• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi bàn bạc một hồi về kế hoạch chi tiết “chinh phục” người trong mộng, hai cô nàng rốt cuộc cũng quyết định dừng lại, khoác tay nhau đi về, đong đưa như những cô bé mới lớn.

Những lời của Tần Lâm dường như vẫn còn tác động đến Vưu Tốc. Trở lại phòng bao, cô cứ mãi quanh quẩn, băn khoăn giữa việc nên để ý đến Tưởng Trì Kỳ hay để ý tới đám bạn cùng phòng của anh. Cuối cùng, cô quyết định ngồi cạnh Tưởng Trì Kỳ.

Vừa ngồi xuống bên cạnh anh, cô lại nhớ đến lời Tần Lâm nói lúc nãy.

— Từ lúc mày ngồi sang chỗ khác, cậu ấy chẳng động đũa luôn.

Lòng bỗng xao động, Vưu Tốc quay đầu nhìn anh đầy mong chờ, khẽ gọi tên: “Tưởng Trì Kỳ.”

“Ừm?”

Anh lười biếng ngẩng đầu lên nhìn cô.

“Lúc nãy cậu không ăn à? Có phải do tôi sang bên kia nói chuyện nên cậu không vui không? Nếu cậu thực sự quan tâm đến tôi…” Cô nghiêm túc ưỡn ngực, ánh mắt đầy quan tâm nhìn anh. “Cứ nói ra là được.”

Tình yêu thì phải nói lớn tiếng lên chứ!

Tôi đang lắng nghe đây!!

Tưởng Trì Kỳ hơi nhướn mày, ánh mắt chậm rãi lướt qua mặt cô một vòng.

Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Thắng Thiên Dương ở bên cạnh bỗng ầm ĩ lên: “Này, bát cơm tôi xin thêm đâu mất rồi?”

Cậu ta nhìn quanh như đang truy lùng tên trộm, cuối cùng phát hiện ra cái bát trống bên khuỷu tay của anh em tốt của mình.

Thắng Thiên Dương bày ra vẻ mặt bi thương: “Ôi trời, anh Tưởng, cậu ăn luôn cả phần cơm dự trữ của tôi à… Tôi lại phải xin thêm bát nữa đây!”

Vưu Tốc: “…”

Cô cảm thấy cụm từ “tự mình đa tình” cứ như khắc lên trán mình vậy.

Suy nghĩ một lát, Vưu Tốc vẫn thấy có gì đó sai sai. Ánh mắt cô lướt qua Tưởng Trì Kỳ, người đang thong thả lướt ngón tay trên màn hình, rồi như vô tình hỏi thêm một câu: “Bát cơm trống đó thực sự là cậu ăn hết à?”

Không ngẩng đầu lên, anh chỉ đáp hờ hững: “Không thì sao?”

Tia hy vọng cuối cùng cũng tan biến.

Cô ngồi chơi game với người khác, còn anh thì ăn sạch hai bát cơm…

Ăn tối nhiều thế, không sợ đầy bụng à!

Cũng nên ăn chút “dấm” chứ, để dễ tiêu hóa mà!

Vưu Tốc nhăn nhó, cảm giác tầm quan trọng của mình trong lòng Tưởng Trì Kỳ nhẹ bẫng như bông vậy.

Ngón tay chạm vào ly trà ấm, hương trà thoang thoảng, cô chợt nhớ đến hình ảnh Tưởng Trì Kỳ chủ động nói chuyện và thả thính qua mạng. Giá như cô chưa từng để lộ suy nghĩ của mình thì có lẽ tình hình bây giờ sẽ khác. Ít ra, dù chỉ là mối quan hệ khó nói cũng tốt hơn thế này, chẳng mặn chẳng nhạt.

Nếu lúc này vẫn chưa bị “lộ bài”, chắc chắn cô sẽ gửi tin nhắn cho anh, một câu… một câu gì đó, thôi thì hơi nhảm chút cũng không sao.

Triệu Khải lại niềm nở gọi cô qua chơi cùng, nhìn cô với ánh mắt mời mọc chân thành.

Vưu Tốc theo phản xạ liếc sang Tưởng Trì Kỳ.

Anh vẫn không động đậy, ánh mắt dán vào màn hình trò chơi đơn giản, dáng vẻ không chút hứng thú, chẳng quan tâm đến cô tí nào.

Vưu Tốc còn sợ anh không nghe thấy lời mời của Triệu Khải nên cố tình hắng giọng, nói với âm lượng không nhỏ: “Tôi đi qua chơi với bọn họ đây nhé.”

Cô cố ý nói bằng giọng ngọt ngào như làm nũng, rồi chờ xem phản ứng của anh, hy vọng bắt được một chút manh mối chứng minh “anh ấy chắc chắn có để ý đến mình”.

Âm thanh trong trẻo vọng vào tai, anh tựa lưng vào ghế, mắt khép hờ như có vẻ mệt mỏi. Mái tóc đen phủ trán làm giảm đi nét lạnh lùng, kết hợp với mùi thuốc lá thoảng nhẹ và hương gỗ, toát lên vẻ gì đó rất phóng khoáng.

Anh không ngẩng đầu lên.

“Ừ? Cứ đi đi, tối nay vốn dĩ là để cậu chơi mà.”

“…”

Vưu Tốc không tin nổi!

Tưởng Trì Kỳ rõ ràng, nhất định, phải có chút cảm giác gì với cô chứ?

Nếu không, anh chấp nhận để cô theo đuổi làm gì, rồi hẹn gặp, còn đồng ý chạy bộ cùng cô nữa!!

Cô hít sâu, cố gắng kiềm chế vẻ mặt khó chịu.

Bỗng dưng, cô lại khẽ đẩy anh một cái, rồi nhanh tay kéo sợi dây chuyền trên cổ áo xuống thấp, để lộ một đoạn.

“Bạn học Vưu này.” Anh bất ngờ lên tiếng.

“Hả?”

Lần đầu làm chuyện này, tim cô không khỏi đập mạnh, hồi hộp ngước nhìn.

“Cậu đang làm gì vậy?”

Với dáng vẻ đạo mạo, ánh mắt anh khẽ lướt qua xương quai xanh và bờ vai gầy của cô.

Cuối cùng, ánh mắt trong veo nhìn thẳng vào cô, đôi môi nhếch lên đầy hiểu ý.

“Giữ mình chút đi.”

“…”

Cô vội kéo dây khóa lên đến tận cổ, biến chiếc áo khoác bình thường thành áo cổ cao một cách miễn cưỡng.

Năm giây sau, Vưu Tốc đã ngồi cạnh Triệu Khải.

Đó là vị trí xa Tưởng Trì Kỳ nhất trong phòng bao.

Tôi không muốn chơi với cậu nữa!!

Dường như cảm xúc khó chịu đến mức muốn “giận cá chém thớt” đã xua tan hết những gánh nặng trong lòng, Vưu Tốc nhanh chóng cảm thấy thoải mái hơn khi trò chuyện với mấy người bạn của Tưởng Trì Kỳ, hầu như đã thân thiết ngang với Thắng Thiên Dương rồi. Họ nói đủ chuyện trên trời dưới đất, không còn bận tâm hay suy nghĩ tiêu cực gì nữa.

Trong số đó, Triệu Khải rất nhiệt tình, đối xử với cô rất chu đáo, không ngừng khen ngợi và động viên.

Vưu Tốc có ấn tượng tốt với anh chàng, trước khi ra về, còn cố tình nhận chiếc móc khóa mèo Kitty màu hồng mà cậu ta tặng ngay trước mặt Tưởng Trì Kỳ.

Cô nhận thật chậm rãi.

Nếu hôm nay cô mang theo gì đó, chắc chắn cô sẽ tặng lại Triệu Khải một món quà nhỏ.

Cơn gió đêm khẽ lướt qua.

Con đường lớn trong đại học L vào buổi tối vẫn còn bóng người qua lại, nhưng nhờ có hành lang lát đá, cây xanh um tùm và ánh đèn vàng nhạt, không khí toát lên vẻ thanh vắng, lành lạnh.

Văng vẳng bên tai là tiếng Thắng Thiên Dương và Tần Lâm đang trò chuyện qua video với ông nội Tần Lâm.

Vưu Tốc đưa tay móc ngón út vào chiếc móc khóa hình mèo Kitty, ngắm nhìn đôi má hồng mềm mại của nó hồi lâu.

Một lát sau, ngón tay cô bỗng nhẹ bẫng.

Ánh mắt vừa lóe lên cảm xúc liền trở lại bình tĩnh.

Lúc cô nhìn sang Tưởng Trì Kỳ, anh đã khôi phục dáng vẻ thờ ơ, nhàn nhã như không có chuyện gì.

“Giúp cậu chuyện lớn như vậy, cái này tôi nhận coi như quà cảm ơn nhé.”

Anh cúi đầu, đầu ngón tay khẽ vuốt má chú mèo Kitty, chưa kịp để cô đáp, anh đã thản nhiên cho thứ đó vào túi mình.

“Cậu bị sao vậy? Đây là quà người khác tặng tôi mà!” Vưu Tốc nhíu mày, có hơi muốn cướp lại.

Tưởng Trì Kỳ lùi về sau, chậm rãi lên tiếng: “Không phải muốn theo đuổi tôi sao? Tặng một món quà cũng tiếc à?”

Cuối cùng anh đã nhớ đến chuyện cô đang theo đuổi anh rồi nhỉ?

Trong lòng Vưu Tốc như được xoa dịu phần nào, cô ngập ngừng nói: “Nhưng cái này người ta tặng tôi, mang tặng lại thì… có vẻ không hay?”

“Có cần tôi đọc lại những gì cậu từng viết trên mạng không?”

Tưởng Trì Kỳ từ tốn gọi: “Bạn học Vưu có đạo đức ơi.”

“…”

Lời đe dọa đã buông ra, Vưu Tốc không còn lựa chọn nào khác ngoài nhượng bộ. Cô dặn dò thêm một câu, bảo phải tuyệt đối giữ bí mật với Triệu Khải về chuyện móc treo Kitty đã bị chuyển qua cho anh. Sau khi nhìn về phía Triệu Khải, thấy cậu ta không để ý đến bên này, cô mới nhẹ nhõm hẳn.

Dạo bước thong dong, họ sắp đến ngã rẽ giữa ký túc xá nam và nữ. Với thái độ của Tưởng Trì Kỳ tối nay, Vưu Tốc biết anh sẽ không còn vòng đường xa để tiễn cô về ký túc xá nữa.

Cô chậm rãi bước, trong lòng dâng lên chút thất vọng, lặng lẽ cúi đầu quan sát hai người. Là người trong cuộc, dù muốn dùng lý trí để phân tích tiến triển của mối quan hệ này, cô cũng không thể tránh khỏi sự thiên vị. Nhưng dù thế nào, cô vẫn muốn dấn sâu vào, cố tìm kiếm manh mối chứng tỏ trái tim anh đã rung động.

Khoảng cách sóng đôi vẫn như vài ngày trước. Quần áo của họ đôi khi chạm nhẹ vào nhau, khuỷu tay và cánh tay va chạm thoáng qua, một cảm giác mơ hồ nhưng chưa đủ để tạo thành sự thân mật rõ ràng.

Động tác lùi nửa bước của Tưởng Trì Kỳ trong phòng bao lúc nãy đã khiến Vưu Tốc tổn thương, đến mức giờ nhìn thấy cánh tay anh vắt ngang trước ngực, cô không dám có bất kỳ suy nghĩ mơ mộng nào nữa.

“Tưởng Trì Kỳ,” cô lên tiếng.

“Ừ?” Anh nhàn nhạt đáp.

“Cậu tốt nhất là đừng bao giờ rung động.” Cô cắn cắn môi, âm điệu gần như nghiến răng, nhưng nỗi bực dọc vẫn không thể hiện rõ, không tạo được cảm giác đe dọa.

“Nếu có ngày cậu thích tôi, khóc lóc đòi bên tôi thì…” Cô chưa nói hết câu đã bị giọng nói hàm ý trêu chọc của anh chen ngang, “Cũng không có sốt.”

Tưởng Trì Kỳ vừa cười vừa đưa tay lên trán cô, nhẹ nhàng xoa. Vưu Tốc chỉ còn biết nhăn nhó.

“… Cậu có bị bệnh đâu mà nói sảng vậy!”

Câu đe dọa muốn nói rốt cuộc cũng bị sự gián đoạn này làm nghẹn lại nơi cuống họng. Đến tận khi họ chia tay ở ngã rẽ, Vưu Tốc vẫn chưa nghĩ ra nếu thật sự có ngày Tưởng Trì Kỳ muốn ở bên cô, cô sẽ phải làm gì để anh cảm nhận lại những hoang mang lạc lối mà cô đang trải qua.

Đèn ở ngã tư hình như đã hỏng từ lâu, đã báo sửa một thời gian mà chẳng thấy ai đến. Họ đi khá nhanh, lại đứng chờ một lúc ở lối đi tối mờ để đợi nhóm người còn lại.

Tần Lâm chạy lại gần, nắm lấy cánh tay Vưu Tốc, “Đi thôi?”

Cứ thế đi thật sao? Vưu Tốc theo phản xạ quay lại nhìn Tưởng Trì Kỳ.

Nhanh lên, nói cậu muốn tiễn tôi về đi!!

“Sao thế?” Tưởng Trì Kỳ cười khẽ, giọng nói trầm ấm, “Ký túc xá nam gần thôi, không cần tiễn đâu.”

“??”

Ai nói muốn tiễn cậu chứ!

Cái ánh mắt mang theo mong đợi trong lòng cô, rốt cuộc lại tan biến trong sự vô tư của anh. Vưu Tốc bực bội đáp vài câu tạm biệt với các bạn cùng phòng của anh, rồi còn cố ý nói thêm một câu với Triệu Khải: “Hôm nay tôi rất vui.”

Làm xong tất cả, cô mới lườm Tưởng Trì Kỳ một cái, ngẩng cao đầu, bước qua anh.

“Vưu Tốc.”

“Ơ!”

Cô lập tức quay lại, đôi mắt sáng rực lên.

Tưởng Trì Kỳ bắt gặp ánh nhìn khẩn thiết đó, khóe môi hơi cong lên, thản nhiên nói, “Nhớ sáng mai dậy chạy bộ đấy.”

“…”

Chỉ nói cái này thôi à? Thật là chỉ nói cái này sao?!

Vưu Tốc không thể tin nổi, nhìn anh vài giây, đến khi cơn giận dâng lên tận cổ họng mới hậm hực kéo tay Tần Lâm, không thèm ngoái đầu lại, bước nhanh về phía trước.

“Biết rồi!”

Âm lượng có lẽ gấp đôi bình thường.

Cảm giác bực bội không cách nào xua tan, khiến bước chân cô nhanh hơn hẳn. Tần Lâm bị kéo đi vội vã, đành chạy đuổi theo, rồi lại bị cô kéo về ký túc xá với sự gấp gáp.

Có điều gì đó giống hệt như trước đây, nhưng dường như cũng có gì đó đã đổi khác.

Vừa vào phòng, Vưu Tốc liền cầm cốc nước lên, uống một hơi rồi ngồi phịch xuống giường, không kìm được mà thở dài.

Cơn giận dần biến thành sự thất vọng bần thần.

“Sao cậu ấy có thể không để ý đến tao nhỉ… Thái độ trước đây còn tốt hơn bây giờ.”

“Bởi vì mày bảo cậu ấy gọi bạn cùng phòng đến, sau đó lại vui vẻ trò chuyện với họ, bỏ mặc cậu ấy một mình đó.” Tần Lâm thẳng thắn nói.

“Nhưng tao có lý do riêng mà, cậu ấy phải hiểu chứ.”

Vưu Tốc ôm chặt lấy con gấu bông, ánh mắt buồn bã trĩu xuống.

“Đừng có vì đàn ông mà đau lòng.”

“Nhưng tao thật sự thích cậu ấy quá đi, tao chịu không nổi nữa rồi!” Nước mắt bắt đầu rưng rưng trong mắt Vưu Tốc, không rõ là vì đau lòng thật hay do vừa bị tức đến mức bật khóc.

Thấy cô thật sự sắp khóc chỉ vì một chàng trai, mấy cô bạn cùng phòng đã chuẩn bị xong xuôi để đi ngủ cũng không nhịn nổi.

“Mày thật lòng đó hả?”

“Ê Tốc Tốc, mày đừng có khóc, đúng là Tưởng Trì Kỳ có hơi khó chinh phục, nhưng cùng lắm chỉ là suy nghĩ về một chàng trai thôi mà. Hay mày thử nghĩ đến người khác đi?” Mạn Mạn chống cằm suy tư, “Nghĩ đến bạn trai của Chương Tử chẳng hạn?”

Chương Tử đang đắp mặt nạ, mặt hơi nhăn lại, “Cũng… được mà…”

“Cảm ơn mày nha, Chương Tử.” Vưu Tốc cong môi, dù không thực sự để tâm đến lời khuyên nhưng cô vẫn chân thành cảm ơn.

Kế hoạch A bị bác bỏ, các cô bạn còn lại cũng bắt đầu đưa ra những đề xuất không mấy khả thi khác. Nhìn thấy Vưu Tốc sắp rơi vào vòng xoáy vô vọng, Tần Lâm cuối cùng cũng quyết định không thể khoanh tay đứng nhìn nữa.

“Tốc Tốc.”

Cô nàng bước đến, trịnh trọng đặt tay lên vai Vưu Tốc, giọng nói nghiêm túc.

“Đã đến lúc tuyên chiến rồi.”

Trên đường về ký túc xá nam.

Thắng Thiên Dương sau khi bị ông của Tần Lâm giữ lại trò chuyện một hồi lâu cuối cùng cũng nhớ đến chuyện mà suốt bữa tối cậu ta định nói mà không có cơ hội. Cậu ta sải bước nhanh, kéo Triệu Khải ra khỏi cuộc trò chuyện về game với Triệu Tự Dã, lôi anh chàng ra xa khỏi Tưởng Trì Kỳ rồi bắt đầu lén lút nói.

“Anh bạn.” Thắng Thiên Dương nhìn cậu ta với vẻ mặt như muốn tốt cho bạn mình, “Tối nay cậu hơi nổi bật quá đấy.”

Triệu Khải rõ ràng không hiểu ý, cậu ta vẫn cười vui vẻ gãi đầu như một chàng trai lạc quan.

“Chẳng phải là giúp đỡ anh Tưởng sao, tôi lúc nào chẳng vui vẻ giúp người mà.”

“…Cậu không giúp đâu, mà là đang hy sinh đấy.”

“Hả? Ý cậu là sao?”

Triệu Khải nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của Thắng Thiên Dương thì cũng hơi bối rối, “Chẳng phải nói là chỉ đến gặp bạn học Vưu trò chuyện thôi à?”

“Nói cậu trò chuyện nhưng đâu bảo trò chuyện nhiều như vậy! Cậu còn đem cả quà ra tặng. Anh Tưởng và cô ấy còn chưa từng tặng nhau thứ gì, tôi nghĩ cậu điên rồi.”

Triệu Khải bắt đầu thấy bất ổn, lo lắng nhìn bạn mình, “Thế bây giờ phải làm sao đây, sao lúc đó cậu không nhắc tôi hả!”

Thắng Thiên Dương chỉ muốn đấm cậu ta một cái.

“Chẳng lẽ tôi không gửi tin nhắn nhắc cậu à! Tôi gửi hơn hai mươi tin mà cậu không đọc nổi một cái!”

Giọng Thắng Thiên Dương không có vẻ đùa, Triệu Khải ngớ người, lấy điện thoại ra kiểm tra kỹ lưỡng. Một lúc sau, cậu ta nắm lấy tay bạn mình.

“Xin lỗi cậu nhé, anh bạn.”

“Thế rốt cuộc cậu có nhận được tin không?”

Thắng Thiên Dương ánh mắt đầy chắc chắn, trông chính khí lẫm liệt.

“Tôi mới xem xong. Tại vì trước đó cậu đăng quá nhiều lên trang cá nhân nên tôi thấy phiền, đã tắt luôn cả khung chat với cậu rồi.”

“…”

Đúng là tôi không nên lo cho cậu mà.

Lời của Triệu Khải quá chân thật, đến nỗi phải đợi đến khi bước vào phòng, sau một hồi năn nỉ không ngừng nghỉ, Thắng Thiên Dương mới cho cậu ta một lời khuyên thiện chí.

“Tối nay cậu cứ mở mắt mà ngủ đi.”

Triệu Khải: “!”

Âm thanh lục đục từ phòng tắm vọng ra, Tưởng Trì Kỳ lấy một chiếc khăn bước vào để chuẩn bị đi tắm, Triệu Khải cả nửa tiếng không dám thở mạnh, chỉ dám yên lặng cho đến khi anh bước ra.

Thắng Thiên Dương càng nghĩ về chuyện Triệu Khải chặn mình càng thấy bực, giữ trong lòng nỗi căm hận phải cho cậu bạn một cú đấm, cậu ta chặn Tưởng Trì Kỳ lại, đúng lúc anh đang lau tóc.

“Anh Tưởng này.”

“Gì?”

Tưởng Trì Kỳ quấn khăn lên cổ, cúi đầu nhìn vào điện thoại, thấy có một tin nhắn mới.

“Cậu thấy biểu hiện của Triệu Khải lúc ăn cơm rồi đó, cậu cứ đánh cậu ta đi, tôi cũng sẽ giúp cậu đánh.” Thắng Thiên Dương hăng hái nói.

Trên màn hình, khung tin nhắn trắng hiện rõ từng chữ.

Vưu Tốc: Ngày mai cậu có muốn đi rạp chiếu phim riêng không? / Ngại ngùng /

Tưởng Trì Kỳ bật cười khẽ, đôi môi cong lên.

Cuối cùng cũng mắc câu rồi.

Thắng  Thiên Dương nhíu mày, không chờ được nữa liền hối thúc, “… Anh Tưởng, Triệu Khải kìa!”

Đánh đi mà!

“Ừ, Triệu Khải…”

Giọng trầm khàn vang lên, đầy vẻ lười biếng.

Triệu Khải co người trong chăn, run rẩy, “Anh Tưởng ơi, em thật sự chỉ là—”

“Bạn tốt của tôi, cảm ơn cậu nhiều nhé.”

Lời giải thích còn chưa kịp dứt, Tưởng Trì Kỳ bất ngờ ném cho cậu ta một quả mận hồng, tâm trạng có vẻ rất vui.

Triệu Khải ngớ người: Cái này… tôi thật sự ăn được chứ? / Đôi mắt to tròn của Ka Chi Lan /

Thắng Thiên Dương: ???

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK