Tần Lâm nói với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Cô nàng từng thấy Vưu Tốc bị người bạn chat lần trước làm cho phiền muộn thế nào, nên không muốn cô lại gặp phải chuyện tương tự. Thậm chí, cô nàng còn muốn khuyên Vưu Tốc rằng cả phòng ký túc đều đã biết được bộ mặt thật của cô rồi, tốt nhất là nên dành thời gian cho cuộc sống ngoài đời, đừng cố gắng che giấu nữa.
Dù có nổi điên ở ngoài đời cũng vẫn là nổi điên mà thôi.
Bọn cô có thể cùng Vưu Tốc trèo tường đi ngắm bình minh vào ban đêm, đá hết mấy cây xấu xí trong trường, và chửi rủa mỗi sáng phải dậy sớm đi học. Nhưng với tính cách của Vưu Tốc, cô thậm chí còn giấu việc có đối tượng chat trên mạng, không để ai biết. Đến khi bị dồn ép, chắc chắn cô sẽ lại thu mình chịu đựng.
Mấy lời khuyên nhủ lại giống như gió thoảng qua tai.
Vưu Tốc khẽ đảo mắt, thầm nghĩ, “Nếu nó mà biết hai người kia thực ra là một, chắc nó sẽ để mình dán mắt vào điện thoại cả ngày mất.”
Tần Lâm nhìn thấy vẻ băn khoăn trên mặt Vưu Tốc, liền thở dài, khoác tay lên vai cô, nói bằng giọng điệu nặng nề, “Tự nghĩ kỹ đi.”
Nói xong, cô nàng mở cửa ban công, bước ra ngoài.
Vưu Tốc cũng thở dài, lặng lẽ bước theo sau.
Vừa ra đến ngoài, ánh mắt cô lập tức dừng lại trên đỉnh đầu Tưởng Trì Kỳ. Cô tức tối nhìn chằm chằm anh, nhưng đến khi anh chuẩn bị ngẩng đầu lên, cô lại giả vờ vô tình lảng đi.
Tần Lâm rõ ràng có “lăng kính màu hồng” khi nhìn Tưởng Trì Kỳ. Thêm vào đó, cô nàng đang lo lắng cô không tìm được bạn trai trong tương lai nên luôn cố gắng kéo hai người lại với nhau.
Nếu biết rằng Tưởng Trì Kỳ chẳng hề nghiêm chỉnh như vẻ bề ngoài, thậm chí còn từng gọi video khi đang tắm, chắc chắn Tần Lâm sẽ mắng anh không giữ đạo đức, cấm tiệt việc cô giao du với anh.
Tiếc rằng, Vưu Tốc không có mặt mũi để thẳng thắn với Tần Lâm về tất cả những chuyện này.
Tâm trạng Vưu Tốc từ khi bị Tưởng Trì Kỳ lừa làm không công suốt một tuần đến giờ vẫn chưa khá lên. Tần Lâm xoay vòng hỏi mọi người xem muốn ăn món gì, cô tùy tiện gọi một món. Sau đó cô lấy lại bình tĩnh, cố gắng tìm người gây ra sự bực bội này để trút giận.
Anh chàng háo sắc.
Tin nhắn dừng lại ở những câu đạo đức giả của Tưởng Trì Kỳ như:
“Nếu không vui thì nói với tôi.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Vưu Tốc càng nghĩ càng tức, cô tìm lại câu hỏi “Dạo này tâm trạng của sao rồi?” của anh và đáp lại bằng một câu đầy bực bội:
Vưu Tốc: Rất! Không! Tốt!
Tưởng Trì Kỳ vừa cầm tay cầm, chợt thấy màn hình nhảy ra câu trả lời. Anh mơ hồ đoán được vì sao cô bực, khẽ nhếch môi, giả vờ hỏi:
Tưởng Trì Kỳ: Sao vậy?
Vưu Tốc: Tôi không muốn nói với cậu!
Tưởng Trì Kỳ: Được thôi.
Vưu Tốc: Sáng nay cậu thấy bánh sandwich tôi mang ngon không? / Kéo cổ áo /
Tưởng Trì Kỳ: Cũng được.
Vưu Tốc: Khoai môn có ngọt quá không?
Tưởng Trì Kỳ: Vừa đủ.
“Vậy mà vừa nãy còn chê ngọt sao?”
“Cậu đúng là đồ hai mặt!”
“Phải chăng cậu chỉ muốn ăn bánh người khác mang đến, nên mới lừa tôi làm không công suốt cả tuần?”
“Chẳng lẽ tôi chỉ là vật thay thế cho bạn chat trên mạng của cậu? Cậu đang chơi trò văn học thế thân đấy à?”
“Đồ tồi.”
Vưu Tốc ngồi thụp xuống sofa, nắm chặt gối ôm, cấu xé suốt hai phút rồi mới cúi đầu nhìn điện thoại lần nữa.
“Nếu không vui thì nói với cậu, cậu sẽ cố gắng hết sức.”
“Thật sự muốn tôi vui sao?”
Vưu Tốc mắt nửa nhắm nửa mở, mở khóa điện thoại, chọn ngay câu mấy tên biến thái hay dùng khi quấy rối phụ nữ mà gửi cho anh:
“Muốn tôi vui không?”
“Mặc tất đen chụp ảnh cho tôi xem đi.”
Ngón tay Tưởng Trì Kỳ khựng lại, nhân vật trên màn hình ngay lập tức rơi khỏi vách đá.
Tiếng thông báo “Game over” vang lên lạnh lùng.
Thắng Thiên Dương chớp mắt, không tin vào mắt mình, xác nhận lại rằng đúng là Tưởng Trì Kỳ vừa lỡ tay làm nhân vật chết. Sau đó, cậu ta bật cười như điên.
“Trời ơi, Tần Lâm mau ra đây mà xem! Người chơi dở nhất không phải là tôi! Anh Tưởng vừa tự lao xuống vực luôn rồi!”
Thắng Thiên Dương còn chưa kịp cười đến tiếng thứ ba thì đã bị Tưởng Trì Kỳ lạnh lùng ném thẳng tay cầm vào người.
Ánh mắt Tưởng Trì Kỳ lướt qua Vưu Tốc đang ngồi thu mình một cách thảnh thơi ở góc sofa, rồi anh cũng bước tới ngồi xuống, giữ một khoảng cách không quá gần nhưng cũng chẳng quá xa.
Tưởng Trì Kỳ: Cậu không đùa đấy chứ?
Vưu Tốc thấy tình thế đang có vẻ hấp dẫn, liền nhanh chóng hùa theo.
Vưu Tốc: Đương nhiên là không.
Cô càng rúc sâu vào góc sofa, ngón tay nhanh nhẹn gõ trên màn hình, thậm chí còn đưa ra một đề nghị đầy tính khiêu khích.
Vưu Tốc: Chúng ta có thể đổi, cậu gửi thì tôi cũng gửi.
Nếu mà có được bức ảnh Tưởng Trì Kỳ mặc vớ đen… Dù hình ảnh đó có hơi quá sức tưởng tượng, nhưng chỉ cần nắm giữ tấm ảnh “quý giá” ấy, ngay cả khi bị phát hiện, cô cũng có thể chống cự một chút.
Tin nhắn vừa gửi đi nằm yên lặng trong khung chat.
Đôi mắt Tưởng Trì Kỳ co lại, sắc mặt tối sầm như bầu trời trước cơn bão, mọi cơn cuồng phong chỉ còn chờ đợi để ào ạt đổ xuống. Nhưng lúc này, Vưu Tốc chỉ chăm chú nhìn điện thoại, hy vọng con cá lớn sẽ cắn câu, không để ý đến sắc mặt anh đang dần xấu đi.
Giả vờ không hiểu, Tưởng Trì Kỳ hỏi lại: Ý cậu là gì?
Vưu Tốc: Ý là nếu cậu gửi tôi một tấm ảnh cậu mặc vớ đen…
Vưu Tốc: Tôi cũng sẽ gửi lại ảnh tôi mặc vớ đen cho cậu. /quyến rũ/quyến rũ/.
Nhìn hai biểu tượng quyến rũ đính kèm, Vưu Tốc thầm nghĩ, xem như đã hoàn thành chỉ thị của Tần Lâm. Cô thật sự đang nghiêm túc “quyến rũ” đấy, dù mục đích không hoàn toàn mang tính gợi tình, nhưng cách làm thì đúng chuẩn rồi.
Người đàn ông bên cạnh dường như đang suy nghĩ, Vưu Tốc liếc nhanh một cái, chỉ thấy ánh mắt anh trở nên sắc lạnh. Cô đoán đó là dáng vẻ tập trung của anh khi cân nhắc.
Những người đàn ông khác khi nghiêm túc thì đẹp trai, còn Tưởng Trì Kỳ nghiêm túc lại thấy đáng sợ?
Tưởng Trì Kỳ: Cậu cũng nói chuyện với những người đàn ông khác như thế này à?
Vưu Tốc: Đã nói là không có người đàn ông khác mà!
Vưu Tốc: Tôi chỉ thế này với cậu thôi, cưng à!
Nếu bỏ qua cụm từ “đã nói” đầy sự đối phó và cách gọi “cưng” đầy trêu đùa, có lẽ Tưởng Trì Kỳ vẫn có thể tạm tin cô. Nhưng giọng điệu của cô thế này thì có gì giống người mới học cách quyến rũ chứ?
Ngón tay anh khẽ co lại, đặt trên viền điện thoại, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua Vưu Tốc đang phấn khởi. Cô ăn mặc chỉnh tề, gương mặt ngây thơ, toát lên vẻ trong sáng vụng về, nhưng khi kết hợp với những lời nhắn trong điện thoại và đôi mắt cá chân trắng muốt lộ ra dưới ống quần, anh cảm nhận được một sức hút khó cưỡng từ cô.
Như một sợi dây mềm mại, nhẹ nhàng kéo lấy trái tim anh.
Mặc dù… có lẽ cô đã “để tình” cho không ít người khác. Đúng là một “nữ vương biển cả.”
Ngón tay thon dài và khô khốc của Tưởng Trì Kỳ khẽ chạm vào màn hình nhưng không vội gõ, anh dời mắt đi, bắt đầu đánh chữ.
Tưởng Trì Kỳ: Cậu gửi trước đi.
Vưu Tốc nhíu mày: Tôi sợ cậu lừa tôi.
Ai lừa ai nhiều hơn, cậu không tự biết sao?
Tưởng Trì Kỳ khẽ nhếch môi, ngón tay di chuyển trên bàn phím.
Tưởng Trì Kỳ: Tôi sẽ không lừa cậu.
Tưởng Trì Kỳ: Nếu cậu gửi, trong vòng một tiếng tôi sẽ gửi lại đúng y như vậy.
Lần này thì chắc chắn là lừa rồi.
Đừng nói đến việc quanh trường có bán vớ đen hay không, chỉ riêng chuyện nếu Vưu Tốc thật sự gửi cho anh một bức ảnh không đứng đắn, anh sẽ không ngần ngại “vạch trần” cô ngay lập tức, kéo cô ra đối chất, nhìn cô đỏ mặt rồi khóc vì sợ, còn anh thì không tiếc lời mỉa mai, châm chọc.
Bên kia vẫn chưa trả lời.
Tưởng Trì Kỳ tựa lưng vào sofa, mắt dán vào ban công, nhìn thấy một con bướm trắng đang chập chờn vỗ cánh, yếu ớt như thể chỉ cần một cú gió nhẹ cũng đủ để cuốn đi.
Anh còn đang nghĩ liệu con bướm kia có bị thổi bay không thì điện thoại bỗng rung lên một tiếng.
Vưu Tốc: Chờ chút.
Vưu Tốc: Cậu chờ chút.
Ánh mắt Tưởng Trì Kỳ dán chặt vào bốn chữ đó.
“…Mẹ kiếp.”
Cô thực sự có cái loại ảnh đó sao?
Đôi mắt đen của anh khẽ nheo lại, cơn bực tức bị đè nén bấy lâu cuối cùng cũng bùng phát. Tưởng Trì Kỳ đột ngột đá mạnh vào bàn trà, làm cho những chiếc cốc trên giá rung lên, âm thanh dồn dập như tiếng trống cổ vũ trước trận chiến.
Thắng Thiên Dương bị giật mình, vội quay lại đỡ lấy những chiếc cốc đang lắc lư: “Cái gì thế này?”
Tưởng Trì Kỳ không trả lời, ném điện thoại qua một bên, tay đút vào túi quần, đôi mắt sắc bén dán chặt vào Vưu Tốc.
Cô đứng dậy, đi đến lối vào lấy túi xách của mình.
Khi Tưởng Trì Kỳ đá bàn, cô cũng bị hoảng hốt, bờ vai khẽ rung lên, giống như con bướm trắng vừa đập cánh trên lan can ban công.
Vưu Tốc chẳng hiểu sao anh bỗng nổi cơn giận, nhưng cô có việc quan trọng hơn cần làm, không có thời gian để tìm hiểu tâm trạng của anh.
Cô dè dặt hỏi: “Tôi mượn phòng làm việc của cậu được không?”
“…Phòng cho khách cũng được.” Cô thêm vào.
Dựa trên tính cách và sở thích của Tưởng Trì Kỳ, chắc anh có sân bóng rổ còn hơn là có phòng làm việc.
Đúng như cô đoán, căn hộ mà Tưởng Trì Kỳ thuê không hề có phòng làm việc.
Phòng cho khách… Cô định chụp ảnh ngay bây giờ sao?
Tưởng Trì Kỳ bỗng cười khẽ: “Cậu định làm gì?”
Tiếng cười ấy còn đáng sợ hơn cả lúc anh đá bàn. Sự thay đổi biểu cảm quá bất ngờ khiến Thắng Thiên Dương sững sờ.
“Tôi chỉ muốn dùng một chút, có việc riêng thôi.” Vưu Tốc nói một cách mơ hồ.
Nụ cười càng trở nên kỳ lạ, Tưởng Trì Kỳ thở ra một hơi dài, ánh mắt liếc qua chiếc túi xách cồng kềnh của cô. Không khí xung quanh bắt đầu trở nên căng thẳng, im lặng đến mức đáng sợ, mãi đến khi anh khẽ mấp máy đôi môi.
Giọng nói lạnh lùng, không chút cảm xúc: “Đi thẳng rồi rẽ trái.”
Vưu Tốc không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn gật đầu, nhỏ giọng nói lời cảm ơn.
Cảm ơn cái gì chứ, chụp ảnh cho tôi còn phải cảm ơn tôi sao?
Đúng là làm từ thiện rồi.
Khi cánh cửa phòng khách khép lại, nụ cười trên mặt Tưởng Trì Kỳ cũng biến mất. Anh lập tức đứng dậy.
Lúc này, ngay cả Tần Lâm, đang ở bàn ăn đặt đồ ăn mang về, cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cô nàng vốn định hỏi anh xem trong nhà có bát đũa không, nhưng giờ thì chỉ muốn tránh né, vội chạy đến bên Thắng Thiên Dương để dò hỏi.
“Cậu ấy bị sao thế?”
“Tôi cũng không biết…” Thắng Thiên Dương cúi đầu, kéo tay áo Tần Lâm, khẽ nói: “Nếu lát nữa có chuyện gì xảy ra, nhớ bảo vệ tôi nhé.”
“…Tôi cũng xin gửi lại câu đó cho cậu luôn.”
–
Trong ngăn của chiếc túi xách, một tờ giấy trắng in yêu cầu chỉnh sửa video, Vưu Tốc đeo tai nghe vào và mở lại video cô đã chỉnh từ đêm qua.
Bên đối tác vừa nhắn rằng cần sửa gấp, yêu cầu phải nộp trước 5 giờ chiều.
May mắn là buổi chiều không có tiết, cô còn thời gian để từ từ chỉnh sửa.
Nếu không vì việc này, cô có thể tiếp tục “mài” Tưởng Trì Kỳ thêm chút nữa…
Vưu Tốc thở dài một cách chán nản, nhưng vẫn xắn tay áo lên và bắt đầu xem yêu cầu mới.
Việc chỉnh sửa trên điện thoại chậm hơn nhiều, nhưng nếu mượn máy tính của Tưởng Trì Kỳ thì phải mất thêm thời gian truyền video qua lại nên càng rắc rối hơn.
Giữa tiếng nhạc sôi động, Vưu Tốc dần chìm vào công việc. Khi bản nhạc vừa dừng lại, cô nghe thấy có tiếng gõ cửa vang lên.
Tưởng Trì Kỳ: “Mở cửa.”