• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi hẹn được thời gian và địa điểm gặp mặt như ý nguyện, Tưởng Trì Kỳ nhanh chóng nhắn lại” [Ok.]

Ngay lập tức wechat lại trở nên im lặng.

Cơn buồn ngủ kéo dài sau khi thức dậy khiến Vưu Tốc lười biếng hơn bình thường, cô ngáp một cái, chán nản ngồi đọc lại lịch sử trò chuyện gần đây giữa mình và Tưởng Trì Kỳ.

Còn chưa nói chuyện được bao nhiêu mà hai người đã bắt đầu “Có cảm giác với cậu” hay “Tôi muốn hẹn hò với cậu” rồi.

Hai ngày ngắn ngủi rơi vào thời kỳ mập mờ, còn chẳng đủ level để gọi là tình yêu mỳ ăn liền, nói đúng ra thì phải là tình yêu cao tốc.

Vưu Tốc thực sự cảm nhận được uy lực tốc độ của Trung Quốc rồi.

Tuy rằng cả hai bên đều mang theo mục đích quỷ quyệt, thậm chí gặp mặt rồi còn có khả năng mắng đối phương một trận ra trò.

Nhưng đầu óc của Vưu Tốc vẫn quay cuồng lạc lối.

“Lâm Lâm này, yêu đương qua mạng thì nói chuyện với nhau thế nào nhỉ?”

Tần Lâm vừa rửa tay xong, nghe cô hỏi vậy thì sắc mặt lập tức trở nên đa dạng, theo phản xạ hỏi: “Mày yêu qua mạng hả?”

“Đương nhiên là không phải.” Vưu Tốc vội vàng phủ nhận.

“Thế mày hỏi chuyện này làm…”

Tần Lâm mới nói được một nửa, đột nhiên nhớ ra chuyện Vưu Tốc vừa nói phải đi dạy bổ túc cho thiếu gia nhà giàu để kiếm thêm thu nhập, cô nàng như bừng tỉnh: “Có phả mày định tìm thử một người trên mạng để yêu đương, tranh thủ học xong cách phá tan rào cản xã giao không?”

“Ừm…”

Cái cớ này quá sát với thực tế, Vưu Tốc đang chuẩn bị lắc đầu lại không nhịn được mà gật đầu: “Đúng thế…”

“Lâm Lâm, mày hiểu tao quá.” Vưu Tốc giả vờ nghiêm tốc nhìn cô bạn.
“Chuyện này mà còn phải nói à?”

Tuy rằng bản thân Tần Lâm chưa từng yêu qua mạng nhưng nói hươu nói vượn luôn là sở trường của cô nàng.

Mắt cô nàng mở to rồi nghiêm trang hỏi: “Tao hỏi mày nhé, yêu qua mạng quan trọng nhất là cái gì?”

“Cái gì?” Vưu Tốc vô thức hỏi ngược lại.

“Cảm giác an toàn.”

Tần Lâm gõ lên lan can giường, từ từ nói: “Yêu qua mạng không an toàn bằng yêu ngoài đời, thậm chí có khi đối diện là kiểu đầu trâu mặt ngựa gì mà mày cũng chẳng biết, nhưng người đó lại có thể trở thành một chỗ dựa tinh thần cho mày.”

“Để mày tìm thấy sự an ủi trên internet hư ảo, để mày tìm thấy sự chân thành trong bản tính hay xảo trá của con người, để mày…”

Nhận ra lời lẽ có phần quá hoa mỹ, Tần Lâm đã kịp thời dừng lại.

Cô nàng ho nhẹ một cái rồi tổng kết lại: “Nói tóm lại là yêu qua mạng rất ảo, nếu muốn làm tốt thì phải bù đắp cho ảo tưởng mà hình thức online mang lại và cho đối phương cảm giác an toàn.”
“Ví dụ?”

“Một ngày phải chào buổi sáng rồi chúc ngủ ngon, kể cho đối phương nghe từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, như thế thì đối phương mới có đủ cảm giác an toàn.”

Vưu Tốc gật đầu nhưng cái hiểu cái không.

Cô quyết định rồi.

Chỉ cần qua lần này mà Tưởng Trì Kỳ không xóa cô thì cô sẽ bắt đầu đeo bám chàng trai này, mãi đến khi cô nói chuyện bình thường được với người khác giới ở ngoài đời mới thôi.

Xin lỗi nhé Tưởng Trì Kỳ, đó là 300 tệ một giờ đấy, nhất định cô phải làm được.



“Tốc Tốc, mày nghĩ cái gì thế?” Thấy Vưu Tốc lại đang mất tập trung, Tần Lâm khua khoắng tay trước mặt cô.

“Mày đừng có vội lên các ứng dụng hẹn hò để tìm trai nói chuyện đấy nhé, đa số mấy người trong các ứng dụng đó đều không đáng tin đâu.”

“Nếu mày thật sự muốn tìm thì cứ để tao lo.”

Tần Lâm võ ngực, còn chưa đợi Vưu Tốc nói gì thì đã xung phong nhận việc rồi chạy ra khỏi phòng.

“Ơ này…”

Chờ Vưu Tốc lấy lại tinh thần thì trong phòng đã chẳng còn một bóng người.

Cô thử dài, đi dép lê rồi ngồi xuống trước bàn, xé một tờ giấy nhớ, vừa viết vừa nghĩ gì đó.

Buổi chiều hôm sau.

Đã bốn giờ chiều nhưng mặt trời trên sân thể dục vẫn còn chói chang, Tưởng Trì Kỳ đến chỗ cô nói như đã hẹn.

Nhiệt độ quá cao, dưới cái nắng như thiêu như đốt, trước mắt bao nhiêu người, anh là kẻ ngốc duy nhất đứng phơi nắng ở chỗ nóng nhất.

Môi Tưởng Trì Kỳ mím chặt, trong mắt hiện lên chút thiếu kiên nhẫn.

Nhưng giây tiếp theo tia mất kiên nhẫn của anh lập tức được vuốt phẳng.

Là một cuộc gọi thoại từ wechat.

“Alo?”

“Cậu tới chưa?”

Vưu Tốc bóp mũi, đeo kính râm lén lút tránh sau một lùm cây cách đó không xa để quan sát.

Có lẽ trò đùa dai này đã khiến cô phấn khích nên bây giờ Vưu Tốc vẫn chưa nhận ra rằng mình đã nói chuyện với người khác phái tự nhiên hơn rất nhiều so với lúc trước.

“Tới rồi.”

Tưởng Trì Kỳ đáp lại, đôi chân dài thẳng tắp không cố ý đứng thẳng nữa, lộ ra chút lười biếng, mũi giày giẫm lên bãi cỏ đã gần như héo đi vì phơi nắng: “Cậu ở đâu thế? Tôi không nhìn thấy cậu.”

Lời nói rất thân thiết như thể bạn cũ quen nhiều năm nay hẹn gặp mặt.

Vưu Tốc vô thức sửng sốt mất mấy giây.

Cô có hơi do dự nhưng tên đã trên dây thì không thể không bắn…

Ai bảo anh muốn lừa tôi trước?

Vưu Tốc đè vành mũ xuống, nhìn vào chú chó của một đàn anh ở cách đó không xa rồi gằn giọng: “Tưởng Trì Kỳ, cậu có nhìn thấy chú chó lớn màu vàng đang nằm phơi nắng ở trước mặt không?”

Tưởng Trì Kỳ ngẩng đầu là có thể nhìn thấy chú chó, anh ngồi xổm xuống rồi gãi cằm nó, nhẹ giọng ừ một tiếng.

“Cậu có biết một tuần trước nó bị hội học sinh mang đi làm gì không?” Vưu Tốc khó khăn hỏi.

Sự chú ý của Tưởng Trì Kỳ hoàn toàn dồn vào giọng nói cố tình thay đổi trong micro, anh hoàn toàn quên mất mấy câu công kích mà mình đã chuẩn bị sẵn, vô tình bị cuốn theo câu hỏi của cô.
“Đi làm gì?”

“…Buộc ga-rô.”

Vưu Tốc cứng rắn nói xong.

?

Ngón tay gãi cằm chú chó của anh dừng lại một chút, anh còn chưa kịp phản ứng thì nghe thấy người ở đầu dây bên kia mạnh mẽ nói như thể đang đọc một văn bản viết sẵn vậy.

Còn cố cao giọng ra vẻ cứng rắn.

“Cho nên Tưởng Trì Kỳ, tôi muốn nói với cậu rằng…”

“Cậu cứ quấy rầy người khác…”

Vưu Tốc có hơi chột dạ, nói xong mấy lời này rồi đến lúc lại la liếʍ người ta….

“Kết cục sẽ giống như chú chó này đấy!”

Suýt chút nữa cô đã tự cắn vào lưỡi mình.

Bầu không khí im lặng một lúc.

Thị lực của Vưu Tốc không đến nỗi nào, nó tốt tới nỗi bây giờ cô có thể nhìn rõ sắc mặt của Tưởng Trì Kỳ …

Gương mặt của anh như muốn hỏi một câu…

Không phải chứ? Cậu bị điên à?

Vưu Tốc che mặt lại, sợ bị anh mắng nên vội vàng cúp máy.
Sau đó gửi cho anh một tin nhắn.

[Dưới cục đá cạnh chân phải của cậu có đè một tờ giấy.]

Tưởng Trì Kỳ lạnh mặt bỏ cục đá ra, vẻ tức giận trên mặt như muốn nổ tung.

Tốt nhất là nên viết tên họ, số lớp và mã số sinh viên của cô.

Anh nghĩ như vậy.

Tờ giấy được gấp gọn gàng, anh mở ra đọc.

[Cấm động dục lung tung.]

Đm…

Anh chưa từng bị trêu đùa ác liệt như thế này bao giờ.



Mọi chuyện được giải quyết suôn sẻ, trong trận chiến thầm lặng này, cô chính là người chiến thắng.

Nhưng trong lòng Vưu Tốc không vui nổi, vẻ mặt cô đau khổ, trái tim thì bồn chồn.

Sau khi từ sân thể dục về, cô vẫn luôn chịu đựng sự tra tấn từ nội tâm.

Hình như chuyện này hơi quá đáng nhỉ?

Cô sợ Tưởng Trì Kỳ hẹn mình ra ngoài để trả thù nên mới chủ động làm trò này với anh.

Có thể là thường xuyên lướt mạng nên những trò đùa của Vưu Tốc ngày càng quá đáng hơn, vậy mà cô đã thực sự chơi khăm được Tưởng Trì Kỳ.

Chắc anh sẽ không tố cáo nhà trường để vạch trần cô đâu nhỉ?

Tim Vưu Tốc đập thình thịch, run rẩy ấn vào trang web trường nhưng vẫn không thấy tin gì mới.

Cô lại thở dài một hơi.

Không biết nội tâm Tưởng Trì Kỳ mong manh đến cỡ nào, chuyện này có khiến anh bị đả kích nặng nề hay không…

Đúng rồi, hình như chàng trai mà Tần Lâm quen chính là bạn cùng phòng của Tưởng Trì Kỳ, có lẽ có thể nói bóng nói gió hỏi qua một chút.

Bây giờ Tần Lâm đang ở thư viện làm bài tập.

Vưu Tốc lập tức cầm lấy điện thoại rồi chạy chậm ra ngoài.

Thư viện ở Nam Uyển, không gần nơi này lắm, Vưu Tốc đi được nửa đường chợt nhìn thấy hai hàng dài đang xếp hàng ở cổng phía Bắc.

Cô vừa định bước tới xem thì điện thoại đột nhiên rung lên.

Là Tần Lâm gọi.

“Alo Tốc Tốc, mày đang ở đâu đấy?

Giọng nói của Tần Lâm có chút hỗn loạn.

“Tao đang ở cửa Bắc.”

Vưu Tốc nghi hoặc hỏi: “Không phải mày đang ở thư viện hả? Sao ở đó có tiếng gì…”

“Hế lô.”

Còn chưa chờ cô nói xong, chẳng biết Tần Lâm nhảy ở đâu ra, đột nhiên vỗ vào vai Vưu Tốc khiến cô sợ tới mức suýt chút nữa làm rơi điện thoại.

“Lâm Lâm? Vừa nãy mày ở đâu thế? Sao ra được đây nhanh vậy?”

Tần Lâm bỏ điện thoại vào túi, cười giải thích: “Vừa rồi Thắng Thiên Dương nói sắp có xe hiến máu tới, mà sinh viên hiến máu có thể được cộng điểm, tao nghĩ điểm chuyên ngành của tao nhất định là thấp hơn lần trước nên quyết định đi hiến máu.”

“Hiến máu cộng điểm?” Vưu Tốc bắt đầu có hứng thú.

“Ờ, nhưng tao đang xếp hàng thì đột nhiên nhớ tới dì nhỏ tháng này còn tao còn chưa tới.” Tần Lâm bĩu môi: “Nghe nói hiến máu xong thì dì nhỏ lại càng ít đến.”

“Thế mày cẩn thận một chút, đừng có hiến.” Vưu Tốc có ý tốt khuyên bạn mình.

Nói xong cô vén tay áo: “Để tao hiến cho.”

???

Tần Lâm thấy cô không nói đùa thì lập tức tận tình khuyên bảo: “Người chị em à, mày cũng không hợp đâu, trong đơn đăng ký nói phải không được thức đêm ba ngày, mới hôm trước mày còn thức trắng đêm mà.”

Khuyên thì khuyên nhưng Tần Lâm biết rõ Vưu Tốc rất cố chấp với chuyện cộng thêm điểm này, mắt thấy cô khăng khăng muốn đi xếp hàng, cô nàng đành phải đi theo, vừa tra baidu xem thức trắng đêm hiến máu có những nguy hiểm gì.

“Không được đâu, tao thấy nguy hiểm lắm…”

Ngay lúc Tần Lâm định dùng biện pháp cứng rắn kéo cô lại, lại thấy người trước mặt xoay người lại, đột nhiên quay trở về.

Cổ họng Vưu Tốc khô khan, cô đã từng nghĩ đến quả báo nhưng không ngờ nó lại tới nhanh đến như vậy.

Người đứng cuối hàng chính là Tưởng Trì Kỳ, là người nửa tiếng trước bị cô chơi đùa một chập.
Cũng không cần phải nói bóng nói gió để hỏi han làm gì, chỉ cần có mắt là nhìn ra anh đang rất khó chịu.

Tưởng Trì Kỳ lạnh mặt đứng ở cuối hàng, khí chất xuất chúng nổi bật, mặc áo phông trắng rộng thùng thình, nam nữ xung quanh đều đang nhìn lén anh.

Trên tay anh cầm đơn đăng ký cùng với một tờ…giấy nhớ màu lam nhạt.

Lông mày Vưu Tốc giật giật.

Chẳng lẽ anh muốn dựa vào chữ viết để tìm được chủ nhân của nó sao?

Trời ơi sao cô lại đi trêu chọc anh làm cái gì không biết???

Lúc tâm trạng không vui, Tưởng Trì Kỳ không thích nói chuyện, cố tình Thắng Thiên Dương lại là kẻ nói nhiều, chỉ cần cơ miệng không được hoạt động ba giây là đã thấy khó chịu.

Cậu ta đang thấy chán nản vì không có ai nói chuyện, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Tần Lâm và Vưu Tốc, vì thế lập tức gọi to: “Ê, ở đây này.”
Bước chân của Vưu Tốc dừng lại.

Bị ảnh hưởng bởi ánh hào quang của Tưởng Trì Kỳ, mọi người ít nhiều cũng chú ý đến Thắng Thiên Dương ở bên cạnh anh, thêm việc giọng người này to, bây giờ gần như 80% người đều dừng mắt trên người các cô.

Tần Lâm chửi thầm một tiếng, hùng hổ kéo Vưu Tốc đi tới.

“Thắng Thiên Dương, cậu không nhỏ tiếng được à?”

“Tôi nói to vậy hả? Tại sợ hai người không nghe thấy thôi.”

Cậu ta cười rồi quơ quơ đơn đăng ký: “Nghe gì chưa? Hiến máu xong còn được nhận quạt nhỏ với đồ ăn đấy, hôm nay nóng vậy mà quạt ở siêu thị bán hết rồi nên chúng tôi mới tới đây.”

“Lên mạng mua không nhàn hơn à?”

“Ê sao cứ nói huỵch toẹt ra vậy, đi hiến máu là làm việc tốt đấy.”

Tần Lâm cũng cảm thấy buồn cười trước độ mặt dày của Thắng Thiên Dương, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua tờ giấy nhớ trong tay Tưởng Trì Kỳ, không khỏi giơ ngón tay cái lên với anh: “Tưởng Trì Kỳ cậu ghê thật đấy, đi hiến máu mà cũng có người đưa thư tình.”

Tưởng Trì Kỳ nghe vậy thì quay đầu, giơ tờ giấy nhớ ra cho cả ba cùng đọc.

Tần Lâm: “… Coi như tôi chưa nói gì nhé.”

Vưu Tốc: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK