Không dám mang cậu đến khách sạn.
Khách sạn…
Đầu Vưu Tốc nhũn ra như bùn, vỏ não cũng bị hai chữ kia đâm trúng.
Cô mơ hồ cảm nhận được sự khó chịu tiềm ẩn của mình sắp bộc phát, để không lộ ra dấu vết, cô vội lùi lại một bước.
Tưởng Trì Kỳ nhìn cô nghi ngờ, hỏi: “Sao vậy?”
Vưu Tốc mím môi lắc đầu, cố gắng tập trung vào nửa câu sau của anh.
Ngủ tạm ở tiệm net một đêm.
Tuy rằng cô là người đề nghị không về ký túc xá trước, nhưng giờ phải trèo tường ra công, cồi cùng anh ở tiệm net cả đêm…
Vưu Tốc cảm thấy mấy nốt dị ứng trên cổ mình càng ngứa hơn.
Cô dùng tay che chỗ nổi mẩn chưa giảm, ánh mắt có chút lảng tránh.
Ban đêm trong sân trường chỉ có đèn cỏ trong khu vực xanh sáng lên, ánh sáng vàng nhạt khiến người ta trông nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tưởng Trì Kỳ đợi nửa phút, đôi mắt bị ánh sáng ấm áp tạo thành bóng tối sắc nét, người đàn ông mở miệng có hơi mất kiên nhẫn: “Bây giờ về ký túc xá cũng được.”
Cũng đâu có ép cậu đi tiệm net?
Cô biết.
Vưu Tốc cắn răng: “Trèo ra ngoài kiểu gì bây giờ?”
“Sân vận động.”
Trước đó, có một buổi tối trong đợt huấn luyện quân sự, Tưởng Trì Kỳ và Thắng Thiên Dương đã trèo ra ngoài uống rượu.
Anh đi trước, đột nhiên dừng lại: “Hộp thuốc lúc nãy để tôi cầm không lát nữa cậu khó trèo.”
Vưu Tốc gật đầu, ngón tay bấm chặt vào hộp thuốc, sau đó thả lỏng, hộp thuốc rơi vào lòng bàn tay anh.
Cố ý kiểm soát, tay hai người không chạm vào nhau.
Lông mày của Tưởng Trì Kỳ bất ngờ nhíu lại một chút.
–
Cổng trường hơi khó trèo, Tưởng Trì Kỳ để cô trèo trước, tìm hai viên gạch để cô đặt chân.
Vưu Tốc loay hoay hơn một phút mới nhấc được chân.
Chiều cao này thực ra không có gì đáng lo, nhưng ban đêm nhìn có chút đáng sợ, Vưu Tốc cúi người an toàn nhảy xuống.
Cô vừa chạm đất được vài giây, bên cạnh đã có thêm một người.
Không nghe thấy tiếng chân nhảy xuống luôn.
“Phải đi mười lăm phút.”
Tưởng Trì Kỳ cúi đầu bật đèn pin điện thoại.
Có tiệm net gần hơn nhưng môi trường quá tệ, khói thuốc lá bay khắp nơi, còn ồn ào. Hồi cấp ba anh thường xuyên xuất hiện ở những tiệm net như vậy.
Dẫn theo con gái thì nên tìm một tiệm yên tĩnh hơn.
Vưu Tốc gật đầu, đi theo anh.
Côn trùng ẩn nấp trong bụi cỏ rậm rạp kêu rả rích, trên đường thỉnh thoảng có vài con mèo băng qua, trên phố còn một số người bán hàng sáng đèn chờ khách, lác đác có học sinh đi bộ bên đường.
Con đường này không ngoằn ngoèo, chỉ cần đi thẳng, chỉ là khoảng cách hơi xa. Lúc Vưu Tốc lấy lại tinh thần cũng là lúc đến tiệm net.
May mà Thắng Thiên Dương và đám bạn thường xuyên đi tiệm net, Tưởng Trì Kỳ nhớ mang theo chứng minh thư, anh còn cần ảnh chụp chứng minh thư của Vưu Tốc, rồi đi đến quầy lễ tân.
Trên ghế sofa vải ở cửa tiệm net có một con mèo vằn đang duỗi móng vuốt, thấy có khách đến, nó lười biếng ngẩng đầu nhìn họ một cái.
Vưu Tốc thấy dễ thương, đi lên vuốt ve cằm lông xù của nó, mèo thoải mái nheo mắt, phát ra tiếng gừ gừ.
Đúng lúc này điện thoại của cô rung lên.
Là thông báo wechat.
Vưu Tốc nhìn Tưởng Trì Kỳ, cô quay lưng lại về phía anh, lén lút mở khung chat với Tần Lâm ra.
Tần Lâm: [Chị em tốt à, vốn dĩ thấy mày muộn thế rồi mà chưa về nên tao rất lo cho mày, nhưng ban nãy nói chuyện với Thắng Thiên Dương, cậu ta cũng vô tình nói tao nghe rằng… Tưởng Trì Kỳ cũng không về ký túc xá.]
Tần Lâm: [Tao chỉ muốn xác nhận chút thôi, có phải hai tụi mày đang ở chung với nhau không? Nếu không phải thì về phòng ngay cho tao!]
Tần Lâm: [Nếu ở cùng nhau thật thì ĐỪNG VỀ!]
Tần Lâm: [Nhân tiện nói một chút… Mạn Mạn với Chúc Nhụy đang bàn xem sau này nên mua sữa bột hãng nào cho con của mày đó.]
Tần Lâm: [Hai đứa nó nhờ tao hỏi xem mày có thích hãng nào không?]
“….”
Trên trán Vưu Tốc xuất hiện hai vạch đen, cô thay đổi thái độ nhẹ nhàng vừa nãy, ngồi phịch xuống cạnh mèo vằn.
Mèo bị cú ngồi đột ngột dọa sợ, dựng lông, vội vàng bỏ chạy khỏi hiện trường.
Vưu Tốc: [Chúng mày đừng quá đáng quá!]
Tần Lâm: [Hay là mày muốn tự mình cho bú? Huhuhu cảm động quá!]
Vưu Tốc: [Đừng nói nữa.]
Tần Lâm: [Rõ!]
Tần Lâm: [Thần xin cáo lui, lần này có lẽ xin cáo lui cả đời…]
Vưu Tốc bị trêu đến phát sợ, hít một hơi sâu rồi tắt điện thoại.
Tiệm net này không phải là kiểu trang trí công nghệ xanh tím thường thấy, mà có phong cách gỗ tự nhiên kiểu Nhật, thiết kế ánh sáng rất tinh tế, khiến người ta ở cảm thấy thoải mái.
Tin nhắn của Tần Lâm như cơn mưa đúng lúc, vốn dĩ có chút căng thẳng nhưng cũng bay biến vì mấy câu nói đùa của cô nàng.
Cô lại nhìn Tưởng Trì Kỳ đang chọn đồ trước máy bán hàng tự động, nghĩ rằng đây chỉ là một sự cố.
Tưởng Trì Kỳ không phải người không biết chừng mực.
Cô không cần phải phòng bị.
Lúc nãy ở phòng y tế trường, khi cô truyền dịch, anh không ngồi cạnh giường bệnh của cô mà kéo ghế bên cạnh ngồi chơi điện thoại.
Với phong cách trên mạng của cô mà nói…
Ai là người biến thái hơn vẫn còn phải bàn.
Nói chung, người có đạo đức thấp dễ làm tổn thương người khác hơn.
Nghĩ đến đây, Vưu Tốc âm thầm nhắc nhở bản thân, đừng làm gì không tốt với Tưởng Trì Kỳ, không được làm ra mấy hành động mờ ám.
Sau đó, thoáng cái cô đã xóa tan nỗi lo lắng vừa nãy, ánh mắt nhìn Tưởng Trì Kỳ cũng dần mang theo chút quan tâm kỳ quặc.
“Đi thôi.”
Tưởng Trì Kỳ lấy hai chai nước khoáng, tiện tay mua thêm cái chăn dùng một lần.
“Tưởng Trì Kỳ.”
“Hửm?”
Người đàn ông quay đầu lại, thấy Vưu Tốc nghiêm túc.
“Tôi sẽ kiềm chế bản thân.”
“?”
“Cậu không cần lo lắng về vấn đề an toàn.”
Vưu Tốc nhận lấy chai nước khoáng trong tay anh: “Là phòng riêng à? Phòng đôi…”
“Tốt lắm. Mau đi thôi!”
“……”
Vừa nãy lúc anh đi mua nước, cô bị ai đoạt xác sao?
–
Vưu Tố ngày càng cảm thấy mình đã tìm thấy chỗ dựa tâm lý khi ở cùng một phòng với Tưởng Trì Kỳ vào đêm khuya mập mờ này.
Kể từ khi cô đăng nhập vào mạng lúc nãy, tạo hình tượng một người thích quấy rối người khác, cô nhìn thấy Tưởng Trì Kỳ liền có ý định huýt sáo.
Anh đẹp trai, đang ở tiệm net sao?
Khuya thế còn chưa ngủ là đang nhớ người trong lòng à?
Thân hình không tệ nhé /lén nhìn từ trên xuống /sờ cằm vuốt râu.
“Vưu Tốc.”
“Hửm?” Cô vô thức đáp lại.
“Uống thuốc đi.”
Tưởng Trì Kỳ vừa bật máy vừa lấy hộp thuốc trong túi ra đặt lên bàn, anh tùy tiện liếc qua khuôn mặt cô gái, đột nhiên thấy kỳ lạ.
“Cậu cứ nhìn chằm chằm vào cổ tôi làm gì?”
“Không có mà…”
Cô cầm lấy hộp thuốc đọc hướng dẫn một hồi, thì thầm: “Hình như thuốc này uống vào sẽ buồn ngủ, tranh thủ gửi bản thảo đi rồi uống sau cũng được.”
Nói xong cô lại không kìm chế được mà sờ cổ, vết cào vẫn còn rõ ràng, nhìn khá kinh dị.
“Đừng gãi.”
Tưởng Trì Kỳ giơ tay định ngăn không cho cô gãi lung tung, nhưng nghĩ đến điều gì đó khiến anh khựng lại, vẫn không động đậy.
“Lúc thuê phòng này tôi đã hỏi rồi, trong này không có thứ gì làm từ vỏ kiều mạch.” Anh chuyển đề tài.
Vưu Tốc gật đầu, mắt nhìn vào màn hình máy tính, có chút ngẩn ngơ.
Vừa rồi khi sắp xếp đồ trong phòng họp, quá mệt mỏi nên cô đã dựa vào ghế nghỉ ngơi một lúc. Không ngờ chiếc gối cổ treo trên lưng ghế lại chứa vỏ kiều mạch. Cô bị dị ứng với vỏ kiều mạch, đặc biệt là kiều mạch, nên phát ban đỏ từ cổ lan ra nửa người, cả lưng cũng bị.
Lúc rửa tay trong bệnh viện trường, cô đã thấy bộ dạng của mình ở trong gương.
Cứ thế này thì ngay cả người ngoài hành tinh đến bắt người Trái Đất để làm mẫu nghiên cứu, nhìn thấy cô cũng sẽ nghi ngờ liệu cô có phải con người hay không…
Lén nhìn người đàn ông bên cạnh đã mở xong trò chơi, Vưu Tốc giả vờ vô tình che phần da trần hướng về phía anh. Anh đẹp trai à, đừng nghĩ đến việc nhìn thấy bộ dạng xấu xí của chị đây.
“Cậu còn gãi lung tung nữa là tôi tìm dây để trói tay cậu lại đấy.” Tưởng Trì Kỳ bình thản nói, mắt không hề nhấc lên. Vưu Tốc yếu ớt rụt tay lại.
Bài viết trên WeChat không yêu cầu nhiều chữ lắm, nhưng có phong cách và định dạng thống nhất, Vưu Tốc lấy lại tinh thần, chậm rãi cân nhắc từ ngữ và gõ bàn phím. Lúc mới bắt đầu công việc này, thực ra viết không được trôi chảy lắm, nhưng theo những bài viết trước đây của chị Linh, cũng có thể từ từ học theo. Kim đồng hồ dần chuyển đến 1 giờ 5 phút.
Vưu Tốc thả lỏng ngón tay, nhấn nút lưu.
Làm việc liên tục trong thời gian dài, đầu Vưu Tốc có hơi đau, mẩn ngứa trên lưng vẫn còn ngứa, cô không dám gãi, rất khó chịu. Thấy Tưởng Trì Kỳ không biết từ khi nào đã thoát khỏi trò chơi, đang đeo tai nghe xem phim.
Hộp thuốc vẫn nằm trơ trọi trên bàn, Vưu Tốc mở ra lấy hai viên, vặn nắp chai nước khoáng, nuốt xuống.
Có vẻ như bộ phim đang đến đoạn cao trào, Tưởng Trì Kỳ không để ý rằng cô đã hoàn thành công việc.
Anh chống khuỷu tay xem chăm chú, ngón tay thon dài buông thả trên tay vịn của ghế chơi game, lông mày và sống mũi cao được ánh sáng từ màn hình chiếu vào, trông rất đẹp, cả người toát lên vẻ lười biếng lạnh lùng.
… Lâu lắm rồi không làm chuyện ngốc nghếch.
Vết mẩn ngứa trên cổ và lưng dường như lan đến tim, Vưu Tốc cảm thấy ngứa ngáy, cô tìm một tư thế mà anh không thể nhìn thấy màn hình, thử nghiệm gõ chữ trên bờ vực nguy hiểm.
Vưu Tốc: [Ba mẹ không có nhà.]
Vưu Tốc: [Nữ sinh đại học 20 tuổi cô đơn lúc nửa đêm.]
Vưu Tốc: [18+ / trò chuyện nóng bỏng về đêm / 18+]
Vưu Tốc: [Nhấn vào để chat riêng, trái tim / trái tim /]
“Vưu Tốc.”
Tiếng gọi đột ngột khiến cô suýt làm rơi điện thoại, Vưu Tốc vội vàng tắt màn hình, tim đập thình thịch, quay lại giả vờ bình tĩnh, “…Gì vậy?”
“Cho cậu chăn.”
“Sao mặt cậu lại trắng bệch thế?”
Bị anh làm giật mình đó!
Tất nhiên Vưu Tốc không dám nói vậy, cô cười ha hả, “Có thể là do vết đỏ trên cổ nhiều quá, làm mặt tôi trắng hơn thôi.”
Nhưng cũng không đến mức không còn giọt máu nào.
Giang Trì Kỳ nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, nhịn không nói, ánh mắt anh lại bình tĩnh chuyển về màn hình máy tính, “Buồn ngủ thì ngủ đi, tôi sẽ khóa cửa.”
“Ừ.” Thuốc thực sự có tác dụng gây buồn ngủ, Vưu Tốc vốn đã thiếu ngủ, được anh nhắc nhở, mắt cô càng không mở nổi.
Được cô đồng ý, Giang Trì Kỳ mới dám khóa cửa. Ban đầu lo bị ai đó quấy rầy nên anh có thể khóa cửa ngay từ đầu, nhưng anh luôn cảm thấy Vưu Tốc có chút đề phòng mình khi ở trường nên không khóa, sợ cô suy nghĩ nhiều.
Thấy mắt Vưu Tốc đã sụp xuống, Tưởng Trì Kỳ muốn cô ngủ yên tâm hơn, ngồi trở lại ghế chơi game, quyết định nói rõ. “Lúc nãy nói muốn ra ngoài đến quán net, có phải cậu hơi sợ tôi không?”
Sợ gì không nói rõ, nhưng hẳn là cô hiểu.
Cơn buồn ngủ rất mạnh. Trong mắt Vưu Tốc chỉ còn lại ánh sáng xanh tím từ bàn phím chơi game. Lời nói của Tưởng Trì Kỳ truyền vào hệ thần kinh, cô không còn khả năng giả vờ nữa, nửa nằm trên bàn, mơ màng, “Không phải, là vì cậu nói đến khách sạn…”
Thi thoảng anh em gặp nhau đến khách sạn tụ tập cũng rất bình thường, nhưng để nói về mối quan hệ nam nữ thì nghe có vẻ không đứng đắn thật.
Bảo sao Vưu Tốc nghĩ nhiều, đáng lẽ anh nên nghĩ đến tình huống đặc thù của cô.
Bình thường cô còn chẳng dám nói chuyện với nam sinh, anh không nên tùy tiện nói ra câu như vậy.
Tưởng Trì Kỳ hối hận, cúi đầu chỉnh lại chăn cho cô.
Vết mẩn ngứa ửng hồng trên cổ nhìn cực kỳ không thoải mái, Tưởng Trì Kỳ khẽ cau mày, thấp giọng nói: “Lần sau tôi không như vậy nữa.”
Sau này nói chuyện với cô, anh phải cân nhắc kỹ càng lời muốn nói mới được.
Mí mắt của cô gái đã dần khép lại, chẳng biết có nghe được lời anh nói hay không.
Từ đây nhìn ra có thể thấy ánh sao trên bầu trời, Tưởng Trì Kỳ kéo rèm lại, dùng ngón tay chọc nhẹ vào trán cô, biết cô ngủ say rồi mới duỗi tay tắt đèn trần.
Ánh sáng xung quanh tối lại.
Wechat nhận được tin nhắn mới.
Điện thoại đặt trên bàn đột nhiên kêu lên, Tưởng Trì Kỳ vội ấn nút tắt tiếng, sau khi mở khóa màn hình mới thấy “Nicotin đau buồn” gửi cho mình bốn tin nhắn ám chỉ mập mờ.
Vưu Tốc bị tiếng động từ điện thoại làm cho nhíu mày.
Người đàn ông nhìn cô một cái, ngón tay lướt qua muốn xóa tin nhắn đi.
Điện thoại của cô để bên phải đột nhiên sáng lên.
Không hiểu sao Tưởng Trì Kỳ lại có dự cảm chẳng lành.
Anh ghé mắt nhìn qua.
Trong bóng đêm, từng chữ trên điện thoại của Vưu Tốc lại càng rõ ràng.
“Anh chàng gay đói khát”: Xóa – ngay bây giờ.
Ngón tay thon dài của Tưởng Trì Kỳ dừng lại trên nút xóa màu đỏ nổi bật.
Cứng đờ bất động.
Tác giả có lời muốn nói:
Tưởng Trì Kỳ một giây trước: “Mình phải đối xử cẩn thận với em ấy hơn, nói chuyện cũng phải suy nghĩ kĩ càng.”
Tưởng Trì Kỳ một giây tiếp theo: “Hóa ra người to gan lớn mật chính là em!!!!”