• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cây đại thụ bên trên tỏa bóng râm đậm, lá xanh rậm rạp đan thành một lớp bóng nhạt, nhẹ nhàng phủ lên cô gái ngồi dưới. Cơn gió thoảng qua, khiến dáng người đàn ông đang cúi xuống nhìn cô càng thêm rõ nét.

Vưu Tốc bị lời của Tưởng Trì Kỳ làm cho mắt ngấn nước, ngón tay chạm nhẹ vào phiến đá bên cạnh, khi rút lại, cô phát hiện đầu ngón tay mình dính một lớp rêu mỏng.

Cảm giác mềm mại, lạnh buốt. Như thể đang được thiên nhiên vỗ về.

Bởi vì cơ thể anh, cũng như cơ thể em, đều đang yêu thương em sâu sắc.

Vì cơ thể em rất yêu em, nên không muốn em nhớ lại những tổn thương trước đó, mà đang bảo vệ em theo cách của nó.

Những trăn trở như đi trên băng mỏng cuối cùng cũng tan biến trong khoảnh khắc này.

Cô như thể vừa thoát khỏi một cơn ác mộng trống rỗng, cho đến cuối cùng, cô nghe thấy Tưởng Trì Kỳ thì thầm bên tai: “Tỉnh dậy đi.”

Cuộc hành trình tự giam cầm ấy cuối cùng đã kết thúc.

Thật kỳ diệu.

Vưu Tốc rõ ràng cảm nhận gió núi trở nên nhẹ nhàng hơn, tiếng chim hót trong thung lũng cũng bớt chói tai.

Cô không tự chủ được mà thả lỏng vẻ mặt, còn chưa kịp lấy dũng khí nói một câu tỏ tình sâu sắc, để đáp lại anh.

Tưởng Trì Kỳ đã khẽ vỗ vai cô, giọng điệu hờ hững, “Ngồi dịch qua bên kia.”

Cô mím môi, cuối cùng vẫn nhích người dịch sang.

Phiến đá không lớn, hai người ngồi thì kín chỗ.

Anh cúi đầu, từ tốn giải thích, “Anh không kể cho em chuyện này, vì lý do giống ba mẹ em.”

“Lúc biết chuyện đó, trong đầu chỉ có cảm giác xót xa cho em, chẳng nghĩ gì đến những thứ khác. Vài ngày trước, anh đã nhờ người đến tìm tên khốn đó.”

Tim Vưu Tốc nhói lên, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy giọng anh trầm trầm.

“Tên đó đã chết cách đây một năm rồi.”

“Không đỗ đại học, ra trường thì lăn lộn ở xưởng sửa xe, sau đó tham gia vào băng đảng đánh nhau và bị đâm chết.”

“…”

Không biết cảm giác của cô là gì, dường như nhẹ nhõm hơn là khoái chí.

“Tốc Tốc, anh kể chuyện này để nói rằng, nếu hắn còn sống, vì sự an toàn của em, anh cũng nhất định sẽ nói cho em biết. Nhưng hắn đã chết, thì chuyện này chấm dứt tại đây.”

“Xã hội này lẫn lộn tốt xấu, có kẻ ghen tị với sự giàu có của em mà muốn cướp lấy miếng ăn của em, có kẻ nhòm ngó nhan sắc của em, muốn xé nát tấm áo em mặc. Những kẻ xấu xa nhiều vô kể, anh không muốn em chỉ nhìn thấy mặt xấu ấy.”

“Anh sợ em sẽ thất vọng với thế giới này.”

Giọng Tưởng Trì Kỳ nghe thoải mái, nhưng lời lẽ lại đầy chân thành.

Yêu thương thế giới sẽ nhẹ nhàng hơn là căm ghét nó.

Tưởng Trì Kỳ không muốn nhìn thấy Vưu Tốc lại trở thành con người khép kín, e dè mọi thứ, anh chỉ muốn cô được tự do, mạnh dạn sống cuộc đời của mình.

Thà rằng cô điên cuồng một lần, có thể dồn ép người khác, cũng đừng làm tổn thương chính mình.

Vưu Tốc khẽ nắm tay anh, cảm giác trái tim được anh xoa dịu, “… Em hiểu rồi.”

Dường như Tưởng Trì Kỳ vẫn lo cô chưa thực sự buông bỏ.

Vưu Tốc vò đầu bứt tai, nhưng nghĩ có giải thích thì anh cũng không tin.

Một con chim sẻ màu xanh dương bay vụt qua, cô chớp mắt.

“Tưởng Trì Kỳ.”

“Ừ.”

“Em biết giả tiếng quạ kêu đấy.”

“?”

“Em kêu thử nhé.”

“Oa—oa—”

Vưu Tốc há to miệng làm như tiếng quạ kêu.

“… Được rồi, đủ xui xẻo rồi.”

Không gian im lặng.

Anh bỗng bật cười khẽ, dường như không ngờ được dòng suy nghĩ của cô lại kỳ lạ như thế.

Tần Lâm và Thắng Thiên Dương càng nhặt càng nhiều củi, cuối cùng gần như đã thành một đống lớn, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của họ đâu.

Tưởng Trì Kỳ nhanh chóng nhóm lửa từ đống củi.

Vưu Tốc nép bên cạnh lều, len lén nhìn bóng lưng anh.

Người ta nói, tiểu biệt thắng tân hôn.

Hôm nay, Vưu Tốc đã thoát khỏi sự gượng gạo với Tưởng Trì Kỳ là chuyện thứ nhất.

Thứ hai, cô đã buông bỏ được sự ám ảnh của mình với hội chứng sợ giao tiếp.

Tính ra, họ cũng đã có một khoảng thời gian tạm xa cách về mặt cảm xúc hơn một tháng rồi.

Vì thế cô quyết định sẽ tỏ ra gần gũi với Tưởng Trì Kỳ một chút, cố gắng bù đắp cho anh những tổn thương trước đó.

Ánh mắt cô hơi cụp xuống, cô vẫn còn nhớ tin nhắn Tưởng Trì Kỳ gửi cho mình vào lúc ba giờ sáng nửa tháng trước.

Hỏi cô liệu có phải đang nghĩ đến việc bỏ rơi anh không.

Khi ấy lòng cô rối như tơ vò, đến chiều mới hồi âm, chỉ là một câu rất lạnh nhạt: “Không có, đừng suy nghĩ nhiều.”

Nhớ lại, khoảng thời gian đó cô thực sự khiến người khác cảm thấy bất an.

Cô mở Baidu, gõ vào thanh tìm kiếm: Làm thế nào để đem lại cảm giác an toàn cho người khác.

Nhấn tìm kiếm.

Câu trả lời đứng đầu với lượt thích cao nhất là: Đối diện thẳng thắn, hãy nói ra suy nghĩ trong lòng.

Cô cúi đầu, cất điện thoại, xoa xoa gương mặt lạnh cóng rồi bước tới gần anh.

Đống lửa đã bùng cháy, phát ra tiếng lách tách của gỗ cháy.

Áo khoác lông vũ của Tưởng Trì Kỳ kéo khóa tới tận cổ, anh mở rộng vạt áo, thoải mái ngồi cho thêm củi vào.

“Tưởng Trì Kỳ, em thích anh.”

“Em quyết định tối nay sẽ ngủ trên chiếc bụng 84 múi của anh!”

“Chưa tới 84 múi.”

Anh không ngẩng đầu, nở nụ cười nhẹ, tưởng rằng cô đang bày trò.

“Phải tập luyện thêm!”

“…”

Lúc này Tưởng Trì Kỳ mới nhướng mắt lên, mở miệng, hơi nghi ngờ, “Có phải là anh bạn thuốc lá ‘Nicotine’ không đấy?”

“Là em.”

Mắt Vưu Tốc sáng rỡ, cô nhảy tới ôm cánh tay anh, cọ cọ khuôn mặt vào, giọng cô khẽ đi, hỏi nhỏ.

“Tưởng Trì Kỳ… khoảng thời gian này có phải anh đã chịu khổ nhiều không?”

Cô tựa vào cánh tay anh, nhìn thấy Tưởng Trì Kỳ mỉm cười, chậm rãi cúi xuống đối diện ánh mắt cô, từ tốn thừa nhận.

“Nếu đúng là vậy, em định dỗ anh thế nào?”

Dỗ thế nào đây…

Vưu Tốc nhíu mày nghĩ ngợi, một lúc sau mới dò hỏi, “Anh muốn em dỗ thế nào?”

Muốn đạt yêu cầu thì phải nghe ý kiến của người trong cuộc.

“Cởi đồ ra, muốn gì cũng được.”

“…?”

Câu này quen thuộc quá.

Vưu Tốc bất giác rời khỏi tay anh, tay giữ lấy cổ áo mình, mắt cảnh giác nhìn anh.

Tưởng Trì Kỳ thấy biểu cảm như đề phòng tội phạm của cô thì buồn cười, khóe môi nhếch lên, đưa tay xoa đầu cô, “Đùa thôi.”

Anh cúi đầu, giả bộ suy nghĩ một lúc rồi đưa ra yêu cầu khác.

“Hôn một lúc được không?”

Giọng điệu có vẻ miễn cưỡng, như thể đó không phải là điều anh muốn nhất.

Yêu cầu này không quá cao.

Vưu Tốc khẽ hắng giọng, ngồi lại ngay ngắn.

Ngọn gió từ trong núi thổi nhẹ qua khoảng trống giữa hai người, tim cô dần đập nhanh hơn.

Việc hôn nhau mà nói trước thế này lại thấy ngại ngùng.

Rõ ràng là anh muốn hôn cô, nhưng tư thế vẫn như cũ, khiến cô phải chủ động.

Vưu Tốc cắn môi, từ từ nghiêng người tới gần anh, bị ánh mắt chăm chú của Tưởng Trì Kỳ nhìn đến ngượng ngùng, vài lần định nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt trêu chọc của anh lại im lặng.

Cuối cùng cô dùng tay che mắt anh lại.

Rồi mới ghé môi mình vào.

Đã lâu họ chưa hôn nhau, nhưng môi lưỡi vẫn quen thuộc như ngày nào.

Hơi thở quấn quýt, Vưu Tốc cứ ngượng ngùng vụng về, kỹ năng còn non nớt, không có lực, chủ động được vài giây lại bị Tưởng Trì Kỳ giữ chặt sau gáy, giành lại quyền kiểm soát.

Anh dùng lưỡi quét mạnh vào một vùng trong khoang miệng khiến cô thấy tê tái, Vưu Tốc không nhịn được khẽ rên rỉ hai tiếng. Cổ họng cô khô rát, bàn tay áp trên mí mắt anh cũng hơi run.

Âm thanh yếu đuối bị anh nuốt trọn, anh không dừng lại.

Tưởng Trì Kỳ chưa bao giờ hôn sâu đến vậy. Như thể đang trút hết mọi giận dỗi, lưỡi của anh liên tục chạm vào vùng nhạy cảm của cô, khiến hơi thở trở nên gấp gáp.

Đến khi cô cảm thấy tim đập dồn dập, khó thở, khẽ bóp cánh tay anh, anh mới nhẹ nhàng hôn môi cô hai lần, dịu dàng an ủi rồi thả ra.

Ngón tay đang che mắt anh cũng rời xuống.

Vưu Tốc đỏ bừng tai, nhìn thấy ánh mắt của Tưởng Trì Kỳ đang ánh lên tia lửa nhè nhẹ, cô xấu hổ ho khan vài tiếng, quay mặt đi.

“… Sao lại hung dữ thế.”

Khoang miệng vẫn còn hơi đau, lưỡi của anh chạm vào quá mạnh.

Trái tim cô vẫn đập thình thịch, cả khuôn mặt nóng bừng, giống như cảm giác đang gần ngạt thở.

“Không phải em nói là để chuộc lỗi sao?”

Tưởng Trì Kỳ vòng tay qua eo cô, “Thế thì anh phải tận dụng chứ?”

“Bỏ rơi bạn trai lâu như vậy, chỉ hôn nhẹ thế mà muốn đền bù sao?”

Vưu Tốc bĩu môi, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: “Không phải.”

“Qua đây, ngồi lên đùi anh.”

Anh bật cười, giọng nói vẫn còn vương chút khàn khàn sau dư vị thỏa mãn, như tiếng rượu mạnh vừa trôi qua.

Vưu Tốc ngần ngại một lúc rồi chậm rãi ngồi lên đùi anh.

Đống củi cháy vẫn phát ra những đốm lửa nhỏ, cánh tay Tưởng Trì Kỳ ôm nhẹ nhàng quanh eo cô.

“Hôn đau rồi sao?”

Có vẻ như câu hỏi này khiến cô khó xử, Vưu Tốc đỏ mặt, không dám nhìn anh, “Anh đừng hỏi kỹ vậy.”

Ít hỏi thôi.

“Lúc nãy ai nói muốn ngủ trên bụng 84 múi của anh ấy nhỉ?”

Vưu Tốc im lặng một giây.

Không hiểu sao mỗi khi Tưởng Trì Kỳ ngại ngùng, cô lại bạo dạn hẳn, nhưng khi anh nghiêm túc, sự tự tin của cô lại tiêu tan.

Có lẽ là… da mặt cô mỏng hơn anh.

Nên không phóng khoáng được như anh.

“Hôm nay là giao thừa mà…”

Tư thế ngồi lúc nãy nghiêm túc quá, Vưu Tốc chờ thêm một lúc mới dám thả lỏng tựa hết người lên đùi anh. Lấy cớ rồi, giọng cô mới dám bướng bỉnh thêm, “Tối nay ai ngủ thì người đó là cún!”

“Anh cũng nghĩ thế.”

Giọng Tưởng Trì Kỳ nhẹ nhàng, âm cuối kéo dài nhẹ bẫng.

Không ngờ anh cũng đồng ý dễ dàng, Vưu Tốc nhìn anh một cái đầy tán thưởng, đang định nói gì đó thì nghe anh chậm rãi nói nốt vế sau.

“Vì vậy…”

“Anh đã đặt sẵn cho chúng ta một lều rồi.”

“??”

!!!

Trong đầu Vưu Tốc lập tức hiện lên vài trăm suy nghĩ.

Tư thế ngồi trên đùi anh bỗng trở nên gượng gạo, nhưng lại nghĩ đến việc vừa mới hòa giải, không thể tỏ ra từ chối quá, cô đành nén nhịn, cố gắng mỉm cười.

“Thật sao… cũng hay đấy nhỉ, haha.”

“Hình như em có chút không vui?”

Giọng anh bỗng trầm xuống.

Thấy Tưởng Trì Kỳ lại bắt đầu suy diễn, Vưu Tốc liền vội vàng xua tay, cực lực phủ nhận.

“Không không, em mong chờ ngày này đã lâu rồi, đúng là… ngày đêm mong mỏi!”

Đôi mắt đen láy của anh thoáng ánh lên một tia cười cợt.

Bị anh nhìn chằm chằm, cô cười đến cứng cả môi.

“Vậy thì tốt.”

Lúc này anh mới buông tha ánh nhìn.

“À… anh ngồi đợi ở đây một chút, em vào trong một lát.”

“Ừ.”

Ngay khoảnh khắc đứng dậy, biểu cảm của Vưu Tốc lập tức thay đổi.

Cô ỉu xìu, đau khổ quay đầu nhìn bóng dáng ung dung của anh, thấy anh không chú ý, cô liền nhanh chóng chui vào trong lều.

Bên trong còn rộng rãi hơn cô nghĩ, có ghế sofa bọc nệm êm ái, bên cạnh là thiết bị sưởi ấm, đèn dầu tỏa ánh sáng vàng dịu nhẹ.

Trên chiếc giường nệm dày phủ ga màu nâu nhạt sạch sẽ, gối và chăn đều là loại dành cho hai người.

Ngón tay hơi tê, cô đưa tay chạm nhẹ vào nệm, cảm nhận độ êm của lớp mút, rồi chợt bật dậy chạy ra ngoài.

Cả mặt như đang bốc cháy, khô nóng vì bị gió thổi.

Những câu chọc ghẹo trước đây gửi cho Tưởng Trì Kỳ giờ dường như quay về hết với cô.

Chuyện này… phải làm thế nào đây.

Vưu Tốc nuốt khan, đứng thẳng trước lều như đang nhìn vào tường suy ngẫm.

Phía sau xe địa hình.

Thắng Thiên Dương và Tần Lâm mỗi người đeo một bó củi to tướng, len lén núp đằng sau.

Trên vai là một bó củi cao quá đầu người, Tần Lâm lau mặt lấm lem bụi, thở dài ngao ngán.

“Nói thật chứ, hay là mình cứ lao vào đó, đeo tai nghe, giả vờ ngủ, vậy bọn họ có khí lạnh đến đâu cũng không ảnh hưởng gì tới chúng ta.”

“Chi bằng cứ giả chết cho rồi.”

Thắng Thiên Dương cau mày, tiếp tục cúi thấp người, dùng cây củi trên tay chọc đất, vừa chọc vừa than.

“Tôi không chịu nổi hai người họ nữa, trước đây ở trong căn hộ đã đủ ngột ngạt, đến nỗi tôi còn không dám thở mạnh, cứ nghĩ đi du lịch rồi thì sẽ hết. Ai mà ngờ…”

“Vừa rồi trên xe, bầu không khí như thế, cảm giác ấy còn chưa rõ sao? Chỉ có hai chữ thôi: Chịu khổ.”

Tần Lâm nghĩ lại.

Lúc nãy trên đường đến đây, Thắng Thiên Dương đã kể 14 câu chuyện cười, đưa ra 3 chủ đề, cô nàng cũng kể thêm 7 câu, bắt chuyện thêm 1 lần.

Vậy mà suốt chuyến đi dài đằng đẵng, hai người kia chẳng đáp lại lần nào.

Cố gắng khuấy động không khí mà chẳng ai hưởng ứng, cảm giác đó ai hiểu được đây.

Buồn thật,

Buồn đến sắp có u cục trong lòng rồi.

“Hay là, mình nhặt thêm chút củi nữa nhé?”

Thắng Thiên Dương hít sâu một hơi.

“…” Tần Lâm xoa vai mỏi nhừ vì bị bó củi đè nặng, vẻ mặt kiên quyết, “Đề xuất của tôi là, hay mình cứ nhảy xuống vực đi.”

Cô nàng đặt bó củi xuống, thở ra một hơi, ngồi xổm tìm chỗ nhảy vực cho tiện.

Đúng lúc đó, Vưu Tốc cũng vừa đứng tự vấn bản thân đến đây.

Cô ngạc nhiên khi thấy họ đang trốn ở đây, nhưng ánh mắt lại bất giác bị thứ khác thu hút trước.

Vưu Tốc nhìn đống củi chất đống không xa, rồi ngạc nhiên nhìn lại bó củi trên vai họ, giọng đầy hoài nghi.

“… Xin lỗi làm phiền một chút,”

“Giờ định gây cháy rừng à?”

【Tác giả có đôi lời】

Tần Lâm, Thắng Thiên Dương: Cậu ấy/Con nhỏ này biết nói đùa rồi!!

Rút lại ý định nhảy vực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK