• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ảnh đại diện khớp rồi, nội dung tin nhắn cũng khớp.

Chỉ có điều cái tên hám gái chết tiệt này lại không khớp với biệt danh. Rõ ràng đây là tên mà cô đã đặt cho anh.

Chút phong thái lịch lãm trước đó của Tưởng Trì Kỳ hoàn toàn tan biến. Đôi mắt anh hơi nheo lại, nở một nụ cười chế giễu, rồi không thương tiếc đẩy Vưu Tốc một cái.

“Dậy đi.”

Giọng anh khó chịu, túm lấy cánh tay cô.

Dậy mà nói chuyện tử tế với anh.

Chết tiệt, anh còn cố tình tìm cớ mang cơm cho cô, chỉ cần hù dọa một câu đi thuê phòng là cô đã tránh anh cả vạn dặm.

Kết quả cô lại lên mạng bảo người ta không mặc quần áo, còn bảo muốn tiểu lên xe người ta?

Tưởng Trì Kỳ bực đến mức muốn bóp mặt cô ngay lập tức.

Tác dụng của thuốc quá mạnh, dù Tưởng Trì Kỳ có lay thế nào thì Vưu Tốc vẫn không tỉnh. Động tác tay anh từ cánh tay cô trượt xuống chạm vào tay cô.

Sau đó cô gái đang ngủ say trên bàn bất giác nắm lấy ngón út của anh.

Bàn tay mềm mại, trắng trẻo và thon thả nắm lấy ngón út của anh.

Thuần khiết đến mức khó tin.

Những gì cô nói trên mạng có xứng đáng với hình ảnh của cô bây giờ không?

Đôi mắt đen láy của Tưởng Trì Kỳ chăm chú nhìn vào chỗ hai ngón tay đang chạm nhau mà không nhúc nhích.

Chả trách cô không chịu thêm WeChat.

Tưởng Trì Kỳ rút ngón tay khỏi tay cô, đi ra quầy lễ tân mua thuốc lá.

Muốn chơi đúng không? Được, anh đây sẽ chơi với cô.

Lúc Vưu Tốc tỉnh lại đã là mười giờ sáng.

Cô đã nằm suốt đêm, cổ đau như bị trật, những nốt đỏ gần như đã tan biến, chỉ còn vài nốt trên xương quai xanh vẫn hơi đỏ và ngứa ngáy.

Trong không gian gần như kín mít chỉ có một chút ánh sáng mờ từ khe rèm và cửa sổ. Cô gái đứng dậy, vận động chút xương khớp cứng đờ rồi tiện tay kéo rèm màu xanh khói ra.

Những đám mây trôi lơ lửng khắp bầu trời xanh thẳm, ánh nắng rực rỡ lọt qua các kẽ mây, báo hiệu một ngày nắng đẹp nữa lại đến.

Bài viết cho trang công khai đã gửi cho chị Lâm từ tối qua, vừa nãy cô cũng thấy bài viết đã được đăng lên trang chính thức của trường.

Hôm nay không có việc gì cần làm, buổi học phụ đạo với Phong Sở Du vốn hẹn vào buổi chiều cũng đã đổi giờ.

Một ngày rảnh rỗi hiếm hoi, tâm trạng của Vưu Tốc càng lúc càng tốt lên.

Cô xoa xoa đôi mắt hơi căng mỏi, nhìn quanh một vòng nhưng không thấy bóng dáng của Tưởng Trì Kỳ đâu.

Ra ngoài cũng chỉ thấy ở thùng rác ngoài cửa có rất nhiều đầu lọc thuốc lá. Vưu Tốc có chút khó hiểu, quay trở lại phòng bao, cô lại phát hiện trên bàn có một hộp thuốc lá trống rỗng.

Hộp thuốc đã được mở ra, mép hộp lộ ra vài mẩu vụn thuốc lá màu vàng nhạt.

Ánh mắt Vưu Tốc dời đi, cô thấy dưới bàn phím có một mẩu giấy ghi chú.

Lời nhắn trên đó rất ngắn gọn: “Có việc nên đi trước, đã trả tiền.”

Chỉ có vậy.

Thậm chí còn chẳng ký tên.

Sao cô lại cảm thấy có chút lạnh lùng nhỉ…

Cộng với hộp thuốc lá rỗng… Vưu Tốc cũng bắt đầu nghi ngờ.

Trong nhà Tưởng Trì Kỳ xảy ra chuyện gì sao?

Cô gái luồn tay vào mái tóc rối bời của mình rồi thôi không suy nghĩ nữa. Sau khi ngậm một ngụm nước khoáng, cô mới cầm điện thoại lên.

Tin nhắn từ “Hám gái”: Đối phương đã thu hồi một tin nhắn.

???

Vậy là tối qua sau khi cô ngủ, Tưởng Trì Kỳ đã nhắn tin cho cô!!

May mà điện thoại để chế độ im lặng.

Nhưng nếu màn hình có hiện thông báo tin nhắn thì anh có thấy không!

Tim Vưu Tốc đập thình thịch, cho đến khi cô nhớ lại động tác vừa rồi:

Cô đã nhìn thấy hình trên ốp lưng điện thoại trước rồi mới đưa tay lấy điện thoại.

Xác nhận điện thoại lúc nãy đang úp xuống mặt bàn, tâm trạng hỗn loạn của Vưu Tốc mới dần bình ổn lại.

May quá ông trời vẫn còn thương cô.

Vừa về ký túc xá cô vừa gõ mõ online để cảm tạ trời xanh.

Phòng 305 hiếm khi có ai qua đêm bên ngoài. Tần Lâm là người bản địa, ngay cả khi ông nội sinh nhật cũng không ở lại nhà. Chương Tử và bạn trai chỉ từng ở ngoài hai đêm khi họ đi du lịch vào kỳ II năm nhất.

Hành vi của Vưu Tốc tối qua trực tiếp khiến cô thăng chức thành một trong hai người duy nhất trong phòng đã qua đêm bên ngoài.

Cả phòng đều… rất hoan nghênh hành động này của cô.

Thậm chí khi nghe thấy tiếng mở cửa, tất cả mọi người đã đứng xếp hàng để chào đón cô.

Ba người đứng bên trái, hai người bên phải.

Vưu Tốc vừa mở cửa, da đầu đã bắt đầu tê dại.

Cô vận động cơ mặt, chuẩn bị cho một trận khẩu chiến với cả phòng.

Mạn Mạn đứng đầu hàng bên trái, cười đầy ẩn ý: “Em gái à, mày không cần phải nói gì cả, chỉ cần nhìn hai vết đỏ bên cạnh xương đòn của mày là tao hiểu hết rồi, đừng nói gì nhé, tao tự biết tưởng tượng mà hahahaha!”

“Đây là mẩn ngứa do dị ứng!” Vưu Tốc ném nốt chỗ thuốc còn lại vào người Mạn Mạn, “Mày có thấy vết dâu tây nào mà sưng lên không!”

“Biết đâu đấy, biết đâu do quá mạnh nên sưng lên thì sao?” Tần Lâm đứng bên phải cười cợt, nhưng khi thấy biểu cảm nửa cười nửa không của Vưu Tốc thì liền thu lại ngay, “Dị ứng cũng khổ đấy cục cưng à.”

“Dù sao thì sự thật là mày đã ở với cậu ta cả đêm.” Chương Tử tính toán một chút, sau vài giây liền reo lên, “Tao với bạn trai yêu nhau bốn tháng mới ra ngoài thuê khách sạn đấy.”

“Không hổ là Tưởng Trì Kỳ, mới ra tay đã vượt mặt bạn trai tao bốn tháng rồi.” Ánh mắt Chương Tử đầy vẻ ngưỡng mộ.

“Không phải cả đêm đâu!”

Vưu Tốc kiên quyết phủ nhận.

Cô đã biết khi trở về sẽ gặp phải cảnh này, may mà đã chuẩn bị trước.

Vưu Tốc lấy ra một tờ giấy, nhưng trước khi Chúc Nhụy kịp giơ tay giật lấy thì cô đã thu lại.

“Giải tán đội hình đi rồi tao cho xem.”

“Ầm” một tiếng, đội hình ba trái hai phải lập tức biến mất.

Chúc Nhụy nhanh chóng cầm lấy tờ giấy, ho nhẹ rồi bắt đầu tạo dáng.

Tần Lâm hào hứng không thể tả: “Thư tình hả mày?”

“Tin nhắn tỏ tình!”

“Tao đoán là địa điểm hẹn hò lần tới đấy.”

Mọi người tranh luận sôi nổi.

Sau khi Chúc Nhụy đọc xong tờ giấy, sắc mặt trở nên kỳ lạ, khựng lại vài giây nhưng vẫn đọc to thành lời: “Có việc nên đi trước, đã trả tiền rồi.”

“… Gì?”

“Hết rồi hả? Không phải chứ, ê có phải kiểu như trong tiểu thuyết võ hiệp, phải ngâm trong nước mới thấy chữ không?”

“Sao giống mấy thằng khốn ngủ xong xách quần lên không nhận người thế nhỉ? Nhưng rõ ràng đâu có chuyện gì gì đó xảy ra?”

“Thì vốn dĩ đâu có cái gì!”

Vưu Tốc xoay xoay cái cổ cứng ngắc, cười vì phản ứng thái quá của mấy cô bạn.

Có lẽ vì cô ít tiếp xúc với con trai nên chỉ cần có chút quan hệ với người khác giới là bạn cùng phòng lập tức nhập vai mẹ ruột của cô, nhiệt tình truy hỏi tình tiết.

“Ôi, tâm trạng của tao lại không tốt rồi.”

Tần Lâm ngồi xuống ghế cạnh Vưu Tốc, “Nhưng cũng có thể do cậu ta có việc gấp.”

Nói xong cô nàng lấy điện thoại ra bắt đầu hỏi thăm tin tức của Tưởng Trì Kỳ từ Thắng Thiên Dương.

Vưu Tốc cũng hơi hơi muốn biết, xem có phải Tưởng Trì Kỳ gặp phải chuyện gì không?

Trong thời gian ở bên nhau khiến cô nghĩ rằng cả hai đã trở thành bạn bè, anh rời đi sớm cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng hộp thuốc lá rỗng kia thì đúng là có chút lạ.

Chưa đầy hai phút, Tần Lâm đã trả lời: “Cậu ta đang ngủ.”

“Hình như là về ký túc xá vào lúc sáng sớm.”

Vưu Tốc gật đầu: “Thế thì tốt.”

Trước khi về, cô đã hỏi chủ quán internet về chi phí tối qua, tổng cộng là 120 tệ. Thực ra tối qua Tưởng Trì Kỳ có thể về thẳng ký túc xá, là vì đi cùng cô nên mới ở lại. Nghĩ vậy, Vưu Tốc đã chuyển 120 tệ vào tài khoản Alipay của anh.

Vưu Tốc: [Cảm ơn cậu đã ở cùng tôi tối qua /vui vẻ/]

Sao cứ có cảm giác như đang nói chuyện sau một giao dịch không chính đáng vậy nhỉ….

Vưu Tốc do dự một chút, còn chưa kịp thu hồi thì đã thấy đối phương chuyển lại 120 tệ nguyên vẹn.

Không kèm theo lời nhắn nào.

Vưu Tốc chớp chớp mắt, không hiểu sao cảm thấy có chút kỳ quái.

Cô cẩn thận nghĩ lại, hình như hôm qua Tưởng Trì Kỳ có nói khi đánh bóng rổ đã hút thuốc để giữ tỉnh táo, bảo là hôm trước không ngủ được, hôm qua cũng cả đêm không ngủ nên giờ có lẽ đang tranh thủ ngủ bù.

Chiều ngày mai còn phải đến bổ túc cho Phong Sở Du, Vưu Tốc lấy máy tính ra chuẩn bị tổng kết các điểm quan trọng của tiết học sắp tới.

Vào lúc một giờ rưỡi chiều, ký túc xá với rèm cửa kéo chặt khiến ánh sáng trong phòng mờ ảo, năm bạn cùng phòng còn lại đều đang nằm trong màn ngủ trưa. Vưu Tốc không có thói quen ngủ trưa, với lại cũng lười ra thư viện.

Khi cuộc sống diễn ra với tiết tấu quá nhanh, một khi nghỉ ngơi lại cảm thấy rất nhàm chán.

Trên Alipay, Tưởng Trì Kỳ vẫn chưa hồi âm.

Vưu Tốc mở WeChat, quyết định đi trò chuyện với “đối tượng” đó.

Không biết Tưởng Trì Kỳ đã gửi gì tối qua, liệu có thật sự gửi cho cô hay chỉ nhấn nhầm.

Dù thế nào, Vưu Tốc cũng không quá quan tâm.

Cô ở trên mạng “điên cuồng”, khi đã gửi đi thì cảm thấy vui vẻ, không quan tâm đến việc đối phương có hồi âm hay không, nếu đối phương trả lời thì càng vui hơn.

Trang hiển thị cho thấy có tin nhắn gần đây, mặc dù toàn là tin nhắn một chiều từ cô nhưng vẫn phải duy trì sự liên lạc.

Cô không phải là người dễ bỏ cuộc, đã quyết định quấy rầy Tưởng Trì Kỳ thì sẽ tiếp tục quấy rầy.

Thượng đế sẽ thưởng cho những người biết nỗ lực!

Vưu Tốc: [Soái ca có ở đây không?]

Vưu Tốc: [Bỗng dưng nhớ cậu quá.]

Vưu Tốc: [Tấm ảnh đầy tình cảm.jpg]

Dù đối phương có trả lời hay không thì chỉ cần không xóa tin nhắn, cô vẫn sẽ gửi lời chào chân thành nhất đến đối tượng của mình. Ngày qua ngày, kiên trì không ngừng, cuối cùng cũng có kết quả thôi.

Ting.

Âm thanh thông báo bất ngờ vang lên trong ký túc xá yên tĩnh. Vưu Tốc nhíu mày, tưởng Tần Lâm lại quên để chế độ im lặng, nhưng khi cúi đầu xuống, cô phát hiện ra âm thanh đó hình như phát ra từ điện thoại của mình.

Tưởng Trì Kỳ: [Nhớ nhiều không?]

Wow, độ thỏa mãn tăng gấp đôi…. thực sự thành hiện thực rồi!

Ánh mắt Vưu Tốc lóe lên, quả nhiên có công mài sắt có ngày nên kim mà.

Cô vội bật chế độ im lặng, điều chỉnh tư thế đánh chữ thoải mái rồi bắt đầu gõ phím.

Vưu Tốc: [Cậu nghĩ tôi nhớ cậu nhiều bao nhiêu?]

Không phải là đưa đẩy mập mờ sao, thi thoảng cô cũng đọc ngôn tình đó. Hừ, đúng là đàn ông ai cũng như ai.

Tưởng Trì Kỳ: [Không nói thì thôi.]

Vưu Tốc: [Ế đừng đừng đừng.]

Vưu Tốc: [Nhớ vô cùng, nhớ da diết.]

Vưu Tốc: [Huhuhu cả đêm qua tôi không ngủ được vì nhớ cậu đó.]

Vưu Tốc: [Anh đẹp trai à, cậu an ủi tôi đi.]

Hai phút trôi qua, người bên kia vẫn im lặng.

Dựa theo phong cách thường ngày của Tưởng Trì Kỳ, có lẽ anh sẽ không trả lời nữa.

Nhưng hôm nay có vẻ kỳ lạ.

Tưởng Trì Kỳ: [Cậu được lắm!]

Được lắm? Là sao?

Vưu Tốc chớp chớp mắt.

Vưu Tốc: [Về việc nhớ cậu thì đương nhiên tôi rất được rồi.]

Vưu Tốc: [… Ở phương diện khác tôi cũng rất được đó.]

Vưu Tốc: [Thế cậu đã nghĩ ra cách gì để an ủi tôi chưa? /đáng thương/]

Mức độ này chắc chắn sẽ khiến anh không chịu nổi.

Dù sao thì hôm nay đã đủ rồi, thử một lần xem có thu được mẻ lớn không.

Vưu Tốc hào hứng đến nỗi không kiểm soát được, túm lấy gấu bông bên cạnh rồi dụi mặt vào đó. Lâu lắm rồi không có ai nghe cô nổi điên chứ đừng nói đến việc bị cô quấy rầy.

Mấy tên con trai ở trên mạng đều có phần thái quá, đôi khi phiền phức quá cô sẽ chủ động xóa liên lạc.

Anh chàng trò chuyện với cô được một thời gian dài trước đây có vẻ muốn phát triển mối quan hệ nam nữ, nên Vưu Tốc chỉ dám nói về học tập cùng vài chuyện linh tinh khác.

Kể từ khi kết bạn với Tưởng Trì Kỳ, cô mới nhận ra mình thật sự rất thích quấy rối đàn ông!

Quấy rối họ khiến căng thẳng dồn nén bấy lâu nay của cô được giải tỏa.

Nhưng phải là những người mà cô biết, nhận định là sẽ an toàn, không thể quấy rối ngược lại cô. Tốt nhất là hai bên có sự chênh lệch lớn về điều kiện, ngay cả khi bị vạch trần cũng không thể ở bên nhau.

Chỉ cần giải tỏa cảm xúc ở trên mạng, không cần có trách nhiệm với đối phương.

Tưởng Trì Kỳ: [Cậu muốn tôi an ủi thế nào?]

???

Vậy mà anh vẫn còn trả lời?

Thật sự Vưu Tốc rất muốn cười to mấy tiếng.

Vậy thì đây là việc cậu tình tôi nguyện đấy nhé.

Nếu anh đã không từ chối thì cô sẽ làm tới cùng.

Đừng có mà trách cô…

Vưu Tốc: [Gửi cho tôi bức ảnh chụp cơ bụng của cậu đi.]

Vưu Tốc: /Thèm thuồng/ /Thèm thuồng/

Tác giả có chuyện muốn nói:

Vưu Tốc: [Đêm qua nhớ cậu nên không ngủ được /thẹn thùng/]

Tưởng Trì Kỳ: [Ông đây sắp dựng cậu dậy rồi mà mí mắt của cậu còn chẳng thèm cử động đấy!!!]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK