch thiệp.

Là kiểu người mà cô rất muốn trở thành.

Anh vừa khen cô giỏi, nhưng thực ra cô giỏi hay không giỏi không quan trọng, quan trọng là…

Có người quá giỏi.

Tốt xấu là do so sánh mà ra, con người luôn phải đứng trên cùng một tầng nấc thì mới có thể đánh giá xem có tương xứng hay không.

Cô muốn theo đuổi anh, cũng phải xứng đáng với anh mới được.

Vưu Tốc cắn môi, suy nghĩ một lúc rồi trịnh trọng nói, “Tôi nghĩ gần đây tôi nên cố gắng vượt qua chứng ngại giao tiếp này trước.”

Nhưng Tưởng Trì Kỳ không giúp được nhiều trong chuyện này, dù có vượt qua với anh bao nhiêu, gặp những nam sinh khác cũng sẽ lại hỏng bét, muốn chữa trị phải cần những người lạ mới có hiệu quả.

“Được thôi.”

Anh đáp lại hờ hững.

“…Tôi có một yêu cầu hơi quá đáng.”

Cô lùi lại một bước, nắm chặt tay, chuẩn bị đối diện với cơn bão sắp đến.

“Nói đi.”

“Cậu có thể giới thiệu cho tôi vài người bạn cùng phòng của cậu không, rủ họ ra ngoài, tôi sẽ mời họ ăn, nếu tiếp xúc nhiều với họ có thể tôi sẽ cải thiện được.” Vưu Tốc cắn răng nói nhanh như chớp.

Bước chân dừng lại, Tưởng Trì Kỳ đột ngột quay đầu, nụ cười trên môi có chút đáng sợ.

“Tôi lại hiểu thế này:”

“Là cậu muốn tôi làm cầu nối để cậu gặp gỡ những chàng trai khác?”

“…Thực ra còn muốn cậu đứng đó và nhìn tôi giao tiếp với họ.” Cô liều lĩnh bổ sung.

“…”

【Tác giả nhắn nhủ】

Tên: Tưởng Trì Kỳ, chiều cao: 1m87, sở trường: giỏi tự làm khổ mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK