• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng qua chỉ là một quả bóng bay, có khó thổi đến đâu cũng chẳng làm khó nổi cô.

Vưu Tốc nhìn dãy chiến lợi phẩm chất đống trên bàn đối thủ, rồi quay sang nhìn bàn mình trống trơn, như thể vừa bị khiêu chiến, đôi mắt cô bùng lên ngọn lửa quyết tâm.

Dương Duệ sau khi làm nổ ba quả bóng bay của Tưởng Trì Kỳ thì lại càng đắc ý, còn thảnh thơi ngồi nghỉ ngơi một chút cho mát, hành động đầy tính khiêu khích.

“Chết tiệt, đây là khinh thường người khác rồi. Có cho phép trợ giúp từ ngoài không? Tôi thổi được ba quả một hơi luôn ấy.” Thắng Thiên Dương không chịu nổi nữa.

“Cậu đừng làm loạn.” Tần Lâm vội kéo cậu ta lại, “Tốc Tốc đã buộc tóc lên rồi, không vấn đề gì đâu. Một khi nó quyết tâm làm gì, tôi chưa thấy nó thua bao giờ.”

Khi Vưu Tốc đã nhắm vào một việc gì đó, cô thường dốc toàn lực. Mỗi kỳ thi cuối kỳ, trong ký túc xá hầu như không thấy bóng dáng cô đâu. Để giành học bổng, có lần cô thậm chí còn ngủ luôn trong thư viện.

Chúc Nhụy cũng lo lắng nhíu mày, cô nàng vừa định quay sang nói gì đó với bạn cùng phòng, bỗng nhận ra người bên cạnh đã biến mất. “Nhỏ Mạn Mạn đâu rồi?”

Mạn Mạn đã sớm lẻn đến gần rổ bóng bay từ lúc nào, khom lưng cúi sát, cổ vũ Tưởng Trì Kỳ đầy nhiệt huyết.

Nhìn thấy Tưởng Trì Kỳ và Dương Duệ đồng thời đến gần vạch đỏ, cô nàng lập tức liếc sang Dương Duệ và nói đầy ẩn ý: “Tưởng Trì Kỳ, cậu cứ thi đấu cho tốt, tôi sẽ trông chừng bóng bay giúp cậu. Lần sau nếu có dám ai gian lận, tôi sẽ hét lên ngay!”

“Tôi là bạn cùng phòng của Tốc Tốc, nó thường xuyên nhắc đến cậu trong ký túc xá đấy!”

Khóe môi Tưởng Trì Kỳ nhếch lên, mày hơi nhướng, nhưng anh chưa kịp nói gì.

Dương Duệ ở bên cạnh lại cuống lên trước. Cậu ta bước lên một bước, “Cô ấy nói gì về cậu ta trong ký túc xá vậy?”

“Liên quan gì đến cậu?” Mạn Mạn trợn mắt.

Cô nàng thực sự không thể chịu nổi tên đàn ông tự cao này, nghĩ rằng có chút quyền lực thì mọi người đều phải xoay quanh cậu ta.

Dương Duệ cúi đầu che giấu một tia lo lắng, ngẩng lên nhìn Mạn Mạn một cái rồi vội vàng chạy trở lại cuộc thi.

Nhìn theo hàng dài các thí sinh, đã có hơn một nửa số nam sinh bỏ cuộc.

Những quả bóng bay nhẹ nhàng này thực sự mệt mỏi hơn cả bóng rổ, vì chúng nảy rất thấp, không có điểm tựa rõ ràng, phải khom người đi như vịt, rất tốn sức.

Thời gian đã trôi qua một nửa.

Vưu Tốc ngậm miệng bóng bay, đảo mắt nhìn quanh, thấy Mạn Mạn đứng nổi bật trước rổ bóng bay, chỉ trỏ nói chuyện với ai đó.

Sau đó, phong thủy xoay chuyển, Tưởng Trì Kỳ đứng cao hơn, nhìn chằm chằm Dương Duệ đầy khiêu khích và liên tục dẫm nổ ba quả bóng bay.

Khi gần đến thời gian kết thúc một phút, anh lại bóp nổ thêm một quả nữa.

Sắc mặt Dương Duệ ngày càng khó coi, cậu ta định gọi trọng tài.

Ngay lập tức, Mạn Mạn cao giọng mắng: “Tôi ở đây suốt, sao tôi không thấy cậu ấy gian lận?”

Quả báo nhãn tiền mà.

Tiếng nổ của bóng bay là thứ thu hút sự chú ý của đám đông nhất.

Đám bạn của Tưởng Trì Kỳ cuối cùng cũng có chuyện để nói, họ tản ra trong đám đông, thay anh tìm lại thế trận.

Thời gian trôi qua từng giây, rồi một tiếng còi chói tai vang lên.

Trò chơi đầu tiên cuối cùng cũng kết thúc giữa một loạt tiếng ồn ào.

Khán giả vô cùng sôi động, nhóm của Tần Lâm tranh thủ tình hình hỗn loạn, phấn khích như fangirl nhiệt tình mang nước suối đến.

Vưu Tốc ngậm một ngụm nước mát, tâm trạng thoải mái đưa cho Tưởng Trì Kỳ một miếng khăn ướt.

“Vất vả rồi.”

Mái tóc đen trước trán Tưởng Trì Kỳ ướt đẫm mồ hôi, tay anh chống eo lười biếng tựa vào bàn, vóc dáng cao lớn với bờ vai rộng và eo thon càng thêm nổi bật.

Trọng tài vẫn đang ở phía trước kiểm kê số lượng bóng bay. Tưởng Trì Kỳ bất chợt nghĩ đến điều gì đó, bỗng bật cười: “Nghe nói cậu thường xuyên nhắc đến tôi trong ký túc xá?”

“Hả?” Vưu Tốc quay đầu khó hiểu: “Ai nói vậy?”

“Bạn cùng phòng của cậu.”

Đôi má đỏ hây sau khi vận động, một làn gió nhẹ thổi qua làm vạt áo cô bay phấp phới.

Tưởng Trì Kỳ cố tình trêu cô, giọng điệu lơ đãng, thân hình hơi cúi xuống: “Cô ấy nói…”

“Cậu muốn làm bạn gái tôi?”

“Khụ khụ!” Vưu Tốc liếc nhanh về phía Mạn Mạn, đoán ngay ra người nói là ai. Cô chửi thầm nhỏ Mạn Mạn ăn nói linh tinh, lập tức phủ nhận: “Tôi không có—”

“Trọng tài đến rồi.” Tưởng Trì Kỳ cắt ngang cô.

Vưu Tốc theo phản xạ quay đầu sang trái, thấy trọng tài rõ ràng còn cách họ năm mét, cô nhíu mày quay lại: “…Làm gì có trọng tài nào?”

Nhưng chẳng thấy bóng dáng Tưởng Trì Kỳ đâu nữa.

Anh đã biến mất từ lúc nào, vạt áo phấp phới thong dong vừa đi vừa trò chuyện với nhóm bạn của Thắng Thiên Dương.

Một người bạn cười toe toét vỗ vai anh, nụ cười trên khóe môi anh càng thêm rạng rỡ.

Cả người anh toát lên vẻ ngông cuồng của tuổi trẻ.

… Cũng hơi đẹp trai thật.

Vưu Tốc đưa tay xoa bóp cổ đang căng cứng, lén liếc nhìn bóng dáng của anh, rồi khi anh định ngẩng lên nhìn cô, cô vội giả vờ ngó lơ, đưa mắt nhìn trời, nhìn đất.

Việc kiểm kê đã xong, nhóm của Vưu Tốc nhờ vào 16 quả bóng bay đã tiến vào vòng hai.

Nhóm của Dương Duệ với 18 quả cũng được vào vòng trong.

Các thí sinh bị loại dần dần vây quanh để xem tiếp, những tiếng bàn tán xung quanh ngày càng lớn. Nhiệt độ đã hạ xuống khi mặt trời bị những đám mây dày đặc che khuất.

Trò chơi thứ hai có tên là “Quay cuồng”.

Một trong hai người sẽ phải bịt mũi quay 15 vòng, sau đó chịu đựng cơn chóng mặt, dùng đầu mang cốc giấy đầy nước đi 50 mét, đổ nước vào cốc giấy mà người bạn cầm ở vạch đỏ.

Cuối cùng, đội nào mang được nhiều nước nhất sẽ chiến thắng, năm đội dẫn đầu sẽ là người chiến thắng vòng này.

Chỉ là quay vài vòng thôi mà?

Nghe xong luật chơi, Vưu Tốc tự tin vỗ ngực với Tưởng Trì Kỳ, bảo rằng trò này cô đã quá quen.

Cô vốn không bị say xe, nên tự tin mình giữ thăng bằng tốt.

Tưởng Trì Kỳ tin lời nói dối của cô, cuối cùng bị Vưu Tốc loạng choạng đổ nước lên người hai lần. Lần đầu đổ lên áo phông, anh nhịn, không thay đổi thái độ, còn khích lệ cô rằng không sao, cứ từ từ.

Lần “từ từ” ấy, cả cốc nước tạt thẳng vào mặt anh.

Thật ra khả năng giữ thăng bằng của cô rất tốt. Dù bước đi lảo đảo, đường có hơi cong queo nhưng cô không làm đổ một giọt nước nào suốt chặng đường. Đến khi đứng trước vạch đỏ, Vưu Tốc nhắm chuẩn cái ly, lấy hết sức bình sinh và… dội hết lên mặt Tưởng Trì Kỳ.

Khán giả lập tức cười ồ lên, tiếng cười như đến từ khắp nơi trên thế giới.

Thắng Thiên Dương bật cười lớn: “Trời đất, suýt nữa là chết đuối trên cạn rồi!”

Tần Lâm thì thở dài ngao ngán: “Mày đúng là không thèm đổ tí nào vào ly hả…”

Mạn Mạn chống cằm suy tư: “Chắc là nó biết Tưởng Trì Kỳ khát nước đấy mà.”

Tưởng Trì Kỳ lau mặt, vừa mới khô được chút thì tóc mái lại ướt sũng. Không nói một lời, anh lặng lẽ vắt áo ra, nước nhỏ giọt lách tách xuống đất.

Anh nhìn Vưu Tốc, người đang ngượng ngùng rụt rè, mặt cố nhịn cười, không nói câu nào, chỉ chỉ vào cái ghế.

“Đổi chỗ đi.”

Tưởng Trì Kỳ đi chơi tàu lượn cao tốc mà còn không chao đảo, đổi vị trí xong, anh như biến thành tay chơi chuyên nghiệp, dẫn dắt cuộc chơi một cách mạnh mẽ. Đến cuối cùng, chỉ có tay Vưu Tốc là dính vài giọt nước bắn ra xung quanh.

Nhìn cô khô ráo sạch sẽ mà cứ lảng vảng quanh mình, Tưởng Trì Kỳ không chịu nổi nữa. Anh tính toán điểm số sẽ không bị vượt qua, thế là chẳng thèm xoay vòng nữa, đổ nước vào tay, đi thẳng tới trước mặt Vưu Tốc, nghịch ngợm hất nước lên mặt cô.

Hai người chơi như đang đánh trận nước.

Vưu Tốc né tránh, chạy vòng quanh gần như sắp ra khỏi sân. Đến khi suýt va phải một khán giả nam, cô mới bị kéo lại.

Tưởng Trì Kỳ một tay túm cô, tay kia vẫn cố rảy nước vào mặt cô.

“Nhìn người xung quanh kìa. Không phải cậu sợ chạm vào con trai sao?”

Không khí vui vẻ quá mức, tiếng cổ vũ vang lên từ các đội khác khiến Vưu Tốc suýt quên mất “tính cách” đặc biệt của mình.

Cô bặm môi, lấy tay bịt mũi vì sợ hít phải nước, chỉ buột miệng trả lời lạc đề: “Vui quá đi mất!”

Giọng nói như bị gió cuốn bay lên, mềm oặt trong không trung.

Tưởng Trì Kỳ không nỡ hất nước nữa, nhìn cô vài giây, chỉ cười mắng yêu: “Đồ ngốc.”

Hai người họ trêu đùa như vậy khiến mọi người xung quanh dường như bỗng dưng cảm thấy snack không còn ngon miệng nữa.

Tần Lâm tiếc nuối ngồi trên ghế câu cá của Thắng Thiên Dương, buồn bã chép miệng: “Tại sao lúc đó tôi không đăng ký tham gia chứ…”

“Nếu tôi cải trang thành con trai, tham gia với Mạn Mạn thì chắc chắn cặp đôi sến súa này chẳng có cửa luôn!”

Mạn Mạn phụ họa ngay: “Ủng hộ hai tay!”

Dương Duệ cũng dốc hết sức mình, dù toàn thân ướt đẫm, còn cố tình cà khịa đồng đội vài câu rồi cuối cùng cũng lọt vào vòng thứ ba.

Cảnh tượng dần trở nên hỗn loạn, sinh viên chơi đùa còn khó kiểm soát hơn cả trẻ con trong trường mẫu giáo.

Trọng tài phải thổi mấy hồi còi mới tập hợp lại được 5 đội cuối cùng ra giữa sân.

Đi được đến đây thật sự là điều mà Vưu Tốc không ngờ tới. Cô nhìn quanh các đối thủ, nhận ra có khá nhiều gương mặt quen thuộc.

Cặp đôi xinh đẹp với cô gái mặc váy thủy thủ cũng đến được vòng này, còn cả cặp mặc áo đôi, và đội của Dương Duệ, cô đều nhận ra họ.

Không biết vòng cuối sẽ chơi trò gì. Nhưng đã đi tới đây rồi thì cũng không cần phải nhường nhịn ai nữa.

Ba đội đứng đầu sẽ có giải thưởng, mà từ 5 vào 3 thì nghe có vẻ không khó lắm.

Nếu may mắn một chút, giành giải nhất cũng không phải là không thể.

Đôi nam nữ bình thường mà giành giải nhất… Nghe sao thấy hơi lạ nhỉ.

Lòng tự tin của Vưu Tốc ngày càng dâng cao, cho đến khi nhìn thấy đội phụ trách đạo cụ mang ra một tấm thảm chông, cảm giác tự tin lại càng mãnh liệt hơn. Chỉ có thế này thôi sao?

Trọng tài mặc chiếc áo polo màu xám nhạt cũng bị sự phấn khích của các bạn sinh viên truyền sang, giọng nói đầy phấn khởi: “Tôi xin thông báo luật chơi của vòng thứ ba, cũng là vòng cuối cùng.”

“Năm đội nghe rõ, lát nữa sẽ có người phát cho các bạn một chiếc bịt mắt. Nam sinh sẽ đeo bịt mắt, cõng bạn nữ trên lưng, nghe theo chỉ dẫn của bạn nữ để vượt qua thảm chông và bóng bay cùng hàng loạt chướng ngại vật để tới đích.”

“Đây là cuộc đua tính thời gian, đòi hỏi tốc độ và sự ăn ý.”

“Đội nào phá được vạch đích trước sẽ giành giải nhất.”

“Chờ một chút để đội phụ trách sắp xếp lại sân chơi. 4 giờ 50 nhé, đúng 5 giờ chúng ta sẽ bắt đầu vòng cuối!”

Vưu Tốc chết sững: “…Hả?!”

“Trời đất.”

Khán giả cũng xôn xao hẳn lên.

Tần Lâm đứng ngoài hóng chuyện, mặt tươi tỉnh không ngừng, giơ điện thoại lên sẵn sàng: “Máy quay mở hết chưa đó mấy chị em?”

“Cực kỳ sẵn sàng!”

Khoan đã… Chủ đề không phải là về mối quan hệ lành mạnh giữa nam và nữ sao? Mà ai đời con gái lại phải trèo lên lưng con trai thì lành mạnh chỗ nào chứ? Đây rõ ràng là đang dẫn dụ vào mối quan hệ… không lành mạnh mà!

Mấy người tính để mình lành mạnh kiểu gì đây?

Dương Duệ nhận ra ánh mắt ngỡ ngàng của Vưu Tốc, bất giác né qua một bên như trốn tránh điều gì đó.

Vưu Tốc nuốt nước bọt, trong lòng đầy bối rối, liếc trộm sang Tưởng Trì Kỳ.

Anh dường như chẳng thèm để ý, mặt vẫn bình thản, hoặc có khi là… chẳng bận tâm tới mấy cái chuyện đụng chạm này.

Lúc ấy, nhóm đạo cụ bước đến phát bịt mắt, có vẻ ngân sách thực sự eo hẹp. Một cậu con trai của nhóm đạo cụ cầm hai chiếc bịt mắt trong tay, một cái còn nguyên vẹn, cái kia bị rách một bên. Chỉ còn lại hai nhóm cuối, cậu ta không biết phân chia thế nào.

Dương Duệ nhanh tay nhìn thấy cái bịt mắt rách trước.

Cậu ta bước nhanh tới, chộp lấy cái còn nguyên, tiện thể “giúp” luôn cậu nhân viên đang lưỡng lự, ném cái bịt mắt rách xuống bàn trước mặt Tưởng Trì Kỳ.

Hành động nhanh như chớp, ai không để ý còn tưởng là nhân viên tự chia.

Thắng Thiên Dương đứng không xa chứng kiến cảnh tượng ấy, hít một hơi lạnh.

“Đm, thằng kia nghĩ anh Tưởng hiền thật à…”

Chiếc bịt mắt rơi xuống chạm vào vạt áo của Tưởng Trì Kỳ, nhẹ tênh không đau không ngứa.

Anh vẫn đứng yên, nhìn xuống chiếc bịt mắt đáng thương trên bàn. Đôi mắt anh thoáng thay đổi, khóe môi nhếch lên, giọng nói có chút trầm thấp: “Cậu có ý gì đây?”

Anh ngẩng đầu nhìn thẳng qua Dương Duệ.

Nét mặt rõ ràng là đang cười nhưng mang theo một áp lực khiến người ta cảm thấy như sắp có bão lớn kéo tới.

Dương Duệ chưa từng thấy Tưởng Trì Kỳ trong trạng thái này, bị khí thế đè ép làm cứng đờ người. Dù cố giữ bình tĩnh nhưng cậu ta vẫn chưa kịp nghĩ ra câu gì để chữa cháy.

Ngay lúc đó, Vưu Tốc đã chặn lại.

“Không sao đâu.”

Cô bình tĩnh cúi đầu, cầm lấy chiếc bịt mắt rách, khéo léo buộc lại đoạn dây bị đứt. Giọng cô nhẹ nhàng vang lên: “Lát nữa tụi mình sẽ đánh bại cậu ta.”

Tưởng Trì Kỳ khựng lại, dường như không ngờ câu nói đầy tự tin này lại phát ra từ Vưu Tốc.

Anh cười nhẹ, rồi lại buông một câu chậm rãi: “Còn muốn đấu à?”

“Đấu chứ.”

Không phản kháng thì mãi mãi sẽ bị xem là đồ ngốc. Vưu Tốc liếc sang Dương Duệ, ý định bỏ cuộc lúc nãy hoàn toàn tan biến.

Xung quanh, những cặp đôi thật sự đã bắt đầu để các cô gái trèo lên lưng bạn trai mình.

Thời gian đợi dường như trôi qua chậm chạp hơn bao giờ hết.

Vừa mới mạnh miệng, nhưng khi trọng tài thông báo còn phải đợi thêm mười phút để sắp xếp lại sân, sự quyết tâm của Vưu Tốc bắt đầu lung lay.

Cô rón rén lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào lưng Tưởng Trì Kỳ, trong lòng dâng lên cảm giác bối rối.

Cô chưa bao giờ biết mình dễ bị khích tướng đến thế…

Chỉ cần một chút giận dữ là đã không còn biết mình là ai nữa rồi.

Trời ạ, cô là người có đặc điểm “không dám đụng vào đàn ông”, vậy mà mười phút nữa lại phải trèo lên lưng Tưởng Trì Kỳ sao?

Cảm giác lo lắng, hồi hộp cứ như măng mọc sau mưa, cứ tầng tầng lớp lớp mà hiện lên.

Còn Tưởng Trì Kỳ thì vẫn thong dong. Anh đi một vòng quanh sân, khi trở lại thì ngẫu nhiên buông một câu: “Lúc nãy tôi nghe thấy bên kia có người chửi tôi.”

“Chửi gì cậu…?”

Vưu Tốc lập tức nghiêm mặt.

“Bẩn quá, không nói cho cậu nghe đâu.”

“!”

Ý chí chiến đấu của Vưu Tốc lại bùng lên.

Cô từ xa lườm Dương Duệ một cái rồi cúi đầu xuống, cảm thấy áy náy mà xin lỗi Tưởng Trì Kỳ, “Xin lỗi nhé…”

“Không sao đâu.”

Anh rộng lượng bỏ qua. Ngón tay của anh khẽ cầm lấy chiếc bịt mắt, thử đeo vào. Sau khi Vưu Tốc đã thắt lại chiếc dây đứt, cái bịt mắt bỗng chật cứng, làm tai anh đau nhức.

Chỉ còn ba phút.

Vưu Tốc không thể kìm nén trái tim đang đập thình thịch của mình nữa, cô nhẹ nhàng chạm vào cánh tay của Tưởng Trì Kỳ, “À… tôi thử trước có được không?”

Thử trước chắc sẽ đỡ hồi hộp hơn bây giờ, biết đâu làm quen trước sẽ giúp giảm bớt căng thẳng.

Thử à?

Tưởng Trì Kỳ hiểu ra, nhếch môi cười rồi cúi xuống, nửa quỳ nửa ngồi.

Lại thêm một cuộc đấu tranh tâm lý đầy khó khăn.

Vưu Tốc nhìn vào bờ vai rộng lớn của anh mà cảm thấy như bị ép buộc phải làm điều không muốn. Cách đó không xa, Dương Duệ để ý thấy sự thay đổi này, ánh mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào cô, không che giấu chút nào.

Vưu Tốc nhíu mày, khom người xuống, quyết định từ từ bò lên lưng Tưởng Trì Kỳ.

“Tôi… chắc nặng lắm…” Giọng cô yếu ớt hẳn đi.

“Nặng gì chứ?” Tưởng Trì Kỳ không hề nhúc nhích, để cô từ từ dựa vào. “Nhẹ như bông ấy mà.”

Giọng anh nhẹ nhàng khiến Vưu Tốc thấy bớt căng thẳng đôi chút.

Cô hít một hơi sâu, rồi từ từ nằm gọn trên lưng anh.

“Vòng tay ôm lấy cổ đi.” Tưởng Trì Kỳ nhìn lớp áo thun của cô cọ xát vào áo mình, nhắc nhở cô như vô tình mà có chủ ý.

“Lát nữa còn phải chạy đấy.”

Vưu Tốc khẽ “ừ” một tiếng, cánh tay trắng nõn từ tốn vòng qua cổ anh.

Mỗi tấc da thịt tiếp xúc đều khiến cô như bị điện giật, cảm giác tê dại như khi vừa nhấm nháp lon nước có ga, bọt khí tí tách lan ra.

Áo của Tưởng Trì Kỳ vẫn còn ẩm, mang theo chút mát lạnh. Tim Vưu Tốc đập thình thịch, cô vẫn chưa quen với sự gần gũi này, nhưng khi nghĩ đến chuyện Tưởng Trì Kỳ bị mắng khi nãy, cô lại thấy bực bội với chính mình.

Tưởng Trì Kỳ là người cô nhờ đến giúp đỡ, làm gì có lý nào lại để người ta bị chửi?

Sau khi trò này kết thúc, cô nhất định sẽ xóa Dương Duệ khỏi danh bạ.

Sau này bài vở nhờ Tần Lâm nộp hộ là xong.

Nếu Dương Duệ dám gây khó dễ về học bổng, cô sẽ tham gia lần bầu cử lớp trưởng tiếp theo… đánh bại cậu ta, tự mình lên thay.

Mùa hè, áo mỏng, Tưởng Trì Kỳ thậm chí không dám thở mạnh, hơi thở chậm lại, sợ lỡ có hành động gì khiến cô không hài lòng, lại bị đẩy xuống.

Chưa đến giờ thi, chỉ có ba nhóm giữ nguyên tư thế này.

Hai cặp đôi còn lại đã quá quen thuộc, vừa cõng nhau vừa đùa nghịch, chỉ có bọn họ là lúng túng, chẳng khác gì đôi bạn mới gặp nhau lần đầu. Vưu Tốc không dám dựa vào quá gần, Tưởng Trì Kỳ cũng không dám quay đầu, sợ mặt mình chạm vào cô.

Dù vậy dáng vẻ ngượng ngùng này cũng khiến khán giả phấn khích không ngừng.

Tần Lâm dẫn đầu, Thắng Thiên Dương đi sau cùng, vây quanh chụp ảnh họ từ mọi góc.

Một lúc sau, cả nhóm tụ lại, trao đổi ảnh chụp cho nhau xem.

Không biết ai hỏi một câu: “Mọi người nghĩ hai người họ đã rung động chưa?”

Câu hỏi ấy lập tức khơi dậy một cuộc thảo luận sôi nổi.

Tần Lâm chắc nịch, như thể cô nàng vừa đi vào bụng của Vưu Tốc và quay trở lại: “Con nhỏ này chắc chắn là động lòng rồi.”

Nói xong cô nàng đẩy Thắng Thiên Dương, cậu ta cũng cẩn trọng phân tích: “Khó nói lắm, nhưng chắc chín mươi chín phần trăm. Trước giờ anh Tưởng có chơi với cô gái nào đâu? Chỉ có mỗi Vưu Tốc thôi.”

Trong mắt người ngoài, Vưu Tốc như đang ngập tràn bong bóng hồng lãng mạn, nhưng thực tế cô lại đang cố kìm nén trái tim đập loạn nhịp của mình. Cô nghĩ mình chắc đã căng thẳng quá mức, bèn ghé sát tai Tưởng Trì Kỳ, thì thầm:

“Cậu nghe thấy gì không?”

“Nghe gì?” Tưởng Trì Kỳ giả vờ không hiểu.

“Không có gì.”

Cô từ từ trấn tĩnh lại.

Trọng tài đã vào vị trí, chuẩn bị thổi còi để họ di chuyển ra vạch đỏ.

Tưởng Trì Kỳ đỡ lấy chân cô, đứng dậy một cách nhẹ nhàng, sau đó mới đáp lại: “Tim mà không đập thì là người chết rồi.”

Ba giây sau, anh lại tiếp tục lên tiếng.

“Tim tôi cũng đang đập đây.”

【Tác giả bình luận】Viết xong thấy sướng thật…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK