• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ lúc bước xuống máy bay, tiếng ù trong tai cô đã cứ văng vẳng mãi, nhưng khi nhìn vào ánh mắt anh, tất cả bỗng chốc lặng im. Tai như vừa thông thoáng, những âm thanh xô bồ của bệnh viện ùa vào cùng với làn gió.

Các y tá đẩy xe thuốc, tiếng lọ thuốc va vào nhau, nước truyền trong phòng bệnh nhỏ từng giọt, từ xa nhìn lại, mọi thứ như đang tua chậm. Cô đứng đó rất lâu mới dám chắc chắn rằng, thật sự là anh.

Mũi cô chợt cay xè, Vưu Tốc lao vào vòng tay Tưởng Trì Kỳ, giọng nghẹn ngào từng từ một, “Tưởng Trì Kỳ, ông nội em…”

“Không cần nói gì, anh biết rồi.”

Cô như muốn vùi mình vào lòng anh, vòng tay ôm chặt lấy anh. Áo khoác ngoài màu đen rộng thùng thình của anh vẫn còn vương chút hơi lạnh từ bên ngoài. Tay và mặt cô đều lạnh buốt, cô gục đầu xuống, chỉ muốn ôm chặt để tìm chút hơi ấm.

Những cảm xúc vừa bị cô cố kìm nén bỗng bộc phát khi gặp anh, cô nức nở khe khẽ, ngực nghẹn thắt đến đau nhói, chỉ có thể bật ra tiếng rên rỉ yếu ớt.

Mãi đến khi Tưởng Trì Kỳ nhẹ nhàng xoa đầu cô, kéo áo phủ kín cả người cô, che chắn mọi âm thanh bên ngoài, anh khẽ nói: “Cứ khóc đi.”

Lúc này, nước mắt cô mới tuôn rơi, từng giọt ngấm vào lớp vải áo anh, không sao kiềm chế được.

Một lúc lâu sau, bàn tay ấm áp của anh vỗ nhẹ lên tóc cô. Anh cúi đầu, giọng trầm thấp:

“… Anh đến đây vì sợ em ngay cả khóc cũng phải kìm lại.”

Vì Vưu Giang Phong là con trai duy nhất, nên bà Nhậm Hoè Nhu cần người chăm sóc bằng xe lăn, việc đi đến nhà tang lễ được giao cho những người thân xa hơn. Cậu và chú của Vưu Tốc cùng những người khác đi theo, nhưng cô ở lại. Bà Nhậm sợ cô tận mắt nhìn thấy ông bị hỏa táng, sẽ không chịu nổi.

Giờ đã là tám giờ tối, màn đêm phủ dày. Đèn ở cửa chính chập chờn, chỉ còn lại chút ánh sáng trắng lạnh lẽo. Vưu Tốc ngồi thu mình trong góc sofa, im lặng không động đậy.

Cô nửa khép mắt, không biết là đã ngủ hay chưa. Cho đến khi một luồng sáng dịu dàng chiếu tới, cô mới mệt mỏi mở mắt.

Tưởng Trì Kỳ cao lớn, chỉ cần kiễng chân một chút là chạm tới bóng đèn. Anh xoay nhẹ để cố định bóng, ánh sáng trở nên ổn định. Lúc này, Vưu Tốc mới đứng dậy, xỏ giày rồi bước tới, nắm lấy vạt áo anh, giọng bình thản vang lên.

“… Để em đưa anh tới khách sạn.”

Giọng cô bỗng trở nên khàn đặc như bị viêm họng, mỗi lời nói đều đau đến rát bỏng.

Khu tập thể cũ kỹ này không có tàu điện ngầm gần đó, khá hẻo lánh, giờ cũng đã muộn nên các chuyến xe buýt đều ngừng. Tưởng Trì Kỳ gọi một chiếc taxi và tìm khách sạn gần nhất.

Xuống xe, anh để cô ngồi chờ ở sảnh, khoảng năm phút sau anh mới trở lại quầy lễ tân để nhận phòng. Vưu Tốc có phần thẫn thờ, không nói gì, cứ lặng lẽ đi theo anh lên phòng.

Cô không rõ vì sao lại muốn đưa anh lên tận nơi, nhưng chỉ có ở bên anh, cô mới cảm thấy yên tâm hơn. Rõ ràng họ không ở bên nhau được bao lâu.

Trước đây cô cũng chưa từng nghĩ mình lại cần anh đến vậy.

Cắm thẻ phòng và đóng cửa lại. Vưu Tốc khó khăn mở lời phá tan bầu không khí im lặng:

“… Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, em quên chưa hỏi, sao anh lại đến nhanh thế?”

Từ tỉnh L đến thành phố Y, chuyến bay gần nhất chính là chuyến cô vừa đi, còn lại chỉ có chuyến đêm.

“Anh đi tàu cao tốc đến thành phố lân cận, rồi từ đó bay sang đây.”

Tưởng Trì Kỳ cúi đầu nhìn cô, rút từ túi ra một thứ gì đó rồi đưa cho cô.

“Vưu Tốc… Anh biết chuyện này không thể dùng lời để an ủi, anh cũng chẳng thể hiểu hết những gì em cảm nhận.”

Giọng anh trầm lắng, anh cúi xuống, nhìn vào mắt cô.

“Nhưng anh muốn nói dù có chuyện gì xảy ra thì anh vẫn sẽ bên em.”

Ánh đèn hắt lên tường tạo thành những mảng bóng loang lổ. Trong lòng bàn tay anh là một hộp kẹo ngậm bạc hà, đóng trong hộp thiếc, trên nhãn ghi “Giúp dịu cổ họng.”

Mắt cô lại cay xè, vừa định đưa tay nhận hộp thuốc thì nghe Tưởng Trì Kỳ khẽ thở dài, giọng trầm thấp, mang theo chút mệt mỏi:

“Vì vậy, em có thể… thử dựa vào anh một chút không?”

Nếu anh không hỏi, liệu cô có chủ động nói rằng gia đình gặp chuyện? Nếu anh không đến, liệu cô có phải cố khóc cạn nước mắt trong thang máy rồi mới dám bước ra?

… Đôi khi anh cũng thấy mình là một người bạn trai thật vô dụng.

Lời anh nói như len lỏi vào từng ngóc ngách trong tâm trí, nước mắt cô lại tuôn trào không ngừng.

Vưu Tốc không kiểm soát được cảm xúc, tay giơ lên giữa chừng lại không dám tiến thêm, giọng cô nghẹn lại đầy tủi thân:

“Em chỉ sợ làm phiền anh…”

“… Đừng ghét bỏ em.”

Như thể bị đẩy xuống mặt nước sâu, trong tầm tay cô chỉ còn cánh tay anh để níu giữ.

Sau khi nhìn thấy thế giới tự do, cô không muốn quay lại cuộc sống trước đây nữa, và càng không muốn mất đi Tưởng Trì Kỳ.

Cái chết của ông nội như một lời nhắc nhở cô. Hóa ra, sự ra đi của một người có thể xảy ra ngay tức khắc, không một dấu hiệu báo trước. Cô sợ sẽ mất anh.

“Ai nói anh ghét bỏ em?”

Ánh mắt Tưởng Trì Kỳ trầm lại, như thể muốn nói gì đó rồi lại suy nghĩ, đổi sang giọng nhẹ nhàng hơn, ngón tay nâng cằm cô lên.

“Đừng cứ nghĩ linh tinh mà gán tội cho anh.”

Đôi mắt anh sâu thẳm, như chìm vào trong một hồ nước đen, anh nhẹ nhàng chỉnh lại tóc rối cho cô, giọng anh chậm rãi và nghiêm túc, như thể không còn cách nào khác, nhắc lại một lần nữa.

“Có chuyện gì xảy ra thì nhất định phải nhớ nói với anh.”

“Yêu đương thì cũng phải cho người ta cơ hội làm gì chứ.”

“Nếu em chỉ cho anh biết là em buồn, nhưng lại không cho anh biết em ở đâu, anh sẽ thấy mình vô dụng lắm, hiểu không?”

Ánh mắt gặp nhau, Vưu Tốc nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt anh, mắt cô đỏ lên, cô cắn môi rồi mới gật đầu.

Trước đây cô chỉ nghĩ rằng cảm xúc tiêu cực là tai họa, có thể tự gánh thì nên tự gánh, sợ rằng chuyện của mình sẽ làm phiền người khác, sẽ bị người ta ghét bỏ.

Nhưng giờ đây cô mới hiểu.

Hóa ra khi được yêu thương thật lòng, đối phương sẽ cùng bạn chịu đựng nỗi đau.

Nhịp tim dần trở lại bình thường, Vưu Tốc cúi đầu nắm chặt hộp kẹo ngậm, đầu ngón tay đỏ lên.

“Đừng khóc nữa.”

Vưu Tốc lại nghe giọng nói nhẹ nhàng của anh.

Ngón tay anh lạnh lạnh, dịu dàng chạm vào đôi mắt sưng đỏ của cô.

Tưởng Trì Kỳ vòng tay ôm eo cô, kéo cô vào lòng, giọng trầm trầm an ủi, “Anh biết em đau lòng vì ông nội mất, nhưng đừng khóc thêm vì anh nữa.”

“Em khóc cả ngày rồi, trái tim bạn trai của em cũng nhói cả ngày, cho bạn trai của em nghỉ ngơi chút được không?”

Phải mất mười tháng dài để đến với thế giới này, nhưng sự ra đi dường như chỉ là trong tích tắc.

Ba ngày sau, tang lễ đã hoàn tất.

Đồ đạc của ông nội được cô xếp gọn trong một cái thùng, để lại phòng trống trơn.

Hôm đó, trong gió thoảng qua, cô chỉ thấy bình yên lạ kỳ.

Trong vòng ba ngày, Vưu Tốc dường như gầy đi một vòng nữa. Chuyện này giống như một cái gai mềm, thỉnh thoảng nghĩ đến lại thấy đau lòng. Mỗi khi cô định trốn vào một góc để khóc nhỏ, Tưởng Trì Kỳ đều lôi cô ra, kéo vào lòng để khóc, không để cô tự mình chịu đựng.

Dần dần, cô nhận ra mình đã có thể chấp nhận được sự thật rằng ông đã không còn nữa.

Đây là bữa trưa cuối cùng mà cô ăn tại nhà.

Vưu Tốc và Tưởng Trì Kỳ tay trong tay mang vài hộp thức ăn đã gói sẵn từ nhà hàng, lên lầu, chuẩn bị ăn xong rồi sẽ ra ga để đón tàu cao tốc.

Không biết khả năng quản lý cảm xúc của người khác như thế nào, nhưng gần đây Vưu Tốc chỉ muốn chìm đắm trong một trạng thái không cảm xúc. Cho dù là đau khổ, cô cũng sẵn sàng lún sâu vào đó, thậm chí còn tìm các bài viết của những người có người thân vừa qua đời để cộng hưởng, đọc đi đọc lại, không muốn thoát khỏi nỗi buồn.

May mắn là Tưởng Trì Kỳ có tính cách mạnh mẽ và nhạy cảm, có thể phân biệt được liệu cô đang thật sự đau khổ hay tự mình chuốc lấy đau khổ. Anh biết cách ứng xử tùy vào tình huống, khi thì mềm mỏng, khi thì cứng rắn.

Nhưng nhiều lúc anh chỉ nhẹ nhàng dỗ dành, ôm cô vào lòng nghe cô kể về những chuyện đã qua, để cô tự giãi bày cảm xúc.

Lan can cầu thang được sơn một lớp xanh đậm, trong hành lang có người để một chậu hoa nhài nhỏ, những đóa hoa trắng nở rộ, lan tỏa hương thơm ngào ngạt cả tầng.

Vưu Tốc bước tới gần nhìn hoa, hàng mi cô hơi rung lên, một lúc sau mới lấy chìa khóa ra mở cửa.

Lúc đó là mười một giờ bốn mươi phút, bố cô tan ca lúc mười một giờ rưỡi, thường đến nhà vào khoảng mười hai giờ. Chuyến tàu của họ khởi hành lúc ba giờ chiều, thời gian được sắp xếp khá chặt chẽ.

Chìa khóa đặt trên kệ cửa phát ra tiếng kêu nhỏ. Vưu Tốc vô tình quay lại nhìn vào ghế sofa, thấy bố cô, Vưu Giang Phong, đã về từ lúc nào.

Ông trông cũng gầy đi không ít, nhưng nhờ khả năng vượt qua đau thương đặc trưng của người trung niên, nét mặt đã không còn u ám.

“Bố, sao bố không đi làm ạ?”

“Lãnh đạo bảo hôm nay có thể về sớm, bố tranh thủ tan ca trước.” Vưu Giang Phong vỗ vỗ vào chiếc ghế sofa bên cạnh, nét mặt ôn hòa vẫy hai người, “Qua đây ngồi nào.”

Nhưng ánh mắt ông dường như chỉ hướng đến Tưởng Trì Kỳ.

Vưu Tốc kín đáo trao cho Tưởng Trì Kỳ một ánh nhìn, rồi nhận lấy túi đồ ăn từ tay anh, đem tất cả vào bếp.

Vừa bước vào, cô đã thấy Nhậm Hoè Nhu ngồi trên xe lăn, lén lút nhìn ra ngoài.

Nhà bếp nhà cô có cửa lùa, phần dưới không trong suốt, xe lăn của Nhậm Hoè Nhu ngồi vừa tầm để trốn, trông khá là phù hợp một cách kỳ lạ.

“Mẹ…”

Mẹ cô đặt ngón tay lên miệng ra hiệu yên lặng, rồi không ngại ngần gì mà tập trung nhìn ra ngoài.

Vưu Tốc bị biểu cảm thần bí của mẹ lây lan, cũng tự nhiên cúi người, bám vào mép cửa lén nhìn theo.

Vưu Giang Phong và Tưởng Trì Kỳ ngồi cách nhau không quá gần, Tưởng Trì Kỳ ngồi quay lưng về phía hai mẹ con.

Hai người nói chuyện không lớn, không nghe rõ lắm.

“Cậu thanh niên này là… con trai…”

“… Là bạn trai con.”

Vưu Tốc hơi siết chặt bàn tay, khẽ khàng đáp.

Nhậm Hoè Nhu khẽ mở miệng ngạc nhiên, lại nhìn Tưởng Trì Kỳ từ đầu đến chân, rồi mỉm cười nhẹ, khen ngợi, “Nhìn không tệ.”

Bà suy nghĩ một lát, rồi quay đầu lại hỏi nhỏ, “Tốc Tốc, bây giờ con có thể tiếp xúc bình thường với con trai rồi sao?”

“Ừm… có thể coi là vậy, nhưng hình như anh ấy là trường hợp đặc biệt. Những người con trai khác thì con cũng đang cố gắng dần để có thể trò chuyện bình thường. Con sẽ cố gắng tiến bộ từ từ.”

“Vậy là tốt rồi.”

Nhậm Hoè Nhu thở phào, không hỏi thêm, sợ gây áp lực cho cô. Việc này vốn là nỗi trăn trở của bà bấy lâu nay, giờ cuối cùng cũng có chút tiến triển.

Mấy ngày nay nhìn Tưởng Trì Kỳ ở nhà giúp đỡ mọi việc, nhìn kỹ lại thì quả là một người đáng tin cậy.

Nhậm Hoè Nhu thu ánh mắt lại, đẩy xe lăn tới, giúp cô bày đồ ăn lên đĩa.

“Mẹ ơi, có phải mẹ và bố có kế hoạch gì không, sao bố lại đột nhiên muốn nói chuyện với anh ấy?”

“Đừng suy diễn lung tung, chỉ là một người bạn đến nhà, đã giúp đỡ nhiều ngày, bố con cũng phải cảm ơn người ta đàng hoàng chứ.”

… Cũng phải.

Vưu Tốc thư thái hơn, thu ánh mắt lại.

Thức ăn mua lần này khá nhiều, khi Vưu Giang Phong về còn mang theo một con vịt quay, bốn người ăn mãi mới chỉ hết một nửa.

Vưu Tốc giúp dọn dẹp bát đĩa, rồi bỏ đồ ăn thừa vào tủ lạnh.

Tưởng Trì Kỳ nhìn theo bóng lưng cô, định đứng dậy giúp rửa bát, nhưng Nhậm Hoè Nhu đã đẩy xe lăn chặn anh lại, nói gì đó.

Vưu Tốc liếc mắt qua, vừa vặn thấy mẹ cô đang khoe chiếc cúp “Người tốt của cộng đồng” mà bà đạt được vài năm trước, Tưởng Trì Kỳ mỉm cười khen ngợi.

Thời gian khởi hành tàu cao tốc sắp đến, xe đã đợi sẵn dưới lầu.

Vưu Giang Phong và Nhậm Hoè Nhu lần lượt ôm lấy Vưu Tốc, dặn cô ghé qua cửa hàng đặc sản ở cổng khu, mua ít quà cho Tưởng Trì Kỳ mang về.

“Không cần phiền phức đâu ạ…”

“Tưởng Trì Kỳ phải không… chờ chút, trước cháu có nói bố cháu thích sưu tầm cổ vật, chú có bức tranh chữ này, cháu giúp chú xem thử nhé?”

Tưởng Trì Kỳ liếc nhìn Vưu Tốc, rồi mới lễ phép đáp lời, theo Vưu Giang Phong vào phòng ngủ.

“Tranh chữ gì vậy… sao con chưa từng nghe mẹ nhắc?”

Vưu Tốc thắc mắc, ánh mắt ngờ vực chuyển sang Nhậm Hoè Nhu.

“Còn gì khác ngoài tranh chữ nữa… con mau đi mua đặc sản đi, lát nữa xem xong mẹ sẽ bảo cậu ấy ra cổng khu chờ con.”

Nhậm Hoè Nhu nói rất nhanh, gần như đuổi cô ra ngoài, đẩy cô ra khỏi cửa.

Không nói không rằng bị đẩy ra khỏi chính nhà mình…

Vưu Tốc bực bội đi xuống cầu thang, vừa lấy điện thoại định nhắn vài câu để phàn nàn với Tưởng Trì Kỳ, cô chợt nhớ ra dì cô khi đến thành phố Y trước đó đã mua đồ ở cửa hàng đặc sản này và còn để lại một tấm thẻ hội viên giảm giá 20%.

Nhìn thoáng qua cửa chưa đóng chặt, Vưu Tốc chần chừ, nhưng lại sợ mẹ nghĩ cô cố ý quay lại nghe lén, nên chỉ có thể tức tối nén giận, lén lút quay về nhà.

Thẻ hội viên được sắp xếp gọn gàng trong túi đựng trên tủ lạnh, cô lấy túi xuống, ngồi xổm sau cửa trượt của bếp, tìm kiếm thẻ.

Cạch một tiếng,

Cửa phòng ngủ bất ngờ mở ra.

Vưu Tốc theo phản xạ cúi đầu giấu mình, qua khe cửa trượt hẹp, cô mơ hồ nghe thấy cuộc đối thoại bên ngoài…

Hình như chẳng hề liên quan đến tranh chữ chút nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK