• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy là hai người đã làm lành rồi à…?”

Tần Lâm nhìn Thắng Thiên Dương, ánh mắt trao đổi với nhau, rồi dò hỏi.

“Chúng tao…” Vưu Tốc bỗng phản ứng lại, vẫn cứng miệng, “Chúng tao nào có cãi nhau bao giờ.”

“Luôn trong giai đoạn yêu đương nồng cháy mà.”

Cô còn làm bộ bồi thêm một câu, ánh mắt chân thành quét qua hai người họ.

Tần Lâm và Thắng Thiên Dương đồng loạt giật giật khóe miệng.

“Yêu thì cũng tốt đấy, nhưng lần sau đừng có yêu nữa.”

“Coi bộ sắp yêu đến nỗi biến tụi này thành Vua Phá Rừng thật rồi.”

“…”

Nhiệm vụ nhặt củi hoàn thành quá xuất sắc, nhưng vì trong lều đã có thiết bị sưởi nên cũng không cần nhiều củi đến thế. Số dư ấy để lại cũng lãng phí, chi bằng mang tặng cho ai đó.

Khu cắm trại này trang bị cơ sở vật chất khá đầy đủ, đi lên tầm 500 mét là đến nhà nghỉ của dân bản địa có cung cấp nước nóng và đồ ăn. Tưởng Trì Kỳ và Thắng Thiên Dương mang củi đến tặng cho chủ nhà nghỉ, tiện thể mượn luôn bộ thiết bị chiếu phim đơn giản.

Dưới trời đêm, cả bốn người ngồi chen chúc với nhau.
Vưu Tốc ngồi tựa vào ghế trăng, tò mò chống tay lên má nhìn Thắng Thiên Dương đang loay hoay với mấy cái máy móc phía trước.

“Vậy chúng ta sẽ chiếu phim gì thế?”

“Đừng vội, ông chủ nhà nghỉ vừa đề xuất vài phim mà các du khách trước thích xem nhất. Tôi đang tra nội dung mấy phim đó đây.”

“Có rồi đây.”

Thắng Thiên Dương ngồi xổm trước màn hình trắng, đối diện với ba người phía sau và bắt đầu đọc.

“Bộ đầu tiên kể về năm thanh niên lái xe vào rừng cắm trại. Có người vô tình mở cánh cửa tầng hầm của căn nhà nhỏ, giải thoát một con quỷ dữ. Cuối cùng, cả năm đều tử nạn…”

“… Chết sạch?”

Tần Lâm nuốt khan, tay cầm cốc giữ nhiệt hơi run rẩy.

“Không sót lại một ai.”

“Chắc là ngoài ý muốn thôi. Để tôi xem phim thứ hai trong danh sách.”

“Thấy rồi. Phim này kể về… một cô gái trẻ nhân lúc bạn thân vắng nhà lén hẹn bạn trai của cô bạn vào rừng…”

Đôi tai Vưu Tốc bỗng dựng lên, nhưng nhanh chóng bị người đàn ông bên cạnh che lại.

“Cậu không thể chọn phim nào đáng tin chút à?”

Tưởng Trì Kỳ nghiêng người che cô, khuỷu tay anh đặt lên vai Vưu Tốc, chân mày hơi nhíu lại.

“Tôi không bịa đâu! Đây là hai bộ phim được du khách thích xem nhất theo đánh giá đấy!”

Tần Lâm tiện tay quét mấy vỏ hạt dưa vào đống lửa trại, “Thôi, đừng nghe mấy người trước nói nhảm nữa, coi bộ ‘Cậu Thực Sự Là Hạ Lạc’ đi.”

“Dịp giao thừa mà, coi phim vui vẻ chút.”

Sau một hồi tranh luận, cuối cùng họ quyết định xem một bộ hài.

Vưu Tốc khoác lên người chiếc áo phao dày cộp, lại được Tưởng Trì Kỳ ném cho thêm một chiếc chăn lông, cả người thu mình lại thành một cuộn nho nhỏ trong ghế trăng.

Bộ phim này cô đã xem không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn bị những tình tiết hài hước làm cho bật cười.

Hai chiếc ghế đặt sát nhau, đến cuối phim, Vưu Tốc vươn vai, tò mò nhìn Tưởng Trì Kỳ.

“Tưởng Trì Kỳ, nếu anh được quay lại thời trung học, anh sẽ làm gì?”

Người đàn ông cúi đầu chỉnh chiếc đèn nhỏ công suất thấp, nửa khuôn mặt ẩn vào bóng tối, nửa còn lại được ánh sáng vàng ấm từ đèn chiếu lên, trông phóng khoáng và bất cần.

Vưu Tốc thấy khóe môi anh khẽ cong lên, rồi không chút do dự đáp:

“Chuyển trường đến thành phố Y.”

Gió núi vù vù thổi qua, lúc này Tưởng Trì Kỳ mới chậm rãi ngẩng lên, ánh mắt đối diện với cô. Trong đôi mắt anh như chứa đựng thứ rượu ngâm lâu năm, không cần nói gì cũng đã đủ để làm say lòng người. Dưới bầu trời đen, chiếc đèn nhỏ trong tay anh là nguồn sáng duy nhất ngoài màn hình.

Nhạc phim cuối của “Rắc Rối Của Charlotte” vang lên thật đúng lúc:

“Anh sẽ ở bên cạnh em, bảo vệ em,
Sẽ không bao giờ buông tay…”

Vưu Tốc ngây người, trái tim cô như bị gõ mạnh một cái, mềm nhũn như cây kem tan chảy, ngọt ngào và bết dính.

Cô còn chưa kịp nói gì, đã nghe Tưởng Trì Kỳ hỏi lại cô câu tương tự.

“Vậy nếu là em thì sao?”

Cơn gió núi lạnh buốt, Vưu Tốc khẽ kéo chăn lên, cúi đầu nghĩ một lúc mới trả lời.

“Em đã thuộc lòng tài khoản WeChat của anh, chắc em sẽ lên mạng tán tỉnh anh trước, lừa anh chuyển trường tới thành phố Y để làm vệ sĩ cho em.”

Nghe những mô tả về thời trung học của Tưởng Trì Kỳ từ Triệu Tự Dã, cô nghĩ nếu ngày đó mình gặp được anh, chắc thời trung học của cô đã ngông cuồng và đầy sắc màu hơn.

“Toàn em tìm đến anh, em không nghĩ anh cũng có thể đi tìm em sao?”

Tưởng Trì Kỳ cười nhẹ, giơ tay nhéo tai cô như trừng phạt.

“Bởi vì anh có thể bảo vệ em mà.”

Giọng cô trong trẻo, văng vẳng bên tai anh.

Bởi vì hồi trung học, Vưu Tốc còn yếu đuối lắm.

Cô lúc nào cũng lo lắng về bệnh tình của ông nội, băn khoăn về sự kỳ quặc của bản thân. Cô chỉ dám mua những suất cơm rẻ nhất ở căng-tin, bạn bè hẹn đi ăn cũng phải hỏi trước về giá, lúc nào cũng rụt rè, sợ sệt.

Nếu cô biết rằng sau này sẽ gặp được một tình yêu nồng nhiệt và chân thành như Tưởng Trì Kỳ…

Chắc chắn cô sẽ mạnh mẽ hơn nhiều.

“Cảm ơn anh, Tưởng Trì Kỳ.” Vưu Tốc nhìn anh, ánh mắt nghiêm túc.

“Không cần khách sáo.” Anh cười khẩy, mũi giày giẫm nhẹ xuống đất, chiếc ghế hơi chênh về một phía, anh ngửa cổ nhìn lên bầu trời đêm.

“Ra ngoài ngắm sao đi.”

Nhắc đến chủ đề cô yêu thích, Vưu Tốc liền bật dậy, hào hứng ngước nhìn bầu trời.

Ánh bạc lấp lánh khắp bầu trời xanh đen, những ngôi sao như cát trắng lấp lánh trải dài vô tận, tựa như vũ trụ đang gửi thông điệp về phía nhân gian, khiến con người nhỏ bé như có thể chạm vào sự kỳ diệu của thiên hà.

Những đốm sáng lấp lánh in vào đáy mắt cô, trong lòng cô bỗng trào lên cảm giác ngưỡng mộ và rung động bởi sức mạnh của thiên nhiên.
Hầu như ai trong khu cắm trại cũng đều ngẩng đầu lên ngắm sao.

Duy chỉ có người đàn ông tựa lưng vào ghế phía sau, khẽ nhấc cổ tay lên xem giờ, đôi mắt lười nhác nhìn cô chăm chú, như đang chờ đợi điều gì đó.

Ba giây sau, anh bất ngờ kéo cô vào lòng, giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.

“Chúc mừng năm mới, Vưu Tốc.”

Cùng lúc ấy, từ xa vang lên những tiếng chúc tụng năm mới của mọi người, tiếng cười nói vang vọng đầy sôi nổi. Giọng nói của Tưởng Trì Kỳ trong sự ồn ào ấy lại trở nên rõ ràng hơn, Vưu Tốc nghe thấy anh khẽ nói bên tai mình.

“Hãy cầu nguyện với những vì sao.”

“Nếu vũ trụ không thể biến điều ước của em thành hiện thực, vậy sau này mọi điều ước của em, cứ để anh thực hiện.”

Giọng anh nhẹ nhàng, theo làn gió bay khắp núi rừng, rồi cuối cùng rót vào tai cô.

Trái tim Vưu Tốc không khỏi rung động, đôi mắt cô khẽ lay động, nhìn anh một cái, rồi chắp hai ngón tay lại thành hình chữ thập, nhắm mắt, nét mặt đầy thành kính.

“Em mong được ở bên người mình yêu mãi mãi.”

“Em không nói tên ra, thần Cupid sẽ bắn lệch mũi tên đấy.”  Tưởng Trì Kỳ không vui, kéo nhẹ vạt áo phía sau eo cô.

Vưu Tốc bật cười, cúi xuống hôn nhẹ vào khóe môi anh, giọng nói dịu dàng trong veo.

“Anh ấy tên là Tưởng Trì Kỳ.”

“Đừng có nhầm đấy.”

Sau khi ăn uống, vui đùa đến tận hai giờ sáng, xung quanh mới dần yên tĩnh lại.

Vưu Tốc tắm xong từ nhà nghỉ bước ra, hít một hơi, vừa khoác tay Tần Lâm đi về phía lều, vừa hắt xì mạnh một cái.

“Chưa gì đã cảm cúm rồi đấy à?” Tần Lâm ngạc nhiên đưa cho cô một tờ khăn giấy.

“Chắc là gió mạnh quá, tao và mấy con virus trong người đều bị gió thổi bay hết cả.”

Thể trạng của Vưu Tốc cũng không đến nỗi yếu, nhưng trong một năm cũng không tránh khỏi đôi lần cảm vặt, chẳng hạn như viêm dạ dày, cảm cúm, nhưng ốm nặng thì không bao giờ.

Đầu óc choáng váng lê bước đến trước lều.

Trước khi rời đi, Tần Lâm cố ý nhắc khéo cô một câu “chú ý an toàn”, đầy hàm ý.

Một chuyện nào đó dường như bị cô quên bẵng đi, bất chợt khiến cô rùng mình nhớ lại.

Cô nhớ ra rồi.

Tưởng Trì Kỳ đặt hai lều đơn và một lều đôi.

Đêm nay cô sẽ ngủ chung giường với anh…!

Chết thật, đầu óc cô còn quay cuồng hơn lúc nãy.

Vưu Tốc đứng trước cửa lều ngẩn ngơ năm phút, đến mức khuôn mặt như sắp nhăn lại thành bánh bao, cho đến khi một bàn tay kéo mạnh từ phía sau.

Tưởng Trì Kỳ kéo khóa lều, ấn đầu cô vào trong.
“Lạnh không? Sao lại đứng ngây ra vậy?”

Anh vừa gội đầu xong, mùi hương vừa sạch sẽ vừa ấm áp. Mái tóc đen còn hơi ướt, vương mùi hương của nước lạnh và gỗ tuyết tùng, anh vừa bước vào lều vừa dùng khăn lau qua mái tóc ướt.

Vưu Tốc đỏ mặt vì mùi hương trên người anh, vô thức rút một tờ khăn giấy lau mũi.

“Cảm à?” Tưởng Trì Kỳ chú ý đến động tác của cô, đôi mắt nhìn cô chăm chú, bất ngờ vươn ngón tay chọc nhẹ vào mặt cô.

“Mặt đỏ thế này, sốt rồi hả?”

“Chắc… chắc là không sốt đâu.”

Vưu Tốc lùi lại một bước, khẽ kéo giãn khoảng cách với anh, lấy ấm nước nóng của anh rót một cốc nhỏ.

“Em quyết định thực hiện lời hứa lúc chiều.” Cô nghiêm túc nhấp một ngụm nước nóng.

“Lời hứa nào?” Đôi mắt anh hơi nâng lên.

“Giao thừa không ngủ.”

“…”

“Em bị sốt thật rồi phải không?”

Thấy anh nghiêng người về phía mình, Vưu Tốc không tránh kịp, hai tay bị giữ chặt trên đầu, cô chẳng còn sức chống cự, chỉ biết dùng đôi mắt trong veo lườm anh.

Tưởng Trì Kỳ sờ thử trán cô.

“Cũng không nóng lắm.”

Cổ tay cô được thả ra, Vưu Tốc xoa xoa tay, khẽ lẩm bẩm, “Em đã nói là không sốt mà.”

Giọng điệu có chút ngập ngừng, như thể đang giấu giếm điều gì.

Anh chợt dừng bước. Nghĩ ngợi gì đó, anh chậm rãi quay lại, ánh mắt thoáng vẻ châm biếm.

“Vậy sao mặt em đỏ thế, vừa nghĩ gì à?”

Không khí dường như trở nên căng thẳng hơn sau câu nói của anh.

Tưởng Trì Kỳ bước lên giường, thuận tay tắt đèn chiếu sáng chói lóa, trong lều giờ chỉ còn ánh sáng vàng dịu của ngọn đèn dầu.

Ngay khi căn lều tối lại, thần kinh Vưu Tốc bỗng chùng xuống.

Cô ấp úng, cố làm như không nghe thấy câu hỏi của anh, ngoảnh mặt đi không nhìn anh, nhưng tim đập càng lúc càng nhanh.

Khi ánh sáng mờ ảo phủ lên, mọi âm thanh dường như cũng rõ ràng hơn.

Trong một khoảnh khắc yên tĩnh, cô nghe thấy tiếng cọ xát nhẹ của quần áo, rồi một tiếng động trầm đục, theo sau là làn gió thoảng qua bên tai.

Đó là âm thanh của áo khoác bị ném xuống ghế sofa.
Nhận ra động tác của anh, Vưu Tốc càng căng thẳng, ngón tay khẽ nắm lấy vạt áo của mình, chưa kịp quay đầu nhìn kỹ thì cô đã cảm nhận được một lực kéo mạnh ở cổ áo.

“Tưởng Trì Kỳ…!”

Giọng Vưu Tốc nửa giận nửa ngượng.

“Cảm mà còn thức.”

Tưởng Trì Kỳ nhẹ nhàng kéo cô vào giường, rồi ném cho cô một chiếc chăn riêng, giọng điệu lười biếng xóa tan hết những lo lắng của cô, “Ngủ ngoan, anh không làm gì đâu.”

Được quấn trong chăn ấm áp, Vưu Tốc dần dần thích nghi với bóng tối.

Một lúc lâu sau, cô rụt tay vào chăn, nhịp tim dần chậm lại.

Đệm lều vốn được làm bằng chất liệu rất chắc, mỗi khi anh động nhẹ là cô có thể cảm nhận được ngay, cô không tự chủ được mà để một phần tâm trí hướng về anh.

Điện thoại đột nhiên rung lên một nhịp.

Tiếng động bất ngờ này làm gián đoạn suy nghĩ của Vưu Tốc, cô như bị bắt quả tang, lập tức kéo chăn kín người, không nhúc nhích.

“Vưu Tốc.”

“Gì cơ?” Cô giật mình.

“Điện thoại của anh bên em đúng không? Đưa giúp anh.”

“Ồ…”

Cô thò tay ra, mò mẫm một lúc, ba giây sau mới cầm được điện thoại.

Màn hình vừa sáng lên, khi cô đưa qua, thoáng thấy thông báo hiện trên màn hình.

Là một thông báo thay đổi chuyến bay.

“Kính gửi quý khách, chuyến bay quý khách đặt vào lúc 21:14 ngày 1 tháng 1 từ Sân bay Lạc Thành Thượng Gia đến Sân bay Thanh Sùng Y đã được dời lại lúc 12:31 ngày 2 tháng 1 do hãng hàng không thông báo…”

Thành phố Y, là nơi cô ở.

“… Tưởng Trì Kỳ, anh đặt vé máy bay về nhà em à?”

“Hửm?”

Anh khựng lại, giọng hơi khàn, “Quên chưa hủy.”

Anh nói bằng giọng thờ ơ.

Không khí lặng đi một hồi lâu, khi cảm nhận được Vưu Tốc lại sắp suy nghĩ lung tung, Tưởng Trì Kỳ thở dài, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô.

“Chỉ là sợ hôm nay dỗ không được em, nên anh đặt trước vé về thành phố Y.”

“Định là… nịnh thêm, biết đâu… không phải chia tay.”

Một thứ gì đó nặng nề chợt rơi xuống lòng Vưu Tốc, sống mũi cô cay cay.

Tưởng Trì Kỳ là người đáng ra nên được hưởng một tình yêu mãnh liệt như chính anh, không nên phải chịu đựng sự rụt rè và do dự của cô.

Trong mối quan hệ này, dường như cô luôn là người được anh nhường nhịn.

Khoảng trống giữa hai chiếc chăn đột nhiên bị phá vỡ,

Vưu Tốc đưa tay quàng qua người anh, áp mặt lên ngực anh, “Tưởng Trì Kỳ, em xin lỗi…”

Gió núi rít lên từng hồi.

Yết hầu Tưởng Trì Kỳ khẽ động, hơi ấm từ bàn tay nhỏ của cô khiến cơ thể anh như bị thiêu đốt, ngứa ngáy đến tận xương.

Tưởng Trì Kỳ cúi xuống nhìn đôi tay mềm mại đang ôm lấy mình, chịu đựng hai giây, rồi xoay người nắm lấy cổ tay cô.

“Vưu Tốc… bạn trai em thật sự không có sức kiềm chế như em nghĩ đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK